Hết giờ nó phải ở lại làm vệ sinh lớp học. Hắn muốn ở lại giúp nó nhưng có một cuộc điện thoại gọi đến, hắn phải rời đi gấp. Nó đành ở lại làm một mình. Khi nó dọn xong trời đã bắt đầu tối. Nó một mình bước đi trong sân trường rộng lớn, lòng nó giờ đây đang rất xáo trộn. Cái bóng của nó lẻ loi trên đường. Nó cứ vậy bước đi nhìn thật cô độc, trời bắt đầu tối, những ngọn đèn bên đường bắt đầu sáng, đường về nhà còn xa, nó cứ vậy bước đi.
_Nó trước mặt rồi đừng để nó thoát, cẩn thận kẻo bị phát hiện_ một nhóm áo đen đi theo sau nó nãy giờ nói chuyện với nhau. Chúng đi từng bước, từng bước nhẹ nhàng lại gần nó.
_Các người là ai? Muốn làm gì?_ một dọng nói cất lên từ phía sau bọn chúng. Bọn chúng dừng bước chân quay đầu lại phía tiếng nói vừa phát ra.
_Mày là kẻ nào, tại sao xen vào chuyện của tụi tao_ tên to con nhất trong bọn lên tiếng, có lẽ hắn là tên cầm đầu.
_Chúng bay định làm gì cô gái đó?_ người này không trả lời mà hỏi lại bọn chúng.
_Định làm gì ư? Hahaha Bọn tao làm gì không tới lượt mày quản_ sau câu nói đó cả đám cười phá lên.
_Nhưng tao lại muốn quản_ người đó lên tiếng, giọng vẫn bình thản, không nóng không lạnh.
_Được, để xem mày quản nổi không_ rồi cả bọn cùng xông vào đánh người đó. Nhưng đâu phải bảo đánh là đánh được đâu. Từng cú đấm, cú đá của mấy tên kia đều được người đó đánh và đỡ nhanh chóng. Những cú đấm, cú đá vào bụng, vào mặt mấy tên đó. Mười lăm phút sau tất cả bọn chúng đều nằm rạp xuống đất, người đó quay đầu đi về phía ngược lại cùng với câu nói.
_Về bảo với chủ của ngươi nếu còn muốn đụng tới người con gái đó thì đừng trách.
Bỗng một tên từ đâu lao lại phía người đó. Khi hắn tới gần anh, anh quay lại và con dao trong tay hắn đâm vào anh.
Từ phía bụng anh, dòng máu đỏ tươi chảy ra. Anh ngã xuống, bọn áo đen hoảng sợ bỏ chạy. Giờ đây, trên con đường vắng chỉ còn mình anh nằm đó, máu chảy ngày một nhiều hơn, mọi thứ trong mắt anh giờ chỉ còn là hình bóng của ai kia. Anh nhìn theo bóng người con gái đang bước đi phía xa xa. Hình bóng người con gái đó mờ dần, mờ dần và chỉ còn một màu đen bao trùm. Tiếng xe cứu thương vang lên. Nó đang đi nghe tiếng xe thì lẩm bẩm một mình.
_Chắc lại có tai nạn ở đâu rồi, dạo này người ta đi đứng bất cẩn thật_ nó xốc lại chiếc cặp trên vai rồi nhanh chóng bước đi về nhà.
_Thưa tiểu thư, kế hoạch thất bại rồi ạ_ tên cầm đầu lên tiếng, giọng đầy lo sợ.
_Bọn khốn, chúng bay làm ăn vậy hả? Có xử lý một con nhỏ mà cũng không xong. Tao nuôi chúng bay để làm gì hả.
_Chúng tôi gần bắt được nó thì có một kẻ xông ra phá đám, nhưng chúng tôi đã xử hắn rồi ạ.
Tên ra phá đám ư. Vương Thiên Di, cô cũng đào hoa gớm nhỉ. Rồi cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Bảo Nam được đưa lên xe cứu thương thì đã lâm vào hôn mê sâu. Anh mất máu khá nhiều. Tới bệnh viện thì tính mạng của anh đã như ngàn cân treo sợi tóc. Các cô y tá trong viện đều thấy buồn cho anh, một người đẹp trai như vậy mà...
_Mau mau truyền máu, nhóm máu AB_ tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên. Ba mẹ anh nghe tin vội vàng từ bên Mỹ trở về. Mặc kệ mọi người ngoài kia nhốn nháo, lo lắng ra sao, người con trai trên giường bệnh kia vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm ngiền, khuôn mặt bình thản đến lạ thường. Anh như chìm trong giấc ngủ bình yên. Chỉ có chiếc áo sơmi trắng đẫm máu cho biết việc anh bị thương nặng có thể nguy hiểm tới tính mạng. Anh đã cứu được người con gái mà anh yêu, mà anh làm đau khổ. Người con gái mà anh yêu hơn cả tính mạng của mình đã bình yên, vậy là đủ. Liệu anh có thể sống tiếp hay cuộc sống của anh sẽ dừng lại ở đây. Khi cánh cửa kia mở ra chúng ta sẽ biết. Thời gian cứ nặng nề trôi, từng giây, từng giây. Ba mẹ của anh đã tới nơi. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã có tuổi theo thời gian. Bà gần như ngất đi khi nhận được tin. Gia Huy cũng tới nhưng không có nó. Hắn không nói cho nó biết, nếu nó biết chắc nó không chịu nổi. Dù cả hai đã chia tay nhưng hắn biết nó vẫn còn yêu Bảo Nam rất nhiều. Tất nhiên chuyện này được giữ kín hoàn toàn không một chút lọt ra ngoài. Hắn ích kỷ, đúng vậy hắn ích kỷ hắn không hiểu nổi mình nhưng hắn không thể để nó trở về bên Bảo Nam được. Hắn sẽ không để điều đó sảy ra.
Tích tắc, tích tắc thời gian trôi qua từng giây một, tất cả đều hướng về phía căn phòng kia. Nơi người con trai, người bạn của họ đang ở đó.
_Nó trước mặt rồi đừng để nó thoát, cẩn thận kẻo bị phát hiện_ một nhóm áo đen đi theo sau nó nãy giờ nói chuyện với nhau. Chúng đi từng bước, từng bước nhẹ nhàng lại gần nó.
_Các người là ai? Muốn làm gì?_ một dọng nói cất lên từ phía sau bọn chúng. Bọn chúng dừng bước chân quay đầu lại phía tiếng nói vừa phát ra.
_Mày là kẻ nào, tại sao xen vào chuyện của tụi tao_ tên to con nhất trong bọn lên tiếng, có lẽ hắn là tên cầm đầu.
_Chúng bay định làm gì cô gái đó?_ người này không trả lời mà hỏi lại bọn chúng.
_Định làm gì ư? Hahaha Bọn tao làm gì không tới lượt mày quản_ sau câu nói đó cả đám cười phá lên.
_Nhưng tao lại muốn quản_ người đó lên tiếng, giọng vẫn bình thản, không nóng không lạnh.
_Được, để xem mày quản nổi không_ rồi cả bọn cùng xông vào đánh người đó. Nhưng đâu phải bảo đánh là đánh được đâu. Từng cú đấm, cú đá của mấy tên kia đều được người đó đánh và đỡ nhanh chóng. Những cú đấm, cú đá vào bụng, vào mặt mấy tên đó. Mười lăm phút sau tất cả bọn chúng đều nằm rạp xuống đất, người đó quay đầu đi về phía ngược lại cùng với câu nói.
_Về bảo với chủ của ngươi nếu còn muốn đụng tới người con gái đó thì đừng trách.
Bỗng một tên từ đâu lao lại phía người đó. Khi hắn tới gần anh, anh quay lại và con dao trong tay hắn đâm vào anh.
Từ phía bụng anh, dòng máu đỏ tươi chảy ra. Anh ngã xuống, bọn áo đen hoảng sợ bỏ chạy. Giờ đây, trên con đường vắng chỉ còn mình anh nằm đó, máu chảy ngày một nhiều hơn, mọi thứ trong mắt anh giờ chỉ còn là hình bóng của ai kia. Anh nhìn theo bóng người con gái đang bước đi phía xa xa. Hình bóng người con gái đó mờ dần, mờ dần và chỉ còn một màu đen bao trùm. Tiếng xe cứu thương vang lên. Nó đang đi nghe tiếng xe thì lẩm bẩm một mình.
_Chắc lại có tai nạn ở đâu rồi, dạo này người ta đi đứng bất cẩn thật_ nó xốc lại chiếc cặp trên vai rồi nhanh chóng bước đi về nhà.
_Thưa tiểu thư, kế hoạch thất bại rồi ạ_ tên cầm đầu lên tiếng, giọng đầy lo sợ.
_Bọn khốn, chúng bay làm ăn vậy hả? Có xử lý một con nhỏ mà cũng không xong. Tao nuôi chúng bay để làm gì hả.
_Chúng tôi gần bắt được nó thì có một kẻ xông ra phá đám, nhưng chúng tôi đã xử hắn rồi ạ.
Tên ra phá đám ư. Vương Thiên Di, cô cũng đào hoa gớm nhỉ. Rồi cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Bảo Nam được đưa lên xe cứu thương thì đã lâm vào hôn mê sâu. Anh mất máu khá nhiều. Tới bệnh viện thì tính mạng của anh đã như ngàn cân treo sợi tóc. Các cô y tá trong viện đều thấy buồn cho anh, một người đẹp trai như vậy mà...
_Mau mau truyền máu, nhóm máu AB_ tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên. Ba mẹ anh nghe tin vội vàng từ bên Mỹ trở về. Mặc kệ mọi người ngoài kia nhốn nháo, lo lắng ra sao, người con trai trên giường bệnh kia vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm ngiền, khuôn mặt bình thản đến lạ thường. Anh như chìm trong giấc ngủ bình yên. Chỉ có chiếc áo sơmi trắng đẫm máu cho biết việc anh bị thương nặng có thể nguy hiểm tới tính mạng. Anh đã cứu được người con gái mà anh yêu, mà anh làm đau khổ. Người con gái mà anh yêu hơn cả tính mạng của mình đã bình yên, vậy là đủ. Liệu anh có thể sống tiếp hay cuộc sống của anh sẽ dừng lại ở đây. Khi cánh cửa kia mở ra chúng ta sẽ biết. Thời gian cứ nặng nề trôi, từng giây, từng giây. Ba mẹ của anh đã tới nơi. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã có tuổi theo thời gian. Bà gần như ngất đi khi nhận được tin. Gia Huy cũng tới nhưng không có nó. Hắn không nói cho nó biết, nếu nó biết chắc nó không chịu nổi. Dù cả hai đã chia tay nhưng hắn biết nó vẫn còn yêu Bảo Nam rất nhiều. Tất nhiên chuyện này được giữ kín hoàn toàn không một chút lọt ra ngoài. Hắn ích kỷ, đúng vậy hắn ích kỷ hắn không hiểu nổi mình nhưng hắn không thể để nó trở về bên Bảo Nam được. Hắn sẽ không để điều đó sảy ra.
Tích tắc, tích tắc thời gian trôi qua từng giây một, tất cả đều hướng về phía căn phòng kia. Nơi người con trai, người bạn của họ đang ở đó.
/51
|