Tiệc tối rất long trọng.
Thậm chí có lời đồn, ứng cử viên sáng giá nhất của tổng tuyển cử lần này cũng sẽ tham dự tiệc rượu tối nay.
Chủ nhân của trang viên Bạc An đã chuẩn bị lễ phục tốt cho bọn họ.
Cũng đích thân mang thuốc trị thương tốt nhất đến cho Trình Mục Dương.
Vết thương của hắn đã được làm sạch cẩn thận, với lại có nhiều thương tích trên người. Nam Bắc thấy chủ nhân chu đáo đưa thuốc cho Trình Mục Dương, nhưng có chút xấu hổ, thái độ của hắn có bao nhiêu rõ ràng mới làm cho người ngoài ngầm hiểu như vậy?
Vết thương trên lưng trải qua nhiều lần đánh nhau kịch liệt đã nứt toác mấy lần, không tốt cho việc làm lành thương tích. Hơn nữa từ lúc thoát khỏi bờ biển cá mập trắng, còn có khi nãy phóng túng dục vọng trong bồn tắm, xem ra rất khó để lành sẹo.
Nam Bắc giúp hắn băng bó tốt vết thương, đem từng lớp băng gạc quấn lên thân thể hắn.
Tay cô từ phía sau hắn, chậm rãi quấn lên trước người rồi lại quấn vòng ra sau lưng: “Vừa rồi bác sĩ điều trị cho anh, có nhắc nhở anh không nên để vết thương thấm nước hay không?”
Hắn rất bình thản ừ một tiếng.
Cô bất đắc dĩ cười cười, giúp hắn mặc áo sơmi vào, còn bản thân thì vẫn mặc đồ lót phong phanh.
Trình Mục Dương lấy bộ lễ phục trên giá treo, kiên trì giúp cô mặc đồ, thậm chí không cho phép cô nhúng tay vào.
Chờ sau khi đeo dây chuyền cho cô, hắn mới nhìn cô trong gương trên tường, rồi nói ra sắp xếp của tối nay: “Tiệc rượu đêm nay, anh sẽ cùng em nhảy điệu đầu tiên, sau đó sẽ có người mang em rời khỏi.”
“Anh thì sao?”
“Đồng thời rời khỏi.”
“Anh không cần bận tâm quá nhiều cho em,” Nam Bắc nói với hắn, “Anh trai em và bọn họ có quan hệ tốt lắm. Cho nên, anh phải tự mình cẩn thận.”
Trình Mục Dương cao hơn cô nhiều.
Từ trong gương cô và hắn đối mặt, cảm giác được hai người phảng phất một nỗi ưu tư.
Cô quay người lại, lòng bàn tay vỗ trên ngực hắn, mỉm cười để phá vỡ bầu không khí đó: “Người như chúng ta từng trải qua ngày tháng nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ có thể sống ngay tại giây phút hiện tại, nhiều hơn một chút cũng không được. Vì vậy đối với chuyện quá khứ của anh, em sẽ không quá để ý.”
Hắn không hiểu vì sao cô đột nhiên nói như vậy.
“Ngoan ngoãn nói cho em biết,” cô chuyển đề tài rồi giả vờ giận dỗi, “Ngoại trừ Kachiusa, anh còn có hồng nhan tri kỷ nào khác không? Hả?”
Trình Mục Dương lúc này mới giật mình.
Hắn cười cười.
Nam Bắc cười mỉm chi nhìn hắn: “Vấn đề đơn giản như vậy, mà phải suy nghĩ lâu thế sao?”
Trình Mục Dương lấy rượu từ trong túi quần, bình rượu nhỏ màu bạc kia đã mất lúc ở Moro, cho nên bây giờ trong tay hắn là một bình dẹp bằng thuỷ tinh xinh xắn, bên trong chứa đầy rượu trong suốt.
Hắn uống một ngụm, cúi đầu, rồi mớm cho cô phân nửa còn lại.
Cô nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng.
May mà sớm tách ra, nếu không cô sẽ bị hắn biến thành sâu rượu.
“Vấn đề của em có liên quan đến một bí mật,” hắn rời khỏi môi cô, thầm nói, “Chờ chúng ta gặp lại, anh sẽ cho em câu trả lời.”
Trước lúc vũ hội bắt đầu, hai người từ trong phòng đi ra.
Chủ nhân có lẽ không biết nhưng Kachiusa rất quen thuộc với thói quen uống rượu của hắn, nên cho người hầu đem đến lá bạc hà tươi đứng chờ ở cửa, giúp hai người khử đi mùi rượu nồng nặc trong miệng. Nam Bắc làm bạn gái của Trình Mục Dương, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn được chủ nhân dẫn đi giới thiệu với từng người khách quý.
Hai người đi lại không ngừng, nâng ly rượu sâm banh, liên tiếp cụng ly chào hỏi.
Tầm mắt của cô vẫn nhìn hoàn cảnh xung quanh, luôn luôn quan sát. Trong ánh đèn rực rỡ đêm nay, cô tin tưởng, có không dưới một người của CIA đang rình mò quanh đây.
Trình Mục Dương rất thông minh.
CIA không được phơi bày dưới ánh mặt trời (làm việc kín đáo), nếu họ bí mật, chi bằng chúng ta công khai ở giữa đám đông, dạo chơi giữa người của chính phủ và quân đội Philippines, không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào.
Ánh đèn dần mờ nhạt, người đàn ông trung niên của gia tộc An Bạc Đồ khoác cánh tay của Kachiusa.
Đi vào sàn nhảy đầu tiên.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng giữ thắt lưng cô lúc cô không kịp phòng bị mà đưa vào sàn nhảy. Phương thức đi vào quá nổi bật, khiến cho mọi người nhìn chăm chú. Gương mặt hắn bị ánh sáng làm cho tối mờ, phủ lên nụ cười nhàn nhạt, một bàn tay cô khoát lên vai hắn, phối hợp với bước chân của hắn.
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ tới đêm đó trong quán bar trên du thuyền, không có ai cả, chỉ có hai người họ nhảy từ đêm khuya đến bình minh.
Khi đó Trình Mục Dương và cô không hề kiêng dè, vô cùng thân mật với nhau.
Suy nghĩ của cô chỉ trôi giạt vài giây rồi trở lại bình thường, ở dưới con mắt của nhiều người hắn cúi đầu xuống, giống như đêm đó, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi của cô, không coi ai ra gì.
“Nam Bắc.”
“Vâng.”
“Nam Bắc.”
Cô lại ừ lần nữa.
Cô đã quen mỗi khi Trình Mục Dương gọi cô như vậy. Không ngừng lặp lại, lặp lại để xác nhận, thật ra cô cũng không ngại mà trả lời hắn.
Tay Trình Mục Dương ở thắt lưng cô từ từ di chuyển lên trên, nâng gương mặt cô lên đối diện với mình.
“Bằng lòng lấy anh không?”
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến nỗi cô không thể trốn thoát ánh mắt của hắn.
“Anh nghiêm túc sao?”
“Rất nghiêm túc.”
Cô và hắn nắm tay nhau, có thể mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực của Trình Mục Dương.
Tâm tư của hai người đều rối loạn.
“Nhìn tay anh.” Giọng nói hắn rất nhẹ.
Nam Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tay mình nằm trong lòng bàn tay Trình Mục Dương, mà trên ngón tay hắn rõ ràng kẹp lấy một chiếc nhẫn.
Màu xanh biếc trong sáng.
Ngay sau đó, chiếc nhẫn giơ lên trước đầu ngón tay áp út của cô.
Trình Mục Dương đang chờ câu trả lời của Nam Bắc, bước chân vẫn không dừng lại. Cô thấy chiếc nhẫn đang ở giữa ngón tay mình, rất muốn đưa tay đeo nhẫn vào. Cô tin rằng cô sẽ không gặp được người như Trình Mục Dương, một người đàn ông khiến cho trái tim cô xao động. Rất nhiều lần khi cô cùng hắn triền miên, Trình Mục Dương luôn luôn có cách đi vào trong lòng cô từng chút một.
Hắn đã nói, tuyết ở Moscow rất thích hợp khiến cho người ta trốn ở trong nhà.
Mà hắn muốn nhốt cô ở trong phòng, chỉ có hai người họ bên cạnh lò sưởi cả ngày.
Sau đó lúc nửa đêm, hắn sẽ cùng cô đi ngắm cả thành phố Moscow.
Tay Nam Bắc chậm rãi nắm thành quyền.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
“Lần nào anh cũng bức em ra quyết định,” mặt cô kề sát ngực hắn, “Lần này thật sự không được. Từ năm bốn tuổi, em đã cùng anh trai chạy trốn khắp nơi. Lúc nửa đêm anh ấy thường xuyên len lén đưa em vào nhà người xa lạ, sau đó thì biến mất rất nhiều ngày, khi trở về toàn thân máu chảy đầm đìa. Anh ấy thường hay mang dao trong người, mọi người đều sợ anh ấy, cho nên họ không dám không cho em ở lại, tuy rằng phần lớn là gia đình nghèo, dù sao cũng được ăn no. Nhưng anh ấy thì không giống vậy, mỗi lần đều lấy bản thân làm mồi nhử, vì vậy mà em có thể ngủ ngon vài ngày, được ăn no bụng.”
“Thật vất vả.” Trình Mục Dương nói.
“Phải, rất vất vả,” Nam Bắc nhắm mắt lại, nghe nhịp tim có phần nôn nóng hiếm thấy của hắn, “Cho nên, nếu anh ấy nói, Nam Bắc, Trình Mục Dương là kẻ địch của chúng ta, em sẽ tuyệt đối không gặp anh nữa.”
Trình Mục Dương lấy nhẫn về, cất vào trong túi áo sơmi: “Xem ra màu xanh biếc không hợp với em, lần sau muốn nhẫn ruby hay không?” Hắn nói rất nhẹ nhàng.
“Nghe cũng không tồi, em rất thích màu đỏ.”
Cô cũng trả lời một cách thoải mái.
Trình Mục Dương cười một cái, không nói gì, chỉ ôm chặt Nam Bắc vào trong người, khiến cho họ dính sát vào nhau.
Hai người nhảy theo điệu nhạc, phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng có một đôi nam nữ nhảy bên cạnh họ, là Kachiusa và một người đàn ông xa lạ. Kachiusa như là kinh ngạc vui mừng, gọi tên hắn, mà bạn nhảy của cô ta, dùng ánh mắt màu xanh lam lịch sự nhìn họ, gật đầu chào hỏi.
“Chúng ta có thể đổi bạn nhảy chứ?” Kachiusa cách họ không xa, bỗng nhiên đề nghị.
Nam Bắc lập tức hiểu được ý cô ta.
Hai cặp đôi rất tự nhiên mà trao đổi bạn nhảy với nhau.
Khi tay của người đàn ông châu Âu kia đặt lên thắt lưng cô, Nam Bắc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Kachiusa khó che giấu được niềm vui của cô ta. Cô dời tầm mắt, cảm thấy người bạn nhảy kia đang nhìn cô.
Nam Bắc nhìn về phía hắn, người đàn ông kia dùng giọng London dày đặc mà hỏi cô bằng tiếng Anh: “Tiểu thư, cô có phải là bạn của Kachiusa?”
Cô gật đầu, mỉm cười.
Trong mắt cô, Trình Mục Dương đã ôm Kachiusa đến bên cạnh sàn nhảy, lấy rượu từ người tiếp đãi, tiện tay cầm một ly sâm banh, hướng về phía cô, nhẹ nhàng nâng ly như một lời chia tay lặng lẽ.
Ánh đèn lần lượt thay đổi, đám người cùng nhau đắm chìm trong điệu nhạc, lời tạm biệt của hắn có vẻ không giống thật.
Nam Bắc lịch sự nhảy xong với người đàn ông kia.
Dựa theo kế hoạch, Trình Mục Dương sẽ biến mất tại tiệc rượu, cô lặng lẽ cầu nguyện cho hắn có thể thuận lợi đến sân bay, đồng thời cũng thừa dịp lúc sàn nhảy vô cùng náo nhiệt, yên lặng nhấc váy rời khỏi nơi đó.
Sau lưng toà nhà này chỗ dựa của thác nước thiên nhiên thật lớn.
Nơi đó tụ tập rất nhiều người, trò chuyện với nhau rất lớn, không rõ là tranh đấu gay gắt gì nhưng đều về chính trị Philippines, không liên quan đến cô. Nhiều người nói, cô nghe không hiểu, cũng không quan hệ với cô.
Nam Bắc nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên cô từ chối lời cầu hôn.
Khi Thẩm Gia Minh mười tám tuổi, sau tiệc sinh nhật của mình, hắn đã ở trước cửa phòng cô, hết sức khẩn trương lấy ra một chiếc nhẫn. Cũng là một lời cầu hôn bất ngờ, nhưng ý định đó tiêu tan bởi vì mấy câu nói của cô, trở thành trò đùa.
Cô từ chối nhẹ nhàng, trong lòng có chút áy náy.
Thế nhưng đêm nay, lúc Nam Bắc từ chối Trình Mục Dương, cô cảm thấy bản thân cũng có mất mát rất lớn. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng hắn cầu hôn cô, khẩn cầu cô cùng mình quay về Moscow.
Nam Bắc ngồi trên bàn bên cạnh thác nước, tuỳ ý kiếm cớ, mượn điện thoại di động của một cặp vợ chồng bên cạnh.
Sau khi bấm một dãy số điện thoại, nghe được giai điệu chờ máy quen thuộc.
Trong âm thanh của thác nước, im lặng chờ Nam Hoài nhận máy.
Đây là số liên lạc riêng của anh trai và cô, cho nên ngay khi điện thoại nối máy, Nam Bắc chưa mở miệng, Nam Hoài đã nói trước: “Bắc Bắc.” Giọng nói không rõ ràng, hẳn là đang nghỉ ngơi.
“Vâng.”
“Chơi đủ chưa?”
Nam Bắc nở cụ cười: “Vâng.”
“Anh sắp xếp người đón em trở về,” giọng nói của Nam Hoài rất bình tĩnh, nằm ngoài dự đoán của cô, dường như đã sớm biết rõ mọi chuyện, “Có chuyện gì, khi về Uyển Đinh sẽ nói sau.”
Nam Bắc cười cười: “Vâng.”
“Về phần Trình Mục Dương ——”
Trái tim cô chợt nhảy lên.
Âm thanh bỗng biến mất, di động từ trong tay bị người khác lấy đi.
Cùng lúc đó có một họng súng chĩa vào sau lưng cô.
“Nam Bắc tiểu thư,” một giọng London không xa lạ, dĩ nhiên là người đàn ông cùng nhảy với Nam Bắc, “Tôi nghĩ, âm thanh của thác nước này rất ầm ĩ, chúng ta cần tìm một nơi im lặng để nói chuyện.”
Thậm chí có lời đồn, ứng cử viên sáng giá nhất của tổng tuyển cử lần này cũng sẽ tham dự tiệc rượu tối nay.
Chủ nhân của trang viên Bạc An đã chuẩn bị lễ phục tốt cho bọn họ.
Cũng đích thân mang thuốc trị thương tốt nhất đến cho Trình Mục Dương.
Vết thương của hắn đã được làm sạch cẩn thận, với lại có nhiều thương tích trên người. Nam Bắc thấy chủ nhân chu đáo đưa thuốc cho Trình Mục Dương, nhưng có chút xấu hổ, thái độ của hắn có bao nhiêu rõ ràng mới làm cho người ngoài ngầm hiểu như vậy?
Vết thương trên lưng trải qua nhiều lần đánh nhau kịch liệt đã nứt toác mấy lần, không tốt cho việc làm lành thương tích. Hơn nữa từ lúc thoát khỏi bờ biển cá mập trắng, còn có khi nãy phóng túng dục vọng trong bồn tắm, xem ra rất khó để lành sẹo.
Nam Bắc giúp hắn băng bó tốt vết thương, đem từng lớp băng gạc quấn lên thân thể hắn.
Tay cô từ phía sau hắn, chậm rãi quấn lên trước người rồi lại quấn vòng ra sau lưng: “Vừa rồi bác sĩ điều trị cho anh, có nhắc nhở anh không nên để vết thương thấm nước hay không?”
Hắn rất bình thản ừ một tiếng.
Cô bất đắc dĩ cười cười, giúp hắn mặc áo sơmi vào, còn bản thân thì vẫn mặc đồ lót phong phanh.
Trình Mục Dương lấy bộ lễ phục trên giá treo, kiên trì giúp cô mặc đồ, thậm chí không cho phép cô nhúng tay vào.
Chờ sau khi đeo dây chuyền cho cô, hắn mới nhìn cô trong gương trên tường, rồi nói ra sắp xếp của tối nay: “Tiệc rượu đêm nay, anh sẽ cùng em nhảy điệu đầu tiên, sau đó sẽ có người mang em rời khỏi.”
“Anh thì sao?”
“Đồng thời rời khỏi.”
“Anh không cần bận tâm quá nhiều cho em,” Nam Bắc nói với hắn, “Anh trai em và bọn họ có quan hệ tốt lắm. Cho nên, anh phải tự mình cẩn thận.”
Trình Mục Dương cao hơn cô nhiều.
Từ trong gương cô và hắn đối mặt, cảm giác được hai người phảng phất một nỗi ưu tư.
Cô quay người lại, lòng bàn tay vỗ trên ngực hắn, mỉm cười để phá vỡ bầu không khí đó: “Người như chúng ta từng trải qua ngày tháng nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ có thể sống ngay tại giây phút hiện tại, nhiều hơn một chút cũng không được. Vì vậy đối với chuyện quá khứ của anh, em sẽ không quá để ý.”
Hắn không hiểu vì sao cô đột nhiên nói như vậy.
“Ngoan ngoãn nói cho em biết,” cô chuyển đề tài rồi giả vờ giận dỗi, “Ngoại trừ Kachiusa, anh còn có hồng nhan tri kỷ nào khác không? Hả?”
Trình Mục Dương lúc này mới giật mình.
Hắn cười cười.
Nam Bắc cười mỉm chi nhìn hắn: “Vấn đề đơn giản như vậy, mà phải suy nghĩ lâu thế sao?”
Trình Mục Dương lấy rượu từ trong túi quần, bình rượu nhỏ màu bạc kia đã mất lúc ở Moro, cho nên bây giờ trong tay hắn là một bình dẹp bằng thuỷ tinh xinh xắn, bên trong chứa đầy rượu trong suốt.
Hắn uống một ngụm, cúi đầu, rồi mớm cho cô phân nửa còn lại.
Cô nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn hé miệng.
May mà sớm tách ra, nếu không cô sẽ bị hắn biến thành sâu rượu.
“Vấn đề của em có liên quan đến một bí mật,” hắn rời khỏi môi cô, thầm nói, “Chờ chúng ta gặp lại, anh sẽ cho em câu trả lời.”
Trước lúc vũ hội bắt đầu, hai người từ trong phòng đi ra.
Chủ nhân có lẽ không biết nhưng Kachiusa rất quen thuộc với thói quen uống rượu của hắn, nên cho người hầu đem đến lá bạc hà tươi đứng chờ ở cửa, giúp hai người khử đi mùi rượu nồng nặc trong miệng. Nam Bắc làm bạn gái của Trình Mục Dương, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn được chủ nhân dẫn đi giới thiệu với từng người khách quý.
Hai người đi lại không ngừng, nâng ly rượu sâm banh, liên tiếp cụng ly chào hỏi.
Tầm mắt của cô vẫn nhìn hoàn cảnh xung quanh, luôn luôn quan sát. Trong ánh đèn rực rỡ đêm nay, cô tin tưởng, có không dưới một người của CIA đang rình mò quanh đây.
Trình Mục Dương rất thông minh.
CIA không được phơi bày dưới ánh mặt trời (làm việc kín đáo), nếu họ bí mật, chi bằng chúng ta công khai ở giữa đám đông, dạo chơi giữa người của chính phủ và quân đội Philippines, không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào.
Ánh đèn dần mờ nhạt, người đàn ông trung niên của gia tộc An Bạc Đồ khoác cánh tay của Kachiusa.
Đi vào sàn nhảy đầu tiên.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng giữ thắt lưng cô lúc cô không kịp phòng bị mà đưa vào sàn nhảy. Phương thức đi vào quá nổi bật, khiến cho mọi người nhìn chăm chú. Gương mặt hắn bị ánh sáng làm cho tối mờ, phủ lên nụ cười nhàn nhạt, một bàn tay cô khoát lên vai hắn, phối hợp với bước chân của hắn.
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ tới đêm đó trong quán bar trên du thuyền, không có ai cả, chỉ có hai người họ nhảy từ đêm khuya đến bình minh.
Khi đó Trình Mục Dương và cô không hề kiêng dè, vô cùng thân mật với nhau.
Suy nghĩ của cô chỉ trôi giạt vài giây rồi trở lại bình thường, ở dưới con mắt của nhiều người hắn cúi đầu xuống, giống như đêm đó, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi của cô, không coi ai ra gì.
“Nam Bắc.”
“Vâng.”
“Nam Bắc.”
Cô lại ừ lần nữa.
Cô đã quen mỗi khi Trình Mục Dương gọi cô như vậy. Không ngừng lặp lại, lặp lại để xác nhận, thật ra cô cũng không ngại mà trả lời hắn.
Tay Trình Mục Dương ở thắt lưng cô từ từ di chuyển lên trên, nâng gương mặt cô lên đối diện với mình.
“Bằng lòng lấy anh không?”
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến nỗi cô không thể trốn thoát ánh mắt của hắn.
“Anh nghiêm túc sao?”
“Rất nghiêm túc.”
Cô và hắn nắm tay nhau, có thể mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực của Trình Mục Dương.
Tâm tư của hai người đều rối loạn.
“Nhìn tay anh.” Giọng nói hắn rất nhẹ.
Nam Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tay mình nằm trong lòng bàn tay Trình Mục Dương, mà trên ngón tay hắn rõ ràng kẹp lấy một chiếc nhẫn.
Màu xanh biếc trong sáng.
Ngay sau đó, chiếc nhẫn giơ lên trước đầu ngón tay áp út của cô.
Trình Mục Dương đang chờ câu trả lời của Nam Bắc, bước chân vẫn không dừng lại. Cô thấy chiếc nhẫn đang ở giữa ngón tay mình, rất muốn đưa tay đeo nhẫn vào. Cô tin rằng cô sẽ không gặp được người như Trình Mục Dương, một người đàn ông khiến cho trái tim cô xao động. Rất nhiều lần khi cô cùng hắn triền miên, Trình Mục Dương luôn luôn có cách đi vào trong lòng cô từng chút một.
Hắn đã nói, tuyết ở Moscow rất thích hợp khiến cho người ta trốn ở trong nhà.
Mà hắn muốn nhốt cô ở trong phòng, chỉ có hai người họ bên cạnh lò sưởi cả ngày.
Sau đó lúc nửa đêm, hắn sẽ cùng cô đi ngắm cả thành phố Moscow.
Tay Nam Bắc chậm rãi nắm thành quyền.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
“Lần nào anh cũng bức em ra quyết định,” mặt cô kề sát ngực hắn, “Lần này thật sự không được. Từ năm bốn tuổi, em đã cùng anh trai chạy trốn khắp nơi. Lúc nửa đêm anh ấy thường xuyên len lén đưa em vào nhà người xa lạ, sau đó thì biến mất rất nhiều ngày, khi trở về toàn thân máu chảy đầm đìa. Anh ấy thường hay mang dao trong người, mọi người đều sợ anh ấy, cho nên họ không dám không cho em ở lại, tuy rằng phần lớn là gia đình nghèo, dù sao cũng được ăn no. Nhưng anh ấy thì không giống vậy, mỗi lần đều lấy bản thân làm mồi nhử, vì vậy mà em có thể ngủ ngon vài ngày, được ăn no bụng.”
“Thật vất vả.” Trình Mục Dương nói.
“Phải, rất vất vả,” Nam Bắc nhắm mắt lại, nghe nhịp tim có phần nôn nóng hiếm thấy của hắn, “Cho nên, nếu anh ấy nói, Nam Bắc, Trình Mục Dương là kẻ địch của chúng ta, em sẽ tuyệt đối không gặp anh nữa.”
Trình Mục Dương lấy nhẫn về, cất vào trong túi áo sơmi: “Xem ra màu xanh biếc không hợp với em, lần sau muốn nhẫn ruby hay không?” Hắn nói rất nhẹ nhàng.
“Nghe cũng không tồi, em rất thích màu đỏ.”
Cô cũng trả lời một cách thoải mái.
Trình Mục Dương cười một cái, không nói gì, chỉ ôm chặt Nam Bắc vào trong người, khiến cho họ dính sát vào nhau.
Hai người nhảy theo điệu nhạc, phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng có một đôi nam nữ nhảy bên cạnh họ, là Kachiusa và một người đàn ông xa lạ. Kachiusa như là kinh ngạc vui mừng, gọi tên hắn, mà bạn nhảy của cô ta, dùng ánh mắt màu xanh lam lịch sự nhìn họ, gật đầu chào hỏi.
“Chúng ta có thể đổi bạn nhảy chứ?” Kachiusa cách họ không xa, bỗng nhiên đề nghị.
Nam Bắc lập tức hiểu được ý cô ta.
Hai cặp đôi rất tự nhiên mà trao đổi bạn nhảy với nhau.
Khi tay của người đàn ông châu Âu kia đặt lên thắt lưng cô, Nam Bắc rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Kachiusa khó che giấu được niềm vui của cô ta. Cô dời tầm mắt, cảm thấy người bạn nhảy kia đang nhìn cô.
Nam Bắc nhìn về phía hắn, người đàn ông kia dùng giọng London dày đặc mà hỏi cô bằng tiếng Anh: “Tiểu thư, cô có phải là bạn của Kachiusa?”
Cô gật đầu, mỉm cười.
Trong mắt cô, Trình Mục Dương đã ôm Kachiusa đến bên cạnh sàn nhảy, lấy rượu từ người tiếp đãi, tiện tay cầm một ly sâm banh, hướng về phía cô, nhẹ nhàng nâng ly như một lời chia tay lặng lẽ.
Ánh đèn lần lượt thay đổi, đám người cùng nhau đắm chìm trong điệu nhạc, lời tạm biệt của hắn có vẻ không giống thật.
Nam Bắc lịch sự nhảy xong với người đàn ông kia.
Dựa theo kế hoạch, Trình Mục Dương sẽ biến mất tại tiệc rượu, cô lặng lẽ cầu nguyện cho hắn có thể thuận lợi đến sân bay, đồng thời cũng thừa dịp lúc sàn nhảy vô cùng náo nhiệt, yên lặng nhấc váy rời khỏi nơi đó.
Sau lưng toà nhà này chỗ dựa của thác nước thiên nhiên thật lớn.
Nơi đó tụ tập rất nhiều người, trò chuyện với nhau rất lớn, không rõ là tranh đấu gay gắt gì nhưng đều về chính trị Philippines, không liên quan đến cô. Nhiều người nói, cô nghe không hiểu, cũng không quan hệ với cô.
Nam Bắc nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên cô từ chối lời cầu hôn.
Khi Thẩm Gia Minh mười tám tuổi, sau tiệc sinh nhật của mình, hắn đã ở trước cửa phòng cô, hết sức khẩn trương lấy ra một chiếc nhẫn. Cũng là một lời cầu hôn bất ngờ, nhưng ý định đó tiêu tan bởi vì mấy câu nói của cô, trở thành trò đùa.
Cô từ chối nhẹ nhàng, trong lòng có chút áy náy.
Thế nhưng đêm nay, lúc Nam Bắc từ chối Trình Mục Dương, cô cảm thấy bản thân cũng có mất mát rất lớn. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng hắn cầu hôn cô, khẩn cầu cô cùng mình quay về Moscow.
Nam Bắc ngồi trên bàn bên cạnh thác nước, tuỳ ý kiếm cớ, mượn điện thoại di động của một cặp vợ chồng bên cạnh.
Sau khi bấm một dãy số điện thoại, nghe được giai điệu chờ máy quen thuộc.
Trong âm thanh của thác nước, im lặng chờ Nam Hoài nhận máy.
Đây là số liên lạc riêng của anh trai và cô, cho nên ngay khi điện thoại nối máy, Nam Bắc chưa mở miệng, Nam Hoài đã nói trước: “Bắc Bắc.” Giọng nói không rõ ràng, hẳn là đang nghỉ ngơi.
“Vâng.”
“Chơi đủ chưa?”
Nam Bắc nở cụ cười: “Vâng.”
“Anh sắp xếp người đón em trở về,” giọng nói của Nam Hoài rất bình tĩnh, nằm ngoài dự đoán của cô, dường như đã sớm biết rõ mọi chuyện, “Có chuyện gì, khi về Uyển Đinh sẽ nói sau.”
Nam Bắc cười cười: “Vâng.”
“Về phần Trình Mục Dương ——”
Trái tim cô chợt nhảy lên.
Âm thanh bỗng biến mất, di động từ trong tay bị người khác lấy đi.
Cùng lúc đó có một họng súng chĩa vào sau lưng cô.
“Nam Bắc tiểu thư,” một giọng London không xa lạ, dĩ nhiên là người đàn ông cùng nhảy với Nam Bắc, “Tôi nghĩ, âm thanh của thác nước này rất ầm ĩ, chúng ta cần tìm một nơi im lặng để nói chuyện.”
/47
|