Nó đã học ở ngôi trường mới này 2 tuần rồi. đồng nghĩa với việc làm osin cho hắn 2 tuần. Nó cũng quen được 2 người bạn là Bích Ngọc và Cát Tường. Mọi chuyện với nó đều ổn trừ việc làm osin cho hắn. Nó thấy không thể mãi như thế này được. Nó đến đây để đi học chứ đâu phải để làm osin cho hắn đâu. Nó quyết định bãi công mặc dù hơi sợ. Nó vừa tới của lớp thì đã nghe thấy cái giọng ồm ồm của hắn.
-Cô đi mua đồ ăn cho tôi sau đó chép bài cho tôi nữa, nhanh lên tôi cho cô 5' mua đồ ăn.
Nó mặc kệ hắn luyên thuyên một hồi, đi lại chỗ của mình lấy bài ra ôn. Hắn thấy mình nói mà nó bơ đi thì bực lắm gắt lên:
-Này! tai cô có vấn đề hả, sao ko đi mua cho tôi đi còn ngồi đó.
Nó nhẹ nhàng ngẩn đầu lên đáp:
-Bộ anh bị cụt tay hay cụt chân hả, sao không tự đi mà mua!
Hắn ngạc nhiên hết mức, một con nhỏ trước giờ hắn sai chỉ biết làm theo vậy mà bây giờ dám cãi lại hắn.
-Cô không đi cũng được, đền xe cho tôi đi -hắn nghĩ nó sẽ sợ phải đền mà đi làm ngay nhưng không nó vẫn ngồi đó bình thản đáp lại hắn
-Tôi không trả đó, làm gì được tôi nào.Con trai gì mà xấu tính, ki bo, chấp vặt. Mà cái xe đó của anh đáng giá bao nhiêu mà anh càm ràm hoài vậy? không biết chán à. Tôi chán lắm rồi đó.- nó nói xong thì ngúng nguẩy bỏ đi mặc cho hắn đang tức điên
-Cô...cô giỏi lắm. dám chửi tôi ư! cô chán sống rồi phải không- hắn đạp chiếc bàn bên cạnh rồi cũng bỏ ra khỏi lớp luôn. Hắn đi tới quán cafe gần đó. Hai đứa bạn của hắn thấy hắn như vậy thì lấy làm thích thú lắm. Ai mà dám chọc giận hắn chứ, kẻ đó chắc chán sống rồi.
Còn nó sau khi chống lại hắn thì về nhà lên giường ngủ một giấc ngon lành, nó mơ về cái viễn cảnh được sống yên ổn không phải làm osin cho hắn nữa '' hạnh phúc quá''- nó nói trong giấc mơ. Nó đâu biết rằng đó chỉ là mơ, ngày tháng dông bão đang chờ nó ở phía trước.
Nụ cười của nó tắt ngấm khi sáng hôm sau nó vừa tới trường thì có 1 lũ con gái đầu xanh đầu đỏ, õng à õng ẹo chặn đường của nó. đứng đầu đám con gái đó không ai khác chính là Như Hạnh
-Ai cho phép mày chọc giận anh Huy của chúng tao- Như Hạnh nói
-Đúng rồi đó không dạy cho con nhỏ nhà quê này một trận thì nó không biết trời cao đất dày là gì đâu- mấy nhỏ phía sau nhao nhao cả lên.
Gì chứ đánh nhau ư? nó đâu biết đánh nhau đâu. mặt nó giờ đây tái mét mắt ngiền nhắm lại. Như Hạnh dơ tay lên định đánh nó thì có một bàn tay khác giữ lại. Nó nghe thấy mấy con nhỏ nói
-Anh Bảo Nam kìa đẹp trai quá- 1 nhỏ hét lên
-Đúng là anh ấy rồi. ôi hoàng tử của lòn em- nhỏ khác
Như Hạnh giật mình nhìn lên, một người con trai đẹp tựa thiên thần. ''Đúng là Bảo Nam rồi, anh ta đang làm gì ở đây vậy nhỉ''- Như Hạnh thắc mắc.
-Cô biến ngay cho tôi-Bảo Nam nói giọng lạnh lùng khiến người ta phải sợ. Lũ con gái phía sau Như Hạnh thấy Bảo Nam nổi giận thì đứa nào đứa nấy sợ hãi.
-Cô đi mua đồ ăn cho tôi sau đó chép bài cho tôi nữa, nhanh lên tôi cho cô 5' mua đồ ăn.
Nó mặc kệ hắn luyên thuyên một hồi, đi lại chỗ của mình lấy bài ra ôn. Hắn thấy mình nói mà nó bơ đi thì bực lắm gắt lên:
-Này! tai cô có vấn đề hả, sao ko đi mua cho tôi đi còn ngồi đó.
Nó nhẹ nhàng ngẩn đầu lên đáp:
-Bộ anh bị cụt tay hay cụt chân hả, sao không tự đi mà mua!
Hắn ngạc nhiên hết mức, một con nhỏ trước giờ hắn sai chỉ biết làm theo vậy mà bây giờ dám cãi lại hắn.
-Cô không đi cũng được, đền xe cho tôi đi -hắn nghĩ nó sẽ sợ phải đền mà đi làm ngay nhưng không nó vẫn ngồi đó bình thản đáp lại hắn
-Tôi không trả đó, làm gì được tôi nào.Con trai gì mà xấu tính, ki bo, chấp vặt. Mà cái xe đó của anh đáng giá bao nhiêu mà anh càm ràm hoài vậy? không biết chán à. Tôi chán lắm rồi đó.- nó nói xong thì ngúng nguẩy bỏ đi mặc cho hắn đang tức điên
-Cô...cô giỏi lắm. dám chửi tôi ư! cô chán sống rồi phải không- hắn đạp chiếc bàn bên cạnh rồi cũng bỏ ra khỏi lớp luôn. Hắn đi tới quán cafe gần đó. Hai đứa bạn của hắn thấy hắn như vậy thì lấy làm thích thú lắm. Ai mà dám chọc giận hắn chứ, kẻ đó chắc chán sống rồi.
Còn nó sau khi chống lại hắn thì về nhà lên giường ngủ một giấc ngon lành, nó mơ về cái viễn cảnh được sống yên ổn không phải làm osin cho hắn nữa '' hạnh phúc quá''- nó nói trong giấc mơ. Nó đâu biết rằng đó chỉ là mơ, ngày tháng dông bão đang chờ nó ở phía trước.
Nụ cười của nó tắt ngấm khi sáng hôm sau nó vừa tới trường thì có 1 lũ con gái đầu xanh đầu đỏ, õng à õng ẹo chặn đường của nó. đứng đầu đám con gái đó không ai khác chính là Như Hạnh
-Ai cho phép mày chọc giận anh Huy của chúng tao- Như Hạnh nói
-Đúng rồi đó không dạy cho con nhỏ nhà quê này một trận thì nó không biết trời cao đất dày là gì đâu- mấy nhỏ phía sau nhao nhao cả lên.
Gì chứ đánh nhau ư? nó đâu biết đánh nhau đâu. mặt nó giờ đây tái mét mắt ngiền nhắm lại. Như Hạnh dơ tay lên định đánh nó thì có một bàn tay khác giữ lại. Nó nghe thấy mấy con nhỏ nói
-Anh Bảo Nam kìa đẹp trai quá- 1 nhỏ hét lên
-Đúng là anh ấy rồi. ôi hoàng tử của lòn em- nhỏ khác
Như Hạnh giật mình nhìn lên, một người con trai đẹp tựa thiên thần. ''Đúng là Bảo Nam rồi, anh ta đang làm gì ở đây vậy nhỉ''- Như Hạnh thắc mắc.
-Cô biến ngay cho tôi-Bảo Nam nói giọng lạnh lùng khiến người ta phải sợ. Lũ con gái phía sau Như Hạnh thấy Bảo Nam nổi giận thì đứa nào đứa nấy sợ hãi.
/51
|