Mặc Hiên Sâm rất giữ lời hứa.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc giáo viên dạy toán bước vào lớp học, quả nhiên tất cả học sinh đều đang ở đó.
Ra nước ngoài cũng không được, về nước cũng bị đem đến đây.
Đến cả bài thi cũng có người in đề bài cho.
Giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng, đọc bài thi một lượt từ đầu tới cuối, trong lòng không khỏi tán thưởng.
Đề bài này, so với đề bài ông ta ra lúc trước yêu cầu còn cao hơn.
Thậm chí còn kích động, mạnh dạn muốn cho toàn bộ học trò làm bài kiểm tra lại một lần nữa.
Kỳ thi diễn ra đúng thời hạn, thậm chí không ai phàn nàn về lỗi sai của Tô Hiểu Nhiên.
Một tuần sau, chân của Tô Hiểu Nhiên đã gần hồi phục.
“Học sinh Hiểu Nhiên, cần thận một chút đi.”
Trong văn phòng, thầy giáo dạy toán đem tắt cả bài kiểm tra cất vào bên trong một hộp giấy, dùng băng dính niêm phong lại, lúc sau mới giao cho Tô Hiểu Nhiên: “Em không cần phải lo lắng, tất cả bài thi này thầy đều có chuẩn bị, cho dù lại bị phá hoại, cũng không thể có sai sót.”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Đường Nhất Vi đứng bên cạnh Tô Hiểu Nhiên, cười đến mức cả người run rầy.
Sau khi miễn cưỡng chào tạm biệt thầy giáo, Tô Hiểu Nhiên cẩn thận ôm cái hộp đã niêm phong về phòng học.
“Bây giờ các bạn trong lớp chúng ta đều nói cậu là một cô chủ thất lạc, ngay cả thầy giáo cũng chiếu cố cậu như vậy.”
Đường Nhất Vi cười hì hì: “Thế nào, Chanh nhỏ, được mọi người nâng niu cảm giác như thế nào?”
Tô Hiểu Nhiên khinh thường: “Chẳng ra làm sao cả.”
Cô không ngờ từ trước đến nay, thầy giáo dạy toán có thể lớn miệng như vậy.
Từ sau khi Mặc Hiên Sâm đến trường học, nói cô là cô chủ thất lạc, không đầy một tuần sau, toàn bộ lớp học đều biết.
Cô bây giờ có đánh rơi cây bút lúc đi học, cũng không cần phải cúi người nhặt lên.
Cảm giác này tuy có chút vui vẻ nhưng Tô Hiểu Nhiên lại cảm thấy bị người khác xem như phế vật.
“Thôi, quen là tốt rồi.”
Đường Nhất Vi lại cười hì hì như cũ: “Dù sao mặc kệ người ta nói gì thì cậu cũng là vợ của Mặc Hiên Sâm, so với một cô chủ thất lạc cũng không khác máy.”
“Như vậy hẳn là cậu nhận được đãi ngộ rồi.”
Tô Hiểu Nhiên khinh khỉnh.
Lúc trước cô nói Mặc Hiên Sâm là anh trai mình, chính là muốn người khác không biết cô gả cho người có tiền, sợ bị người khác đối xử không còn như trước.
Kết quả bây giờ bị bại lộ thân phận, căn bản cũng không có gì khác biệt lắm.
Hai cô gái cười nói hihi haha cũng về tới phòng học.
Tô Hiểu Nhiên đem thùng giấy mở ra, phát bài kiểm tra cho các bạn: “Mọi người đem nội dung trên bài kiểm tra sửa lại một chút, ngày mai tớ sẽ thu lại.”
Nói xong, Tô Hiểu Nhiên liền trở lại chỗ ngồi của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là, toàn bộ lớp học không một ai đứng dậy rời đỉ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô.
Hành động thu dọn sách vở của Tô Hiểu Nhiên chậm lại, rồi dừng hẳn: “Mọi người có chuyện gì sao?”
“Hiểu Nhiên, là thế này.”
Lớp trưởng Trương Đình Tùng đứng lên, ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ điểm thi giữa kỳ đã có, các bạn trong lớp muốn cả lớp ra ngoài thư giãn một chút, ăn một bữa cơm, hát hò gì đó.”
Tô Hiểu Nhiên ngần ra, theo bản năng nhìn thời gian, hôm nay hình như là chồng cô thay cô ra ngoài bàn chuyện làm ăn lớn.
Cho nên cô mắp máy môi nói: “Tớ có thể tham gia, nhưng phải về nhà trước mười giờ tối.”
Lớp trưởng lắc đầu: “Hiểu Nhiên, bọn tớ không phải hỏi cậu có tham gia hay không.”
“Mà là…”
Lớp trưởng có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một cái: “Cậu xem, tất cả mọi người là bạn cùng lớp, trước kia nhà cậu rất khó khăn, các bạn giúp đỡ cậu không ít.”
“Mấy tháng trước, bà nội cậu bị bệnh, trong lớp còn tiến hành quyên góp.”
“Bây giờ cậu về nhà rồi, trong nhà cậu còn có tiền.”
Đường Nhất Vi bên cạnh, cau mày, hung hăng nói: “Ý các cậu là sao, muốn Tô Hiểu Nhiên bỏ tiền mời các cậu ăn cơm, hát hò à?”
Mọi người im lặng.
Lớp trưởng gật đầu: “Phải.”
“Chuyện lúc trước cũng là do lỗi của Hiểu Nhiên, cậu ấy phải mời mọi người chúng ta một bữa cơm, cũng không bị xem là khó xử, đúng không?”
“Huống chỉ, cậu ta bây giờ là người có giá, cũng sẽ không để ý đến vấn đề tiền nong.”
Đường Nhất Vĩ trở mặt thành vẻ coi thường: “Hiểu Nhiên có tiền nhưng cũng không phải của cậu ấy, các cậu làm như vậy không biết là quá đáng sao?”
Cô nhóc ngốc Tô Hiểu Nhiên này tính tình bướng bỉnh, gả cho Mặc Hiên Sâm, ngay cả quần áo mới của mình cũng không mua, sao có thể lấy tiền của Mặc Hiên Sâm đãi mọi người ăn cơm, hát hò chứ?
Lớp trưởng liếc mắt lườm Đường Nhát Vi một cái: “Hiểu Nhiên bây giờ chẳng khác gì công chúa, tiền trong nhà sớm muộn gì cũng thuộc về cậu ta thôi.”
“Hiểu Nhiên chưa từng nói là không muốn đâu, cậu làm loạn lên gì chứ?”
Tô Hiểu Nhiên ngồi trên ghế, móng tay đã nắm chặt đến mức đâm vào lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía lớp trưởng, cười cười: “Tớ có thể mời.”
“Mọi người muốn đi chơi ở đâu?”
Vừa nghe thấy Tô Hiểu Nhiên đồng ý, chốc lát trong phòng học vang lên tiếng hoan hô.
Lớp trưởng vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Chúng tớ chọn Lâu đài Tím.”
Đường Nhất Vi bên cạnh hít một hơi.
Cô ấy còn chưa kịp nhắc nhở Tô Hiểu Nhiên, cô gái đơn thuần kia đã lên tiếng trước: “Được, mọi người chuẩn bị đi, tối nay tớ mời.”
Hai ngày trước, cô vừa nhận được học bổng ba mươi triệu.
Trong lớp, có ba mươi mấy người, nhiều nhất cũng lên tới mười mấy triệu, cô vẫn chỉ trả được.
Lớp trưởng vui vẻ gật đầu: “Được.
Buổi tối tám giờ chúng ta gặp nhau ở cổng Lâu đài Tím nhé.”
Nói xong, như là sợ Tô Hiểu Nhiên sẽ đổi ý, các học sinh lập tức giải tán.
Không lâu sau, trong phòng học chỉ còn lại hai người là Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi.
“Cậu.”
Đường Nhất Vi lập tức tiến lên, lây tay hung hăng chỉ thẳng vào trán của Tô Hiểu Nhiên án ấn: “Bọn họ bảo cậu mời là cậu mời à?”
Tô Hiểu Nhiên tiếp tục thu dọn sách vở, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tớ cảm thấy lớp trưởng nói có lý.”
“Bà nội lúc bị bệnh, các bạn trong lớp đúng là có giúp tớ.”
Đường Nhất Vi bĩu môi: “Chỉ có sáu triệu.”
Nhắc tới lại làm Đường Nhắt Vi tức giận.
Trước kia khi bà nội của Tô Hiểu Nhiên bị bệnh nặng, cô là người đã lấy ra hai mươi tư triệu đưa cho Tô Hiểu Nhiên, sau đó lớp trưởng biết chuyện, mới khởi xướng bảo cả lớp quyên góp.
Kết quả, cả lớp trừ hai người là Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi ra, hai mươi tám người cũng chỉ quyên góp được sáu triệu.
Một mình Đường Nhất Vi đã gấp bồn lần họ.
Bây giờ đám người này còn không biết xấu hỗ còn tranh công, đòi Tô Hiểu Nhiên mời họ ăn cơm hát hò.
“Vậy không phải còn chuyện bài kiểm tra à.”
Tô Hiểu Nhiên ngược lại rất lạc quan: “Nói sau đi, một đêm thôi mà, tớ có học bổng rồi, mời được.”
“Mời được?”
Đường Nhất Vi tức đến nỗi không đánh không được: “Cậu ngốc thế, bọn họ nói gì cậu cũng đồng ý à?”
“Cậu có biết Lâu đài Tím là chỗ nào không?”
Vẻ mặt của Tô Hiểu Nhiên ngắn ra: “Không phải là nơi ăn uống, hát hò sao?”
“Đúng, là nơi ăn uống hát hò.”
Đường Nhất Vi bị cô làm cho tức đến độ cười trừ: “Đó là nơi mấy kẻ có tiền chuyện vào đó ăn cơm, hát hò đáy.”
“Học bỗng kia của cậu ba mươi triệu, vào đó mở một chai rượu vang cũng không nổi.”
Tô Hiểu Nhiên: *…”.
/199
|