Em xin lỗi...!!
Phút nông nổi ..
Em đã vội yêu anh...
Gió nhẹ " tình cờ " mang anh đến ...
Nắng tàn " định mệnh " đẩy anh đi ... !
Đã biết bao lần em đặt dấu chấm hết
Nhưng có lẽ quá nhiều dấu chấm hết ...
Nên nó thành dấu ba chấm lưng chừng không thể kết ...
Sáng nay hắn có việc nên không tới trường, một mình nó bước lên lớp. Bỗng Bích Ngọc từ đâu chạy tới
_Hey! Hôm qua sinh nhật nên hôm nay nhìn bồ có vẻ vui nhỉ?
_Hì vậy sao, mà này, cậu thấy sợi dây này thế nào, rất đẹp đúng không?_Nó khoe sợi dây chuyền với BN
_GH tặng cậu sao, đẹp nha
Cả hai cười nói vui vẻ. Vừa vào lớp nó đã thấy không khí trong lớp có vẻ không ổn. Một nhỏ đang ngồi khóc đang ngồi khóc, cả lớp vây quanh hỏi han. Rồi nhỏ đó chạy lại phía nó, nhỏ gào lên
_Hu hu sợi dây chuyền của tớ, tại sao cậu lại lấy sợi dây của tớ
Nó ngơ ngác chảng hiểu gì
_Cậu đang nói gì vậy?
_Cậu đừng giả bộ, cậu lấy sợi dây chuyền của tớ.
_Dây chuyền của cậu, tớ lấy bao giờ
_Cậu đang đeo nó kìa. Đây là sợi dây bà ngoại tớ tặng trước khi bà mất, mọi hôm tớ có mang, nhưng tự dưng mất, tớ tìm hoài mà không thấy. Giờ nó đang nằm trên cổ cậu đó.
_Đây là quà sinh nhật của tớ mà
_Dây chuyền như thế này thiếu gì, sao cậu chắc nó là của cậu_BN lên tiếng
_Phía sau sợi dây có chữ LH( lan hương), là viết tắt tên của tớ, mọi người có thể kiểm chứng mà.
Đúng như lời Lan Hương, phía sau sợi dây chuyền có chữ LH nhỏ xíu, rất khó phát hiện.
_Tờ không ngờ cậu lại như vậy, tớ thất vọng về cậu
Mấy nhỏ trong lớp vốn không ưa nó cũng lên tiếng:
_Đúng vậy, cậu nghèo thì nói, bọn tớ giúp sao lại làm vậy?
_Thật là không thể dễ dàng tin người được mà
Nó cứ như vậy bị bọn con gái chỉ trỏ, nó không tin vào tai mình nữa, nó bị mang tiếng là ăn cắp sao. QC ngồi đó nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:
_Mọi người đừng nói như vậy Thiên Di không “ăn cắp” đâu
Câu nói tưởng rằng để bảo vệ nó, nhưng thực ra lại đang đay ngiến nó, nhỏ cố tình nhấn mạnh vào chữ ăn cắp. Nói vậy chẳng khác gì dán tiếp bảo nó ăn cắp cả, nó không chịu được nữa rồi, Lan Hương đi về phía nó, dành lấy sợi dây trên cổ nó. Bên tai nó văng vẳng tiếng của mấy đứa con gái,
_Nhỏ ăn cắp
_Nghèo nên vậy đó
_Cái đồ ăn cắp
Nước mắt nó trào ra, nó hét lên:
_Không, tớ không ăn cắp, rồi nó chạy nhanh ra khỏi lớp, bỏ lại tất cả lời nói phía sau, BN gọi nó nhưng nó chẳng nghe gì cả, nó cứ chạy mà chẳng biết chạy về đâu. Tiếng sấm vang lên xé toạc bầu không khí, nó mặc kệ, nó vẫn chạy, nó khóc, nước mắt nó ướt đẫm khuôn mặt, chẳng một ai tin nó cả, mọi người nghĩ nó là kẻ ăn cắp, đúng nó nghèo nhưng nó không bao giờ làm như vậy cả.
Rào rào rào
Cơn mưa lại trút xuống thành phố, trút xuống người nó, bước chân của nó chậm dần chậm dần, nó mệt lắm rồi, nó đứng đó, giữa trời mưa mà khóc. Nó khóc để trút hết nỗi oan ức của mình. KV thấy nó chạy ra khỏi lớp thì đã chạy theo nó. Nhìn nó như vậy cậu thấy tim mình như vỡ tan ra từng mành. Người con gái mà cậu yêu đang khóc, cô ấy đang khóc, cạu phải làm gì để giúp cô ấy, để lau sạch những giọtnước mắt kia. Cậu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn nó khóc, cậu thấy mình thật vô dụng. Cậu không thể như vậy được, chay lại chỗ nó, nhanh chóng kéo nó vào một mái hiên gần đó:
_Em làm gì vậy, em điên hả, sao lại dầm mình dưới mưa như vậy_cởi áo khoác ra khoác lên người nó, cậu hét lên với nó
_Khôi Vĩ, em không lấy cắp, anh tin em chứ!!_Nói xong câu đó, nó lịm luôn trong vòng tay Khôi Vĩ
_Di tỉnh lại đi, anh tin em mà, Di_Nhanh chóng gọi chiếc taxi chở nó về nhà, đưa nó lên phòng cậu sai người hầu thay đồ cho nó. Cậu ngồi nhìn nó ngủ, nó lúc này thật bình yên,
Hắn đang nói chuyện với ba mình thì nhận được ddienj thoại từ BN, hắn nhanh chóng trở về trường thì nghe nói nó đã bỏ đi, hắn điên cuồng đi khắp nơi tìm nó, mặc kệ trời đang mưa, mưa tạt vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, mưa làm hắn ướt nhẹp. Lòng hắn như lửa đốt, nó mới ốm dậy, trời lại mưa, nhỡ có chuyện gì sảy ra với nó thì sao. Hắn điên cuồng đi khắp nơi tìm nó, đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh nó.
Phút nông nổi ..
Em đã vội yêu anh...
Gió nhẹ " tình cờ " mang anh đến ...
Nắng tàn " định mệnh " đẩy anh đi ... !
Đã biết bao lần em đặt dấu chấm hết
Nhưng có lẽ quá nhiều dấu chấm hết ...
Nên nó thành dấu ba chấm lưng chừng không thể kết ...
Sáng nay hắn có việc nên không tới trường, một mình nó bước lên lớp. Bỗng Bích Ngọc từ đâu chạy tới
_Hey! Hôm qua sinh nhật nên hôm nay nhìn bồ có vẻ vui nhỉ?
_Hì vậy sao, mà này, cậu thấy sợi dây này thế nào, rất đẹp đúng không?_Nó khoe sợi dây chuyền với BN
_GH tặng cậu sao, đẹp nha
Cả hai cười nói vui vẻ. Vừa vào lớp nó đã thấy không khí trong lớp có vẻ không ổn. Một nhỏ đang ngồi khóc đang ngồi khóc, cả lớp vây quanh hỏi han. Rồi nhỏ đó chạy lại phía nó, nhỏ gào lên
_Hu hu sợi dây chuyền của tớ, tại sao cậu lại lấy sợi dây của tớ
Nó ngơ ngác chảng hiểu gì
_Cậu đang nói gì vậy?
_Cậu đừng giả bộ, cậu lấy sợi dây chuyền của tớ.
_Dây chuyền của cậu, tớ lấy bao giờ
_Cậu đang đeo nó kìa. Đây là sợi dây bà ngoại tớ tặng trước khi bà mất, mọi hôm tớ có mang, nhưng tự dưng mất, tớ tìm hoài mà không thấy. Giờ nó đang nằm trên cổ cậu đó.
_Đây là quà sinh nhật của tớ mà
_Dây chuyền như thế này thiếu gì, sao cậu chắc nó là của cậu_BN lên tiếng
_Phía sau sợi dây có chữ LH( lan hương), là viết tắt tên của tớ, mọi người có thể kiểm chứng mà.
Đúng như lời Lan Hương, phía sau sợi dây chuyền có chữ LH nhỏ xíu, rất khó phát hiện.
_Tờ không ngờ cậu lại như vậy, tớ thất vọng về cậu
Mấy nhỏ trong lớp vốn không ưa nó cũng lên tiếng:
_Đúng vậy, cậu nghèo thì nói, bọn tớ giúp sao lại làm vậy?
_Thật là không thể dễ dàng tin người được mà
Nó cứ như vậy bị bọn con gái chỉ trỏ, nó không tin vào tai mình nữa, nó bị mang tiếng là ăn cắp sao. QC ngồi đó nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:
_Mọi người đừng nói như vậy Thiên Di không “ăn cắp” đâu
Câu nói tưởng rằng để bảo vệ nó, nhưng thực ra lại đang đay ngiến nó, nhỏ cố tình nhấn mạnh vào chữ ăn cắp. Nói vậy chẳng khác gì dán tiếp bảo nó ăn cắp cả, nó không chịu được nữa rồi, Lan Hương đi về phía nó, dành lấy sợi dây trên cổ nó. Bên tai nó văng vẳng tiếng của mấy đứa con gái,
_Nhỏ ăn cắp
_Nghèo nên vậy đó
_Cái đồ ăn cắp
Nước mắt nó trào ra, nó hét lên:
_Không, tớ không ăn cắp, rồi nó chạy nhanh ra khỏi lớp, bỏ lại tất cả lời nói phía sau, BN gọi nó nhưng nó chẳng nghe gì cả, nó cứ chạy mà chẳng biết chạy về đâu. Tiếng sấm vang lên xé toạc bầu không khí, nó mặc kệ, nó vẫn chạy, nó khóc, nước mắt nó ướt đẫm khuôn mặt, chẳng một ai tin nó cả, mọi người nghĩ nó là kẻ ăn cắp, đúng nó nghèo nhưng nó không bao giờ làm như vậy cả.
Rào rào rào
Cơn mưa lại trút xuống thành phố, trút xuống người nó, bước chân của nó chậm dần chậm dần, nó mệt lắm rồi, nó đứng đó, giữa trời mưa mà khóc. Nó khóc để trút hết nỗi oan ức của mình. KV thấy nó chạy ra khỏi lớp thì đã chạy theo nó. Nhìn nó như vậy cậu thấy tim mình như vỡ tan ra từng mành. Người con gái mà cậu yêu đang khóc, cô ấy đang khóc, cạu phải làm gì để giúp cô ấy, để lau sạch những giọtnước mắt kia. Cậu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn nó khóc, cậu thấy mình thật vô dụng. Cậu không thể như vậy được, chay lại chỗ nó, nhanh chóng kéo nó vào một mái hiên gần đó:
_Em làm gì vậy, em điên hả, sao lại dầm mình dưới mưa như vậy_cởi áo khoác ra khoác lên người nó, cậu hét lên với nó
_Khôi Vĩ, em không lấy cắp, anh tin em chứ!!_Nói xong câu đó, nó lịm luôn trong vòng tay Khôi Vĩ
_Di tỉnh lại đi, anh tin em mà, Di_Nhanh chóng gọi chiếc taxi chở nó về nhà, đưa nó lên phòng cậu sai người hầu thay đồ cho nó. Cậu ngồi nhìn nó ngủ, nó lúc này thật bình yên,
Hắn đang nói chuyện với ba mình thì nhận được ddienj thoại từ BN, hắn nhanh chóng trở về trường thì nghe nói nó đã bỏ đi, hắn điên cuồng đi khắp nơi tìm nó, mặc kệ trời đang mưa, mưa tạt vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, mưa làm hắn ướt nhẹp. Lòng hắn như lửa đốt, nó mới ốm dậy, trời lại mưa, nhỡ có chuyện gì sảy ra với nó thì sao. Hắn điên cuồng đi khắp nơi tìm nó, đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh nó.
/51
|