Chương 7: Đầu óc không dễ sử dụng
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ, bây giờ cô đã mang người đến nơi này, lại vẫn không tìm thấy bóng người Lê Bắc Niệm.
Tiểu tiện đề tử này, chẳng lẽ còn có thể chắp cánh bay hay sao?
Nhất định vẫn còn ở đây!
Lê Tuyết Tình không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía xa.
"Nhìn kìa, có người!" Một giọng nói vang lên, dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều nhìn thấy, bên cạnh hồ bơi, có cái ghế để nằm ở đó, một dáng người đồ sộ cao ngất đứng bên cạnh, khoác trên người một cái khăn tắm.
Người đàn ông này, tuổi còn trẻ, cao lớn, nội liễm mà thâm trầm.
Cái tuổi này, xuất hiện ở đây, chắc hẳn là Mục Đông Lâm?
Lê Tuyết Tình nhìn thấy người này, trái tim hơi căng thẳng, không nhịn được nhảy lên.
Mục Đông Lâm, mục đại thiếu!
Không kìm lòng nổi bước lên trước một bước, Lê Tuyết Tình mở miệng, cất giọng hỏi: "Xin hỏi, ngài có nhìn thấy em gái tôi không?"
Lê Tuyết Tình vừa mở miệng như thế, ai cũng kinh hãi.
Người ở sau lưng cô, vội vàng lôi kéo cô lại: " Cậu điên rồi, có ai lá gan lớn như vậy trốn tới chỗ này? Em gái cậu tốt xấu gì cũng là người Lê gia, sẽ không không có đầu óc như thế!"
Lê Tuyết Tình giả vờ trầm ngâm, nhưng trong lòng đã sớm biết rõ.
Chuyện này không liên quan đến chuyện Lê Bắc Niệm có đầu óc hay không, cô muốn để cô ta ở đây, cô ta nhất định phải ở đây!
Đáy mắt lướt qua vẻ tàn nhẫn, Lê Tuyết Tình nghiêng đầu nói: "Niệm Niệm không hiểu chuyện, rất có thể vì trốn tránh xử phạt tới chỗ này, lỡ như đụng phải vị đại nhân vật kia..."
Người phía sau nghe vậy, đều hiểu rõ, khen ngợi: "Cậu thật tốt với em gái cậu quá!"
"Ai, đáng tiếc đầu óc không dễ sử dụng, đánh người ở đâu không được, hết lần này tới lần khác lại ở trong tiệc quan trọng như vậy..."
Khoảng cách hơi xa, không ai nhận thấy được đáy mắt người đàn ông kia có không kiên nhẫn.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu trốn phía sau cái giá, giọng nói thấp xuống: "Tìm được cô rồi?"
Lúc này Lê Bắc Niệm núp ở sau cái giá, cơ thể nhỏ nhắn hoàn toàn bị che.
Nhìn phía trước, đôi mắt đầy hàn băng, thù hận trong đó phun ra không hề che giấu.
Bên môi Lê Bắc Niệm cười nhạt, xa xa nhìn nhóm người bị ngăn cách kia, cười lạnh một tiếng: "Không phải."
Người đàn ông thu hết mọi biểu cảm trên mặt Lê Bắc Niệm vào trong mắt, đôi mắt vốn thâm thúy sắc bén, trong lúc nhất thời sáng chói rực rỡ.
Thoạt nhìn chẳng qua là tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi, chỉ là, vẻ mặt như thế không phải một cô gái vị thành niên chưa từng trải có thể có.
Hứng thú dạt dào nồng đậm, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Nhưng lúc quay đầu về, vẻ mặt đã lạnh lại.
Nhìn một đám thanh niên, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, sắc bén vô tình, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng quát khẽ: "Cút!"
Trong dự liệu, là thái độ ngoài ý liệu.
Lê Bắc Niệm nhìn người đàn ông kia, hơi nhướng mày.
Khá lắm, nên như vậy với đám tiểu súc sinh kia!
Mà đám tiểu súc sinh kia nghe thấy lời của anh, đều cả kinh như nhau, có người nhát gan đã xoay người muốn chạy trốn rồi.
Lê Tuyết Tình nghe thấy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng vẫn còn có chút không cam lòng, thấp giọng hô: "Mục đại ca, em là con gái của Lê Hạo Nhiên, em đến tìm em gái em!"
Mục đại ca?
Đây là ai, quan hệ của anh ta và cô ta, đã thân mật đến mức có thể gọi ca?
Người đàn ông nghe thấy xưng hô này, con ngươi khẽ híp một cái.
Mà Lê Bắc Niệm không nhịn được, cười ra tiếng.
Thật đúng là bạo dạn, tuỳ ý kéo một người đều là ca sao?
Nhưng giọng nói cực nhỏ, ngoại trừ người đàn ông đứng cách đó không xa bên ngoài, không ai nghe thấy.
Người đàn ông khoan thai quay đầu quét mắt qua cô, ánh mắt lạnh lạnh, trong đó lại có hứng thú mười phần.
Quay đầu nhìn về phía cô gái cách bờ kia, giọng nói người đàn ông thoáng hòa nhã một ít, hỏi: "Em gái cô, tên là gì?"
/1163
|