Giống như chìm nghỉm trong bóng tối không bao giờ kết thúc, không biết thời gian trôi qua, không biết người ở nơi nào.
Lại như ảo giác, giống như tồn tại chân thật.
Lê Bắc Niệm nghe thấy được tiếng nước chảy rõ ràng, nước lạnh như băng không qua trên đầu, tràn vào mũi, tràn vào trong miệng, bị sặc cô theo bản năng giãy dụa.
Mở mắt, ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua con ngươi, đâm vào đầu cô hơi lệch về phía bên sườn.
Đầu ngón chân động đậy rất nhanh chạm vào mặt sàn gạch men, Lê Bắc Niệm nín hơi, đứng thẳng người lại phát hiện nước dưới chân chỉ tới phần eo.
Cúi đầu vừa nhìn, bụng dưới bằng phẳng trơn tuột, cái bụng vốn dĩ cao vót bắt mắt, mà không còn thấy nữa rồi!
Lòng dạ Lê Bắc Niệm hung hăng run lên: "Đứa bé..."
Giọng nói đã lâu không thấy tràn ra từ cuống họng, Lê Bắc Niệm khó có thể tin bụm miệng.
Cô có thể nói chuyện?
Sao lại vậy, sao có thể!
Cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay thăm dò miệng của mình, trơn truột lại hơi thô ráp.
Cái này là... Đầu lưỡi?
Đầu lưỡi cô mất đi hai năm dài đằng đẵng?
Đột nhiên ngẩng đầu, Lê Bắc Niệm nhìn mọi thứ xung quanh mình, hơi có chút hoảng loạn.
Xung quanh, là kiến trúc cao vút lại tao nhã.
Nơi này là hồ bơi bên trong Mục gia, cũng là cấm địa của Mục gia.
Cúi đầu vừa nhìn, trên người của mình chỉ mặc vẻn vẹn một áo sơ mi trắng thật mỏng, còn có một cái quần lót màu hồng.
Áo sơ mi trắng làm rộ mọi đường nét ra bên ngoài, hai hạt màu đậm trước ngực nổi bật rõ ràng, rất bạo lộ.
Nhưng lại...như đã từng thấy.
Không đúng, không đúng!
Lê Bắc Niệm cảm thấy mình như đang nằm mơ, làm sao có thể ở chỗ này, làm sao có thể có đầu lưỡi, làm sao có thể không còn đứa con?
Giương mắt, thấy lối đi ra duy nhất, con mắt tối sầm.
Mười chín tuổi năm ấy, ngày đầu tiên cô bị đón về từ chợ, liền được biết cô là vị hôn thê của Mục Đông Lâm đại thiếu gia Mục gia, đệ nhất thế gia Quang thành.
Ngày thứ ba đón về, Mục gia liền cử hành một lễ ra mắt nội bộ.
Chỉ là khi lễ ra mắt cử hành được một nửa, cô lại bị đánh ngất xỉu nhét vào trong bể bơi Mục gia, quần áo không chỉnh tề.
Lúc vội vội vàng vàng chạy trốn lại đụng phải một đám người, bộ dáng này của cô bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở, từ đó danh tiếng vang xa, có tiếng xấu.
Tất cả mọi người, cô trời sinh tính phóng túng dâm - đãng, tính toán dụ dỗ một người đàn ông tôn quý.
Khoảng thời gian đó. Là hồi ức sỉ nhục nhất của cô.
Bây giờ, cô lại ở trong nước này, đầu lưỡi bình thường, người không mang thai, lẽ nào...
Một ý nghĩ điên cuồng hiện ra, nhịp tim Lê Bắc Niệm tăng nhanh trong giây lát.
Nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ ý nghĩ này, tự giễu cười một tiếng: "Sao có thể..."
Lại nghe thấy giọng nói của mình một lần nữa, đôi mắt Lê Bắc Niệm nóng lên, khuôn mặt giãn ra bật cười.
Cúi đầu một đầu đâm vào trong nước, dáng người Lê Bắc Niệm nhẹ nhàng bơi như cá lội hướng về phía một lối cửa khác.
Nước, càng lúc càng sâu.
Lê Bắc Niệm bơi một mạch không bao lâu, mới nhô đầu lên lấy hơi.
Không khí mới mẻ tràn vào lỗ mũi, Lê Bắc Niệm như sống lại.
Nhìn quanh trái phải một vòng, rốt cục Lê Bắc Niệm nhìn thấy một cầu thang lan can, lại cúi đầu một lần nữa, bơi về phía lan can.
Từ trong nước leo lên trên lan can, Lê Bắc Niệm vui sướng vọt ra khỏi mặt nước, tóc dài ướt nhẹp vung ra sau đầu, khoan khoái thở ra từng hơi.
Lau mặt một cái, lúc Lê Bắc Niệm mở mắt, lại thấy trước mặt có một nốt sần màu đậm.
Lại như ảo giác, giống như tồn tại chân thật.
Lê Bắc Niệm nghe thấy được tiếng nước chảy rõ ràng, nước lạnh như băng không qua trên đầu, tràn vào mũi, tràn vào trong miệng, bị sặc cô theo bản năng giãy dụa.
Mở mắt, ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua con ngươi, đâm vào đầu cô hơi lệch về phía bên sườn.
Đầu ngón chân động đậy rất nhanh chạm vào mặt sàn gạch men, Lê Bắc Niệm nín hơi, đứng thẳng người lại phát hiện nước dưới chân chỉ tới phần eo.
Cúi đầu vừa nhìn, bụng dưới bằng phẳng trơn tuột, cái bụng vốn dĩ cao vót bắt mắt, mà không còn thấy nữa rồi!
Lòng dạ Lê Bắc Niệm hung hăng run lên: "Đứa bé..."
Giọng nói đã lâu không thấy tràn ra từ cuống họng, Lê Bắc Niệm khó có thể tin bụm miệng.
Cô có thể nói chuyện?
Sao lại vậy, sao có thể!
Cẩn thận từng li từng tí đưa ngón tay thăm dò miệng của mình, trơn truột lại hơi thô ráp.
Cái này là... Đầu lưỡi?
Đầu lưỡi cô mất đi hai năm dài đằng đẵng?
Đột nhiên ngẩng đầu, Lê Bắc Niệm nhìn mọi thứ xung quanh mình, hơi có chút hoảng loạn.
Xung quanh, là kiến trúc cao vút lại tao nhã.
Nơi này là hồ bơi bên trong Mục gia, cũng là cấm địa của Mục gia.
Cúi đầu vừa nhìn, trên người của mình chỉ mặc vẻn vẹn một áo sơ mi trắng thật mỏng, còn có một cái quần lót màu hồng.
Áo sơ mi trắng làm rộ mọi đường nét ra bên ngoài, hai hạt màu đậm trước ngực nổi bật rõ ràng, rất bạo lộ.
Nhưng lại...như đã từng thấy.
Không đúng, không đúng!
Lê Bắc Niệm cảm thấy mình như đang nằm mơ, làm sao có thể ở chỗ này, làm sao có thể có đầu lưỡi, làm sao có thể không còn đứa con?
Giương mắt, thấy lối đi ra duy nhất, con mắt tối sầm.
Mười chín tuổi năm ấy, ngày đầu tiên cô bị đón về từ chợ, liền được biết cô là vị hôn thê của Mục Đông Lâm đại thiếu gia Mục gia, đệ nhất thế gia Quang thành.
Ngày thứ ba đón về, Mục gia liền cử hành một lễ ra mắt nội bộ.
Chỉ là khi lễ ra mắt cử hành được một nửa, cô lại bị đánh ngất xỉu nhét vào trong bể bơi Mục gia, quần áo không chỉnh tề.
Lúc vội vội vàng vàng chạy trốn lại đụng phải một đám người, bộ dáng này của cô bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở, từ đó danh tiếng vang xa, có tiếng xấu.
Tất cả mọi người, cô trời sinh tính phóng túng dâm - đãng, tính toán dụ dỗ một người đàn ông tôn quý.
Khoảng thời gian đó. Là hồi ức sỉ nhục nhất của cô.
Bây giờ, cô lại ở trong nước này, đầu lưỡi bình thường, người không mang thai, lẽ nào...
Một ý nghĩ điên cuồng hiện ra, nhịp tim Lê Bắc Niệm tăng nhanh trong giây lát.
Nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ ý nghĩ này, tự giễu cười một tiếng: "Sao có thể..."
Lại nghe thấy giọng nói của mình một lần nữa, đôi mắt Lê Bắc Niệm nóng lên, khuôn mặt giãn ra bật cười.
Cúi đầu một đầu đâm vào trong nước, dáng người Lê Bắc Niệm nhẹ nhàng bơi như cá lội hướng về phía một lối cửa khác.
Nước, càng lúc càng sâu.
Lê Bắc Niệm bơi một mạch không bao lâu, mới nhô đầu lên lấy hơi.
Không khí mới mẻ tràn vào lỗ mũi, Lê Bắc Niệm như sống lại.
Nhìn quanh trái phải một vòng, rốt cục Lê Bắc Niệm nhìn thấy một cầu thang lan can, lại cúi đầu một lần nữa, bơi về phía lan can.
Từ trong nước leo lên trên lan can, Lê Bắc Niệm vui sướng vọt ra khỏi mặt nước, tóc dài ướt nhẹp vung ra sau đầu, khoan khoái thở ra từng hơi.
Lau mặt một cái, lúc Lê Bắc Niệm mở mắt, lại thấy trước mặt có một nốt sần màu đậm.
/66
|