- Đau...đau quá !
Thiển ngồi bật dậy "Bà xã, em sao vậy ?"
- Em đau quá, bụng em đau lắm !
Thiển lo lắng, anh xuống giường và thắp thêm đèn chong cóc, để căn phòng sáng rõ hơn. Thấy trán Khánh Băng đổ đầy mồ hôi, anh giúp cô lau khô.
"Bà xã, em khoác thêm áo vào đi. Anh bảo gia đinh đi đón thầy lang".
- Em đau lắm !
"Anh biết rồi, em cố chịu thêm một lúc"
//Thầy lang có nhà không ? Thầy lang...
Ẩm.ầm...
Vợ thầy lang vẫn còn trong cơn mê ngủ, trong lòng không mấy hài lòng nhưng nghĩ lại thì là cái nghề này nên cũng đành chịu, làm gì được ngủ ngon giấc, ai có bệnh lúc nào thì tìm đến lang y lúc đó. Bà xuống giường đi ra mở cửa "ai vậy ? Nửa đêm canh ba còn đập cửa !"
// Thầy lang đâu, bảo ông ấy đến khám cho bà Hương quản
*Lại là ngài Hương quản à ? Ông nhà tôi sang thôn bên cạnh khám bệnh cho vợ ngài Cai tổng rồi.
Gia đinh lo lắng hỏi "thế khi nào thầy lang mới về ?"
*Làm sao mà tôi biết được.
//Chết thật, bà Hương quản đau bụng dữ dội, rên khóc không ngừng.
*Được rồi, để tôi đến xem bệnh cho bà Hương quản.
Gia đinh nghi ngờ nhìn vợ thầy lang "bà có khám được không đấy ?"
*Haiz...cậu đừng quên chồng tôi là một thầy lang giỏi nhất thôn.
// Vậy thì có liên quan gì đến bà ?
*Có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng...
//Thôi được rồi, chuyện đang cấp bách, vậy bà đi theo tôi.
Thấy người theo sau gia đinh không phải là thầy lang, Thiển nhíu mày "thầy lang đâu ?"
*Nhà tôi sang thôn bên thăm khám cho bà Cai tổng vẫn chưa về. Cấp bách nên tôi vội theo gia đinh đến đây, tôi theo ông nhà nhiều năm nên cũng học được ít nhiều.
Thiển do dự, cuối cùng đành phải chấp nhận để vợ thầy lang khám cho Khánh Băng, tình thế quá bí bách.
"Thôi được rồi, bà theo tôi !"
Vợ thầy lang nhanh bước theo Thiển về phòng Khánh Băng.
Nhìn Khánh Băng đang đau đớn quằn quại, vợ thầy lang vội ngồi xuống giúp cô thăm mạch. Bao năm làm vợ thầy lang thì bà cũng biết được ít nhiều.
*Ngài cho chuẩn bị nước ấm đi !
"Vợ tôi thế nào rồi ?"
*Bà Hương quản sắp sinh rồi.
Thiển ngờ nghệch "sắp sinh sao ? Nhưng vẫn chưa đến 8 tháng mà".
Vợ thầy lang bực bội nên hẳn giọng "bà Hương quản sắp sinh thì tôi bảo sắp sinh".
"Nhưng không thể nào sinh sớm đến như vậy được".
*Bà Hương quản sinh non.
Thiển mất vui, anh sợ vợ con mình sẽ gặp nguy hiểm.
*Ngài nhanh bảo người đi nấu nước đi, kẻo không kịp.
"Bà có làm được không ?"
Vợ thầy lang mất kiên nhẫn "tôi nói ngài nghe này, tôi đã đỡ đẻ cho hàng trăm người rồi, ngài làm ơn lánh mặt dùm".
Thiển vừa lo vừa sợ, anh nhìn Khánh Băng thêm một lúc rồi mới dứt khoát rời đi...
*Có nước ấm chưa ?
Thiển không thấy hầu nữ mang nước ấm vào, trong lòng có chút bực bội "Nấu nước hay nấu vàng mà lâu thế ?"
Oa...oa..
Thiển giật bắn người "tiếng khóc trẻ thơ, con..."
*Trời ạ! Nước ấm đâu ?
//Đây... nước ấm đây !
*Đặt xuống đó rồi ra ngoài đi.
Thiển nhanh chân chạy vào...
*Ngài Hương quản làm ơn ra ngoài dùm tôi.
Thiển không hề có ý muốn dời chân, anh nhìn đứa bé rồi chuyển tầm mắt sang Khánh Băng, dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm, anh cảm nhận được cô đang rất mệt mỏi, anh khẽ hỏi "Bà xã, em ổn không ?"
*Nhìn gì mà nhìn, hỏi cái gì mà hỏi. Ngài không biết đàn bà sinh đẻ là vượt biển trở về sao ? Ngài ra ngoài một lúc đi, tôi xin ngài đấy ! Nếu không muốn cản trở việc tôi giúp con trai ngài cắt cuốn rốn.
"Con trai...là con trai !"
Thiển không muốn ra ngoài nhưng cứ bị vợ thầy lang giục giã mãi, anh đành mang theo tiếc nuối đi ra.
Vợ thầy lang nhìn đứa bé mà lòng không khỏi ngạc nhiên "kỳ lạ, đứa bé vốn sinh non mà sao lại bụ bẫm thế này ?"
Thiển nóng lòng đi đi lại lại trước hành lang, vợ anh sức lực bị kiệt quệ nằm trên giường, còn con trai anh nữa... anh rất muốn xông vào nhưng không được vào.
Vụt...
Thiển nhíu mày "lại là hắn ta"
*Cậu có thể vào được rồi.
Vụt...
Thiển chỉ nhìn theo chứ không đuổi theo như mọi khi, anh còn phải vào với vợ con mình.
*Trời sắp sáng rồi, tôi giao hai mẹ con họ cho ngài chăm sóc, tôi phải về đây. Đợi trời sáng hẳn ngài bảo người hầu đến chỗ tôi, tôi kê bài thuốc xổ lòng cho bà Hương quản.
"Tôi bảo gia đinh đưa bà về, tiền nong bao nhiêu thì bảo họ đưa bà !"
*Được rồi, cảm ơn ngài Hương quản.
Thiển ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng "Bà xã..."
Giọng yếu ớt Khánh Băng khẽ lên tiếng "đừng lo lắng cho em, em ổn !"
- Con đâu anh ?
Thiển bế đứa bé đến đặt bên cạnh Khánh Băng "con chúng ta ở đây !"
Vụt...
Thiển nhíu mày "Mẹ kiếp, lại là hắn"
Khánh Băng nhìn ra ngoài "hắn lại đến..."
Thiển ngạc nhiên hỏi "em biết hắn là ai sao ?"
Khánh Băng mệt mỏi, mắt mơ màn khép lại "hắn là..."
"Bà xã !"
- Em muốn được ngủ một giấc thật ngon.
"Ờ được rồi, vậy bà xã ngủ đi"
Thiển ngồi bật dậy "Bà xã, em sao vậy ?"
- Em đau quá, bụng em đau lắm !
Thiển lo lắng, anh xuống giường và thắp thêm đèn chong cóc, để căn phòng sáng rõ hơn. Thấy trán Khánh Băng đổ đầy mồ hôi, anh giúp cô lau khô.
"Bà xã, em khoác thêm áo vào đi. Anh bảo gia đinh đi đón thầy lang".
- Em đau lắm !
"Anh biết rồi, em cố chịu thêm một lúc"
//Thầy lang có nhà không ? Thầy lang...
Ẩm.ầm...
Vợ thầy lang vẫn còn trong cơn mê ngủ, trong lòng không mấy hài lòng nhưng nghĩ lại thì là cái nghề này nên cũng đành chịu, làm gì được ngủ ngon giấc, ai có bệnh lúc nào thì tìm đến lang y lúc đó. Bà xuống giường đi ra mở cửa "ai vậy ? Nửa đêm canh ba còn đập cửa !"
// Thầy lang đâu, bảo ông ấy đến khám cho bà Hương quản
*Lại là ngài Hương quản à ? Ông nhà tôi sang thôn bên cạnh khám bệnh cho vợ ngài Cai tổng rồi.
Gia đinh lo lắng hỏi "thế khi nào thầy lang mới về ?"
*Làm sao mà tôi biết được.
//Chết thật, bà Hương quản đau bụng dữ dội, rên khóc không ngừng.
*Được rồi, để tôi đến xem bệnh cho bà Hương quản.
Gia đinh nghi ngờ nhìn vợ thầy lang "bà có khám được không đấy ?"
*Haiz...cậu đừng quên chồng tôi là một thầy lang giỏi nhất thôn.
// Vậy thì có liên quan gì đến bà ?
*Có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng...
//Thôi được rồi, chuyện đang cấp bách, vậy bà đi theo tôi.
Thấy người theo sau gia đinh không phải là thầy lang, Thiển nhíu mày "thầy lang đâu ?"
*Nhà tôi sang thôn bên thăm khám cho bà Cai tổng vẫn chưa về. Cấp bách nên tôi vội theo gia đinh đến đây, tôi theo ông nhà nhiều năm nên cũng học được ít nhiều.
Thiển do dự, cuối cùng đành phải chấp nhận để vợ thầy lang khám cho Khánh Băng, tình thế quá bí bách.
"Thôi được rồi, bà theo tôi !"
Vợ thầy lang nhanh bước theo Thiển về phòng Khánh Băng.
Nhìn Khánh Băng đang đau đớn quằn quại, vợ thầy lang vội ngồi xuống giúp cô thăm mạch. Bao năm làm vợ thầy lang thì bà cũng biết được ít nhiều.
*Ngài cho chuẩn bị nước ấm đi !
"Vợ tôi thế nào rồi ?"
*Bà Hương quản sắp sinh rồi.
Thiển ngờ nghệch "sắp sinh sao ? Nhưng vẫn chưa đến 8 tháng mà".
Vợ thầy lang bực bội nên hẳn giọng "bà Hương quản sắp sinh thì tôi bảo sắp sinh".
"Nhưng không thể nào sinh sớm đến như vậy được".
*Bà Hương quản sinh non.
Thiển mất vui, anh sợ vợ con mình sẽ gặp nguy hiểm.
*Ngài nhanh bảo người đi nấu nước đi, kẻo không kịp.
"Bà có làm được không ?"
Vợ thầy lang mất kiên nhẫn "tôi nói ngài nghe này, tôi đã đỡ đẻ cho hàng trăm người rồi, ngài làm ơn lánh mặt dùm".
Thiển vừa lo vừa sợ, anh nhìn Khánh Băng thêm một lúc rồi mới dứt khoát rời đi...
*Có nước ấm chưa ?
Thiển không thấy hầu nữ mang nước ấm vào, trong lòng có chút bực bội "Nấu nước hay nấu vàng mà lâu thế ?"
Oa...oa..
Thiển giật bắn người "tiếng khóc trẻ thơ, con..."
*Trời ạ! Nước ấm đâu ?
//Đây... nước ấm đây !
*Đặt xuống đó rồi ra ngoài đi.
Thiển nhanh chân chạy vào...
*Ngài Hương quản làm ơn ra ngoài dùm tôi.
Thiển không hề có ý muốn dời chân, anh nhìn đứa bé rồi chuyển tầm mắt sang Khánh Băng, dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm, anh cảm nhận được cô đang rất mệt mỏi, anh khẽ hỏi "Bà xã, em ổn không ?"
*Nhìn gì mà nhìn, hỏi cái gì mà hỏi. Ngài không biết đàn bà sinh đẻ là vượt biển trở về sao ? Ngài ra ngoài một lúc đi, tôi xin ngài đấy ! Nếu không muốn cản trở việc tôi giúp con trai ngài cắt cuốn rốn.
"Con trai...là con trai !"
Thiển không muốn ra ngoài nhưng cứ bị vợ thầy lang giục giã mãi, anh đành mang theo tiếc nuối đi ra.
Vợ thầy lang nhìn đứa bé mà lòng không khỏi ngạc nhiên "kỳ lạ, đứa bé vốn sinh non mà sao lại bụ bẫm thế này ?"
Thiển nóng lòng đi đi lại lại trước hành lang, vợ anh sức lực bị kiệt quệ nằm trên giường, còn con trai anh nữa... anh rất muốn xông vào nhưng không được vào.
Vụt...
Thiển nhíu mày "lại là hắn ta"
*Cậu có thể vào được rồi.
Vụt...
Thiển chỉ nhìn theo chứ không đuổi theo như mọi khi, anh còn phải vào với vợ con mình.
*Trời sắp sáng rồi, tôi giao hai mẹ con họ cho ngài chăm sóc, tôi phải về đây. Đợi trời sáng hẳn ngài bảo người hầu đến chỗ tôi, tôi kê bài thuốc xổ lòng cho bà Hương quản.
"Tôi bảo gia đinh đưa bà về, tiền nong bao nhiêu thì bảo họ đưa bà !"
*Được rồi, cảm ơn ngài Hương quản.
Thiển ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng "Bà xã..."
Giọng yếu ớt Khánh Băng khẽ lên tiếng "đừng lo lắng cho em, em ổn !"
- Con đâu anh ?
Thiển bế đứa bé đến đặt bên cạnh Khánh Băng "con chúng ta ở đây !"
Vụt...
Thiển nhíu mày "Mẹ kiếp, lại là hắn"
Khánh Băng nhìn ra ngoài "hắn lại đến..."
Thiển ngạc nhiên hỏi "em biết hắn là ai sao ?"
Khánh Băng mệt mỏi, mắt mơ màn khép lại "hắn là..."
"Bà xã !"
- Em muốn được ngủ một giấc thật ngon.
"Ờ được rồi, vậy bà xã ngủ đi"
/106
|