Trong một giây phút nào đó, trái tim hai con người cùng đập chung một nhịp. Đó có phải là tình yêu.
Dường như thành thói quen, từ khi chia tay Bảo Khánh, nó thường đi lang thang một mình sau giờ học. Chảng biết đích đến là đâu nó cứ đi vô định như vậy cho tới khi mệt nhoài nó mới lê bước về nhà. Đôi chân nó cứ bước, anh mắt nó vô hồn nhìn về nơi xa xăm nào đó mà chính nó cũng chằng biết là nới đâu. Bỗng:
_Nhỏ kia đứng lại, bay đâu bắt lấy nhỏ cho tao.
Một bóng dáng quen thuocj đang chạy về phía nó, chẳng phải là Cát Tường sao, tại sao bọn người kia lại đuổi theo Cát Tường chứ. Nó nhanh chóng kéo Cát Tường vào một góc khuất. Tiếng bước chân ngày càng tới gần. Tim nó như đánh trống tron lồng ngực.
_Mẹ kiếp con nhỏ đâu rồi.
_Có lẽ nó chạy phía kia thưa đại ca
_Tao mà túm được thì nhỏ chết chắc, đi thôi.
Tiếng bước chân xa dần, nó mới thả lỏng. Nó nhìn Ctá Tường, nó định hỏi CT về chuyện này thì CT lịm đi trong vòng tay nó.
_CT, CT cậu tỉnh lại đi.
Sáng hôm sau
Cát Tường tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi, đau nhức khắp toàn thân, nhỏ khẽ cựa mình nhìn xung quanh. Nhỏ nhận ra đây không phải căn phòng của nhỏ.
"Cạch"
_Cậu tỉnh rồi à! Cậu tỉnh dậy thì tốt quá
_Cậu đã cứu tôi
_Chứ còn ai nữa, con nhỏ này, cậu làm tôi lo lắng cả đêm hôm qua.
_Tại sao cậu cứu tôi
_Cái nhỏ này, bị ấm đầu à, sao tôi lại không cứu cậu được chứ, cậu là bạn tôi mà. Kiểu này phải đưa cậu đi bác sĩ thôi. Cậu dậy ăn cháo đi cho nóng ăn xong tôi đưa cậu đi tói bác sĩ.
Giotj nước mắt lăn trên má CT, lần đầu tiên nhỏ cảm nhận đực tình thương,một tình thương thật sự chứ không phải sự giả dối mà nhỏ nhìn thấy bao lâu nay.
_Xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm
_Nói lung tung gì đấy hử, dậy ăn đi không cháo nguội nè.
_Cậu ổn chứ?
_Tôi không sao, về nhà mấy ngày là ổn thôi.
Hai chàng trai như ánh mặt trời, mỗi người một vẻ mặt bước lên chiếc xe bwm sang trong, Chiếc xe lao vút đi.
_Cậu định se quay trở lại trường sao. Cậu chưa khỏe hẳn mà
_Không sao, tuần sau tôi sẽ trở về trường.
_Nhưng cậu
_Cậu không cần nói gì đâu, tôi tự biết mình phải làm gì
Không khí trong xe trở neenim lặng
Dường như thành thói quen, từ khi chia tay Bảo Khánh, nó thường đi lang thang một mình sau giờ học. Chảng biết đích đến là đâu nó cứ đi vô định như vậy cho tới khi mệt nhoài nó mới lê bước về nhà. Đôi chân nó cứ bước, anh mắt nó vô hồn nhìn về nơi xa xăm nào đó mà chính nó cũng chằng biết là nới đâu. Bỗng:
_Nhỏ kia đứng lại, bay đâu bắt lấy nhỏ cho tao.
Một bóng dáng quen thuocj đang chạy về phía nó, chẳng phải là Cát Tường sao, tại sao bọn người kia lại đuổi theo Cát Tường chứ. Nó nhanh chóng kéo Cát Tường vào một góc khuất. Tiếng bước chân ngày càng tới gần. Tim nó như đánh trống tron lồng ngực.
_Mẹ kiếp con nhỏ đâu rồi.
_Có lẽ nó chạy phía kia thưa đại ca
_Tao mà túm được thì nhỏ chết chắc, đi thôi.
Tiếng bước chân xa dần, nó mới thả lỏng. Nó nhìn Ctá Tường, nó định hỏi CT về chuyện này thì CT lịm đi trong vòng tay nó.
_CT, CT cậu tỉnh lại đi.
Sáng hôm sau
Cát Tường tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi, đau nhức khắp toàn thân, nhỏ khẽ cựa mình nhìn xung quanh. Nhỏ nhận ra đây không phải căn phòng của nhỏ.
"Cạch"
_Cậu tỉnh rồi à! Cậu tỉnh dậy thì tốt quá
_Cậu đã cứu tôi
_Chứ còn ai nữa, con nhỏ này, cậu làm tôi lo lắng cả đêm hôm qua.
_Tại sao cậu cứu tôi
_Cái nhỏ này, bị ấm đầu à, sao tôi lại không cứu cậu được chứ, cậu là bạn tôi mà. Kiểu này phải đưa cậu đi bác sĩ thôi. Cậu dậy ăn cháo đi cho nóng ăn xong tôi đưa cậu đi tói bác sĩ.
Giotj nước mắt lăn trên má CT, lần đầu tiên nhỏ cảm nhận đực tình thương,một tình thương thật sự chứ không phải sự giả dối mà nhỏ nhìn thấy bao lâu nay.
_Xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm
_Nói lung tung gì đấy hử, dậy ăn đi không cháo nguội nè.
_Cậu ổn chứ?
_Tôi không sao, về nhà mấy ngày là ổn thôi.
Hai chàng trai như ánh mặt trời, mỗi người một vẻ mặt bước lên chiếc xe bwm sang trong, Chiếc xe lao vút đi.
_Cậu định se quay trở lại trường sao. Cậu chưa khỏe hẳn mà
_Không sao, tuần sau tôi sẽ trở về trường.
_Nhưng cậu
_Cậu không cần nói gì đâu, tôi tự biết mình phải làm gì
Không khí trong xe trở neenim lặng
/51
|