Đinh Bán Hạ nhìn chằm chằm dòng chữ “Xia Xia, wo ai ni”, ngơ ngác sững sờ.
Cô, cô hoàn toàn không thể ngờ được...
Nói cách khác, Từ Lục Ly đã tới thành phố B mười lần trong suốt 4 năm cô học đại học phải không?
Vì cô, đúng không?
Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ có loại cảm giác chua xót không nói nên lời.
Trước đây khi cô nghe Chu Nhạc Nhạc nói Từ Lục Ly thích mình, cô còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Suy cho cùng, người xuất sắc như Từ Lục Ly, cho dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.
Cho đến khi nhìn thấy quyển vở trước mắt, bên trên có mười mấy trang viết suy nghĩ của chàng trai kiêu ngạo ấy lại sẵn sàng trở nên dễ thỏa mãn vì cô, Đinh Bán Hạ mới nhận ra, trước giờ Từ Lục Ly đều không lừa mình.
Lời anh nói, đều là sự thật.
Điện thoại vang lên, Đinh Bán Hạ hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cô nghe điện thoại.
“Alo?”
“Hạ Hạ, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi, mình vừa ra khỏi công ty.” Giọng nói của Trần Nam truyền tới.
Đinh Bán Hạ đáp: “Được.”
“Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu.”
“Ồ.” Đinh Bán Hạ mím môi: “Ở tiệm đồ uống mà chúng ta thường xuyên đến ngay cạnh đại học B.”
Trần Nam hơi bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn nói: “OK, vậy cậu tiện thể gọi giúp mình một ly nhé.”
Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ xem qua điện thoại.
Các cuộc gọi nhỡ trong nhật ký cuộc gọi đều là chi chít số của người ấy.
Cô cắn môi và có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Bán Hạ đi đến trước quầy, xem menu rồi nói với bà chủ: “Cô ơi, cho cháu thêm một ly nước cam nữa, cảm ơn ạ.”
Bà chủ cười: “Có bạn muốn đến à?”
Đinh Bán Hạ nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, chính là cô gái trước đây thường xuyên tới cùng cháu.”
Bà chủ nhớ ra, sau đó xoay người đi làm đồ uống cho Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ đắn đo một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Cô ơi, cô có nhớ mấy năm trước có một chàng trai tới đây uống đồ uống không? Vừa rồi cháu lật xem quyển vở kia, có rất nhiều trong số đó là chàng trai ấy viết.”
Dường như trong lúc nhất thời, bà chủ không rõ Đinh Bán Hạ đang nói đến ai.
Đinh Bán Hạ suy nghĩ rồi lại nhắc thêm: “Ờm, chàng trai ấy khá cao ráo, ngoại hình cũng rất đẹp. Tiếp đó thì không thích nói chuyện lắm, khí chất cũng khá... Không dễ gần? Nhưng rất lịch sự.”
Miêu tả chính xác như vậy, bà chủ nhớ lại một chút, sau đó chợt nhận ra: “Ồ, cháu nói chàng trai đó hả, ngoại hình đúng là đẹp thật. Có ấn tượng có ấn tượng, hình như bình thường cậu trai đó không tới, nhưng mấy ngày đại loại như ngày nghỉ Quốc Khánh, 1/5, đều sẽ đến đây uống đồ uống, còn viết gì đó vào quyển vở kia.”
Ánh mắt Đinh Bán Hạ sáng bừng lên: “Đúng vậy, chính là cậu ấy.”
Bà chủ cười: “Cháu không biết đâu, lần nào cậu trai ấy tới tiệm, việc kinh doanh buôn bán của tiệm cũng tốt hơn đôi chút. Luôn có con gái đi tới phía cậu trai ấy, ngoại hình thật sự quá đẹp.”
Đinh Bán Hạ bật cười.
“Nhưng trông cậu trai ấy có vẻ không vui vẻ lắm, hơn nữa gần như kỳ nghỉ nào cũng tới. Kể ra thì, trước đây không lâu cậu trai này còn tới một lần.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt: “A? Thật không ạ?”
Bà chủ gật đầu: “Đúng, nhưng lần đó tới, cậu trai ấy không viết lên quyển vở kia nữa. Sau đó cậu ấy còn đưa cho cô một món đồ, nói là nếu có một cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy thì nhờ cô chuyển món đồ này cho cô gái kia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà chủ cười rồi tiếp tục nói: “Cháu xem, người trẻ tuổi bây giờ, làm sao cô có thể trùng hợp gặp được cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy chứ, thấy chưa, đồ vẫn còn để ở chỗ cô.”
Nói đến đây, bà chủ đột nhiên nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, động tác làm đồ uống trong tay dừng lại: “Cháu họ Đinh đúng không?”
Đinh Bán Hạ khẽ cười và đáp: “Đúng vậy, cháu họ Đinh.”
Bà chủ cười phá lên, đặt đồ uống đã làm xong lên khay rồi đưa cho Đinh Bán Hạ: “Cháu xem, trùng hợp chưa kìa. Cháu đợi chút nhé, cô đi lấy đồ cho cháu.”
Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn đồng ý.
Nơi Trần Nam làm việc cách đây không xa, bà chủ vừa đi vào lấy đồ thì Trần Nam đã đẩy cửa đi vào.
“Hạ Hạ, đồ uống của mình xong chưa?”
Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ đứng ở quầy, cô ấy hỏi.
Đinh Bán Hạ cho Trần Nam xem cái khay trong tay.
“Vậy sao cậu còn đứng đây?”
Trần Nam vừa nói xong, bà chủ đã đi ra: “Nhóc Đinh, xem như vừa rồi cô đã giao đồ ra, về sau rốt cuộc cũng không cần phải nghĩ nhiều về nó nữa.”
Đinh Bán Hạ cười, nhận lấy túi trong tay bà chủ rồi nói cảm ơn, sau đó cô với Trần Nam trở lại chỗ ngồi.
“Hạ Hạ, đây là cái gì?”
Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Từ Lục Ly để lại một cái túi giấy được buộc lại bằng một cái dây thừng.
Đinh Bán Hạ cởi dây thừng ra, nhìn vào bên trong túi.
Là một cái hộp nhỏ, bên trong là...
Một chiếc nhẫn nhỏ được làm bằng nắp lon.
Vốn dĩ Trần Nam đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm, sau khi nhìn thấy là một chiếc nhẫn nhỏ thì không nhịn được cười: “Ha ha ha Hạ Hạ, ai đưa thứ này cho cậu vậy, đưa cậu nhẫn thì thôi, vì sao lại keo kiệt như vậy? Còn phải dùng nắp lon làm nhẫn?”
Đinh Bán Hạ mím môi, cũng bật cười.
Cô nhớ rõ, cô nhớ rõ tất cả.
Vào lần ăn cơm với Từ Lục Ly hồi cấp 3, cơm nước xong xuôi thì cô cầm một lon Coca uống, sau đó đặt nắp lon vào trong tay rồi nghịch tới nghịch lui, còn lẩm bẩm với Từ Lục Ly: “Mình nghèo như vậy, nếu thích ai thì cũng chỉ có thể đưa nắp lon cho người ấy làm nhẫn. Nếu người ấy bằng lòng nhận, thì chính là rất thích mình.”
Kỳ thực, đó chỉ là một câu nói đùa mà cô thuận miệng nói ra.
Nhưng, Từ Lục Ly lại thật sự nhớ rõ từng lời của cô.
“Hạ Hạ, cậu cười gì vậy? Đây là ai tặng thế?” Vẻ mặt Trần Nam khó hiểu.
Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười vô cùng đáng yêu.
“Bạn trai mình.”
Trần Nam: “?!”
Đinh Bán Hạ lè lưỡi.
Trần Nam làm ầm lên, cô ấy cù lét Đinh Bán Hạ, sau đó suy nghĩ một chút: “Sao lại là bác sĩ Từ được, cậu ấy có tiền như vậy, chắc sẽ không keo kiệt đưa cậu loại nhẫn này đâu?”
Đinh Bán Hạ gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng cảm thấy rất keo kiệt.”
Nhưng mà...
Rất thích.
Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ với ánh mắt sâu xa, cô ấy thầm lắc đầu, sau đó đi lướt Weibo.
Trần Nam vội vàng đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Hạ Hạ, cậu xem cái này đi, sao đột nhiên Tên Điệu lại đăng lời bài hát?”
Đinh Bán Hạ khó hiểu nhìn thoáng qua.
CV Tô Mạc Già: “Theo đuổi thứ mà em theo đuổi, sở hữu thứ mà em nắm giữ.”
Đinh Bán Hạ thật sự đã từng nghe bài hát này, là [Vũ trụ dịu dàng].
Có điều...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mỉm cười lấy điện thoại của mình ra, đăng nhập vào Weibo, sau đó dùng một câu hát khác trong bài hát ấy để bình luận vào bài đăng này.
Tarot Reader Alexia: “Có một vài lời nói không cần nói ra ngoài miệng.”
Cảm ơn cậu đã kiên trì.
Từ Lục Ly, mình cũng rất thích cậu, rất thích rất thích.
Trần Nam nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Giây tiếp theo, điện thoại của Đinh Bán Hạ vang lên.
Cô nhìn thoáng qua thông báo hiện trên màn hình, sau đó nhấc máy.
“Alo?”
Bên kia điện thoại, Từ Lục Ly hơi nôn nóng, nhưng giọng nói lại đầy dịu dàng: “Hạ Hạ...”
Đinh Bán Hạ biết rõ còn có hỏi: “Hả? Tìm mình có việc gì à?”
Giờ phút này, Từ Lục Ly cảm thấy mình rất muốn túm cô Đinh lại để tét mông.
Nhưng anh không nỡ nói gì với Đinh Bán Hạ, chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế: “Bình luận vừa rồi trên Weibo của cậu là ý mà mình nghĩ đến sao?”
Cô Đinh giỏi giả ngu nhất.
“Cái gì? Cậu nghĩ có ý gì?”
Cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài bất lực của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ mới ngừng lại hành vi xấu xa của mình.
Thu hồi vẻ nghịch ngợm, Đinh Bán Hạ nghiêm túc nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Từ Lục Ly, mình thích cậu, chúng ta ở bên nhau đi.”
Mình bằng lòng ở bên cậu.
Vậy mà đầu bên kia điện thoại lại im lặng.
Sau khi Đinh Bán Hạ đợi một lát, cô không nhịn được mà hỏi vào trong điện thoại: “Alo? Từ Lục Ly, cậu còn ở đó không?”
Một lúc sau, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Lục Ly: “Hạ Hạ, mình muốn tới thành phố B ngay bây giờ.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt rồi vội vàng bảo: “Đừng đừng, công việc của cậu bận rộn như vậy thì đừng tới đây. Mấy ngày nữa là mình về rồi.”
Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách kia bây giờ lại tràn đầy lưu luyến qua điện thoại: “Anh muốn ở bên em.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Thật sự không nhịn được cười.
Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ vừa buông điện thoại xuống, cô đã bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Nam dọa sợ.
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô cẩn thận thăm dò: “Làm, làm sao thế?”
Trần Nam nheo mắt lại: “Được đấy Đinh Bán Hạ, mất công mình lo lắng cho cậu như vậy, sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ?”
Đinh Bán Hạ nhanh chóng dâng cốc nước cam lên bằng hai tay: “Chị Nam Nam, em sai rồi, em không nên làm chị lo lắng như vậy hu hu hu.”
“Còn gọi điện thoại khoe khoang tình cảm trước mặt chó độc thân như mình?”
Đinh Bán Hạ cúi đầu: “Mình không cố ý mà.”
“Từ Lục Ly còn muốn tới đây, để mình ăn cơm chó trực tiếp à?”
Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Không hề, anh ấy không tới được, cuối năm, công việc của anh ấy cũng bận.”
Trần Nam: “Ha ha ha ha.”
Cô gái nhỏ, vậy mà cậu còn dám hơi thất vọng sao?!
Đinh Bán Hạ rụt cổ lại, không dám nói lời nào.
Trần Nam gật đầu: “Chuẩn bị livestream chép sách đi.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Trần Nam giận dỗi đi lướt Weibo, sau đó lập tức càng tức giận hơn.
Tuy cô ấy thực sự vui vẻ cho Đinh Bán Hạ, nhưng! Cô ấy vẫn rất tức giận!
Trần Nam hít sâu một hơi rồi đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Mình quyết định hủy theo dõi Tên Điệu 1 ngày.”
Đinh Bán Hạ lo sợ liếc nhìn điện thoại của Trần Nam.
CV Tô Mạc Già: “Cảm ơn trời cao.”
Cô, cô hoàn toàn không thể ngờ được...
Nói cách khác, Từ Lục Ly đã tới thành phố B mười lần trong suốt 4 năm cô học đại học phải không?
Vì cô, đúng không?
Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ có loại cảm giác chua xót không nói nên lời.
Trước đây khi cô nghe Chu Nhạc Nhạc nói Từ Lục Ly thích mình, cô còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Suy cho cùng, người xuất sắc như Từ Lục Ly, cho dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.
Cho đến khi nhìn thấy quyển vở trước mắt, bên trên có mười mấy trang viết suy nghĩ của chàng trai kiêu ngạo ấy lại sẵn sàng trở nên dễ thỏa mãn vì cô, Đinh Bán Hạ mới nhận ra, trước giờ Từ Lục Ly đều không lừa mình.
Lời anh nói, đều là sự thật.
Điện thoại vang lên, Đinh Bán Hạ hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cô nghe điện thoại.
“Alo?”
“Hạ Hạ, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi, mình vừa ra khỏi công ty.” Giọng nói của Trần Nam truyền tới.
Đinh Bán Hạ đáp: “Được.”
“Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu.”
“Ồ.” Đinh Bán Hạ mím môi: “Ở tiệm đồ uống mà chúng ta thường xuyên đến ngay cạnh đại học B.”
Trần Nam hơi bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn nói: “OK, vậy cậu tiện thể gọi giúp mình một ly nhé.”
Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ xem qua điện thoại.
Các cuộc gọi nhỡ trong nhật ký cuộc gọi đều là chi chít số của người ấy.
Cô cắn môi và có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Đinh Bán Hạ đi đến trước quầy, xem menu rồi nói với bà chủ: “Cô ơi, cho cháu thêm một ly nước cam nữa, cảm ơn ạ.”
Bà chủ cười: “Có bạn muốn đến à?”
Đinh Bán Hạ nhẹ nhàng trả lời: “Dạ, chính là cô gái trước đây thường xuyên tới cùng cháu.”
Bà chủ nhớ ra, sau đó xoay người đi làm đồ uống cho Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ đắn đo một lúc, vẫn mở miệng hỏi: “Cô ơi, cô có nhớ mấy năm trước có một chàng trai tới đây uống đồ uống không? Vừa rồi cháu lật xem quyển vở kia, có rất nhiều trong số đó là chàng trai ấy viết.”
Dường như trong lúc nhất thời, bà chủ không rõ Đinh Bán Hạ đang nói đến ai.
Đinh Bán Hạ suy nghĩ rồi lại nhắc thêm: “Ờm, chàng trai ấy khá cao ráo, ngoại hình cũng rất đẹp. Tiếp đó thì không thích nói chuyện lắm, khí chất cũng khá... Không dễ gần? Nhưng rất lịch sự.”
Miêu tả chính xác như vậy, bà chủ nhớ lại một chút, sau đó chợt nhận ra: “Ồ, cháu nói chàng trai đó hả, ngoại hình đúng là đẹp thật. Có ấn tượng có ấn tượng, hình như bình thường cậu trai đó không tới, nhưng mấy ngày đại loại như ngày nghỉ Quốc Khánh, 1/5, đều sẽ đến đây uống đồ uống, còn viết gì đó vào quyển vở kia.”
Ánh mắt Đinh Bán Hạ sáng bừng lên: “Đúng vậy, chính là cậu ấy.”
Bà chủ cười: “Cháu không biết đâu, lần nào cậu trai ấy tới tiệm, việc kinh doanh buôn bán của tiệm cũng tốt hơn đôi chút. Luôn có con gái đi tới phía cậu trai ấy, ngoại hình thật sự quá đẹp.”
Đinh Bán Hạ bật cười.
“Nhưng trông cậu trai ấy có vẻ không vui vẻ lắm, hơn nữa gần như kỳ nghỉ nào cũng tới. Kể ra thì, trước đây không lâu cậu trai này còn tới một lần.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt: “A? Thật không ạ?”
Bà chủ gật đầu: “Đúng, nhưng lần đó tới, cậu trai ấy không viết lên quyển vở kia nữa. Sau đó cậu ấy còn đưa cho cô một món đồ, nói là nếu có một cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy thì nhờ cô chuyển món đồ này cho cô gái kia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà chủ cười rồi tiếp tục nói: “Cháu xem, người trẻ tuổi bây giờ, làm sao cô có thể trùng hợp gặp được cô gái họ Đinh hỏi cậu ấy chứ, thấy chưa, đồ vẫn còn để ở chỗ cô.”
Nói đến đây, bà chủ đột nhiên nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, động tác làm đồ uống trong tay dừng lại: “Cháu họ Đinh đúng không?”
Đinh Bán Hạ khẽ cười và đáp: “Đúng vậy, cháu họ Đinh.”
Bà chủ cười phá lên, đặt đồ uống đã làm xong lên khay rồi đưa cho Đinh Bán Hạ: “Cháu xem, trùng hợp chưa kìa. Cháu đợi chút nhé, cô đi lấy đồ cho cháu.”
Đinh Bán Hạ ngoan ngoãn đồng ý.
Nơi Trần Nam làm việc cách đây không xa, bà chủ vừa đi vào lấy đồ thì Trần Nam đã đẩy cửa đi vào.
“Hạ Hạ, đồ uống của mình xong chưa?”
Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ đứng ở quầy, cô ấy hỏi.
Đinh Bán Hạ cho Trần Nam xem cái khay trong tay.
“Vậy sao cậu còn đứng đây?”
Trần Nam vừa nói xong, bà chủ đã đi ra: “Nhóc Đinh, xem như vừa rồi cô đã giao đồ ra, về sau rốt cuộc cũng không cần phải nghĩ nhiều về nó nữa.”
Đinh Bán Hạ cười, nhận lấy túi trong tay bà chủ rồi nói cảm ơn, sau đó cô với Trần Nam trở lại chỗ ngồi.
“Hạ Hạ, đây là cái gì?”
Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Từ Lục Ly để lại một cái túi giấy được buộc lại bằng một cái dây thừng.
Đinh Bán Hạ cởi dây thừng ra, nhìn vào bên trong túi.
Là một cái hộp nhỏ, bên trong là...
Một chiếc nhẫn nhỏ được làm bằng nắp lon.
Vốn dĩ Trần Nam đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm, sau khi nhìn thấy là một chiếc nhẫn nhỏ thì không nhịn được cười: “Ha ha ha Hạ Hạ, ai đưa thứ này cho cậu vậy, đưa cậu nhẫn thì thôi, vì sao lại keo kiệt như vậy? Còn phải dùng nắp lon làm nhẫn?”
Đinh Bán Hạ mím môi, cũng bật cười.
Cô nhớ rõ, cô nhớ rõ tất cả.
Vào lần ăn cơm với Từ Lục Ly hồi cấp 3, cơm nước xong xuôi thì cô cầm một lon Coca uống, sau đó đặt nắp lon vào trong tay rồi nghịch tới nghịch lui, còn lẩm bẩm với Từ Lục Ly: “Mình nghèo như vậy, nếu thích ai thì cũng chỉ có thể đưa nắp lon cho người ấy làm nhẫn. Nếu người ấy bằng lòng nhận, thì chính là rất thích mình.”
Kỳ thực, đó chỉ là một câu nói đùa mà cô thuận miệng nói ra.
Nhưng, Từ Lục Ly lại thật sự nhớ rõ từng lời của cô.
“Hạ Hạ, cậu cười gì vậy? Đây là ai tặng thế?” Vẻ mặt Trần Nam khó hiểu.
Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên rồi nở nụ cười vô cùng đáng yêu.
“Bạn trai mình.”
Trần Nam: “?!”
Đinh Bán Hạ lè lưỡi.
Trần Nam làm ầm lên, cô ấy cù lét Đinh Bán Hạ, sau đó suy nghĩ một chút: “Sao lại là bác sĩ Từ được, cậu ấy có tiền như vậy, chắc sẽ không keo kiệt đưa cậu loại nhẫn này đâu?”
Đinh Bán Hạ gật đầu: “Đúng vậy, mình cũng cảm thấy rất keo kiệt.”
Nhưng mà...
Rất thích.
Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ với ánh mắt sâu xa, cô ấy thầm lắc đầu, sau đó đi lướt Weibo.
Trần Nam vội vàng đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Hạ Hạ, cậu xem cái này đi, sao đột nhiên Tên Điệu lại đăng lời bài hát?”
Đinh Bán Hạ khó hiểu nhìn thoáng qua.
CV Tô Mạc Già: “Theo đuổi thứ mà em theo đuổi, sở hữu thứ mà em nắm giữ.”
Đinh Bán Hạ thật sự đã từng nghe bài hát này, là [Vũ trụ dịu dàng].
Có điều...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mỉm cười lấy điện thoại của mình ra, đăng nhập vào Weibo, sau đó dùng một câu hát khác trong bài hát ấy để bình luận vào bài đăng này.
Tarot Reader Alexia: “Có một vài lời nói không cần nói ra ngoài miệng.”
Cảm ơn cậu đã kiên trì.
Từ Lục Ly, mình cũng rất thích cậu, rất thích rất thích.
Trần Nam nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Giây tiếp theo, điện thoại của Đinh Bán Hạ vang lên.
Cô nhìn thoáng qua thông báo hiện trên màn hình, sau đó nhấc máy.
“Alo?”
Bên kia điện thoại, Từ Lục Ly hơi nôn nóng, nhưng giọng nói lại đầy dịu dàng: “Hạ Hạ...”
Đinh Bán Hạ biết rõ còn có hỏi: “Hả? Tìm mình có việc gì à?”
Giờ phút này, Từ Lục Ly cảm thấy mình rất muốn túm cô Đinh lại để tét mông.
Nhưng anh không nỡ nói gì với Đinh Bán Hạ, chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế: “Bình luận vừa rồi trên Weibo của cậu là ý mà mình nghĩ đến sao?”
Cô Đinh giỏi giả ngu nhất.
“Cái gì? Cậu nghĩ có ý gì?”
Cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài bất lực của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ mới ngừng lại hành vi xấu xa của mình.
Thu hồi vẻ nghịch ngợm, Đinh Bán Hạ nghiêm túc nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Từ Lục Ly, mình thích cậu, chúng ta ở bên nhau đi.”
Mình bằng lòng ở bên cậu.
Vậy mà đầu bên kia điện thoại lại im lặng.
Sau khi Đinh Bán Hạ đợi một lát, cô không nhịn được mà hỏi vào trong điện thoại: “Alo? Từ Lục Ly, cậu còn ở đó không?”
Một lúc sau, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Lục Ly: “Hạ Hạ, mình muốn tới thành phố B ngay bây giờ.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt rồi vội vàng bảo: “Đừng đừng, công việc của cậu bận rộn như vậy thì đừng tới đây. Mấy ngày nữa là mình về rồi.”
Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách kia bây giờ lại tràn đầy lưu luyến qua điện thoại: “Anh muốn ở bên em.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Thật sự không nhịn được cười.
Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ vừa buông điện thoại xuống, cô đã bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Nam dọa sợ.
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô cẩn thận thăm dò: “Làm, làm sao thế?”
Trần Nam nheo mắt lại: “Được đấy Đinh Bán Hạ, mất công mình lo lắng cho cậu như vậy, sao cậu lại thay đổi nhanh như vậy cơ chứ?”
Đinh Bán Hạ nhanh chóng dâng cốc nước cam lên bằng hai tay: “Chị Nam Nam, em sai rồi, em không nên làm chị lo lắng như vậy hu hu hu.”
“Còn gọi điện thoại khoe khoang tình cảm trước mặt chó độc thân như mình?”
Đinh Bán Hạ cúi đầu: “Mình không cố ý mà.”
“Từ Lục Ly còn muốn tới đây, để mình ăn cơm chó trực tiếp à?”
Đinh Bán Hạ lắc đầu: “Không hề, anh ấy không tới được, cuối năm, công việc của anh ấy cũng bận.”
Trần Nam: “Ha ha ha ha.”
Cô gái nhỏ, vậy mà cậu còn dám hơi thất vọng sao?!
Đinh Bán Hạ rụt cổ lại, không dám nói lời nào.
Trần Nam gật đầu: “Chuẩn bị livestream chép sách đi.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Trần Nam giận dỗi đi lướt Weibo, sau đó lập tức càng tức giận hơn.
Tuy cô ấy thực sự vui vẻ cho Đinh Bán Hạ, nhưng! Cô ấy vẫn rất tức giận!
Trần Nam hít sâu một hơi rồi đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem: “Mình quyết định hủy theo dõi Tên Điệu 1 ngày.”
Đinh Bán Hạ lo sợ liếc nhìn điện thoại của Trần Nam.
CV Tô Mạc Già: “Cảm ơn trời cao.”
/40
|