Trọn Kiếp Yêu

Chương 6: Gặp dịp thì chơi

/21


Hoa Thiệu Đình vẫn dán mắt vào viên đá trên tay. Nghịch một lúc, anh quay sang người bên cạnh: “Chú đi đánh bóng viên này xem có bao nhiêu phần trăm là nước … Theo tôi, đừng mở viên này thì hơn”.

Vừa nói, anh vừa đưa viên đá cho Trần Dữ. Trần Dữ bị chấn động bởi câu vừa rồi của Cố Lâm, ngẩn ra một lúc mới có phản ứng, Hoa tiên sinh đang nói với anh ta về viên đá. Anh ta vội cầm lấy.

Cố Lâm vẫn nhìn chằm chằm Hoa Thiệu Đình, không một chút e ngại.

Hoa Thiệu Đình không để ý đến cô, cười cười với những người khác: “Các chú cứ uống đi”.

“Hoa tiên sinh!”

Tùy Viễn không thể ngăn cản Cố Lâm. Anh liếc qua gương mặt của Hoa Thiệu Đình, bắt gặp ánh mắt đối phương đã tối sầm.

Viền mắt Cố Lâm đỏ hoe. Cô và Hoa tiên sinh cách nhau một chiếc bàn dài, cô muốn đi về phía anh nhưng tay bị Tùy Viễn túm chặt. Cô sốt ruột lên tiếng: “Anh bỏ tôi ra!”.

Tùy Viễn nhất quyết không buông Cố Lâm. Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng vẻ mặt của anh khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Tùy Viễn kéo cô ra đằng sau mình: “Anh muốn phạt cô ấy thế nào, tôi sẽ chịu thay cô ấy”.

Hoa Thiệu Đình đi tới, đứng tựa vào thành ghế, ngón tay anh nhẹ vuốt hoa văn của tấm da trên lưng ghế. Cố Lâm lùi lại phía sau, cô bị ánh mắt của Hoa tiên sinh ép đến mức không có chỗ dung thân.

Sau khi uống cốc trà nóng, sắc mặt Hoa Thiệu Đình hồng hào hơn một chút. Dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm của anh khiến người khác giật mình thon thót.

Anh từ tốn mở miệng: “Cố Lâm, tôi đã từng nói, thứ con người muốn không có nghĩ là anh ta có thể giành được”.

“… Tôi không muốn khiến bản thân hối hận.”

“Nhưng cô đã phá hỏng quy tắc.”

Tùy Viễn đứng chắn trước mặt Cố Lâm, nói xen ngang: “Hôm nay Đại đường chủ uống hơi nhiều nên mới nói năng bừa bãi”.

Hoa Thiệu Đình chau mày nhìn anh ta. Tùy Viễn tỏ ra kiên định: “Tôi biết Kính Lan Hội rất coi trọng quy tắc. Anh muốn phạt thế nào, tôi sẽ chịu thay Đại đường chủ”.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì Tùy Viễn cũng là bác sĩ tư của Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, Tùy Viễn có công rất lớn, chắc chắn Hoa tiên sinh sẽ nể mặt anh ta.

“Được thôi.” Hoa tiên sinh lại cúi xuống, Hắc Tử từ trong tay áo anh thò đầu ra ngoài, sau đó trườn ra, quấn vào cổ tay anh.

“Trần Dữ, chú lại đây.” Hoa Thiệu Đình cất giọng trầm trầm.

“Hoa tiên sinh …”

“Tùy Viễn muốn chịu phạt thay Đại đường chủ, vậy thì hãy làm theo luật đi.”

Cố Lâm vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, nghe Hoa tiên sinh nói vậy, cô càng ý thức được anh thật sự tức giận. Cô vội đẩy Tùy Viễn: “Anh ta chỉ là bác sĩ, làm sao chịu đựng nổi… Là tôi làm sai, là tôi mộng tưởng hão huyền… Tiên sinh hãy trừng phạt tôi, chuyện này không liên quan đến Tùy Viễn”.

Hoa Thiệu Đình không nhìn cô: “Trần Dữ, đánh”.

Bên cạnh có người đi tới, kéo Tùy Viễn đến bên bờ tường, giữ chặt hai tay anh ta.

Trần Dữ sợ đến mức lắp bắp: “Hoa tiên sinh! Tùy Viễn không giống chúng ta… sẽ không chịu nổi trận đòn… Hơn nữa, anh ta còn từng cứu mạng tiên sinh…”.

Con rắn độc trên tay Hoa Thiệu Đình đột nhiên thè lưỡi, phát ra âm thanh ghê rợn. Trần Dữ hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, lập tức ngậm miệng. Anh ta nhìn anh trai bằng ánh mắt khẩn cầu, nhưng Trần Phong cúi đầu lặng thinh.

Những người có mặt hít một hơn sâu, nhìn chằm chằm con rắn độc đó.

Đây chính là Hoa tiên sinh.

Dù Tùy Viễn chỉ là một bác sĩ, lại từng cứu mạng anh, nhưng anh vẫn nghiêm phạt đối phương, không một chút nể tình.

“Đánh.”

Trần Dữ nghiến răng, đi lên đấm Tùy Viễn thùm thụp. Cố Lâm muốn lao tới ngăn cản nhưng bị kéo lại. Cô phủ phục trước mặt Hoa Thiệu Đình: “Tôi đã biết lỗi rồi, xin tiên sinh hãy tha cho Tùy Viễn. Tiên sinh phạt tôi thế nào cũng được, chỉ cần tha cho anh ta… anh ta từng cứu tiên sinh….”

Cuối cùng, cô nghẹn ngào rơi lệ.

Hoa Thiệu Đình vuốt ve Hắc Tử, im lặng từ đầu đến cuối. Dù đang thay Hoa tiên sinh dạy dỗ người khác nhưng Trần Dữ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, anh ta dừng ta hỏi nhỏ: “Tiên sinh … phải đánh tới khi nào?”.

“Đánh đến lúc Đại đường chủ biết sợ mới thôi.”

Cố Lâm sắp phát điên. Cô không dám nhìn Tùy Viễn, quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình nói: “Tiên sinh, tôi sợ rồi, tôi thật sự sợ rồi.”

Hoa Thiệu Đình đứng, còn cô quỳ dưới đất, giống như quỳ trước thượng đế của mình. Giọt nước mắt hèn mọn chảy giàn giụa trên gương mặt Cố Lâm.

Hoa Thiệu Đình chạm tay vào mặt Cố Lâm. Anh nhìn vào mặt cô rồi nói rành rọt từng từ một: “Cố Lâm, người sợ tôi đều là kẻ thông minh”.

Cô ra sức gật đầu. Cuối cùng anh cũng mỉm cười, cất giọng dịu dàng: “Được rồi, đừng khóc nữa”.

Toàn thân Cố Lâm run lẩy bẩy. Cô đột nhiên túm tay áo Hoa Thiệu Đình, cất giọng khản đặc: “Tiên sinh, tôi cầu xin tiên sinh..”.

Hoa Thiệu Đình nhíu mày, chợt nhớ tới năm xưa cũng từng có người khóc lóc cầu xin anh như vậy.

Anh thở dài, quay người đi ra đại sảnh.

Trần Dữ như trút được tảng đá nặng ngàn cân, vội vàng dừng tay. Cố Lâm lảo đảo đứng dậy, cùng Trần Dữ dìu Tùy Viễn đi ra phía sau rồi gọi người đến xem xét vết thương của anh ta.

Hoa Thiệu Đình đi qua cánh cửa phía sau đại sảnh, đi dọc theo hành lang. Về đến Hải Đường Các, anh giơ tay bóp trán rồi đẩy cánh cổng. Trong sân xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

Ánh đèn chiếu sáng, tất cả vẫn như sáu năm trước.

Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: “Bùi Bùi, em vẫn nhớ ngày hôm nay”.

Bùi Hoan đưa chiếc hộp cho anh: “Hôm nay là sinh nhật anh nên tôi mới đến đây”.

Hoa Thiệu Đình nhận quà. Chiếc hộp không nặng, anh không mở ra xem mà đợi cô nói tiếp.

“Chị gái tôi đang ở đâu?” Bùi Hoan hỏi.

“Tôi đã nói rồi, em hãy ly hôn với Tưởng Duy Thành.”

“Bùi Hi mất tích sáu năm, bây giờ tôi đã có manh mối tìm ra chị ấy. Nếu cảnh sát tham dự, sẽ không có lợi cho Kính Lan Hội.”

Hoa Thiệu Đình không tỏ ra bất ngờ: “Là Tưởng Duy Thành nói với em phải không? Thế thì bảo cậu ta cứ thử đi. Tôi có thể khiến chị gái em sống sót, cũng có thể khiến cô ta… thật sự biến mất”.

Bùi Hoan nhìn vào đôi mắt không thể xuyên thấu của anh. Đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, cô từ từ lùi lại phía sau: “Anh cả, bảo trọng”.

Bùi Hoan đi vài bước, Hoa Thiệu Đình không giữ lại. khi cô quay đầu, anh vẫn đứng ở nới tối mờ. Cảm giác chua xót dội lên, khiến viền mắt cô cay cay.

Niềm vui ở chốn nhân gian chẳng bao giờ dài lâu. Tình cảm từng sâu đậm, giờ giá lạnh như băng tuyết.

Lúc còn nhỏ, Bùi Hoan vô tình lật giở một cuốn sổ chép tay mà Hoa Thiệu Đình sưu tầm trong thư phòng. Cô đọc được câu: Xuân vị lục, mẫn tiên ti, nhân gian biệt cửu bất thành bi. Thùy giáo tuế tuế hồng liên dạ, lưỡng xứ trầm ngâm các tự chỉ[1].

[1] Hai câu thơ nằm trong bài từ Giá cô thiên – Nguyên tịch hữu sở mộng của tác giả Khương Quỳ thời Nam Tống. Dịch nghĩa: Ngọn cỏ mùa xuân vẫn chưa mọc, hai bên tóc mai của tôi đã bạc dần, sự già nua đến thật nhanh. Chúng ta biệt ly quá lâu, mọi nỗi đau đần bị thời gian quên lãng. Nhưng không biết là ai, khiến tôi ngày đêm mong ước tới đêm đoàn viên. Cảm giác này, chỉ có anh và tôi thấu hiểu.

Bùi Hoan không hiểu nghĩa câu này, Hoa Thiệu Đình vừa thu cuốn sổ vừa nói với cô, có những thứ không hiểu mới tốt.

Cô luôn cho rằng, Hoa Thiệu Đình giúp cô gánh vác mọi nỗi đau khổ của cuộc đời. nhưng đến cuối cùng, cô mới phát hiện, anh chính là nỗi khổ của cô.

Một lúc lâu sau khi Bùi Hoan ra về. Hoa Thiệu Đình mới mở hộp quà.

Trong hộp là sợi dây phỉ thúy đã bị đứt. Đây chính là sợi dây đeo ở thắt lưng có hạt bạch kỳ nam trong truyền thuyết mà Hoa Thiệu Đình tặng Bùi Hoan. Sợi dây do lực bên ngoài làm đứt, khóa trái tim ở đầu dây đã biến mất, hạt tròn tung tóe trong hộp.

Hoa Thiệu Đình chậm rãi bước đi. Con rắn trên cổ tay anh lặng lẽ bò lên vai. Hoa Thiệu Đình không để ý đến nó. Đêm nay chỉ còn lại chuỗi hạt bị đứt, anh cô đơn một mình quay về Hải Đường Các.

Xung quanh nơi Tùy Viễn ở tụ tập rất đông người. Tâm trạng của Cố Lâm dường như vẫn còn xúc động. Trần Phong và những người khác đều lặng thinh, không dám bày tỏ thái độ.

Lúc đi gặp Hoa tiên sinh, Cố Lâm đã lau sạch nước mắt, khôi phục trạng thái bình thường. Cô không vào phòng, Hoa Thiệu Đình đích thân ra mở cửa, mỉm cười hỏi cô: “Cô giận dỗi sao? Người bị đánh đâu có phải là cô”.

Anh đã thay áo khoác, áo màu xám mềm mại, cả người toát ra vẻ ôn hòa. Tuy nhiên, Cố Lâm vẫn rất sợ anh.

“Tùy Viễn thế nào rồi?”

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ.”

Hoa Thiệu Đình thở dài giống như đang lo lắng cho Tùy Viễn. Tính cách hai mặt như vậy chỉ anh mới làm được, Cố Lâm không nhìn thấu, ngập ngừng vài giây rồi cất giọng khàn khàn: “Tôi đã thông suốt rồi, hôm nay cũng hiểu rõ ý của tiên sinh, sau này tôi sẽ không ăn nói bừa bãi… Mong tiên sinh đừng gây khó dễ cho Tùy Viễn. Anh ta là bác sĩ, bệnh của tiên sinh cần dựa vào anh ta”.

Hoa Thiệu Đình coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngẫm nghĩ một lúc, anh đột nhiên cầm áo khoác, nói với Cố Lâm: “Đi, cô cùng tôi đi thăm một người.”

Trong lòng Cố Lâm vẫn chỉ nghĩ đến Tùy Viễn, lại nghe anh nói tiếp: “Đi thăm A Hi”.

“Bùi Hi?” Cố Lâm vô cùng kinh ngạc. Qua Trần Phong, cô biết được, Bùi Hi là chị gái của Bùi Hoan. Nhưng đối phương đã mất tích sáu năm nay, không một ai còn trông thấy chị ta.

Trên thực tế, người không ai tìm ra này đang bị nhốt ở Tây Uyển của Lan Phường.

Tây Uyển nằm ở đầu phía tây Lan Phường. Người của con phố này chuyện gì cũng làm, ban ngày đáng sợ đến mức nào, buổi tối sẽ càng khó ngủ ngon giấc. Hội trưởng quá cố mê tín, mời địa sư xem bói. Địa sư nói, ông ta không được đi đến khu nhà phía tây, bằng không sẽ gặp tai họa đổ máu. Vì vậy, Hội trưởng quá cố sai người đóng cửa khu nhà này. Bây giờ nơi đó bỏ hoang, người của Kính Lan Hội chẳng ai qua lại.

Thậm chí, mọi người còn không nhớ đến khu nhà đó, con đường đã bị cây cối bao phủ. Cố Lâm đi bộ theo Hoa Thiệu Đình nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi. Ngoài cửa không có người canh gác, Hoa Thiệu Đình gọi điện thoại bảo người ra mở cửa đón bọn họ.

Trên đường đi, Cố Lâm nghĩ tới vô số khả năng. Trần Phong nói với cô, Bùi Hi đã chết từ lâu. Sáu năm không thấy người, nói mất tích chỉ là muốn an ủi Tam tiểu thư, chẳng ai tin vào điều đó.

Nhưng khi đến Tây Uyển cô mới phát hiện, Bùi Hi quả nhiên vẫn còn sống.

Cố Lâm đứng bên ngoài bức tường kính, phát hiện kiến trúc ở đây giống như những nơi khác ở Lan Phường. Rõ ràng sáu năm qua luôn có ngưới sống và quản lý nơi này, trong sân còn trồng mấy chậu hoa.

Dưới ngọn đèn ấm áp, Bùi Hi ngồi tựa vào cửa sổ, tay áo dài buộc lên người, không cho chị ta dãy dụa. Dường như chị ta đang lẩm nhẩm câu gì đó, không ngừng nói chuyện, nhưng trong phòng lại chỉ có một mình chị ta.

Sau đó, Bùi Hi đứng dậy đi quanh giường. Đầu tóc chị ta lòa xòa, Cố Lâm không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chị ta ngậm và nhai đuôi tóc của mình.

Đây chính là Nhị tiểu thư của Lan Phường, chị gái của Bùi Hoan.

Cố Lâm chợt bừng tỉnh, lập tức quay sang Hoa tiên sinh, đồng thời lùi lại phía sau theo phản xạ.

“Chị ta… chị ta bị điên rồi?”

Hoa Thiệu Đình gật đầu, vẻ mặt vô cảm.

“Tại sao lại như vậy?”

Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, hồi tưởng một lúc mới trả lời: “Bị tôi bức đến phát điên”.

Lúc nói câu này, sắc mặt anh không hề xao động, bình tĩnh tới mức khiến người đối diện nổi da gà.

Trong cuộc đời, Cố Lâm từng gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn, nhưng dáng vẻ của Bùi Hi hôm nay khiến cô không dám hỏi nguyên nhân. Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng không biết tại sao. Người phụ nữ điên loạn ở trong phòng kia khiến cô cảm thấy … có lẽ đây mới chính là điều Hoa tiên sinh thật sự muốn truyền tải ngày hôm nay.

Người đi theo anh, kết cục chỉ có vậy mà thôi.

Người phụ nữ trong phòng đột nhiên dừng lại bên tường, dùng móng tay cậy tấm đệm bảo vệ. Cố Lâm rùng mình, quay sang hỏi Hoa Thiệu Đình: “Tam tiểu thư có biết chuyện này không?”

“Cô ấy không biết.”

Tối nay xảy ra nhiều chuyện, tinh thần Cố Lâm thật sự mệt mỏi. Cô không dám nhìn vào trong phòng, lui ra ngoài sân.

Hoa Thiệu Đình gọi người giúp việc đến nói chuyện. Nhưng chỉ yên tĩnh một lúc, trong phòng lại vang lên tiếng động. Bùi Hi dường như nổi cơn điên, đập người vào tường. Mọi người lập tức giữ lấy chị ta, đồng thời gọi bác sĩ. Dạ dày Cố Lâm cuộn trào, cảm giác kinh ngạc và hoảng hốt pha trộn khiến cô buồn nôn. Cô vội nói với Hoa tiên sinh, mình sẽ đợi ở bên ngoài.

Một lúc lâu sau, Hoa Thiệu Đình mới đi ra. Anh hỏi Cố Lâm: “Cô sợ rồi à?”.

“Không ạ.” Cố Lâm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, “Tôi chỉ hơi bất ngờ. Mọi người đều nói Nhị tiểu thư chết rồi”.

“Ừ, rất nhiều người đoán cô ấy không còn sống.” Hoa Thiệu Đình đi rất chậm, “Cố Lâm, cô luôn hiểu kỳ về chuyện năm xưa nên hôm nay tôi dẫn cô đi xem”.

Cố Lâm im lặng.

“Chỉ cần chị gái của cô ấy còn ở trong tay tôi, cô ấy nhất định sẽ quay về.”

Cố Lâm kéo vạt áo khoác, không dám nhìn anh.

Hoa Thiệu Đình nhẹ nhàng cầm tay cô, khóe mắt thấp thoáng ý cười. anh kéo Cố Lâm đi qua rừng cây tối om, tới nơi có ánh sáng: “Tôi là người như vậy nên Bùi Bùi mới bỏ trốn, còn cô lại muốn nhảy vào hố lửa”.

Cuối cùng, Cố Lâm cũng nhận ra bản thân nực cười biết bao.

Hoa Thiệu Đình vỗ lưng Cố Lâm, giống như muốn an ủi cô: “Cố Lâm, nghe lời”.

Cố Lâm nhắm mắt gật đầu.

Động tác của anh hết sức dịu dàng, nhưng cô cảm nhận một cách rõ ràng, anh chỉ đang vỗ về… một con chó trong tay mà thôi.

Ba ngày sau, Tùy Viễn ra khỏi phòng. Ngoài miếng băng trắng trên trán, toàn thân anh dường như không bị thương.

Chẳng ai dám nói chuyện với Tùy Viễn, bởi bọn họ không biết anh còn có thể ở lại Lan Phường hay không. Nhưng nếu anh bỏ đi, nơi đây chắc chắn sẽ xuất hiện một cơn phong ba bão táp.

Tùy Viễn trực tiếp đi tìm Hoa tiên sinh.

Anh thoải mái ngồi xuống chiếc ghế nằm trị giá cả triệu NDT của Hoa Thiệu Đình, xị mặt không lên tiếng.

Hoa Thiệu Đình cười: “Cậu định tìm tôi tính sổ đấy à?”.

“Tôi đã sớm biết anh là con sói mắt trắng không nhận họ hàng.” Tùy Viễn lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Nói không tức giận là giả dối. Anh cứ đợi đấy, khi nào điều chế thuốc, tôi sẽ thêm một vài thứ, đầu độc chết anh cho hả giận”.

“Trần Dữ là người nhát gan, không tàn nhẫn độc ác như anh trai cậu ta. Cậu ta đâu dám nặng tay với cậu. Tôi đã tính toán cả rồi.”

Tùy Viễn bỏ chân lên ghế: “Anh lấy tôi để ra oai, tôi còn phải cảm ơn anh nữa sao? Con người anh chắc là không thích sống lâu nên cứ đắc tội hết thiên hạ”.

Hoa Thiệu Đình im lặng, đẩy một cốc trà về phía Tùy Viễn. Tùy Viễn mặc kệ anh, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, uống hết cốc trà: “Được rồi, lão hồ ly, nếu tôi mà so đo với anh, anh đã không sống đến bây giờ”.

Trong phòng vẫn đốt trầm hương, không khí thoang thoảng hương thơm dễ chịu.

Tùy Viễn không nhịn nổi, nói nhỏ: “Cố Lâm sợ chết khiếp, anh nên yên tâm rồi. Cô ấy dù ghê gớm đến mức nào cũng chỉ là một người phụ nữ. Anh thông cảm cho cô ấy một chút, bỏ qua chuyện này đi”.

“Đại đường chủ là người bác sĩ Tùy nhìn trúng, vì mạng sống của mình nên dù muốn tôi cũng không dám động đến con bé. Đúng rồi, nghe nói mấy hôm nay con bé ngày nào cũng đến thăm cậu.” Hoa Thiệu Đình thản nhiên nói đùa với Tùy Viễn, khiến đối phương mất tự nhiên.

Tùy Viễn ho khan một tiếng, đánh trống lảng: “Lần sau còn dùng trò “khổ nhục kế” này, phiền anh báo trước tôi một tiếng. Bây giờ đầu tôi bị thương, coi như tai nạn lao động đấy nhé”.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

Mấy ngày nay, Cố Lâm hết sức buồn bực. Người ở Lan Phường không biết ý của Hoa tiên sinh thế nào. Từ trước đến nay, Hoa tiên sinh luôn coi trọng Đại đường chủ, sau khi xảy ra chuyện đó, không hiểu Hoa tiên sinh có thay đổi thái độ với Cố Lâm hay không. Vì vậy trên dưới chẳng ai dám nhìn cô.

Mãi tới khi Hoa tiên sinh cho gọi Cố Lâm, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Thiệu Đình đưa tập giấy tờ cho cô: “Vụ khu rừng ở Nam Á, cô có biết hai khoản tiền này đi đâu không?”.

Cố Lâm hiểu ý, lên tiếng: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng tôi báo cáo với tiên sinh”.

“Hãy điều tra từ Trần Phong.”

“Vâng ạ.”

Vừa ra khỏi Hải Đường Các, Cố Lâm liền nhận được tin nhắn của Trần Dữ.

Hai người hẹn gặp trong thành phố, Trần Dữ nói muốn mời cô uống cafe. Đến chỗ hẹn, Cố Lâm chẳng thèm vòng vo với anh ta: “Anh trai anh bảo anh đến gặp tôi?”.

“Đại đường chủ, ai cũng rõ một sự thật, Hoa tiên sinh không yên tâm về hai anh em chúng tôi. Hai khoản tiền đó sớm muộn cũng bị tiên sinh phát hiện. Anh trai tôi nói, Đại đường chủ sẽ hiểu ý.”

“Tiên sinh bảo điều tra ai, tôi sẽ điều tra kẻ đó, anh tìm tôi cũng vô dụng. Mấy năm nay, các anh giấu tiên sinh bao nhiêu vụ, anh tưởng tiên sinh không biết sao? Tiên sinh nể mặt Hội trưởng quá cố nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ.” Hôm nay Cố Lâm mặc áo lông thú, vẻ mặt phớt đời giống hết người ở Hải Đường Các, khiến Trần Dữ ở phía đối diện thấp thỏm bất an.

Cố Lâm cười nhạt, thầm nghĩ, hai anh em nhà này muốn xin cô nghĩ cách. Cô còn đang chuẩn bị mắng bọn họ một trận ấy chứ.

Nào ngờ Trần Dữ nói nhỏ: “Ý của anh trai tôi là, Đại đường chủ nên điều tra thế nào thì cứ làm vậy đi”.

“Anh ta không muốn sống nữa à?”

“Không, Hoa tiên sinh nghi ngờ, bảo Đại đường chủ đi điều tra nhằm mục đích thăm dò mối quan hệ của chúng ta. Đại đường chủ nói thật sẽ càng khiến tiên sinh yên tâm.”

Cố Lâm quan sát anh ta, nhếch miệng cười: “Không ngờ các anh cũng có đầu óc”.

Hiệu suất giải quyết công việc của Đại đường chủ đương nhiên rất cao.

Hai ngày sau, Hoa Thiệu Đình nhận được kết quả điều tra đâu ra đấy, Cố Lâm không hề nương tay.

“Trần Phong rửa tiền sạch sẽ, chia thành hai đợt, đầu tư vào một bộ phim, chính là bộ phim do Tam tiểu thư đóng vai chính cách đây không lâu. Vì vậy, anh ta mới chẳng sợ gì cả.” Cố Lâm cất giọng lãnh đạm: “Hoa tiên sinh, đây không phải lần đầu tiên anh ta tự động rửa tiền, lần này thừa dịp đem Tam tiểu thư làm bia đỡ đạn. Ngộ nhỡ tương lai Trần Phong bị dung túng quen rồi, gây ra chuyện lớn, tiên sinh không lo lắng hay sao?”

Hoa Thiệu Đình đeo găng tay, trước mặt là một cái hộp Cố Lâm chưa thấy bao giờ. Anh lau từng hạt phỉ thúy trong hộp, thản nhiên nói: “Tôi coi như đây là món quà tặng con trai cậu ta, lần này tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ”.

“Tiên sinh.”

“Cố Lâm, dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ sẽ không dùng. Tôi biết rõ hai anh em bọn họ là loại người nào nên tôi chẳng lo. Điều khiến tôi thật sự lo lắng chính là những người tôi không biết rõ.”

Vừa rồi, anh vừa ngước mắt nhìn đối phương.

Cố Lâm đờ người, bị ép nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiệu Đình. Cuối cùng, cô nói nhỏ: “Tiên sinh biết cả rồi”.

Hoa Thiệu Đình cười. Hôm nay khí sắc của anh hồng hào, bộ dạng rất có tinh thần. Anh cất giọng từ tốn: “Tôi không hiểu cô mấy. Cô đi theo tôi sáu năm, lần đầu tiên mới biết to gan như vậy”.

Nghe anh nói câu này, Cố Lâm mơi nhận ra Hoa tiên sinh không phải nhắc đến vụ giữa cô và hai anh em họ Trần. Cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến tựa vào bàn cất giọng nhỏ nhẹ: “Tiên sinh đừng nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa”.

Tựa hồ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Lâm rất thú vị, Hoa Thiệu Đình giơ tay vén tóc ra sau vành tai cô, đầu hơi ngả ra sau ngắm nghía: “Ừm, cô đã trưởng thành, có thế lấy chồng được rồi”.

“Tiên sinh!”

“Tùy Viễn không tồi. Tuy EQ không cao lắm lại vô tâm vô tư nhưng cậu ta rất thông minh, không cần lo cho đời sau, chắc chắn sinh con ra sẽ là thiên tài.”

Cố Lâm còn ít tuổi, bình thường không có người nào dám nói với cô chuyện này. Nghe Hoa Thiệu Đình nhắc đến, cô ngây ra rồi xấu hổ cắt ngang lời anh: “Ai lo lắng đến đời sau chứ”.

Không khí giữa hai người rất thoải mái, có thể tùy tiện nói đùa. Cố Lâm không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ý cười trong mắt Hoa Thiệu Đình chợt biến mất. Anh lặng lẽ xâu từng hạt phỉ thúy, cầm lên ngắm nghía rồi cất giọng nhàn nhạt: “Người làm cha làm mẹ đều thương yêu con mình. Nếu biết đứa bé số khổ, chi bằng không cần… Cô xem, cô cũng từng hận bố mẹ cô, vì họ không thể chăm sóc nhưng cứ sinh ra cô”.

Cố Lâm đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng khi đào sâu suy nghĩ lại không ra manh mối.

Hoa Thiệu Đình không nói tiếp. Anh im lặng ngắm sợi dây trên tay. Đây là loại Đế Vương Lục cực phẩm, không bật đèn sáng cũng tuyệt đẹp, trong màu xanh ánh lên màu đen. Đáng tiếc là hình dáng của sợi dây rất hiếm gặp, độ dài và hạt to hạt nhỏ trông tương đối kỳ quái.

Cố Lâm nhìn không ra sợi dây sẽ đeo vào chỗ nào nên mở miệng hỏi: “Đây là gì vậy?”.

Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nó vào hộp, nửa thật nửa đùa nói với cô: “Mệnh”.

Ở chốn phồn hoa danh lợi, thứ không thiếu nhất chính là tin tức.

Việc bộ phim của Bùi Hoan gặp trắc trở nhanh chóng thành tâm điểm. Để thu hút sự chú ý, các tờ báo liên tục tiết lộ thông tin hậu trường, khiến công ty chế tác hết sức đau đầu.

Dư luận đột nhiên thay đổi trong chốc lát.

Bùi Hoan chẳng phải ngôi sao nổi tiếng, trước đây từng qua hai công ty quản lý cũng là do đi theo chị Kính. Sau đó vì chuyện riêng tư, cô biệt tăm một thời gian. Khi quay lại cô ký hợp đồng với công ty RS nhưng họ cũng chẳng đầu tư công sức vào cô. Cho tới gần đây, Bùi Hoan dính đến tin đồn ghen tuông với nữ nghệ sĩ khác, do từ trước đến nay cô không chịu công khai chuyện đã lấy chồng hay chưa nên nhiều người suy đoán, chỉ vì bộ phim Thời gian không gặp mà cô dính dáng đến thành phần nguy hiểm.

Mỗi thành phố đều có quy tắc ngầm của nó, Lan Phường chính là vết sẹo trên mặt thành phố Mộc. Tuy bề ngoài không ai nhắc tới nhưng một khi đã dính vào người của Kính Lan Hội, thế nào cũng lắm thị phi, nghi ngờ, phiền phức. Bình thường, ai cũng biết làng giải trí chẳng có người nào trong sạch, nhưng khi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió sẽ càng dễ bị “bôi đen”, nhất là đối với nữ nghệ sĩ như Bùi Hoan.

Trong một tuần liền, trên mạng lan tràn thông tin cô bị ông trùm bao nuôi, làm tình nhân, tiểu tam… Nữ diễn viên từ trước đến nay vốn mờ nhạt đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, danh tiếng và sự nỗ lực bao năm cũng không bằng một tin lá cải.

Tuy nhiên, nhân vật nữ chính của tin lá cải này lại không hề bày tỏ thái độ.

Thời gian không gặp tiến hành thuận lợi, chuẩn bị đóng máy. Trước đó, Bùi Hoan ký một hợp đồng quảng cáo, vừa vặn quay trong mấy ngày này. Lịch trình vô cùng bận rộn, cô cũng giả câm giả điếc.

Bùi Hoan có thể nhẫn nhịn nhưng chị Kính không nhịn nổi. Buổi sáng, Bùi Hoan phải đi quay quảng cáo, chị Kính lái xe đưa cô tới công ty trước.

Hai người vào phòng hội nghị, chị Kính châm điếu thuốc nhưng không lên tiếng.

Trạng thái tinh thần của Bùi Hoan chẳng ra sao. Không biết có phải do tối qua ngủ muộn, hôm nay cô lờ đà lờ đờ, trang điểm cũng qua loa.

Bắt gặp bộ dạng này của cô, chị Kính hết cả tức giận, bỗng hỏi một câu không đầu không cuối: “Cậu ta ở ngoài suốt không về nhà à?”.

“Ai cơ?” Ở giây tiếp theo, Bùi Hoan mới ý thức được chị đang hỏi đến Tưởng Duy Thành. Cô lắc đầu: “Anh ấy không thể giúp em. Có người muốn bôi nhọ, giẫm chết em, em cũng hết cách”.

Chị Kính lạnh mặt. Xem ra thông tin Tưởng Duy Thành gần đây đặc biệt say mê con bé Alice là thật.

“Chắc cô cũng biết, vụ của Thịnh Linh khiến lãnh đạo cấp cao của công ty cô ta vô cùng bực tức. Tuy không phải do chúng ta làm, nhưng cô nên hiểu, người ngoài nhìn vào, chính là RS chúng ta gây ra, chúng ta cố ý lật đổ nó. Con bé đó được nhiều người lăng xê, bây giờ đột nhiên bị kéo xuống bùn, đằng sau là bao nhiêu tiền của và thể diện của nhiều người. Bây giờ cô như vậy, anh chàng nhà cô lại không tỏ thái độ. Hơn nữa…”, chị Kính vân vê điều thuốc, gõ xuống mặt bàn: “Cô có thân thế gì đáng để công ty bảo vệ? Chồng cô không hòa hợp với cô, danh phận cũng chẳng có. Ông chủ Phong giúp cô, nhưng bây giờ chuyện này thành đề tài soi mói, trong khi chúng ta không thể công khai ra bên ngoài”.

Không biết đang nghĩ đến điều gì, Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào chậu hoa cảnh trên bàn. Chị Kính nói một thôi một hồi, cuối cùng cô cũng đáp lời: “Em hiểu, cái nghề này cần dựa vào các mối quan hệ. Vì vậy nhiều năm qua, em mới không muốn xuất đầu lộ diện”.

“Sáng nay lãnh đạo muốn tìm cô nhưng tôi ngăn lại. Thật ra, tin tức lan truyền trong thời gian gần đây là do công ty quản lý cũ của Thịnh Linh không nuốt trôi cục tức nên mới muốn giẫm chết cô. Người ta bỏ bao nhiêu tiền để lăng xê con bé đó, giờ chẳng làm ăn được gì, đương nhiên bọn họ cũng không thể để RS chúng ta sống dễ chịu.”

Chị Kính càng nói càng hăng. Phòng hội nghị không mở cửa sổ, khói thuốc lá mù mịt. Bùi Hoan cảm thấy khó thở. Mấy ngày qua tâm trạng của cô thấp thỏm không yên, trong đầu toàn là hình ảnh về bức hình kia của Bùi Hi và lời uy hiếp của Hoa Thiệu Đình.

Cô chẳng có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến thanh danh. Ban đầu, cô hoàn toàn vô tâm vô tư khi gia nhập làng giải trí. Sau đó là vì bệnh của Sênh Sênh, cô cần một công việc kiếm được nhiều tiền mà thôi. Bây giờ, cô phải tìm cho ra Bùi Hi. Không biết Kính Lan Hội giấu chị gái cô ở nơi nào. Sáu năm trôi qua, một người sống sờ sờ sao có thể biệt tăm biệt tích?

Bùi Hi nhất định xảy ra chuyện, nhưng chị ấy vẫn còn sống. Như vậy mới đáng sợ, Bùi Hoan không biết sau khi cô trốn khỏi Lan Phường, chị gái mang vạ gì. Mỗi lẫn nhìn tấm ảnh, Bùi Hoan cảm thấy bản thân sắp suy sụp đến nơi.

“Bùi Hoan, cô có nghe tôi nói không đấy?” chị Kính sốt ruột, cầm bao thuốc lá ném vào người cô. Bùi Hoan giật mình: “Chị đừng nói nữa, em biết cả rồi”.

“Cô đúng là đồ không có đầu óc. Cô thử nhìn người khác xem, ai mà chẳng là đàn bà, sao người ta lấy chồng tốt hơn cô? Phụ nữ đã lội bùn thì đừng có ra vẻ làm thánh nữ.” Chị Kính nghiến răng: “Tôi nói cho cô biết, cô mà không nghĩ cách bảo chồng cô đứng ra dẹp yên vụ Thịnh Linh, thanh danh của cô sẽ mất sạch. Cô không biết mấy tin lá cải đó buồn nôn đến mức nào hay sao? Đến nước này cô còn bày ra vẻ thanh cao với Tưởng Duy Thành làm gì?”.

Chị Kính thuận tay kéo đống báo lại gần. Đầu óc Bùi Hoan vô cùng hỗn loạn, cô không nhìn được, đẩy đống báo xuống đất: “Em đã nói rồi, anh ấy sẽ không quan tâm đến em nữa”.

Chị Kính không ngờ Bùi Hoan lại hùng hổ như vậy. Chị nổi giận chỉ tay vào mặt cô: “Được được, cô giỏi lắm. Tôi chỉ muốn tốt cho cô, vậy mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ thật lòng. Người bên anh Phong là thế nào? Sự việc này mà làm lớn, bị cuốn vào vụ rửa tiền là chúng ta sẽ rất phiền phức”.

Bùi Hoan nhắm mắt, một lúc sau mới khôi phục lại tâm trạng. Bởi vì không thể giải thích rõ ràng nên cô quay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Chị Kính trừng mắt, dõi theo bóng cô: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, giết người không thấy máu. Đám lang sói hổ báo ở ngoài kia đang chờ ăn thịt cô đấy”.

Bùi Hoan dừng bước. Bên ngoài là bức tường kính, phòng hội nghị của công ty ở tầng mười tám, bây giờ là buổi sáng sớm, mọi người còn chưa đến, cả khu văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh ban mai.

Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy không mở nổi mắt.

Cô không thể đi tiếp, cũng không thể quay đầu. Đã nhiều năm, cô không thể dừng bước, hồi tưởng hay lùi lại phía sau.

Miệng lưỡi con người thật đáng sợ, cô đã không còn chỗ nào để trốn tránh.

Thấy Bùi Hoan đứng ngây ra ở đó, sống mũi chị Kính đột nhiên cay cay. Chị liền chạy đến nắm tay cô. Dù sao bọn họ vẫn phải làm việc, chị Kính định mở miệng nhưng với tính cách của chị, thật sự không thích hợp nói mấy câu ngọt ngào an ủi người khác.

Nhưng Bùi Hoan hiểu ý tứ của chị. Cô thở dài: “Chị không cần lo cho em. Trong quá khứ em còn thảm hơn bây giờ, những chuyện này chưa là gì cả”.

“Mấy năm biến mất, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?”

Từ trước đến nay Bùi Hoan không bao giờ trả lời câu hỏi này, nhưng hôm nay dường như cô đột nhiên nghĩ thông, im lặng vài giây rồi mở miệng: “Vào một buổi đêm, không rõ là mấy giờ, em bị một đám người lôi đi khoa phụ sản của bệnh viện…”, cô không thể nói tiếp, toàn thân run rẩy.

Chị Kính túm tay Bùi Hoan theo phản xạ nhưng cô đẩy người chị, loạng choạng đi ra ngoài.

Bùi Hoan miễn cưỡng khống chế ngón tay đang run rẩy của mình để cài cúc áo khoác. Cuối cùng cô vẫn nói tiếp: “Em bị họ ấn trên bàn mổ đáng sợ đó rồi tiêm thuốc an thần… Sau đó, bọn họ ép em phải bỏ cái thai”.

Chìa khóa trong tay chị Kính suýt rơi xuống đất, Bùi Hoan đã bấm nút thang máy. Cô kiểm tra bản thân qua bức tường kính, miệng cố rặn ra nụ cười: “Em không sao cả, tất cả đã qua rồi. Em không muốn giấu chị, chỉ là chuyện của em mà nói ra, ngoài việc khiến bản thân đau đớn còn làm người khác sợ hãi, không có bất cứ ý nghĩa gì”.

Đối diện với người phụ nữ đang ép bản thân trấn tính trước mặt, chị Kính rùng mình, lần đầu tiên dè dặt hỏi: “Là ai? Tưởng Duy Thành?”.

“Không phải.” Bùi Hoan nở nụ cười nhàn nhạt,”Tưởng Duy Thành là người tốt. Nếu kiếp sau có thể gặp anh ấy sớm hơn, có lẽ em sẽ yêu anh ấy.” Ở giây tiếp theo, ý cười trên khóe môi cô biến mất hoàn toàn. Như người diễn viên làm hết trách nhiệm, cô thẳng thắn cho biết: “Kiếp này không còn kịp nữa”.

Vì vậy, cô không thể mở miệng nhờ Tưởng Duy Thành giúp đỡ, bởi vì anh đã làm quá nhiều cho cô rồi.

Chị Kính trầm mặc hồi lâu. Cho đến khi thang máy tới nơi, Bùi Hoan đi vào, chị đột nhiên mở miệng: “Tôi xin lỗi”.

Bùi Hoan lắc đầu, ngầm bảy tỏ bản thân rất ổn. Sau đó, cô giật chìa khóa xe ô tô trên tay chị Kính, kiên quyết một mình đến trường quay.

Hôm nay quay còn hai nữ diễn viên khác, đều là ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Quảng cáo mỹ phẩm này chia làm ba đoạn, Bùi Hoan chỉ làm nền ở đoạn thứ nhất. Bây giờ cô đang là trung tâm của tin đồn, không cần suy nghĩ cũng biết ngày nay sẽ phải đối mặt với tình huống gì.

Chị Kính không chịu nổi sự lườm nguýt chế nhạo, đi cũng chỉ mất công tức giận. Quảng cáo quay vài tiếng đồng hồ, cố gắng nhẫn nhịn một chút là được. Vì vậy, Bùi Hoan chỉ gọi một trợ lý đi cùng.

Bùi Hoan đoán không sai. Quảng cáo có vài ba cảnh nhưng bị hai ngôi sao kéo dài thời gian, từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều. Cảnh quay của cô bị dồn ra sau cùng. Cô biết bọn họ cố ý nhưng mặc kệ, không hề có ý kiến.

Bùi Hoan ngồi đợi ở phòng hóa trang, cô nhờ người trợ lý đi mua đồ uống. Phòng hóa trang ngoài cô không còn một ai khác. Cô dõi mắt vào chiếc gương lớn, nhìn chằm chằm gương mặt mình, nhưng trong đầu toàn là hình bóng chị gái.

Tính cách của Bùi Hi và cô không giống nhau. Lúc nhà họ Bùi xảy ra chuyện, Bùi Hi đã hiểu biết nên để lại bóng đen tâm lý rất lớn. Chị gái vô cùng hướng nội, tám chín tuổi từng mắc bệnh tự kỷ cấp độ một.

Bùi Hi không thích gặp người khác. Sống ở Lan Phường lâu như vậy nhưng hình như cô chỉ nói chuyện với mỗi Hoa Thiệu Đình.

So với chị gái, Bùi Hoan may mắn hơn rất nhiều. Lúc nhà xảy ra biến cố, cô vẫn nhỏ nên chẳng nhớ rõ. Sau đó, cô được Hoa Thiệu Đình bảo vệ rất tốt nên sống nhẹ nhõm hơn Bùi Hi.

Hai chị em giống như hai thái cực trái ngược nhau.

Xét cho cùng… Bùi Hoan biết bản thân có lỗi với chị gái. Hai chị em vốn nương tựa vào nhau nhưng cô lại ích kỷ bỏ trốn, để lại một mình Bùi Hi nên chị cô mới bị mất tích.

Tấm ảnh đó đã chứng thực Bùi Hi vẫn còn sống, cô vẫn còn người thân ruột thịt.

Ý nghĩ này luôn vẩn vơ trong đầu Bùi Hoan nhưng không có cách nào giải quyết. Điều đó khiến Bùi Hoan đứng ngồi không yên. Trong khi tình hình công việc gần đây không thuận lợi, cô dần cảm thấy khó có thể gắng gượng. Bùi Hoan nằm bò xuống bàn trang điểm trước mặt, định nghỉ ngơi một lát.

Đột nhiên đằng sau cô vang lên giọng phụ nữ, âm lượng thấp nhưng đủ rõ ràng: “Nghe nói … cô rất bản lĩnh?”.

Người vừa xuất hiện là Trịnh Yến Dung, ngôi sao nữ đóng chung quảng cáo hôm nay. Cô ta xuất thân từ trường lớp chính quy, chỉ đóng phim điện ảnh, lại từng giành được giải thưởng quốc tế nên phong thái khác hẳn.

Bùi Hoan thở dài, ngồi dậy trang điểm. Trịnh Yến Dung không chịu bỏ đi, tựa vào thành ghế sau lưng Bùi Hoan. Nếu người ngoài nhìn thấy, sẽ tưởng hai cô gái đang trò chuyện thân mật.

Đáng tiếc, phát ngôn của Trinh Yến Dung không dễ nghe chút nào.

“Người như cô có thể bám lấy Tưởng thiếu coi như không tồi, sao còn dính dáng đến anh Phong? Kết quả của việc không biết tự lượng sức mình là bị đâm một nhát vào lưng. Bây giờ cô không biết nên cầu xin ai giúp đỡ đúng không?”

Bùi Hoan càng nghe càng thấy buồn cười. Xem ra, bọn họ nghĩ cô đê tiện, dính đến xã hội đen, kết quả không biết đắc tội ai nên mới bị tiết lộ những chuyện xấu xa.

Trịnh Yến Dung dù sao cũng là người từng trải, không giễu võ giương oai như Thịnh Linh. Cô ta vỗ vai Bùi Hoan: “Tôi có một cách, nhưng cần xem cô có nhận lời hay không. Nếu cô đồng ý, giới truyền thông cũng dễ giải quyết… Cô hiểu ý tôi chứ?”

Bùi Hoan đang thoa phấn lên má, nhướng mày nhìn cô ta: “Tôi không cần”.

“Bùi Hoan, tôi làm cầu nối giúp cô, cô cũng nên nể mặt tôi… Phúc gia gần đây thường tiếp xúc với mấy đạo diễn nổi tiếng. Hai ngày trước, ông ta bảo tôi đưa mấy người mới đến. Bây giờ cô cũng đang gặp chuyện phiền não, mọi người đều đạt mục đích của mình, cô nói có đúng không?”

Bùi Hoan dõi mắt vào chiếc gương trước mặt. Trịnh Yến Dung trong gương vẫn vô cũng xinh đẹp, nhưng đôi mắt như loài rắn rết, nhìn chòng chọc vào cô. Bùi Hoan có chút phản cảm, thêm vào đó tâm trạng tương đối tệ, đầu đau như búa bổ nên buột miệng nói: “Tôi không có hứng thú, chị hỏi người khác đi. Tôi không tham gia mấy vụ này”.

Trinh Yến Dung tỏ ra tức giận: “Tôi muốn giúp cô, cô còn tỏ thái độ đó”. Cô ta quay về vị trí của mình, rút điếu thuốc lá, vừa châm lửa vừa cười nhạt: “Cô suốt ngày bày ra bộ dạng thánh nữ làm gì? Loại người như chúng ta đều là đồ thối nát. Những chuyện báo chí nhắc tới, cô cũng không ít hơn chúng tôi…”.

Nói xong, cô ta đột ngột quay người ném điếu thuốc vừa châm váo áo khoác của Bùi Hoan.

Bùi Hoan liền đứng dậy. Trịnh Yến Dung tựa vào thành ghế, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Bùi Hoan không thèm cãi nhau với cô ta, vội vàng cầm áo lên xem, chỉ sợ cháy thì phiền phức lớn. Cô còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Yến Dung bất chợt nhoài người, bật ngọn lửa lắc lắc trước mặt cô: “Cô còn trẻ, không hiểu loại người nào có thể động vào, loại người nào không nên dính dáng. Có cần tôi dạy bảo không?”.

Ngọn lửa trên tay Trịnh Yến Dung sượt qua tóc Bùi Hoan. Bùi Hoan ôm áo khoác bất động. Cô nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng bỗng cảm thấy người phụ nữ này thật đáng buồn.

Ở giây tiếp theo, Bùi Hoan ném bộ đồ sang bên rồi giơ tay ấn vào ngọn lửa ở đầu chiếc bật lửa của Trịnh Yến Dung. Ngọn lửa bị dập tắt trong giây lát. Trịnh Yến Dung không ngờ cô dám làm vậy, bất giác kêu lên một tiếng.

Trịnh Yến Dung nổi giận đẩy Bùi Hoan vào giá quần áo ở bên cạnh. Vết thương bị thủy tinh đâm hôm trước đập vào giá sắt đau điếng, Bùi Hoan ôm cánh tay ngồi xổm xuống. Cô chẳng có lòng dạ tranh cãi, bởi đầu như sắp nổ tung. Đúng lúc này, cửa phòng hóa trang mở ra.

Trợ lý của Bùi Hoan cầm túi đồ uống đi vào, cất cao giọng: “Chị Hoan, Tưởng thiếu đến thăm… đang tìm chị kia kìa”.

Chưa kịp nói hết câu, cô trợ lý đã há hốc mồm bởi cảnh tượng trong phòng hóa trang.

Bùi Hoan đang ngồi dưới đất, còn chưa hiểu nguyên nhân tại sao Tưởng Duy Thành đột nhiên đến tìm mình, anh đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Trịnh Yến Dung phản ứng rất nhanh, bày ra vẻ mặt căng thẳng đồng thời giơ tay về phía Bùi Hoan, định kéo cô đứng dậy: “Cô không sao đấy chứ?”

Tưởng Duy Thành đi nhanh vào, quan sát cô ta từ đầu đến chân: “Tôi từng gặp cô ở buổi tiệc vào năm ngoái hay năm kia đúng không?”. Hôm nay anh mặc đồ bình thường, áo khoác ngắn và quần dài nhưng vẫn rất phong độ. Trịnh Yến Dung ngượng ngập thu tay về, gật đầu.

Tưởng Duy Thành vừa nói vừa cúi người, đỡ Bùi Hoan đứng dậy. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm Bùi Hoan, tiếp tục tán gẫu với Trịnh Yến Dung: “Hình như tôi có xem một bộ phim điện ảnh của cô nhưng quên tên rồi”.

Chứng kiến tư thế thân mật của Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan, Trịnh Yến Dung liền biến sắc. Trong khi cô ta kinh ngạc nhìn bọn họ, Tưởng Duy Thành đã không để ý đến cô ta. Anh cúi đầu kéo tay áo của Bùi Hoan, để kiểm tra vết thương trên cánh tay cô. Nơi đó quả nhiên hơi rỉ máu.

Bùi Hoan đẩy người anh: “Em không sao”.

Tưởng Duy Thành kéo tay cô, cất giọng dịu dàng: “Tôi đã nói với người bên ngoài, hôm nay đưa em về trước”. Hiếm có dịp anh xuất hiện ở phim trường, bên ngoài phòng hóa trang đã xuất hiện một đống người. Bọn họ đều không lên tiếng, chỉ giả bộ đang làm công việc của mình.

Bùi Hoan không biết anh có chuyện gì, liền hỏi nhỏ: “Sao thế?”.

Tưởng Duy Thành im lặng, chau mày nhìn áo khoác ngoài đã bị mẩu thuốc lá châm thủng một lỗ rồi đảo mắt qua Trịnh Yến Dung. Sau đó, anh kéo Bùi Hoan đi ra ngoài.

Hôm nay Tưởng Duy Thành tự lái xe đến. Bùi Hoan ngồi ở ghế lái phụ, anh đột nhiên nhoài người thắt dây an toàn cho cô.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Nếu hôm nay tôi không đến, em cứ để cô ta bắt nạt như vậy à?”.

Bùi Hoan lắc đầu: “Đây cũng không coi là hành vi bắt nạt”.

Tưởng Duy Thành dừng động tác, lục tìm hai miếng băng y tế đưa cô: “Bao nhiêu năm qua, Tưởng gia không yêu cầu em giữ bí mật”, Anh nhìn thẳng vào mắt Bùi Hoan: “Tôi cũng chẳng bận tâm”.

Bùi Hoan biết Tưởng Duy Thành đang nhắc đến chuyện kết hôn. Nếu chính thức công khai, cuộc sống của cô sẽ dễ thở hơn. Cô không muốn nhắc đến chuyện này bởi như vậy Tưởng Duy Thành có thể tiếp tục duy trì hình tượng quý tộc độc thân mà không bị ảnh hưởng.

Bùi Hoan lặng lẽ xử lý vết thương rồi tựa đầu vào cửa sổ xe. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Cảm ơn anh”.

Bao nhiêu năm qua, hình như kể từ lần đầu tiên gặp Tưởng Duy Thành, cô luôn trong tình trạng thảm hại. Vậy mà Bùi Hoan cũng chỉ có thể nói câu: “Cảm ơn”.

Đến ngã tư gặp đèn đỏ, Tưởng Duy Thành mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Không cần cảm ơn tôi. Vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ”.

Bùi Hoan quay sang anh: “Chuyện gì vậy? Gần đây em không có tâm trạng… Hôm nay đầu rất đau, chúng ta về nhà trước đi”.

Anh vẫn cười: “Bên Huệ Sinh tôi đã bảo người trông nom. Hôm nay tôi giúp em giải vây, ít nhất sau này bọn họ cũng kiêng dè em, không gây sự nữa”.

Bùi Hoan nghe ra ý của anh, quả quyết cắt lời: “Tưởng Duy Thành, chuyện của Sênh Sênh em luôn cảm ơn anh đã giúp em. Nhưng việc khác .. anh muốn em..”.

Tưởng Duy Thành vuốt ve ngón tay cô: “Suỵt, em đừng từ chối vội. Tôi chỉ phiền em cùng tôi đi ăn bữa cơm. Em cũng biết đấy, tôi không dẫn theo phụ nữ thì không hay cho lắm. Hôm nay Alice lại có hoạt động quan trọng nên tôi tiện đường, đón em đi cùng”.

Thì ra hôm nay anh đến tìm cô chỉ với mục đích kiếm thế thân tạm thời.

Bùi Hoan lặng thinh. Tưởng Duy Thành ghé sát người, Bùi Hoan né tránh nhưng vẫn bị anh hôn trúng tai. Bắt gặp vẻ mặt khó chịu của cô, anh không nhịn được cười: “Thật ra, tôi vẫn thích bộ dạng giương móng vuốt của em năm xưa hơn”.

Trong lòng Bùi Hoan không mấy thoải mái. Vẫn biết đây là phương thức chung sống giữa hai người, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Cô sợ Tưởng Duy Thành nhắc đến chuyện năm xưa. Năm đó cô không phải như bây giờ, cũng chẳng hèn mọn đến thế.

Không phải Bùi Hoan chưa từng dao động. Cùng sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm, cô đã từng thử mở lòng với Tưởng Duy Thành. Cho dù có thể một lần nằm mơ đến cùng, cô cũng chấp nhận số phận. Nhưng ngay cả trong giấc mộng, cô cũng không nhìn thấy kết cục .

Bùi Hoan không hỏi nhiều, kéo tấm che nắng soi gương tô son. Hôm nay thần sắc của cô khá tệ, trên mặt vẫn còn lớp phấn trang điểm, chỉ cần tô son màu tươi sáng là được.

“Lần trước tôi đã muốn hỏi, loại son này thương hiệu gì vậy, rất hợp với em.”

“YLS, 111# Rouge Heslios.” Bùi Hoan mỉm cười: “Anh nên sớm báo với em một tiếng, để em trang điểm cẩn thận. Nếu đi tiếp khách, em không thế làm anh mất mặt. Đúng rồi, lát nữa anh cần em là Tưởng phu nhân hay là gì?”.

Tưởng Duy Thành tắt nụ cười, lạnh lùng mở miệng: “Bùi tiểu thư kính nghiệp thật đấy”.

Bùi Hoan im lặng, cố gắng giữ bộ mặt tươi tỉnh. Cô là ngôi sao, cũng nên có tư thế của ngôi sao.

Lúc xuống xe, Bùi Hoan đợi Tưởng Duy Thành mở cửa xe, cô mới khoác tay anh cùng đi vào trong.

Đây là khách sạn bảy sao, các vị khách có mặt tại bữa cơm hôm nay đương nhiên không tầm thường.

Đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy, ai đi vào cũng có cảm giác bản thân cao quý thêm mấy phần. Hơn nữa, Tưởng Duy Thành đi đến đâu cũng nổi bật. Bùi Hoan và anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Bắt gặp thái độ phục tùng và gương mặt rạng rỡ của Bùi Hoan, khi đi vào thang máy, Tưởng Duy Thành cười nói: “Vẫn là Bùi tiểu thư tốt hơn, ít ra còn cười với tôi. Phu nhân nhà tôi không tốt như vậy, đến ngón tay cũng chẳng cho tôi động vào”. Nói xong, anh quay mặt đi chỗ khác, ngữ khí vẫn không thay đổi: “Tình cảm sáu năm của tôi cũng không bằng em thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi”.

Bùi Hoan chua chát trong lòng, muốn nói câu gì đó với anh nhưng không kịp. Cửa thang máy mở ra, bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng.

Bùi Hoan tưởng hôm nay rất đông người, bằng không Tưởng Duy Thành cũng chẳng cần một người phụ nữ đi cùng.

Nhưng vừa vào trong, cô liền cảm thấy có điều bất thường. Trong phòng riêng chỉ có hai người đàn ông, đều ngoài năm mươi tuổi. Nhìn họ rất quen mặt nhưng Bùi Hoan không nhớ ra, chỉ đoán là người trong ngành giải trí.

Tưởng Duy Thành vui vẻ giới thiệu, đối phương lập tức nở nụ cười. Một người bắt tay Bùi Hoan, mắt dán vào cô: “Ôi trời, tôi nghe nói Bùi tiểu thư không bao giờ ra ngoài tiếp khách, chẳng ai mời được cô. Muốn cùng Bùi tiểu thư ăn bữa cơm phải nhờ Tưởng thiếu mới được”.

“Đây là đạo diễn Trình và đạo diễn Hứa… đều là người mấy năm nay Phúc gia tích cực lăng xê. Hai đạo diễn muốn mời Bùi tiểu thư ăn cơm từ lâu, để bàn chuyện hợp tác sau này. Hôm nay mọi người nể mặt tôi, gặp mặt nói chuyện.” Tưởng Duy Thành cất giọng không mặn không nhạt, giới thiệu lai lịch của đối phương.

Nói xong, anh không ngồi cạnh Bùi Hoan mà đi sang phía đối diện.

Bùi Hoan dần hiểu ra vấn đề. Phúc gia là ông chủ đứng sau hai người này. Phúc gia cũng ở trong giới xã hội đen, đáng tiếc không có vai vế. Gần đây ông ta lôi kéo mấy đạo diễn của làng giải trí, hai bên cùng lợi dụng lẫn nhau. Thảo nào Trịnh Yến Dung cũng nhắc đến ông ta.

Đến lúc này Bùi Hoan hoàn toàn mất cảm giác. Bây giờ cô như con cá nằm trên thớt, đợi nhát dao bổ xuống, có khổ sở ấm ức cũng vô dụng.

Bùi Hoan đột nhiên muốn bật cười. Bởi vì áo khoác ngoài bị châm thuốc nên cô chỉ choàng tạm chiếc khăn quàng. Mặc dù điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ tương đối cao nhưng cô vẫn thấy lạnh.

Lúc Trịnh Yến Dung đề cập, cô đã đoán ra vấn đề nên từ chối ngay. Những bữa cơm xã giao như vậy thường dùng việc bán sắc để giao dịch. Tuy nhiên, Bùi Hoan thật sự không ngờ, Tưởng Duy Thành giải vây rồi đưa cô đi, quanh đi quẩn lại, cô vẫn rơi vào tình cảnh này.

Đạo diễn Trình ở phía đối diện đi đến rót rượu cho Bùi Hoan. Cả người ông ta gần như áp vào người cô, còn thừa dịp nắm tay cô. Bùi Hoan nở nụ cười lấy lệ, lập tức rút tay về. Cô không nhìn hai người đàn ông kia, mà quay sang Tưởng Duy Thành.

“Tôi có nên cảm ơn Tưởng thiếu trước vì đã cho tôi cơ hội này?”

Tưởng Duy Thành lặng lẽ thưởng thức rượu vang, không nhìn cô cũng chẳng đáp lời.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Bùi Hoan đưa ly rượu lên môi nhưng không uống, chỉ để lại một vết son đỏ, vừa vặn nổi bật trên miệng cốc sóng sánh, khiến ông già háo sắc ngồi bên cạnh không thể rời mắt.

Bùi Hoan nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh, đầu lại đau nhức, ánh sáng càng lúc càng chói mắt. Nơi này bất kể là trắng hay đen, dù bạn có mạ vàng toàn thân, một khi đã nhúng chàm, những trò bát nháo vĩnh viễn không kết thúc.

Bàn tay của đạo diễn Trình càng lúc càng mất trật tự. Ông ta kéo ghế ngồi cạnh Bùi Hoan, cười híp mắt nói điều gì đó mà cô để ngoài tai. Tưởng Duy Thành không nhìn sang bên này chỉ mải nói chuyện với người đàn ông còn lại.

Đạo diễn Trình bất chợt nắm cổ tay đang cầm ly rượu của Bùi Hoan, vừa nắn bóp vừa cảm nhận, người phụ nữ này xinh hơn trên màn ảnh nhiều.

“Em muốn quay phim gì? Theo tôi đóng phim điện ảnh đi. Hai năm nay, phim truyền hình càng ngày càng xuống dốc. Em xem, có diễn viên nào chuyển sang màn ảnh rộng còn quay về đóng phim truyền hình không?” Đạo diễn Trình thì thầm bên tai cô.

Bùi Hoan cười nhạt, khéo léo xoay cổ tay, thoát khỏi bàn tay của đạo diễn Trình. Cô vẫn hướng ánh mắt về Tưởng Duy Thành, hỏi anh: “Tưởng thiếu đưa tôi đến đây, tôi sẽ nghe anh ấy”.

Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng quay sang Bùi Hoan.

Bùi Hoan nhìn anh không chớp mắt. Tưởng Duy Thành định nói điều gì đó nhưng đạo diễn Trình đột nhiên ôm chầm lấy Bùi Hoan, ghé miệng muốn hôn cô.

Bùi Hoan lập tức xoay người tát bốp vào mặt ông ta.

Đạo diễn Trình từng gặp đối tượng không thức thời hay giả vờ thanh cao, nhưng ông ta chưa bao giờ bị phụ nữ tát vào mặt. Vì vậy, ông ta đờ ra trong giây lát.

Bùi Hoan đứng dậy đi đến bên Tưởng Duy Thành. Cô cầm ly rượu còn đầy nguyên, dốc lên đầu anh. Tưởng Duy Thành ngồi bất động, Bùi Hoan ôm vai anh, động tác vô cùng phong tình, miệng cười khanh khách.

Tưởng Duy Thành không còn vẻ phong lưu đắc ý mà vô cùng nhếch nhác.

Bùi Hoan chưa từng chứng kiến Tưởng Duy Thành khó coi đến thế, đầu tóc quần áo đều ướt rượt.

Hai ông đạo diễn ở trong phòng bây giờ mới có phản ứng, vừa mắng chửi vừa lao đến kéo Bùi Hoan. Cô liền quay người giơ chân, dùng mũi giày cao gót đạp mạnh, khiến hai người ngã xuống đất.

“Anh quên tôi trưởng thành ở nơi nào rồi sao? Tìm người cũng nên tìm loại có bản lĩnh một chút.”

Tưởng Duy Thành đập bàn, gạt đĩa thức ăn sang một bên. Hai người đàn ông thấy tình thế bất thường, đều không lên tiếng.

Bùi Hoan cúi đầu ghé sát tai Tưởng Duy Thành, vòng tay qua vai anh. Trên người anh tỏa ra mùi rượu vang thơm nồng.

Cách đây rất lâu, lúc Tưởng Duy Thành mới đưa Bùi Hoan đi, cô còn nhỏ tuổi, chịu bao khổ sở vất vả mới có thể sinh con gái. Lúc bấy giờ, bởi vì sức khỏe kiệt quệ nên cô phải nằm viện một thời gian.

Ngày nào anh cũng đi thăm cô, buổi tối thường ôm cô, đợi cô yên tâm ngủ say mới ra về.

Nhiều năm sau, nửa đêm tỉnh mộng, Tưởng Duy Thành đã quên mất tại sao bản thân ngày càng lún sâu, trong khi Bùi Hoan mãi cũng không chịu mở lòng.

Hai người chỉ có thể dùng phương thức làm tổn thương lẫn nhau, bằng không sẽ không công bằng.

Tưởng Duy Thành không thể kiềm chế, định quay người ôm Bùi Hoan. Nhưng cô dùng hết sức lực giữ chặt vai anh, không cho anh động đậy. Cô không chất vấn cũng chẳng đau lòng, chỉ là lần đầu tiên trong đời cô chủ động ôm Tưởng Duy Thành, giống như anh từng làm với cô năm xưa.

Sau đó Bùi Hoan nói rành rọt từng từ một bên tai anh: “A Thành, chúng ta li hôn đi”.

Tưởng Duy Thành nhắm mắt.

Bùi Hoan ném ly rượu xuống đất, một mình rời khỏi phòng. Cô không hề quay đầu nhìn Tưởng Duy Thành.


/21

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status