Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 74 - Tôi Chính Là Đồ Ngu

/109


Trong phòng rất yên tĩnh, Phàm Nhất Hàng nhìn đề, La Vy Vy nhìn Phàm Nhất Hàng.

Ước chừng khoảng ba phút sau, Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu lên: Đừng nản lòng, cậu không biết làm cũng bình thường thôi. Đề hôm nay có độ khó quả thực cao hơn trước đây một chút, bởi vì là bài tập của tiết thứ năm rồi.

Phàm Nhất Hàng tìm ngược lại bài tập tiết đầu tiên. Quyển vở sạch sẽ đến nỗi một chữ cũng không viết.

Toán học, La Vy Vy ngay cả chép cũng lười.

Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây, nói: Trước tiên cậu làm từ bài tập tiết đầu trước đi.

La Vy Vy nắm tay, mặc cả: Hay là làm từ tiết bốn được không? Không thì tôi ngồi đến bao giờ mới có thể làm xong bài tập được cơ chứ?

Phàm Nhất Hàng lắc đầu, nghiêm túc nói: Làm bài tập không phải để làm cho xong, mà là để kiểm tra lỗ hổng kiến thức để bù vào. La Vy Vy, thái độ học tập này của cậu là sai rồi, khó trách thành tích không tốt.

Nghe đến mấy chữ khó trách thành tích không tốt này, La Vy Vy nổi khùng luôn rồi. Cô đẩy bàn một cái, ghế ngồi tự động dịch ra phía sau, rồi đứng mạnh dậy.

Đúng! Thành tích của tôi không tốt, tôi chính là đồ ngốc! Cậu thông minh, cậu xem hiểu Thuyết tương đối , cậu lúc nào cũng có thành tích đứng đầu, được chưa hả?

La Vy Vy tức đến nỗi đầu mày cũng nhíu cả lại, giống như là hai con sâu róm vậy.

Đúng vậy, cô rất tức giận.

Thành tích bản thân không tốt, điều này cô biết, ai cũng đều có thể nói cô, nhưng Phàm Nhất Hàng thì không được!

Kiểu người trời sinh đã thông minh như cậu, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của loại người học hành đần độn như tôi! Cậu cứ nghĩ tôi không muốn được người khác khen thành tích tốt hay sao? Tôi cũng không phải là sinh ra đã là học sinh hư hỏng! La Vy Vy càng nghĩ càng tức, cảm xúc như quả bóng bay bị xì hơi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều bộc phát ra ngoài hết, một chút cũng không thu lại được.

Phàm Nhất Hàng ngồi trên ghế, nhìn La Vy Vy đã đỏ hết cả viền mắt lên, xem ra là có chút tủi thân rồi, trong nhất thời cậu có hơi luống cuống.

Sao lại....tức giận nữa rồi? Cậu chỉ đang giải thích ý nghĩa sự tồn tại của bài tập thôi mà.

Mặc kệ như thế nào, Phàm Nhất Hàng vẫn quyết định xin lỗi trước.

Nói thành tích La Vy Vy không tốt cũng có điểm không đúng lắm. Mặc dù là sự thật, nhưng cậu lại quên không suy xét đến đối phương là một cô gái có lòng tự trọng....

Thôi được rồi, La Vy Vy cũng là con gái, cái này cậu quên mất, nhưng cũng không thể trách cậu được.

Xin lỗi. Cậu thành khẩn đứng dậy xin lỗi.

Hứ.

La Vy Vy ngoảnh đầu sang một bên, tâm trí dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô là một người cảm xúc hóa, vậy nên bình thường cô vẫn không biết khống chế tính khí của bản thân, nhưng cô thật sự không để những chuyện đó ở trong lòng. Tức giận cũng đã tức giận rồi, đây cũng là lí do tại sao tính khí cô lại không được coi là tốt. Nhưng cô cũng có rất nhiều bạn... Thôi được rồi, là bạn khác giới.

Không sao. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô liền nói: Du sao thành tích của tôi không tốt cũng là sự thật, lời cậu nói cũng không có sai.

Phàm Nhất Hàng gật đầu. Đúng vậy, lời cậu nói không phải là nói sai đâu nhỉ?

Đón lấy ánh mắt nhìn tới của La Vy Vy, cậu lâoj tức làm động tác gật đầu: ?

Lúc này La Vy Vy mới tiếp tục nói: Nhưng tôi cũng không phải hoàn toàn là kẻ đần độn! Thành tích ngữ văn của tôi rất tốt đấy! Chỉ cần tôi nghiêm túc học hành, vượt qua cậu cũng không phải là không có khả năng! Đúng rồi, lần trước cậu thi đứng hạng mấy?

Phàm Nhất Hàng lắc đầu: Tuần sau mới thi.

Ờ. La Vy Vy nghĩ Phàm Nhất Hàng nhiều nhất cũng là thi được trước hạng mười đi. Bởi vì cô thấy có lúc cậu ấy cũng không nghe giảng gì cả, giáo viên ở bên trên giảng, nhưng cậu ta lại tự mình làm đề thi của mình. Với phương thức học này thì điểm thi cũng chẳng phải đặc biệt xuất sắc đâu.

Mà cô, lúc thi nhập học cũng thi được tới hạng mười của lớp đấy nhá!

Đương nhiên, thi nhập học chỉ có hai môn Ngữ văn và tiếng Anh thôi.

La Vy Vy mang theo khí thế hùng dũng như trâu, ngẩng đầu ưỡn ngực quay trở về bàn, nắm chặt bút.

Vừa nãy cậu nói bắt đầu làm từ tiết thứ mấy?

Phàm Nhất Hàng: ....Tiết đầu tiên.

La Vy Vy thật sự là người thay đổi cảm xúc nhanh chóng nhất mà cậu từng gặp. Thấy dáng vẻ nghiêm túc làm bài tập tiết đầu của La Vy Vy, trong lòng cậu không nhịn được mà có chút cảm khái.

……

Dưới tầng, Phàm Tằng Minh dùng bốn cách giải để nói tỉ mĩ, kỹ lưỡng về đề này cho Tần Thiên Thiên. Đợi đến khi làm xong câu cuối cùng, trong lòng Tần Thiên Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, miệng cảm kích không thôi nói: Cảm ơn ông nội! Đề này con đều hiểu hết rồi.

Phàm Tằng Minh gật đầu một cách tự hào: Sau này còn có đề nào khó cứ việc hỏi ông, dù sao một lão già đầu như ông cũng chẳng có việc gì phải làm, có rất nhiều thời gian rảnh.

Môi Tần Thiên Thiên méo đi một chút, sắc mặt phức tạp mà vâng một tiếng

Nhưng cô ta đang đeo khẩu trang, biểu cảm trên khuôn mặt có phức tạp đến đâu thì Phàm Tằng Minh cũng không nhìn thấy được.

Cô ta vừa định từ biệt để lên tầng, Phàm Tằng Minh đã mở miệng hỏi: Con bị cảm rồi sao?

Ông chỉ vào khẩu trang cô đang đeo.

Loại chuyện bị bố đánh như vậy, theo lẽ thường Tần Thiên Thiên khẳng định sẽ ngầm thừa nhận là bản thân bị cảm, nhưng người hỏi là Phàm Tằng Minh, người xem ra là có hảo cảm rất tốt đối với La Vy Vy, trong lòng cô ta liền nghĩ ra cách khác.

Có lẽ, nói ra sự thật so với việc nhầm thừa nhận bản thân mình bị cảm thì sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn hẳn.

Đầu mày Tần Thiên Thiên hơi nhíu lại, viền mắt đỏ lên.

Mặc dù đang đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt thì vẫn có thể thấy rõ được.

Trông thấy dáng vẻ Tần Thiên Thiên gần như sắp khóc đến nơi, Phàm Tằng Minh cứ nghĩ bản thân mình hỏi sai câu hỏi rồi. Ông vội vàng xin lỗi: Xin lỗi cháu, câu hỏi này của ông khiến cháu...

Tần Thiên Thiên trực tiếp cởi khẩu trang của mình xuống, để lộ ra dấu tay sưng vù ở một bên má.

Phàm Tằng mình bị dọa cho sợ hãi: Đây là...

Là bố con đánh. Tần Thiên Thiên cúi đầu xuống, hai tay gảy khẩu trang ở trong tay, lộ rõ vẻ buồn bã.

Phàm Tằng Minh hiểu rồi.

Thảo nào con bé đột nhiên liền đỏ cả mắt lên, thì ra là bị người lớn đánh, khó trách lại mang theo khẩu trang.

Bố con cũng thật là... Mặc kệ như thế nào thì cũng đừng động tay chứ. Con trai đánh mấy cái thì không sao, sinh ra con gái bảo bối mà anh ta còn động tay làm gì chứ? Không thể nói nhẹ nhàng được sao? Phàm Tằng Minh nói. Ông vỗ vai Tần Thiên Thiên: Yên tâm đi, sau này nếu có gặp bố con, ông sẽ nói anh ta một trận!

Đừng... Tần Thiên Thiên vội vàng kéo vạt áo của Phàm Tằng Minh. Cô ta vừa định mở miệng thì lại lập tức im lặng lại, bày ra dáng vẻ khó nói.

Sao vậy? Phàm Tằng Minh nhíu mày: Có chuyện thì con cứ nói ra đi, lão già này sẽ làm chủ cho con!

Tần Thiên Thiên cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, quấn quýt nói: Chuyện bố con đánh con thật ra là không thể trách bố con được, đều là bởi vì...chị.

Phàm Tằng Minh nhướng mày: Vy Vy?

Vâng... Tần Thiên Thiên cắn môi: Chị khi tỉnh dậy có tức giận, buổi sáng con đi gọi chị ấy dậy, chị ấy liền động tay đánh con. Bố con chạy vào trong phòng, nhưng chị lại nói....lại nói....

Lời còn chưa nói hết Tần Thiên Thiên đã ôm lấy mặt, thấp giọng khóc nức nở.

Đừng khóc đừng khóc. Phàm Tằng Minh đưa tay rút giấy lau đưa cho Tần Thiên Thiên.

Tần Thiên Thiên ngẩng mặt lên, nhận lấy giấy lau, cầm nó lau đi dấu nước mắt ở trên mặt. Sau đoá cô ta đeo khẩu trang vào, ánh mắt buồn phiền, nói: Con không nên nói ở sau lưng chị, nhưng con thật sự rất oan ức, con không có đánh chị ấy, rõ ràng là chị ấy động tay với con...

Ừ... Ừ. Phàm Tằng Minh gật đầu, có chút kinh ngạc, nhưng ông cũng không hoàn toàn tin lời Tần Thiên Thiên nói.

Một là dù sao ông cũng hiểu quá rõ về La Vy Vy hay Tần Thiên Thiên, không biết được tính cách thật sự của hai đứa trẻ này, không có cách nào phán xét đúng sai được. Hơn nữa ở trong mắt ông, La Vy Vy không giống người sẽ làm ra loại chuyện này, chuyện này hoặc là hiểu lầm, hoặc là Tần Thiên Thiên che giấu đi một phần sự thật. Hoặc là La Vy Vy đóng kịch quá tốt, ông không thể nhìn thấu tâm tư của đứa trẻ này được.

Hai là, ông không phải người trẻ tuổi nữa rồi, những năm này ông đã gặp qua rất nhiều chuyện còn phức tạp hơn chuyện này rất nhiều, biết rõ lòng người là khó đoán nhất. Vậy nên ông sẽ không chỉ nghe lời từ một phía liền tin tưởng tất cả lời của Tần Thiên Thiên.

Sau một hồi trầm mặc, Phàm Tằng Minh mở miệng: Con gọi hai đứa nó xuống ăn chút hoa quả đi, làm bài tập một lúc chắc cũng mệt rồi.

Vâng ạ. Tần Thiên Thiên đứng dậy. Cô ta nhìn ông nội Phàm, nói: Ông nội Phàm, những lời con nói với ông, ông cứ coi như con chưa từng nói. Con rất thích chị, con không muốn có mâu thuẫn với chị...

Phàm Tằng Minh cười: Con hên tâm đi, ông sẽ làm một cái cây rỗng, cái gì cũng sẽ không nói.

Vâng. Tần Thiên Thiên gật đầu, nhấc chân đi lên tầng.

Trong lòng cô ta có chút thấp thỏm không yên. Bởi vì cô ta không biết rõ liên Phàm Tằng Minh có tin lời cô ta nói hay khôn. Phàm Tằng Minh này xem ra rất thoải mái, nhưng cô nói nhiều như vậy rồi mà ông ta một chút biểu hiện cũng không có.

Nhưng ít nhất là cũng không có biểu hiện là nghi ngờ cô ta, điều này khiến cô ta thở phào một chút

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status