Bà ơi, còn xa không ạ?
//Sắp rồi.
Khánh Băng không hiểu sao giọng điệu của bà cụ lại vô cùng lạnh lẽo, mỗi lần bà cụ cất giọng thì cô có cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.
Đang đi, bà cụ chợt khựng lại.
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh, thấy phía trước mặt cô có rất nhiều đom đóm, những ánh sáng lập lòe ấy khiến cho cảnh vật trước mắt thêm huyền ảo.
Khánh Băng mỉm cười "mùa hè có rất nhiều đom đóm, không ngờ tất cả bọn đom đóm đều tập trung ở khu vườn hoang này".
Không thấy bà cụ đâu nữa, Khánh Băng lên tiếng gọi "bà ơi...bà ơi, bà đâu rồi?"
Không thấy bà cụ trả lời. Cô đi về phía trước, nơi có đàn đom đóm đang chập chờn...
Tõm...
- Á...á...
Khánh Băng bị rơi xuống ao sâu.
- Cứu...
- Cứu tôi với, có ai không? Làm ơn cứu tôi với!
Khánh Băng bơi về phía cạnh bờ, nhưng cô cảm giác như có bàn tay kéo mình xuống đáy ao và không thể ngoi lên được, Khánh Băng sợ hãi kêu to hơn "cứu...có ai không cứu tôi với!"
- Khụ...khụ...
Chân cô càng lúc càng bị giữ chặt và không thể thoát ra được, cô cứ thế bị kéo xuống đáy ao.
Khánh Băng cứ vừa ngoi lên là lại bị kéo xuống.
- Cứu...cứu tôi với!
Thiển nhíu mày "Sao tiếng ai giống tiếng Khánh Băng vậy chứ?"
- Khụ...khụ...
- C...ứ...u...
Khánh Băng càng lúc càng đuối, tiếng kêu cứu cũng dần đứt quãng.
"Không xong rồi!"
Thiển lướt thật nhanh về phía phát ra tiếng kêu cứu. Anh lao như tên bay qua từng đám cỏ mọc cao hơn đỉnh đầu...
- C...ứ...u...
Khánh Băng không thể chịu nổi nữa, cô đã uống quá nhiều nước, bùn nên đã chìm hẳn xuống đáy ao sâu lạnh lẽo.
Vừa đến nơi, Thiển đã thấy mặt nước dưới ao vô cùng phẳng lặng, không còn chút gợn sóng. Anh hốt hoảng, thò tay xuống đáy ao kéo cô lên bờ.
Đưa tay lên mũi kiểm tra thì thấy cô đã ngừng thở, Thiển lo lắng, anh giúp cô nôn bùn và nước trong bụng ra.
Đã sơ cứu xong rồi mà vẫn chưa thấy cô tỉnh lại, Thiển vội vàng đưa cô đến chỗ thầy lang.
Cốc..cốc...
Cốc...cốc...cốc...
Qua nhiều hồi gõ cửa nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa, Thiển lớn tiếng gọi "có ai không? Cứu người với!"
Trong cơn ngủ mê, thầy lang nghe tiếng kêu cứu, ông mở mắt ra và ngồi bật dậy!
Vợ ông đang nằm bên cạnh bị đánh thức bởi động tác vừa rồi của ông. Bà bực mình quát lớn "ông điên à?"
Thầy lang bước xuống giường...
*Khuya rồi, ông không ngủ mà đi đâu đó?
'Cứu người'
*Cứu ai?
'Bà không nghe bên ngoài có người vừa đập cửa vừa kêu cứu à?'
*Tôi có nghe gì đâu.
Tiếng kêu cứu vẫn văng vẳng bên tai thầy lang nên ông vội vã đi ra mở cửa.
Vợ thầy lang lẩm bẩm "ông đúng là điên mà, làm gì có ai!"
Nói xong thì bà lại nằm xuống ngủ tiếp.
'Đến rồi đây!'
Thiển khẽ lên tiếng "thầy lang, hãy cứu người!"
Thầy lang thắp ngọn đèn chong cóc rồi đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì thầy lang liền rùn mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, ông khẽ lẩm bẩm "sao lại lạnh thế này?"
Ông đưa ngọn đèn lên nhìn người trước mặt, thấy một cô gái trẻ cả người ướt sũng, mặt mày tái nhợt. Ông chuyển tầm mắt đến người đứng bên cạnh cô gái thì không khỏi giật mình...một nam nhân đẹp trai anh tuấn, ngũ quan hài hoà đến mức không thể bắt bẻ được, vóc dáng cao ráo, nhưng..."sao...sao trên người cậu ta lại tỏa ra khí lạnh vậy chứ!"
Thấy tò mò nhưng vì vội cứu người nên ông nhanh chóng gạt bỏ những việc khác ra khỏi suy nghĩ. Ông đưa tay ra phụ đỡ người nằm xuống giường và thăm mạch.
Qua một hồi thăm khám, thầy lang đi đến bên tủ thuốc...
Lúc bước qua mặt Thiển, thầy lang một lần nữa bị ớn lạnh.
"Thưa thầy, cô ấy thế nào rồi?"
Thầy lang thở dài "mạch đập của cô ấy vô cùng yếu, thậm chí có lúc còn ngừng hẳn, có qua khỏi hay không thì tôi cũng không chắc chắn lắm!"
Thiển nhìn Khánh Băng nằm trên giường, mặt mày tái nhợt không khác với người chết là bao nhiêu, thì không khỏi đau lòng. Anh thầm nghĩ "sao cô ấy lại xuất hiện ở khu vườn hoang đó chứ? Nơi đó đã nhiều năm liền không hề có bước chân của con người đặt đến, khắp nơi trong khu vườn chỉ toàn là những vong hồn thất tha thất thiểu, vừa nãy rõ ràng là cô ấy bị trấn nước. Có kẻ muốn giết chết cô ấy!"
'Này cậu'
Thiển nhìn thầy lang rồi khẽ lên tiếng "có chuyện gì?"
'Sao cô gái này lại bị đuối nước vào lúc nửa đêm vậy? Cậu có quan hệ gì với cô gái này?'
Thiển nhíu mày "tôi là bạn của cô ấy, còn việc cô ấy vì sao bị đuối nước thì tôi không rõ lắm. Mà có việc gì thế thầy?"
'Tôi không biết cô gái này có qua khỏi hay không, nên cần phải cho người nhà cô ấy biết'.
"Mong thầy hãy cố gắng cứu lấy cô ấy!"
'Cố gắng thì đương nhiên tôi sẽ cố gắng, đó là tránh nhiệm của một thầy lang, nhưng tình trạng hiện tại của cô gái này cũng giống như ngọn đèn dầu treo trước gió!"
Thiển nhìn Khánh Băng "Cô ấy nhất định sẽ không sao".
Thầy lang thở dài "tôi đi sắc thuốc cho cô ấy, cậu ở đây trông chừng cô ấy".
"Được!"
Thầy lang nhìn Khánh Băng rồi chuyển tầm mắt sang nhìn Thiển, ông lại thấy cả người ớn lạnh "kỳ lạ, sao cứ mỗi lần nhìn vào cậu ta thì mình lại có cảm giác ớn lạnh vậy".
Thiển ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng, anh cầm lấy bàn tay cô và ướm vào má mình "Khánh Băng, cô đừng xảy ra mệnh hệ gì nhé!"
Vợ thầy lang bị những tiếng động làm ồn khiến bà tỉnh giấc "ồn chết đi được!"
*Hơi...bà vừa đi vừa ngáp ngủ "lão già chết tiệt kia, ông bảo cứu người, vậy người đâu?"
//Sắp rồi.
Khánh Băng không hiểu sao giọng điệu của bà cụ lại vô cùng lạnh lẽo, mỗi lần bà cụ cất giọng thì cô có cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.
Đang đi, bà cụ chợt khựng lại.
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh, thấy phía trước mặt cô có rất nhiều đom đóm, những ánh sáng lập lòe ấy khiến cho cảnh vật trước mắt thêm huyền ảo.
Khánh Băng mỉm cười "mùa hè có rất nhiều đom đóm, không ngờ tất cả bọn đom đóm đều tập trung ở khu vườn hoang này".
Không thấy bà cụ đâu nữa, Khánh Băng lên tiếng gọi "bà ơi...bà ơi, bà đâu rồi?"
Không thấy bà cụ trả lời. Cô đi về phía trước, nơi có đàn đom đóm đang chập chờn...
Tõm...
- Á...á...
Khánh Băng bị rơi xuống ao sâu.
- Cứu...
- Cứu tôi với, có ai không? Làm ơn cứu tôi với!
Khánh Băng bơi về phía cạnh bờ, nhưng cô cảm giác như có bàn tay kéo mình xuống đáy ao và không thể ngoi lên được, Khánh Băng sợ hãi kêu to hơn "cứu...có ai không cứu tôi với!"
- Khụ...khụ...
Chân cô càng lúc càng bị giữ chặt và không thể thoát ra được, cô cứ thế bị kéo xuống đáy ao.
Khánh Băng cứ vừa ngoi lên là lại bị kéo xuống.
- Cứu...cứu tôi với!
Thiển nhíu mày "Sao tiếng ai giống tiếng Khánh Băng vậy chứ?"
- Khụ...khụ...
- C...ứ...u...
Khánh Băng càng lúc càng đuối, tiếng kêu cứu cũng dần đứt quãng.
"Không xong rồi!"
Thiển lướt thật nhanh về phía phát ra tiếng kêu cứu. Anh lao như tên bay qua từng đám cỏ mọc cao hơn đỉnh đầu...
- C...ứ...u...
Khánh Băng không thể chịu nổi nữa, cô đã uống quá nhiều nước, bùn nên đã chìm hẳn xuống đáy ao sâu lạnh lẽo.
Vừa đến nơi, Thiển đã thấy mặt nước dưới ao vô cùng phẳng lặng, không còn chút gợn sóng. Anh hốt hoảng, thò tay xuống đáy ao kéo cô lên bờ.
Đưa tay lên mũi kiểm tra thì thấy cô đã ngừng thở, Thiển lo lắng, anh giúp cô nôn bùn và nước trong bụng ra.
Đã sơ cứu xong rồi mà vẫn chưa thấy cô tỉnh lại, Thiển vội vàng đưa cô đến chỗ thầy lang.
Cốc..cốc...
Cốc...cốc...cốc...
Qua nhiều hồi gõ cửa nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa, Thiển lớn tiếng gọi "có ai không? Cứu người với!"
Trong cơn ngủ mê, thầy lang nghe tiếng kêu cứu, ông mở mắt ra và ngồi bật dậy!
Vợ ông đang nằm bên cạnh bị đánh thức bởi động tác vừa rồi của ông. Bà bực mình quát lớn "ông điên à?"
Thầy lang bước xuống giường...
*Khuya rồi, ông không ngủ mà đi đâu đó?
'Cứu người'
*Cứu ai?
'Bà không nghe bên ngoài có người vừa đập cửa vừa kêu cứu à?'
*Tôi có nghe gì đâu.
Tiếng kêu cứu vẫn văng vẳng bên tai thầy lang nên ông vội vã đi ra mở cửa.
Vợ thầy lang lẩm bẩm "ông đúng là điên mà, làm gì có ai!"
Nói xong thì bà lại nằm xuống ngủ tiếp.
'Đến rồi đây!'
Thiển khẽ lên tiếng "thầy lang, hãy cứu người!"
Thầy lang thắp ngọn đèn chong cóc rồi đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì thầy lang liền rùn mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, ông khẽ lẩm bẩm "sao lại lạnh thế này?"
Ông đưa ngọn đèn lên nhìn người trước mặt, thấy một cô gái trẻ cả người ướt sũng, mặt mày tái nhợt. Ông chuyển tầm mắt đến người đứng bên cạnh cô gái thì không khỏi giật mình...một nam nhân đẹp trai anh tuấn, ngũ quan hài hoà đến mức không thể bắt bẻ được, vóc dáng cao ráo, nhưng..."sao...sao trên người cậu ta lại tỏa ra khí lạnh vậy chứ!"
Thấy tò mò nhưng vì vội cứu người nên ông nhanh chóng gạt bỏ những việc khác ra khỏi suy nghĩ. Ông đưa tay ra phụ đỡ người nằm xuống giường và thăm mạch.
Qua một hồi thăm khám, thầy lang đi đến bên tủ thuốc...
Lúc bước qua mặt Thiển, thầy lang một lần nữa bị ớn lạnh.
"Thưa thầy, cô ấy thế nào rồi?"
Thầy lang thở dài "mạch đập của cô ấy vô cùng yếu, thậm chí có lúc còn ngừng hẳn, có qua khỏi hay không thì tôi cũng không chắc chắn lắm!"
Thiển nhìn Khánh Băng nằm trên giường, mặt mày tái nhợt không khác với người chết là bao nhiêu, thì không khỏi đau lòng. Anh thầm nghĩ "sao cô ấy lại xuất hiện ở khu vườn hoang đó chứ? Nơi đó đã nhiều năm liền không hề có bước chân của con người đặt đến, khắp nơi trong khu vườn chỉ toàn là những vong hồn thất tha thất thiểu, vừa nãy rõ ràng là cô ấy bị trấn nước. Có kẻ muốn giết chết cô ấy!"
'Này cậu'
Thiển nhìn thầy lang rồi khẽ lên tiếng "có chuyện gì?"
'Sao cô gái này lại bị đuối nước vào lúc nửa đêm vậy? Cậu có quan hệ gì với cô gái này?'
Thiển nhíu mày "tôi là bạn của cô ấy, còn việc cô ấy vì sao bị đuối nước thì tôi không rõ lắm. Mà có việc gì thế thầy?"
'Tôi không biết cô gái này có qua khỏi hay không, nên cần phải cho người nhà cô ấy biết'.
"Mong thầy hãy cố gắng cứu lấy cô ấy!"
'Cố gắng thì đương nhiên tôi sẽ cố gắng, đó là tránh nhiệm của một thầy lang, nhưng tình trạng hiện tại của cô gái này cũng giống như ngọn đèn dầu treo trước gió!"
Thiển nhìn Khánh Băng "Cô ấy nhất định sẽ không sao".
Thầy lang thở dài "tôi đi sắc thuốc cho cô ấy, cậu ở đây trông chừng cô ấy".
"Được!"
Thầy lang nhìn Khánh Băng rồi chuyển tầm mắt sang nhìn Thiển, ông lại thấy cả người ớn lạnh "kỳ lạ, sao cứ mỗi lần nhìn vào cậu ta thì mình lại có cảm giác ớn lạnh vậy".
Thiển ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng, anh cầm lấy bàn tay cô và ướm vào má mình "Khánh Băng, cô đừng xảy ra mệnh hệ gì nhé!"
Vợ thầy lang bị những tiếng động làm ồn khiến bà tỉnh giấc "ồn chết đi được!"
*Hơi...bà vừa đi vừa ngáp ngủ "lão già chết tiệt kia, ông bảo cứu người, vậy người đâu?"
/106
|