Những người đến dù chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng nghe tiếng bước chân có thể đoán được bọn họ đều là những người được huấn luyện kĩ càng, không phải người trong quân đội thì cũng là tổ chức nào đó.
Người đến không nhiều, nhưng khí thế không nhỏ.
Lê Bắc Niệm mặt mày đều nhăn lại hòi: "Là bọn họ sao?"
"Đúng!" Trì Hải Lãng một vòng nhìn mấy người, tức giận hô: "Các người đưa cha tôi đi đâu rồi!"
Không có một ai trả lời, mấy người đứng phía trước tách ra, một người đàn ông thân ảnh cao lớn bước ra phía trước.
Khuôn mặt đoan chính, khí thế bất phàm, làn da màu đồng rắn chắc, đôi mắt tinh tường sáng rực.
"Đây chính là người mà anh nói vừa cao vừa xấu vừa đen?"
Lê Bắc Niệm thật hoài nghi ánh mắt thẩm mỹ của Trì Hải Lãng!
Người này vừa cao vừa đen cô đồng ý, nhưng người ta có chỗ nào xấu!
Trì Hải Lãng cảnh giác nhìn người đàn ông mặc áo đen phía trước, thấp giọng nói:
"Còn không đẹp trai bằng một phần mười anh, chẳng lẽ không được coi là xấu?"
Lê Bắc Niệm: "..."
Cố Minh Dã bước lên trước một bước, ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Lê Bắc Niệm, hỏi:
"Cô chính là con gái nuôi Trì Đại Lực a?"
"Các anh tìm tôi, có chuyện gì không?" Lê Bắc Niệm nhìn anh, trong lòng âm thầm cảnh giác,
"Tôi hình như không quen biết anh."
"Lê tiểu thư, cô không biết tôi rất bình thường, nhưng chuyện cô khinh bạc thủ trưởng chúng tôi là sự thật."
Cố Minh Dã vừa nói vừa lấy ra giấy tờ chuyên dụng có kí hiệu quân đôi trên đó có ba chữ to nổi bật:
LỆNH TRUY NÃ
Anh đem tờ giấy mở ra đưa đến trước mắt cô nói:
“Thủ trưởng quân đội đồng chí Mục Tây Thần bị một cô gái độ tuổi tầm mười tám khinh bạc, tra ra, cô gái này tên Lê Bắc Niệm, xâm phạm nghiêm trọng linh hồn to lớn của Thủ trưởng, còn thuận tay lấy quần áo của Thủ trưởng, hành vi phạm tội nghiệm trọng, đặc biệt phát lệnh truy nã."
Đồng chí Mục Tây Thần?
Lê Bắc Niệm thầm đọc lại cái tên này, mặt mày trầm xuống.
【 "Cô sẽ không phải vẫn nghĩ người đêm hôm đó Đông Lâm ca a?" 】
Trước khi chết, thanh âm mềm mại của Lâm Khả Nhu vẫn còn văng vẳng bên tai.
【 "Đông Lâm ca sở dĩ không động vào cô, là bởi vì người anh ấy yêu là tôi, chỉ là tôi thật không nghĩ tới, cô sẽ đói khát đến mức chưa cưới đã vượt qua giới hạn lại không cẩn thận để dính bầu..." 】
【 "Cô luôn miệng nói yêu Đông Lâm ca, đây là biểu hiện yêu anh ấy của cô sao?" 】
【 "Mục Tây Thần nếu như anh ta biết cô lưu lại huyết mạch của anh ta, anh ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?" 】
Là hắn, Mục Tây Thần, là Mục Tây Thần…
Đời trước cô từng nghe qua, người đàn ông độc lai độc vãng, thanh danh bại hoại.
Là người đầu tiên trong nước làm chức Thiếu tướng khi tuổi còn trẻ như vậy, nhưng bản thân anh lại không coi trọng tiền đồ của chính mình, không hiểu vì lý do gì xuất ngũ rất sớm.
Nguyên nhân cụ thể Lê Bắc Niệm không biết, nhưng cô nhớ kĩ nhất một điều về anh ở đời trước, Mục Tây Thần là phạm nhân bị xử tử hình.
Mục Tây Thần chết, khiến cho tất cả mọi người đều thổn thức.
Ai có thể nghĩ đến, một thanh niên trẻ tuổi tiền đồ như gấm, Thiếu Tướng nổi danh, cuối cùng lạc lối, chết dưỡi họng súng quốc gia?
Vốn Lê Bắc Niệm chưa từng gặp qua vị em chồng này đã vì cái chết của anh mà đồng tình, lại không ngờ được anh lại trở thành nguyên nhân cái chết của cô!
Một phạm nhân nhận án tử hình, sao có thể khiến cho cô mang thai, cuối cùng cô bị chết, một xác ba mạng…
Cố Minh Dã nhìn thấy cô đứng ngây ra, vung tay với mấy người phía sau: “Đưa người đi.”
"Uy uy uy! Các người không thể làm như vậy được, mấy người là ai, sao lại tùy tiện bắt người!"
Trì Hải Lãng nhìn thấy tình hình vội vàng hô lên.
Cố Minh Dã nhìn vậy, tiếp tục khoát tay: “Đều đem đi hết.”
"Chính tôi tự đi." Lê Bắc Niệm cực kỳ tỉnh táo nói, "Tôi ngược lại muốn hỏi rõ một chút, là tôi khinh bạc anh ta hay anh ta khinh bạc tôi."
Người đến không nhiều, nhưng khí thế không nhỏ.
Lê Bắc Niệm mặt mày đều nhăn lại hòi: "Là bọn họ sao?"
"Đúng!" Trì Hải Lãng một vòng nhìn mấy người, tức giận hô: "Các người đưa cha tôi đi đâu rồi!"
Không có một ai trả lời, mấy người đứng phía trước tách ra, một người đàn ông thân ảnh cao lớn bước ra phía trước.
Khuôn mặt đoan chính, khí thế bất phàm, làn da màu đồng rắn chắc, đôi mắt tinh tường sáng rực.
"Đây chính là người mà anh nói vừa cao vừa xấu vừa đen?"
Lê Bắc Niệm thật hoài nghi ánh mắt thẩm mỹ của Trì Hải Lãng!
Người này vừa cao vừa đen cô đồng ý, nhưng người ta có chỗ nào xấu!
Trì Hải Lãng cảnh giác nhìn người đàn ông mặc áo đen phía trước, thấp giọng nói:
"Còn không đẹp trai bằng một phần mười anh, chẳng lẽ không được coi là xấu?"
Lê Bắc Niệm: "..."
Cố Minh Dã bước lên trước một bước, ánh mắt trực tiếp rơi xuống người Lê Bắc Niệm, hỏi:
"Cô chính là con gái nuôi Trì Đại Lực a?"
"Các anh tìm tôi, có chuyện gì không?" Lê Bắc Niệm nhìn anh, trong lòng âm thầm cảnh giác,
"Tôi hình như không quen biết anh."
"Lê tiểu thư, cô không biết tôi rất bình thường, nhưng chuyện cô khinh bạc thủ trưởng chúng tôi là sự thật."
Cố Minh Dã vừa nói vừa lấy ra giấy tờ chuyên dụng có kí hiệu quân đôi trên đó có ba chữ to nổi bật:
LỆNH TRUY NÃ
Anh đem tờ giấy mở ra đưa đến trước mắt cô nói:
“Thủ trưởng quân đội đồng chí Mục Tây Thần bị một cô gái độ tuổi tầm mười tám khinh bạc, tra ra, cô gái này tên Lê Bắc Niệm, xâm phạm nghiêm trọng linh hồn to lớn của Thủ trưởng, còn thuận tay lấy quần áo của Thủ trưởng, hành vi phạm tội nghiệm trọng, đặc biệt phát lệnh truy nã."
Đồng chí Mục Tây Thần?
Lê Bắc Niệm thầm đọc lại cái tên này, mặt mày trầm xuống.
【 "Cô sẽ không phải vẫn nghĩ người đêm hôm đó Đông Lâm ca a?" 】
Trước khi chết, thanh âm mềm mại của Lâm Khả Nhu vẫn còn văng vẳng bên tai.
【 "Đông Lâm ca sở dĩ không động vào cô, là bởi vì người anh ấy yêu là tôi, chỉ là tôi thật không nghĩ tới, cô sẽ đói khát đến mức chưa cưới đã vượt qua giới hạn lại không cẩn thận để dính bầu..." 】
【 "Cô luôn miệng nói yêu Đông Lâm ca, đây là biểu hiện yêu anh ấy của cô sao?" 】
【 "Mục Tây Thần nếu như anh ta biết cô lưu lại huyết mạch của anh ta, anh ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?" 】
Là hắn, Mục Tây Thần, là Mục Tây Thần…
Đời trước cô từng nghe qua, người đàn ông độc lai độc vãng, thanh danh bại hoại.
Là người đầu tiên trong nước làm chức Thiếu tướng khi tuổi còn trẻ như vậy, nhưng bản thân anh lại không coi trọng tiền đồ của chính mình, không hiểu vì lý do gì xuất ngũ rất sớm.
Nguyên nhân cụ thể Lê Bắc Niệm không biết, nhưng cô nhớ kĩ nhất một điều về anh ở đời trước, Mục Tây Thần là phạm nhân bị xử tử hình.
Mục Tây Thần chết, khiến cho tất cả mọi người đều thổn thức.
Ai có thể nghĩ đến, một thanh niên trẻ tuổi tiền đồ như gấm, Thiếu Tướng nổi danh, cuối cùng lạc lối, chết dưỡi họng súng quốc gia?
Vốn Lê Bắc Niệm chưa từng gặp qua vị em chồng này đã vì cái chết của anh mà đồng tình, lại không ngờ được anh lại trở thành nguyên nhân cái chết của cô!
Một phạm nhân nhận án tử hình, sao có thể khiến cho cô mang thai, cuối cùng cô bị chết, một xác ba mạng…
Cố Minh Dã nhìn thấy cô đứng ngây ra, vung tay với mấy người phía sau: “Đưa người đi.”
"Uy uy uy! Các người không thể làm như vậy được, mấy người là ai, sao lại tùy tiện bắt người!"
Trì Hải Lãng nhìn thấy tình hình vội vàng hô lên.
Cố Minh Dã nhìn vậy, tiếp tục khoát tay: “Đều đem đi hết.”
"Chính tôi tự đi." Lê Bắc Niệm cực kỳ tỉnh táo nói, "Tôi ngược lại muốn hỏi rõ một chút, là tôi khinh bạc anh ta hay anh ta khinh bạc tôi."
/66
|