CHƯƠNG 13
Chức vị mà Hạng Hải kiếm cho Bùi Vũ lại có điểm bất khả tư nghị, cư nhiên là nhân viên bảo an của khách sạn. Không có biện pháp, bởi vì Hạng Hải chính là đang công tác ở phòng bảo an, hắn không muốn để cho Bùi Vũ rời khỏi tầm mắt mình. Huống chi bảo an dù sao cũng không phải vệ sĩ, căn bản không có tính chất nguy hiểm. Tại những nhà hàng khách sạn như thế này, nhân viên bảo an nhiệm vụ duy nhất chính là trực tuần tra ban đêm, không cần cùng người khác trao đổi quá nhiều, chỉ cần đủ chiều cao cùng diện mạo là có thể.
Bất quá nói trở về, Bùi Vũ diện mạo như thế này, Hạng Hải thật là có điểm lo lắng. Một bộ mặt thư sinh còn chưa nói, lại thêm một đôi mắt to trong veo như nước, vốn không lực sát thương gì, trong ánh mắt còn cố tình lộ ra một loại ngây thơ vô tội. Đổi thành chính mình làm ông chủ, phỏng chừng cũng sẽ không dùng dạng người như vậy làm bảo an.
Quả không ngoài sở liệu, bộ quản lý nhân sự nhìn đến Bùi Vũ, sau lập tức lộ ra thần sắc phủ định.
“Không bằng ngươi đi nhà ăn làm phục vụ sinh, thế nào? Tiền lương đãi ngộ đều giống nhau, hơn nữa không cần trực ban đêm.” Tuy rằng hắn không thích hợp làm bảo an, bất quá khó gặp được nam hài nhi thuần khiết như vậy, quản lý nhân sự cũng không tính toán buông tha hắn.
Làm phục vụ sinh, chức vị này ban đầu đã bị Hạng Hải phủ định, công việc của phục vụ sinh cũng không thoải mái hơn so với bảo an, hơn nữa cùng khách nhân trao đổi rất nhiều, khó tránh khỏi gặp phải những khách nhân khó tính, vạn nhất hắn bị khi dễ thì làm sao, hơn nữa, Hạng Hải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vũ, tâm lý đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái, vạn nhất hắn gặp được mấy gã biến thái chuyên môn thích nam hài tử thì làm sao bây giờ?
Bùi Vũ không đáp lại đề nghị của quản lý nhân sự, mà là quay đầu trưng cầu ý kiến Hạng Hải, sau khi nhận được ám chỉ, Bùi Vũ lắc lắc đầu, dựa theo lời Hạng Hải đã dạy trước đó nói: “Thực xin lỗi, ta không muốn làm phục vụ sinh.”
Quản lý nhân sự nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn danh sách chức vị còn trống trên bàn: “Bằng không làm trong quán bar, như thế nào? Chức vị này đem so sánh cũng thích hợp với ngươi.”
Nhà ăn còn chưa cho hắn đi, còn nói tới quán bar? Nơi đó khách nhân chẳng phải là càng phức tạp hơn sao, không đợi Bùi Vũ trả lời, Hạng Hải nhanh chóng nói: “Không được, hắn không thể làm quán bar.”
Quản lý nhân sự đẩy đẩy mắt kính, bất đắc dĩ thở dài: “Như vậy đi, ngươi về trước, chờ thông báo của ta.” Ngôn ngữ chấm dứt câu chuyện như vậy, căn bản chính là đã đưa ra từ chối chính xác. Hạng Hải bất đắc dĩ chỉ có thể lưu lại một chút đường sống: “Về vấn đề làm phục vụ sinh, có thể cho hắn trở về suy nghĩ một chút đi.”
Quản lý nọ lập tức nở nụ cười: “Hảo, ngươi trở về suy nghĩ một chút, nếu có thể cứ tới đây nhậm chức.”
“Nga, phiền toái ngươi.”
Hạng Hải có điểm không cam lòng, nếu thực để Bùi Vũ đi làm trong nhà ăn còn như thế nào chiếu cố được hắn, tuy rằng đều cùng một đơn vị, nhưng như vậy cũng chẳng thể coi là tốt, hơn nữa thời gian công tác cũng không đồng nhất, cho nên không thể ra về cùng nhau.
Bùi Vũ cũng muốn làm cùng Hạng Hải, nhưng mà người ta không cho, chính mình cũng không có biện pháp, hơn nữa nếu không nhanh kiếm được tiền, mẫu thân sẽ không có tiền nằm viện.
“Hạng Hải, bằng không để ta làm phục vụ sinh đi?”
Hạng Hải gãi gãi tóc: “Đừng nóng vội, trước để ta suy nghĩ một chút.”
Bùi Vũ còn muốn nói cái gì, lại ngậm miệng, bởi vì hắn phát hiện từ đối diện đi tới có một người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình. Nam nhân kia mặc một thân Tây trang thẳng tắp, trong tay nắm vài tập hồ sơ, xem ra hẳn là người phụ trách khách sạn này. Diện mạo ngược lại khá tốt, thoạt nhìn cũng tràn ngập uy nghiêm. Chỉ là ánh mắt nhìn Bùi Vũ quá mức kỳ quái, giống như đang đánh giá từ trên xuống dưới vậy, hận không thể đem người nhìn đến thủng lỗ.
Bùi Vũ bị hắn xem có điểm sợ hãi, hướng phía sau Hạng Hải rụt lui, thời điểm hai người ở sát bên cạnh đi qua, nam nhân kia mới thu hồi tầm mắt, âm thầm lắc lắc đầu.
“Bùi Vũ, ngươi có đói bụng không?”
Nghe Hạng Hải vừa nói như vậy, nam nhân đó nhất thời ngây ngẩn cả người, mạnh mẽ xoay lại, không thể tin lại tiếp tục đem Bùi Vũ từ trên xuống dưới nhìn một lần.
Bùi Vũ cảm thấy có điểm sợ hãi, nhanh chóng quay ánh mắt, gắt gao đi theo phía sau Hạng Hải: “Nga.”
“Nga? Rốt cuộc là đói hay không đói?”
“Đói, đói bụng.”
“Nếu vậy đi ăn cơm trước đi.”
Hai người vào thang máy, thời điểm vừa đóng cửa lại, Bùi Vũ vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua, người nọ thế nhưng còn đứng tại chỗ, ánh mắt khiến người bất an thủy chung dừng ở trên người mình.
Người này thân phận có điểm đặc thù, hắn không phải nhân viên quản lý khách sạn, cũng không phải bất kì người thân của một vị lãnh đạo nào, bất quá lời nói của hắn lại phi thường có cân lượng, thậm chí cả phó tổng giám đốc khách sạn cũng không dám nghịch ý hắn. Bởi vì chủ nhân của hắn chính là thái tử gia của tập đoàn công ty. Mà hắn chính là thủ hạ tối được tín nhiệm của vị thái tử gia kia, cũng là một cận vệ —- Cổ Thành! (Editor: ta không thích anh này, bất quá cũng chẳng sao, sớm muộn gì cũng ngỏm, mặc dù hơi muộn =)) )
Thấy một nam hài nhi diện mạo thập phần tương tự kẻ kia, Cổ Thành thế nhưng nghĩ đến chính mình nhìn nhầm, sau hảo hảo ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, dù sao cũng là hắn tận mắt thấy hài tử kia đoạn khí. Thẳng đến khi cái tên Bùi Vũ vang lên ở bên tai, Cổ Thành mới không thể không tin tưởng, nam hài kêu Bùi Vũ kia thế nhưng thật sự không có chết.
Chỉ là hắn vì sao không nhận ra chính mình? Đổi thành là ai gặp lại người đã giết mình cũng sẽ không thể lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, ánh mắt thế nhưng còn ngây thơ như thế, vẻ mặt của hắn cũng tuyệt đối không có khả năng là giả vờ. Cổ Thành tâm phiền ý loạn bước vào văn phòng, liếc mắt một cái liền thấy tư liệu hồ sơ bên cạnh quản lý nhân sự, cầm ở trong tay từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lần, không sai, thật đúng là Bùi Vũ, không hề giả.
Công việc chủ nhân tự mình giao cho lại không làm tốt, nếu để cho y biết còn không đem chính mình hạ thủ?
“Hắn là đến xin việc?”
“Dạ phải, bất quá hắn trông rất hiền lành, không thích hợp làm bảo an.”
Quản lý nhân sự vô cùng cung kính đáp lời, được hắn đồng ý liền xoay người đi lo công việc của mình. Cổ Thành âm thầm cắn chặt răng, tâm lý thầm nghĩ: tiểu tử, số ngươi thật không hay ho, đây chính là tự ngươi dâng mình đến cửa, vậy không được trách ta.
Mặc kệ hắn là giả bộ cũng tốt, hay là thật sự không nhớ rõ cũng vậy, Cổ Thành đều muốn sớm chấm dứt mệnh hắn, miễn cho bị chủ nhân gặp phải, đến lúc đó kẻ không may chính là mình.
Không vừa vặn là, trước khi Cổ Thành còn chưa kịp hành động gì, liền xảy ra biến cố ngoài ý muốn.
Chủ nhân của hắn cũng chính là vị thái tử gia kia, vừa mới qua đào tạo trở về nước, hơn nữa chưa từng tự mình tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trừ bỏ vài vị cao cấp bên trong tập đoàn, không có bất luận kẻ nào từng gặp qua hắn. Căn nhà hàng khách sạn này của tập đoàn cũng vẫn là giao cho Đặng tổng phụ trách quản lý, thái tử gia càng chưa từng đặt chân qua nửa bước.
Nhưng hôm nay không biết như thế nào, vị thái tử gia đó thế nhưng tự mình giá lâm, rõ ràng vừa rồi đem toàn bộ công việc đều giao cho Cổ Thành xử lí, nhưng xe hắn ở trên đường vẫn dừng ở trước cửa lớn khách sạn. Có lẽ hắn chỉ muốn nhìn một chút tiến độ thi công, cũng có lẽ hắn chỉ ở thời điểm nhàm chán nên đến nơi này.
Còn chưa đi xuống xe, hắn đã bị một đạo thân ảnh xa xa hấp dẫn lực chú ý, gương mặt nam hài nhi kia giống như đã từng quen biết, hắn âm thầm suy nghĩ thật lâu mới bừng tỉnh đại ngộ. Đây chẳng phải là người trên ảnh chụp sao? Nhưng Cổ Thành rõ ràng nói qua hắn một năm trước đã chết?
Một cỗ lửa giận chậm rãi thăng lên trong lòng, không thể tưởng được thủ hạ tối tín nhiệm cũng dám lừa gạt mình. Mà lúc này, Bùi Vũ cũng không biết, ngay tại bên trong chiếc xe hơi cao cấp vừa bước ngang qua, có một đôi ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Không bao lâu, Cổ Thành làm tốt mọi việc đi xuống lầu, ngoài ý muốn thấy xe chủ nhân đứng ở cửa, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt toàn thân. Tâm lý cầu xin chủ nhân trăm ngàn lần đừng gặp phải Bùi Vũ, bằng không chính mình sẽ chết rất khó coi.
Âm thầm bình ổn tâm thần, Cổ Thành mở ra cửa xe: “Thiếu gia, ngài như thế nào đến đây?”
“Sự tình làm tốt?” Thanh âm trầm thấp thật sự nghe không ra hỉ nộ, Cổ Thành khô khốc nuốt một chút đáp: “Dạ, đều làm tốt.”
“Lên xe đi.”
“Dạ.”
Trong nháy mắt vừa đóng cửa xe, Cổ Thành liền cảm giác được không khí chung quanh có chút không đúng, thầm nghĩ không ổn.
“Cổ Thành……”
Thái tử gia chỉ nói hai chữ, Cổ Thành liền triệt để hiểu được, còn không chờ hắn tiếp tục nói, liền toàn bộ khai ra, không dám có nửa câu giấu diếm. Đáng tiếc chủ nhân cũng không tin tưởng lời hắn nói, chậm rì rì hỏi hắn “Ngươi cảm thấy, ta sẽ tin tưởng sao?”
Đổi là ai phỏng chừng cũng sẽ không tin tưởng, một người ở trước mắt ngươi đoạn khí, một năm sau lại êm đẹp xuất hiện trước mặt ngươi. Đây chẳng phải là kỳ lạ? Hơn nữa người này chẳng những không né rất xa, còn tự mình đưa tới cửa, quả thực là dương nhập hổ khẩu (đưa dê vào miệng cọp), còn nói cái gì đầu hắn bị chấn thương đến cả cừu nhân cũng không nhận ra được, chuyện ma quỷ như vậy ai sẽ tin, đáng tiếc tất cả đều là sự thật, Cổ Thành cũng thực bất đắc dĩ.
“Thiếu gia, thật sự rất xin lỗi, ta cũng không biết sai lầm ở chỗ nào. Bất quá ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ xử lý tốt.”
Thái tử gia cười lạnh một tiếng, thản nhiên rít một điếu thuốc: “Ta sửa chủ ý .”
“Thiếu gia, vậy người ý tứ là?”
Thái tử gia hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, liền cảm thấy có chút thú vị, trên ảnh chụp chưa từng nhìn rõ ràng, thấy người thật mới phát hiện, nguyên lai còn có vài phần tư sắc. Trong tươi cười lạnh lùng có một kế hoạch chậm rãi hình thành. Sinh hoạt quá mức nhàm chán sao không cấp chính mình tìm chút lạc thú đặc biệt?
Cổ Thành theo thiếu gia năm sáu năm, đối hắn quá mức hiểu biết, ánh mắt kia rõ ràng là theo dõi con mồi mới, mà nếu bị hắn nhắm trúng, con mồi kia tuyệt đối không có khả năng trốn thoát, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn. Hắn chẳng những sẽ đùa bỡn thân thể còn có thể đùa bỡn cảm tình, cho ngươi chết đi sống lại, thống khổ không chịu nổi. Huống chi hắn cùng Bùi Vũ còn có một đoạn cừu hận không thể tiêu trừ. Nếu nói thì phải đổ thừa tiểu tử kia mệnh không tốt, nếu một năm trước chết thống khoái, sẽ không rơi vào loại tình trạng ngày hôm nay. Không đem hắn ăn tươi nuốt sống, thiếu gia cũng sẽ không dừng tay!
———————-
Chức vị mà Hạng Hải kiếm cho Bùi Vũ lại có điểm bất khả tư nghị, cư nhiên là nhân viên bảo an của khách sạn. Không có biện pháp, bởi vì Hạng Hải chính là đang công tác ở phòng bảo an, hắn không muốn để cho Bùi Vũ rời khỏi tầm mắt mình. Huống chi bảo an dù sao cũng không phải vệ sĩ, căn bản không có tính chất nguy hiểm. Tại những nhà hàng khách sạn như thế này, nhân viên bảo an nhiệm vụ duy nhất chính là trực tuần tra ban đêm, không cần cùng người khác trao đổi quá nhiều, chỉ cần đủ chiều cao cùng diện mạo là có thể.
Bất quá nói trở về, Bùi Vũ diện mạo như thế này, Hạng Hải thật là có điểm lo lắng. Một bộ mặt thư sinh còn chưa nói, lại thêm một đôi mắt to trong veo như nước, vốn không lực sát thương gì, trong ánh mắt còn cố tình lộ ra một loại ngây thơ vô tội. Đổi thành chính mình làm ông chủ, phỏng chừng cũng sẽ không dùng dạng người như vậy làm bảo an.
Quả không ngoài sở liệu, bộ quản lý nhân sự nhìn đến Bùi Vũ, sau lập tức lộ ra thần sắc phủ định.
“Không bằng ngươi đi nhà ăn làm phục vụ sinh, thế nào? Tiền lương đãi ngộ đều giống nhau, hơn nữa không cần trực ban đêm.” Tuy rằng hắn không thích hợp làm bảo an, bất quá khó gặp được nam hài nhi thuần khiết như vậy, quản lý nhân sự cũng không tính toán buông tha hắn.
Làm phục vụ sinh, chức vị này ban đầu đã bị Hạng Hải phủ định, công việc của phục vụ sinh cũng không thoải mái hơn so với bảo an, hơn nữa cùng khách nhân trao đổi rất nhiều, khó tránh khỏi gặp phải những khách nhân khó tính, vạn nhất hắn bị khi dễ thì làm sao, hơn nữa, Hạng Hải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vũ, tâm lý đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái, vạn nhất hắn gặp được mấy gã biến thái chuyên môn thích nam hài tử thì làm sao bây giờ?
Bùi Vũ không đáp lại đề nghị của quản lý nhân sự, mà là quay đầu trưng cầu ý kiến Hạng Hải, sau khi nhận được ám chỉ, Bùi Vũ lắc lắc đầu, dựa theo lời Hạng Hải đã dạy trước đó nói: “Thực xin lỗi, ta không muốn làm phục vụ sinh.”
Quản lý nhân sự nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn danh sách chức vị còn trống trên bàn: “Bằng không làm trong quán bar, như thế nào? Chức vị này đem so sánh cũng thích hợp với ngươi.”
Nhà ăn còn chưa cho hắn đi, còn nói tới quán bar? Nơi đó khách nhân chẳng phải là càng phức tạp hơn sao, không đợi Bùi Vũ trả lời, Hạng Hải nhanh chóng nói: “Không được, hắn không thể làm quán bar.”
Quản lý nhân sự đẩy đẩy mắt kính, bất đắc dĩ thở dài: “Như vậy đi, ngươi về trước, chờ thông báo của ta.” Ngôn ngữ chấm dứt câu chuyện như vậy, căn bản chính là đã đưa ra từ chối chính xác. Hạng Hải bất đắc dĩ chỉ có thể lưu lại một chút đường sống: “Về vấn đề làm phục vụ sinh, có thể cho hắn trở về suy nghĩ một chút đi.”
Quản lý nọ lập tức nở nụ cười: “Hảo, ngươi trở về suy nghĩ một chút, nếu có thể cứ tới đây nhậm chức.”
“Nga, phiền toái ngươi.”
Hạng Hải có điểm không cam lòng, nếu thực để Bùi Vũ đi làm trong nhà ăn còn như thế nào chiếu cố được hắn, tuy rằng đều cùng một đơn vị, nhưng như vậy cũng chẳng thể coi là tốt, hơn nữa thời gian công tác cũng không đồng nhất, cho nên không thể ra về cùng nhau.
Bùi Vũ cũng muốn làm cùng Hạng Hải, nhưng mà người ta không cho, chính mình cũng không có biện pháp, hơn nữa nếu không nhanh kiếm được tiền, mẫu thân sẽ không có tiền nằm viện.
“Hạng Hải, bằng không để ta làm phục vụ sinh đi?”
Hạng Hải gãi gãi tóc: “Đừng nóng vội, trước để ta suy nghĩ một chút.”
Bùi Vũ còn muốn nói cái gì, lại ngậm miệng, bởi vì hắn phát hiện từ đối diện đi tới có một người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình. Nam nhân kia mặc một thân Tây trang thẳng tắp, trong tay nắm vài tập hồ sơ, xem ra hẳn là người phụ trách khách sạn này. Diện mạo ngược lại khá tốt, thoạt nhìn cũng tràn ngập uy nghiêm. Chỉ là ánh mắt nhìn Bùi Vũ quá mức kỳ quái, giống như đang đánh giá từ trên xuống dưới vậy, hận không thể đem người nhìn đến thủng lỗ.
Bùi Vũ bị hắn xem có điểm sợ hãi, hướng phía sau Hạng Hải rụt lui, thời điểm hai người ở sát bên cạnh đi qua, nam nhân kia mới thu hồi tầm mắt, âm thầm lắc lắc đầu.
“Bùi Vũ, ngươi có đói bụng không?”
Nghe Hạng Hải vừa nói như vậy, nam nhân đó nhất thời ngây ngẩn cả người, mạnh mẽ xoay lại, không thể tin lại tiếp tục đem Bùi Vũ từ trên xuống dưới nhìn một lần.
Bùi Vũ cảm thấy có điểm sợ hãi, nhanh chóng quay ánh mắt, gắt gao đi theo phía sau Hạng Hải: “Nga.”
“Nga? Rốt cuộc là đói hay không đói?”
“Đói, đói bụng.”
“Nếu vậy đi ăn cơm trước đi.”
Hai người vào thang máy, thời điểm vừa đóng cửa lại, Bùi Vũ vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua, người nọ thế nhưng còn đứng tại chỗ, ánh mắt khiến người bất an thủy chung dừng ở trên người mình.
Người này thân phận có điểm đặc thù, hắn không phải nhân viên quản lý khách sạn, cũng không phải bất kì người thân của một vị lãnh đạo nào, bất quá lời nói của hắn lại phi thường có cân lượng, thậm chí cả phó tổng giám đốc khách sạn cũng không dám nghịch ý hắn. Bởi vì chủ nhân của hắn chính là thái tử gia của tập đoàn công ty. Mà hắn chính là thủ hạ tối được tín nhiệm của vị thái tử gia kia, cũng là một cận vệ —- Cổ Thành! (Editor: ta không thích anh này, bất quá cũng chẳng sao, sớm muộn gì cũng ngỏm, mặc dù hơi muộn =)) )
Thấy một nam hài nhi diện mạo thập phần tương tự kẻ kia, Cổ Thành thế nhưng nghĩ đến chính mình nhìn nhầm, sau hảo hảo ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, dù sao cũng là hắn tận mắt thấy hài tử kia đoạn khí. Thẳng đến khi cái tên Bùi Vũ vang lên ở bên tai, Cổ Thành mới không thể không tin tưởng, nam hài kêu Bùi Vũ kia thế nhưng thật sự không có chết.
Chỉ là hắn vì sao không nhận ra chính mình? Đổi thành là ai gặp lại người đã giết mình cũng sẽ không thể lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, ánh mắt thế nhưng còn ngây thơ như thế, vẻ mặt của hắn cũng tuyệt đối không có khả năng là giả vờ. Cổ Thành tâm phiền ý loạn bước vào văn phòng, liếc mắt một cái liền thấy tư liệu hồ sơ bên cạnh quản lý nhân sự, cầm ở trong tay từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lần, không sai, thật đúng là Bùi Vũ, không hề giả.
Công việc chủ nhân tự mình giao cho lại không làm tốt, nếu để cho y biết còn không đem chính mình hạ thủ?
“Hắn là đến xin việc?”
“Dạ phải, bất quá hắn trông rất hiền lành, không thích hợp làm bảo an.”
Quản lý nhân sự vô cùng cung kính đáp lời, được hắn đồng ý liền xoay người đi lo công việc của mình. Cổ Thành âm thầm cắn chặt răng, tâm lý thầm nghĩ: tiểu tử, số ngươi thật không hay ho, đây chính là tự ngươi dâng mình đến cửa, vậy không được trách ta.
Mặc kệ hắn là giả bộ cũng tốt, hay là thật sự không nhớ rõ cũng vậy, Cổ Thành đều muốn sớm chấm dứt mệnh hắn, miễn cho bị chủ nhân gặp phải, đến lúc đó kẻ không may chính là mình.
Không vừa vặn là, trước khi Cổ Thành còn chưa kịp hành động gì, liền xảy ra biến cố ngoài ý muốn.
Chủ nhân của hắn cũng chính là vị thái tử gia kia, vừa mới qua đào tạo trở về nước, hơn nữa chưa từng tự mình tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, trừ bỏ vài vị cao cấp bên trong tập đoàn, không có bất luận kẻ nào từng gặp qua hắn. Căn nhà hàng khách sạn này của tập đoàn cũng vẫn là giao cho Đặng tổng phụ trách quản lý, thái tử gia càng chưa từng đặt chân qua nửa bước.
Nhưng hôm nay không biết như thế nào, vị thái tử gia đó thế nhưng tự mình giá lâm, rõ ràng vừa rồi đem toàn bộ công việc đều giao cho Cổ Thành xử lí, nhưng xe hắn ở trên đường vẫn dừng ở trước cửa lớn khách sạn. Có lẽ hắn chỉ muốn nhìn một chút tiến độ thi công, cũng có lẽ hắn chỉ ở thời điểm nhàm chán nên đến nơi này.
Còn chưa đi xuống xe, hắn đã bị một đạo thân ảnh xa xa hấp dẫn lực chú ý, gương mặt nam hài nhi kia giống như đã từng quen biết, hắn âm thầm suy nghĩ thật lâu mới bừng tỉnh đại ngộ. Đây chẳng phải là người trên ảnh chụp sao? Nhưng Cổ Thành rõ ràng nói qua hắn một năm trước đã chết?
Một cỗ lửa giận chậm rãi thăng lên trong lòng, không thể tưởng được thủ hạ tối tín nhiệm cũng dám lừa gạt mình. Mà lúc này, Bùi Vũ cũng không biết, ngay tại bên trong chiếc xe hơi cao cấp vừa bước ngang qua, có một đôi ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Không bao lâu, Cổ Thành làm tốt mọi việc đi xuống lầu, ngoài ý muốn thấy xe chủ nhân đứng ở cửa, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt toàn thân. Tâm lý cầu xin chủ nhân trăm ngàn lần đừng gặp phải Bùi Vũ, bằng không chính mình sẽ chết rất khó coi.
Âm thầm bình ổn tâm thần, Cổ Thành mở ra cửa xe: “Thiếu gia, ngài như thế nào đến đây?”
“Sự tình làm tốt?” Thanh âm trầm thấp thật sự nghe không ra hỉ nộ, Cổ Thành khô khốc nuốt một chút đáp: “Dạ, đều làm tốt.”
“Lên xe đi.”
“Dạ.”
Trong nháy mắt vừa đóng cửa xe, Cổ Thành liền cảm giác được không khí chung quanh có chút không đúng, thầm nghĩ không ổn.
“Cổ Thành……”
Thái tử gia chỉ nói hai chữ, Cổ Thành liền triệt để hiểu được, còn không chờ hắn tiếp tục nói, liền toàn bộ khai ra, không dám có nửa câu giấu diếm. Đáng tiếc chủ nhân cũng không tin tưởng lời hắn nói, chậm rì rì hỏi hắn “Ngươi cảm thấy, ta sẽ tin tưởng sao?”
Đổi là ai phỏng chừng cũng sẽ không tin tưởng, một người ở trước mắt ngươi đoạn khí, một năm sau lại êm đẹp xuất hiện trước mặt ngươi. Đây chẳng phải là kỳ lạ? Hơn nữa người này chẳng những không né rất xa, còn tự mình đưa tới cửa, quả thực là dương nhập hổ khẩu (đưa dê vào miệng cọp), còn nói cái gì đầu hắn bị chấn thương đến cả cừu nhân cũng không nhận ra được, chuyện ma quỷ như vậy ai sẽ tin, đáng tiếc tất cả đều là sự thật, Cổ Thành cũng thực bất đắc dĩ.
“Thiếu gia, thật sự rất xin lỗi, ta cũng không biết sai lầm ở chỗ nào. Bất quá ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ xử lý tốt.”
Thái tử gia cười lạnh một tiếng, thản nhiên rít một điếu thuốc: “Ta sửa chủ ý .”
“Thiếu gia, vậy người ý tứ là?”
Thái tử gia hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, liền cảm thấy có chút thú vị, trên ảnh chụp chưa từng nhìn rõ ràng, thấy người thật mới phát hiện, nguyên lai còn có vài phần tư sắc. Trong tươi cười lạnh lùng có một kế hoạch chậm rãi hình thành. Sinh hoạt quá mức nhàm chán sao không cấp chính mình tìm chút lạc thú đặc biệt?
Cổ Thành theo thiếu gia năm sáu năm, đối hắn quá mức hiểu biết, ánh mắt kia rõ ràng là theo dõi con mồi mới, mà nếu bị hắn nhắm trúng, con mồi kia tuyệt đối không có khả năng trốn thoát, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn. Hắn chẳng những sẽ đùa bỡn thân thể còn có thể đùa bỡn cảm tình, cho ngươi chết đi sống lại, thống khổ không chịu nổi. Huống chi hắn cùng Bùi Vũ còn có một đoạn cừu hận không thể tiêu trừ. Nếu nói thì phải đổ thừa tiểu tử kia mệnh không tốt, nếu một năm trước chết thống khoái, sẽ không rơi vào loại tình trạng ngày hôm nay. Không đem hắn ăn tươi nuốt sống, thiếu gia cũng sẽ không dừng tay!
———————-
/68
|