Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 36: Nam thị Nam Hoài (3)

/47


Cuối tháng 11.

Moscow.

Tại quốc gia này, nền kinh tế bị khống chế bởi hắc bang, chiếm đi 2%, thậm chí 3% tổng giá trị kinh tế của cả nước. Ở một thành phố lớn nhất Châu Âu này, đương nhiên luôn có một nơi nắm giữ toàn bộ thế lực.

Chẳng hạn như trong một khu rừng cây lân cận, có một trang viên độc lập.

Bởi vì chủ nhân còn đang dưỡng thương, mọi người trong trang viên vẫn duy trì sự im lặng, khước từ thăm viếng.

Xe của Kachiusa chạy đến cổng lớn lại bị ngăn lại, ngay cả người quen cũng bị từ chối đứng ngoài cửa.

Cô ta điện thoại thẳng cho người quản lý của trang viên. Âm thanh của người quản gia rất lễ phép mà cũng có phần áy náy: “Thật có lỗi, Kachiusa tiểu thư, tiên sinh còn đang nghỉ ngơi.” Kachiusa dựa trên cửa xe, nhìn sâu vào trang viên, rất nhẹ hỏi quản gia: “Anh ấy đã tỉnh chưa?”

“Tối hôm qua có tỉnh lại nhưng rất nhanh chóng ngủ lại.”

Kachiusa trầm mặc không nói.

Đến cuối cùng là bị thương nặng như thế nào khiến cho hắn ru rú ở trong nhà mấy tháng nay? Cô ta không có quyền đến thăm bệnh, mỗi lần đều đứng ở ngoài cửa sắt xa xôi nhìn hắn. Lần này cũng vậy.

Bởi vì hồ sơ phạm tội của Trình Mục Dương ở CIA, hắn có tội ác chiến tranh và tội tấn công khủng bố, phạm vi truy nã toàn thế giới. Nếu nói lúc trước hoạt động ám sát của CIA là nhắm vào những người chưa bị vạch trần, như vậy, bây giờ cá nhân bị khởi tố bởi một quốc gia. Đối với sự truy sát của CIA giống như chưa bao giờ xảy ra.

Tội tấn công khủng bố và tội ác chiến tranh, đây là kẻ thù chung của quốc tế.

Vì ngăn chặn miệng lưỡi của dư luận quốc tế, cái chết của Trình Mục Dương phải là sự thật, nếu không lúc nước Mỹ công khai yêu cầu Nga đưa hắn về xét xử, sẽ mang đến phiền phức lớn cho Trình gia.

Cho nên, bây giờ ở Moscow, chỉ có солнце. (có nghĩa là mặt trời, tên tiếng Nga của Trình ca)

Trong phòng, Trình Mục Dương tựa trên ghế nằm, bốn người bác sĩ vây quanh bên người, trong phòng còn có vài người nam nữ, đứng hoặc ngồi, chờ hắn thay thuốc. Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng dụng cụ bên người vang lên rất nhỏ.

“Thị trường người Hoa lớn nhất ở Moscow được thông báo bắt phải ngừng kinh doanh,” A Mạn nhẹ giọng nói, “Rất nhiều thương nhân người Hoa muốn chúng ta ra mặt. Còn có, gần đây tổ chức lên kế hoạch, dọa dẫm kiện tụng người Hoa nhiều vô kể, đám người đầu trọc cũng thu nạp một nhóm người trẻ tuổi, sinh viên ở Moscow đã mất tích mười mấy người.”

“Phàm là những vụ án người chết đều bị cảnh sát kết án đơn giản,” người đàn ông từng giúp Trình Mục Dương gỡ bom trên thuyền đánh bạc, tiếp tục nói, “Quan viên kẻ cướp thông đồng, bọn họ thật cho rằng солнце đã chết? Vừa rồi còn mượn tay của chúng ta loại bỏ gián điệp của CIA ở Moscow, mà nay bắt đầu cầm súng nhắm vào chúng ta sao?”

A Mạn cười rộ lên: “Luật sư Tạ, giữ bình tĩnh, Trình gia đã tồn tại qua gần trăm năm.”

Tạ Thanh nhún vai: “Tôi rất bình tĩnh.”

“Bình tĩnh là tốt rồi.” A Mạn nhếch môi cười, “Đừng quên, chúng ta cũng là cướp.”

“Moscow đang vào cuối thu. Người Trung Quốc rất coi trọng tết âm lịch, tôi hy vọng mỗi người Hoa ở đây đều có thể qua một năm tốt đẹp,” Trình Mục Dương nói chuyện rất chậm, bác sĩ riêng rất hiểu chuyện, khi hắn mở miệng liền nhanh chóng ra khỏi phòng, “Nếu Moscow không thể kiểm soát cơ quan cảnh sát của mình, tôi không ngại gửi miễn phí một lô vũ khí cho tổ chức phi chính phủ, ví dụ như Chechnya (1).”

Hàng năm ở Moscow, lại dám uy hiếp những người ở tầng lớp thượng lưu như thế.

Phỏng chừng cũng chỉ có Trình Mục Dương.

“Tôi sẽ khéo léo nói với họ,” A Mạn thở dài: “Nếu làm như vậy, năm nay chúng ta sẽ thu về trắng tay.”

Trình Mục Dương cười một cái, không nói gì.

Thể lực hắn không tốt, còn cần thời gian dài để theo dõi, có thể nói nhưng không được nhiều.

Vết thương nặng như vậy, có thể sống tới ngày hôm nay đã là kỳ tích. Phần còn lại không ai dám khẳng định.

Sau khi nói chuyện xong, hắn bỗng nhiên nhìn Ninh Hạo vẫn luôn im lặng: “Trong kho dữ liệu của CIA có tìm được tài liệu của vụ nổ ngày hôm đó không?” Ninh Hạo do dự nói với hắn: “солнце, tôi chỉ thấy hình ảnh anh giết người, phần còn lại chẳng thấy gì cả. CIA hẳn là có quan hệ vô cùng tốt với Nam gia, cho nên vì Nam gia chủ động xoá bỏ chứng cứ.”

Lúc trước liên lạc trên biển với Trình Mục Dương ở Philippines, anh ta dám trêu đùa ông chủ ôm một người phụ nữ bỏ trốn, vô cùng lãng mạn.

Thế nhưng từ khi hắn tỉnh lại lần này, bắt đầu điều tra cái chết của vị đại tiểu thư kia của Nam gia, không ai dám nói đùa nữa. Trình Mục Dương đã thay đổi khiến cho người ta không dám đến gần.

Trình Mục Dương gật đầu.

Mọi người đều biết hắn mệt mỏi, khi họ rời khỏi phòng, hắn bỗng nhiên nói với người cuối cùng rời khỏi: “Tạ Thanh, đưa cho tôi một quyển sách.”

“Cái gì?” Tạ Thanh tưởng mình nghe lầm.

“Một quyển sách, sách nào cũng được.” Giọng hắn có chút thấp.

Bác sĩ không dám truy hỏi, từ giá sách trên tường Tạ Thanh lấy một quyển sách, đặt vào tay hắn. Trong phút chốc chuẩn bị đóng cửa, Tạ Thanh nhìn thấy Trình Mục Dương im lặng mở quyển sách kia, phủ trên mặt mình, tiếp tục tựa trên ghế nằm nghỉ ngơi.

Vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ say.

Cả phòng chỉ có tiếng vang của máy đo nhịp tim.

Một quyển sách mang đến sự tối tăm.

Ngăn cách mọi giác quan của Trình Mục Dương.

Tết âm lịch.

Bỉ.

Một lâu đài ở phía đông bắc, xây dựng vào thế kỷ 18. Từng là nơi ở của một gia đình quý tộc, nguyên nhân lâu đài này tan hoang là do sau khi chủ nhân qua đời, cả gia đình đều chuyển đến thủ đô Brussels.

Mà lâu đài này đã được một người Anh mua lại với giá vô cùng thấp, đã tu sửa qua một lần.

Toà tháp của lâu đài có thể trực tiếp thông qua nóc nhà khép kín.

Nam Bắc ngồi trên trường kỷ ở nóc nhà, nhìn cảnh bên ngoài qua cửa kính.

Bàn chân cô có chút sưng phù, theo lời của người trợ lý sinh sản mời đến từ Trung Quốc, nếu chân sưng lên nhiều, rất có thể là bé gái. Cô vẫn không cho người khác nói giới tính của đứa nhỏ với mình, thầm nghĩ muốn mình mong chờ trong lúc đợi sinh mấy tháng nữa.

Đêm khuya đúng mười hai giờ, có tiếng điện thoại vang lên.

Trên nóc nhà chỉ có một mình, cô trực tiếp nối máy.

“Bắc Bắc, năm mới vui vẻ,” âm thanh của Thẩm Gia Minh rất vui mừng, “Anh nói, tết âm lịch vui vẻ.”

“Ừm, đã biết.” Cô ôm một tấm thảm lông cừu rất dày.

“Đứa con bảo bối của anh thế nào?”

“Không biết,” Nam Bắc thản nhiên nói, “Ở trong bụng thì đi hỏi ai đây.”

“Bắc Bắc, đứa nhỏ sinh ra, dù sao cũng cần có ba.”

Cô không thích cùng người khác thảo luận vấn đề này.

Thế nhưng có người từ cầu thang của toà tháp đi lên, thay cô trả lời vấn đề này: “Sau khi đứa trẻ ra đời, sẽ gọi tôi là ba,” Nam Hoài đi tới, mang cho cô ly nước táo, “Như vậy nó sẽ có cả ba lẫn mẹ, không có bóng ma tâm lý. Về sau, tất cả của Nam gia đều là của nó, cũng sẽ không có ai dám uy hiếp con của tôi.”

Thẩm Gia Minh hoàn toàn im lặng.

Đối với một người anh trai cố chấp, bất cứ kẻ nào cũng đều là người ngoài.

Phỏng chừng trên thế giới này, có thể thản nhiên nói ra như vậy chỉ có một mình Nam Hoài.

Nếu không phải một tháng trước, Nam Bắc mắc chứng trầm cảm trước khi sinh rất nghiêm trọng đến mức uy hiếp tính mạng. Thẩm Gia Minh hoàn toàn không có cơ hội biết rằng cô vẫn còn sống. Khi Thẩm Gia Minh vất vả mệt mỏi đến nơi, trong phút chốc cánh cửa mở ra anh ta có chút sợ hãi. Sợ đó không phải là sự thật.

Nam Hoài nhanh chóng ngắt điện thoại.

Bắt đầu nghiêm túc thảo luận vấn đề với Nam Bắc.

“Bác sĩ nói, bắt đầu từ tháng tới em bé sẽ bắt đầu từ từ hoạt động, đầu di chuyển xuống dưới.”

“Đúng vậy, sắp sinh rồi,” Nam Bắc ra dấu trên bụng của mình, “Nghe nói, nếu đầu hướng về phía trên sẽ khó sinh. Thời xưa khó sinh mà chết đại đa số là do đầu ở trên.”

Ánh mắt Nam Hoài tối đen, rất nghiêm túc nhìn bụng to lớn của cô, “Sẽ không chóng mặt chứ? Trong hai mươi bốn giờ đảo đầu?”

Cô nghĩ nghĩ.

Thật sự là vấn đề sâu xa.

Khó có thể trả lời, cô đành phải ôm tấm thảm lông cừu cười rộ lên: “Anh à, sao anh không hỏi, vì sao em bé không bị sặc nước?”

Nam Hoài cười cười: “Chuyện này anh rất rõ ràng, bởi vì em bé không thở bằng phổi.”

Anh ta chuẩn bị rất nhiều, không có gì có thể quan trọng hơn việc đứa trẻ sinh ra một cách an toàn.

Bởi vì anh ta biết, đứa bé này đối với Nam Bắc còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô.

Người em gái này, từ năm mười tuổi anh ta đã mang cô theo, khi đó cô biết nói trễ, tới lúc ba tuổi mới bắt đầu có thể biểu đạt ý nghĩ của mình. Từ khi cô ba tuổi, cuộc sống của anh ta vô cùng đơn giản, chỉ có hai từ, báo thù và em gái. Anh ta dùng mười lăm năm trước để báo thù, rồi sau đó anh ta nghĩ mình đã làm rất tốt.

Cho đến khi anh ta phát hiện Nam Bắc ở trên thuyền đánh bạc của Chu gia, anh ta bắt đầu có dự cảm xấu.

Cuối cùng, anh ta tìm được cô ở trong một khu xói mòn tại Manila, trong phòng vô cùng dơ bẩn, bị nhốt và tra tấn hơn mười ngày, cô lại bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ lúc ba tuổi, không nói lời nào, không khóc không cười. Mệt nhọc thì ngủ, đói bụng thì sẽ chờ anh ta lấy cơm cho cô.

Đến khi cô mang thai được sáu tháng, chứng bệnh trầm cảm rốt cục trở nên nghiêm trọng.

Thậm chí bắt đầu không để ý tới bất cứ người nào, bao gồm cả Nam Hoài.

Vào một đêm, anh ta rốt cục bạo phát tranh cãi một lần: “Em đừng tưởng rằng hắn cứu em? Nếu hắn không trở về giết người của CIA, em lập tức sẽ được CIA đưa về Uyển Đinh! Anh chưa từng gặp qua một người đàn ông ngu xuẩn như vậy! Hắn trở lại thì có lợi ích gì? Có thể giúp em cái gì? Việc gì cũng không làm được? Có chết cũng chưa đền hết tội, em biết hay không?”

Khi đó Nam Bắc tựa trên ghế nằm nhìn anh ta.

Anh ta còn nói rất nhiều.

Nhưng Nam Bắc tựa như nghe không hiểu.

“Bắc Bắc,” anh ta cảm thấy sợ hãi, rốt cục ngồi xổm trước ghế, “Hắn đã chết, mà em cần tiếp tục sống tốt.”

Nam Hoài nắm tay cô.

Rất lâu sau đó, Nam Bắc rốt cục há miệng thở dốc, cổ họng có chút khô khan mà lẩm bẩm: “Anh à, nếu có người lấy em uy hiếp anh, muốn bắt được anh, anh sẽ làm như thế nào?” Hơn mười ngày cô không mở miệng nói chuyện, âm thanh của giọng nói vô cùng kỳ lạ.

Nam Hoài vuốt tóc cô: “Dùng bản thân anh đổi lại em.”

“Nếu sau khi trao đổi, bọn họ giết anh trước, cuối cùng vẫn giết em thì sao? Có phải rất ngu ngốc hay không?”

“Chuyện này không quan trọng,” Nam Hoài trả lời cô, “Điều anh không thể chịu được chính là anh còn sống mà em đã chết.”

Nam Bắc không hỏi nữa.

Cô nghĩ, Trình Mục Dương có lẽ cũng nghĩ như vậy. Hắn có thể có nhiều phương pháp, có thể cho phép mình bình tĩnh, nhưng đã chọn cách ngốc nghếch nhất. Một lúc sau, cô thấp giọng nói: “Về sau chúng ta không bao giờ nhắc đến anh ấy nữa.”

“Được.”

Buổi tối hôm đó, Nam Hoài đồng ý với cô, không bao giờ nhắc đến Trình Mục Dương nữa.

Kể từ ngày đó, họ không bao giờ đề cập đến điều này.

/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status