CHƯƠNG 20
Hôm nay Diệp Khúc Đào có trang điểm, mất không ít thời gian, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Hai người bọn họ không còn cách nào khác đành phải xuống cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới nhà để mua vài món mang theo.
Diệp Khúc Đào ăn trong xe, chỗ của Chu Canh Minh cách nơi làm việc rất gần, không lâu sau cô đã ăn xong cái bánh bao hấp cuối cùng, cô chuẩn bị đi thì bị Chu Canh Minh ngăn lại để đút sữa đậu nành cho cô "Thêm hai ngụm nữa."
Diệp Khúc Đào uống thêm hai ngụm nữa, uống cạn sữa đậu nành rồi mới ra ngoài, cô sợ lãnh đạo mới đến sớm.
Diệp Khúc Đào vội vội vàng vàng đi làm, tuy nhiên cô vẫn đến muộn, cô không ngờ lãnh đạo mới tới đã ở trong văn phòng sớm đến vậy.
Cô không đến trễ, nhưng cô lại không đến sớm hơn lãnh đạo mới nên khi gõ cửa, cô cảm thấy khá ngượng ngùng.
Diệp Khúc Đào áy náy gọi “Thư ký Cảnh.”
Nghe thấy vậy, người đàn ông vẫn đang làm việc trên bàn ngẩng đầu lên nhìn cô, cười rạng rỡ "Cô là trợ lý mới của tôi sao? Cô xinh thật đó."
Khoảnh khắc anh ấy ngẩng đầu lên, Diệp Khúc Đào đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ấy.
Thư ký Lý nói không sai, anh ấy thực sự rất đẹp trai.
Mặc một bộ tây trang ngay ngắn, dáng người cao gầy.
Nhưng Diệp Khúc Đào vẫn biết bộ não yêu đến si mê của mình chỉ hướng tới Chu Canh Minh, tuy rằng mấy người đàn ông khác cũng đẹp trai nhưng nếu so sánh với bạn trai cô thì vẫn không ai có thể đẹp hơn Chu Canh Minh.
Dù sao cũng là vẻ đẹp của người bình thường, thư ký Cảnh còn là một chàng trai tỏa nắng với nụ cười rạng rỡ mà.
Tuy nhiên, cô thích vẻ đẹp trai, lạnh lùng và cấm dục của Chu Canh Minh hơn, nó đem lại cho cô cảm giác muốn kéo anh xuống nước để cùng sa đọa.
Cô cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Diệp Khúc Đào nghe vậy có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người khen cô xinh đẹp, cô đỏ mặt phủ nhận "Không, thư ký Cảnh đừng trêu tôi nữa, anh định dọn dẹp đồ đạc sao? Tôi đã giúp anh dọn văn phòng rồi, nếu anh còn muốn dọn gì nữa thì tôi sẽ dọn lại cho anh. "
Cảnh Duy ngồi xuống “Không cần, tôi vừa thu dọn đồ đạc xong rồi, rất ngăn nắp, cảm ơn cô, lát nữa cô đưa tôi đi làm quen với môi trường xung quanh, chào hỏi đồng nghiệp một chút nhé, trước tiên pha cho tôi một tách trà đã. "
Diệp Khúc Đào nói được.
Cô chạy nhanh đi ra ngoài pha trà cho anh ấy.
Diệp Khúc Đào pha cho anh ấy một tách trà kỷ tử, không có người lãnh đạo nào làm việc trong cơ quan hành chính lại từ chối một tách trà tuyệt vời như vậy
Cô trở lại bàn làm việc, mở ngăn tủ muốn tìm kỷ tử nhưng không thấy đâu cả.
Cô nhớ ra hai ngày trước mình đã đưa nó cho Chu Canh Minh rồi.
Bởi vì ngày nào anh cũng uống trà, trà kỷ tử là món yêu thích của anh nên cô đưa cả một gói kỷ tử cho anh rồi, có lẽ anh chưa uống nhiều lắm đâu.
Diệp Khúc Đào nhân lúc các đồng nghiệp còn chưa tới, cũng không có nhiều người mà nhanh chóng lén đi tìm Chu Canh Minh.
Cô gõ cửa, lễ phép hỏi "Phó giám đốc sở Chu, em là Diệp Khúc Đào, em có việc tìm anh, em có thể vào được không?"
Chu Canh Minh nói "được", cho phép cô đi vào phòng.
Diệp Khúc Đào đi vào liền nhìn xem có kỷ tử trên bàn của anh hay không.
Vừa nhìn, cô vừa hỏi anh "Anh yêu, chỗ kỷ tử em để ở chỗ anh lúc trước đâu rồi, anh còn không? Đưa cho em một ít đi."
Chu Canh Minh nghe được lời này, theo bản năng mà mở ngăn kéo bên phải ra, chuẩn bị đưa cho cô, thuận miệng hỏi một câu “Cho ai vậy?”
Diệp Khúc Đào trả lời "Cho lãnh đạo mới của em. Hóa ra anh ấy cũng thích uống trà, vì vậy em định pha trà kỷ tử cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ rất thích, nếu có thì đưa cho em, nhanh lên, đừng để anh ấy phải đợi.”
Chu Canh Minh "..."
Anh nhìn nửa gói kỷ tử còn sót lại trong ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại, vẻ mặt ủ rũ nói "Hết rồi, anh uống hết rồi."
Diệp Khúc Đào nghĩ không thể nào. Làm sao anh có thể uống hết được? Nhiều kỷ tử như vậy, anh ăn không cũng không thể hết được.
"Không còn nữa sao? Em nhớ rõ lúc trước đưa cho anh rất nhiều mà, anh uống nhiều như vậy làm gì chứ? Uống nhiều cũng không tốt đâu."
Vừa nói, cô vừa nhìn xuống bàn xem anh có lừa cô không.
Giọng Chu Canh Minh nghèn nghẹn, không cho cô xem ngăn kéo "Lúc trước còn tặng cho người khác uống nữa."
Diệp Khúc Đào nhìn không thấy có, cô chỉ ừ một tiếng, cũng không có ý định tiếp tục tìm nữa.
Cô đi ra ngoài.
Diệp Khúc Đào chỉ có thể pha trà trong văn phòng cho anh ấy uống.
Trà trong văn phòng cũng không tồi, Cảnh Duy nhấp một ngụm rồi nói rất ngon.
Cô yên tâm đi ra ngoài, đến giờ làm việc, cô gõ cửa gọi Cảnh Duy ra ngoài, nói đồng nghiệp đã tới.
Cảnh Duy đi ra ngoài để chào hỏi mọi người, các đồng nghiệp đều đã làm quen với nhau.
Đến lượt Chu Canh Minh, khi Diệp Khúc Đào đang cân nhắc có nên vào chào hỏi với anh hay không thì Chu Canh Minh đã mở cửa bước ra.
Diệp Khúc Đào giới thiệu qua chức vụ của Chu Canh Minh một lần, Cảnh Duy lập tức đi qua chào hỏi “Anh là phó giám đốc sở Chu sao, tôi tên là Cảnh Duy.”
Chu Canh Minh nhìn Diệp Khúc Đào liếc mắt một cái, đưa tay chào hỏi anh ấy.
Sau khi Cảnh Duy buông tay, quay lại bên Diệp Khúc Đào, đứng sát bên cạnh Diệp Khúc Đào nói "Cô đi nói với các đồng nghiệp tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn tối."
Diệp Khúc Đào nghe xong thì nói được, vì lúc nãy anh ấy đứng gần cô nên cô có cảm giác lỗ tai mình có hơi nóng, cô sờ vào tai mình một chút rồi lập tức rời đi.
Trước khi Cảnh Duy đi còn nhìn Chu Canh Minh gật đầu một cái rồi mới rời khỏi.
Diệp Khúc Đào vội vàng thông báo với mọi người, lúc cô quay lại, Chu Canh Minh còn thấy cô rót đầy bình nước cho Cảnh Duy.
Chu Canh Minh gọi cô lại “Trợ lý Diệp.”
Diệp Khúc Đào nghi hoặc nhìn anh “Sao vậy?”
Chu Canh Minh đem bình giữ nhiệt đưa cho cô “Rót nước cho anh nữa.”
Diệp Khúc Đào không muốn làm vậy, anh đã đồng ý giữ khoảng cách với cô để đồng nghiệp không nhìn thấy. Giờ cô giúp anh rót nước, họ sẽ không cảm thấy cô đang lợi dụng anh, lạm dụng quyền lực sao?
Nếu là lãnh đạo khác cô chắc chắn sẽ giúp họ rót nước, nhưng đây là Chu Canh Minh bạn trai của cô, không được
Mặt Diệp Khúc nghiêm túc giống như đang xử lý công việc như thường lệ "Phó giám đốc sở Chu, em nghĩ anh để Lục Cẩn rót nước cho mình thì sẽ tốt hơn. Anh ta là trợ lý của anh chứ không phải là em."
Chu Canh Minh "..."
/350
|