Giọng nói của Mạnh Dĩ Lam tuy nghe rất dịu dàng, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy lòng mình dâng lên cảm giác đè nén kia một lần nữa.
Cảm giác khó tả này dường như đã hoá thành một sợi dây xích sắt, quấn quanh cổ cô hết vòng này đến vòng khác, dần dần co lại và siết cô thật chặt.
Lấm tấm những bông tuyết lại từ bầu trời chậm rãi bay xuống, rơi lên quần áo của hai người.
Lúc cõng Mạnh Dĩ Lam qua cầu treo, Bạch Tử cố gắng suy nghĩ xem loại cảm giác không thích hợp này từ đâu mà đến ——
Phải chăng tình cảm của mình dành cho Mạnh Dĩ Lam đã phai nhạt?
Hay là do hành động chuyên quyền độc đoán của Mạnh Dĩ Lam đã khiến mình cảm thấy khó chịu?
Suy nghĩ mãi, Bạch Tử vẫn không cách nào tìm ra được nguồn cơn của cảm giác đè nén đang ẩn sâu trong lòng mình.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không phát giác được lúc này trong lòng Bạch Tử đang vô cùng phiền muộn.
Chính bởi vì cô đã cảm nhận được, cho nên hai tay đang ôm cổ Bạch Tử mới vô thức siết chặt hơn.
Ngay từ lúc trên đỉnh núi, Mạnh Dĩ Lam đã cảm nhận rất rõ ràng, rằng Bạch Tử luôn luôn tránh nói đến chuyện tương lai của cả hai.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Cô sợ suy nghĩ nhiều sẽ lại dễ mất bình tĩnh, sợ giống như lúc trước, sẽ luôn vì một số chuyện không hiểu được mà cãi nhau với Bạch Tử.
Hai người họ dường như luôn không thể giao tiếp với nhau đàng hoàng khi đang kích động.
Mạnh Dĩ Lam luôn ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo, Bạch Tử thì lại quá ngay thẳng, họ giống như sợi dây tai nghe rối rắm quấn lấy nhau, càng sốt ruột thì càng khó tháo, chỉ có thể tiếp tục vướng vào nhau cho đến khi đứt.
Sau khi Bạch Tử băng qua cầu treo dài, lại tiếp tục đi qua một đồng cỏ rộng lớn phủ đầy tuyết, cuối cùng đi đến cửa ngôi biệt thự kia, giọng Mạnh Dĩ Lam có chút khàn khàn, cô bảo Bạch Tử thả mình xuống được rồi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chỉ một lúc sau, đầu vai của hai người đều đã trắng xóa.
Họ vỗ nhẹ vào người đối phương để phủi tuyết cho nhau, Mạnh Dĩ Lam giơ tay ra hiệu với A Bạch đang bay ở trên không, rồi nói với Bạch Tử đang đứng bên cạnh: "Khoảng mười năm trước, mỗi lần đi nghỉ dài hạn tôi đều tới nơi này."
Chỗ này không phải là nơi chú Hồng ngẫu nhiên sắp xếp cho Mạnh Dĩ Lam, mà là do chính Mạnh Dĩ Lam đã đặc biệt đưa Bạch Tử đến đây - một ngôi "nhà" có ý nghĩa đặc biệt đối với cô.
Cô chưa bao giờ nhắc đến nơi này với bất kỳ ai, kể cả Lâm Khúc Vi, người có mối quan hệ rất tốt với cô.
A Bạch nhìn thấy động tác của Mạnh Dĩ Lam, lập tức bay về phía ban công tầng hai, nó đứng cạnh mấy cái cây đã bị tuyết phủ đầy, thò đầu vào trong đấy như đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
Sau khi Bạch Tử đặt túi đồ trong tay xuống đất, cô không khỏi tò mò nhìn xung quanh.
Cô phát hiện ngôi biệt thự này rất kỳ lạ.
Xung quanh có rất nhiều pho tượng với những phong cách nghệ thuật khác nhau, còn trồng rất nhiều chủng loại thực vật, thậm chí còn có một hồ nước nhỏ cùng với một ngôi đình nghỉ mát, thoạt nhìn có vẻ như đây là một ngôi biệt thự lâm viên được thiết kế tỉ mỉ và vô cùng phong cách.
Tuy nhiên, nó lại không có tường rào.
Chủ nhân của ngôi biệt thự dường như không hề lo lắng rằng nhà của mình sẽ bị người ngoài không rõ danh tính đột nhập, thậm chí còn không thực hiện những biện pháp an ninh cơ bản nhất.
Nhưng cũng chính vì điều này mà Bạch Tử rất nhanh đã yêu thích bầu không khí thoải mái nơi đây, bởi do không có tường rào bao quanh ngôi biệt thự, cho nên đã mang đến cảm giác không bị gò bó và có thể hoàn toàn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi bật cười, khi thấy dáng vẻ đầy tò mò của Bạch Tử có phần giống với Mao Mao.
Sau đó, cô không nhịn được bước tới nắm lấy tay Bạch Tử, cho đến khi chạm vào nhiệt độ quen thuộc kia, cô kiên quyết đan những ngón tay của mình vào tay đối phương, đem hơi ấm trong lòng bàn tay mình khóa chặt.
Dường như chỉ khi làm như vậy, những cảm xúc tích tụ trong lòng từ lâu mới nhẹ nhõm được phần nào.
Từ sau khi rời khỏi động tuyết, Mạnh Dĩ Lam đã suy nghĩ rất nhiều, cô cứ mãi băn khoăn, lo được lo mất.
Rõ ràng giữa hai người đã từng có những cái ôm và nụ hôn thân mật như vậy, nhưng cô lại cảm thấy Bạch Tử bây giờ tựa như nước không thể nào cầm chặt được trong tay, nước cứ không ngừng chảy ra khỏi những kẽ ngón tay của mình.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi suy đoán, nếu lúc đầu mình không từ chối lời tỏ tình của Bạch Tử, có phải đối phương sẽ không còn luôn luôn tránh né khi nói về chuyện tương lai hay không.
Nếu như lúc đó cô không đuổi Bạch Tử đi, họ vẫn sẽ ở cùng nhau trong khoảng thời gian này, liệu mối quan hệ giữa cả hai có trở nên thân mật hơn bây giờ hay không?
Nhưng rất nhanh, Mạnh Dĩ Lam đã lý trí phân tích kết quả của giả thuyết "nếu như" này - nếu như không có sự ngăn cách, cô sẽ không bao giờ biết được mình quan tâm Bạch Tử đến mức gần như phát điên.
Nếu như không có những ngày đau khổ cùng chán nản mà cô phải chịu đựng một mình, người kiêu ngạo như cô sẽ không bao giờ như lúc này, phí hết tâm tư để lên kế hoạch muốn Bạch Tử hiện diện trong cuộc sống về sau của mình.
Thậm chí mọi chuyện đã được quyết định xong hết thảy, dù chưa từng hỏi qua ý kiến của đối phương.
Nhưng tâm lý say mê một người như vậy lại là điều mà cô từng khinh thường nhất.
Cũng chính vì như thế, Mạnh Dĩ Lam mới không biết phải làm thế nào để bày tỏ cho Bạch Tử biết tình cảm mà mình dành cho đối phương, chứ đừng nói đến hy vọng muốn được ở cạnh đối phương, cùng nhau trải qua hết quãng đời còn lại.
Nhưng mà, trước khi virus đột biến bùng phát, cô vẫn cảm thấy "quãng đời còn lại" là một cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Nhưng bây giờ, khi cả thế giới đã rơi vào hỗn loạn rồi, Mạnh Dĩ Lam lại vì Bạch Tử mà bắt đầu lên kế hoạch cho quãng đời còn lại của mình, thậm chí còn khao khát điều đó đến vô cùng.
Và điều buồn cười nhất chính là, Bạch Tử dường như đã không còn như lúc trước nữa, cả trái tim và ánh mắt đều không còn hướng về mình nữa.
Đương nhiên, cô có thể cảm nhận được Bạch Tử vẫn rất thích và quan tâm đến mình, nhưng như vậy vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Chỉ mỗi việc tránh nói về tương lai của hai người, cũng khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khổ sở và bối rối không thôi.
Lúc nghe Bạch Tử nói: "Tôi cứ tưởng đưa cô về thành phố B", cảm xúc tích tụ trong lòng của Mạnh Dĩ Lam đã hoàn toàn bùng nổ.
Cô không thể chịu đựng được việc Bạch Tử phân biệt rõ ràng giữa "cô" và "tôi" như vậy.
Cô cảm thấy khó mà chấp nhận việc Bạch Tử chưa lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của hai người.
Thế là Mạnh Dĩ Lam giả vờ bình tĩnh, nhưng lại tuỳ hứng mà bá đạo nói ra những lời kia.
Cô muốn Bạch Tử cùng mình trở về thành phố B.
Cô muốn Bạch Tử sống cùng với mình.
Không ai có thể phá vỡ kế hoạch của cô, kể cả Bạch Tử.
Mặc dù tương lai vẫn còn rất nhiều điều không chắc chắn - tình trạng thể chất cực kỳ không ổn định của Bạch Tử, môi trường sống ở thành phố B và khu vực xung quanh ngày càng nguy hiểm, sự bế tắc giữa tập đoàn Hoành Á và chính quyền thành phố B, và thậm chí liệu xã hội loài người còn lại có hoàn toàn sụp đổ hay không......
Cho dù là như vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn trước sau như một, muốn ở cạnh bên Bạch Tử.
Nhưng cô lại không biết phải bày tỏ tình cảm của mình với Bạch Tử như thế nào, chứ đừng nói đến cách thuyết phục Bạch Tử ở lại bên cạnh mình.
Có lẽ cách an toàn nhất chính là, dùng sự phân tích lý trí của mình để nói với Bạch Tử như cô đã làm trước đây, rằng chỉ cần ở bên nhau, họ nhất định sẽ có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ và sống một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nếu Bạch Tử không đồng ý, cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn hơn.
Nhưng hiện tại, Mạnh Dĩ Lam không nghĩ đến điều này.
Ít nhất lần này, cô muốn bày tỏ tình cảm của mình với Bạch Tử một cách chân thành và nghiêm túc.
Mạnh Dĩ Lam không ngừng hồi tưởng về tất cả những cuốn sách, phim điện ảnh hay phim truyền hình dài tập, tìm kiếm tất cả những tình tiết thổ lộ tình cảm đã xuất hiện trong đó, thậm chí còn cố gắng nhớ lại những hành động theo đuổi khác nhau của những người đàn ông và phụ nữ đã từng theo đuổi mình, nhưng mãi vẫn không tìm được khuôn mẫu mà cô cảm thấy mình có thể học hỏi được.
Duy chỉ có một điều mà Mạnh Dĩ Lam không bao giờ có thể quên được, chính là lúc Bạch Tử thổ lộ tình cảm của mình với cô trong cửa hàng thú nhồi bông và lúc ở trên boong tàu.
Cô thậm chí vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt, nhớ rõ cả giọng nói, cả những động tác của Bạch Tử khi nói ra những lời kia.
Cho đến bây giờ, Mạnh Dĩ Lam mới thất vọng phát hiện ra, mình đã phí hết tâm tư để sắp xếp tất cả mọi việc, nhưng lại bỏ lỡ điều quan trọng nhất - làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình mà không để cho Bạch Tử có cơ hội từ chối.
Trước đây, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ có thể tưởng tượng được, rằng sẽ có một ngày mình phải thổ lộ tình cảm với ai đó, hơn nữa còn lo lắng lời tỏ tình của mình có thể sẽ bị từ chối.
Lúc này, A Bạch bay lại chỗ hai người với chiếc chìa khóa trong miệng.
Mạnh Dĩ Lam lấy chìa khóa xong liền kéo Bạch Tử đến trước cửa biệt thự: "Đây là ngôi nhà được ông ngoại tôi đặc biệt thiết kế cho bà ngoại tôi, từ khi về hưu họ vẫn luôn sống ở đây."
Bạch Tử nhìn về phía ngôi đình nghỉ mát cách đó không xa: "Nơi này rất đẹp."
Người có thể xây biệt thự trên hòn đảo như thế này, khẳng định không chỉ đơn giản là người có tiền thôi.
Nếu không có Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử sẽ không bao giờ có thể đặt chân lên hòn đảo nhỏ này, cho dù là bây giờ hay lúc trước.
Bạch Tử không biết dùng từ ngữ hoa mỹ nào hơn để bày tỏ sự thưởng thức và niềm yêu thích của mình đối với nơi này, hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ đọc qua những kiến thức này, và cũng không thể nào diễn tả hết chủ ý và sự tinh tế của các chi tiết thiết kế khác nhau trong khu lâm viên này.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không để tâm cho lắm, cô chỉ quan tâm Bạch Tử có thích nơi này hay không: "Tôi cũng rất thích nơi đây, nhưng sau khi ông bà ngoại qua đời, tôi chưa bao giờ đến đây nữa."
Nói xong, cô mở cửa ra, rồi kéo Bạch Tử đi vào trong biệt thự.
Không khí trong nhà có chút ngột ngạt, hiển nhiên đã lâu không có người ở, hay ghé qua thăm.
Khác với căn hộ vô cùng đơn giản nơi Mạnh Dĩ Lam sống trước đây, bên trong biệt thự được trang trí sang trọng theo phong cách phương Tây khiến Bạch Tử lầm tưởng rằng mình đã đến dinh thự của một quý tộc Châu Âu.
Kể từ khi hai người dắt tay nhau, Mạnh Dĩ Lam chưa bao giờ buông lỏng tay ra.
Cô thuận miệng nói Bạch Tử cứ đặt túi đồ ở một bên, sau đó liền lôi kéo dẫn người đi khắp nơi tham quan.
Đại sảnh, phòng khách, phòng bếp, phòng tiện ích, khoảnh sân ở trung tâm biệt thự... Hai người chỉ mới đi qua tầng một đã phải mất hơn mười phút.
Lúc lên lầu, Bạch Tử không nhịn được nói: "Bên ngoài không có tường rào."
"Bà ngoại tôi không thích những bức tường rào," Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử đi qua một hành lang dài, nói với người đó một điều mà trước đây cô chưa từng nhắc đến với ai, "Bà từ khi còn nhỏ đã sống trên thảo nguyên rộng lớn, đặc biệt yêu thích những nơi không bị giới hạn về không gian, cho nên ông ngoại đã cố ý chọn nơi này và xây một ngôi nhà không có tường rào."
Bạch Tử mặc dù thích nơi này, nhưng cũng không khỏi âm thầm cảm thán - không có tường rào, lại còn nằm trên một hòn đảo nhỏ.
Không bị trói buộc, tựa như chỉ có thể "nhìn" mà thôi.
Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử đến phòng thay đồ, bên trong treo rất nhiều quần áo đủ loại, màu sắc đa dạng đến mức Bạch Tử hoa cả mắt.
"Mặc dù những bộ quần áo này đã được mua từ nhiều năm trước," Mạnh Dĩ Lam vừa nói vừa chọn cho Bạch Tử một chiếc áo sơ mi và quần dài nhẹ nhàng thoải mái, "Nhưng đa số đều chưa từng mặc qua... Nào, thử bộ này xem sao."
Cô còn chưa hỏi Bạch Tử thích mặc gì, trong nháy mắt đã chọn được kiểu dáng dành cho người kia.
Không chỉ việc ăn mặc, theo Mạnh Dĩ Lam, trong rất nhiều việc Bạch Tử nên nghe lời cô.
Cũng không phải là cố ý nghĩ như vậy, mà là vô thức cảm thấy rằng mọi việc phải như thế.
Mà Bạch Tử đối với việc này cũng không hề phản đối, cô ngoan ngoãn cầm quần áo để thay.
Có rất nhiều việc, dường như cô cũng vô thức nghe theo mọi sự sắp xếp của Mạnh Dĩ Lam - ít nhất trước đây là như vậy.
Mấy ngày nay, mái tóc ngắn của cô dài ra không ít, đã chạm đến tai.
Giờ đây, khi kết hợp với áo sơ mi trắng và quần jean xanh đậm mà Mạnh Dĩ Lam chọn cho cô, đơn giản nhưng được thiết kế độc đáo, bộ trang phục hình như đã trấn áp luồng lệ khí do mắt trái mang đến, ngược lại còn tăng thêm cảm giác thuần khiết.
Sự kết hợp vô cùng phù hợp, "tự tác chủ trương" của Mạnh Dĩ Lam dường như chưa bao giờ mắc phải sai lầm nào.
Sau khi Bạch Tử chỉnh lại quần áo, cô quay đầu nhìn người phía sau.
Khi trông thấy đôi mắt hạnh trong veo của Bạch Tử, trái tim Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên mất thăng bằng đập loạn vài nhịp, cô kìm nén ý muốn bước tới và ôm hôn người kia, sau đó tỏ ra tùy ý vẫy vẫy tay với Bạch Tử.
Bạch Tử bước nhanh đi qua, Mạnh Dĩ Lam giơ tay nghịch nghịch mái tóc ngắn của Bạch Tử.
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp từ cơ thể Bạch Tử giống như có sinh mệnh, biết quấn quanh lấy cơ thể Mạnh Dĩ Lam.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà ôm chầm lấy cổ Bạch Tử, cúi đầu hôn lên khóe môi người kia, chỉ khẽ chạm nhẹ rồi rời xa ngay tức khắc.
Bạch Tử dừng lại một chút, sau đó mỉm cười với Mạnh Dĩ Lam.
Nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên gương mặt đang tươi cười của Bạch Tử, hơi thở của Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên khẩn trương, cô nhíu mày một lúc, rồi tiến lại gần hôn lên hai bờ môi mỏng của người kia, sau khi cả hai dán chặt vào nhau thì không chịu rời đi nữa.
Hai người rõ ràng đã học được cách hôn nhau, động tác của cả hai rất nhẹ nhàng chậm rãi mà hoà nhập, nỗi niềm riêng ẩn giấu trong lòng dường như được giải quyết dần dần bởi sự thân mật đang quấn lấy nhau giữa môi và lưỡi.
Trước khi xác định bản thân thích Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cũng không nghĩ rằng mình lại có nỗi khao khát tiếp xúc thân mật giữa người với người đầy mãnh liệt như vậy.
Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Bạch Tử, cô không thể kiềm chế được bản thân nữa - sự vâng lời và ngây thơ của Bạch Tử dường như đã giẫm lên trái tim của Mạnh Dĩ Lam.
Đặc biệt là những ngày gần đây, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra, rằng lúc trước cô chán ghét Bạch Tử không chỉ là do hiểu lầm, mà thực chất là do sức hút của Bạch Tử đối với cô đã trở nên nhiều hơn.
Sẽ vô cùng là đau đớn khi phải lòng một người mà đáng lẽ ra mình phải chán ghét mới đúng.
Vô thức bị thu hút và muốn đến gần hơn, nhưng lại vì tác động ngoại cảnh mà chọn cách tránh xa, từ đó làm Mạnh Dĩ Lam nảy sinh ra một loại ác cảm muốn trốn tránh Bạch Tử.
Nhưng mà bây giờ, loại xung động này cuối cùng đã không còn bị kiềm chế nữa.
Cả hai tiến lại gần nhau hơn, không ngừng kéo dài nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt này thêm chút nữa.
Thật lâu sau đó, cuối cùng họ cũng buông nhau ra.
Mạnh Dĩ Lam kìm nén cơn xung động sâu xa, ôm Bạch Tử vào lòng.
Nhưng người trong ngực lại có vẻ "không hiểu phong tình", nhắc nhở: "Cô phải mặc thêm quần áo vào, bệnh vẫn chưa khỏi, đừng để bị cảm lạnh."
Mạnh Dĩ Lam điều hòa lại hơi thở, cô cắn nhẹ vào vai Bạch Tử, sau đó quay người mặc vào một chiếc áo len cashmere màu đen bó sát, rồi lại mặc thêm một chiếc quần dài và áo khoác màu trắng.
Cuối cùng, cô tuỳ ý vén mái tóc dài của mình lên.
Cũng giống như phong cách ăn mặc trước đây, đơn giản và trưởng thành.
Nhiều năm trước, khi Mạnh Dĩ Lam thường xuyên đi khắp con đường và ngõ hẻm để lấy tin, cô đã hình thành thói quen ăn mặc đơn giản này.
Nhưng vì ngoại hình xinh đẹp và vóc dáng nổi bật, nên cho dù cô có mặc đồ dạo phố bình thường thì cũng mang lại cảm giác đây là thiết kế cao cấp.
Sau khi hai người thay quần áo xong, Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử lên tầng hai, và đi vào một căn phòng đọc sách.
Nhưng thay vì nói đó là phòng đọc sách, gọi là hiệu sách có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Bên trong căn phòng, một trong những vách tường có một mặt được làm bằng kính trong suốt, hướng ra biển khơi.
Hai vách tường còn lại đặt những chiếc tủ chứa đầy các loại sách, nhưng cái này không tính là gì, trong phòng còn có năm sáu hàng kệ gỗ, cũng chất đầy sách.
Đối diện với kệ sách là bàn làm việc và ghế sofa để đọc sách, bức tường phía sau ghế sofa treo đầy những tấm ảnh chụp.
Trong tấm ảnh lớn nhất, có một cặp vợ chồng lớn tuổi phúc hậu đang ngồi cạnh nhau, trong tay bà lão đang ôm một bé gái xinh đẹp.
Bạch Tử lập tức đoán được thân phận của cô bé: "Đây là cô."
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể hiểu về quá khứ của mình, vì thế mà giới thiệu một cách đơn giản và không e ngại: "Tình cảm của tôi và ông bà ngoại rất tốt."
Nhưng càng về sau, Mạnh Dĩ Lam càng không dám nhớ lại những tháng ngày lớn lên sống cùng ông bà.
Cô thậm chí còn tự thôi miên bản thân, rằng mình chưa bao giờ có cuộc sống hạnh phúc như vậy, để không làm bản thân thêm buồn mỗi khi lơ đãng nhớ đến.
Bạch Tử đi đến một tấm ảnh ố vàng khác, vẫn là cặp đôi ấy, nhưng nhìn họ trẻ hơn rất nhiều, đứng giữa họ là một người phụ nữ xinh đẹp, có phần giống với Mạnh Dĩ Lam: "Đây là..."
"Đây là mẹ tôi," Mạnh Dĩ Lam nói, giọng nói không hề dao động, dường như đang nhắc đến người mà cô không quan tâm chút nào, "Tôi trông giống bà ấy lắm."
Bạch Tử rõ ràng cảm giác được Mạnh Dĩ Lam không muốn nhắc đến mẹ mình, cô liền không hỏi nữa, quay người đi về phía kệ sách.
Ngẫu nhiên rút ra một vài cuốn, tất cả đều liên quan đến kiến thức thiên văn.
"Phần lớn đều là sách do ông ngoại tôi đọc," Mạnh Dĩ Lam nói, "Ông rất có hứng thú với chủ đề này, đặc biệt là tìm hiểu về những vì sao khác nhau."
Một lúc sau, Bạch Tử phát hiện góc trong cùng của kệ sách trưng bày rất nhiều quyển sổ tay khác nhau, đều còn mới tinh chưa qua sử dụng.
"Hồi nhỏ tôi rất thích thu thập sổ tay," Mạnh Dĩ Lam lấy ra một quyển sổ tay bìa cứng màu lam đưa cho Bạch Tử, "Sau khi bà ngoại tôi biết được, bà đã nhờ bạn bè ở nước ngoài gửi các loại sổ tay đến đây, tôi đều không nỡ dùng."
Bạch Tử tùy ý lật xem qua, vô thức nói: "Quyển sổ này rất giống với quyển sổ trước đó Tiểu Ý đưa cho tôi."
Mạnh Dĩ Lam khựng lại một chút, sau đó giả vờ cười nhẹ, nói: "Cô ấy đưa sổ tay cho cô để làm chi ah?"
"Tôi vẫn luôn không thể nhớ được mọi chuyện," Bạch Tử nói, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, nụ cười hơi nhạt đi, "Cho nên tôi cần một quyển sổ tay để ghi lại những việc diễn ra hàng ngày."
Nói xong, tâm tình của Bạch Tử rõ ràng trở nên sa sút hơn một chút.
Nhưng cô chưa kịp nói tiếp thì Mạnh Dĩ Lam đã tiến tới ôm lấy eo cô, dịu dàng nói: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, Hoa tỷ đã sắp xếp mọi chuyện như tôi nói, Du Vu Ý sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hai người rời khỏi đỉnh núi không lâu, Mạnh Dĩ Lam đã đoán được Bạch Tử không yên lòng Du Vu Ý, nên đã chủ động nói cho đối phương biết, cô đã sớm nhờ Hoa tỷ sắp xếp tốt đẹp hết mọi việc.
Lúc đó, bởi vì Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang bệnh nặng, nên Bạch Tử cũng không hỏi thêm gì, lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa, nói: "Thật ra lúc ở trên núi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người biến dị..."
"Tôi biết." Mạnh Dĩ Lam vẫn tỏ ra thờ ơ.
Bàn tay cầm quyển sổ của Bạch Tử hơi siết chặt.
Mấy ngày nay Bạch Tử không hề nhắc đến chuyện người biến dị, bởi vì cô không muốn làm Mạnh Dĩ Lam sợ hãi, bây giờ nhìn phản ứng của đối phương, cô có chút khó hiểu: "Tại sao... cô biết?"
"Những người đó vốn là cư dân bình thường bị giam giữ trong khu vực màu vàng, sau khi chính phủ bí mật tiến hành thí nghiệm virus lên người họ, những người nhiễm bệnh sẽ bị nhốt vào hang động dưới lòng đất," Mạnh Dĩ Lam vừa nói vừa kéo Bạch Tử trở lại phía ghế sofa, "Là Lão Mao thả bọn họ ra ngoài."
Vẻ mặt Bạch Tử mờ mịt, tựa như đang nghe câu chuyện hoang đường nào đó, có chút đờ đẫn lặp lại: "Cô... biết tất cả mọi chuyện."
Nhìn thấy đối phương kinh ngạc như vậy, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam mới ý thức được, mình hẳn là nên giải thích chuyện này cho Bạch Tử một cách đàng hoàng.
Mạnh Dĩ Lam kéo tay Bạch Tử, có chút bất an nói: "Đúng thế, tôi biết tất cả mọi chuyện."
Bạch Tử tự lẩm bẩm: "Cô đã sớm bảo Hoa tỷ chuẩn bị liên lạc với Tiểu Ý từ lâu rồi, bởi vì cô biết tôi sẽ đi cứu cô, cô cũng đã liên lạc với Lão Mao từ lâu, cũng biết anh ấy sẽ thả người biến dị ra, cô cũng nhờ chú Hồng sắp xếp để A Bạch đến dẫn đường cho chúng ta, và ngay cả việc Bạch Tang muốn bắt cóc cô..."
"Chuyện Bạch Tang bắt cóc tôi thật sự là ngoài ý muốn," cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng cảm nhận được cảm xúc của Bạch Tử có gì đó không đúng, vội vàng giải thích: "Tôi có linh cảm hắn sẽ đối phó tôi, nhưng không ngờ lại đúng vào ngày hôm đó."
Lòng bàn tay vốn đang ấm áp của Bạch Tử chợt lạnh lẽo: "Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không xảy ra chuyện." Mạnh Dĩ Lam siết chặt tay Bạch Tử, nhẹ giọng nhấn mạnh: "Sẽ không có khả năng xảy ra chuyện."
Mặc dù có nhiều lúc mọi thứ gần như đi lệch khỏi đường ray, nhưng giờ đây mọi thứ đều đã diễn ra suôn sẻ.
"Nếu như chẳng may thì sao?" Bạch Tử không thể tin được, thoát khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, "Nếu như tôi không kịp ném quả bom đi..."
"Nhưng cô đã đến kịp lúc," Mạnh Dĩ Lam đè nén sự hoảng sợ trong lòng, nghiêng người ôm lấy Bạch Tử, nhẹ giọng thì thầm vào tai đối phương: "Cô đã bảo vệ tôi, tôi đã không xảy ra chuyện gì rồi, không phải sao?"
Bạch Tử sửng sốt, hiển nhiên không tiếp thu nổi lời giải thích của Mạnh Dĩ Lam.
Tuy rằng Bạch Tử biết rõ Mạnh Dĩ Lam đã dự đoán trước được những chuyện gần đây, nhưng cô hoàn toàn không biết rằng đối phương không chỉ "dự đoán trước", mà cô ấy thậm chí còn "sắp xếp" cụ thể từng khâu một.
Bạch Tang, Hoa tỷ, Lão Mao và chú Hồng - nếu một khâu bị trục trặc, khâu khác sẽ lập tức thay thế, nếu một liên kết bị hỏng, một liên kết khác sẽ lập tức được nối vào, chúng được kết nối với nhau và bù đắp cho nhau.
Duy chỉ có Bạch Tử, là Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không bày ra biện pháp nào khác để thay thế.
Cô để lại một lỗ hổng, đồng thời không hề sắp xếp một đường lui nào.
Bạch Tử càng nghĩ càng cảm thấy khó thở, cảm giác bồn chồn đã lâu không xuất hiện lại lần nữa dâng lên, thân thể thậm chí không còn khống chế được mà run rẩy: "Tại sao phải làm tới như vậy, cô không cần phải đối mặt với nguy hiểm như thế chút nào!"
"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam siết chặt góc áo Bạch Tử, không biết nên giải thích thế nào.
"Việc sửa chữa chiếc máy kia là một phần trong kế hoạch của cô phải không?" Bạch Tử lại hỏi, "Cô muốn dùng nó để bẫy tôi, nhưng vì tôi đã phá vỡ nó nên cô đã bỏ mặc mình để Bạch Tang bắt cóc, để tôi trở lại bên cạnh cô đúng không?"
Mạnh Dĩ Lam không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Bạch Tử lắc đầu, trong mắt tràn ngập khổ sở: "Mạnh Dĩ Lam, tôi không đáng để cô làm như vậy."
Mạnh Dĩ Lam nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu nói này, vẻ mặt hốt hoảng dần biến mất, giọng điệu đầy bướng bỉnh nói: "Có đáng hay không, cô không có quyền phán xét."
Nói xong, cô bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên.
Bạch Tử đột nhiên xoay người đi, Mạnh Dĩ Lam lập tức vươn tay kéo cô lại, lại phát hiện đối phương chỉ là đi qua bên kia rót cho cô một ly nước ấm mà thôi.
Mạnh Dĩ Lam cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tử, phát hiện ngoại trừ vẻ mặt có chút cáu kỉnh và buồn bã, dường như đối phương không có cảm xúc tiêu cực mãnh liệt nào hơn, cũng không có ý định rời đi, liền cầm lấy ly nước ấm uống.
"Tôi sắp xếp những việc này không chỉ vì cô," Mạnh Dĩ Lam sau khi đặt ly nước xuống, kiên nhẫn giải thích, "Mà còn là vì chính tôi."
Đúng vậy, Mạnh Dĩ Lam thích Bạch Tử, cô không thể đối mặt với việc mất đi người đó.
Nhưng nếu nói cô làm hết thảy mọi chuyện chỉ vì để giữ Bạch Tử lại bên mình, thì cũng không hẳn là như vậy.
Mặc dù trong những ngày Bạch Tử rời đi, cô đã từng vì quá bối rối mà không mấy tỉnh táo và tùy hứng làm ra rất nhiều chuyện không sáng suốt.
Nhưng sau khi Bạch Tử trở về bên cạnh mình, Mạnh Dĩ Lam mới bình tĩnh và cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện có rất nhiều sự việc cô làm cũng là vì chính mình.
Quan trọng hơn nữa là, Mạnh Dĩ Lam hy vọng Bạch Tử sẽ cho rằng mình là người lý trí và trưởng thành, chứ không phải là một người phụ nữ điên rồ.
Cô không chỉ cần riêng sự che chở của Bạch Tử, mà cô còn muốn bản thân xứng đáng là người nhận được sự tin tưởng từ Bạch Tử.
"Bây giờ mối quan hệ giữa Hoành Á và chính phủ ngoài mặt có vẻ vẫn ổn, nhưng thực tế nó đang gần bên bờ vực sụp đổ," Mạnh Dĩ Lam nói, lại nghiêng người về phía trước kéo tay Bạch Tử, "Hiện tại khu vực màu vàng đã lâm vào hỗn loạn, nếu chính quyền thành phố B để những gì họ làm ở đó bị vạch trần hoàn toàn, bọn họ sẽ mất đi sự ủng hộ của người dân, đây là cơ hội tốt để trấn áp quyền lực của chính phủ."
Bạch Tử để mặc cho Mạnh Dĩ Lam lôi kéo mình, nhưng cũng không đi tới bên kia, mà vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ.
Cô vẫn luôn biết rõ, Mạnh Dĩ Lam là người rất thông minh.
Nếu phải so sánh, bản thân cô sẽ trông giống hệt như một kẻ ngốc.
Tận thế, Bạch Tử chỉ nghĩ được việc làm thế nào để sống sót và bảo vệ Mạnh Dĩ Lam cho thật tốt mà thôi.
Thế nhưng, những gì Mạnh Dĩ Lam nghĩ lại hoàn toàn không giống với cô.
Mạnh Dĩ Lam kéo chặt tay Bạch Tử không chịu buông ra, tiếp tục nói: "Trước đó, lúc tôi cứu Lão Mao thoát khỏi đội cảnh vệ, tôi đã có thông tin liên lạc của anh ấy. Sau này, khi anh ấy gia nhập Vĩnh Thái, anh ấy đã chủ động liên lạc với tôi."
Bạch Tử ngơ ngác nghe, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Chi tiết cụ thể về sau Lão Mao sẽ kể cho cô nghe, địa vị hiện tại của anh ấy ở Vĩnh Thái khá cao." Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Tử, lo lắng đối phương sẽ đột nhiên làm ra hành vi bốc đồng nào đó, "Sở dĩ tôi không nói những chuyện này với Hoành Á, là bởi vì... tôi muốn lợi dụng cơ hội này để tự tạo dựng mối quan hệ với Vĩnh Thái."
Nhưng Bạch Tử vẫn ngơ ngác đứng ở đó, trong ánh mắt đã không còn vẻ xúc động cùng khổ sở nữa.
Mạnh Dĩ Lam không hiểu trong lòng người kia đang nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Mặc dù khu vực màu vàng đã bị chiếm đóng, người biến dị ở khắp nơi, nhưng khu vực xung quanh cơ bản đã trở thành địa bàn của Vĩnh Thái."
Ánh lửa rực rỡ tỏa ra từ ngọn đèn dầu trên bàn, Bạch Tử chợt cảm thấy hơi choáng váng.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, rằng Mạnh Dĩ Lam thông minh hơn cô nghĩ rất nhiều.
Những nỗi rối bời trong lòng, chợt như dịu đi đôi chút.
"Về phần chú Hồng," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, "Cô mẫu của tôi gần đây muốn đối phó ông ấy vì sự việc của Liêu Vũ Nhu. Nhóm người trước đó đưa tôi và cô trở lại thành phố B lần lượt gặp rắc rối, chẳng còn ai."
Mạnh Dĩ Lam dùng chút sức kéo Bạch Tử đến trước mặt mình: "Cách đây không lâu, con trai của chú Hồng đã bị để mắt tới, ông ấy chủ động nhờ tôi giúp đỡ, cho nên tôi và ông ấy có thể coi là đồng minh bí mật."
Đầu Bạch Tử bắt đầu có chút ngứa ran, có quá nhiều thông tin khiến cô nhất thời khó mà tiêu hóa.
Mạnh Dĩ Lam không buông người kia ra: "Còn nữa, vì phát hiện bộ trưởng Mai cấu kết với Bạch Tang, cho nên cũng dễ nói chuyện với người của chính phủ hơn trước."
Sau khi hít một hơi thật sâu, Bạch Tử cố gắng phân tích những gì Mạnh Dĩ Lam vừa nói.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, rằng Mạnh Dĩ Lam không chỉ muốn có được chỗ đứng ở Hoành Á.
Những gì cô ấy muốn, còn xa hơn nhiều so với những gì Bạch Tử nghĩ.
Mạnh Dĩ Lam muốn tìm ra một con đường hoàn toàn độc lập với Hoành Á và chính phủ, một con đường không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thế lực nào khác.
"Cho nên," Bạch Tử có vẻ như đã lấy lại bình tĩnh, cô nhàn nhạt nói: "Sau khi trải qua chuyện lần này, không chỉ lực lượng của chính phủ suy yếu, giữa cô và Vĩnh Thái cũng có mối liên hệ, lại thêm chú Hồng hỗ trợ, còn có mối quan hệ với chính phủ bên kia, cô sẽ dần dần không còn bị Hoành Á quản chế nữa."
Không biết vì sao, Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Đúng như lời Bạch Tử nói, lần này mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, và có vẻ như chỉ có cô là người duy nhất chiến thắng.
Nhưng khi nghe đối phương dùng giọng điệu có chút lãnh đạm tổng kết lại chuyện này, Mạnh Dĩ Lam lại có cảm giác mình đã lợi dụng Bạch Tử.
Cứ như thể cô là một kỳ thủ cờ vây, còn Bạch Tử cũng giống như những người khác, chỉ là một quân cờ bị vân vê giữa những ngón tay của cô.
Không, không phải như vậy.
Không nên như thế này.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, khẽ gọi: "Bạch Tử?"
Nhưng Bạch Tử vẫn đứng ở trước sofa, không có trả lời ngay như thường lệ, mà là đang suy tư điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy lòng mình có chút hoảng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Bạch Tử, lại đây."
Cuối cùng Bạch Tử cũng thả lỏng lông mày, có vẻ như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhưng cô không nghe lời Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống, thay vào đó nói: "Đến lúc tôi phải nấu ăn rồi."
Mạnh Dĩ Lam còn đang bệnh, phải bổ sung năng lượng kịp thời, đặc biệt là không được để bị đói.
Nghe được lời nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình, sau đó đứng lên: "Vậy tôi dẫn cô đến phòng bếp..."
"Tôi biết đường." Bạch Tử bước nhanh tới cửa, trước khi ra ngoài còn quay đầu lại, "Cô nghỉ ngơi thêm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
Nói xong, liền quay người rời đi.
Mạnh Dĩ Lam đứng ở sofa, nhìn cánh cửa vừa đóng lại, có hơi không phản ứng kịp.
Vừa rồi trong mắt Bạch Tử tràn đầy sự bực tức cùng nỗi bi thương, sau khi nghe cô giải thích xong, cảm xúc lại đột nhiên thay đổi.
Bình tĩnh và thờ ơ, giống như một khán giả không liên quan gì đến tất cả những chuyện này.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không muốn Bạch Tử nghĩ rằng tất cả những chuyện mình làm là để giữ cô ấy lại, nhưng Mạnh Dĩ Lam càng không muốn Bạch Tử nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều không hề có liên quan đến cô ấy.
Mạnh Dĩ Lam chấp tay lại, cố gắng để cơn hoảng loạn của mình dần bình tĩnh lại.
Cô quyết định sau bữa ăn sẽ giải thích rõ ràng với Bạch Tử một chút.
Khi cần thiết, cô phải buông bỏ cái gọi là hình tượng trưởng thành và lý trí mà bản thân muốn duy trì.
Ít nhất cô phải cho Bạch Tử biết là mình quan tâm cô ấy.
Không chỉ vỏn vẹn là "quan tâm".
Mà là rất quan tâm, vô cùng quan tâm.
Không lâu sau đó, Bạch Tử trở lại phòng đọc sách với một chén súp ngô đóng hộp nóng hổi cùng với một miếng bánh mì.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam ăn xong liền kéo Bạch Tử đi tới cạnh cửa.
"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất đặc biệt." Mạnh Dĩ Lam nuốt xong viên thuốc Bạch Tử đưa cho mình, rồi vội vàng kéo đối phương ra ngoài, "Đó là căn phòng mà bà ngoại đã đặc biệt thuê người thiết kế riêng cho ông ngoại."
Vẻ mặt Bạch Tử lạnh nhạt, không thể nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này, điều này càng khiến Mạnh Dĩ Lam thêm bất an.
Hai người nhanh chóng đến nơi cao nhất của ngôi biệt thự, tầng năm.
Mạnh Dĩ Lam một tay cầm đèn dầu, một tay dắt lấy Bạch Tử, hai người bước nhanh qua hành lang, đi tới một cánh cửa gỗ lớn.
Sau khi mở cửa, Bạch Tử bị Mạnh Dĩ Lam kéo vào phòng rốt cuộc cũng hơi thay đổi biểu cảm, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô phát hiện đó là một căn phòng lớn có ba vách kính trong suốt, trần nhà hình mái vòm, khi người đứng trong phòng ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thẳng ra bầu trời phía bên ngoài.
Thật đáng tiếc chính là, bầu trời lúc này tối đen như mực, mà bên ngoài trần nhà cũng đã phủ đầy tuyết.
"Ông ngoại tôi lúc rảnh rỗi luôn thích dùng kính thiên văn nhìn lên bầu trời," Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử đến một cái đài quan sát trong góc, "Sau khi nghỉ hưu, bà ngoại đã đặc biệt tìm người đến để biến nơi này thành như bây giờ."
Bạch Tử tò mò nhìn xuống những chiếc nút dày đặc trên đài, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói: "Đây không chỉ là căn phòng để ông ngoại ngắm sao, mà còn có thể sử dụng công nghệ nhân tạo để trình chiếu bầu trời đầy sao đấy."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam thở dài: "Đáng tiếc máy phát điện hỏng rồi, nếu không tôi có thể dùng cái bàn điều khiển này mở rộng toàn bộ màn hình, đến lúc đó, chúng ta sẽ được vây quanh bởi toàn bộ bầu trời đầy sao."
Bạch Tử ngẩng đầu nhìn mái vòm kính, nhẹ nhàng thở ra: "Ông bà của cô thật sự rất yêu nhau."
Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử đến chiếc ghế sofa cỡ lớn ở giữa phòng ngồi xuống, sau đó quay người nhìn về biển khơi ngoài cửa sổ, lơ đãng nói: "Sau này tôi sẽ bảo chú Hồng sửa điện lại, chúng ta sẽ có thể đến đây để ngắm sao."
Sau khi nghe thấy điều này, Bạch Tử bỗng nhíu đôi lông mày lại.
Lần này, cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Mạnh Dĩ Lam, tôi đã hứa với Tiểu Ý, sau khi cứu cô trở về thành phố B, tôi sẽ cùng cô ấy đi..."
Mạnh Dĩ Lam không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu: "Cô vẫn quyết định rời đi, đúng không?"
Bạch Tử há miệng, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Lúc này, cô không còn chắc chắn như lúc trước nữa, rằng mình sẽ rời đi ngay sau khi cứu được Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng không thể phủ nhận, rằng trong lòng Bạch Tử có một cảm giác đè nén khiến cô khó có thể đồng ý ở lại cùng Mạnh Dĩ Lam, nhất là sau khi nghe Mạnh Dĩ Lam giải thích mọi chuyện.
Hơn nữa, Bạch Tử đã hứa với Du Vu Ý rằng mình sẽ quay lại với cô ấy ngay sau khi giải cứu Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử rút lại bàn tay đang bị Mạnh Dĩ Lam nắm chặt, nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể nói: "Tiểu Ý có một người thân rất quan trọng, cũng giống như tôi vậy, người đó đã bị chính phủ tiêm thuốc, Tiểu Ý muốn cứu người đó nên đã vất vả thật lâu..."
Mạnh Dĩ Lam khổ sở hỏi: "Bạch Tử, tôi nói nhiều như vậy, cô vẫn không hiểu sao?"
Bạch Tử quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Dĩ Lam trở nên rất nghiêm túc, như đang nói điều gì cực kỳ quan trọng: "Hiện tại tôi đã có năng lực hơn trước, cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn và phương pháp để chữa lành cơ thể của cô. Đương nhiên, tôi cũng có thể vì cô mà giúp Du Vu Ý, cô không cần phải theo cô ấy đi khắp nơi chịu cực khổ nữa."
Nghe Mạnh Dĩ Lam nhắc đến ý muốn giúp mình chữa lành cơ thể, Bạch Tử lại một lần nữa cảm thấy từ đáy lòng dâng lên cảm giác đè nén kia.
Dù vẫn bị đối phương nắm lấy tay, nhưng cô vẫn nhất quyết đứng lên.
Mạnh Dĩ Lam vội vàng đứng dậy theo, dùng sức kéo người kia đến trước mặt mình: "Bạch Tử, mặc dù những chuyện trước đó tôi sắp xếp không hoàn toàn là vì cô, nhưng phần lớn đều đúng là bởi vì cô mà làm."
Bạch Tử kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Mạnh Dĩ Lam đối mặt nhìn nhau.
Chỉ nhìn vào chiều cao, khí thế của Mạnh Dĩ Lam quả thực mạnh hơn so với Bạch Tử, nhưng lúc này vẻ mặt của cô ấy còn khẩn trương hơn Bạch Tử rất nhiều, ngay cả khi cô ấy giơ tay vén mái tóc dài buông xõa ra sau, Bạch Tử có thể nhìn thấy cánh tay ấy rõ ràng đang khẽ run rẩy.
"Bạch Tử, tôi thích em."
Cuối cùng thì, lời tỏ tình vẫn còn dang dở kia đã được Mạnh Dĩ Lam bổ sung một cách hoàn chỉnh.
Bạch Tử đã sớm cảm nhận được tình cảm của Mạnh Dĩ Lam, nhưng vẫn vì lời thổ lộ đến muộn này mà rung động.
Tuy nhiên, niềm vui sướng nảy sinh từ đây không ngừng đan xen với cảm giác đèn nén đang chôn sâu trong lòng cô, cuối cùng trở nên hỗn loạn quấn chặt lấy nhau, khiến Bạch Tử lộ ra vẻ mặt có chút bối rối.
Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không nhận ra điều này, cô dựa vào Bạch Tử, nhỏ giọng thì thầm điều mà mình đã luyện tập bấy lâu nay: "Mặc kệ mối quan hệ của chúng ta mười năm trước như thế nào, mặc kệ em có xem tôi là "Ánh sáng" của em hay không... Bạch Tử, tôi thích em, những ngày này trôi qua tôi cảm thấy rất nhớ em," thanh âm của cô hơi nghẹn ngào, đôi tay cũng không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng nói tiếp: "Trước đây, tôi cho là mình sẽ không bao giờ thích một người như thế này, tôi quá tự cho là mình đúng... Bạch Tử, từ nay về sau hãy ở cạnh bên tôi nhé, có được không?"
Sau khi cùng nhau trải qua sự sống và cái chết, rốt cuộc cô cũng có thể đứng trước mặt người, nói ra những gì mình đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.
Bạch Tử cũng đã rơi nước mắt.
Ngoài niềm vui cùng sự đè nén, còn xen lẫn một cảm giác khổ tâm, những cảm xúc khó tả khiến Bạch Tử trong lòng rối bời.
Mặc dù trên bầu trời không nhìn thấy được các vì sao, nhưng mắt trái của Bạch Tử đang phát ra ánh sáng yếu ớt giống như một ngôi sao nhỏ, khiến Mạnh Dĩ Lam càng muốn đến gần người trước mặt.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Bạch Tử, sau đó áp trán mình vào trán cô ấy, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của đối phương: "Bạch Tử?"
"Mạnh Dĩ Lam," Cô nghe thấy Bạch Tử nghẹn ngào nói: "Tôi cũng thích cô..."
Nghe được đối phương đáp lại lời tương tự, Mạnh Dĩ Lam mừng rỡ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy trong mắt Bạch Tử có vẻ do dự.
"Thế nhưng, tôi..." Bạch Tử nhíu mày lại, "Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ."
Mạnh Dĩ Lam khẩn trương hỏi: "Cảm giác gì?"
Bạch Tử lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ là cảm thấy có chút đè nén, còn có chút khổ sở."
"Khổ sở? Là bởi vì lo lắng về Du Vu Ý sao?"
Bạch Tử nhắm mắt lại, rất chắc chắn nói: "Không liên quan gì đến người khác."
"Là do tôi sao?" Mạnh Dĩ Lam sững sờ, sau đó nhanh chóng kiên nhẫn phân tích: "Tôi đã sửa chiếc máy kia, cho nên em vẫn còn tức giận phải không?"
Bạch Tử không lên tiếng, cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang phía bên cạnh: "... Tôi không biết."
"Nhìn tôi đi, Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam không cho phép Bạch Tử trốn tránh mình vào thời khắc quan trọng như vậy, "Là vì tôi đã âm thầm sắp xếp kế hoạch này và giấu diếm em, để em cảm thấy căng thẳng và đè nén đúng không?"
Bạch Tử mở mắt ra, tựa như có chút bực: "Không phải, không phải chiếc máy kia, cũng không phải những chuyện này, tôi..."
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu có hơi nóng lòng, cô nhận ra Bạch Tử không sẵn lòng đồng ý ở bên cạnh mình, "Hay là vì tôi đã sắp xếp nhiều chuyện tương lai như vậy, làm em cảm thấy bị tôi trói buộc?"
Bạch Tử tránh khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, cô đè xuống cảm giác bồn chồn nóng nảy không ngừng dâng trào trong lòng: "Tôi không biết... có lẽ vậy..."
Không phải cô cố ý trốn tránh Mạnh Dĩ Lam, cô thực sự không biết tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy kiềm chế, đè nén và khổ sở như vậy.
Mạnh Dĩ Lam lập tức ôm chặt eo Bạch Tử, ép cô ấy đứng trước mặt mình, nhưng lại nói chuyện khép nép mà xin lỗi: "Thật xin lỗi em, như tôi đã từng nói, tôi có tính chiếm hữu rất cao, căn bản không có cách nào khống chế được, thậm chí ngay cả chính tôi cũng không biết, những việc mình làm là vì tình yêu hay vì tính chiếm hữu..."
Bạch Tử mờ mịt nói: "... Ý cô là, cô không phân biệt được tình cảm của cô đối với tôi là tình yêu hay chiếm hữu?"
"Tôi đương nhiên biết mình thích em," Mạnh Dĩ Lam lập tức sửa lại, đồng thời theo thói quen bắt đầu phân tích, "Nhưng 'thích' chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như sau khi em mất trí nhớ, dường như em đã quên mất vì sao tôi là 'Ánh sáng' của em, lúc đó, rõ ràng là em không thích tôi..."
Bạch Tử nghe không hiểu Mạnh Dĩ Lam nói gì, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại bởi vì lo lắng mà nói tiếp: "Tôi rất thích em, cũng rất thích cảm giác ở cạnh bên em, cho nên tôi rất lo lắng cảm giác đó sẽ tan biến mất."
Mạnh Dĩ Lam không chút e ngại bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình một cách lý trí nhất có thể: "Cho nên tôi cần em bên tôi, hiện tại chúng ta đều thích nhau, chúng ta phải ở bên nhau thật lâu, chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi, chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc..."
Vì quá bối rối, Mạnh Dĩ Lam đã moi toàn bộ trái tim của mình ra.
Lời nói không mấy hoa mỹ, nhưng cô không hề giữ lại chút gì, thẳng thắn nói ra hết cho Bạch Tử nghe.
Mạnh Dĩ Lam biết trong khoảng thời gian này, sự say mê của cô dành cho Bạch Tử phần lớn là đến từ hiệu ứng cầu treo*, đây cũng là nguyên nhân khiến cô luôn cho rằng mình không thực sự thích Bạch Tử.
Những cảm xúc như vậy có thể khiến người ta vô cùng mù quáng, nhưng cũng lại nhanh chóng tan biến, Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ điều này.
Mà giờ đây, cảm xúc này ngày càng sâu sắc hơn, thậm chí còn thôi thúc cô thực hiện đủ loại hành vi điên rồ.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam tin chắc rằng bây giờ mình rất thích Bạch Tử, nhưng sự nghi ngờ và lo lắng của cô vẫn còn đó, cô không muốn giấu diếm Bạch Tử, cũng không muốn lừa dối chính mình.
Cô bị ám ảnh bởi cảm giác "thích Bạch Tử", và cũng rất tận hưởng khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Vì vậy, cô hy vọng Bạch Tử có thể ở bên cạnh cô, để tình cảm giữa hai người ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Mạnh Dĩ Lam không muốn như trước đó, vì sự rời đi của Bạch Tử mà hồn bay phách lạc.
Mặc dù cô biết, rằng có lẽ sự sụp đổ cùng kết thúc, có khi lại là giải thoát.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Dĩ Lam không muốn được giải thoát, cô căn bản không thể buông tha Bạch Tử.
Nhưng mà, cô lại nghe thấy người trong lòng mình buồn khổ thì thầm: "Mạnh Dĩ Lam, tôi đã quấn lấy cô mười năm rồi, nhưng tình yêu của tôi dành cho cô vẫn không hề giảm dần theo thời gian, dù cho sau đó có bị tiêm thuốc, quên đi rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại tôi vẫn thích cô."
Cũng giống như Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cũng đang nói thật lòng mình.
Nhưng so sánh hai lời nói với nhau, lại cho thấy sự khác biệt rất lớn.
Tình yêu của Bạch Tử, dường như không có thời hạn.
Cô không giống với Mạnh Dĩ Lam, cô không có nhiều cách lý giải và phân tích về tình yêu như vậy.
Mặc dù Bạch Tử không thể hiểu hết những gì Mạnh Dĩ Lam nói, nhưng cô có thể mơ hồ cảm thấy, niềm yêu thích của Mạnh Dĩ Lam có vẻ khác với niềm yêu thích của cô.
"Em vẫn không muốn ở lại sao?" Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, cô đã chân thành như vậy, nhưng vẫn không thể đổi được lời hứa hẹn của Bạch Tử, "Cho dù em có rời xa tôi thêm mười năm nữa, cũng không quan trọng, phải không?"
"Không phải," Bạch Tử nhíu mày lại, cố gắng giải thích, "Chỉ là trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ..."
Cảm giác đè nén không biết bắt nguồn từ đâu khiến Bạch Tử không thể nào hứa hẹn, cô không biết liệu ở lại bên cạnh Mạnh Dĩ Lam có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Mạnh Dĩ Lam lau đi nước mắt trên mặt, dường như theo bản năng, cô muốn kiêu ngạo nói những câu như "Muốn đi thì đi" với Bạch Tử, nhưng sau khi cô hé miệng, lại không thốt ra được lời nào.
Cô không thể chấp nhận việc Bạch Tử lại rời đi lần nữa, đặc biệt là sau khi hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử một lần.
Chỉ là hơi muộn một chút mà thôi, chỉ là chậm vài bước, chỉ là mình không kịp thời đáp lại tình cảm của đối phương, mà giờ đây lại đau lòng đến như vậy.
Cảm xúc hỗn loạn khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể cô lại bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
"Không được," cuối cùng, cô ngồi lại trên ghế sofa, vò đã mẻ không sợ rơi, trầm giọng nói, "Em không thể đi, nếu em nhất quyết muốn đi..."
Lời còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam đành phải ép mình ngậm miệng lại.
Cô biết rất rõ những lời mình nói trong lúc tâm trạng không tốt như vậy, sẽ chỉ gây nên tổn thương cho mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì cái gì mà sau khi cẩn thận sắp xếp và hoàn thành mọi việc, cô vẫn không nhận được sự hồi đáp khiến mình hài lòng từ Bạch Tử.
Giống như ngôi biệt thự không có tường rào, tưởng chừng như không bị trói buộc, tự do tự tại, nhưng thực chất lại bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang, đầy cô đơn và chơi vơi.
Chú thích:
Hiệu ứng cầu treo*: Hiệu ứng cầu treo là một trong những phép màu "ma thuật" khiến cho tình yêu của bạn thành công. Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn.
Ngày xưa các cụ có câu "đồng cam cộng khổ" cũng là câu nói mang ý nghĩa tương tự. Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Cảm giác khó tả này dường như đã hoá thành một sợi dây xích sắt, quấn quanh cổ cô hết vòng này đến vòng khác, dần dần co lại và siết cô thật chặt.
Lấm tấm những bông tuyết lại từ bầu trời chậm rãi bay xuống, rơi lên quần áo của hai người.
Lúc cõng Mạnh Dĩ Lam qua cầu treo, Bạch Tử cố gắng suy nghĩ xem loại cảm giác không thích hợp này từ đâu mà đến ——
Phải chăng tình cảm của mình dành cho Mạnh Dĩ Lam đã phai nhạt?
Hay là do hành động chuyên quyền độc đoán của Mạnh Dĩ Lam đã khiến mình cảm thấy khó chịu?
Suy nghĩ mãi, Bạch Tử vẫn không cách nào tìm ra được nguồn cơn của cảm giác đè nén đang ẩn sâu trong lòng mình.
Cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không phát giác được lúc này trong lòng Bạch Tử đang vô cùng phiền muộn.
Chính bởi vì cô đã cảm nhận được, cho nên hai tay đang ôm cổ Bạch Tử mới vô thức siết chặt hơn.
Ngay từ lúc trên đỉnh núi, Mạnh Dĩ Lam đã cảm nhận rất rõ ràng, rằng Bạch Tử luôn luôn tránh nói đến chuyện tương lai của cả hai.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Cô sợ suy nghĩ nhiều sẽ lại dễ mất bình tĩnh, sợ giống như lúc trước, sẽ luôn vì một số chuyện không hiểu được mà cãi nhau với Bạch Tử.
Hai người họ dường như luôn không thể giao tiếp với nhau đàng hoàng khi đang kích động.
Mạnh Dĩ Lam luôn ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo, Bạch Tử thì lại quá ngay thẳng, họ giống như sợi dây tai nghe rối rắm quấn lấy nhau, càng sốt ruột thì càng khó tháo, chỉ có thể tiếp tục vướng vào nhau cho đến khi đứt.
Sau khi Bạch Tử băng qua cầu treo dài, lại tiếp tục đi qua một đồng cỏ rộng lớn phủ đầy tuyết, cuối cùng đi đến cửa ngôi biệt thự kia, giọng Mạnh Dĩ Lam có chút khàn khàn, cô bảo Bạch Tử thả mình xuống được rồi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chỉ một lúc sau, đầu vai của hai người đều đã trắng xóa.
Họ vỗ nhẹ vào người đối phương để phủi tuyết cho nhau, Mạnh Dĩ Lam giơ tay ra hiệu với A Bạch đang bay ở trên không, rồi nói với Bạch Tử đang đứng bên cạnh: "Khoảng mười năm trước, mỗi lần đi nghỉ dài hạn tôi đều tới nơi này."
Chỗ này không phải là nơi chú Hồng ngẫu nhiên sắp xếp cho Mạnh Dĩ Lam, mà là do chính Mạnh Dĩ Lam đã đặc biệt đưa Bạch Tử đến đây - một ngôi "nhà" có ý nghĩa đặc biệt đối với cô.
Cô chưa bao giờ nhắc đến nơi này với bất kỳ ai, kể cả Lâm Khúc Vi, người có mối quan hệ rất tốt với cô.
A Bạch nhìn thấy động tác của Mạnh Dĩ Lam, lập tức bay về phía ban công tầng hai, nó đứng cạnh mấy cái cây đã bị tuyết phủ đầy, thò đầu vào trong đấy như đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
Sau khi Bạch Tử đặt túi đồ trong tay xuống đất, cô không khỏi tò mò nhìn xung quanh.
Cô phát hiện ngôi biệt thự này rất kỳ lạ.
Xung quanh có rất nhiều pho tượng với những phong cách nghệ thuật khác nhau, còn trồng rất nhiều chủng loại thực vật, thậm chí còn có một hồ nước nhỏ cùng với một ngôi đình nghỉ mát, thoạt nhìn có vẻ như đây là một ngôi biệt thự lâm viên được thiết kế tỉ mỉ và vô cùng phong cách.
Tuy nhiên, nó lại không có tường rào.
Chủ nhân của ngôi biệt thự dường như không hề lo lắng rằng nhà của mình sẽ bị người ngoài không rõ danh tính đột nhập, thậm chí còn không thực hiện những biện pháp an ninh cơ bản nhất.
Nhưng cũng chính vì điều này mà Bạch Tử rất nhanh đã yêu thích bầu không khí thoải mái nơi đây, bởi do không có tường rào bao quanh ngôi biệt thự, cho nên đã mang đến cảm giác không bị gò bó và có thể hoàn toàn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi bật cười, khi thấy dáng vẻ đầy tò mò của Bạch Tử có phần giống với Mao Mao.
Sau đó, cô không nhịn được bước tới nắm lấy tay Bạch Tử, cho đến khi chạm vào nhiệt độ quen thuộc kia, cô kiên quyết đan những ngón tay của mình vào tay đối phương, đem hơi ấm trong lòng bàn tay mình khóa chặt.
Dường như chỉ khi làm như vậy, những cảm xúc tích tụ trong lòng từ lâu mới nhẹ nhõm được phần nào.
Từ sau khi rời khỏi động tuyết, Mạnh Dĩ Lam đã suy nghĩ rất nhiều, cô cứ mãi băn khoăn, lo được lo mất.
Rõ ràng giữa hai người đã từng có những cái ôm và nụ hôn thân mật như vậy, nhưng cô lại cảm thấy Bạch Tử bây giờ tựa như nước không thể nào cầm chặt được trong tay, nước cứ không ngừng chảy ra khỏi những kẽ ngón tay của mình.
Mạnh Dĩ Lam không khỏi suy đoán, nếu lúc đầu mình không từ chối lời tỏ tình của Bạch Tử, có phải đối phương sẽ không còn luôn luôn tránh né khi nói về chuyện tương lai hay không.
Nếu như lúc đó cô không đuổi Bạch Tử đi, họ vẫn sẽ ở cùng nhau trong khoảng thời gian này, liệu mối quan hệ giữa cả hai có trở nên thân mật hơn bây giờ hay không?
Nhưng rất nhanh, Mạnh Dĩ Lam đã lý trí phân tích kết quả của giả thuyết "nếu như" này - nếu như không có sự ngăn cách, cô sẽ không bao giờ biết được mình quan tâm Bạch Tử đến mức gần như phát điên.
Nếu như không có những ngày đau khổ cùng chán nản mà cô phải chịu đựng một mình, người kiêu ngạo như cô sẽ không bao giờ như lúc này, phí hết tâm tư để lên kế hoạch muốn Bạch Tử hiện diện trong cuộc sống về sau của mình.
Thậm chí mọi chuyện đã được quyết định xong hết thảy, dù chưa từng hỏi qua ý kiến của đối phương.
Nhưng tâm lý say mê một người như vậy lại là điều mà cô từng khinh thường nhất.
Cũng chính vì như thế, Mạnh Dĩ Lam mới không biết phải làm thế nào để bày tỏ cho Bạch Tử biết tình cảm mà mình dành cho đối phương, chứ đừng nói đến hy vọng muốn được ở cạnh đối phương, cùng nhau trải qua hết quãng đời còn lại.
Nhưng mà, trước khi virus đột biến bùng phát, cô vẫn cảm thấy "quãng đời còn lại" là một cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Nhưng bây giờ, khi cả thế giới đã rơi vào hỗn loạn rồi, Mạnh Dĩ Lam lại vì Bạch Tử mà bắt đầu lên kế hoạch cho quãng đời còn lại của mình, thậm chí còn khao khát điều đó đến vô cùng.
Và điều buồn cười nhất chính là, Bạch Tử dường như đã không còn như lúc trước nữa, cả trái tim và ánh mắt đều không còn hướng về mình nữa.
Đương nhiên, cô có thể cảm nhận được Bạch Tử vẫn rất thích và quan tâm đến mình, nhưng như vậy vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Chỉ mỗi việc tránh nói về tương lai của hai người, cũng khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khổ sở và bối rối không thôi.
Lúc nghe Bạch Tử nói: "Tôi cứ tưởng đưa cô về thành phố B", cảm xúc tích tụ trong lòng của Mạnh Dĩ Lam đã hoàn toàn bùng nổ.
Cô không thể chịu đựng được việc Bạch Tử phân biệt rõ ràng giữa "cô" và "tôi" như vậy.
Cô cảm thấy khó mà chấp nhận việc Bạch Tử chưa lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của hai người.
Thế là Mạnh Dĩ Lam giả vờ bình tĩnh, nhưng lại tuỳ hứng mà bá đạo nói ra những lời kia.
Cô muốn Bạch Tử cùng mình trở về thành phố B.
Cô muốn Bạch Tử sống cùng với mình.
Không ai có thể phá vỡ kế hoạch của cô, kể cả Bạch Tử.
Mặc dù tương lai vẫn còn rất nhiều điều không chắc chắn - tình trạng thể chất cực kỳ không ổn định của Bạch Tử, môi trường sống ở thành phố B và khu vực xung quanh ngày càng nguy hiểm, sự bế tắc giữa tập đoàn Hoành Á và chính quyền thành phố B, và thậm chí liệu xã hội loài người còn lại có hoàn toàn sụp đổ hay không......
Cho dù là như vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn trước sau như một, muốn ở cạnh bên Bạch Tử.
Nhưng cô lại không biết phải bày tỏ tình cảm của mình với Bạch Tử như thế nào, chứ đừng nói đến cách thuyết phục Bạch Tử ở lại bên cạnh mình.
Có lẽ cách an toàn nhất chính là, dùng sự phân tích lý trí của mình để nói với Bạch Tử như cô đã làm trước đây, rằng chỉ cần ở bên nhau, họ nhất định sẽ có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ và sống một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nếu Bạch Tử không đồng ý, cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn hơn.
Nhưng hiện tại, Mạnh Dĩ Lam không nghĩ đến điều này.
Ít nhất lần này, cô muốn bày tỏ tình cảm của mình với Bạch Tử một cách chân thành và nghiêm túc.
Mạnh Dĩ Lam không ngừng hồi tưởng về tất cả những cuốn sách, phim điện ảnh hay phim truyền hình dài tập, tìm kiếm tất cả những tình tiết thổ lộ tình cảm đã xuất hiện trong đó, thậm chí còn cố gắng nhớ lại những hành động theo đuổi khác nhau của những người đàn ông và phụ nữ đã từng theo đuổi mình, nhưng mãi vẫn không tìm được khuôn mẫu mà cô cảm thấy mình có thể học hỏi được.
Duy chỉ có một điều mà Mạnh Dĩ Lam không bao giờ có thể quên được, chính là lúc Bạch Tử thổ lộ tình cảm của mình với cô trong cửa hàng thú nhồi bông và lúc ở trên boong tàu.
Cô thậm chí vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt, nhớ rõ cả giọng nói, cả những động tác của Bạch Tử khi nói ra những lời kia.
Cho đến bây giờ, Mạnh Dĩ Lam mới thất vọng phát hiện ra, mình đã phí hết tâm tư để sắp xếp tất cả mọi việc, nhưng lại bỏ lỡ điều quan trọng nhất - làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình mà không để cho Bạch Tử có cơ hội từ chối.
Trước đây, Mạnh Dĩ Lam không bao giờ có thể tưởng tượng được, rằng sẽ có một ngày mình phải thổ lộ tình cảm với ai đó, hơn nữa còn lo lắng lời tỏ tình của mình có thể sẽ bị từ chối.
Lúc này, A Bạch bay lại chỗ hai người với chiếc chìa khóa trong miệng.
Mạnh Dĩ Lam lấy chìa khóa xong liền kéo Bạch Tử đến trước cửa biệt thự: "Đây là ngôi nhà được ông ngoại tôi đặc biệt thiết kế cho bà ngoại tôi, từ khi về hưu họ vẫn luôn sống ở đây."
Bạch Tử nhìn về phía ngôi đình nghỉ mát cách đó không xa: "Nơi này rất đẹp."
Người có thể xây biệt thự trên hòn đảo như thế này, khẳng định không chỉ đơn giản là người có tiền thôi.
Nếu không có Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử sẽ không bao giờ có thể đặt chân lên hòn đảo nhỏ này, cho dù là bây giờ hay lúc trước.
Bạch Tử không biết dùng từ ngữ hoa mỹ nào hơn để bày tỏ sự thưởng thức và niềm yêu thích của mình đối với nơi này, hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ đọc qua những kiến thức này, và cũng không thể nào diễn tả hết chủ ý và sự tinh tế của các chi tiết thiết kế khác nhau trong khu lâm viên này.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không để tâm cho lắm, cô chỉ quan tâm Bạch Tử có thích nơi này hay không: "Tôi cũng rất thích nơi đây, nhưng sau khi ông bà ngoại qua đời, tôi chưa bao giờ đến đây nữa."
Nói xong, cô mở cửa ra, rồi kéo Bạch Tử đi vào trong biệt thự.
Không khí trong nhà có chút ngột ngạt, hiển nhiên đã lâu không có người ở, hay ghé qua thăm.
Khác với căn hộ vô cùng đơn giản nơi Mạnh Dĩ Lam sống trước đây, bên trong biệt thự được trang trí sang trọng theo phong cách phương Tây khiến Bạch Tử lầm tưởng rằng mình đã đến dinh thự của một quý tộc Châu Âu.
Kể từ khi hai người dắt tay nhau, Mạnh Dĩ Lam chưa bao giờ buông lỏng tay ra.
Cô thuận miệng nói Bạch Tử cứ đặt túi đồ ở một bên, sau đó liền lôi kéo dẫn người đi khắp nơi tham quan.
Đại sảnh, phòng khách, phòng bếp, phòng tiện ích, khoảnh sân ở trung tâm biệt thự... Hai người chỉ mới đi qua tầng một đã phải mất hơn mười phút.
Lúc lên lầu, Bạch Tử không nhịn được nói: "Bên ngoài không có tường rào."
"Bà ngoại tôi không thích những bức tường rào," Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử đi qua một hành lang dài, nói với người đó một điều mà trước đây cô chưa từng nhắc đến với ai, "Bà từ khi còn nhỏ đã sống trên thảo nguyên rộng lớn, đặc biệt yêu thích những nơi không bị giới hạn về không gian, cho nên ông ngoại đã cố ý chọn nơi này và xây một ngôi nhà không có tường rào."
Bạch Tử mặc dù thích nơi này, nhưng cũng không khỏi âm thầm cảm thán - không có tường rào, lại còn nằm trên một hòn đảo nhỏ.
Không bị trói buộc, tựa như chỉ có thể "nhìn" mà thôi.
Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử đến phòng thay đồ, bên trong treo rất nhiều quần áo đủ loại, màu sắc đa dạng đến mức Bạch Tử hoa cả mắt.
"Mặc dù những bộ quần áo này đã được mua từ nhiều năm trước," Mạnh Dĩ Lam vừa nói vừa chọn cho Bạch Tử một chiếc áo sơ mi và quần dài nhẹ nhàng thoải mái, "Nhưng đa số đều chưa từng mặc qua... Nào, thử bộ này xem sao."
Cô còn chưa hỏi Bạch Tử thích mặc gì, trong nháy mắt đã chọn được kiểu dáng dành cho người kia.
Không chỉ việc ăn mặc, theo Mạnh Dĩ Lam, trong rất nhiều việc Bạch Tử nên nghe lời cô.
Cũng không phải là cố ý nghĩ như vậy, mà là vô thức cảm thấy rằng mọi việc phải như thế.
Mà Bạch Tử đối với việc này cũng không hề phản đối, cô ngoan ngoãn cầm quần áo để thay.
Có rất nhiều việc, dường như cô cũng vô thức nghe theo mọi sự sắp xếp của Mạnh Dĩ Lam - ít nhất trước đây là như vậy.
Mấy ngày nay, mái tóc ngắn của cô dài ra không ít, đã chạm đến tai.
Giờ đây, khi kết hợp với áo sơ mi trắng và quần jean xanh đậm mà Mạnh Dĩ Lam chọn cho cô, đơn giản nhưng được thiết kế độc đáo, bộ trang phục hình như đã trấn áp luồng lệ khí do mắt trái mang đến, ngược lại còn tăng thêm cảm giác thuần khiết.
Sự kết hợp vô cùng phù hợp, "tự tác chủ trương" của Mạnh Dĩ Lam dường như chưa bao giờ mắc phải sai lầm nào.
Sau khi Bạch Tử chỉnh lại quần áo, cô quay đầu nhìn người phía sau.
Khi trông thấy đôi mắt hạnh trong veo của Bạch Tử, trái tim Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên mất thăng bằng đập loạn vài nhịp, cô kìm nén ý muốn bước tới và ôm hôn người kia, sau đó tỏ ra tùy ý vẫy vẫy tay với Bạch Tử.
Bạch Tử bước nhanh đi qua, Mạnh Dĩ Lam giơ tay nghịch nghịch mái tóc ngắn của Bạch Tử.
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp từ cơ thể Bạch Tử giống như có sinh mệnh, biết quấn quanh lấy cơ thể Mạnh Dĩ Lam.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà ôm chầm lấy cổ Bạch Tử, cúi đầu hôn lên khóe môi người kia, chỉ khẽ chạm nhẹ rồi rời xa ngay tức khắc.
Bạch Tử dừng lại một chút, sau đó mỉm cười với Mạnh Dĩ Lam.
Nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trên gương mặt đang tươi cười của Bạch Tử, hơi thở của Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên khẩn trương, cô nhíu mày một lúc, rồi tiến lại gần hôn lên hai bờ môi mỏng của người kia, sau khi cả hai dán chặt vào nhau thì không chịu rời đi nữa.
Hai người rõ ràng đã học được cách hôn nhau, động tác của cả hai rất nhẹ nhàng chậm rãi mà hoà nhập, nỗi niềm riêng ẩn giấu trong lòng dường như được giải quyết dần dần bởi sự thân mật đang quấn lấy nhau giữa môi và lưỡi.
Trước khi xác định bản thân thích Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cũng không nghĩ rằng mình lại có nỗi khao khát tiếp xúc thân mật giữa người với người đầy mãnh liệt như vậy.
Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Bạch Tử, cô không thể kiềm chế được bản thân nữa - sự vâng lời và ngây thơ của Bạch Tử dường như đã giẫm lên trái tim của Mạnh Dĩ Lam.
Đặc biệt là những ngày gần đây, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra, rằng lúc trước cô chán ghét Bạch Tử không chỉ là do hiểu lầm, mà thực chất là do sức hút của Bạch Tử đối với cô đã trở nên nhiều hơn.
Sẽ vô cùng là đau đớn khi phải lòng một người mà đáng lẽ ra mình phải chán ghét mới đúng.
Vô thức bị thu hút và muốn đến gần hơn, nhưng lại vì tác động ngoại cảnh mà chọn cách tránh xa, từ đó làm Mạnh Dĩ Lam nảy sinh ra một loại ác cảm muốn trốn tránh Bạch Tử.
Nhưng mà bây giờ, loại xung động này cuối cùng đã không còn bị kiềm chế nữa.
Cả hai tiến lại gần nhau hơn, không ngừng kéo dài nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt này thêm chút nữa.
Thật lâu sau đó, cuối cùng họ cũng buông nhau ra.
Mạnh Dĩ Lam kìm nén cơn xung động sâu xa, ôm Bạch Tử vào lòng.
Nhưng người trong ngực lại có vẻ "không hiểu phong tình", nhắc nhở: "Cô phải mặc thêm quần áo vào, bệnh vẫn chưa khỏi, đừng để bị cảm lạnh."
Mạnh Dĩ Lam điều hòa lại hơi thở, cô cắn nhẹ vào vai Bạch Tử, sau đó quay người mặc vào một chiếc áo len cashmere màu đen bó sát, rồi lại mặc thêm một chiếc quần dài và áo khoác màu trắng.
Cuối cùng, cô tuỳ ý vén mái tóc dài của mình lên.
Cũng giống như phong cách ăn mặc trước đây, đơn giản và trưởng thành.
Nhiều năm trước, khi Mạnh Dĩ Lam thường xuyên đi khắp con đường và ngõ hẻm để lấy tin, cô đã hình thành thói quen ăn mặc đơn giản này.
Nhưng vì ngoại hình xinh đẹp và vóc dáng nổi bật, nên cho dù cô có mặc đồ dạo phố bình thường thì cũng mang lại cảm giác đây là thiết kế cao cấp.
Sau khi hai người thay quần áo xong, Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử lên tầng hai, và đi vào một căn phòng đọc sách.
Nhưng thay vì nói đó là phòng đọc sách, gọi là hiệu sách có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Bên trong căn phòng, một trong những vách tường có một mặt được làm bằng kính trong suốt, hướng ra biển khơi.
Hai vách tường còn lại đặt những chiếc tủ chứa đầy các loại sách, nhưng cái này không tính là gì, trong phòng còn có năm sáu hàng kệ gỗ, cũng chất đầy sách.
Đối diện với kệ sách là bàn làm việc và ghế sofa để đọc sách, bức tường phía sau ghế sofa treo đầy những tấm ảnh chụp.
Trong tấm ảnh lớn nhất, có một cặp vợ chồng lớn tuổi phúc hậu đang ngồi cạnh nhau, trong tay bà lão đang ôm một bé gái xinh đẹp.
Bạch Tử lập tức đoán được thân phận của cô bé: "Đây là cô."
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng hy vọng Bạch Tử có thể hiểu về quá khứ của mình, vì thế mà giới thiệu một cách đơn giản và không e ngại: "Tình cảm của tôi và ông bà ngoại rất tốt."
Nhưng càng về sau, Mạnh Dĩ Lam càng không dám nhớ lại những tháng ngày lớn lên sống cùng ông bà.
Cô thậm chí còn tự thôi miên bản thân, rằng mình chưa bao giờ có cuộc sống hạnh phúc như vậy, để không làm bản thân thêm buồn mỗi khi lơ đãng nhớ đến.
Bạch Tử đi đến một tấm ảnh ố vàng khác, vẫn là cặp đôi ấy, nhưng nhìn họ trẻ hơn rất nhiều, đứng giữa họ là một người phụ nữ xinh đẹp, có phần giống với Mạnh Dĩ Lam: "Đây là..."
"Đây là mẹ tôi," Mạnh Dĩ Lam nói, giọng nói không hề dao động, dường như đang nhắc đến người mà cô không quan tâm chút nào, "Tôi trông giống bà ấy lắm."
Bạch Tử rõ ràng cảm giác được Mạnh Dĩ Lam không muốn nhắc đến mẹ mình, cô liền không hỏi nữa, quay người đi về phía kệ sách.
Ngẫu nhiên rút ra một vài cuốn, tất cả đều liên quan đến kiến thức thiên văn.
"Phần lớn đều là sách do ông ngoại tôi đọc," Mạnh Dĩ Lam nói, "Ông rất có hứng thú với chủ đề này, đặc biệt là tìm hiểu về những vì sao khác nhau."
Một lúc sau, Bạch Tử phát hiện góc trong cùng của kệ sách trưng bày rất nhiều quyển sổ tay khác nhau, đều còn mới tinh chưa qua sử dụng.
"Hồi nhỏ tôi rất thích thu thập sổ tay," Mạnh Dĩ Lam lấy ra một quyển sổ tay bìa cứng màu lam đưa cho Bạch Tử, "Sau khi bà ngoại tôi biết được, bà đã nhờ bạn bè ở nước ngoài gửi các loại sổ tay đến đây, tôi đều không nỡ dùng."
Bạch Tử tùy ý lật xem qua, vô thức nói: "Quyển sổ này rất giống với quyển sổ trước đó Tiểu Ý đưa cho tôi."
Mạnh Dĩ Lam khựng lại một chút, sau đó giả vờ cười nhẹ, nói: "Cô ấy đưa sổ tay cho cô để làm chi ah?"
"Tôi vẫn luôn không thể nhớ được mọi chuyện," Bạch Tử nói, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, nụ cười hơi nhạt đi, "Cho nên tôi cần một quyển sổ tay để ghi lại những việc diễn ra hàng ngày."
Nói xong, tâm tình của Bạch Tử rõ ràng trở nên sa sút hơn một chút.
Nhưng cô chưa kịp nói tiếp thì Mạnh Dĩ Lam đã tiến tới ôm lấy eo cô, dịu dàng nói: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, Hoa tỷ đã sắp xếp mọi chuyện như tôi nói, Du Vu Ý sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hai người rời khỏi đỉnh núi không lâu, Mạnh Dĩ Lam đã đoán được Bạch Tử không yên lòng Du Vu Ý, nên đã chủ động nói cho đối phương biết, cô đã sớm nhờ Hoa tỷ sắp xếp tốt đẹp hết mọi việc.
Lúc đó, bởi vì Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang bệnh nặng, nên Bạch Tử cũng không hỏi thêm gì, lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa, nói: "Thật ra lúc ở trên núi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người biến dị..."
"Tôi biết." Mạnh Dĩ Lam vẫn tỏ ra thờ ơ.
Bàn tay cầm quyển sổ của Bạch Tử hơi siết chặt.
Mấy ngày nay Bạch Tử không hề nhắc đến chuyện người biến dị, bởi vì cô không muốn làm Mạnh Dĩ Lam sợ hãi, bây giờ nhìn phản ứng của đối phương, cô có chút khó hiểu: "Tại sao... cô biết?"
"Những người đó vốn là cư dân bình thường bị giam giữ trong khu vực màu vàng, sau khi chính phủ bí mật tiến hành thí nghiệm virus lên người họ, những người nhiễm bệnh sẽ bị nhốt vào hang động dưới lòng đất," Mạnh Dĩ Lam vừa nói vừa kéo Bạch Tử trở lại phía ghế sofa, "Là Lão Mao thả bọn họ ra ngoài."
Vẻ mặt Bạch Tử mờ mịt, tựa như đang nghe câu chuyện hoang đường nào đó, có chút đờ đẫn lặp lại: "Cô... biết tất cả mọi chuyện."
Nhìn thấy đối phương kinh ngạc như vậy, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam mới ý thức được, mình hẳn là nên giải thích chuyện này cho Bạch Tử một cách đàng hoàng.
Mạnh Dĩ Lam kéo tay Bạch Tử, có chút bất an nói: "Đúng thế, tôi biết tất cả mọi chuyện."
Bạch Tử tự lẩm bẩm: "Cô đã sớm bảo Hoa tỷ chuẩn bị liên lạc với Tiểu Ý từ lâu rồi, bởi vì cô biết tôi sẽ đi cứu cô, cô cũng đã liên lạc với Lão Mao từ lâu, cũng biết anh ấy sẽ thả người biến dị ra, cô cũng nhờ chú Hồng sắp xếp để A Bạch đến dẫn đường cho chúng ta, và ngay cả việc Bạch Tang muốn bắt cóc cô..."
"Chuyện Bạch Tang bắt cóc tôi thật sự là ngoài ý muốn," cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng cảm nhận được cảm xúc của Bạch Tử có gì đó không đúng, vội vàng giải thích: "Tôi có linh cảm hắn sẽ đối phó tôi, nhưng không ngờ lại đúng vào ngày hôm đó."
Lòng bàn tay vốn đang ấm áp của Bạch Tử chợt lạnh lẽo: "Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không xảy ra chuyện." Mạnh Dĩ Lam siết chặt tay Bạch Tử, nhẹ giọng nhấn mạnh: "Sẽ không có khả năng xảy ra chuyện."
Mặc dù có nhiều lúc mọi thứ gần như đi lệch khỏi đường ray, nhưng giờ đây mọi thứ đều đã diễn ra suôn sẻ.
"Nếu như chẳng may thì sao?" Bạch Tử không thể tin được, thoát khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, "Nếu như tôi không kịp ném quả bom đi..."
"Nhưng cô đã đến kịp lúc," Mạnh Dĩ Lam đè nén sự hoảng sợ trong lòng, nghiêng người ôm lấy Bạch Tử, nhẹ giọng thì thầm vào tai đối phương: "Cô đã bảo vệ tôi, tôi đã không xảy ra chuyện gì rồi, không phải sao?"
Bạch Tử sửng sốt, hiển nhiên không tiếp thu nổi lời giải thích của Mạnh Dĩ Lam.
Tuy rằng Bạch Tử biết rõ Mạnh Dĩ Lam đã dự đoán trước được những chuyện gần đây, nhưng cô hoàn toàn không biết rằng đối phương không chỉ "dự đoán trước", mà cô ấy thậm chí còn "sắp xếp" cụ thể từng khâu một.
Bạch Tang, Hoa tỷ, Lão Mao và chú Hồng - nếu một khâu bị trục trặc, khâu khác sẽ lập tức thay thế, nếu một liên kết bị hỏng, một liên kết khác sẽ lập tức được nối vào, chúng được kết nối với nhau và bù đắp cho nhau.
Duy chỉ có Bạch Tử, là Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không bày ra biện pháp nào khác để thay thế.
Cô để lại một lỗ hổng, đồng thời không hề sắp xếp một đường lui nào.
Bạch Tử càng nghĩ càng cảm thấy khó thở, cảm giác bồn chồn đã lâu không xuất hiện lại lần nữa dâng lên, thân thể thậm chí không còn khống chế được mà run rẩy: "Tại sao phải làm tới như vậy, cô không cần phải đối mặt với nguy hiểm như thế chút nào!"
"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam siết chặt góc áo Bạch Tử, không biết nên giải thích thế nào.
"Việc sửa chữa chiếc máy kia là một phần trong kế hoạch của cô phải không?" Bạch Tử lại hỏi, "Cô muốn dùng nó để bẫy tôi, nhưng vì tôi đã phá vỡ nó nên cô đã bỏ mặc mình để Bạch Tang bắt cóc, để tôi trở lại bên cạnh cô đúng không?"
Mạnh Dĩ Lam không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Bạch Tử lắc đầu, trong mắt tràn ngập khổ sở: "Mạnh Dĩ Lam, tôi không đáng để cô làm như vậy."
Mạnh Dĩ Lam nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy câu nói này, vẻ mặt hốt hoảng dần biến mất, giọng điệu đầy bướng bỉnh nói: "Có đáng hay không, cô không có quyền phán xét."
Nói xong, cô bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên.
Bạch Tử đột nhiên xoay người đi, Mạnh Dĩ Lam lập tức vươn tay kéo cô lại, lại phát hiện đối phương chỉ là đi qua bên kia rót cho cô một ly nước ấm mà thôi.
Mạnh Dĩ Lam cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tử, phát hiện ngoại trừ vẻ mặt có chút cáu kỉnh và buồn bã, dường như đối phương không có cảm xúc tiêu cực mãnh liệt nào hơn, cũng không có ý định rời đi, liền cầm lấy ly nước ấm uống.
"Tôi sắp xếp những việc này không chỉ vì cô," Mạnh Dĩ Lam sau khi đặt ly nước xuống, kiên nhẫn giải thích, "Mà còn là vì chính tôi."
Đúng vậy, Mạnh Dĩ Lam thích Bạch Tử, cô không thể đối mặt với việc mất đi người đó.
Nhưng nếu nói cô làm hết thảy mọi chuyện chỉ vì để giữ Bạch Tử lại bên mình, thì cũng không hẳn là như vậy.
Mặc dù trong những ngày Bạch Tử rời đi, cô đã từng vì quá bối rối mà không mấy tỉnh táo và tùy hứng làm ra rất nhiều chuyện không sáng suốt.
Nhưng sau khi Bạch Tử trở về bên cạnh mình, Mạnh Dĩ Lam mới bình tĩnh và cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện có rất nhiều sự việc cô làm cũng là vì chính mình.
Quan trọng hơn nữa là, Mạnh Dĩ Lam hy vọng Bạch Tử sẽ cho rằng mình là người lý trí và trưởng thành, chứ không phải là một người phụ nữ điên rồ.
Cô không chỉ cần riêng sự che chở của Bạch Tử, mà cô còn muốn bản thân xứng đáng là người nhận được sự tin tưởng từ Bạch Tử.
"Bây giờ mối quan hệ giữa Hoành Á và chính phủ ngoài mặt có vẻ vẫn ổn, nhưng thực tế nó đang gần bên bờ vực sụp đổ," Mạnh Dĩ Lam nói, lại nghiêng người về phía trước kéo tay Bạch Tử, "Hiện tại khu vực màu vàng đã lâm vào hỗn loạn, nếu chính quyền thành phố B để những gì họ làm ở đó bị vạch trần hoàn toàn, bọn họ sẽ mất đi sự ủng hộ của người dân, đây là cơ hội tốt để trấn áp quyền lực của chính phủ."
Bạch Tử để mặc cho Mạnh Dĩ Lam lôi kéo mình, nhưng cũng không đi tới bên kia, mà vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ.
Cô vẫn luôn biết rõ, Mạnh Dĩ Lam là người rất thông minh.
Nếu phải so sánh, bản thân cô sẽ trông giống hệt như một kẻ ngốc.
Tận thế, Bạch Tử chỉ nghĩ được việc làm thế nào để sống sót và bảo vệ Mạnh Dĩ Lam cho thật tốt mà thôi.
Thế nhưng, những gì Mạnh Dĩ Lam nghĩ lại hoàn toàn không giống với cô.
Mạnh Dĩ Lam kéo chặt tay Bạch Tử không chịu buông ra, tiếp tục nói: "Trước đó, lúc tôi cứu Lão Mao thoát khỏi đội cảnh vệ, tôi đã có thông tin liên lạc của anh ấy. Sau này, khi anh ấy gia nhập Vĩnh Thái, anh ấy đã chủ động liên lạc với tôi."
Bạch Tử ngơ ngác nghe, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Chi tiết cụ thể về sau Lão Mao sẽ kể cho cô nghe, địa vị hiện tại của anh ấy ở Vĩnh Thái khá cao." Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Tử, lo lắng đối phương sẽ đột nhiên làm ra hành vi bốc đồng nào đó, "Sở dĩ tôi không nói những chuyện này với Hoành Á, là bởi vì... tôi muốn lợi dụng cơ hội này để tự tạo dựng mối quan hệ với Vĩnh Thái."
Nhưng Bạch Tử vẫn ngơ ngác đứng ở đó, trong ánh mắt đã không còn vẻ xúc động cùng khổ sở nữa.
Mạnh Dĩ Lam không hiểu trong lòng người kia đang nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Mặc dù khu vực màu vàng đã bị chiếm đóng, người biến dị ở khắp nơi, nhưng khu vực xung quanh cơ bản đã trở thành địa bàn của Vĩnh Thái."
Ánh lửa rực rỡ tỏa ra từ ngọn đèn dầu trên bàn, Bạch Tử chợt cảm thấy hơi choáng váng.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, rằng Mạnh Dĩ Lam thông minh hơn cô nghĩ rất nhiều.
Những nỗi rối bời trong lòng, chợt như dịu đi đôi chút.
"Về phần chú Hồng," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, "Cô mẫu của tôi gần đây muốn đối phó ông ấy vì sự việc của Liêu Vũ Nhu. Nhóm người trước đó đưa tôi và cô trở lại thành phố B lần lượt gặp rắc rối, chẳng còn ai."
Mạnh Dĩ Lam dùng chút sức kéo Bạch Tử đến trước mặt mình: "Cách đây không lâu, con trai của chú Hồng đã bị để mắt tới, ông ấy chủ động nhờ tôi giúp đỡ, cho nên tôi và ông ấy có thể coi là đồng minh bí mật."
Đầu Bạch Tử bắt đầu có chút ngứa ran, có quá nhiều thông tin khiến cô nhất thời khó mà tiêu hóa.
Mạnh Dĩ Lam không buông người kia ra: "Còn nữa, vì phát hiện bộ trưởng Mai cấu kết với Bạch Tang, cho nên cũng dễ nói chuyện với người của chính phủ hơn trước."
Sau khi hít một hơi thật sâu, Bạch Tử cố gắng phân tích những gì Mạnh Dĩ Lam vừa nói.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, rằng Mạnh Dĩ Lam không chỉ muốn có được chỗ đứng ở Hoành Á.
Những gì cô ấy muốn, còn xa hơn nhiều so với những gì Bạch Tử nghĩ.
Mạnh Dĩ Lam muốn tìm ra một con đường hoàn toàn độc lập với Hoành Á và chính phủ, một con đường không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thế lực nào khác.
"Cho nên," Bạch Tử có vẻ như đã lấy lại bình tĩnh, cô nhàn nhạt nói: "Sau khi trải qua chuyện lần này, không chỉ lực lượng của chính phủ suy yếu, giữa cô và Vĩnh Thái cũng có mối liên hệ, lại thêm chú Hồng hỗ trợ, còn có mối quan hệ với chính phủ bên kia, cô sẽ dần dần không còn bị Hoành Á quản chế nữa."
Không biết vì sao, Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Đúng như lời Bạch Tử nói, lần này mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, và có vẻ như chỉ có cô là người duy nhất chiến thắng.
Nhưng khi nghe đối phương dùng giọng điệu có chút lãnh đạm tổng kết lại chuyện này, Mạnh Dĩ Lam lại có cảm giác mình đã lợi dụng Bạch Tử.
Cứ như thể cô là một kỳ thủ cờ vây, còn Bạch Tử cũng giống như những người khác, chỉ là một quân cờ bị vân vê giữa những ngón tay của cô.
Không, không phải như vậy.
Không nên như thế này.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, khẽ gọi: "Bạch Tử?"
Nhưng Bạch Tử vẫn đứng ở trước sofa, không có trả lời ngay như thường lệ, mà là đang suy tư điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam cảm thấy lòng mình có chút hoảng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Bạch Tử, lại đây."
Cuối cùng Bạch Tử cũng thả lỏng lông mày, có vẻ như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhưng cô không nghe lời Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống, thay vào đó nói: "Đến lúc tôi phải nấu ăn rồi."
Mạnh Dĩ Lam còn đang bệnh, phải bổ sung năng lượng kịp thời, đặc biệt là không được để bị đói.
Nghe được lời nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình, sau đó đứng lên: "Vậy tôi dẫn cô đến phòng bếp..."
"Tôi biết đường." Bạch Tử bước nhanh tới cửa, trước khi ra ngoài còn quay đầu lại, "Cô nghỉ ngơi thêm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
Nói xong, liền quay người rời đi.
Mạnh Dĩ Lam đứng ở sofa, nhìn cánh cửa vừa đóng lại, có hơi không phản ứng kịp.
Vừa rồi trong mắt Bạch Tử tràn đầy sự bực tức cùng nỗi bi thương, sau khi nghe cô giải thích xong, cảm xúc lại đột nhiên thay đổi.
Bình tĩnh và thờ ơ, giống như một khán giả không liên quan gì đến tất cả những chuyện này.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không muốn Bạch Tử nghĩ rằng tất cả những chuyện mình làm là để giữ cô ấy lại, nhưng Mạnh Dĩ Lam càng không muốn Bạch Tử nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều không hề có liên quan đến cô ấy.
Mạnh Dĩ Lam chấp tay lại, cố gắng để cơn hoảng loạn của mình dần bình tĩnh lại.
Cô quyết định sau bữa ăn sẽ giải thích rõ ràng với Bạch Tử một chút.
Khi cần thiết, cô phải buông bỏ cái gọi là hình tượng trưởng thành và lý trí mà bản thân muốn duy trì.
Ít nhất cô phải cho Bạch Tử biết là mình quan tâm cô ấy.
Không chỉ vỏn vẹn là "quan tâm".
Mà là rất quan tâm, vô cùng quan tâm.
Không lâu sau đó, Bạch Tử trở lại phòng đọc sách với một chén súp ngô đóng hộp nóng hổi cùng với một miếng bánh mì.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam ăn xong liền kéo Bạch Tử đi tới cạnh cửa.
"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất đặc biệt." Mạnh Dĩ Lam nuốt xong viên thuốc Bạch Tử đưa cho mình, rồi vội vàng kéo đối phương ra ngoài, "Đó là căn phòng mà bà ngoại đã đặc biệt thuê người thiết kế riêng cho ông ngoại."
Vẻ mặt Bạch Tử lạnh nhạt, không thể nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này, điều này càng khiến Mạnh Dĩ Lam thêm bất an.
Hai người nhanh chóng đến nơi cao nhất của ngôi biệt thự, tầng năm.
Mạnh Dĩ Lam một tay cầm đèn dầu, một tay dắt lấy Bạch Tử, hai người bước nhanh qua hành lang, đi tới một cánh cửa gỗ lớn.
Sau khi mở cửa, Bạch Tử bị Mạnh Dĩ Lam kéo vào phòng rốt cuộc cũng hơi thay đổi biểu cảm, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô phát hiện đó là một căn phòng lớn có ba vách kính trong suốt, trần nhà hình mái vòm, khi người đứng trong phòng ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn thẳng ra bầu trời phía bên ngoài.
Thật đáng tiếc chính là, bầu trời lúc này tối đen như mực, mà bên ngoài trần nhà cũng đã phủ đầy tuyết.
"Ông ngoại tôi lúc rảnh rỗi luôn thích dùng kính thiên văn nhìn lên bầu trời," Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử đến một cái đài quan sát trong góc, "Sau khi nghỉ hưu, bà ngoại đã đặc biệt tìm người đến để biến nơi này thành như bây giờ."
Bạch Tử tò mò nhìn xuống những chiếc nút dày đặc trên đài, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam tiếp tục nói: "Đây không chỉ là căn phòng để ông ngoại ngắm sao, mà còn có thể sử dụng công nghệ nhân tạo để trình chiếu bầu trời đầy sao đấy."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam thở dài: "Đáng tiếc máy phát điện hỏng rồi, nếu không tôi có thể dùng cái bàn điều khiển này mở rộng toàn bộ màn hình, đến lúc đó, chúng ta sẽ được vây quanh bởi toàn bộ bầu trời đầy sao."
Bạch Tử ngẩng đầu nhìn mái vòm kính, nhẹ nhàng thở ra: "Ông bà của cô thật sự rất yêu nhau."
Mạnh Dĩ Lam dẫn Bạch Tử đến chiếc ghế sofa cỡ lớn ở giữa phòng ngồi xuống, sau đó quay người nhìn về biển khơi ngoài cửa sổ, lơ đãng nói: "Sau này tôi sẽ bảo chú Hồng sửa điện lại, chúng ta sẽ có thể đến đây để ngắm sao."
Sau khi nghe thấy điều này, Bạch Tử bỗng nhíu đôi lông mày lại.
Lần này, cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Mạnh Dĩ Lam, tôi đã hứa với Tiểu Ý, sau khi cứu cô trở về thành phố B, tôi sẽ cùng cô ấy đi..."
Mạnh Dĩ Lam không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu: "Cô vẫn quyết định rời đi, đúng không?"
Bạch Tử há miệng, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Lúc này, cô không còn chắc chắn như lúc trước nữa, rằng mình sẽ rời đi ngay sau khi cứu được Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng không thể phủ nhận, rằng trong lòng Bạch Tử có một cảm giác đè nén khiến cô khó có thể đồng ý ở lại cùng Mạnh Dĩ Lam, nhất là sau khi nghe Mạnh Dĩ Lam giải thích mọi chuyện.
Hơn nữa, Bạch Tử đã hứa với Du Vu Ý rằng mình sẽ quay lại với cô ấy ngay sau khi giải cứu Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử rút lại bàn tay đang bị Mạnh Dĩ Lam nắm chặt, nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể nói: "Tiểu Ý có một người thân rất quan trọng, cũng giống như tôi vậy, người đó đã bị chính phủ tiêm thuốc, Tiểu Ý muốn cứu người đó nên đã vất vả thật lâu..."
Mạnh Dĩ Lam khổ sở hỏi: "Bạch Tử, tôi nói nhiều như vậy, cô vẫn không hiểu sao?"
Bạch Tử quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Dĩ Lam trở nên rất nghiêm túc, như đang nói điều gì cực kỳ quan trọng: "Hiện tại tôi đã có năng lực hơn trước, cũng sẽ có nhiều sự lựa chọn và phương pháp để chữa lành cơ thể của cô. Đương nhiên, tôi cũng có thể vì cô mà giúp Du Vu Ý, cô không cần phải theo cô ấy đi khắp nơi chịu cực khổ nữa."
Nghe Mạnh Dĩ Lam nhắc đến ý muốn giúp mình chữa lành cơ thể, Bạch Tử lại một lần nữa cảm thấy từ đáy lòng dâng lên cảm giác đè nén kia.
Dù vẫn bị đối phương nắm lấy tay, nhưng cô vẫn nhất quyết đứng lên.
Mạnh Dĩ Lam vội vàng đứng dậy theo, dùng sức kéo người kia đến trước mặt mình: "Bạch Tử, mặc dù những chuyện trước đó tôi sắp xếp không hoàn toàn là vì cô, nhưng phần lớn đều đúng là bởi vì cô mà làm."
Bạch Tử kinh ngạc ngẩng đầu, cùng Mạnh Dĩ Lam đối mặt nhìn nhau.
Chỉ nhìn vào chiều cao, khí thế của Mạnh Dĩ Lam quả thực mạnh hơn so với Bạch Tử, nhưng lúc này vẻ mặt của cô ấy còn khẩn trương hơn Bạch Tử rất nhiều, ngay cả khi cô ấy giơ tay vén mái tóc dài buông xõa ra sau, Bạch Tử có thể nhìn thấy cánh tay ấy rõ ràng đang khẽ run rẩy.
"Bạch Tử, tôi thích em."
Cuối cùng thì, lời tỏ tình vẫn còn dang dở kia đã được Mạnh Dĩ Lam bổ sung một cách hoàn chỉnh.
Bạch Tử đã sớm cảm nhận được tình cảm của Mạnh Dĩ Lam, nhưng vẫn vì lời thổ lộ đến muộn này mà rung động.
Tuy nhiên, niềm vui sướng nảy sinh từ đây không ngừng đan xen với cảm giác đèn nén đang chôn sâu trong lòng cô, cuối cùng trở nên hỗn loạn quấn chặt lấy nhau, khiến Bạch Tử lộ ra vẻ mặt có chút bối rối.
Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn không nhận ra điều này, cô dựa vào Bạch Tử, nhỏ giọng thì thầm điều mà mình đã luyện tập bấy lâu nay: "Mặc kệ mối quan hệ của chúng ta mười năm trước như thế nào, mặc kệ em có xem tôi là "Ánh sáng" của em hay không... Bạch Tử, tôi thích em, những ngày này trôi qua tôi cảm thấy rất nhớ em," thanh âm của cô hơi nghẹn ngào, đôi tay cũng không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng nói tiếp: "Trước đây, tôi cho là mình sẽ không bao giờ thích một người như thế này, tôi quá tự cho là mình đúng... Bạch Tử, từ nay về sau hãy ở cạnh bên tôi nhé, có được không?"
Sau khi cùng nhau trải qua sự sống và cái chết, rốt cuộc cô cũng có thể đứng trước mặt người, nói ra những gì mình đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.
Bạch Tử cũng đã rơi nước mắt.
Ngoài niềm vui cùng sự đè nén, còn xen lẫn một cảm giác khổ tâm, những cảm xúc khó tả khiến Bạch Tử trong lòng rối bời.
Mặc dù trên bầu trời không nhìn thấy được các vì sao, nhưng mắt trái của Bạch Tử đang phát ra ánh sáng yếu ớt giống như một ngôi sao nhỏ, khiến Mạnh Dĩ Lam càng muốn đến gần người trước mặt.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Bạch Tử, sau đó áp trán mình vào trán cô ấy, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của đối phương: "Bạch Tử?"
"Mạnh Dĩ Lam," Cô nghe thấy Bạch Tử nghẹn ngào nói: "Tôi cũng thích cô..."
Nghe được đối phương đáp lại lời tương tự, Mạnh Dĩ Lam mừng rỡ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy trong mắt Bạch Tử có vẻ do dự.
"Thế nhưng, tôi..." Bạch Tử nhíu mày lại, "Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ."
Mạnh Dĩ Lam khẩn trương hỏi: "Cảm giác gì?"
Bạch Tử lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ là cảm thấy có chút đè nén, còn có chút khổ sở."
"Khổ sở? Là bởi vì lo lắng về Du Vu Ý sao?"
Bạch Tử nhắm mắt lại, rất chắc chắn nói: "Không liên quan gì đến người khác."
"Là do tôi sao?" Mạnh Dĩ Lam sững sờ, sau đó nhanh chóng kiên nhẫn phân tích: "Tôi đã sửa chiếc máy kia, cho nên em vẫn còn tức giận phải không?"
Bạch Tử không lên tiếng, cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang phía bên cạnh: "... Tôi không biết."
"Nhìn tôi đi, Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam không cho phép Bạch Tử trốn tránh mình vào thời khắc quan trọng như vậy, "Là vì tôi đã âm thầm sắp xếp kế hoạch này và giấu diếm em, để em cảm thấy căng thẳng và đè nén đúng không?"
Bạch Tử mở mắt ra, tựa như có chút bực: "Không phải, không phải chiếc máy kia, cũng không phải những chuyện này, tôi..."
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu có hơi nóng lòng, cô nhận ra Bạch Tử không sẵn lòng đồng ý ở bên cạnh mình, "Hay là vì tôi đã sắp xếp nhiều chuyện tương lai như vậy, làm em cảm thấy bị tôi trói buộc?"
Bạch Tử tránh khỏi tay Mạnh Dĩ Lam, cô đè xuống cảm giác bồn chồn nóng nảy không ngừng dâng trào trong lòng: "Tôi không biết... có lẽ vậy..."
Không phải cô cố ý trốn tránh Mạnh Dĩ Lam, cô thực sự không biết tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy kiềm chế, đè nén và khổ sở như vậy.
Mạnh Dĩ Lam lập tức ôm chặt eo Bạch Tử, ép cô ấy đứng trước mặt mình, nhưng lại nói chuyện khép nép mà xin lỗi: "Thật xin lỗi em, như tôi đã từng nói, tôi có tính chiếm hữu rất cao, căn bản không có cách nào khống chế được, thậm chí ngay cả chính tôi cũng không biết, những việc mình làm là vì tình yêu hay vì tính chiếm hữu..."
Bạch Tử mờ mịt nói: "... Ý cô là, cô không phân biệt được tình cảm của cô đối với tôi là tình yêu hay chiếm hữu?"
"Tôi đương nhiên biết mình thích em," Mạnh Dĩ Lam lập tức sửa lại, đồng thời theo thói quen bắt đầu phân tích, "Nhưng 'thích' chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như sau khi em mất trí nhớ, dường như em đã quên mất vì sao tôi là 'Ánh sáng' của em, lúc đó, rõ ràng là em không thích tôi..."
Bạch Tử nghe không hiểu Mạnh Dĩ Lam nói gì, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại bởi vì lo lắng mà nói tiếp: "Tôi rất thích em, cũng rất thích cảm giác ở cạnh bên em, cho nên tôi rất lo lắng cảm giác đó sẽ tan biến mất."
Mạnh Dĩ Lam không chút e ngại bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình một cách lý trí nhất có thể: "Cho nên tôi cần em bên tôi, hiện tại chúng ta đều thích nhau, chúng ta phải ở bên nhau thật lâu, chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi, chúng ta có thể tiếp tục hạnh phúc..."
Vì quá bối rối, Mạnh Dĩ Lam đã moi toàn bộ trái tim của mình ra.
Lời nói không mấy hoa mỹ, nhưng cô không hề giữ lại chút gì, thẳng thắn nói ra hết cho Bạch Tử nghe.
Mạnh Dĩ Lam biết trong khoảng thời gian này, sự say mê của cô dành cho Bạch Tử phần lớn là đến từ hiệu ứng cầu treo*, đây cũng là nguyên nhân khiến cô luôn cho rằng mình không thực sự thích Bạch Tử.
Những cảm xúc như vậy có thể khiến người ta vô cùng mù quáng, nhưng cũng lại nhanh chóng tan biến, Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ điều này.
Mà giờ đây, cảm xúc này ngày càng sâu sắc hơn, thậm chí còn thôi thúc cô thực hiện đủ loại hành vi điên rồ.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam tin chắc rằng bây giờ mình rất thích Bạch Tử, nhưng sự nghi ngờ và lo lắng của cô vẫn còn đó, cô không muốn giấu diếm Bạch Tử, cũng không muốn lừa dối chính mình.
Cô bị ám ảnh bởi cảm giác "thích Bạch Tử", và cũng rất tận hưởng khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Vì vậy, cô hy vọng Bạch Tử có thể ở bên cạnh cô, để tình cảm giữa hai người ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Mạnh Dĩ Lam không muốn như trước đó, vì sự rời đi của Bạch Tử mà hồn bay phách lạc.
Mặc dù cô biết, rằng có lẽ sự sụp đổ cùng kết thúc, có khi lại là giải thoát.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Dĩ Lam không muốn được giải thoát, cô căn bản không thể buông tha Bạch Tử.
Nhưng mà, cô lại nghe thấy người trong lòng mình buồn khổ thì thầm: "Mạnh Dĩ Lam, tôi đã quấn lấy cô mười năm rồi, nhưng tình yêu của tôi dành cho cô vẫn không hề giảm dần theo thời gian, dù cho sau đó có bị tiêm thuốc, quên đi rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại tôi vẫn thích cô."
Cũng giống như Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cũng đang nói thật lòng mình.
Nhưng so sánh hai lời nói với nhau, lại cho thấy sự khác biệt rất lớn.
Tình yêu của Bạch Tử, dường như không có thời hạn.
Cô không giống với Mạnh Dĩ Lam, cô không có nhiều cách lý giải và phân tích về tình yêu như vậy.
Mặc dù Bạch Tử không thể hiểu hết những gì Mạnh Dĩ Lam nói, nhưng cô có thể mơ hồ cảm thấy, niềm yêu thích của Mạnh Dĩ Lam có vẻ khác với niềm yêu thích của cô.
"Em vẫn không muốn ở lại sao?" Rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, cô đã chân thành như vậy, nhưng vẫn không thể đổi được lời hứa hẹn của Bạch Tử, "Cho dù em có rời xa tôi thêm mười năm nữa, cũng không quan trọng, phải không?"
"Không phải," Bạch Tử nhíu mày lại, cố gắng giải thích, "Chỉ là trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ..."
Cảm giác đè nén không biết bắt nguồn từ đâu khiến Bạch Tử không thể nào hứa hẹn, cô không biết liệu ở lại bên cạnh Mạnh Dĩ Lam có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Mạnh Dĩ Lam lau đi nước mắt trên mặt, dường như theo bản năng, cô muốn kiêu ngạo nói những câu như "Muốn đi thì đi" với Bạch Tử, nhưng sau khi cô hé miệng, lại không thốt ra được lời nào.
Cô không thể chấp nhận việc Bạch Tử lại rời đi lần nữa, đặc biệt là sau khi hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử một lần.
Chỉ là hơi muộn một chút mà thôi, chỉ là chậm vài bước, chỉ là mình không kịp thời đáp lại tình cảm của đối phương, mà giờ đây lại đau lòng đến như vậy.
Cảm xúc hỗn loạn khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể cô lại bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
"Không được," cuối cùng, cô ngồi lại trên ghế sofa, vò đã mẻ không sợ rơi, trầm giọng nói, "Em không thể đi, nếu em nhất quyết muốn đi..."
Lời còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam đành phải ép mình ngậm miệng lại.
Cô biết rất rõ những lời mình nói trong lúc tâm trạng không tốt như vậy, sẽ chỉ gây nên tổn thương cho mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì cái gì mà sau khi cẩn thận sắp xếp và hoàn thành mọi việc, cô vẫn không nhận được sự hồi đáp khiến mình hài lòng từ Bạch Tử.
Giống như ngôi biệt thự không có tường rào, tưởng chừng như không bị trói buộc, tự do tự tại, nhưng thực chất lại bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang, đầy cô đơn và chơi vơi.
Chú thích:
Hiệu ứng cầu treo*: Hiệu ứng cầu treo là một trong những phép màu "ma thuật" khiến cho tình yêu của bạn thành công. Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn.
Ngày xưa các cụ có câu "đồng cam cộng khổ" cũng là câu nói mang ý nghĩa tương tự. Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
/132
|