Trình Mục Dương tới bên ngoài trang viên, được Mark rất khách khí mà mời lên xe, nhưng lúc đến ngôi nhà gỗ trên biển, hắn lập tức bị thu súng. Những người CIA này cực kỳ hận hắn, ờ trên bờ cát mà bắt đầu xuống tay tàn nhẫn với Trình Mục Dương, vẻ mặt Mark không chút thay đổi mà nhìn bọn họ, cho đến khi Trình Mục Dương bị đánh tới hộc máu mới bảo mọi người dừng tay.
Có hai người đỡ Trình Mục Dương lên, đưa hắn vào phòng thẩm vấn, ném trên sàn nhà.
“Trình, anh phải biết rằng, chúng tôi dùng mười mấy năm để gài người của mình vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow,” Mark ngồi trên ghế cười, nhìn hắn đứng lên, “Anh chỉ dùng thời gian bốn năm, đã đem chúng tôi nhổ sạch tận gốc, thật sự rất tàn nhẫn. Cho nên mỗi người ở đây đều muốn lấy mạng của anh.”
Nội gian nằm vùng trong Trình gia đã tồn tại qua hai thế hệ ở gia tộc, thường xuyên lợi dụng việc buôn bán vũ khí để tiếp cận, từ từ thâm nhập vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow. Vậy mà kế hoạch của Trình Mục Dương chính là liên thủ với chính phủ Moscow, loại trừ tất cả mọi người có liên quan đến gián điệp CIA kia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch này là sự hủy diệt đối với CIA.
Tổn thất không thể tính được, cũng không thể vãn hồi.
Vì vậy, việc mà Mark và Đỗ muốn làm chính là bắt được Trình Mục Dương. Bọn họ cần lợi dụng việc công khai xét xử hắn mà hoàn toàn đánh bại Trình gia, làm ảnh hưởng nền kinh tế ở Moscow. Đây là cuộc tranh đấu giữa các quốc gia lớn, đâm thẳng vào chỗ yếu, không cần đánh mà thắng.
“Tôi muốn anh còn sống mà rời khỏi Philippines,” trong đáy mắt lạnh lùng của Trình Mục Dương lộ ra ý cười, xương sườn hắn đã gãy, rất đau đớn, áo sơmi ướt đẫm mồ hôi, “Nam Bắc ở đâu?”
“Ở sát vách,” Mark cười, đặt một tờ giấy trên bàn, “Miễn là anh đọc theo nội dung trên tờ giấy này, tôi có thể cho anh nhìn thấy cô ấy, sau đó thả cô ấy ra. Nhưng anh, chỉ có thể cùng chúng tôi trở về nhận thẩm lý và phán quyết.”
“Thẩm lý và phán quyết?” Trình Mục Dương nở nụ cười, đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn kia.
Nội dung rất đơn giản.
Ý chính là anh đưa tôi bao nhiêu tiền, tôi liền cung cấp vũ khí thích hợp cho anh. Đây là những lời hay dùng nhất khi giao dịch vũ khí, chẳng qua là thêm hai câu vô nghĩa. Chẳng hạn như trong đời hận nhất là sự vững chắc của nước Mỹ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ cung cấp vũ khí miễn phí, ném bom vào người dân Mỹ.
Đây là thủ đoạn thường dùng của CIA. Chỉ cần thu âm những lời này, chính là chứng cứ tốt nhất tại phiên toà.
Loại bằng chứng này, thông thường sẽ bị khởi tố tội ác chiến tranh và tội tập kích khủng bố.
“Nếu anh cần tôi nói những lời này, không cần phải soạn thảo cho tôi. Tôi tin, nếu anh cho tôi tự do phát huy, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với bản thảo của các người,” Trình Mục Dương liếc Mark một cái, “Bây giờ, hãy để tôi nhìn thấy cô ấy trước đã.”
Hắn nhàu nát tờ giấy trong tay rồi ném vào góc tường.
Từng động tác đều làm toét vết thương của hắn, đau đớn trí mạng khiến cho hắn càng thêm tỉnh táo.
Mark ra hiệu để hắn xoay người lại, hắn mở công tắc trên tường. Là một tấm kính có thể nhìn qua phòng bên cạnh, hắn nhìn thấy Nam Bắc trong phòng, chỉ có một mình cô. Mái tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tay trái của cô vuốt ve cổ tay phải của mình.
Dù nhìn cô chỉ trong giây lát, nhưng hắn biết rằng đó chính là Nam Bắc.
Mark đóng cửa vách tường: “Thế nào? Chúng ta có thể bắt đầu chứ? Nơi này đang ở trong tình trạng ghi âm, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Ở đây tôi có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, 4 triệu viên đạn, hôm nay công bố giá là 7 triệu đô la Mỹ, chuyển hàng bất cứ lúc nào,” Âm thanh Trình Mục Dương lạnh như băng, “Tất nhiên, kẻ thù của nước Mỹ đều là bạn của tôi. Chỉ cần mục tiêu của anh là Mỹ, tôi có thể cung cấp nhiều vũ khí hơn, còn có giảm giá nữa.”
Bằng chứng hoàn mỹ.
Có thể dùng để tố cáo bất cứ lúc này.
Chỉ cần đi vào lãnh thổ của nước Mỹ, hắn sẽ bị tố cáo một loạt tội danh, “tử vong bất ngờ” ở trong tù.
Trình Mục Dương nói xong đã đau đến mức phải cắn chặt răng, chân răng không còn cảm giác. Hắn ngừng lại thật lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói: “Tôi hy vọng, trước khi rời khỏi Philippines, tôi có thể nói hai câu với cô ấy.”
Mark muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có tiếng nói trong tai nghe.
Hắn cẩn thận nghe xong một lúc, mới nói với Trình Mục Dương: “Được, để tôi hỏi ý cô ấy.” Mark cười thần bí, “Anh nên biết, cô ấy cũng là khách quý của tôi, chúng tôi cần phải tôn trọng mong muốn của cô ấy.”
Ngăn cách bởi một bức tường, Nam Bắc hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Cô tựa vào trong sô pha, cảm giác không khí ở đây ngày càng mập mờ, thậm chí nhịp đập trái tim có chút kỳ lạ. Tay trái đặt ngay trên mạch đập ở cổ tay phải, phát hiện nó không được bình thường, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Cô rất may mắn vì đã lớn lên tại Uyển Đinh.
Những tổ chức vũ trang nơi đó đều dùng độc để huấn luyện quân đội, mà trong nội bộ lại cấm độc. Cho nên, để tránh sự cám dỗ của thuốc phiện, bọn họ có một phương thuốc đặc biệt giúp chính mình chống cự lại phản ứng của thuốc phiện.
Nam Bắc không dám nói tinh thần của bản thân có thể kháng cự loại thuốc này bao lâu, nhưng ít nhất có thể giữ lại sự tỉnh táo trong mười phút nữa.
“Đỗ, tôi muốn gặp anh.” Cô bỗng nhiên nói.
Sau một lúc im lặng, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Có người đi tới, ngồi xổm trước mặt cô. Là Đỗ.
Nam Bắc thoáng như đã mất đi ý thức, nhìn thấy ánh mắt hắn, khoảng chừng hai phút sau, dùng khẩu hình miệng nói: tắt máy nghe lén, vì người phụ nữ của anh.
Cô biết, trong phòng ốc như vậy sẽ có hệ thống nghe lén. Thậm chí là đồng bọn của hắn, ở tại một phòng khác mà theo dõi mọi chuyện đang xảy ra ở đây, cho nên cô dùng cách trực tiếp nhất.
Tuy rằng Đỗ cố sức che giấu nhưng vẫn lộ ra sự bất ngờ trong giây lát.
Hắn tắt đi hệ thống nghe lén.
Trong phòng lúc này chỉ có hắn và Nam Bắc. Không gian khép kín, không ai có thể nghe bọn họ nói chuyện.
“Tôi nhớ, anh từng có một người vợ hợp pháp,” khoé miệng Nam Bắc uốn cong, “Cũng là người Châu Á, sau đó qua đời vì khó sinh.”
Ánh mắt Đỗ cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng vậy.”
“Tôi rất thích loại chuyện tình yêu như thế này, cho nên mới tò mò nhìn qua ảnh chụp của cô ấy,” cô nói, “Anh nói, trên thế giới có sự trùng hợp ngẫu nhiên không, cô ấy đặc biệt giống với một người giáo sư ở Bỉ của tôi. Vợ của anh đã mất bảy năm trước, mà khi tôi ở Bỉ bốn năm trước, đúng lúc cô ấy tổ chức hôn lễ, còn mang theo một cậu bé ba tuổi.”
“Nam Bắc tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi.”
Nam Bắc mỉm cười: “Sau đó tôi phát hiện ra điều thú vị này, vợ trước của anh gần đây sống tại Myanmar. Không cần phải nghi ngờ những lời của tôi, anh và cô ấy mất đi liên lạc hẳn là ngày 13 tháng 6 của ba năm trước đây, đúng hay không?”
Đây là sau khi cô báo cho Nam Hoài biết, Nam Hoài đã sắp xếp mọi thứ.
Người phụ nữ kia và đứa nhỏ đang ở nơi nào, chỉ có cô và Nam Hoài biết.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Nếu tôi sống, anh sẽ dễ dàng gặp lại người nhà của mình. Nhưng nếu tôi chết, anh sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn họ. Bởi vì anh sẽ không dám hỏi anh trai của tôi, chỉ cần hỏi, điều đó cho thấy anh có liên quan đến cái chết của tôi.”
Đỗ trầm mặc vài giây, rốt cục khẽ hỏi cô: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Giải quyết đồng bọn của anh, thả tôi đi.”
Đỗ nghĩ nghĩ: “Được, nhưng trước tiên cô phải phối hợp với tôi đánh lừa mọi người. Tôi cần tạo ra một cơ hội tranh chấp nội bộ.”
“Phối hợp như thế nào?”
Đỗ mở máy nghe lén, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Cho nên, Nam Bắc tiểu thư, ý của cô là, chuyến đi của cô cũng là vì giành giật việc buôn bán vũ khí?”
Nam Bắc nhìn Đỗ, hiểu được cái gọi là phối hợp của hắn.
“Đỗ, anh rất thông minh.”
Nam Bắc bỗng nhiên cười.
Cô hiểu ý của Đỗ, hắn muốn cô tự thay đổi khẩu cung. Mặc kệ Mark tin hay không, Đỗ sẽ có cớ để đối phó với Mark.
Nam Bắc không biết, lời nói tiếp theo của mình sẽ trở thành những lời mà cô hối hận nhất trong cuộc đời này.
Nếu cô biết, Trình Mục Dương chỉ ở cách cô một bức tường, muốn dùng mạng của mình trao đổi mạng sống của cô, Nam Bắc tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng lúc này đây, cô thầm nghĩ dùng hết khả năng của mình để thoát khỏi nơi này, không cho bản thân mình trở thành uy hiếp của hắn.
“Từ lúc ở Bỉ, tôi đã biết hắn là ai,” giọng nói của cô rất dịu dàng, “Khi đó gia tộc tôi phải chịu đựng thảm họa. Cho nên, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi muốn nhận sự che chở của hắn. Chuyện về sau, anh hẳn là rất rõ ràng, thị trường ngầm của tôi ở Uyển Đinh có được thế lực tuyệt đối, làm sao có thể đến Moscow để làm cái bóng của một người đàn ông? Vì vậy —— ” cô cười, “Chuyến đi đánh bạc trên thuyền của Thẩm gia, chính là cố ý sắp xếp, Trình gia ở Moscow hàng năm độc quyền việc làm ăn vũ khí mà chúng tôi đã ham muốn từ lâu, không thể không tự mình động thủ.”
Đỗ kinh ngạc với tốc độ phản ứng của cô.
Nam Bắc nói quá nhiều, trong phòng này thuốc của CIA đã hoàn toàn phát huy tác dụng, trước mắt cô đều là những hình ảnh mờ nhạt chồng chất lên nhau. Cô rất may mắn vừa rồi đã nói với Đỗ tung tích của vợ hắn.
Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến, cách nhanh nhất để áp chế hắn.
“Nam Bắc tiểu thư.” Âm thanh của Đỗ giống như ở nơi xa xôi, lại bỗng nhiên tới gần, chói tai khó chịu.
Cô cắn chặt răng mình, không hề nói gì cả, cũng căn bản không nói được gì.
Mặt Đỗ kề sát vào cô: “Tôi còn nhớ, ở Uyển Đinh, tôi đã từng nói qua, duyên phận giữa tôi và cô rất đặc biệt. Tôi nghĩ, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bị cô hoàn toàn mê hoặc —— ”
Nam Bắc chau mày, không hiểu vì sao hắn lại nói những lời vô căn cứ này.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.
Đỗ lại tiếp cận hơn, hôn lên một cái khiến cô không kịp phòng bị, cổ Nam Bắc bị tay hắn nắm giữ chặt chẽ. Suýt nữa cảm thấy khó chịu muốn chết, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức lực, cô tựa vào người hắn mà giống như đang say mê. Cuối cùng Đỗ nới lỏng tay ra, dán sát tai cô thì thầm: “Yên tâm, vì người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ thả cô đi.”
Hắn buông Nam Bắc ra, sờ lấy tay cô, rồi ghé môi chạm vào lưng bàn tay, nói với ý sâu xa: “Tôi rất vui vì chúng ta có chung kẻ thù. Hãy tin tôi, Nam Bắc tiểu thư quyến rũ như vậy, tôi tuyệt đối không làm cho cô thất vọng.”
Mà những lời này, hai người ở sát vách đều nghe rõ ràng.
Có hai người đỡ Trình Mục Dương lên, đưa hắn vào phòng thẩm vấn, ném trên sàn nhà.
“Trình, anh phải biết rằng, chúng tôi dùng mười mấy năm để gài người của mình vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow,” Mark ngồi trên ghế cười, nhìn hắn đứng lên, “Anh chỉ dùng thời gian bốn năm, đã đem chúng tôi nhổ sạch tận gốc, thật sự rất tàn nhẫn. Cho nên mỗi người ở đây đều muốn lấy mạng của anh.”
Nội gian nằm vùng trong Trình gia đã tồn tại qua hai thế hệ ở gia tộc, thường xuyên lợi dụng việc buôn bán vũ khí để tiếp cận, từ từ thâm nhập vào tầng lớp thượng lưu ở Moscow. Vậy mà kế hoạch của Trình Mục Dương chính là liên thủ với chính phủ Moscow, loại trừ tất cả mọi người có liên quan đến gián điệp CIA kia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch này là sự hủy diệt đối với CIA.
Tổn thất không thể tính được, cũng không thể vãn hồi.
Vì vậy, việc mà Mark và Đỗ muốn làm chính là bắt được Trình Mục Dương. Bọn họ cần lợi dụng việc công khai xét xử hắn mà hoàn toàn đánh bại Trình gia, làm ảnh hưởng nền kinh tế ở Moscow. Đây là cuộc tranh đấu giữa các quốc gia lớn, đâm thẳng vào chỗ yếu, không cần đánh mà thắng.
“Tôi muốn anh còn sống mà rời khỏi Philippines,” trong đáy mắt lạnh lùng của Trình Mục Dương lộ ra ý cười, xương sườn hắn đã gãy, rất đau đớn, áo sơmi ướt đẫm mồ hôi, “Nam Bắc ở đâu?”
“Ở sát vách,” Mark cười, đặt một tờ giấy trên bàn, “Miễn là anh đọc theo nội dung trên tờ giấy này, tôi có thể cho anh nhìn thấy cô ấy, sau đó thả cô ấy ra. Nhưng anh, chỉ có thể cùng chúng tôi trở về nhận thẩm lý và phán quyết.”
“Thẩm lý và phán quyết?” Trình Mục Dương nở nụ cười, đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn kia.
Nội dung rất đơn giản.
Ý chính là anh đưa tôi bao nhiêu tiền, tôi liền cung cấp vũ khí thích hợp cho anh. Đây là những lời hay dùng nhất khi giao dịch vũ khí, chẳng qua là thêm hai câu vô nghĩa. Chẳng hạn như trong đời hận nhất là sự vững chắc của nước Mỹ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ cung cấp vũ khí miễn phí, ném bom vào người dân Mỹ.
Đây là thủ đoạn thường dùng của CIA. Chỉ cần thu âm những lời này, chính là chứng cứ tốt nhất tại phiên toà.
Loại bằng chứng này, thông thường sẽ bị khởi tố tội ác chiến tranh và tội tập kích khủng bố.
“Nếu anh cần tôi nói những lời này, không cần phải soạn thảo cho tôi. Tôi tin, nếu anh cho tôi tự do phát huy, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với bản thảo của các người,” Trình Mục Dương liếc Mark một cái, “Bây giờ, hãy để tôi nhìn thấy cô ấy trước đã.”
Hắn nhàu nát tờ giấy trong tay rồi ném vào góc tường.
Từng động tác đều làm toét vết thương của hắn, đau đớn trí mạng khiến cho hắn càng thêm tỉnh táo.
Mark ra hiệu để hắn xoay người lại, hắn mở công tắc trên tường. Là một tấm kính có thể nhìn qua phòng bên cạnh, hắn nhìn thấy Nam Bắc trong phòng, chỉ có một mình cô. Mái tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tay trái của cô vuốt ve cổ tay phải của mình.
Dù nhìn cô chỉ trong giây lát, nhưng hắn biết rằng đó chính là Nam Bắc.
Mark đóng cửa vách tường: “Thế nào? Chúng ta có thể bắt đầu chứ? Nơi này đang ở trong tình trạng ghi âm, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Ở đây tôi có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, 4 triệu viên đạn, hôm nay công bố giá là 7 triệu đô la Mỹ, chuyển hàng bất cứ lúc nào,” Âm thanh Trình Mục Dương lạnh như băng, “Tất nhiên, kẻ thù của nước Mỹ đều là bạn của tôi. Chỉ cần mục tiêu của anh là Mỹ, tôi có thể cung cấp nhiều vũ khí hơn, còn có giảm giá nữa.”
Bằng chứng hoàn mỹ.
Có thể dùng để tố cáo bất cứ lúc này.
Chỉ cần đi vào lãnh thổ của nước Mỹ, hắn sẽ bị tố cáo một loạt tội danh, “tử vong bất ngờ” ở trong tù.
Trình Mục Dương nói xong đã đau đến mức phải cắn chặt răng, chân răng không còn cảm giác. Hắn ngừng lại thật lâu, mới nhẹ nhàng thở dài nói: “Tôi hy vọng, trước khi rời khỏi Philippines, tôi có thể nói hai câu với cô ấy.”
Mark muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có tiếng nói trong tai nghe.
Hắn cẩn thận nghe xong một lúc, mới nói với Trình Mục Dương: “Được, để tôi hỏi ý cô ấy.” Mark cười thần bí, “Anh nên biết, cô ấy cũng là khách quý của tôi, chúng tôi cần phải tôn trọng mong muốn của cô ấy.”
Ngăn cách bởi một bức tường, Nam Bắc hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Cô tựa vào trong sô pha, cảm giác không khí ở đây ngày càng mập mờ, thậm chí nhịp đập trái tim có chút kỳ lạ. Tay trái đặt ngay trên mạch đập ở cổ tay phải, phát hiện nó không được bình thường, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Cô rất may mắn vì đã lớn lên tại Uyển Đinh.
Những tổ chức vũ trang nơi đó đều dùng độc để huấn luyện quân đội, mà trong nội bộ lại cấm độc. Cho nên, để tránh sự cám dỗ của thuốc phiện, bọn họ có một phương thuốc đặc biệt giúp chính mình chống cự lại phản ứng của thuốc phiện.
Nam Bắc không dám nói tinh thần của bản thân có thể kháng cự loại thuốc này bao lâu, nhưng ít nhất có thể giữ lại sự tỉnh táo trong mười phút nữa.
“Đỗ, tôi muốn gặp anh.” Cô bỗng nhiên nói.
Sau một lúc im lặng, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Có người đi tới, ngồi xổm trước mặt cô. Là Đỗ.
Nam Bắc thoáng như đã mất đi ý thức, nhìn thấy ánh mắt hắn, khoảng chừng hai phút sau, dùng khẩu hình miệng nói: tắt máy nghe lén, vì người phụ nữ của anh.
Cô biết, trong phòng ốc như vậy sẽ có hệ thống nghe lén. Thậm chí là đồng bọn của hắn, ở tại một phòng khác mà theo dõi mọi chuyện đang xảy ra ở đây, cho nên cô dùng cách trực tiếp nhất.
Tuy rằng Đỗ cố sức che giấu nhưng vẫn lộ ra sự bất ngờ trong giây lát.
Hắn tắt đi hệ thống nghe lén.
Trong phòng lúc này chỉ có hắn và Nam Bắc. Không gian khép kín, không ai có thể nghe bọn họ nói chuyện.
“Tôi nhớ, anh từng có một người vợ hợp pháp,” khoé miệng Nam Bắc uốn cong, “Cũng là người Châu Á, sau đó qua đời vì khó sinh.”
Ánh mắt Đỗ cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng vậy.”
“Tôi rất thích loại chuyện tình yêu như thế này, cho nên mới tò mò nhìn qua ảnh chụp của cô ấy,” cô nói, “Anh nói, trên thế giới có sự trùng hợp ngẫu nhiên không, cô ấy đặc biệt giống với một người giáo sư ở Bỉ của tôi. Vợ của anh đã mất bảy năm trước, mà khi tôi ở Bỉ bốn năm trước, đúng lúc cô ấy tổ chức hôn lễ, còn mang theo một cậu bé ba tuổi.”
“Nam Bắc tiểu thư, cô đang uy hiếp tôi.”
Nam Bắc mỉm cười: “Sau đó tôi phát hiện ra điều thú vị này, vợ trước của anh gần đây sống tại Myanmar. Không cần phải nghi ngờ những lời của tôi, anh và cô ấy mất đi liên lạc hẳn là ngày 13 tháng 6 của ba năm trước đây, đúng hay không?”
Đây là sau khi cô báo cho Nam Hoài biết, Nam Hoài đã sắp xếp mọi thứ.
Người phụ nữ kia và đứa nhỏ đang ở nơi nào, chỉ có cô và Nam Hoài biết.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Nếu tôi sống, anh sẽ dễ dàng gặp lại người nhà của mình. Nhưng nếu tôi chết, anh sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn họ. Bởi vì anh sẽ không dám hỏi anh trai của tôi, chỉ cần hỏi, điều đó cho thấy anh có liên quan đến cái chết của tôi.”
Đỗ trầm mặc vài giây, rốt cục khẽ hỏi cô: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Giải quyết đồng bọn của anh, thả tôi đi.”
Đỗ nghĩ nghĩ: “Được, nhưng trước tiên cô phải phối hợp với tôi đánh lừa mọi người. Tôi cần tạo ra một cơ hội tranh chấp nội bộ.”
“Phối hợp như thế nào?”
Đỗ mở máy nghe lén, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Cho nên, Nam Bắc tiểu thư, ý của cô là, chuyến đi của cô cũng là vì giành giật việc buôn bán vũ khí?”
Nam Bắc nhìn Đỗ, hiểu được cái gọi là phối hợp của hắn.
“Đỗ, anh rất thông minh.”
Nam Bắc bỗng nhiên cười.
Cô hiểu ý của Đỗ, hắn muốn cô tự thay đổi khẩu cung. Mặc kệ Mark tin hay không, Đỗ sẽ có cớ để đối phó với Mark.
Nam Bắc không biết, lời nói tiếp theo của mình sẽ trở thành những lời mà cô hối hận nhất trong cuộc đời này.
Nếu cô biết, Trình Mục Dương chỉ ở cách cô một bức tường, muốn dùng mạng của mình trao đổi mạng sống của cô, Nam Bắc tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng lúc này đây, cô thầm nghĩ dùng hết khả năng của mình để thoát khỏi nơi này, không cho bản thân mình trở thành uy hiếp của hắn.
“Từ lúc ở Bỉ, tôi đã biết hắn là ai,” giọng nói của cô rất dịu dàng, “Khi đó gia tộc tôi phải chịu đựng thảm họa. Cho nên, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi muốn nhận sự che chở của hắn. Chuyện về sau, anh hẳn là rất rõ ràng, thị trường ngầm của tôi ở Uyển Đinh có được thế lực tuyệt đối, làm sao có thể đến Moscow để làm cái bóng của một người đàn ông? Vì vậy —— ” cô cười, “Chuyến đi đánh bạc trên thuyền của Thẩm gia, chính là cố ý sắp xếp, Trình gia ở Moscow hàng năm độc quyền việc làm ăn vũ khí mà chúng tôi đã ham muốn từ lâu, không thể không tự mình động thủ.”
Đỗ kinh ngạc với tốc độ phản ứng của cô.
Nam Bắc nói quá nhiều, trong phòng này thuốc của CIA đã hoàn toàn phát huy tác dụng, trước mắt cô đều là những hình ảnh mờ nhạt chồng chất lên nhau. Cô rất may mắn vừa rồi đã nói với Đỗ tung tích của vợ hắn.
Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến, cách nhanh nhất để áp chế hắn.
“Nam Bắc tiểu thư.” Âm thanh của Đỗ giống như ở nơi xa xôi, lại bỗng nhiên tới gần, chói tai khó chịu.
Cô cắn chặt răng mình, không hề nói gì cả, cũng căn bản không nói được gì.
Mặt Đỗ kề sát vào cô: “Tôi còn nhớ, ở Uyển Đinh, tôi đã từng nói qua, duyên phận giữa tôi và cô rất đặc biệt. Tôi nghĩ, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bị cô hoàn toàn mê hoặc —— ”
Nam Bắc chau mày, không hiểu vì sao hắn lại nói những lời vô căn cứ này.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.
Đỗ lại tiếp cận hơn, hôn lên một cái khiến cô không kịp phòng bị, cổ Nam Bắc bị tay hắn nắm giữ chặt chẽ. Suýt nữa cảm thấy khó chịu muốn chết, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức lực, cô tựa vào người hắn mà giống như đang say mê. Cuối cùng Đỗ nới lỏng tay ra, dán sát tai cô thì thầm: “Yên tâm, vì người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ thả cô đi.”
Hắn buông Nam Bắc ra, sờ lấy tay cô, rồi ghé môi chạm vào lưng bàn tay, nói với ý sâu xa: “Tôi rất vui vì chúng ta có chung kẻ thù. Hãy tin tôi, Nam Bắc tiểu thư quyến rũ như vậy, tôi tuyệt đối không làm cho cô thất vọng.”
Mà những lời này, hai người ở sát vách đều nghe rõ ràng.
/47
|