Nóng…nóng quá!“Khánh Băng, dậy đi em…căn nhà đang phát hỏa. Dậy đi em, kẻo không kịp!”
Thiển gọi thế nào nhưng Khánh Băng vẫn ngủ rất say, có lẽ vì cô quá mệt.
- Nóng…
Đám cháy càng lúc càng lớn, Thiển lo lắng không biết nên làm gì, anh vốn không chịu được nóng. Khánh Băng lúc này lại đang mê man, có lẽ vì cả ngày hôm nay đã ngồi xe đường xa nên mệt mỏi.
//Có hoả hoạn…người đâu cứu hoả.
Đó là giọng then thét của chị chủ nhà.
Khánh Băng từ từ mở mắt ra trong sự mệt mỏi, thấy Thiển đang ôm chặt mình, cô khẽ nhíu mày “Thiển”.
“Nhanh rời khỏi đây, có hoả hoạn!”
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh rồi không khỏi hốt hoảng hét to “cháy…Thiển, anh sao rồi?”
//Nhanh cứu người đi, bên trong có người.
Giọng then thét của chị chủ nhà vẫn cứ văng vẳng bên tai.
- Thiển, anh nhanh chạy đi…
“Không, anh không thể bỏ lại em, anh sẽ không bỏ mặc em đối mặt với nguy hiểm!”
//Chắc không cứu được người đâu, cháy lớn quá.
Bất ngờ thanh vỉ kèo trên mái nhà rơi xuống…
Thiển dang mình che chở cho Khánh Băng.
“Á…á…”
- Thiển, anh sao rồi?
“Chạy đi em”
- Thiển đừng làm em sợ.
“Nhanh chạy đi em…anh không thể di chuyển được nữa!”
- Thiển, không đâu…anh bị thương rồi…em không bỏ mặc anh đâu.
“Khánh Băng, nghe lời anh…nhanh đi em kẻo không kịp”.
- Cả hai cùng ra ngoài…nếu không thì em sẽ ở lại cùng anh.
“Anh không thể di chuyển!”
- Lưng anh bị cháy rồi, phải dập lửa trước đã.
“Không kịp đâu em, ra ngoài trước rồi tính tiếp”
Khánh Băng dìu Thiển chạy ra khỏi đám cháy…bản thân anh đã không còn cầm cự được nữa, toàn thân anh đã hoàn toàn kiệt sức.
“Khánh Băng, hãy sống thật tốt nhé em!”
- Thiển…không…
Khánh Băng hét to rồi ngã gục xuống đất!
Từ phía xa, Tuấn Anh cười lạnh rồi âm thầm rời đi…đêm nay Tuấn Anh định về đây để lấy vài quyển sách mình bỏ quên, không ngờ vừa đến nơi đã thấy Khánh Băng ngồi trên giường khóc lóc. Vì không muốn đêm dài lắm mộng, anh hạ quyết tâm phóng hoả, Khánh Băng chết thì xem như mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, từ đây về sau anh thoải mái sống bên cạnh Ngọc Mai…người con gái anh thật sự yêu. Anh không muốn còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa với Khánh Băng.
……………
Khánh Băng tỉnh lại trong tinh thần hoảng loạn “Thiển…anh ở đâu!”
Chị chủ nhà nghe Khánh Băng cứ mãi gọi tên Thiển trong cơn mê, chị nghĩ có lẽ cô đang nhớ đến người nhà nên không để tâm đến, điều chị đang lo lắng…đó là sức khoẻ của cô.
//Cô gái à, cô thấy trong người thế nào rồi?
Khánh Băng nhìn chủ nhà “chị có thấy anh Thiển đâu không?”
//Thiển là ai?
Khánh Băng chợt nhớ ra…“chị ấy làm sao biết Thiển là ai mà mình lại hỏi”.
//Cô thấy trong người thế nào rồi?
- Tôi không sao, cảm ơn chị đã cứu tôi.
//Tôi xin lỗi cô.
Khánh Băng không nói gì!
Bản thân chị chủ nhà cũng không biết nguyên nhân vì sao lại có hoả hoạn, chị thấy bản thân mình có lỗi với Khánh Băng, còn thiếu xíu nữa thì cô đã vùi thân trong biển lửa.
Khánh Băng nằm quay lưng lại với chị chủ nhà, cô muốn được yên tĩnh. Cô rất đau lòng khi nghĩ đến Thiển, cô nghĩ mình vĩnh viễn không được gặp lại anh…“Thiển!”
//Đến giờ bác sĩ khám cho bệnh nhân, mời người nhà bệnh nhân ra ngoài.
Chị chủ nhà nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Khánh Băng “đến giờ bác sĩ khám cho cô rồi, tôi ra ngoài một lúc nhé!”
Khánh Băng vẫn im lặng không có phản ứng gì.
Chị chủ nhà chỉ biết thở dài!
………………
Khánh Băng sau khi hồi phục hoàn toàn, cô đã về lại quê nhà. Tạm thời thì cô ở lại căn nhà cũ của cô và Tuấn Anh, không về nhà Hương quản Tần. Mỗi một ngày qua đi, cô luôn bị ám ảnh bởi sự hy sinh của Thiển trong đám cháy đêm ấy.
- Thiển!
Khánh Băng đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán rồi bật khóc “mình lại mơ thấy anh ấy”.
- Thiển, em xin lỗi…tại em, tất cả đều tại em.
………………………
Tuấn Anh từ đó cũng không dám đặt chân về xóm trọ ấy, anh sợ nếu có ai phát hiện ra anh thì phiền phức. Anh đã học cách quên đi những việc đã xảy ra, bắt đầu với cuộc sống mới đầy niềm vui và hạnh phúc bên cạnh người con gái mình yêu thương.
Thiển gọi thế nào nhưng Khánh Băng vẫn ngủ rất say, có lẽ vì cô quá mệt.
- Nóng…
Đám cháy càng lúc càng lớn, Thiển lo lắng không biết nên làm gì, anh vốn không chịu được nóng. Khánh Băng lúc này lại đang mê man, có lẽ vì cả ngày hôm nay đã ngồi xe đường xa nên mệt mỏi.
//Có hoả hoạn…người đâu cứu hoả.
Đó là giọng then thét của chị chủ nhà.
Khánh Băng từ từ mở mắt ra trong sự mệt mỏi, thấy Thiển đang ôm chặt mình, cô khẽ nhíu mày “Thiển”.
“Nhanh rời khỏi đây, có hoả hoạn!”
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh rồi không khỏi hốt hoảng hét to “cháy…Thiển, anh sao rồi?”
//Nhanh cứu người đi, bên trong có người.
Giọng then thét của chị chủ nhà vẫn cứ văng vẳng bên tai.
- Thiển, anh nhanh chạy đi…
“Không, anh không thể bỏ lại em, anh sẽ không bỏ mặc em đối mặt với nguy hiểm!”
//Chắc không cứu được người đâu, cháy lớn quá.
Bất ngờ thanh vỉ kèo trên mái nhà rơi xuống…
Thiển dang mình che chở cho Khánh Băng.
“Á…á…”
- Thiển, anh sao rồi?
“Chạy đi em”
- Thiển đừng làm em sợ.
“Nhanh chạy đi em…anh không thể di chuyển được nữa!”
- Thiển, không đâu…anh bị thương rồi…em không bỏ mặc anh đâu.
“Khánh Băng, nghe lời anh…nhanh đi em kẻo không kịp”.
- Cả hai cùng ra ngoài…nếu không thì em sẽ ở lại cùng anh.
“Anh không thể di chuyển!”
- Lưng anh bị cháy rồi, phải dập lửa trước đã.
“Không kịp đâu em, ra ngoài trước rồi tính tiếp”
Khánh Băng dìu Thiển chạy ra khỏi đám cháy…bản thân anh đã không còn cầm cự được nữa, toàn thân anh đã hoàn toàn kiệt sức.
“Khánh Băng, hãy sống thật tốt nhé em!”
- Thiển…không…
Khánh Băng hét to rồi ngã gục xuống đất!
Từ phía xa, Tuấn Anh cười lạnh rồi âm thầm rời đi…đêm nay Tuấn Anh định về đây để lấy vài quyển sách mình bỏ quên, không ngờ vừa đến nơi đã thấy Khánh Băng ngồi trên giường khóc lóc. Vì không muốn đêm dài lắm mộng, anh hạ quyết tâm phóng hoả, Khánh Băng chết thì xem như mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, từ đây về sau anh thoải mái sống bên cạnh Ngọc Mai…người con gái anh thật sự yêu. Anh không muốn còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa với Khánh Băng.
……………
Khánh Băng tỉnh lại trong tinh thần hoảng loạn “Thiển…anh ở đâu!”
Chị chủ nhà nghe Khánh Băng cứ mãi gọi tên Thiển trong cơn mê, chị nghĩ có lẽ cô đang nhớ đến người nhà nên không để tâm đến, điều chị đang lo lắng…đó là sức khoẻ của cô.
//Cô gái à, cô thấy trong người thế nào rồi?
Khánh Băng nhìn chủ nhà “chị có thấy anh Thiển đâu không?”
//Thiển là ai?
Khánh Băng chợt nhớ ra…“chị ấy làm sao biết Thiển là ai mà mình lại hỏi”.
//Cô thấy trong người thế nào rồi?
- Tôi không sao, cảm ơn chị đã cứu tôi.
//Tôi xin lỗi cô.
Khánh Băng không nói gì!
Bản thân chị chủ nhà cũng không biết nguyên nhân vì sao lại có hoả hoạn, chị thấy bản thân mình có lỗi với Khánh Băng, còn thiếu xíu nữa thì cô đã vùi thân trong biển lửa.
Khánh Băng nằm quay lưng lại với chị chủ nhà, cô muốn được yên tĩnh. Cô rất đau lòng khi nghĩ đến Thiển, cô nghĩ mình vĩnh viễn không được gặp lại anh…“Thiển!”
//Đến giờ bác sĩ khám cho bệnh nhân, mời người nhà bệnh nhân ra ngoài.
Chị chủ nhà nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Khánh Băng “đến giờ bác sĩ khám cho cô rồi, tôi ra ngoài một lúc nhé!”
Khánh Băng vẫn im lặng không có phản ứng gì.
Chị chủ nhà chỉ biết thở dài!
………………
Khánh Băng sau khi hồi phục hoàn toàn, cô đã về lại quê nhà. Tạm thời thì cô ở lại căn nhà cũ của cô và Tuấn Anh, không về nhà Hương quản Tần. Mỗi một ngày qua đi, cô luôn bị ám ảnh bởi sự hy sinh của Thiển trong đám cháy đêm ấy.
- Thiển!
Khánh Băng đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán rồi bật khóc “mình lại mơ thấy anh ấy”.
- Thiển, em xin lỗi…tại em, tất cả đều tại em.
………………………
Tuấn Anh từ đó cũng không dám đặt chân về xóm trọ ấy, anh sợ nếu có ai phát hiện ra anh thì phiền phức. Anh đã học cách quên đi những việc đã xảy ra, bắt đầu với cuộc sống mới đầy niềm vui và hạnh phúc bên cạnh người con gái mình yêu thương.
/106
|