Bởi vì xung đột tiếp tục diễn ra đến tỉnh Maguindanao (là một tỉnh của Philippines nằm ở Khu tự trị Hồi giáo Mindanao) cho nên bọn họ phải bỏ qua con đường đó và đi đường vòng.
Trình Mục Dương và Nam Bắc được sắp xếp ở trên một hòn đảo chưa bị ảnh hưởng. Tuy rằng hai người được tự do đi lại, nhưng trong khi Philippines vẫn còn nội loạn, mặc dù có thể thoát khỏi đảo này nhưng cũng khó tránh được quân đội đang tuyên chiến trong phạm vi lớn.
Nơi này thực yên bình.
Nếu không biết là đang trong thời chiến, căn bản không thể tưởng tượng được Philippines đang có một cuộc xung đột đẫm máu trong phạm vi rộng lớn.
Gian phòng của bọn họ tuy nhỏ nhưng bên trong thì đầy đủ. Có phòng khách nhỏ, toilet và phòng ngủ. Có một đêm, Trình Mục Dương ra ngoài trong một thời gian dài, chịu trách nhiệm giúp việc nhà là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Dường như biết đêm nay Trình Mục Dương không có ở đây, cô bé cố ý đến thăm Nam Bắc thuận tiện mang theo bữa tối.
Bình thường, khi Trình Mục Dương ở đây, cô bé này không nói lời nào.
Nhưng đêm nay lại nói nhiều hơn một chút.
Mới đầu, Nam Bắc dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm với cô bé, mãi đến khi nghe được cô bé đã có chồng, Nam Bắc mới giật mình không ngờ cô bé thật đã kết hôn.
“Pháp luật nơi này cho phép hai người kết hôn sớm như vậy sao?”
“Mười sáu tuổi, pháp luật đã cho phép lấy nhau,” cô bé cười, “Nhưng đối với nhiều người mà nói, con gái mười ba mười bốn tuổi mà chưa kết hôn, sẽ tổn hại đến danh dự của gia tộc.”
Nam Bắc ồ một tiếng.
Nghĩ lại, lúc mình mười ba mười bốn tuổi vẫn còn ở Đài Loan.
Khi đó, dù tình cảm với Thẩm Gia Minh tốt đẹp như thế nào cũng tuyệt đối không nghĩ đến hai chữ “kết hôn”. Mười ba mười bốn tuổi, cô vẫn bị thầy cô tra tấn, ngay cả trốn học cũng không dám.
Cô gái nhỏ đi rồi, Nam Bắc thấy một mình nhàm chán nhưng lại không có gì để giải trí, nên quay về giường ngủ bù cho những ngày thiếu ngủ của mấy hôm trước. Đến đêm khuya, cảm thấy có chút khó thở, cô từ từ tỉnh lại, mới phát hiện Trình Mục Dương đang nhẹ nhàng hôn mình: “Tỉnh?”
Nam Bắc ừ, ôm lấy cổ hắn: “Đi nơi nào phong lưu thế?”
“Đi xem mắt.”
“Oh?”
“Nhóm Moro này thờ phụng đạo hồi giáo, kinh Coran dạy bọn họ, nếu bạn có thể đối xử bình đẳng với vợ bạn, như vậy có thể cưới bốn người phụ nữ,” Trình Mục Dương khẽ nói, “Cho nên, bọn họ nhìn thấy anh chỉ có mình em, thì dường như muốn sắp xếp cho anh, người anh em tốt này, cưới thêm mấy cô vợ Philippines xinh đẹp dịu dàng.”
Nam Bắc lại ừ: “Kỳ thật, anh nên nói với bọn họ, anh cần bốn người cơ.”
Trình Mục Dương hình như đang cười.
Ánh trăng xuyên qua cửa chớp bằng gỗ, chiếu vào gương mặt hắn.
“Hơn nữa, ở chỗ này, có một số dân tộc rất cởi mở, cho rằng mục đích lớn nhất của kết hôn chính là sinh con,” tay hắn từ eo cô đưa xuống dưới, ôm lấy cô rời khỏi giường, “Trước khi chính thức kết hôn, còn có thể sống thử.”
“Nghe cũng không tồi.”
Nam Bắc vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, tuỳ ý để hắn đùa nghịch với mình.
Kể từ khi Trình Mục Dương đến đây, hai người đã chú ý hơn, cố gắng tôn trọng tập tục của đạo hồi giáo, tránh uống rượu. Cho nên đôi khi, bởi vì hắn uống rượu không được thoả mãn mà quay sang đòi quyền lợi từ cô.
Thỉnh thoảng lúc Nam Bắc ngồi trên bờ biển ngắm san hô, Trình Mục Dương đều đợi người khác rời khỏi, ở dưới ánh mặt trời nóng bỏng trên tảng đá, dễ dàng tiến vào người cô. Hắn tuỳ ý làm bậy vượt qua sự tưởng tượng của cô, nhưng không thể không thừa nhận, cô khó có thể từ chối hắn.
“Quả là không tồi,” Trình Mục Dương đặt Nam Bắc trên cửa chớp, dịu dàng hôn cô, “Nhưng mà, kinh Coran nói rất rõ ràng, bạn cần đối xử bình đẳng với tất cả các người vợ mới có thể cưới bọn họ. Anh không làm được, nhìn thấy em thì sẽ không thấy những người khác.”
“Thật sự sao?” Cô muốn né ra từ dưới thân hắn.
“Thật sự.” Lại bị hắn nắm được mắt cá chân, kéo trở về đặt dưới thân.
Có lẽ bởi vì không quen với thức ăn, gần đây Nam Bắc ngày càng gầy.
Nhưng lại làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp, còn có cổ tay, mắt cá chân…
Trình Mục Dương cúi đầu, dùng răng cắn lên xương quai xanh của cô.
Nam Bắc ngẩng đầu lên, nghe thấy hắn dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Mở chân ra.”
“Lưu manh.”
Trình Mục Dương khẽ cười, ngón tay vuốt ve làn da Nam Bắc, một đường từ bên hông trượt xuống dưới, cho đến khi nắm lấy mắt cá chân cô lần nữa, cầm một chân gấp khúc của cô lên, đặt giữa hai người.
Xương cốt thấy mê người, đường cong rõ ràng.
Nam Bắc cắn môi, đầu ngửa về phía sau, thừa nhận sự chiếm hữu của hắn.
Trải qua từ lần này đến lần khác cùng nhau, Trình Mục Dương đã thấy được sắc thái cô thay đổi từ trúc trắc, đau đớn cho đến bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận mình. Hắn biết bản thân vô cùng yêu cô, vượt xa với cảm tình của cô dành cho hắn, tuy biết thế nhưng hắn vẫn kinh ngạc với lòng tham không đáy của chính mình.
Trình Mục Dương đối với chuyện gì cũng có giới hạn, nhưng với Nam Bắc thì không bao giờ, vĩnh viễn không đủ.
Kích tình đi qua, cô tựa vào khuỷu tay hắn, ngủ rất ngon.
Giống như lúc khi hắn trở về.
Trình Mục Dương nhìn thấy những chấm nhỏ trên mặt cô, thậm chí ở cả trên trán, là những bọc nhỏ hơi phồng lên, hẳn là do dị ứng, hay là hoả vượng (do nóng trong người)? Suy nghĩ của hắn dừng lại ở đây, nhịn không được mà cười lên.
Đêm không ngủ được, nhìn người phụ nữ đang nằm gối đầu lên mình, còn suy xét những hạt đậu trên cái trán thanh xuân của cô.
Có phải hơi quá đáng hay không?
Lúc Nam Bắc ngủ, miệng không thả lỏng, đôi khi nhếch lên, thỉnh thoảng lại bĩu môi, khiến cho người ta đoán rằng cô đang mơ cái gì, hay là thấy gì ở trong mộng.
Trình Mục Dương cúi người, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Nam Bắc.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được đầu lưỡi của cô vô ý thức đáp lại nụ hôn của mình.
Nam Bắc bây giờ và Nam Bắc lúc ôm sách ngủ ở Bỉ, không hề giống nhau. Cô mười tuổi đã đến Thẩm gia, hắn mười bốn tuổi đến Moscow, thời thiếu nữ của cô là ánh mặt trời chiếu sáng xung quanh, trước khi sống trong lưu lạc bấp bênh. Mà thời thiếu niên của hắn là những lời răn dạy của bậc trưởng bối cùng với lời lương thiện trong Phật giáo, nhưng sau đó ở Moscow cũng giết hại vô số.
Con đường của cô là bị buộc phải đi, vì cô không còn lựa chọn nào khác. Mà hắn ở giữa thiện và ác, không do dự mà chọn con đường đẫm máu. Người sống trăm năm, bất quá là một giấc mộng hư ảo, nếu chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, thì cần gì phải tham lam?
Nhưng nếu hắn không tham vọng, thì cô làm sao có thể nhận ra hắn.
Trình Mục Dương phát hiện bản thân đang ghen tị. Ghen tị tình cảm đơn thuần nhất của cô lúc mười tuổi không phải là mình. Hắn giữ lấy cằm cô, cơ hồ như muốn hôn cô để trả thù.
Nam Bắc rốt cục cảm thấy hít thở không thông, nhịn không được mà vặn vẹo thân mình muốn đẩy hắn ra.
Lại bị hắn nắm lấy tay.
Trình Mục Dương mở to mắt, kết thúc nụ hôn, ánh trăng loang lổ xuyên qua cửa chớp, hắn lặng lẽ mà nhìn thân thể Nam Bắc, muốn làm dịu đi tâm hoả của mình. Bất ngờ không còn hô hấp khó khăn nữa, Nam Bắc theo thói quen quấn lấy người hắn lần nữa.
Ẩn mình trong lòng hắn, tiếp tục trở về với giấc mơ lúc nãy.
Trình Mục Dương bất đắc dĩ mỉm cười, khi làn da hai người dính sát hoà hợp vào nhau, hắn xoay người áp lên trên cô, muốn cô một lần nữa. Nam Bắc gần như mệt thảm, trong miệng không ngừng kháng nghị, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được. Thế nhưng thân thể lại rất phối hợp, đáp ứng nhu cầu vô độ của người đàn ông này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Bắc đi ra từ phòng ngủ, cô gái nhỏ kia đã bắt đầu bận rộn nấu bữa sáng cho hai người. Cô nhìn thấy trên mặt Nam Bắc đỏ ửng, bước chân hơi yếu có chút mệt mỏi, nhịn không được mà hướng về Nam Bắc cười rộ lên.
Nam Bắc cũng mỉm cười, cảm thấy lúng túng khi bị người khác nhìn thấu.
Không biết tại sao, mấy ngày nay, người cầm đầu kia vẫn làm tròn bổn phận, cùng Trình Mục Dương đi đến những khu vực phát triển ở trên đảo. Hôm nay bọn họ cũng muốn đến khu gieo trồng gỗ lạt và cao su.
Cô nhớ rõ mặt trận giải phóng Moro này đã tách rời, tự lập tổ chức của riêng mình, con số chính thức chưa gần ngàn người. Nhưng từ chuyến đi mười mấy ngày nay, phát hiện được phạm vi thế lực của bọn họ cũng rất lớn.
“Xung đột giữa bọn họ và chính phủ đã kết thúc chưa?” Nam Bắc hỏi Trình Mục Dương.
Hắn lấy nón đội lên đầu cô để che nắng: “Cũng gần xong rồi, một bên muốn độc lập, một bên ngăn cản độc lập, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến dân thường, xung đột sẽ không lâu lắm. Dù sao ở đảo Mindanao (hòn đảo lớn thứ hai, nằm ở cực nam Philippines) này là nơi cư trú của tổ chức qua nhiều thế hệ, không giống như ở Trung Đông và Bắc Phi, rất nhiều tổ chức đều không ở một chỗ cố định, vì vậy họ không muốn đổ máu xung đột ảnh hưởng đến người dân thường.
“Anh rất thành thạo về những chuyện này nhỉ,” Nam Bắc cười nhạo hắn, “Không phải là anh đối với tất cả tổ chức trên thế giới đều thuộc nằm lòng chứ?”
Trình Mục Dương cười một cái: “Không sai, đều là khách hàng chính, đương nhiên phải hiểu rõ.”
Nam Bắc buồn cười, nắm lấy tay hắn.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy hơn 20 người đang vác súng trên vai, ẩn nấp xung quanh rừng cây. Người cầm đầu kia vẫn giới thiệu giá trị sản lượng của cao su nơi này. Nam Bắc trái lại nghe rất chăm chú, bỗng nhiên dùng tiếng Pháp nói: “Ở Vân Nam, Trung Quốc có một nhóm phú hào ẩn mình, đều lập nghiệp bằng nghề gieo trồng cao su.”
Người cầm đầu rất có hứng thú: “Tôi chỉ biết ở Trung Quốc có rất nhiều than đá và hầm mỏ.”
Cô cười: “Cho nên tôi nói, buôn bán cao su đều là phú hào ẩn mình ở Vân Nam. Tại Shangri-La, Lệ Giang, sân bay Côn Minh, anh có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay tư nhân, cơ bản đều là sở hữu của những ông chủ ngành công nghiệp cao su.”
“Vợ anh đối với Vân Nam, Trung Quốc xem ra rất hiểu biết.” Người kia cảm khái nhìn Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương cười cười, không nói chuyện.
Nam Bắc chỉ là nhìn thấy cao su thì cảm thấy quen thuộc cho nên mới tuỳ tiện nói hai câu. Nhưng hiển nhiên lại đề cập quá nhiều đến “Vân Nam, Trung Quốc”. Cô làm bộ như không để ý nói: “Tôi là người Myanmar, nơi đó rất gần với Vân Nam.”
May mắn, lúc ban đầu Trình Mục Dương nói với bọn họ: vợ của hắn là Hoa kiều Myanmar.
Trên đường quay về, người cầm đầu kia nhận được một tin tức.
“Có người tranh cử, không hề muốn chấm dứt trận nội loạn này,” người cầm đầu cười rộ lên, “Trình, vũ khí của anh nếu không đến, chỉ sợ chúng tôi sẽ đến mặt trận giải phóng để cướp vũ khí.”
Trình Mục Dương cười: “Sẽ đến nhanh thôi.”
Tại quốc gia này, bạo lực và chính trị luôn như hình với bóng, đặc biệt ở đảo Mindanao. Gia tộc chính trị đấu tranh trường kỳ, vì muốn đả kích đối thủ, thậm chí không tiếc tiền thuê những tổ chức này, tiến hành bắt cóc mưu sát nhiều người dân bản xứ, bao gồm cả phóng viên nước ngoài. Trong lúc đó, những tổ chức này cũng chỉ là công cụ.
Nghe nói trong ba mươi năm qua, tổ chức gọi là “Moro” này còn có nhóm ly khai, dẫn đến cái chết của hơn mười vạn người. Ai có thể đoán được, trong đó có bao nhiêu phần là vì tranh chấp quyền lực?
Khi xuống xe, có gió thổi qua làm rối tóc của Nam Bắc.
Nhìn qua phần tóc bị tách ra, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là người Châu Âu tóc vàng.
Trình Mục Dương đưa tay giúp cô vén tóc lên: “Đang nhìn gì vậy?”
Cô tựa vào người hắn: “Bỗng nhiên thấy một người Châu Âu, có chút kỳ quái.”
Trình Mục Dương và Nam Bắc được sắp xếp ở trên một hòn đảo chưa bị ảnh hưởng. Tuy rằng hai người được tự do đi lại, nhưng trong khi Philippines vẫn còn nội loạn, mặc dù có thể thoát khỏi đảo này nhưng cũng khó tránh được quân đội đang tuyên chiến trong phạm vi lớn.
Nơi này thực yên bình.
Nếu không biết là đang trong thời chiến, căn bản không thể tưởng tượng được Philippines đang có một cuộc xung đột đẫm máu trong phạm vi rộng lớn.
Gian phòng của bọn họ tuy nhỏ nhưng bên trong thì đầy đủ. Có phòng khách nhỏ, toilet và phòng ngủ. Có một đêm, Trình Mục Dương ra ngoài trong một thời gian dài, chịu trách nhiệm giúp việc nhà là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Dường như biết đêm nay Trình Mục Dương không có ở đây, cô bé cố ý đến thăm Nam Bắc thuận tiện mang theo bữa tối.
Bình thường, khi Trình Mục Dương ở đây, cô bé này không nói lời nào.
Nhưng đêm nay lại nói nhiều hơn một chút.
Mới đầu, Nam Bắc dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm với cô bé, mãi đến khi nghe được cô bé đã có chồng, Nam Bắc mới giật mình không ngờ cô bé thật đã kết hôn.
“Pháp luật nơi này cho phép hai người kết hôn sớm như vậy sao?”
“Mười sáu tuổi, pháp luật đã cho phép lấy nhau,” cô bé cười, “Nhưng đối với nhiều người mà nói, con gái mười ba mười bốn tuổi mà chưa kết hôn, sẽ tổn hại đến danh dự của gia tộc.”
Nam Bắc ồ một tiếng.
Nghĩ lại, lúc mình mười ba mười bốn tuổi vẫn còn ở Đài Loan.
Khi đó, dù tình cảm với Thẩm Gia Minh tốt đẹp như thế nào cũng tuyệt đối không nghĩ đến hai chữ “kết hôn”. Mười ba mười bốn tuổi, cô vẫn bị thầy cô tra tấn, ngay cả trốn học cũng không dám.
Cô gái nhỏ đi rồi, Nam Bắc thấy một mình nhàm chán nhưng lại không có gì để giải trí, nên quay về giường ngủ bù cho những ngày thiếu ngủ của mấy hôm trước. Đến đêm khuya, cảm thấy có chút khó thở, cô từ từ tỉnh lại, mới phát hiện Trình Mục Dương đang nhẹ nhàng hôn mình: “Tỉnh?”
Nam Bắc ừ, ôm lấy cổ hắn: “Đi nơi nào phong lưu thế?”
“Đi xem mắt.”
“Oh?”
“Nhóm Moro này thờ phụng đạo hồi giáo, kinh Coran dạy bọn họ, nếu bạn có thể đối xử bình đẳng với vợ bạn, như vậy có thể cưới bốn người phụ nữ,” Trình Mục Dương khẽ nói, “Cho nên, bọn họ nhìn thấy anh chỉ có mình em, thì dường như muốn sắp xếp cho anh, người anh em tốt này, cưới thêm mấy cô vợ Philippines xinh đẹp dịu dàng.”
Nam Bắc lại ừ: “Kỳ thật, anh nên nói với bọn họ, anh cần bốn người cơ.”
Trình Mục Dương hình như đang cười.
Ánh trăng xuyên qua cửa chớp bằng gỗ, chiếu vào gương mặt hắn.
“Hơn nữa, ở chỗ này, có một số dân tộc rất cởi mở, cho rằng mục đích lớn nhất của kết hôn chính là sinh con,” tay hắn từ eo cô đưa xuống dưới, ôm lấy cô rời khỏi giường, “Trước khi chính thức kết hôn, còn có thể sống thử.”
“Nghe cũng không tồi.”
Nam Bắc vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, tuỳ ý để hắn đùa nghịch với mình.
Kể từ khi Trình Mục Dương đến đây, hai người đã chú ý hơn, cố gắng tôn trọng tập tục của đạo hồi giáo, tránh uống rượu. Cho nên đôi khi, bởi vì hắn uống rượu không được thoả mãn mà quay sang đòi quyền lợi từ cô.
Thỉnh thoảng lúc Nam Bắc ngồi trên bờ biển ngắm san hô, Trình Mục Dương đều đợi người khác rời khỏi, ở dưới ánh mặt trời nóng bỏng trên tảng đá, dễ dàng tiến vào người cô. Hắn tuỳ ý làm bậy vượt qua sự tưởng tượng của cô, nhưng không thể không thừa nhận, cô khó có thể từ chối hắn.
“Quả là không tồi,” Trình Mục Dương đặt Nam Bắc trên cửa chớp, dịu dàng hôn cô, “Nhưng mà, kinh Coran nói rất rõ ràng, bạn cần đối xử bình đẳng với tất cả các người vợ mới có thể cưới bọn họ. Anh không làm được, nhìn thấy em thì sẽ không thấy những người khác.”
“Thật sự sao?” Cô muốn né ra từ dưới thân hắn.
“Thật sự.” Lại bị hắn nắm được mắt cá chân, kéo trở về đặt dưới thân.
Có lẽ bởi vì không quen với thức ăn, gần đây Nam Bắc ngày càng gầy.
Nhưng lại làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp, còn có cổ tay, mắt cá chân…
Trình Mục Dương cúi đầu, dùng răng cắn lên xương quai xanh của cô.
Nam Bắc ngẩng đầu lên, nghe thấy hắn dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Mở chân ra.”
“Lưu manh.”
Trình Mục Dương khẽ cười, ngón tay vuốt ve làn da Nam Bắc, một đường từ bên hông trượt xuống dưới, cho đến khi nắm lấy mắt cá chân cô lần nữa, cầm một chân gấp khúc của cô lên, đặt giữa hai người.
Xương cốt thấy mê người, đường cong rõ ràng.
Nam Bắc cắn môi, đầu ngửa về phía sau, thừa nhận sự chiếm hữu của hắn.
Trải qua từ lần này đến lần khác cùng nhau, Trình Mục Dương đã thấy được sắc thái cô thay đổi từ trúc trắc, đau đớn cho đến bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận mình. Hắn biết bản thân vô cùng yêu cô, vượt xa với cảm tình của cô dành cho hắn, tuy biết thế nhưng hắn vẫn kinh ngạc với lòng tham không đáy của chính mình.
Trình Mục Dương đối với chuyện gì cũng có giới hạn, nhưng với Nam Bắc thì không bao giờ, vĩnh viễn không đủ.
Kích tình đi qua, cô tựa vào khuỷu tay hắn, ngủ rất ngon.
Giống như lúc khi hắn trở về.
Trình Mục Dương nhìn thấy những chấm nhỏ trên mặt cô, thậm chí ở cả trên trán, là những bọc nhỏ hơi phồng lên, hẳn là do dị ứng, hay là hoả vượng (do nóng trong người)? Suy nghĩ của hắn dừng lại ở đây, nhịn không được mà cười lên.
Đêm không ngủ được, nhìn người phụ nữ đang nằm gối đầu lên mình, còn suy xét những hạt đậu trên cái trán thanh xuân của cô.
Có phải hơi quá đáng hay không?
Lúc Nam Bắc ngủ, miệng không thả lỏng, đôi khi nhếch lên, thỉnh thoảng lại bĩu môi, khiến cho người ta đoán rằng cô đang mơ cái gì, hay là thấy gì ở trong mộng.
Trình Mục Dương cúi người, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Nam Bắc.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được đầu lưỡi của cô vô ý thức đáp lại nụ hôn của mình.
Nam Bắc bây giờ và Nam Bắc lúc ôm sách ngủ ở Bỉ, không hề giống nhau. Cô mười tuổi đã đến Thẩm gia, hắn mười bốn tuổi đến Moscow, thời thiếu nữ của cô là ánh mặt trời chiếu sáng xung quanh, trước khi sống trong lưu lạc bấp bênh. Mà thời thiếu niên của hắn là những lời răn dạy của bậc trưởng bối cùng với lời lương thiện trong Phật giáo, nhưng sau đó ở Moscow cũng giết hại vô số.
Con đường của cô là bị buộc phải đi, vì cô không còn lựa chọn nào khác. Mà hắn ở giữa thiện và ác, không do dự mà chọn con đường đẫm máu. Người sống trăm năm, bất quá là một giấc mộng hư ảo, nếu chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi, thì cần gì phải tham lam?
Nhưng nếu hắn không tham vọng, thì cô làm sao có thể nhận ra hắn.
Trình Mục Dương phát hiện bản thân đang ghen tị. Ghen tị tình cảm đơn thuần nhất của cô lúc mười tuổi không phải là mình. Hắn giữ lấy cằm cô, cơ hồ như muốn hôn cô để trả thù.
Nam Bắc rốt cục cảm thấy hít thở không thông, nhịn không được mà vặn vẹo thân mình muốn đẩy hắn ra.
Lại bị hắn nắm lấy tay.
Trình Mục Dương mở to mắt, kết thúc nụ hôn, ánh trăng loang lổ xuyên qua cửa chớp, hắn lặng lẽ mà nhìn thân thể Nam Bắc, muốn làm dịu đi tâm hoả của mình. Bất ngờ không còn hô hấp khó khăn nữa, Nam Bắc theo thói quen quấn lấy người hắn lần nữa.
Ẩn mình trong lòng hắn, tiếp tục trở về với giấc mơ lúc nãy.
Trình Mục Dương bất đắc dĩ mỉm cười, khi làn da hai người dính sát hoà hợp vào nhau, hắn xoay người áp lên trên cô, muốn cô một lần nữa. Nam Bắc gần như mệt thảm, trong miệng không ngừng kháng nghị, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được. Thế nhưng thân thể lại rất phối hợp, đáp ứng nhu cầu vô độ của người đàn ông này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Bắc đi ra từ phòng ngủ, cô gái nhỏ kia đã bắt đầu bận rộn nấu bữa sáng cho hai người. Cô nhìn thấy trên mặt Nam Bắc đỏ ửng, bước chân hơi yếu có chút mệt mỏi, nhịn không được mà hướng về Nam Bắc cười rộ lên.
Nam Bắc cũng mỉm cười, cảm thấy lúng túng khi bị người khác nhìn thấu.
Không biết tại sao, mấy ngày nay, người cầm đầu kia vẫn làm tròn bổn phận, cùng Trình Mục Dương đi đến những khu vực phát triển ở trên đảo. Hôm nay bọn họ cũng muốn đến khu gieo trồng gỗ lạt và cao su.
Cô nhớ rõ mặt trận giải phóng Moro này đã tách rời, tự lập tổ chức của riêng mình, con số chính thức chưa gần ngàn người. Nhưng từ chuyến đi mười mấy ngày nay, phát hiện được phạm vi thế lực của bọn họ cũng rất lớn.
“Xung đột giữa bọn họ và chính phủ đã kết thúc chưa?” Nam Bắc hỏi Trình Mục Dương.
Hắn lấy nón đội lên đầu cô để che nắng: “Cũng gần xong rồi, một bên muốn độc lập, một bên ngăn cản độc lập, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến dân thường, xung đột sẽ không lâu lắm. Dù sao ở đảo Mindanao (hòn đảo lớn thứ hai, nằm ở cực nam Philippines) này là nơi cư trú của tổ chức qua nhiều thế hệ, không giống như ở Trung Đông và Bắc Phi, rất nhiều tổ chức đều không ở một chỗ cố định, vì vậy họ không muốn đổ máu xung đột ảnh hưởng đến người dân thường.
“Anh rất thành thạo về những chuyện này nhỉ,” Nam Bắc cười nhạo hắn, “Không phải là anh đối với tất cả tổ chức trên thế giới đều thuộc nằm lòng chứ?”
Trình Mục Dương cười một cái: “Không sai, đều là khách hàng chính, đương nhiên phải hiểu rõ.”
Nam Bắc buồn cười, nắm lấy tay hắn.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy hơn 20 người đang vác súng trên vai, ẩn nấp xung quanh rừng cây. Người cầm đầu kia vẫn giới thiệu giá trị sản lượng của cao su nơi này. Nam Bắc trái lại nghe rất chăm chú, bỗng nhiên dùng tiếng Pháp nói: “Ở Vân Nam, Trung Quốc có một nhóm phú hào ẩn mình, đều lập nghiệp bằng nghề gieo trồng cao su.”
Người cầm đầu rất có hứng thú: “Tôi chỉ biết ở Trung Quốc có rất nhiều than đá và hầm mỏ.”
Cô cười: “Cho nên tôi nói, buôn bán cao su đều là phú hào ẩn mình ở Vân Nam. Tại Shangri-La, Lệ Giang, sân bay Côn Minh, anh có thể nhìn thấy rất nhiều máy bay tư nhân, cơ bản đều là sở hữu của những ông chủ ngành công nghiệp cao su.”
“Vợ anh đối với Vân Nam, Trung Quốc xem ra rất hiểu biết.” Người kia cảm khái nhìn Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương cười cười, không nói chuyện.
Nam Bắc chỉ là nhìn thấy cao su thì cảm thấy quen thuộc cho nên mới tuỳ tiện nói hai câu. Nhưng hiển nhiên lại đề cập quá nhiều đến “Vân Nam, Trung Quốc”. Cô làm bộ như không để ý nói: “Tôi là người Myanmar, nơi đó rất gần với Vân Nam.”
May mắn, lúc ban đầu Trình Mục Dương nói với bọn họ: vợ của hắn là Hoa kiều Myanmar.
Trên đường quay về, người cầm đầu kia nhận được một tin tức.
“Có người tranh cử, không hề muốn chấm dứt trận nội loạn này,” người cầm đầu cười rộ lên, “Trình, vũ khí của anh nếu không đến, chỉ sợ chúng tôi sẽ đến mặt trận giải phóng để cướp vũ khí.”
Trình Mục Dương cười: “Sẽ đến nhanh thôi.”
Tại quốc gia này, bạo lực và chính trị luôn như hình với bóng, đặc biệt ở đảo Mindanao. Gia tộc chính trị đấu tranh trường kỳ, vì muốn đả kích đối thủ, thậm chí không tiếc tiền thuê những tổ chức này, tiến hành bắt cóc mưu sát nhiều người dân bản xứ, bao gồm cả phóng viên nước ngoài. Trong lúc đó, những tổ chức này cũng chỉ là công cụ.
Nghe nói trong ba mươi năm qua, tổ chức gọi là “Moro” này còn có nhóm ly khai, dẫn đến cái chết của hơn mười vạn người. Ai có thể đoán được, trong đó có bao nhiêu phần là vì tranh chấp quyền lực?
Khi xuống xe, có gió thổi qua làm rối tóc của Nam Bắc.
Nhìn qua phần tóc bị tách ra, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là người Châu Âu tóc vàng.
Trình Mục Dương đưa tay giúp cô vén tóc lên: “Đang nhìn gì vậy?”
Cô tựa vào người hắn: “Bỗng nhiên thấy một người Châu Âu, có chút kỳ quái.”
/47
|