Bạch Tử chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh rập khuôn của một quan chức như vậy - đầu hói, béo, tai to mặt lớn, đôi mắt nhiều thịt trơn bóng và khuôn mặt trơn nhẵn.
"Tiểu Mạnh, đã nhiều năm không gặp." Người đàn ông mập mạp đầu trọc, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó mỉm cười đưa bàn tay to béo còn lại về phía Mạnh Dĩ Lam: "Thật ngại quá, ta rất dễ đổ mồ hôi."
Đằng sau người đàn ông đầu hói là một chàng trai trẻ, mặc bộ vest đen, cắt tóc húi cua, đôi mắt nhỏ, có một vết sẹo nông ở bên trái khuôn mặt.
Có vẻ như đó là vệ sĩ hoặc trợ lý của người đàn ông đầu hói.
Nhận ra điều này, Bạch Tử bất giác muốn đứng sau lưng Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng cô vừa nhấc mông lên, Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh đã bình tĩnh nói: "Ngồi xuống."
Thế là Bạch Tử lại ngồi xuống.
"Thật xin lỗi, Bộ trưởng Mạch," Mạnh Dĩ Lam ngồi đối diện với người đàn ông đầu hói, cũng không đưa tay bắt tay ông ta, mà ho nhẹ một tiếng, "Tôi còn đang bệnh, không tiện tiếp xúc thân thể với người khác."
Bạch Tử nghe được hai từ "Bộ trưởng", không khỏi lung lay, cảm thấy danh hiệu này không phù hợp với thế giới bây giờ.
"Bệnh sao?" Bộ trưởng Mạch rút tay lại, vẻ mặt lo lắng: "Bây giờ chỉ cần bệnh một chút cũng có thể chết người. Cháu muốn cùng đi xe của ta về không, trong xe sẽ có máy sưởi!"
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đang ngồi trên một chiếc xe RV* đã được cải tiến khá sang trọng, có đầy đủ tiện nghi như bếp mở, phòng tắm khô và ướt riêng biệt, giường rộng hai mét, TV siêu mỏng treo tường,...
Bạch Tử không khỏi nhớ đến bữa tiệc buffet trước đây mình từng ăn, cùng chiếc xe này giống nhau, giống như một thứ gì đó từ thế giới song song đến đây.
"Chiếc xe này cũng có thể di chuyển dưới nước", Bộ trưởng Mạch tự hào nói, "Nó thậm chí có thể vượt đại dương!"
Bạch Tử: "..."
"Cám ơn Bộ trưởng Mạch," Mạnh Dĩ Lam lịch sự cười đáp lại, "Nhưng tôi không quen ngủ trên giường lạ, sợ mất ngủ sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn."
"Đừng gọi ta là Bộ trưởng nữa, lần này ta đến đây chỉ để đại diện cho chính mình thôi," Bộ trưởng Mạch xua tay, "Tiểu Mạnh, cháu thực sự không nhớ ta à?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời mà nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Ta cũng có đến dự tiệc sinh nhật lần thứ mười của cháu," Bộ trưởng Mạch cười, lộ hai hàm răng vàng khè, "Lúc đó cháu đứng cạnh cha mình, cháu mới mười tuổi mà đã cao như vậy rồi..."
Nghe được hai chữ "cha mình", sắc mặt Mạnh Dĩ Lam chợt lạnh lùng, cô cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Nhưng Bộ trưởng Mạch rõ ràng không có chút để ý nào, hoặc là cố tình: "Lúc cháu vừa bỏ nhà đi, cha cháu đã nhờ chúng ta giúp đỡ rất nhiều mới có thể tìm được cháu..."
Mạnh Dĩ Lam vẫn cụp mắt xuống, tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng Bạch Tử lại cảm giác rõ ràng hơi thở của đối phương trở nên nặng nề hơn.
"Nhưng ai mà ngờ được," Bộ trưởng Mạch thở dài, "Tiểu Mạnh, cháu thật có năng lực, 'con cháu không dựa gia nương', cháu thực sự đã làm được, nhưng thật đáng tiếc..." Ông ta nheo mắt lại, dường như muốn nói ra ý kiến riêng, "Cháu làm trong lĩnh vực truyền thông thì phải đặc biệt cẩn thận, ngươi nói xem đúng không, Phùng Tử?"
Bộ trưởng Mạch quay đầu lại nhìn người thanh niên mặt sẹo phía sau, người này gật đầu: "Đúng vậy."
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Bộ trưởng Mạch tiếp tục nói: "Muốn nổi tiếng không khó. Nếu làm quá nhiều chuyện để thu hút sự chú ý, thì ngay cả một con lợn cũng có thể trở nên nổi tiếng, nhưng nếu chẳng may không cẩn thận, giẫm phải cái bẫy thì con lợn sẽ bị ngàn vạn người trừng phạt."
Ông ta phải là người đầu tiên trong lịch sử, so sánh Mạnh Dĩ Lam với một con lợn.
Nhưng bản thân Mạnh Dĩ Lam lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đồng tình đáp: "Đúng vậy, bộ trưởng nói không sai."
Bạch Tử phát hiện, tâm tình Mạnh Dĩ Lam chỉ nhất thời dao động khi nghe người khác nhắc đến cha cô ấy, còn những lúc khác lại tỏ ra khá thờ ơ.
"Không phải ta tranh công a," Bộ trưởng Mạch càng nói càng kiêu ngạo, nhưng đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, "Tiểu Mạnh, bạn trai của cháu không phải là người duy nhất vào tù. Trong thời gian đó, ta đã bận rộn... Vì cháu thật lâu."
Vội cái gì, không cần nói cũng biết.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không tập trung vào đó, cô bình tĩnh nói: "Anh ấy không phải bạn trai của tôi."
Nói xong, ngay cả cô cũng không khỏi có chút sửng sờ.
Việc phủ nhận Lâm Khúc Vi là bạn trai của mình là điều bình thường, dù sao hai người cũng chưa từng tiến xa đến thế.
Nhưng phủ nhận một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy, cùng với trong lòng xuất hiện một cảm giác kháng cự kỳ lạ, mà ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không ngờ tới.
Còn nhớ cô đã từng một mình cực khổ, tìm mọi cách để cứu Lâm Khúc Vi, từ bỏ tất cả chỉ để anh ấy lấy lại tự do, thậm chí cô còn từng quyết định trong lòng, rằng sẽ ở bên anh ấy đến hết cuộc đời, vì biết anh ấy rất ngưỡng mộ cô.
Tâm trạng đó bây giờ đối với Mạnh Dĩ Lam có chút xa lạ, thậm chí còn khiến cô cảm thấy phiền muộn.
"Tiểu Mạnh?" Bộ trưởng Mạch đã mấy lần kêu lên, nhưng Mạnh Dĩ Lam đang chìm trong suy nghĩ, cũng không có phản ứng.
Bạch Tử bên cạnh kịp thời giải thích: "Thật xin lỗi, Bộ trưởng Mạch, đã đến giờ Mạnh tiểu thư uống thuốc rồi."
Nghe được giọng nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đầy vết bỏng.
Từng có thời gian Mạnh Dĩ Lam khó mà nhìn thẳng vào gương mặt của Bạch Tử, đặc biệt là con mắt trái hơi thừ ra do bị bỏng.
Nhưng bây giờ, cô lại không thể rời mắt, thậm chí cô còn cảm thấy vết bỏng không hề xấu xí, mà giống như một vật bí ẩn nào đó, xinh đẹp và rực rỡ.
Mạnh Dĩ Lam chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt bên trái của Bạch Tử, sự khó chịu trong lòng dần dần tiêu tan, mãi đến khi Bạch Tử quay đầu lại nhìn vào mắt cô, đôi mắt hạnh nhân trong sáng và thông minh bên phải lộ ra chút nghi hoặc, cuối cùng cô mới tỉnh lại.
"Thật xin lỗi," Mạnh Dĩ Lam quay đầu cười với Bộ trưởng Mạch, "Tôi nên nghỉ ngơi."
Vẻ mặt bộ trưởng Mạch có chút dừng lại, sau đó lại mỉm cười: "Được rồi, bị bệnh thì cháu nên nghỉ ngơi thật tốt, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, lúc đó nhớ gọi cho cha của cháu nhé, cùng ôn lại chuyện xưa," ông ta dừng lại một chút, có vẻ lúng túng, "Hơn nửa năm rồi, ta đã không gặp qua ông ấy."
Có lẽ mục đích lần này ông ấy đến đón Mạnh Dĩ Lam là vậy, nhưng Mạnh Dĩ Lam không quan tâm.
Bạch Tử đưa Mạnh Dĩ Lam ra khỏi xe, dưới sự hướng dẫn của chú Hồng, cả hai đến một chiếc xe RV được cải tiến, đây là một phương tiện được thiết kế đặc biệt cho Mạnh Dĩ Lam, mới được bổ sung từ đội tiếp ứng.
Nó không sang trọng như của Bộ trưởng Mạch, nhưng cũng khá ổn.
Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng, đi theo Mạnh Dĩ Lam vào trong xe RV, cô chưa kịp tham quan xong bên trong thì đoàn xe đã bắt đầu di chuyển về phía thành phố B.
Lúc Mạnh Dĩ Lam đang uống thuốc, đột nhiên nói với Bạch Tử: "Xắn tay áo lên."
Bạch Tử sững sờ một chút, sau đó ý thức được đối phương muốn xem vết cắn của mình, liền xắn tay áo lộ ra cổ tay phải.
Không có nhiễm trùng, cũng không có đau đớn.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay sờ vết cắn, một lúc sau mới hỏi: "Đã mấy ngày rồi cô không có... Sẽ không sao chứ?"
Biết đối phương đang ám chỉ mình đã mấy ngày không uống máu người, Bạch Tử lắc đầu: "Không có cảm giác gì đặc biệt."
Mạnh Dĩ Lam cẩn thận nhìn vết cắn một lúc, không nói thêm gì nữa, có lẽ là do sốt nhẹ, tình trạng của cô có chút suy yếu, sau khi uống thuốc, cô trực tiếp nằm trên giường, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Mao Mao đang nằm nhai bánh mì ở bên cạnh bàn ăn, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm.
Bạch Tử ngồi bên cạnh Mao Mao, đặt cuốn sổ và cây bút cô nhận được từ chú Hồng lên bàn ăn, định viết ra kế hoạch khi trở lại thành phố B.
Đầu tiên, Mạnh Dĩ Lam phải được chăm sóc cho đến khi vết thương do đạn bắn lành lại.
Dù sao đây là điều cô đã hứa, chính sự sơ suất của cô đã dẫn đến việc đối phương bị thương.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử không khỏi nhíu mày.
Trong thâm tâm của cô, Mạnh Dĩ Lam là một người phụ nữ rất ưu tú và dịu dàng, cả trước kia lẫn bây giờ, nhưng điều này vẫn chưa đủ để Bạch Tử coi cô như "ánh sáng" của mình.
Khi Bạch Tử đang suy nghĩ về điều này, cô vô thức viết tên Mạnh Dĩ Lam và chữ "ánh sáng" vào sổ, tiếp theo đánh một dấu chấm hỏi lớn.
Sau đó, không hiểu vì lý do gì, cô vẽ một dấu gạch chéo lớn lên những gì mình vừa viết, rồi bắt đầu một dòng mới và viết hai từ "nhà kho".
Bạch Tử dự định đi đến nhà kho mà Mạnh Dĩ Lam nhắc đến, xem xét kỹ càng tất cả những thứ mình từng sở hữu, hi vọng tìm lại được chút ký ức bị lãng quên, dựa vào những manh mối này, cô sẽ trở về thành phố Lăng Nam để tìm cha mẹ và anh trai mình.
Cô nhớ rằng cha cô là giáo sư sinh học, mẹ cô là giáo viên âm nhạc, họ đã chăm sóc cô rất cẩn thận, tuy cô yếu đuối và nhiều bệnh tật, nhưng cô lại có một tuổi thơ tuyệt vời. Mặc dù anh trai cùng cha khác mẹ của cô có chút thờ ơ với cô, nhưng cô cùng với anh ấy cũng có khoảng thời gian sống chung không tệ lắm.
Nhưng rồi... lại trống rỗng.
Bạch Tử không nghĩ ra được cái gì, cô cắn chặt môi trên, sau đó đặt một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh hai chữ "cha mẹ".
Đúng rồi, còn có... Bạch Tử lại cầm bút viết nguệch ngoạc mấy chữ "người bí ẩn".
Người đó bằng một cách không thể giải thích được, đã xuất hiện hai lần, dường như mỗi lần đều là một bước ngoặt vô cùng quan trọng đối với Bạch Tử, hoặc là sự sống hoặc là cái chết.
Người này là ai? Là nam hay nữ? Tại sao lại luôn xuất hiện đột ngột vào những thời điểm quan trọng như vậy?
Một dấu chấm hỏi lớn khác.
Khi Bạch Tử đang viết, địa danh "huyện Bình Hóa" đột nhiên hiện lên trong đầu, cô liền vô thức viết ra.
Đây là lời nhắn Du Vu Ý và Du Tâm để lại cho cô ấy.
Cho đến nay, Du Vu Ý là người duy nhất cùng loại mà Bạch Tử đã gặp.
Nhưng dù vậy, cô ấy rất khác biệt với chính mình, đặc biệt là cô ấy có vẻ khá thoải mái và quen thuộc với thân phận của "người biến dị", thậm chí cô ấy còn cất giấu rất nhiều "máu người".
Chắc hẳn cô ấy có rất nhiều thông tin bí mật.
Ít nhất cô ấy biết nhiều về thế giới hiện tại hơn Bạch Tử.
Bạch Tử không nhịn được, cầm bút viết tên Du Vu Ý, sau đó vẽ một ngôi sao năm cánh xung quanh ba chữ này.
Có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều sự việc cần phải tìm hiểu, nhưng Bạch Tử lại không hề lo lắng, ngược lại rất thoải mái, giống như một đứa trẻ không có bất kỳ ràng buộc gì.
Khi Mạnh Dĩ Lam tỉnh dậy, Bạch Tử đang chiên trứng trong bếp, Mao Mao thì ghé vào trên vai Bạch Tử, gần như chảy nước miếng.
Đang định mở miệng gọi Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vô tình liếc nhìn cuốn sổ đặt trên bàn.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy trên cuốn sổ có vẽ một dấu gạch chéo lớn, phía dưới dấu gạch chéo là tên của chính mình.
Mạnh Dĩ Lam cau mày, chưa kịp nghĩ ngợi, cô đã nhìn thấy ba chữ "Du Vu Ý" được bao quanh bởi ngôi sao năm cánh trên một trang khác.
Nhìn hai biểu tượng này có cảm xúc tương phản rõ ràng, Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhếch lên khóe miệng, trong mắt tựa hồ như có một cơn mưa lớn đang âm thầm ập đến.
Chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, mà không xảy ra sự cố gì.
Tuy nhiên, Bạch Tử lại cảm thấy rất nghi hoặc.
Cơn sốt của Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên đã hạ xuống, khẩu vị của cô ấy cũng không có vấn đề gì, ăn gì cũng được.
Tuy nhiên, vẻ mặt của đối phương khá lạnh lùng, trừ những lúc cần thiết, nếu không sẽ không bao giờ nhìn cô, cũng hiếm khi nói chuyện.
Nhưng Bạch Tử cũng không hỏi, dù sao bây giờ cô đã là trợ lý của Mạnh Dĩ Lam, nên nói ít làm nhiều.
Khi xe đến gần ngoại ô thành phố B, Bạch Tử phát hiện hai bên đường đã giăng lưới bảo vệ dày đặc, có rất nhiều binh sĩ mặc quân phục đứng canh gác hoặc tuần tra.
Các khu dân cư hoặc khu nhà máy xung quanh trở nên thiếu sức sống, chim chóc thỉnh thoảng bay qua, nhưng chúng không khiến con người cảm thấy sống động, mà còn tạo thêm một chút bầu không khí u ám.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang ngồi thẳng bên giường, chỉ cúi đầu nhấn nhấn đồng hồ, im lặng không nói gì.
Hai người mấy ngày nay không nói chuyện nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện cần thiết thì không có nói gì khác.
Mao Mao đang ngồi bên bàn ăn, trán tựa vào cửa sổ xe, cùng Bạch Tử nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, cách đó không xa có một luồng sáng lóe lên, không giống như ánh sáng, mà giống một ngọn lửa bập bùng hơn.
Khi xe đến gần, Bạch Tử nhìn thấy một mảnh đất được bao quanh bởi bức tường gạch lộn xộn, bên trong, một người đàn ông mặc đồ bảo hộ, đang ném một bó thực vật phát ra ánh sáng và nhiều màu sắc khác nhau vào lửa để đốt cháy.
Khói đen dày đặc bốc lên, nhanh chóng hòa vào bầu trời cùng màu.
Chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng tốc độ dần dần chậm lại, khu vực xung quanh càng lúc càng sáng, binh sĩ càng ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên, xe dừng lại, Bạch Tử bắt chước hành động của Mao Mao, tựa đầu vào cửa sổ xe nhìn về phía trước, phát hiện đám binh sĩ đang đứng cạnh xe tải dẫn đầu, tra hỏi điều gì đó.
Lúc này Bạch Tử chú ý tới một nam một nữ vừa đi ngang qua chiếc xe RV, quần áo của họ rách rưới và nhếch nhác, người phụ nữ đó đang ôm một đứa bé mới mấy tháng tuổi, hình như là một gia đình ba người.
Nhưng chưa kịp đi tới phía trong thì đã bị hai binh sĩ chặn lại.
Một người binh sĩ đẩy người đàn ông xuống đất, người phụ nữ ôm đứa bé thấy thế liền kéo người binh sĩ đó ra, nhưng một binh sĩ khác bất ngờ rút súng ra, bóp cò vào người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Ngay lập tức, người đàn ông ngã xuống, người phụ nữ điên cuồng hét lên, nhưng hai binh sĩ đã kéo người phụ nữ về phía trước một cách vô cùng thờ ơ.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tử nhịn không được, muốn xuống xe ngăn cản hành vi tàn ác của hai binh sĩ, nhưng lại sợ sẽ liên luỵ Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ xong, xe đã tiếp tục chậm rãi lái về phía trước.
Bạch Tử lại nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa, chú Hồng và Liêu Vũ Đình xuống chiếc xe màu đen, đi theo một người đàn ông ăn mặc như quan chức, vào một tòa nhà ba tầng ở đối diện con đường.
Một lúc sau, người phụ nữ vẫn đang la hét đã bị hai binh sĩ kéo vào tòa nhà.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam đang ngồi bên giường, đột nhiên lên tiếng: "Đưa đồng hồ cho tôi."
Bạch Tử quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, đang định cúi đầu tháo đồng hồ ra thì nghe thấy ngoài xe có tiếng động lớn.
Cô lập tức quay lại, chỉ thấy tòa nhà vừa rồi còn an toàn, giờ đang bốc cháy, trước khi cô kịp nhìn kỹ hơn, lại có một tiếng sấm rền vang lên, toàn bộ tầng ba bị nổ tung, trong chốc lát, cát bụi và sỏi bay khắp nơi.
Mạnh Dĩ Lam bước nhanh đến phía sau Bạch Tử, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy hơn chục binh sĩ vội vã chạy về phía cửa tòa nhà, ngay sau đó, chú Hồng được một binh sĩ giúp đỡ ra ngoài, nhưng không thấy Liêu Vũ Đình đâu cả.
Mạnh Dĩ Lam đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Bạch Tử ở bên cạnh toàn thân run rẩy, sắc mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc.
"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng kêu lên.
Nhưng đối phương chỉ ngơ ngác nhìn ngọn lửa rực cháy ngoài cửa sổ xe, mà không đáp lại.
Một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt từ đỉnh đầu Bạch Tử nhanh chóng bị đè xuống, trong lúc thất thần, cô nghe thấy bên tai mình vang lên vài tiếng gọi quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Tiểu Tử... Đang cháy...
Chạy đi... Tiểu Tử...
Bạch Tử không còn run rẩy nữa, toàn thân cô cứng ngắc, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Bạch Tử cảm giác như mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh là ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, có tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng la hét nối tiếp nhau cách đó không xa.
Bạch Tử đang định đáp lại thì phát hiện bên cạnh giường đột nhiên xuất hiện một người, trong bóng tối, cô nhìn không rõ mặt người đó, nhưng người đó dường như đang nhìn chằm chằm vào cô trên giường.
Một giây tiếp theo, người kia đưa tay ra vỗ nhẹ cằm Bạch Tử ba cái.
Sau đó, người đó bước đến cánh cửa cách đó không xa, dùng chân đá vào ổ khóa cửa.
Bạch Tử đột nhiên mở mắt ra, giống như người sắp chết đuối, thở hổn hển từng đợt.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy gương mặt của Mạnh Dĩ Lam ở rất gần, cô ấy ôm lấy hai má cô, dường như đang lo lắng nói điều gì đó.
Nhưng Bạch Tử lại không nghe thấy gì cả, lúc này cô chỉ có thể nghĩ đến.
Người kia, không chỉ xuất hiện qua hai lần.
Chú thích:
Xe RV bao gồm các loại như xe lều di động, xe có cabin ngủ và xe có thể chứa đồ dùng cắm trại. Một số loại xe RV có thể được trang bị đầy đủ các tiện nghi như giường, tủ lạnh, bếp, phòng tắm và máy điều hòa nhiệt độ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Hôm nay là thứ hai, hy vọng mọi người đều làm việc tốt và vui vẻ!
Canh gà trích lời hôm nay:
Lo lắng và buồn bã không hẳn là chuyện xấu, nó thực sự có nghĩa là bạn đang suy nghĩ sâu sắc và vẫn quan tâm đến cuộc sống, cũng có nghĩa là ngày mai bạn có thể dễ dàng vui vẻ khi uống một ly trà sữa siêu ngon.
"Tiểu Mạnh, đã nhiều năm không gặp." Người đàn ông mập mạp đầu trọc, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó mỉm cười đưa bàn tay to béo còn lại về phía Mạnh Dĩ Lam: "Thật ngại quá, ta rất dễ đổ mồ hôi."
Đằng sau người đàn ông đầu hói là một chàng trai trẻ, mặc bộ vest đen, cắt tóc húi cua, đôi mắt nhỏ, có một vết sẹo nông ở bên trái khuôn mặt.
Có vẻ như đó là vệ sĩ hoặc trợ lý của người đàn ông đầu hói.
Nhận ra điều này, Bạch Tử bất giác muốn đứng sau lưng Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng cô vừa nhấc mông lên, Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh đã bình tĩnh nói: "Ngồi xuống."
Thế là Bạch Tử lại ngồi xuống.
"Thật xin lỗi, Bộ trưởng Mạch," Mạnh Dĩ Lam ngồi đối diện với người đàn ông đầu hói, cũng không đưa tay bắt tay ông ta, mà ho nhẹ một tiếng, "Tôi còn đang bệnh, không tiện tiếp xúc thân thể với người khác."
Bạch Tử nghe được hai từ "Bộ trưởng", không khỏi lung lay, cảm thấy danh hiệu này không phù hợp với thế giới bây giờ.
"Bệnh sao?" Bộ trưởng Mạch rút tay lại, vẻ mặt lo lắng: "Bây giờ chỉ cần bệnh một chút cũng có thể chết người. Cháu muốn cùng đi xe của ta về không, trong xe sẽ có máy sưởi!"
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đang ngồi trên một chiếc xe RV* đã được cải tiến khá sang trọng, có đầy đủ tiện nghi như bếp mở, phòng tắm khô và ướt riêng biệt, giường rộng hai mét, TV siêu mỏng treo tường,...
Bạch Tử không khỏi nhớ đến bữa tiệc buffet trước đây mình từng ăn, cùng chiếc xe này giống nhau, giống như một thứ gì đó từ thế giới song song đến đây.
"Chiếc xe này cũng có thể di chuyển dưới nước", Bộ trưởng Mạch tự hào nói, "Nó thậm chí có thể vượt đại dương!"
Bạch Tử: "..."
"Cám ơn Bộ trưởng Mạch," Mạnh Dĩ Lam lịch sự cười đáp lại, "Nhưng tôi không quen ngủ trên giường lạ, sợ mất ngủ sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn."
"Đừng gọi ta là Bộ trưởng nữa, lần này ta đến đây chỉ để đại diện cho chính mình thôi," Bộ trưởng Mạch xua tay, "Tiểu Mạnh, cháu thực sự không nhớ ta à?"
Mạnh Dĩ Lam không trả lời mà nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Ta cũng có đến dự tiệc sinh nhật lần thứ mười của cháu," Bộ trưởng Mạch cười, lộ hai hàm răng vàng khè, "Lúc đó cháu đứng cạnh cha mình, cháu mới mười tuổi mà đã cao như vậy rồi..."
Nghe được hai chữ "cha mình", sắc mặt Mạnh Dĩ Lam chợt lạnh lùng, cô cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Nhưng Bộ trưởng Mạch rõ ràng không có chút để ý nào, hoặc là cố tình: "Lúc cháu vừa bỏ nhà đi, cha cháu đã nhờ chúng ta giúp đỡ rất nhiều mới có thể tìm được cháu..."
Mạnh Dĩ Lam vẫn cụp mắt xuống, tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng Bạch Tử lại cảm giác rõ ràng hơi thở của đối phương trở nên nặng nề hơn.
"Nhưng ai mà ngờ được," Bộ trưởng Mạch thở dài, "Tiểu Mạnh, cháu thật có năng lực, 'con cháu không dựa gia nương', cháu thực sự đã làm được, nhưng thật đáng tiếc..." Ông ta nheo mắt lại, dường như muốn nói ra ý kiến riêng, "Cháu làm trong lĩnh vực truyền thông thì phải đặc biệt cẩn thận, ngươi nói xem đúng không, Phùng Tử?"
Bộ trưởng Mạch quay đầu lại nhìn người thanh niên mặt sẹo phía sau, người này gật đầu: "Đúng vậy."
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Bộ trưởng Mạch tiếp tục nói: "Muốn nổi tiếng không khó. Nếu làm quá nhiều chuyện để thu hút sự chú ý, thì ngay cả một con lợn cũng có thể trở nên nổi tiếng, nhưng nếu chẳng may không cẩn thận, giẫm phải cái bẫy thì con lợn sẽ bị ngàn vạn người trừng phạt."
Ông ta phải là người đầu tiên trong lịch sử, so sánh Mạnh Dĩ Lam với một con lợn.
Nhưng bản thân Mạnh Dĩ Lam lại không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đồng tình đáp: "Đúng vậy, bộ trưởng nói không sai."
Bạch Tử phát hiện, tâm tình Mạnh Dĩ Lam chỉ nhất thời dao động khi nghe người khác nhắc đến cha cô ấy, còn những lúc khác lại tỏ ra khá thờ ơ.
"Không phải ta tranh công a," Bộ trưởng Mạch càng nói càng kiêu ngạo, nhưng đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, "Tiểu Mạnh, bạn trai của cháu không phải là người duy nhất vào tù. Trong thời gian đó, ta đã bận rộn... Vì cháu thật lâu."
Vội cái gì, không cần nói cũng biết.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không tập trung vào đó, cô bình tĩnh nói: "Anh ấy không phải bạn trai của tôi."
Nói xong, ngay cả cô cũng không khỏi có chút sửng sờ.
Việc phủ nhận Lâm Khúc Vi là bạn trai của mình là điều bình thường, dù sao hai người cũng chưa từng tiến xa đến thế.
Nhưng phủ nhận một cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy, cùng với trong lòng xuất hiện một cảm giác kháng cự kỳ lạ, mà ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không ngờ tới.
Còn nhớ cô đã từng một mình cực khổ, tìm mọi cách để cứu Lâm Khúc Vi, từ bỏ tất cả chỉ để anh ấy lấy lại tự do, thậm chí cô còn từng quyết định trong lòng, rằng sẽ ở bên anh ấy đến hết cuộc đời, vì biết anh ấy rất ngưỡng mộ cô.
Tâm trạng đó bây giờ đối với Mạnh Dĩ Lam có chút xa lạ, thậm chí còn khiến cô cảm thấy phiền muộn.
"Tiểu Mạnh?" Bộ trưởng Mạch đã mấy lần kêu lên, nhưng Mạnh Dĩ Lam đang chìm trong suy nghĩ, cũng không có phản ứng.
Bạch Tử bên cạnh kịp thời giải thích: "Thật xin lỗi, Bộ trưởng Mạch, đã đến giờ Mạnh tiểu thư uống thuốc rồi."
Nghe được giọng nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đầy vết bỏng.
Từng có thời gian Mạnh Dĩ Lam khó mà nhìn thẳng vào gương mặt của Bạch Tử, đặc biệt là con mắt trái hơi thừ ra do bị bỏng.
Nhưng bây giờ, cô lại không thể rời mắt, thậm chí cô còn cảm thấy vết bỏng không hề xấu xí, mà giống như một vật bí ẩn nào đó, xinh đẹp và rực rỡ.
Mạnh Dĩ Lam chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt bên trái của Bạch Tử, sự khó chịu trong lòng dần dần tiêu tan, mãi đến khi Bạch Tử quay đầu lại nhìn vào mắt cô, đôi mắt hạnh nhân trong sáng và thông minh bên phải lộ ra chút nghi hoặc, cuối cùng cô mới tỉnh lại.
"Thật xin lỗi," Mạnh Dĩ Lam quay đầu cười với Bộ trưởng Mạch, "Tôi nên nghỉ ngơi."
Vẻ mặt bộ trưởng Mạch có chút dừng lại, sau đó lại mỉm cười: "Được rồi, bị bệnh thì cháu nên nghỉ ngơi thật tốt, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, lúc đó nhớ gọi cho cha của cháu nhé, cùng ôn lại chuyện xưa," ông ta dừng lại một chút, có vẻ lúng túng, "Hơn nửa năm rồi, ta đã không gặp qua ông ấy."
Có lẽ mục đích lần này ông ấy đến đón Mạnh Dĩ Lam là vậy, nhưng Mạnh Dĩ Lam không quan tâm.
Bạch Tử đưa Mạnh Dĩ Lam ra khỏi xe, dưới sự hướng dẫn của chú Hồng, cả hai đến một chiếc xe RV được cải tiến, đây là một phương tiện được thiết kế đặc biệt cho Mạnh Dĩ Lam, mới được bổ sung từ đội tiếp ứng.
Nó không sang trọng như của Bộ trưởng Mạch, nhưng cũng khá ổn.
Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng, đi theo Mạnh Dĩ Lam vào trong xe RV, cô chưa kịp tham quan xong bên trong thì đoàn xe đã bắt đầu di chuyển về phía thành phố B.
Lúc Mạnh Dĩ Lam đang uống thuốc, đột nhiên nói với Bạch Tử: "Xắn tay áo lên."
Bạch Tử sững sờ một chút, sau đó ý thức được đối phương muốn xem vết cắn của mình, liền xắn tay áo lộ ra cổ tay phải.
Không có nhiễm trùng, cũng không có đau đớn.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay sờ vết cắn, một lúc sau mới hỏi: "Đã mấy ngày rồi cô không có... Sẽ không sao chứ?"
Biết đối phương đang ám chỉ mình đã mấy ngày không uống máu người, Bạch Tử lắc đầu: "Không có cảm giác gì đặc biệt."
Mạnh Dĩ Lam cẩn thận nhìn vết cắn một lúc, không nói thêm gì nữa, có lẽ là do sốt nhẹ, tình trạng của cô có chút suy yếu, sau khi uống thuốc, cô trực tiếp nằm trên giường, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Mao Mao đang nằm nhai bánh mì ở bên cạnh bàn ăn, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm.
Bạch Tử ngồi bên cạnh Mao Mao, đặt cuốn sổ và cây bút cô nhận được từ chú Hồng lên bàn ăn, định viết ra kế hoạch khi trở lại thành phố B.
Đầu tiên, Mạnh Dĩ Lam phải được chăm sóc cho đến khi vết thương do đạn bắn lành lại.
Dù sao đây là điều cô đã hứa, chính sự sơ suất của cô đã dẫn đến việc đối phương bị thương.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử không khỏi nhíu mày.
Trong thâm tâm của cô, Mạnh Dĩ Lam là một người phụ nữ rất ưu tú và dịu dàng, cả trước kia lẫn bây giờ, nhưng điều này vẫn chưa đủ để Bạch Tử coi cô như "ánh sáng" của mình.
Khi Bạch Tử đang suy nghĩ về điều này, cô vô thức viết tên Mạnh Dĩ Lam và chữ "ánh sáng" vào sổ, tiếp theo đánh một dấu chấm hỏi lớn.
Sau đó, không hiểu vì lý do gì, cô vẽ một dấu gạch chéo lớn lên những gì mình vừa viết, rồi bắt đầu một dòng mới và viết hai từ "nhà kho".
Bạch Tử dự định đi đến nhà kho mà Mạnh Dĩ Lam nhắc đến, xem xét kỹ càng tất cả những thứ mình từng sở hữu, hi vọng tìm lại được chút ký ức bị lãng quên, dựa vào những manh mối này, cô sẽ trở về thành phố Lăng Nam để tìm cha mẹ và anh trai mình.
Cô nhớ rằng cha cô là giáo sư sinh học, mẹ cô là giáo viên âm nhạc, họ đã chăm sóc cô rất cẩn thận, tuy cô yếu đuối và nhiều bệnh tật, nhưng cô lại có một tuổi thơ tuyệt vời. Mặc dù anh trai cùng cha khác mẹ của cô có chút thờ ơ với cô, nhưng cô cùng với anh ấy cũng có khoảng thời gian sống chung không tệ lắm.
Nhưng rồi... lại trống rỗng.
Bạch Tử không nghĩ ra được cái gì, cô cắn chặt môi trên, sau đó đặt một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh hai chữ "cha mẹ".
Đúng rồi, còn có... Bạch Tử lại cầm bút viết nguệch ngoạc mấy chữ "người bí ẩn".
Người đó bằng một cách không thể giải thích được, đã xuất hiện hai lần, dường như mỗi lần đều là một bước ngoặt vô cùng quan trọng đối với Bạch Tử, hoặc là sự sống hoặc là cái chết.
Người này là ai? Là nam hay nữ? Tại sao lại luôn xuất hiện đột ngột vào những thời điểm quan trọng như vậy?
Một dấu chấm hỏi lớn khác.
Khi Bạch Tử đang viết, địa danh "huyện Bình Hóa" đột nhiên hiện lên trong đầu, cô liền vô thức viết ra.
Đây là lời nhắn Du Vu Ý và Du Tâm để lại cho cô ấy.
Cho đến nay, Du Vu Ý là người duy nhất cùng loại mà Bạch Tử đã gặp.
Nhưng dù vậy, cô ấy rất khác biệt với chính mình, đặc biệt là cô ấy có vẻ khá thoải mái và quen thuộc với thân phận của "người biến dị", thậm chí cô ấy còn cất giấu rất nhiều "máu người".
Chắc hẳn cô ấy có rất nhiều thông tin bí mật.
Ít nhất cô ấy biết nhiều về thế giới hiện tại hơn Bạch Tử.
Bạch Tử không nhịn được, cầm bút viết tên Du Vu Ý, sau đó vẽ một ngôi sao năm cánh xung quanh ba chữ này.
Có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều sự việc cần phải tìm hiểu, nhưng Bạch Tử lại không hề lo lắng, ngược lại rất thoải mái, giống như một đứa trẻ không có bất kỳ ràng buộc gì.
Khi Mạnh Dĩ Lam tỉnh dậy, Bạch Tử đang chiên trứng trong bếp, Mao Mao thì ghé vào trên vai Bạch Tử, gần như chảy nước miếng.
Đang định mở miệng gọi Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vô tình liếc nhìn cuốn sổ đặt trên bàn.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy trên cuốn sổ có vẽ một dấu gạch chéo lớn, phía dưới dấu gạch chéo là tên của chính mình.
Mạnh Dĩ Lam cau mày, chưa kịp nghĩ ngợi, cô đã nhìn thấy ba chữ "Du Vu Ý" được bao quanh bởi ngôi sao năm cánh trên một trang khác.
Nhìn hai biểu tượng này có cảm xúc tương phản rõ ràng, Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhếch lên khóe miệng, trong mắt tựa hồ như có một cơn mưa lớn đang âm thầm ập đến.
Chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, mà không xảy ra sự cố gì.
Tuy nhiên, Bạch Tử lại cảm thấy rất nghi hoặc.
Cơn sốt của Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên đã hạ xuống, khẩu vị của cô ấy cũng không có vấn đề gì, ăn gì cũng được.
Tuy nhiên, vẻ mặt của đối phương khá lạnh lùng, trừ những lúc cần thiết, nếu không sẽ không bao giờ nhìn cô, cũng hiếm khi nói chuyện.
Nhưng Bạch Tử cũng không hỏi, dù sao bây giờ cô đã là trợ lý của Mạnh Dĩ Lam, nên nói ít làm nhiều.
Khi xe đến gần ngoại ô thành phố B, Bạch Tử phát hiện hai bên đường đã giăng lưới bảo vệ dày đặc, có rất nhiều binh sĩ mặc quân phục đứng canh gác hoặc tuần tra.
Các khu dân cư hoặc khu nhà máy xung quanh trở nên thiếu sức sống, chim chóc thỉnh thoảng bay qua, nhưng chúng không khiến con người cảm thấy sống động, mà còn tạo thêm một chút bầu không khí u ám.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang ngồi thẳng bên giường, chỉ cúi đầu nhấn nhấn đồng hồ, im lặng không nói gì.
Hai người mấy ngày nay không nói chuyện nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện cần thiết thì không có nói gì khác.
Mao Mao đang ngồi bên bàn ăn, trán tựa vào cửa sổ xe, cùng Bạch Tử nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, cách đó không xa có một luồng sáng lóe lên, không giống như ánh sáng, mà giống một ngọn lửa bập bùng hơn.
Khi xe đến gần, Bạch Tử nhìn thấy một mảnh đất được bao quanh bởi bức tường gạch lộn xộn, bên trong, một người đàn ông mặc đồ bảo hộ, đang ném một bó thực vật phát ra ánh sáng và nhiều màu sắc khác nhau vào lửa để đốt cháy.
Khói đen dày đặc bốc lên, nhanh chóng hòa vào bầu trời cùng màu.
Chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng tốc độ dần dần chậm lại, khu vực xung quanh càng lúc càng sáng, binh sĩ càng ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên, xe dừng lại, Bạch Tử bắt chước hành động của Mao Mao, tựa đầu vào cửa sổ xe nhìn về phía trước, phát hiện đám binh sĩ đang đứng cạnh xe tải dẫn đầu, tra hỏi điều gì đó.
Lúc này Bạch Tử chú ý tới một nam một nữ vừa đi ngang qua chiếc xe RV, quần áo của họ rách rưới và nhếch nhác, người phụ nữ đó đang ôm một đứa bé mới mấy tháng tuổi, hình như là một gia đình ba người.
Nhưng chưa kịp đi tới phía trong thì đã bị hai binh sĩ chặn lại.
Một người binh sĩ đẩy người đàn ông xuống đất, người phụ nữ ôm đứa bé thấy thế liền kéo người binh sĩ đó ra, nhưng một binh sĩ khác bất ngờ rút súng ra, bóp cò vào người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Ngay lập tức, người đàn ông ngã xuống, người phụ nữ điên cuồng hét lên, nhưng hai binh sĩ đã kéo người phụ nữ về phía trước một cách vô cùng thờ ơ.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tử nhịn không được, muốn xuống xe ngăn cản hành vi tàn ác của hai binh sĩ, nhưng lại sợ sẽ liên luỵ Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ xong, xe đã tiếp tục chậm rãi lái về phía trước.
Bạch Tử lại nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa, chú Hồng và Liêu Vũ Đình xuống chiếc xe màu đen, đi theo một người đàn ông ăn mặc như quan chức, vào một tòa nhà ba tầng ở đối diện con đường.
Một lúc sau, người phụ nữ vẫn đang la hét đã bị hai binh sĩ kéo vào tòa nhà.
"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam đang ngồi bên giường, đột nhiên lên tiếng: "Đưa đồng hồ cho tôi."
Bạch Tử quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, đang định cúi đầu tháo đồng hồ ra thì nghe thấy ngoài xe có tiếng động lớn.
Cô lập tức quay lại, chỉ thấy tòa nhà vừa rồi còn an toàn, giờ đang bốc cháy, trước khi cô kịp nhìn kỹ hơn, lại có một tiếng sấm rền vang lên, toàn bộ tầng ba bị nổ tung, trong chốc lát, cát bụi và sỏi bay khắp nơi.
Mạnh Dĩ Lam bước nhanh đến phía sau Bạch Tử, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy hơn chục binh sĩ vội vã chạy về phía cửa tòa nhà, ngay sau đó, chú Hồng được một binh sĩ giúp đỡ ra ngoài, nhưng không thấy Liêu Vũ Đình đâu cả.
Mạnh Dĩ Lam đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Bạch Tử ở bên cạnh toàn thân run rẩy, sắc mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc.
"Bạch Tử?" Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng kêu lên.
Nhưng đối phương chỉ ngơ ngác nhìn ngọn lửa rực cháy ngoài cửa sổ xe, mà không đáp lại.
Một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt từ đỉnh đầu Bạch Tử nhanh chóng bị đè xuống, trong lúc thất thần, cô nghe thấy bên tai mình vang lên vài tiếng gọi quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Tiểu Tử... Đang cháy...
Chạy đi... Tiểu Tử...
Bạch Tử không còn run rẩy nữa, toàn thân cô cứng ngắc, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Bạch Tử cảm giác như mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh là ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, có tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng la hét nối tiếp nhau cách đó không xa.
Bạch Tử đang định đáp lại thì phát hiện bên cạnh giường đột nhiên xuất hiện một người, trong bóng tối, cô nhìn không rõ mặt người đó, nhưng người đó dường như đang nhìn chằm chằm vào cô trên giường.
Một giây tiếp theo, người kia đưa tay ra vỗ nhẹ cằm Bạch Tử ba cái.
Sau đó, người đó bước đến cánh cửa cách đó không xa, dùng chân đá vào ổ khóa cửa.
Bạch Tử đột nhiên mở mắt ra, giống như người sắp chết đuối, thở hổn hển từng đợt.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy gương mặt của Mạnh Dĩ Lam ở rất gần, cô ấy ôm lấy hai má cô, dường như đang lo lắng nói điều gì đó.
Nhưng Bạch Tử lại không nghe thấy gì cả, lúc này cô chỉ có thể nghĩ đến.
Người kia, không chỉ xuất hiện qua hai lần.
Chú thích:
Xe RV bao gồm các loại như xe lều di động, xe có cabin ngủ và xe có thể chứa đồ dùng cắm trại. Một số loại xe RV có thể được trang bị đầy đủ các tiện nghi như giường, tủ lạnh, bếp, phòng tắm và máy điều hòa nhiệt độ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Hôm nay là thứ hai, hy vọng mọi người đều làm việc tốt và vui vẻ!
Canh gà trích lời hôm nay:
Lo lắng và buồn bã không hẳn là chuyện xấu, nó thực sự có nghĩa là bạn đang suy nghĩ sâu sắc và vẫn quan tâm đến cuộc sống, cũng có nghĩa là ngày mai bạn có thể dễ dàng vui vẻ khi uống một ly trà sữa siêu ngon.
/132
|