Đinh Bán Hạ nhìn Lư Mộc đang cười rạng rỡ, lại nhìn Từ Lục Ly yên tĩnh đứng đó, đẹp trai lạnh lùng đến mức khiến người ta phải chú ý. Cô không biết mình nên phản ứng thế nào.
Cô chỉ muốn lặng lẽ tham gia họp lớp rồi lại lặng lẽ về nhà thôi mà...
Khó đến vậy sao?
Lư Mộc dẫn đầu tiến lên trước một bước: “Bán Hạ, mình tới đón cậu đến họp lớp.”
Cô Đinh dịu dàng vô thức lùi lại một bước: “Không cần.”
Lư Mộc tiến thêm một bước nữa: “Đừng khách sáo, mình tiện đường mà.”
Cô Đinh dịu dàng lại vô thức lùi ra đằng sau một bước nữa: “Thật sự không cần.”
Trong lòng cô không khỏi mắng thầm, Lư Mộc bị sao vậy? Sau khi về nước cứ là lạ.
Nếu phải nói về Lư Mộc thời cấp 3, vậy cũng là một người vừa nhiệt tình vừa ấm áp và thân thiện, chứ không hùng hổ dọa người như vậy.
Đinh Bán Hạ hắng giọng: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu, nhưng thật sự không cần.”
Sau đó, cô gái trông có vẻ đáng yêu nhưng kỳ thực nội tâm lại vô cùng bướng bỉnh này đi vòng qua Lư Mộc rồi nhìn thoáng qua Từ Lục Ly đứng đó mà không nói một lời nào, cũng chuẩn bị đi vòng qua anh, an toàn mà ngồi tàu điện ngầm.
Lúc đi ngang qua Từ Lục Ly, trong lòng Đinh Bán Hạ còn thầm nghĩ, hôm nay anh tới đây đứng tấn à?
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra, Đinh Bán Hạ phát hiện...
Cổ tay cô bị kéo lại.
Những ngón tay thon dài và khỏe khoắn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cứ như vậy mà nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Đinh Bán Hạ sửng sốt trong giây lát.
Từ Lục Ly... Giơ tay giữ cô lại???
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông tuấn tú vẫn luôn đứng yên lặng, sau đó nhìn thấy anh gằn từng chữ một, giọng nói trong trẻo như nước rơi trên đá: “Lên xe đi.”
-
Hay lắm, lúc cô Đinh ngồi trên ghế phụ chán nản nghịch ngón tay, cô cũng không hiểu sao mình lại mất lý trí, thật sự nghe lời Từ Lục Ly mà ngồi lên xe của anh.
Đinh Bán Hạ!
Khí phách của mày đâu rồi!?
Đã nói là muốn một mình ngồi tàu điện ngầm qua đó, tham gia họp lớp xong rồi về mà!
Hu hu hu...
Xin lỗi, Đinh Bán Hạ cô không có khí phách.
Từ rất lâu trước kia đã là như vậy, nhất là khi Từ Lục Ly gằn từng chữ một nói chuyện với cô, cô sẽ hoàn toàn mất lý trí, sau đó biến thành một người ngoan ngoãn nghe lời.
Cô muốn đánh chính mình!
Không, không còn cách nào khác, chỉ có thể trách khí thế của Từ Lục Ly quá mạnh, tép riu như cô lấy đâu ra sức chống cự chứ.
Từ Lục Ly liếc nhìn cô gái đang “Nghiêm túc” nghịch ngón tay ở bên cạnh, tâm trạng anh vô thức tốt lên.
Anh biết hôm nay Đinh Bán Hạ muốn đi họp lớp, nhưng cũng biết tính cách của Đinh Bán Hạ—— Nếu bạn bàn bạc với cô rằng bạn sẽ đi đón cô ấy thì cô ấy sẽ chỉ nói với bạn là “Không cần”, cho nên tốt hơn hết là trực tiếp đến dưới lầu nhà cô và chờ cô.
Nhưng khi Từ Lục Ly chờ Đinh Bán Hạ ở dưới lầu cũng hoàn toàn không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy Lư Mộc.
Lư Mộc mỉm cười vui vẻ chào hỏi anh, nhưng Từ Lục Ly chỉ cảm thấy——
Gai mắt.
Nhưng may là Đinh Bán Hạ rất ngoan ngoãn mà từ chối để Lư Mộc chở đi, hơn nữa cô còn lên xe của anh.
Vì vậy tâm trạng của anh Từ thật sự rất tốt.
“Đinh Bán Hạ.”
Quả nhiên, cô Đinh đang hết sức tập trung nghịch ngón tay lại bị anh làm cho hoảng sợ: “Có!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Lục Ly nhịn không được mà nhếch khóe môi lên.
Đinh Bán Hạ: “...”
Wow Đinh Bán Hạ, khí phách của mày đâu! Rốt cuộc khí phách của mày ở đâu rồi!
Cô Đinh không có khí phách ủ rũ ỉu xìu.
Giọng nói êm tai của Từ Lục Ly vang lên: “Cậu định... Khi nào trả ô?”
Đinh Bán Hạ nhíu mày, Từ Lục Ly, cậu đúng thật là Chu Bái Bì, không không không, cậu là Từ Bái Bì.
Không phải chỉ là một chiếc ô thôi sao?
Cô không tình nguyện: “Hôm nay mình quên mang theo, lần sau chừng nào cậu có thời gian, mình chắc chắn sẽ đưa qua cho cậu.”
Từ Lục Ly gật đầu: “Ngày kia.”
Anh còn không quên lấy ra một tấm danh thiếp ở trên bảng điều khiển xe rồi đưa cho Đinh Bán Hạ: “Đây là địa chỉ của bệnh viện.”
“???” Đinh Bán Hạ ngơ ngác. Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, Từ Lục Ly đang trả lời câu hỏi ban nãy của mình—— Lần sau chừng nào thì có thời gian?
Này, mình chỉ tùy ý khách sáo một chút thôi, cậu coi trọng chiếc ô kia đến vậy sao!
Cứ bắt buộc phải để ngày kia mình đưa ô qua cho cậu sao!
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua thì thấy cô Đinh càng ủ rũ hơn, anh không nhịn được cười.
Người nào đó đâu biết rằng, ô không quan trọng, quan trọng là.
Quan trọng là—— Bằng cách đó, ngày kia mình lại có thể gặp được cậu.
Cô Đinh ủ rũ tỏ vẻ từ chối tiếp tục giao tiếp với Từ Lục Ly, sau đó cô lại hết sức tập trung nghịch ngón tay của mình.
Trong xe tràn ngập im lặng, Từ Lục Ly lại không nhịn được mà cong môi.
Nhà hàng tổ chức buổi họp lớp không xa lắm, cho nên Từ Lục Ly cũng không lái xe lâu lắm.
“Tới rồi.” Đinh Bán Hạ vừa ngẩng đầu, thấy đã tới điểm đến thì khẽ lẩm bẩm.
Từ Lục Ly tháo dây an toàn: “Đúng vậy, xuống xe đi.”
Đinh Bán Hạ sửa sang lại quần áo rồi xách túi bước ra khỏi xe. Sau đó cô lập tức nhìn thấy lớp phó Dương Vũ đang đi đằng trước mình.
Dương Vũ nghe thấy tiếng đỗ xe thì vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó cô nàng hô lên: “Chào buổi tối, Hạ Hạ, Từ Lục Ly.”
Đinh Bán Hạ cười rất đáng yêu: “Chào buổi tối, Dương Vũ.”
Dương Vũ bước tới, cười ẩn ý: “Hạ Hạ, sao cậu và Từ Lục Ly lại tới cùng nhau?”
Từ Lục Ly không nói gì, anh chỉ nhìn Đinh Bán Hạ, thái độ như thể cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Đinh Bán Hạ ấp úng: “Có lẽ... Là như vậy đó...?”
Dương Vũ cười: “Rồi rồi, mình biết rồi, mình không hỏi nữa đâu.”
Đinh Bán Hạ: “TAT.” Mình cũng không biết vì sao mình và Từ Lục Ly lại tới cùng nhau nữa.
Lư Mộc dừng xe xong thì cũng đi đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt của anh ta không khỏi tối sầm lại.
Sau đó anh ta cười: “Đi thôi đi thôi, có lẽ rất nhiều người trong lớp đã đến phòng riêng rồi. Mình đúng là không đủ tư cách làm người tổ chức, vậy mà còn tới muộn hơn mọi người.”
Quả nhiên, lúc mấy người đi đến phòng riêng thì hơn nửa lớp đã đến rồi.
Hồi cấp 3, Đinh Bán Hạ học lớp chọn khối tự nhiên, cho nên số học sinh trong lớp cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng 30 người. Lại trừ đi một số người hôm nay không tới được, còn lại mười mấy hai mươi người, cũng chiếm một diện tích lớn trong phòng.
Phục vụ dẫn bốn người họ đến cửa phòng riêng, sau đó kéo cửa ra, ý bảo họ có thể đi vào.
Khoảnh khắc cửa mở ra, căn phòng lập tức trở nên yên lặng, mọi người đều dừng nói chuyện và ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người ở cửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đứng ở đằng trước là Đinh Bán Hạ, trong trí nhớ của họ, cô là người luôn ngồi trong góc, có hơi quái gở và khó giao tiếp.
Mái tóc đen óng ả dài vừa phải. Vóc dáng không quá cao, vẫn giống như trong ấn tượng của mọi người. Cô mặc một chiếc áo khoác, bên trong là một chiếc váy trắng. Hình như cô gái hơi ngại vì mọi người đều nhìn về phía cô nên cô khẽ cười, đôi mắt lập tức cong thành trăng lưỡi liềm.
Mọi người trong phòng: “...”
Trong trí nhớ, Đinh Bán Hạ trông rất đáng yêu, nhưng mà không ngờ lại đáng yêu đến vậy! Cứ khiến người ta muốn véo một cái!
Đinh Bán Hạ đi vào phòng rồi chào hỏi mọi người: “Chào buổi tối mọi người.”
Từ Lục Ly đi theo phía sau Đinh Bán Hạ, dáng vẻ lạnh lùng, lại lần nữa làm cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Mấy người bạn học cũ lại âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Trong ấn tượng của họ, chàng trai còn mang theo chút ngây ngô sớm đã trở thành một người đàn ông chín chắn và khí chất rồi.
Người xuất sắc, thật sự là mọi lúc mọi nơi đều vẫn xuất sắc như nhau...
Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Lư Mộc lập tức rót đồ uống: “Nào, mọi người làm một ly!”
Mọi người sôi nổi nâng ly, Đinh Bán Hạ lại ngạc nhiên.
Cho đến hiện tại, buổi họp lớp vẫn diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến của cô.
Cũng đúng, mọi người đều không còn như thời cấp 3 nữa, đều đã trưởng thành hơn rất nhiều, đương nhiên không cần phải giống như trước.
Lúc Đinh Bán Hạ đặt ly xuống, cô không cẩn thận làm bắn ra vài giọt, nó lập tức rơi lên vạt váy trắng hơi dài của cô.
Đinh Bán Hạ nhíu mày.
Từ Lục Ly rút mấy tờ giấy vệ sinh ra, lúc Đinh Bán Hạ duỗi tay muốn nhận lấy thì cô lại nghe thấy Từ Lục Ly nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt, sau đó cô thấy người đàn ông kiêu ngạo thận trọng ấy ngồi xổm xuống, nghiêm túc lau váy giúp cô, từng động tác đều vô cùng tập trung.
——
Không chỉ có Đinh Bán Hạ dừng động tác lại để nhìn Từ Lục Ly, mà mọi người trong bàn tiệc cũng dần yên tĩnh lại và nhìn về phía Từ Lục Ly đang hơi ngồi xổm.
Không biết tại sao, động tác không quá lịch sự này lại trở nên đẹp hơn khi Từ Lục Ly là người thực hiện.
Bữa tiệc chuyển từ náo nhiệt sang yên tĩnh, nhưng dường như điều ấy không hề ảnh hưởng đến Từ Lục Ly, anh vẫn nghiêm túc lau váy giúp Đinh Bán Hạ.
Cho đến khi giọng nói êm tai của Từ Lục Ly vang lên thì bầu không khí yên lặng trong toàn căn phòng mới được phá vỡ.
“Trên váy vẫn có chút màu, vào phòng vệ sinh giặt đi.”
Lúc này Đinh Bán Hạ mới tỉnh táo lại, cô thu lại tâm trạng hơi phức tạp của mình, đi đến phòng vệ sinh.
Đến lúc ra khỏi phòng, cô mới cảm thấy trái tim vừa rồi còn đập cực kỳ nhanh của mình đang từ từ ổn định lại.
Sau khi hỏi người phục vụ về vị trí của phòng vệ sinh xong thì cô gần như chạy tới đó.
Có lẽ vì Đinh Bán Hạ quá nóng vội, nên ngay cả người phục vụ cũng hơi lo lắng mà nhìn cô, cô gái này mắc vệ sinh đến vậy sao?
Đinh Bán Hạ đến phòng vệ sinh soi gương, không có gì bất ngờ xảy ra khi cô thấy mặt mình đang đỏ bừng.
Đinh Bán Hạ tự quạt gió cho mình, an ủi bản thân rằng chỉ vì phòng hơi nóng thôi. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hứng một vốc nước lên và rửa mặt, sau đó cô nghe thấy một giọng nữ vang lên ở sau lưng:
“Đinh Bán Hạ, trùng hợp quá.”
Cô chỉ muốn lặng lẽ tham gia họp lớp rồi lại lặng lẽ về nhà thôi mà...
Khó đến vậy sao?
Lư Mộc dẫn đầu tiến lên trước một bước: “Bán Hạ, mình tới đón cậu đến họp lớp.”
Cô Đinh dịu dàng vô thức lùi lại một bước: “Không cần.”
Lư Mộc tiến thêm một bước nữa: “Đừng khách sáo, mình tiện đường mà.”
Cô Đinh dịu dàng lại vô thức lùi ra đằng sau một bước nữa: “Thật sự không cần.”
Trong lòng cô không khỏi mắng thầm, Lư Mộc bị sao vậy? Sau khi về nước cứ là lạ.
Nếu phải nói về Lư Mộc thời cấp 3, vậy cũng là một người vừa nhiệt tình vừa ấm áp và thân thiện, chứ không hùng hổ dọa người như vậy.
Đinh Bán Hạ hắng giọng: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu, nhưng thật sự không cần.”
Sau đó, cô gái trông có vẻ đáng yêu nhưng kỳ thực nội tâm lại vô cùng bướng bỉnh này đi vòng qua Lư Mộc rồi nhìn thoáng qua Từ Lục Ly đứng đó mà không nói một lời nào, cũng chuẩn bị đi vòng qua anh, an toàn mà ngồi tàu điện ngầm.
Lúc đi ngang qua Từ Lục Ly, trong lòng Đinh Bán Hạ còn thầm nghĩ, hôm nay anh tới đây đứng tấn à?
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra, Đinh Bán Hạ phát hiện...
Cổ tay cô bị kéo lại.
Những ngón tay thon dài và khỏe khoắn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cứ như vậy mà nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Đinh Bán Hạ sửng sốt trong giây lát.
Từ Lục Ly... Giơ tay giữ cô lại???
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông tuấn tú vẫn luôn đứng yên lặng, sau đó nhìn thấy anh gằn từng chữ một, giọng nói trong trẻo như nước rơi trên đá: “Lên xe đi.”
-
Hay lắm, lúc cô Đinh ngồi trên ghế phụ chán nản nghịch ngón tay, cô cũng không hiểu sao mình lại mất lý trí, thật sự nghe lời Từ Lục Ly mà ngồi lên xe của anh.
Đinh Bán Hạ!
Khí phách của mày đâu rồi!?
Đã nói là muốn một mình ngồi tàu điện ngầm qua đó, tham gia họp lớp xong rồi về mà!
Hu hu hu...
Xin lỗi, Đinh Bán Hạ cô không có khí phách.
Từ rất lâu trước kia đã là như vậy, nhất là khi Từ Lục Ly gằn từng chữ một nói chuyện với cô, cô sẽ hoàn toàn mất lý trí, sau đó biến thành một người ngoan ngoãn nghe lời.
Cô muốn đánh chính mình!
Không, không còn cách nào khác, chỉ có thể trách khí thế của Từ Lục Ly quá mạnh, tép riu như cô lấy đâu ra sức chống cự chứ.
Từ Lục Ly liếc nhìn cô gái đang “Nghiêm túc” nghịch ngón tay ở bên cạnh, tâm trạng anh vô thức tốt lên.
Anh biết hôm nay Đinh Bán Hạ muốn đi họp lớp, nhưng cũng biết tính cách của Đinh Bán Hạ—— Nếu bạn bàn bạc với cô rằng bạn sẽ đi đón cô ấy thì cô ấy sẽ chỉ nói với bạn là “Không cần”, cho nên tốt hơn hết là trực tiếp đến dưới lầu nhà cô và chờ cô.
Nhưng khi Từ Lục Ly chờ Đinh Bán Hạ ở dưới lầu cũng hoàn toàn không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy Lư Mộc.
Lư Mộc mỉm cười vui vẻ chào hỏi anh, nhưng Từ Lục Ly chỉ cảm thấy——
Gai mắt.
Nhưng may là Đinh Bán Hạ rất ngoan ngoãn mà từ chối để Lư Mộc chở đi, hơn nữa cô còn lên xe của anh.
Vì vậy tâm trạng của anh Từ thật sự rất tốt.
“Đinh Bán Hạ.”
Quả nhiên, cô Đinh đang hết sức tập trung nghịch ngón tay lại bị anh làm cho hoảng sợ: “Có!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Lục Ly nhịn không được mà nhếch khóe môi lên.
Đinh Bán Hạ: “...”
Wow Đinh Bán Hạ, khí phách của mày đâu! Rốt cuộc khí phách của mày ở đâu rồi!
Cô Đinh không có khí phách ủ rũ ỉu xìu.
Giọng nói êm tai của Từ Lục Ly vang lên: “Cậu định... Khi nào trả ô?”
Đinh Bán Hạ nhíu mày, Từ Lục Ly, cậu đúng thật là Chu Bái Bì, không không không, cậu là Từ Bái Bì.
Không phải chỉ là một chiếc ô thôi sao?
Cô không tình nguyện: “Hôm nay mình quên mang theo, lần sau chừng nào cậu có thời gian, mình chắc chắn sẽ đưa qua cho cậu.”
Từ Lục Ly gật đầu: “Ngày kia.”
Anh còn không quên lấy ra một tấm danh thiếp ở trên bảng điều khiển xe rồi đưa cho Đinh Bán Hạ: “Đây là địa chỉ của bệnh viện.”
“???” Đinh Bán Hạ ngơ ngác. Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, Từ Lục Ly đang trả lời câu hỏi ban nãy của mình—— Lần sau chừng nào thì có thời gian?
Này, mình chỉ tùy ý khách sáo một chút thôi, cậu coi trọng chiếc ô kia đến vậy sao!
Cứ bắt buộc phải để ngày kia mình đưa ô qua cho cậu sao!
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua thì thấy cô Đinh càng ủ rũ hơn, anh không nhịn được cười.
Người nào đó đâu biết rằng, ô không quan trọng, quan trọng là.
Quan trọng là—— Bằng cách đó, ngày kia mình lại có thể gặp được cậu.
Cô Đinh ủ rũ tỏ vẻ từ chối tiếp tục giao tiếp với Từ Lục Ly, sau đó cô lại hết sức tập trung nghịch ngón tay của mình.
Trong xe tràn ngập im lặng, Từ Lục Ly lại không nhịn được mà cong môi.
Nhà hàng tổ chức buổi họp lớp không xa lắm, cho nên Từ Lục Ly cũng không lái xe lâu lắm.
“Tới rồi.” Đinh Bán Hạ vừa ngẩng đầu, thấy đã tới điểm đến thì khẽ lẩm bẩm.
Từ Lục Ly tháo dây an toàn: “Đúng vậy, xuống xe đi.”
Đinh Bán Hạ sửa sang lại quần áo rồi xách túi bước ra khỏi xe. Sau đó cô lập tức nhìn thấy lớp phó Dương Vũ đang đi đằng trước mình.
Dương Vũ nghe thấy tiếng đỗ xe thì vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó cô nàng hô lên: “Chào buổi tối, Hạ Hạ, Từ Lục Ly.”
Đinh Bán Hạ cười rất đáng yêu: “Chào buổi tối, Dương Vũ.”
Dương Vũ bước tới, cười ẩn ý: “Hạ Hạ, sao cậu và Từ Lục Ly lại tới cùng nhau?”
Từ Lục Ly không nói gì, anh chỉ nhìn Đinh Bán Hạ, thái độ như thể cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Đinh Bán Hạ ấp úng: “Có lẽ... Là như vậy đó...?”
Dương Vũ cười: “Rồi rồi, mình biết rồi, mình không hỏi nữa đâu.”
Đinh Bán Hạ: “TAT.” Mình cũng không biết vì sao mình và Từ Lục Ly lại tới cùng nhau nữa.
Lư Mộc dừng xe xong thì cũng đi đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt của anh ta không khỏi tối sầm lại.
Sau đó anh ta cười: “Đi thôi đi thôi, có lẽ rất nhiều người trong lớp đã đến phòng riêng rồi. Mình đúng là không đủ tư cách làm người tổ chức, vậy mà còn tới muộn hơn mọi người.”
Quả nhiên, lúc mấy người đi đến phòng riêng thì hơn nửa lớp đã đến rồi.
Hồi cấp 3, Đinh Bán Hạ học lớp chọn khối tự nhiên, cho nên số học sinh trong lớp cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng 30 người. Lại trừ đi một số người hôm nay không tới được, còn lại mười mấy hai mươi người, cũng chiếm một diện tích lớn trong phòng.
Phục vụ dẫn bốn người họ đến cửa phòng riêng, sau đó kéo cửa ra, ý bảo họ có thể đi vào.
Khoảnh khắc cửa mở ra, căn phòng lập tức trở nên yên lặng, mọi người đều dừng nói chuyện và ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người ở cửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đứng ở đằng trước là Đinh Bán Hạ, trong trí nhớ của họ, cô là người luôn ngồi trong góc, có hơi quái gở và khó giao tiếp.
Mái tóc đen óng ả dài vừa phải. Vóc dáng không quá cao, vẫn giống như trong ấn tượng của mọi người. Cô mặc một chiếc áo khoác, bên trong là một chiếc váy trắng. Hình như cô gái hơi ngại vì mọi người đều nhìn về phía cô nên cô khẽ cười, đôi mắt lập tức cong thành trăng lưỡi liềm.
Mọi người trong phòng: “...”
Trong trí nhớ, Đinh Bán Hạ trông rất đáng yêu, nhưng mà không ngờ lại đáng yêu đến vậy! Cứ khiến người ta muốn véo một cái!
Đinh Bán Hạ đi vào phòng rồi chào hỏi mọi người: “Chào buổi tối mọi người.”
Từ Lục Ly đi theo phía sau Đinh Bán Hạ, dáng vẻ lạnh lùng, lại lần nữa làm cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Mấy người bạn học cũ lại âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Trong ấn tượng của họ, chàng trai còn mang theo chút ngây ngô sớm đã trở thành một người đàn ông chín chắn và khí chất rồi.
Người xuất sắc, thật sự là mọi lúc mọi nơi đều vẫn xuất sắc như nhau...
Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Lư Mộc lập tức rót đồ uống: “Nào, mọi người làm một ly!”
Mọi người sôi nổi nâng ly, Đinh Bán Hạ lại ngạc nhiên.
Cho đến hiện tại, buổi họp lớp vẫn diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến của cô.
Cũng đúng, mọi người đều không còn như thời cấp 3 nữa, đều đã trưởng thành hơn rất nhiều, đương nhiên không cần phải giống như trước.
Lúc Đinh Bán Hạ đặt ly xuống, cô không cẩn thận làm bắn ra vài giọt, nó lập tức rơi lên vạt váy trắng hơi dài của cô.
Đinh Bán Hạ nhíu mày.
Từ Lục Ly rút mấy tờ giấy vệ sinh ra, lúc Đinh Bán Hạ duỗi tay muốn nhận lấy thì cô lại nghe thấy Từ Lục Ly nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt, sau đó cô thấy người đàn ông kiêu ngạo thận trọng ấy ngồi xổm xuống, nghiêm túc lau váy giúp cô, từng động tác đều vô cùng tập trung.
——
Không chỉ có Đinh Bán Hạ dừng động tác lại để nhìn Từ Lục Ly, mà mọi người trong bàn tiệc cũng dần yên tĩnh lại và nhìn về phía Từ Lục Ly đang hơi ngồi xổm.
Không biết tại sao, động tác không quá lịch sự này lại trở nên đẹp hơn khi Từ Lục Ly là người thực hiện.
Bữa tiệc chuyển từ náo nhiệt sang yên tĩnh, nhưng dường như điều ấy không hề ảnh hưởng đến Từ Lục Ly, anh vẫn nghiêm túc lau váy giúp Đinh Bán Hạ.
Cho đến khi giọng nói êm tai của Từ Lục Ly vang lên thì bầu không khí yên lặng trong toàn căn phòng mới được phá vỡ.
“Trên váy vẫn có chút màu, vào phòng vệ sinh giặt đi.”
Lúc này Đinh Bán Hạ mới tỉnh táo lại, cô thu lại tâm trạng hơi phức tạp của mình, đi đến phòng vệ sinh.
Đến lúc ra khỏi phòng, cô mới cảm thấy trái tim vừa rồi còn đập cực kỳ nhanh của mình đang từ từ ổn định lại.
Sau khi hỏi người phục vụ về vị trí của phòng vệ sinh xong thì cô gần như chạy tới đó.
Có lẽ vì Đinh Bán Hạ quá nóng vội, nên ngay cả người phục vụ cũng hơi lo lắng mà nhìn cô, cô gái này mắc vệ sinh đến vậy sao?
Đinh Bán Hạ đến phòng vệ sinh soi gương, không có gì bất ngờ xảy ra khi cô thấy mặt mình đang đỏ bừng.
Đinh Bán Hạ tự quạt gió cho mình, an ủi bản thân rằng chỉ vì phòng hơi nóng thôi. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà hứng một vốc nước lên và rửa mặt, sau đó cô nghe thấy một giọng nữ vang lên ở sau lưng:
“Đinh Bán Hạ, trùng hợp quá.”
/40
|