“Nếu các ngươi đều là gạt ta, đệ đệ cũng không phải bị bệnh, ta phải trở về thôi. Ta đã đáp ứng vương, trước khi trăng lặn phải trở về, đã nói phải giữ tín, đệ đệ bảo trọng.”
Biểu ca Mộng Nguyệt nghe thấy nàng nói vậy, cảm giác mình ở trong lòng Mộng Nguyệt rất không quan trọng, trong lòng nàng cũng chỉ có đệ đệ của nàng thôi, hắn cảm giác rất không tự nhiên, cũng rất khó chịu, giống như khi một đồ vật của mình bị người khác cướp đi, mà mình vì không chiếm được mà vô cùng mất mát.
“Vương?! Từ lúc nào đã thân thiết như vậy?! Nguyệt nhi! Muội đừng cố chấp mê muội nữa! Nếu như đầu óc hắn thực không bình thường như mọi yêu ma quỷ quái khác, thật đối với loài người nhỏ bé có tình cảm, cũng sẽ không cả ngày nhốt muội, khiến muội không có tự do, canh chừng muội chằm chằm giống như tù phạm, muội tự xem lại mình một chút, tính cách vốn hoạt bát đã biến đi đằng nào?! Muội sớm muộn sẽ chết dưới hành hạ phi nhân tính của hắn, cuối cùng trở thành bữa ăn trong mâm của yêu quỷ!” Cho dù tranh không thắng đệ đệ của nàng, ta ngay cả tối thiểu một kẻ dị loài lại tranh không thắng sao?! Biểu ca Mộng Nguyệt tự đại nghĩ.
“Đúng đúng, Ngô cô nương, ngươi đừng vội đi a! Khẳng định quái vật kia đã hạ ma chú lên người ngươi, ngươi bị hắn mê hoặc tâm trí! Nếu có thể thoát khỏi miệng cọp liền có thể giải trừ mê hoặc này, dứt khoát không lưu lại dã vị sa mạc, ngay đêm đó, chúng ta nhiều người lại phải sợ không thể kết liễu hắn sao?! Nếu là không thể trừ bỏ ma pháp, nói vậy chúng ta cũng có kỳ nhân, cao nhân, chắc chắn sẽ giải trừ nguyền rủa trên người ngươi, chớ có lo lắng, thích người nào, không thích người nào là tự do của cô nương, tại hạ ở chỗ này cũng không tiện nói, coi như cô nương si tâm lầm lỡ, thích phải kẻ vốn không nên thích, cũng không cần quên đi thân nhân của mình, một lần này đi ra quỷ bảo thật không dễ, lần sau chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, coi như là nói lời từ biệt cùng biểu ca ngươi luôn cô độc mong nhớ, biểu ca ngươi mấy ngày qua thật ra lo lắng cho ngươi biết bao, ta cho là Ngô cô nương cũng cần thiết phải được vị biểu ca đây nói rõ ý tưởng hành động thoát khỏi si tâm lầm lạc này đi! Bát kể là tốt hay xấu, cũng coi là có chút giao phó. Ngô Mộng Hạo, đi, chúng ta cùng đi tìm chút dã vị ngon bưng tới chiêu đãi tỷ tỷ ngươi.” Nói xong liền lôi kéo Mộng Hạo bước ra ngoài.
Sa mạc vào đêm lúc này thì kiếm đâu ra dã vị gì a! Phần lớn động vật ăn được cũng không ra ngoài lúc này. Nhưng là lời nói dối lộ liễu như vậy cũng đã bị mấy người, vốn đang có tâm sự riêng, bỏ quên.
Thực ra Ngô Mộng Hạo cũng muốn tạo cơ hội cho tỷ tỷ cùng biểu ca ở riêng, hy vọng biểu ca có thể sử dụng tấm chân tình của mình đánh thức tỷ tỷ, vì vậy lưu lại hai người trong phòng, kỳ thực vốn không hề muốn đi cùng tên phỉ thủ.
“Ai…..” Mộng Nguyệt vốn định ngăn lại đệ đệ, nhưng là muốn trước khi trở về nghe biểu ca nói rõ, nàng biết suy nghĩ của đệ đệ, cũng quả thật có mấy lời muốn dặn dò biểu ca, mà theo như cá tính đệ đệ nàng hiểu rõ, Mộng Hạo chỉ sợ chưa nghe xong đã không khống chế được mình, thương tâm khổ sở, sợ rằng Mộng Hạo sẽ dùng tình thân tỷ đệ ép mình làm theo ý cậu, mà bản thân mình nếu như nhìn thấy đệ đệ khóc thút thít thương tâm, nhất định sẽ không đành lòng, sẽ mềm lòng mà ở lại, đến lúc đó trái với lời hứa với quỷ vương, sẽ gây hại cho đệ đệ, bởi vì quỷ vương nói một sẽ không hai. Ngẩng đầu một chút nhìn bóng đêm đang ngày càng chuyển, nàng không nói nhiều, để biểu ca nhanh nói hết….
Phỉ thủ nhìn ra Ngô Mộng Nguyệt thích ma quỷ kia, nói vậy cái bí mật đó hẳn con tiện nhân kia đã biết, nói nhiều vô ích, xem ra kế hoạch của mình còn chưa bắt đầu đã sụt bại, trong lòng oán hận vô cùng, không hề ngờ kết quả lại như vậy, nhìn Ngô Mộng Hạo đang cúi đầu uống nước cạnh dòng suối xanh biếc, đột nhiên trong lòng nảy sinh một âm mưu, lặng lẽ lấy ra từ trong ngực binh khí thiết trảo (móng sắt), dấu ở phía sau, há mồm kêu lớn: “Mau nhìn, giữa sa mạc xuất hiện một con hồ ly!”
Ngô Mộng Hạo quay người lại nhìn, chỉ thấy giữa ngực dâng lên một trận đau nhói, một thiết trảo lạnh như băng lấy tốc độ thật nhanh, chính xác đâm thật sâu vào ngực trái mình, một đầu kia thiết trảo chính là vị đại ca cậu đang sùng bái! Cho đến khi ngã xuống hoàn toàn, trên khuôn mặt non nớt vẫn mang đầy vẻ không thể tin cùng giận giữ….
Phỉ thủ giữ chặt thiết trảo quay quay móc móc, giật ra, theo thiết trảo vung ra là một trái tim đỏ tươi đầy máu.
“Hừ! Không oán ta được! Muốn oán thì oán mệnh ngươi không tốt đi! Ha ha!!!” Đem thiết trảo cùng buồng tim tiện tay ném vào trong dòng nước xanh, thò tay xuống rửa sạch bàn tay đầy máu, sau đó xoay người hướng nhà gỗ chạy, trên khuôn mặt là bi thiết khôn cùng….
Làm chương này, Yukio cảm thấy vừa tức giận vừa cảm thấy nực cười.
Con người ta quả thực luôn hướng tới thứ mình không có, mà bỏ qua những thứ luôn bên cạnh mình, để rồi đến khi quay đầu lại, thứ đó đã không còn ngay bên…. Quỷ vương cũng khá giống Yuuji nha, luôn cưng chiều theo ý (những) người mình yêu thương, yêu chiều tới mức tự làm tổn thương chính mình…..
Ma quỷ là gì? Cũng là một phần trong con người thôi? Có những con người còn ác độc hơn ma quỷ…. Có lẽ sự so sánh này cũng là một lý do khiến ta thích “Trong Mộng Kì Duyên”… Con người có những lúc quá dễ tin, lại cũng có những lúc quá cố chấp…. Thực rất nực cười….
…..
Biểu ca Mộng Nguyệt nghe thấy nàng nói vậy, cảm giác mình ở trong lòng Mộng Nguyệt rất không quan trọng, trong lòng nàng cũng chỉ có đệ đệ của nàng thôi, hắn cảm giác rất không tự nhiên, cũng rất khó chịu, giống như khi một đồ vật của mình bị người khác cướp đi, mà mình vì không chiếm được mà vô cùng mất mát.
“Vương?! Từ lúc nào đã thân thiết như vậy?! Nguyệt nhi! Muội đừng cố chấp mê muội nữa! Nếu như đầu óc hắn thực không bình thường như mọi yêu ma quỷ quái khác, thật đối với loài người nhỏ bé có tình cảm, cũng sẽ không cả ngày nhốt muội, khiến muội không có tự do, canh chừng muội chằm chằm giống như tù phạm, muội tự xem lại mình một chút, tính cách vốn hoạt bát đã biến đi đằng nào?! Muội sớm muộn sẽ chết dưới hành hạ phi nhân tính của hắn, cuối cùng trở thành bữa ăn trong mâm của yêu quỷ!” Cho dù tranh không thắng đệ đệ của nàng, ta ngay cả tối thiểu một kẻ dị loài lại tranh không thắng sao?! Biểu ca Mộng Nguyệt tự đại nghĩ.
“Đúng đúng, Ngô cô nương, ngươi đừng vội đi a! Khẳng định quái vật kia đã hạ ma chú lên người ngươi, ngươi bị hắn mê hoặc tâm trí! Nếu có thể thoát khỏi miệng cọp liền có thể giải trừ mê hoặc này, dứt khoát không lưu lại dã vị sa mạc, ngay đêm đó, chúng ta nhiều người lại phải sợ không thể kết liễu hắn sao?! Nếu là không thể trừ bỏ ma pháp, nói vậy chúng ta cũng có kỳ nhân, cao nhân, chắc chắn sẽ giải trừ nguyền rủa trên người ngươi, chớ có lo lắng, thích người nào, không thích người nào là tự do của cô nương, tại hạ ở chỗ này cũng không tiện nói, coi như cô nương si tâm lầm lỡ, thích phải kẻ vốn không nên thích, cũng không cần quên đi thân nhân của mình, một lần này đi ra quỷ bảo thật không dễ, lần sau chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, coi như là nói lời từ biệt cùng biểu ca ngươi luôn cô độc mong nhớ, biểu ca ngươi mấy ngày qua thật ra lo lắng cho ngươi biết bao, ta cho là Ngô cô nương cũng cần thiết phải được vị biểu ca đây nói rõ ý tưởng hành động thoát khỏi si tâm lầm lạc này đi! Bát kể là tốt hay xấu, cũng coi là có chút giao phó. Ngô Mộng Hạo, đi, chúng ta cùng đi tìm chút dã vị ngon bưng tới chiêu đãi tỷ tỷ ngươi.” Nói xong liền lôi kéo Mộng Hạo bước ra ngoài.
Sa mạc vào đêm lúc này thì kiếm đâu ra dã vị gì a! Phần lớn động vật ăn được cũng không ra ngoài lúc này. Nhưng là lời nói dối lộ liễu như vậy cũng đã bị mấy người, vốn đang có tâm sự riêng, bỏ quên.
Thực ra Ngô Mộng Hạo cũng muốn tạo cơ hội cho tỷ tỷ cùng biểu ca ở riêng, hy vọng biểu ca có thể sử dụng tấm chân tình của mình đánh thức tỷ tỷ, vì vậy lưu lại hai người trong phòng, kỳ thực vốn không hề muốn đi cùng tên phỉ thủ.
“Ai…..” Mộng Nguyệt vốn định ngăn lại đệ đệ, nhưng là muốn trước khi trở về nghe biểu ca nói rõ, nàng biết suy nghĩ của đệ đệ, cũng quả thật có mấy lời muốn dặn dò biểu ca, mà theo như cá tính đệ đệ nàng hiểu rõ, Mộng Hạo chỉ sợ chưa nghe xong đã không khống chế được mình, thương tâm khổ sở, sợ rằng Mộng Hạo sẽ dùng tình thân tỷ đệ ép mình làm theo ý cậu, mà bản thân mình nếu như nhìn thấy đệ đệ khóc thút thít thương tâm, nhất định sẽ không đành lòng, sẽ mềm lòng mà ở lại, đến lúc đó trái với lời hứa với quỷ vương, sẽ gây hại cho đệ đệ, bởi vì quỷ vương nói một sẽ không hai. Ngẩng đầu một chút nhìn bóng đêm đang ngày càng chuyển, nàng không nói nhiều, để biểu ca nhanh nói hết….
Phỉ thủ nhìn ra Ngô Mộng Nguyệt thích ma quỷ kia, nói vậy cái bí mật đó hẳn con tiện nhân kia đã biết, nói nhiều vô ích, xem ra kế hoạch của mình còn chưa bắt đầu đã sụt bại, trong lòng oán hận vô cùng, không hề ngờ kết quả lại như vậy, nhìn Ngô Mộng Hạo đang cúi đầu uống nước cạnh dòng suối xanh biếc, đột nhiên trong lòng nảy sinh một âm mưu, lặng lẽ lấy ra từ trong ngực binh khí thiết trảo (móng sắt), dấu ở phía sau, há mồm kêu lớn: “Mau nhìn, giữa sa mạc xuất hiện một con hồ ly!”
Ngô Mộng Hạo quay người lại nhìn, chỉ thấy giữa ngực dâng lên một trận đau nhói, một thiết trảo lạnh như băng lấy tốc độ thật nhanh, chính xác đâm thật sâu vào ngực trái mình, một đầu kia thiết trảo chính là vị đại ca cậu đang sùng bái! Cho đến khi ngã xuống hoàn toàn, trên khuôn mặt non nớt vẫn mang đầy vẻ không thể tin cùng giận giữ….
Phỉ thủ giữ chặt thiết trảo quay quay móc móc, giật ra, theo thiết trảo vung ra là một trái tim đỏ tươi đầy máu.
“Hừ! Không oán ta được! Muốn oán thì oán mệnh ngươi không tốt đi! Ha ha!!!” Đem thiết trảo cùng buồng tim tiện tay ném vào trong dòng nước xanh, thò tay xuống rửa sạch bàn tay đầy máu, sau đó xoay người hướng nhà gỗ chạy, trên khuôn mặt là bi thiết khôn cùng….
Làm chương này, Yukio cảm thấy vừa tức giận vừa cảm thấy nực cười.
Con người ta quả thực luôn hướng tới thứ mình không có, mà bỏ qua những thứ luôn bên cạnh mình, để rồi đến khi quay đầu lại, thứ đó đã không còn ngay bên…. Quỷ vương cũng khá giống Yuuji nha, luôn cưng chiều theo ý (những) người mình yêu thương, yêu chiều tới mức tự làm tổn thương chính mình…..
Ma quỷ là gì? Cũng là một phần trong con người thôi? Có những con người còn ác độc hơn ma quỷ…. Có lẽ sự so sánh này cũng là một lý do khiến ta thích “Trong Mộng Kì Duyên”… Con người có những lúc quá dễ tin, lại cũng có những lúc quá cố chấp…. Thực rất nực cười….
…..
/30
|