Trọng Phùng Dĩ Hậu: Sau Khi Gặp Lại

Chương 95 - Chương 95

/96


Vốn tưởng rằng cuộc sống cứ như thế bình đạm trôi qua, Tần phu nhân không rõ ý tứ đưa bảo mẫu qua nhà, cũng không truy cứu chuyện đứa nhỏ, càng không có động tác chạy đến nhà cướp hai đứa con trai của cậu. Tần Mục Dương cùng Triệu Tịch liền yên lòng, cứ nghĩ tình huống xấu nhất cũng đã gặp phải, liền cũng không sợ gì nữa.

Ai biết vào lúc bé con được hơn sáu tháng, Tần phu nhân lại đột nhiên tìm tới cửa.

Là Vương tẩu mang bà tới. Vương tẩu vốn sống ở Tần gia hơn nữa đời người, đột nhiên lại bị phu nhân phái quá chăm sóc tiểu thiếu gia, Tần Mục Dương không có hạn chế hoạt động của bà, lão nhân liền đều đặn mỗi tuần quay về Tần gia vào lúc Triệu Tịch hoặc khi cả cậu và Tần Mục Dương đều ở nhà.

Tần phu nhân ngồi ở trên ghế sa lon, Triệu Tịch ôm hài tử có chút khẩn trương ngồi ở bên ghế nhỏ. Tần Mục Dương đang ở bên trái cậu, hơi ngăn trở tầm nhìn của mẹ mình.

Vương tẩu lúc này đã đi vào phòng vệ sinh giặt tả lót cho bé, trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ.

Thần sắc của Tần phu nhân không tự nhiên cho lắm, nhìn Triệu Tịch trốn ở phía sau lưng con mình, bất đắc dĩ thở dài: “Hai con căng thẳng như vậy làm gì, mẹ cũng đâu có ăn thịt hai đứa, chỉ là tới thăm cháu một chút. Có đáng sợ như vậy không?”

Tần Mục Dương nhìn Triệu Tịch liếc mắt một cái, cũng bất đắc dĩ, “Mẹ?”

Tần phu nhân vẫn đang nghiêng thân muốn nhìn người phía sau hắn, Triệu Tịch thì đang cúi đầu, thân thể đã có chút run rẫy, hỗn loạn nghĩ có nên ôm con trở về phòng trước không, hoặc là thẳng thắn đưa con đến chổ Bạch Vũ Hàng?

Kết quả cậu còn chưa kịp đứng dậy, liền đã bị Tần Mục Dương đè lai6, ánh mắt động viên cậu ra hiệu sẽ không có chuyện gì.

Triệu Tịch một lần nữa ngồi xuống, lo sợ bất an.

Tần phu nhân nhìn động tác của hai người, càng ngày càng cảm thấy người làm mẹ như mình thật là quá thất bại. Mấy tháng nay, bà luôn bận rộn tìm hiểu tư liệu về cuộc sống của Triệu Tịch mấy năm qua, từ sau khi chia tay với Tần Mục Dương, rồi đến lúc cậu được đưa đến bệnh viện ở Mỹ.

Bệnh viên kia cũng là do bà sắp xếp, chuyện về sau cũng không quá khó để điều tra. Kết hợp với những tình huống đột ngột xảy ra hôm đó, Tần phu nhân cũng dễ dàng hiểu được những chuyện hiện tại là như thế nào.

Đông Đông là do Triệu Tịch sinh, mà đứa nhỏ hiện đang ở trong ***g ngực cậu cũng là con cháu của Tần gia bà.

Tâm tình của Tần phu nhân trong khoảng thời gian này phải nói là vừa lẫn lộn giữa sự buồn phiền và mừng rỡ. Chuyện con trai là đồng tính luyến ái, không thể kéo dài huyết dài huyết mạch của dòng họ đối với gia đình bà mà nói, là một điều không thể chấp nhận được.

Triệu Đông Đông xuất hiện, đã làm cho Tần phu nhân phủi bỏ ý định chia rẽ Triệu Tịch và con bà. Bà thậm chí còn muốn đem Triệu Đông Đông về Tần gia nuôi, rồi mặc kệ con trai bà và Triệu Tịch sống cùng nhau là được.

Nhưng bà chưa từng nghĩ, trong lúc bà đang oán giận con trai bất hiếu, chán ghét nhân phẩm làm người của Triệu Tịch, thì Tần gia bọn họ lại bất ngờ có thêm một đứa cháu nhỏ?

Ngày đó từ bệnh viện về đến nhà, cả người bà đều như đang nằm mộng. Một đường chạy theo xe của Tần Mục Dương đến phòng khám, lại trốn ở chỗ ngoặt hành lang, nhìn con trai ôm Triệu Tịch vào phòng, sau đó lại có một đứa trẻ sơ sinh được ôm ra khỏi chính căn phòng đó.

Tần phu nhân trong máy tháng qua vẫn luôn tồn tại một ý niệm, bà sai rồi, lần này bà đã thật sự sai lầm rồi.

Từ chuyện tám năm trước chia rẽ con trai cùng Triệu Tịch, đến bây giờ bà còn muốn cướp Triệu Đông Đông đi, người chủ mẫu luôn quả quyết cả một đời, rốt cục vẫn phải thừa nhận, ánh mắt nhìn người của bà thật sự đã quá sai lệch rồi.

Bên cạnh sự vui mừng khi biết được cháu bà đã tai qua nạn khỏi, thì không ai hiểu được lúc bà nhìn thấy con trai ôm Triệu Tịch ra khỏi cửa, trong lòng bà có bao nhiêu khẩn trương, bà có bao nhiêu sợ sệt đứa cháu nhỏ sẽ xảy ra chuyện. (chung quy chỉ lo cho cháu ==! Mịa)

Tần phu nhân cảm thán, việc bà chen ngang chuyện tình cảm của con mình, đến tột cùng dù đã biết mình làm sai quá nhiều, trời cao lại vẫn thương tình ban cho bà một kinh hỉ lớn như vậy.

Trong sáu tháng qua, bà cũng đã phần nào hiểu được cuộc sống của Triệu Tịch trong những năm ở Mỹ, bà cũng đã âm thầm kêu người thăm dò về chuyện đàn ông có thể sinh con.

Tần phu nhân dù không phải là một người thiếu quyết đoán, nhưng lần này bà không khỏi có chút do dự, cũng không dám đi tìm con trai. Cũng may Vương tẩu đều mỗi ngày điện về cho bà, kể cho bà nghe một chút chuyện lý thú của đứa cháu nhỏ.

Cho tới tận hôm nay, bà mới do dự tìm tới cửa…

Tiểu bảo bảo thật biết điều, được Triệu Tịch ôm lại càng thêm yên tĩnh ngủ say.

Tầm mắt của Tần phu nhân lướt qua con trai, thật sự là bà rất muốn nhìn cháu mình một chút à.

Tần Mục Dương chung quy không đành lòng, tránh người, đem Triệu Tịch lôi ra, vươn tay gãi gãi cằm con trai, “Không phải sợ, có anh ở đây. Để mẹ nhìn con một chút được không?”

Triệu Tịch do dự, không dám nhìn Tần phu nhân.

“Tin tưởng anh, Tiểu Tịch, con trai sẽ không bị cướp đi, tin tưởng anh.”

Triệu Tịch nhìn đôi mắt mỉm cười của hắn, đợi một hồi lâu, rốt cục gật đầu, đi từ từ đến trước mặt Tần phu nhân, ngồi xuống, đem con hướng đến tay bà.

Tần phu nhân kinh ngạc nhận lấy, lập tức cười ra tiếng, “Ôi chao, đứa nhỏ này quả nhiên giống y chang thằng Dương khi còn bé à, thật đáng yêu.”

Lão nhân gia mừng rỡ sờ mặt đứa nhỏ, vừa cảm thán, “Hình dáng lông mày cũng giống, đôi mắt này cũng giống, ân… Phỏng chừng lớn lên cũng sẽ thàng một mỹ nhân.”

Tần Mục Dương lúc này đã đen mặt, ai biểu mẹ lại chạm vào cái mụt đau của hắn. Ai chẳng biết Tần nhị thiếu hắn trước mười tám tuổi đều bị người ta gọi là tiểu mỹ nhân mỗi ngày cơ chứ!? Mà Tần phu nhân vào lúc này không biết là vô tâm hay cố ý, vừa nhìn thấy dáng dấp của cháu nhỏ, thì liền cứ thế thao thao nói ra một tràng.

Triệu Tịch mới đầu còn cảnh giác, sau đó nghe thấy những gì bà nói cũng kinh ngạc theo. Cậu chưa bao giờ biết Tần Mục Dương khi còn bé đã trải qua nhiều chuyện khôi hài như vậy. Còn có tướng mạo khi còn bé của đối phương, so với những lời mà Hứa Hạo Nhiên nói lúc trước thì còn khuếch đại hơn mấy lần.

Vừa vặn Tần phu nhân đang quơ quơ tay đùa hài tử, kể lại: “Lúc nó học tiểu học, có rất nhiều con trai viết thư tình cho nó đấy. Nụ hôn đầu cũng đã bị mất từ lúc học nhà trẻ, chính là do thằng nhóc nhà sát vách đoạt mất. Ha ha.”

Triệu Tịch không nhịn được cười thành tiếng, không biết nghĩ như thế nào lại liên tưởng đến một khả năng, chẳng lẽ tính hướng của Tần Mục Dương là bị hoàn cảnh chung quanh truyền nhiễm thành từ khi còn bé? (ng đàn ông có thể không thành thụ nhưng có thể thành công

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status