Lúc Mạnh Dĩ Lam bước vào cửa, trông vẻ mặt cô lạnh lùng và đầy mệt mỏi.
Trên vai vẫn còn lấm tấm bông tuyết, chắc có lẽ sau khi vừa xuống xe đã lập tức lao xuống tàu mà chưa kịp chỉnh trang lại.
Nhưng thật ra không chỉ mỗi hôm nay, mà kể từ khi xảy ra tai nạn, người này ngày nào cũng trở về sớm hơn trước.
Kết hợp với hành vi giám sát rõ ràng của Hoa tỷ và “quy tắc mới” cứ sau nửa giờ gửi tin nhắn, Bạch Tử không cần suy đoán cũng có thể hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại bất thường như vậy.
Phòng làm việc tuy nhỏ, nhưng lúc này, ở đây ngoại trừ Bạch Tử ra, còn có Ngô phu nhân, Lam Nhân, Hồng Toàn, cộng thêm đứa nhóc Mao Mao.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam dường như chỉ có thể nhìn thấy một người.
Vừa vào cửa, ánh mắt cô lập tức rơi vào Bạch Tử, sau khi thận trọng liếc nhìn qua lại mấy lần, cô gật đầu với Ngô phu nhân rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử.
Hồng Toàn mới khi nảy còn nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, giờ đây vừa nhìn thấy mặt đối phương liền lập tức đứng dậy.
Có lẽ là do mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và cha mình, hoặc là do trước đây mình đã được đối phương giúp đỡ, lại thêm bởi vì đối phương luôn mang theo khí chất kiêu ngạo, nên Hồng Toàn trẻ tuổi luôn có cảm giác kính sợ mãnh liệt với Mạnh Dĩ Lam.
“Mạnh tiểu thư,“ Hồng Toàn lo lắng ho khan một tiếng, “À ừm... Tôi đi thay băng trước nhé.”
Nói xong, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Mao Mao đang đùa giỡn vui vẻ với Hồng Toàn, khi nhìn thấy người kia đột ngột rời đi, nó cũng nhe răng trợn mắt chạy theo ra ngoài.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi,“ Ngô phu nhân đứng dậy, nhìn Hoa tỷ ở phía sau Mạnh Dĩ Lam, “Tôi và Tiểu Hoa xuống chuẩn bị một lát.”
Nói xong, bà nhìn Lam Nhân đang ngồi trên sofa nghe nhạc, định đưa tay dắt đối phương đi.
“Ngài cứ đi đi,“ Mạnh Dĩ Lam nói, “Tôi và Bạch Tử sẽ đi cùng bà ấy.”
Ngô phu nhân hơi sững sờ, lại có chút trầm ngâm nhìn Bạch Tử, sau đó mới gật đầu rồi cùng Hoa tỷ rời khỏi phòng làm việc.
Đợi sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Mạnh Dĩ Lam mới bước đến bên cạnh sofa.
Người vừa nói muốn đi cùng Lam Nhân, lúc này lại có vẻ hơi dè dặt, dường như muốn chào hỏi Lam Nhân vài câu, nhưng lại do dự hồi lâu, cuối cùng im lặng quay về phía Bạch Tử: “Thân thể... khụ... thế nào rồi?”
Tiếng ho khan lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Tử, cô nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam, để đối phương ngồi vào giữa mình và Lam Nhân.
“Tôi không sao,“ Bạch Tử cố ý lờ đi cơn đau đầu và tức ngực mới xuất hiện cách đây không lâu, cô chẳng nói lời nào, cởi găng tay của Mạnh Dĩ Lam ra, “Bị cảm sao?”
Quả nhiên, găng tay tuy dày nhưng lòng bàn tay lại rất lạnh.
“Không có,“ Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử, vô thức kéo ra một chút khoảng cách với Lam Nhân, “Có lẽ cổ họng hơi khô.”
Nói xong, lại ho một tiếng.
Bạch Tử cũng không lo lắng đối phương có nghe được cuộc nói chuyện của mình và Ngô phu nhân hay không, như thường lệ, cô quay người rót một ly nước ấm: “Là vì mùi hương kia...”
Sau khi cầm ly nước ấm, Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, để Bạch Tử nắm lấy tay còn lại của mình: “Những người khác cũng ngửi thấy, đều không sao.”
Lòng bàn tay Bạch Tử vẫn hệt như trước đây, hơi nóng ấy sưởi ấm trái tim Mạnh Dĩ Lam đến vô cùng dễ chịu.
Sau khi nhìn Lam Nhân lần nữa, cô mới thả lỏng tấm lưng thẳng tắp cả ngày ra, tựa như nũng nịu nghiêng nửa người về phía Bạch Tử, có chút mệt mỏi thấp giọng nói: “Bên phía bộ trưởng Mạch tạm thời không có động tĩnh gì, tôi nghi ngờ... chuyện này có liên quan đến cô mẫu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Tử nhíu mày lại, nhưng cũng không quên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay đang ấm dần trong lòng bàn tay mình.
Mạnh Dĩ Lam dứt khoát tựa cằm lên vai Bạch Tử, lại đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn sang phía người kia.
Lúc này, cô không còn mang vẻ lạnh lùng và thờ ơ như lúc mới xuất hiện nữa, mà giống như một cô gái nhỏ đang ỷ lại vào Bạch Tử.
“Tệ hơn nữa là, có thể liên quan đến những người khác trong chính phủ,“ Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, “Bởi vì chuyện này hình như có liên quan đến thành phố dưới lòng đất.”
Bạch Tử trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Nếu đúng là bộ trưởng Mạch chỉ đạo anh Lỗ làm việc này, sau này ông ta nhất định sẽ có động thái tiếp theo, nếu như tôi tiếp tục ở lại đây...”
Cô còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam đã nắm chặt lòng bàn tay Bạch Tử: “Tôi đã hỏi qua chuyện này rồi, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây...”
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử nhíu mày lại, chịu đựng cảm giác nhức nhối ở thái dương, “Tôi nghĩ...”
“Tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi,“ Mạnh Dĩ Lam lại ngắt lời Bạch Tử, cô ngồi thẳng dậy và nhìn đồng hồ, “Hedy sẽ sớm quay lại, hôm nay em đã uống thuốc chưa?”
Nghe được câu hỏi này, Bạch Tử không chỉ đau đầu, mà còn cảm thấy cảm giác buồn bực trong lòng mình càng lúc càng nặng nề.
Trước và trong khoảng thời gian xác định mối quan hệ, hai người thẳng tính luôn luôn cãi nhau vì một số chuyện không thể giải thích được, cho nên bây giờ Bạch Tử luôn chọn cách giao tiếp khéo léo hơn với Mạnh Dĩ Lam.
Đương nhiên cô cũng có thể cảm nhận được, khi Mạnh Dĩ Lam đối mặt với cô, đối phương cũng sẽ cố gắng kiềm chế tính khí của mình.
So với trước đây, đối phương của bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều.
Thời điểm mới bắt đầu, hai người thật sự không còn tranh cãi về những vấn đề nhỏ nhặt nữa, nhưng khi vấn đề về sức khoẻ của Bạch Tử ngày càng nghiêm trọng, những mâu thuẫn tạm thời bị che giấu lại bắt đầu xuất hiện.
Đặc biệt là lúc này, Bạch Tử cảm thấy cả hai ngày càng khó giao tiếp hơn trước: “Nhưng, Tiểu Ý nói...”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên buông tay Bạch Tử ra, đứng lên, tựa như có chút nôn nóng nói: “Tôi nhất định có thể... khụ...”
Ngay khi Mạnh Dĩ Lam ho, Lam Nhân đang ngồi bên cạnh đột nhiên có chút lúng túng lắc lắc chiếc máy nghe nhạc trên tay.
Hành động kỳ lạ này đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam, bầu không khí tưởng chừng như sắp cãi vã đã tiêu tan ngay lập tức.
Lam Nhân lo lắng vỗ nhẹ chiếc máy trong tay rồi hướng về phía Bạch Tử, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ lạ: “... ah——ah!”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam thấy Lam Nhân cư xử như vậy, cô hơi khó hiểu nhìn về phía Bạch Tử: “Sao vậy?”
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp hỏi rõ, Bạch Tử đã đi tới trước mặt Lam Nhân, ngồi xổm người xuống và cầm lấy chiếc tai nghe đối phương đang đeo: “Không có tiếng, có phải bị hỏng rồi không?”
“Bị hỏng?” Mạnh Dĩ Lam cúi người, cẩn thận nhìn vào màn hình pixel trên máy nghe nhạc, “Nhưng mới nghe được mấy ngày ah...”
Mặc dù đây là món quà cô đặc biệt mua tặng Bạch Tử, nhưng vì Lam Nhân rất thích nghe bản nhạc mà Bạch Tử yêu thích, gần như cầm máy trên tay suốt hai mươi bốn giờ, nếu chiếc máy ấy hết pin, đối phương sẽ mất bình tĩnh một lúc, thế là Mạnh Dĩ Lam đưa nó cho Lam Nhân.
Hiện nay, nếu chiếc máy nghe nhạc này thực sự bị hỏng thì không khác gì đồ bỏ đi - khu giải trí ở thành phố B đã bị bỏ hoang do tình trạng hỗn loạn trước đó, ngay cả những thiết bị điện thông thường cũng khó tìm được người sửa chữa.
Lam Nhân bắt đầu trở nên nóng nảy, bà giật lại chiếc máy nghe nhạc từ tay Bạch Tử, giơ tay đập mạnh vào thân máy, sau đó còn định đập nó xuống đất.
Mạnh Dĩ Lam tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chộp lấy chiếc máy, nhưng Lam Nhân lại như bị thứ gì đó kích thích, lao vào đẩy Mạnh Dĩ Lam đang không chút phòng bị sang một bên.
Cũng may Bạch Tử nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam, mới không để người trong lòng ngã xuống đất.
Lam Nhân không cảm thấy hành động của mình là sai trái, quay đầu muốn đập máy nghe nhạc xuống đất, Bạch Tử vội vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dì Lam, dì đừng nóng vội, để con xem thử một chút.”
Gần ba mươi ngày không gặp, Lam Nhân đã không còn nhận ra Bạch Tử nữa.
Nhưng mấy ngày nay, khi Bạch Tử tỉnh dậy, cô luôn ngồi ngẩn người trong phòng làm việc cùng với Lam Nhân, xem như hai người đã quen thuộc nhau hơn.
Lúc đầu, Lam Nhân không chịu ngồi cạnh Bạch Tử, về sau thì cho dù Bạch Tử có muốn giúp bà quàng khăn hay chỉnh lại tóc, bà cũng không còn phản kháng như vậy nữa.
Lam Nhân nhìn Bạch Tử đang ngồi xổm trước mặt, sau đó đưa máy nghe nhạc ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạnh Dĩ Lam không khỏi sững sờ.
Cảm xúc của cô có phần phức tạp, vừa vui mừng và cũng vừa có chút cảm giác thất bại khó phát hiện.
Bạch Tử nhận máy xong liền ngồi bệt xuống đất.
Cô rút tai nghe đang cắm vào máy nghe nhạc ra, nhấn thêm vài nút trên máy rồi thở dài: “Không phải tai nghe gặp vấn đề.”
Như mọi khi, Mạnh Dĩ Lam muốn dùng tài nguyên trong tay để giải quyết vấn đề: “Bỏ đi, tôi sẽ cho người tìm một cái khác.”
Bạch Tử không trả lời, chỉ chăm chú mày mò sửa chiếc máy.
Chiếc máy nghe nhạc này trước đây chưa từng được sử dụng, nhưng mẫu mã đã khá cũ nên việc nó bị hỏng là điều dễ hiểu.
“Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, “Đừng lãng phí thời gian nữa, em nên...”
Bạch Tử đột nhiên tắt máy, với tay lấy máy sưởi ấm tay mini bên cạnh Lam Nhân, rồi đặt lên mặt sau của máy nghe nhạc.
Sau khi xoa đi xoa lại một lúc, cô bật máy lên và nhấn nút play.
Giai điệu quen thuộc cuối cùng cũng vang lên lần nữa, Lam Nhân sững sờ một lúc, rồi tươi cười rạng rỡ.
Bà hưng phấn lấy lại máy nghe nhạc từ tay Bạch Tử, rồi tự mình cẩn thận cắm tai nghe vào.
Bạch Tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, mỉm cười nhìn Lam Nhân một lúc, sau đó quay sang nhìn Mạnh Dĩ Lam đang còn ngạc nhiên, nói: “Thời tiết quá lạnh, ảnh hưởng đến hoạt động của máy.”
Sau khi Mạnh Dĩ Lam phản ứng, cô lại nhìn Lam Nhân, sau đó bỗng nhiên vô thức muốn ôm Bạch Tử đang ngồi dưới đất, hoặc là hôn lên má của đối phương một chút.
Nhưng ngay lập tức, cô nhớ đến vừa rồi hai người suýt nữa thì cãi nhau, cô cảm thấy mình tuỳ tiện hành động thân mật như vậy có hơi không thích hợp, thế là liền đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, Lam Nhân đưa một bên tai nghe cho Bạch Tử.
Bạch Tử mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng làm theo cử chỉ của đối phương, đeo tai nghe vào.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc, cơn đau đầu của Bạch Tử dường như tan biến đi một chút, cô vô thức quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam đang sững sờ dõi theo hai người, còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử đột nhiên đưa tay về phía cô.
Sau khi do dự một lát, Mạnh Dĩ Lam đặt tay mình lên lòng bàn tay đối phương.
Bạch Tử nhẹ nhàng nắm vuốt đầu ngón tay Mạnh Dĩ Lam, kéo cô ngồi xuống bên cạnh Lam Nhân.
Cô hoàn toàn không ngờ Bạch Tử sẽ làm như vậy, vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam rõ ràng trở nên hơi khẩn trương vì tới gần Lam Nhân.
Cô lúng túng ngồi thẳng lưng, toàn thân cứng đờ.
Nhưng Bạch Tử lại xem như không nhìn thấy gì trước sự không tự nhiên của Mạnh Dĩ Lam, thay vào đó còn tháo tai nghe đưa cho đối phương: “Tôi chỉ điều chỉnh âm thanh một chút, nghe thử xem có hay hơn chút nào không?”
Mạnh Dĩ Lam hé miệng, vô thức nhìn Lam Nhân, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bạch Tử ngồi trên mặt đất lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Mạnh Dĩ Lam: “Nhanh lên.”
Sau nhiều lần thúc giục, Mạnh Dĩ Lam mới có vẻ hơi câu nệ đeo tai nghe lên.
Ngay lập tức, bài hát yêu thích của Bạch Tử xuyên vào tai Mạnh Dĩ Lam, giai điệu vui tươi khiến tâm trạng có chút căng thẳng của cô dần buông lỏng đi không ít.
Đây là lần đầu tiên hai mẹ con ngồi cạnh nhau thân mật như vậy, Bạch Tử không khỏi cong môi khi nhìn thấy cảnh này.
“Cái máy này tuy kiểu dáng đã lâu rồi, nhưng có rất nhiều chức năng, là đồ tốt.” Bạch Tử vừa nói vừa nhét máy sưởi tay vào lòng bàn tay Lam Nhân, sau đó nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam, đặt lên mu bàn tay Lam Nhân.
Mạnh Dĩ Lam lại sững sờ.
“Trời lạnh lắm,“ Bạch Tử nói nhỏ, “Nhớ phải giữ ấm.”
“Đúng...” Lam Nhân đột nhiên gật đầu phụ hoạ, “Phải giữ ấm.”
Nói xong, ấy vậy mà bà thực sự đưa tay siết chặt lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử mở to mắt nhìn Lam Nhân hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này sắc mặt Mạnh Dĩ Lam cứng ngắc, rõ ràng là cô cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Một lúc sau, Bạch Tử nhịn không được đứng dậy, đến bên bàn lục lọi một lúc, sau đó quay đầu nói khẽ: “Mạnh Dĩ Lam...”
Người được gọi tên nhìn về phía Bạch Tử, phát hiện đối phương đang cầm một chiếc máy ảnh polaroid cũ, lập tức hiểu ý của đối phương.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam quay lại nhìn Lam Nhân bên cạnh.
Chỉ thấy đối phương vẫn nắm chặt tay mình, nhưng hai mắt lại dán chặt vào máy nghe nhạc, tựa như đang vô cùng chăm chú lắng nghe.
Dần dần, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam dịu đi.
Cô lại lần nữa nhìn Bạch Tử, sau đó ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng người đến gần Lam Nhân.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy hai bờ vai ấy chạm vào nhau, Bạch Tử đột nhiên cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Cô không dám bỏ lỡ khoảnh khắc này, nhanh chóng giơ máy ảnh lên và nhấn nút chụp, lưu lại cảnh tượng chỉ tồn tại trong phút chốc.
Bạch Tử đắm chìm trong niềm vui chân thành, nhưng cũng mơ hồ xuất hiện chút tư vị chua xót.
Khi cô nhận thấy hốc mắt mình bắt đầu nóng lên, cô lập tức chuyển ánh mắt đi, để tránh cho Mạnh Dĩ Lam nhận ra điều kỳ lạ.
Bởi vì từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương của cha mẹ, cho nên sau thảm kịch hơn mười năm trước, Bạch Tử càng nhận thức rõ hơn sự đồng hành của cha mẹ đối với sự trưởng thành của một đứa trẻ là quan trọng như thế nào.
Chính vì vậy mà sau khi bất ngờ tìm thấy Lam Nhân, Bạch Tử ngay lập tức muốn Mạnh Dĩ Lam trải nghiệm cảm xúc quý giá này nhiều hơn nữa.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy mình có thể không có cơ hội đó.
Bạch Tử nín thở, kìm nén cảm giác chua chát trong cổ họng, lắc lắc tấm ảnh vừa chạy ra.
Đúng lúc này, Lam Nhân đột nhiên buông máy nghe nhạc xuống, giơ tay chỉ vào tường.
Nơi đó đặt chiếc gối mà Mao Mao mang về từ khu vực cấm, bên trong chứa đầy những loại “đồ chơi” khác nhau.
Lam Nhân chỉ vào chiếc gối đầu kia, thì thầm nói hai chữ.
Bạch Tử sửng sốt, dường như nghe được chú ngữ, lập tức bất động.
Mạnh Dĩ Lam nghe không rõ, nghi hoặc tháo tai nghe xuống: “Bà ấy nói gì thế?”
Nhưng lúc này, Lam Nhân vốn thần trí mơ hồ, lại chỉ vào Bạch Tử rồi nói với Mạnh Dĩ Lam: “Cô ấy là...” Vừa nói, đôi mắt đục ngầu giờ đã trở nên trong trẻo vô cùng ——
“... Vì cô, mà sinh.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chương tiếp theo sẽ được đăng vào ngày kia:)
Canh gà trích lời hôm nay:
Mắt bạn nhìn tới đâu, xe sẽ đi tới đó. Hãy luôn nhìn vào điều bạn muốn.
Trên vai vẫn còn lấm tấm bông tuyết, chắc có lẽ sau khi vừa xuống xe đã lập tức lao xuống tàu mà chưa kịp chỉnh trang lại.
Nhưng thật ra không chỉ mỗi hôm nay, mà kể từ khi xảy ra tai nạn, người này ngày nào cũng trở về sớm hơn trước.
Kết hợp với hành vi giám sát rõ ràng của Hoa tỷ và “quy tắc mới” cứ sau nửa giờ gửi tin nhắn, Bạch Tử không cần suy đoán cũng có thể hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại bất thường như vậy.
Phòng làm việc tuy nhỏ, nhưng lúc này, ở đây ngoại trừ Bạch Tử ra, còn có Ngô phu nhân, Lam Nhân, Hồng Toàn, cộng thêm đứa nhóc Mao Mao.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam dường như chỉ có thể nhìn thấy một người.
Vừa vào cửa, ánh mắt cô lập tức rơi vào Bạch Tử, sau khi thận trọng liếc nhìn qua lại mấy lần, cô gật đầu với Ngô phu nhân rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử.
Hồng Toàn mới khi nảy còn nhắc đến Mạnh Dĩ Lam, giờ đây vừa nhìn thấy mặt đối phương liền lập tức đứng dậy.
Có lẽ là do mối quan hệ giữa Mạnh Dĩ Lam và cha mình, hoặc là do trước đây mình đã được đối phương giúp đỡ, lại thêm bởi vì đối phương luôn mang theo khí chất kiêu ngạo, nên Hồng Toàn trẻ tuổi luôn có cảm giác kính sợ mãnh liệt với Mạnh Dĩ Lam.
“Mạnh tiểu thư,“ Hồng Toàn lo lắng ho khan một tiếng, “À ừm... Tôi đi thay băng trước nhé.”
Nói xong, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Mao Mao đang đùa giỡn vui vẻ với Hồng Toàn, khi nhìn thấy người kia đột ngột rời đi, nó cũng nhe răng trợn mắt chạy theo ra ngoài.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi,“ Ngô phu nhân đứng dậy, nhìn Hoa tỷ ở phía sau Mạnh Dĩ Lam, “Tôi và Tiểu Hoa xuống chuẩn bị một lát.”
Nói xong, bà nhìn Lam Nhân đang ngồi trên sofa nghe nhạc, định đưa tay dắt đối phương đi.
“Ngài cứ đi đi,“ Mạnh Dĩ Lam nói, “Tôi và Bạch Tử sẽ đi cùng bà ấy.”
Ngô phu nhân hơi sững sờ, lại có chút trầm ngâm nhìn Bạch Tử, sau đó mới gật đầu rồi cùng Hoa tỷ rời khỏi phòng làm việc.
Đợi sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Mạnh Dĩ Lam mới bước đến bên cạnh sofa.
Người vừa nói muốn đi cùng Lam Nhân, lúc này lại có vẻ hơi dè dặt, dường như muốn chào hỏi Lam Nhân vài câu, nhưng lại do dự hồi lâu, cuối cùng im lặng quay về phía Bạch Tử: “Thân thể... khụ... thế nào rồi?”
Tiếng ho khan lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Tử, cô nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam, để đối phương ngồi vào giữa mình và Lam Nhân.
“Tôi không sao,“ Bạch Tử cố ý lờ đi cơn đau đầu và tức ngực mới xuất hiện cách đây không lâu, cô chẳng nói lời nào, cởi găng tay của Mạnh Dĩ Lam ra, “Bị cảm sao?”
Quả nhiên, găng tay tuy dày nhưng lòng bàn tay lại rất lạnh.
“Không có,“ Mạnh Dĩ Lam ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử, vô thức kéo ra một chút khoảng cách với Lam Nhân, “Có lẽ cổ họng hơi khô.”
Nói xong, lại ho một tiếng.
Bạch Tử cũng không lo lắng đối phương có nghe được cuộc nói chuyện của mình và Ngô phu nhân hay không, như thường lệ, cô quay người rót một ly nước ấm: “Là vì mùi hương kia...”
Sau khi cầm ly nước ấm, Mạnh Dĩ Lam lắc đầu, để Bạch Tử nắm lấy tay còn lại của mình: “Những người khác cũng ngửi thấy, đều không sao.”
Lòng bàn tay Bạch Tử vẫn hệt như trước đây, hơi nóng ấy sưởi ấm trái tim Mạnh Dĩ Lam đến vô cùng dễ chịu.
Sau khi nhìn Lam Nhân lần nữa, cô mới thả lỏng tấm lưng thẳng tắp cả ngày ra, tựa như nũng nịu nghiêng nửa người về phía Bạch Tử, có chút mệt mỏi thấp giọng nói: “Bên phía bộ trưởng Mạch tạm thời không có động tĩnh gì, tôi nghi ngờ... chuyện này có liên quan đến cô mẫu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Tử nhíu mày lại, nhưng cũng không quên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay đang ấm dần trong lòng bàn tay mình.
Mạnh Dĩ Lam dứt khoát tựa cằm lên vai Bạch Tử, lại đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn sang phía người kia.
Lúc này, cô không còn mang vẻ lạnh lùng và thờ ơ như lúc mới xuất hiện nữa, mà giống như một cô gái nhỏ đang ỷ lại vào Bạch Tử.
“Tệ hơn nữa là, có thể liên quan đến những người khác trong chính phủ,“ Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, “Bởi vì chuyện này hình như có liên quan đến thành phố dưới lòng đất.”
Bạch Tử trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Nếu đúng là bộ trưởng Mạch chỉ đạo anh Lỗ làm việc này, sau này ông ta nhất định sẽ có động thái tiếp theo, nếu như tôi tiếp tục ở lại đây...”
Cô còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam đã nắm chặt lòng bàn tay Bạch Tử: “Tôi đã hỏi qua chuyện này rồi, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây...”
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử nhíu mày lại, chịu đựng cảm giác nhức nhối ở thái dương, “Tôi nghĩ...”
“Tôi nghĩ em nên nghỉ ngơi,“ Mạnh Dĩ Lam lại ngắt lời Bạch Tử, cô ngồi thẳng dậy và nhìn đồng hồ, “Hedy sẽ sớm quay lại, hôm nay em đã uống thuốc chưa?”
Nghe được câu hỏi này, Bạch Tử không chỉ đau đầu, mà còn cảm thấy cảm giác buồn bực trong lòng mình càng lúc càng nặng nề.
Trước và trong khoảng thời gian xác định mối quan hệ, hai người thẳng tính luôn luôn cãi nhau vì một số chuyện không thể giải thích được, cho nên bây giờ Bạch Tử luôn chọn cách giao tiếp khéo léo hơn với Mạnh Dĩ Lam.
Đương nhiên cô cũng có thể cảm nhận được, khi Mạnh Dĩ Lam đối mặt với cô, đối phương cũng sẽ cố gắng kiềm chế tính khí của mình.
So với trước đây, đối phương của bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều.
Thời điểm mới bắt đầu, hai người thật sự không còn tranh cãi về những vấn đề nhỏ nhặt nữa, nhưng khi vấn đề về sức khoẻ của Bạch Tử ngày càng nghiêm trọng, những mâu thuẫn tạm thời bị che giấu lại bắt đầu xuất hiện.
Đặc biệt là lúc này, Bạch Tử cảm thấy cả hai ngày càng khó giao tiếp hơn trước: “Nhưng, Tiểu Ý nói...”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi,“ Mạnh Dĩ Lam đột nhiên buông tay Bạch Tử ra, đứng lên, tựa như có chút nôn nóng nói: “Tôi nhất định có thể... khụ...”
Ngay khi Mạnh Dĩ Lam ho, Lam Nhân đang ngồi bên cạnh đột nhiên có chút lúng túng lắc lắc chiếc máy nghe nhạc trên tay.
Hành động kỳ lạ này đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam, bầu không khí tưởng chừng như sắp cãi vã đã tiêu tan ngay lập tức.
Lam Nhân lo lắng vỗ nhẹ chiếc máy trong tay rồi hướng về phía Bạch Tử, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ lạ: “... ah——ah!”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam thấy Lam Nhân cư xử như vậy, cô hơi khó hiểu nhìn về phía Bạch Tử: “Sao vậy?”
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp hỏi rõ, Bạch Tử đã đi tới trước mặt Lam Nhân, ngồi xổm người xuống và cầm lấy chiếc tai nghe đối phương đang đeo: “Không có tiếng, có phải bị hỏng rồi không?”
“Bị hỏng?” Mạnh Dĩ Lam cúi người, cẩn thận nhìn vào màn hình pixel trên máy nghe nhạc, “Nhưng mới nghe được mấy ngày ah...”
Mặc dù đây là món quà cô đặc biệt mua tặng Bạch Tử, nhưng vì Lam Nhân rất thích nghe bản nhạc mà Bạch Tử yêu thích, gần như cầm máy trên tay suốt hai mươi bốn giờ, nếu chiếc máy ấy hết pin, đối phương sẽ mất bình tĩnh một lúc, thế là Mạnh Dĩ Lam đưa nó cho Lam Nhân.
Hiện nay, nếu chiếc máy nghe nhạc này thực sự bị hỏng thì không khác gì đồ bỏ đi - khu giải trí ở thành phố B đã bị bỏ hoang do tình trạng hỗn loạn trước đó, ngay cả những thiết bị điện thông thường cũng khó tìm được người sửa chữa.
Lam Nhân bắt đầu trở nên nóng nảy, bà giật lại chiếc máy nghe nhạc từ tay Bạch Tử, giơ tay đập mạnh vào thân máy, sau đó còn định đập nó xuống đất.
Mạnh Dĩ Lam tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chộp lấy chiếc máy, nhưng Lam Nhân lại như bị thứ gì đó kích thích, lao vào đẩy Mạnh Dĩ Lam đang không chút phòng bị sang một bên.
Cũng may Bạch Tử nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam, mới không để người trong lòng ngã xuống đất.
Lam Nhân không cảm thấy hành động của mình là sai trái, quay đầu muốn đập máy nghe nhạc xuống đất, Bạch Tử vội vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dì Lam, dì đừng nóng vội, để con xem thử một chút.”
Gần ba mươi ngày không gặp, Lam Nhân đã không còn nhận ra Bạch Tử nữa.
Nhưng mấy ngày nay, khi Bạch Tử tỉnh dậy, cô luôn ngồi ngẩn người trong phòng làm việc cùng với Lam Nhân, xem như hai người đã quen thuộc nhau hơn.
Lúc đầu, Lam Nhân không chịu ngồi cạnh Bạch Tử, về sau thì cho dù Bạch Tử có muốn giúp bà quàng khăn hay chỉnh lại tóc, bà cũng không còn phản kháng như vậy nữa.
Lam Nhân nhìn Bạch Tử đang ngồi xổm trước mặt, sau đó đưa máy nghe nhạc ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạnh Dĩ Lam không khỏi sững sờ.
Cảm xúc của cô có phần phức tạp, vừa vui mừng và cũng vừa có chút cảm giác thất bại khó phát hiện.
Bạch Tử nhận máy xong liền ngồi bệt xuống đất.
Cô rút tai nghe đang cắm vào máy nghe nhạc ra, nhấn thêm vài nút trên máy rồi thở dài: “Không phải tai nghe gặp vấn đề.”
Như mọi khi, Mạnh Dĩ Lam muốn dùng tài nguyên trong tay để giải quyết vấn đề: “Bỏ đi, tôi sẽ cho người tìm một cái khác.”
Bạch Tử không trả lời, chỉ chăm chú mày mò sửa chiếc máy.
Chiếc máy nghe nhạc này trước đây chưa từng được sử dụng, nhưng mẫu mã đã khá cũ nên việc nó bị hỏng là điều dễ hiểu.
“Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, “Đừng lãng phí thời gian nữa, em nên...”
Bạch Tử đột nhiên tắt máy, với tay lấy máy sưởi ấm tay mini bên cạnh Lam Nhân, rồi đặt lên mặt sau của máy nghe nhạc.
Sau khi xoa đi xoa lại một lúc, cô bật máy lên và nhấn nút play.
Giai điệu quen thuộc cuối cùng cũng vang lên lần nữa, Lam Nhân sững sờ một lúc, rồi tươi cười rạng rỡ.
Bà hưng phấn lấy lại máy nghe nhạc từ tay Bạch Tử, rồi tự mình cẩn thận cắm tai nghe vào.
Bạch Tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, mỉm cười nhìn Lam Nhân một lúc, sau đó quay sang nhìn Mạnh Dĩ Lam đang còn ngạc nhiên, nói: “Thời tiết quá lạnh, ảnh hưởng đến hoạt động của máy.”
Sau khi Mạnh Dĩ Lam phản ứng, cô lại nhìn Lam Nhân, sau đó bỗng nhiên vô thức muốn ôm Bạch Tử đang ngồi dưới đất, hoặc là hôn lên má của đối phương một chút.
Nhưng ngay lập tức, cô nhớ đến vừa rồi hai người suýt nữa thì cãi nhau, cô cảm thấy mình tuỳ tiện hành động thân mật như vậy có hơi không thích hợp, thế là liền đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, Lam Nhân đưa một bên tai nghe cho Bạch Tử.
Bạch Tử mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng làm theo cử chỉ của đối phương, đeo tai nghe vào.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc, cơn đau đầu của Bạch Tử dường như tan biến đi một chút, cô vô thức quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam đang sững sờ dõi theo hai người, còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử đột nhiên đưa tay về phía cô.
Sau khi do dự một lát, Mạnh Dĩ Lam đặt tay mình lên lòng bàn tay đối phương.
Bạch Tử nhẹ nhàng nắm vuốt đầu ngón tay Mạnh Dĩ Lam, kéo cô ngồi xuống bên cạnh Lam Nhân.
Cô hoàn toàn không ngờ Bạch Tử sẽ làm như vậy, vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam rõ ràng trở nên hơi khẩn trương vì tới gần Lam Nhân.
Cô lúng túng ngồi thẳng lưng, toàn thân cứng đờ.
Nhưng Bạch Tử lại xem như không nhìn thấy gì trước sự không tự nhiên của Mạnh Dĩ Lam, thay vào đó còn tháo tai nghe đưa cho đối phương: “Tôi chỉ điều chỉnh âm thanh một chút, nghe thử xem có hay hơn chút nào không?”
Mạnh Dĩ Lam hé miệng, vô thức nhìn Lam Nhân, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bạch Tử ngồi trên mặt đất lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Mạnh Dĩ Lam: “Nhanh lên.”
Sau nhiều lần thúc giục, Mạnh Dĩ Lam mới có vẻ hơi câu nệ đeo tai nghe lên.
Ngay lập tức, bài hát yêu thích của Bạch Tử xuyên vào tai Mạnh Dĩ Lam, giai điệu vui tươi khiến tâm trạng có chút căng thẳng của cô dần buông lỏng đi không ít.
Đây là lần đầu tiên hai mẹ con ngồi cạnh nhau thân mật như vậy, Bạch Tử không khỏi cong môi khi nhìn thấy cảnh này.
“Cái máy này tuy kiểu dáng đã lâu rồi, nhưng có rất nhiều chức năng, là đồ tốt.” Bạch Tử vừa nói vừa nhét máy sưởi tay vào lòng bàn tay Lam Nhân, sau đó nắm lấy tay Mạnh Dĩ Lam, đặt lên mu bàn tay Lam Nhân.
Mạnh Dĩ Lam lại sững sờ.
“Trời lạnh lắm,“ Bạch Tử nói nhỏ, “Nhớ phải giữ ấm.”
“Đúng...” Lam Nhân đột nhiên gật đầu phụ hoạ, “Phải giữ ấm.”
Nói xong, ấy vậy mà bà thực sự đưa tay siết chặt lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử mở to mắt nhìn Lam Nhân hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này sắc mặt Mạnh Dĩ Lam cứng ngắc, rõ ràng là cô cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Một lúc sau, Bạch Tử nhịn không được đứng dậy, đến bên bàn lục lọi một lúc, sau đó quay đầu nói khẽ: “Mạnh Dĩ Lam...”
Người được gọi tên nhìn về phía Bạch Tử, phát hiện đối phương đang cầm một chiếc máy ảnh polaroid cũ, lập tức hiểu ý của đối phương.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam quay lại nhìn Lam Nhân bên cạnh.
Chỉ thấy đối phương vẫn nắm chặt tay mình, nhưng hai mắt lại dán chặt vào máy nghe nhạc, tựa như đang vô cùng chăm chú lắng nghe.
Dần dần, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam dịu đi.
Cô lại lần nữa nhìn Bạch Tử, sau đó ho nhẹ một tiếng, hơi nghiêng người đến gần Lam Nhân.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy hai bờ vai ấy chạm vào nhau, Bạch Tử đột nhiên cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Cô không dám bỏ lỡ khoảnh khắc này, nhanh chóng giơ máy ảnh lên và nhấn nút chụp, lưu lại cảnh tượng chỉ tồn tại trong phút chốc.
Bạch Tử đắm chìm trong niềm vui chân thành, nhưng cũng mơ hồ xuất hiện chút tư vị chua xót.
Khi cô nhận thấy hốc mắt mình bắt đầu nóng lên, cô lập tức chuyển ánh mắt đi, để tránh cho Mạnh Dĩ Lam nhận ra điều kỳ lạ.
Bởi vì từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương của cha mẹ, cho nên sau thảm kịch hơn mười năm trước, Bạch Tử càng nhận thức rõ hơn sự đồng hành của cha mẹ đối với sự trưởng thành của một đứa trẻ là quan trọng như thế nào.
Chính vì vậy mà sau khi bất ngờ tìm thấy Lam Nhân, Bạch Tử ngay lập tức muốn Mạnh Dĩ Lam trải nghiệm cảm xúc quý giá này nhiều hơn nữa.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy mình có thể không có cơ hội đó.
Bạch Tử nín thở, kìm nén cảm giác chua chát trong cổ họng, lắc lắc tấm ảnh vừa chạy ra.
Đúng lúc này, Lam Nhân đột nhiên buông máy nghe nhạc xuống, giơ tay chỉ vào tường.
Nơi đó đặt chiếc gối mà Mao Mao mang về từ khu vực cấm, bên trong chứa đầy những loại “đồ chơi” khác nhau.
Lam Nhân chỉ vào chiếc gối đầu kia, thì thầm nói hai chữ.
Bạch Tử sửng sốt, dường như nghe được chú ngữ, lập tức bất động.
Mạnh Dĩ Lam nghe không rõ, nghi hoặc tháo tai nghe xuống: “Bà ấy nói gì thế?”
Nhưng lúc này, Lam Nhân vốn thần trí mơ hồ, lại chỉ vào Bạch Tử rồi nói với Mạnh Dĩ Lam: “Cô ấy là...” Vừa nói, đôi mắt đục ngầu giờ đã trở nên trong trẻo vô cùng ——
“... Vì cô, mà sinh.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chương tiếp theo sẽ được đăng vào ngày kia:)
Canh gà trích lời hôm nay:
Mắt bạn nhìn tới đâu, xe sẽ đi tới đó. Hãy luôn nhìn vào điều bạn muốn.
/132
|