CHƯƠNG 54. LỚP TRƯỞNG
Tâm tình gầy đây của Cố Thanh có chút trầm trọng, trong sân trường đâu đâu cũng thấy người quyên tiền từ thiện. Trong lớp, các học sinh nắm bắt thời sự không còn thảo luận về phim điện ảnh mới, siêu sao thần tượng, mọi người đều quan tâm tới động đất ở tỉnh G. Trận động đất này rất lớn, thiệt hại tiền của rất nhiều, nhân số thương vong hơn một nghìn, nhiều người trong chớp mắt bị cướp đi mạng sống và người thân, việc xây dựng lại cần sự đồng lòng của cả nước.
Cố Thanh là một người tính toán tỉ mỉ, cậu không thích chạy theo hàng hiệu, không quá chấp nhất việc hưởng thụ, mặc dù chưa từng học chuyên nghành tài chính, kế toán và quản lý tài sản, nhưng đối với số tiền mình vất vả kiếm được, căn cứ vào bản năng nguyên thủy nhất của con người, Cố Thanh cũng sẽ cẩn thận làm tốt, để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhìn ngươi ngồi ở bàn học, thân thể ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ ghi lại thu nhập chi tiêu, Tần Lực Dương có lúc nhịn không được trêu chọc, Cố Thanh đúng là 1 “kẻ ham tiền” . Cố Thanh cũng không giận, trái lại ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: “Tiền rất quan trọng, không nên xem thường một phân tiền.” Đây là bài học kinh nghiệm quan trọng qua 2 lần sống của Cố Thanh.
Nhưng mà, 1 “thần giữ của” thế này, lại không chút do dự quyên góp hơn phân nửa tiền tích góp của mình cho trận động đất lần này.
So với 1 nghìn vạn Tần thị quyên tặng, 4 ngàn của Cố Thanh chỉ như 1 viên đá nhỏ giữa đại dương mênh mông, nhưng lại khiến Tần Lực Dương nhìn Cố Thanh với cặp mắt khác xưa, kẻ khác không khỏi kinh ngạc trái tim bé nhỏ của Cố Thanh lại có thể chứa 1 thế giới to lớn như vậy.
Bạn học xung quanh nghe nói Cố Thanh một hơi quyên góp 4 ngàn, cũng khiếp sợ, so với Cố Thanh kiêu ngạo trong quá khứ, cao cao tại thượng đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật lòng mà nói, so với Cố Thanh, những học sinh gia cảnh giàu có cũng không có được dũng khí và tinh thần như vậy. Lúc này đây, sự kiện động đất đã ngoài ý muốn xóa đi thành kiến ngày nào.
Bên ngoài đối hành động kinh người của Cố Thanh có rất nhiều loại nghị luận và bàn tán, đương sự vẫn như trước trải qua cuộc sống đại học bình thản vui vẻ của mình, nhưng đối với việc bạn học dần thân thiện hơn, Cố Thanh cảm thấy rất sung sướng, có thể hòa nhập tập thể, tham dự các loại hoạt động, khiến Cố Thanh luôn trọng tình cảm thấy rất mới mẻ và vui thích.
Đảo mắt đã vào cuối thu, sau hai tuần hoàn tất luận văn, Cố Thanh cuối cùng cũng có thể thở ra, hảo hảo nghỉ ngơi một trận. Tần Lực Dương hai ngày nữa phải đi công tác ở thành S, liền đưa ra đề nghị Cố Thanh cùng đi, coi như là du ngoạn, vừa lúc thành S đang tồ chức hội chợ quốc tế về kinh tế, khoa học kỹ thuật “Olympic lần 7″.
Cố Thanh nghe Tần Lực Dương nói xong liền động tâm, nhưng lại sợ làm lỡ bài vở, lựa chọn khó khăn, cuối cùng cự tuyệt đề nghị hấp dẫn này. Với việc này, Tần Lực Dương thất vọng vô cùng, lo lắng Cố Thanh đang làm luận văn, hắn đã cấm dục sắp 1 tháng, vốn tưởng rằng Cố Thanh rốt cuộc đã kết thúc thời kỳ bận rộn, tính phúc của hắn cuối cùng cũng hết khổ, không ngờ lại gặp phải đợt công tác chết tiệt, hắn không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Cố Thanh đi cùng hắn, kết quả, âm mưu bất chính của Tần đại lão bản đã hoàn toàn đại bại bởi bài vở.
Không thể đi xem hội chợ, Cố Thanh rất tiếc nuối, chỉ là tâm tình phiền muộn này cũng không duy trì lâu, rất nhanh đã bị chuyến du lịch cùng lớp sắp tới thu hút.
Học kỳ 2 đại học có hoạt động tập thể, bởi vì phải làm thêm lại bị bạn học xa lánh, Cố Thanh tiếc nuối đành bỏ lỡ, cho nên, khi cuối thu lá vàng rơi, có thể cùng bạn học ra ngoài du lịch, đương nhiên là 1 chọn lực rất tuyệt, lại nói, Cố Thanh đến thành B cũng đã hơn một năm, nhưng vẫn không có cơ hội đến tham quan các thắng cảnh. Cứ như vậy, đối với lần du lịch này, Cố Thanh càng thêm mong đợi.
Lo lắng 1 mình Tần Gia Bảo ở nhà, nên nói với bạn học xong, sáng sớm chủ nhật, Cố Thanh chuẩn bị 1 ba lô thức ăn nhỏ, mang theo Tần Gia Bảo tới trường, mọi người hẹn nhau tám giờ rưỡi tập hợp ở cửa đông.
Sáng sớm kẹt xe, Cố Thanh làm lỡ nhiều thời gian, chờ khi thở hồng hộc chạy tới cửa đông thì, đã là chín giờ, Cố Thanh tìm kiếm Phương Tử Nhạc chung quanh, cậu vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Cố Thanh, ở đây.”
Phía sau vang lên 1 giọng nữ thanh thúy, Cố Thanh quay đầu nhìn lại, thấy 1 nữ sinh xinh đẹp, đúng là trưởng lớp Vương Nhã Đồng, Cố Thanh trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Trước đây không nói chuyện nhiều với bạn học, cũng ít thân thiết, Cố Thanh đối với bạn học cùng khóa không quen biết, cậu nhớ kỹ mỗi khuôn mặt và từng tên người, nhưng rất khó ghép 2 thứ lại với nhau, cậu đối với lớp trưởng Vương Nhã Đồng có thể cho là có ấn tượng, chính bởi vì đối phương liên tục ba năm nhận được giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng anh, với Cố Thanh tiếng Anh chính là 1 khó khăn nhỏ, cho nên đối với những cao thủ tiếng anh bên cạnh, cậu đều thật tâm ước ao và kính phục. Cố Thanh còn nhớ rõ, mình từng hỏi qua Vương Nhã Đồng cách học tiếng anh, nhưng thư gửi đi như đá chìm đáy biển, đều không có hồi âm. Thất vọng là có, nhưng Cố Thanh cũng chỉ thiện ý nghĩ đối phương quá bận không có thời gian phụ đạo cậu mà thôi, cậu chưa từng nghĩ tới lớp trưởng trước mặt bạn học luôn luôn nghiêm tức, chính trực là bởi vì không muốn cậu giỏi hơn mình cho nên mới không để ý tới, đối với điểm này, Cố Thanh sau đó nghe được trong hành lang trong lúc vô tình khi các nữ sinh nói chuyện.
Vương Nhã Đồng đối với cậu phê bình kín đáo và chán ghét, Cố Thanh vẫn biết, cho nên lúc này trước cửa đột nhiên nhìn thấy đối phương nhiệt tình cười với mình, trong lòng Cố Thanh đột nhiên cảnh thấy ngạc nhiên và kỳ quái thì cũng không có gì lạ.
“Phương Tử Nhạc và mọi người đã đi trước, tôi ở đây chờ cậu, chúng ta cùng nhau đi.”
Quần áo chỉnh chu đẹp đẽ, trên mặt là lớp trang điểm nhạt và luôn mỉm cười, không câu nệ nghiêm túc, nên Vương Nhã Đồng cũng có vẻ trẻ trung đáng yêu hơn.
Đều nói tâm tư con gái rất sâu xa, nhìn vẻ mặt thân mật của Vương Nhã Đồng, Cố Thanh lúc này thực sự không xác định được suy nghĩ thật sự của cô ta là gì, nhưng có được cơ hội hòa đồng cùng bạn học, Cố Thanh rất thích thú.
“Cảm tạ cậu, lớp trưởng.”
“Gọi lớp trưởng có vẻ quá xa lạ, cậu gọi Nhã Đồng là được rồi.”
Vương Nhã Đồng sửa lại nói.
Đối với lớp trưởng đột nhiên biểu hiện thân thiết, Cố Thanh không mở miệng trực tiếp cự tuyệt, chỉ là vốn không quen hai người đột nhiên muốn xưng hô thân thiết.
Nơi dừng chân thứ nhất là công viên Y, nơi đây từng là hoa viên của hoàng gia ngày xưa, có người nói nhờ hồ nước trong suốt làm nổi bật, rất có phong cách hoa viên Giang Nam, ý cảnh xa xưa, cảnh trí xinh đẹp, là công viên có suối chảy tự nhiên nổi tiếng.
Cố Thanh có chút khẩn trương đối với lần đi chơi này.
“Anh gấu lớn, cục cưng khát.”
Trên xe buýt, Tần Gia Bảo thuận theo ngồi trên đùi Cố Thanh, khuôn mặt bánh bao trắng noãn vô cùng đáng yêu, Vương Nhã Đồng nhịn không được nhéo nhéo.
“Đáng yêu quá, Cố Thanh, đây là em trai cậu à?”
Cố Thanh vội vàng lấy nước ô mai tự làm cho Tần Gia Bảo, đối với vấn đề của Vương Nhã Đồng, cũng chỉ tùy ý đáp: “Ân.”
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Vương Nhã Đồng ngượng ngùng rụt tay về.
Cố Thanh xưa nay không am hiểu giao tiếp với phái nữ, hơn nữa muốn lo cho cục cưng Tần Gia Bảo đang tò mò, cậu căn bản không có cơ hội nói chuyện phiếm với Vương Nhã Đồng dọc đường đi, đề tài đều là đối phương đưa ra, xuất phát từ lễ phép, Cố Thanh cũng chỉ tượng trưng trả lời đơn giản, nhưng không nói nhiều.
Thuận lợi hội hợp với bạn học, khiến Cố Thanh rốt cuộc có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ là lúc đó trong lòng xác thực nghĩ như vậy.
Tuy nói là hoạt động tập thể, nhưng muốn toàn bộ lớp 30 mấy người cùng nhau kết đội tham quan công viên cũng rất bất hiện, Vương Nhã Đồng liền nhanh chóng chia nhóm, thương lượng 4, 5 người 1 tổ, buổi trưa ăn xong thì đến địa điểm chỉ định tập hợp cùng đi Hương Sơn.
Cố Thanh đương nhiên là cùng Phương Tử Nhạc Hàn Duy một tổ, Phương Tử Nhạc đã sớm gặp qua Tần Gia Bảo, đối với bánh bao đáng yêu thích vô cùng, Tần Gia Bảo cũng rất thích chơi với cậu ta, Cố Thanh tạm thời đem bé giao cho Phương Tử Nhạc. Cố Thanh muốn hảo hảo hưởng thụ hành cung ngự uyển của hoàng gia.
“Cố Thanh, không còn ai nữa, tôi và cậu một tổ a.”
Vương Nhã Đồng đột nhiên xuất hiện nói.
Cố Thanh nhìn xung quanh một phen, phát hiện các bạn khác đều đã rời đi, xong quanh cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, Cố Thanh cũng không có lý do cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý.
Vương Nhã Đồng là người thành B, công viên Y cô ta đã tới không dưới mười lần, đối với cảnh sắc trong công viên rất là quen thuộc, hơn nữa cô ta giỏi diễn đạt, bất luận cảnh vật nào, chỉ cần qua miệng cô ta, đều trở nên lung linh kỳ ảo bởi giọng nói thanh thoát như chim hoàng yến.
Bên người có được 1 hướng dẫn viên giỏi lại còn miễn phí, Cố Thanh rất mừng rỡ, thoải mái trải qua cả buổi dạo chơi.
“Cố Thanh, đình này rất đẹp, chúng ta chụp ảnh chung, thế nào?”
Vương Nhã Đồng kéo cánh tay Cố Thanh, đem người trực tiếp kéo đến bên hồ, camera đã giao cho một du khách.
“Ân, tôi đi gọi Tử Nhạc Hàn Duy.”
“Bọn họ đi xa rồi, 2 người chúng ta thôi.”
Nghe Vương Nhã Đồng nói như thế, Cố Thanh mới phát hiện 2 người bên cạnh từ lâu đã không thấy bóng dáng, du khách chụp ảnh hộ bảo họ đứng vào chỗ, Cố Thanh chỉ có thể đứng yên.
“Cười một cái nào, 1, 2, 3… clack. “
Màn ảnh camera chụp được cảnh hôn môi trong nháy mắt.
“Cố Thanh, tôi thích cậu.”
Thiếu nữ thoáng ngượng ngùng thổ lộ cứ quanh quẩn bên tai Cố Thanh, Cố Thanh cứng ngắc, tay phải khó tin xoa má phải.
Tâm tình gầy đây của Cố Thanh có chút trầm trọng, trong sân trường đâu đâu cũng thấy người quyên tiền từ thiện. Trong lớp, các học sinh nắm bắt thời sự không còn thảo luận về phim điện ảnh mới, siêu sao thần tượng, mọi người đều quan tâm tới động đất ở tỉnh G. Trận động đất này rất lớn, thiệt hại tiền của rất nhiều, nhân số thương vong hơn một nghìn, nhiều người trong chớp mắt bị cướp đi mạng sống và người thân, việc xây dựng lại cần sự đồng lòng của cả nước.
Cố Thanh là một người tính toán tỉ mỉ, cậu không thích chạy theo hàng hiệu, không quá chấp nhất việc hưởng thụ, mặc dù chưa từng học chuyên nghành tài chính, kế toán và quản lý tài sản, nhưng đối với số tiền mình vất vả kiếm được, căn cứ vào bản năng nguyên thủy nhất của con người, Cố Thanh cũng sẽ cẩn thận làm tốt, để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhìn ngươi ngồi ở bàn học, thân thể ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ ghi lại thu nhập chi tiêu, Tần Lực Dương có lúc nhịn không được trêu chọc, Cố Thanh đúng là 1 “kẻ ham tiền” . Cố Thanh cũng không giận, trái lại ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: “Tiền rất quan trọng, không nên xem thường một phân tiền.” Đây là bài học kinh nghiệm quan trọng qua 2 lần sống của Cố Thanh.
Nhưng mà, 1 “thần giữ của” thế này, lại không chút do dự quyên góp hơn phân nửa tiền tích góp của mình cho trận động đất lần này.
So với 1 nghìn vạn Tần thị quyên tặng, 4 ngàn của Cố Thanh chỉ như 1 viên đá nhỏ giữa đại dương mênh mông, nhưng lại khiến Tần Lực Dương nhìn Cố Thanh với cặp mắt khác xưa, kẻ khác không khỏi kinh ngạc trái tim bé nhỏ của Cố Thanh lại có thể chứa 1 thế giới to lớn như vậy.
Bạn học xung quanh nghe nói Cố Thanh một hơi quyên góp 4 ngàn, cũng khiếp sợ, so với Cố Thanh kiêu ngạo trong quá khứ, cao cao tại thượng đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật lòng mà nói, so với Cố Thanh, những học sinh gia cảnh giàu có cũng không có được dũng khí và tinh thần như vậy. Lúc này đây, sự kiện động đất đã ngoài ý muốn xóa đi thành kiến ngày nào.
Bên ngoài đối hành động kinh người của Cố Thanh có rất nhiều loại nghị luận và bàn tán, đương sự vẫn như trước trải qua cuộc sống đại học bình thản vui vẻ của mình, nhưng đối với việc bạn học dần thân thiện hơn, Cố Thanh cảm thấy rất sung sướng, có thể hòa nhập tập thể, tham dự các loại hoạt động, khiến Cố Thanh luôn trọng tình cảm thấy rất mới mẻ và vui thích.
Đảo mắt đã vào cuối thu, sau hai tuần hoàn tất luận văn, Cố Thanh cuối cùng cũng có thể thở ra, hảo hảo nghỉ ngơi một trận. Tần Lực Dương hai ngày nữa phải đi công tác ở thành S, liền đưa ra đề nghị Cố Thanh cùng đi, coi như là du ngoạn, vừa lúc thành S đang tồ chức hội chợ quốc tế về kinh tế, khoa học kỹ thuật “Olympic lần 7″.
Cố Thanh nghe Tần Lực Dương nói xong liền động tâm, nhưng lại sợ làm lỡ bài vở, lựa chọn khó khăn, cuối cùng cự tuyệt đề nghị hấp dẫn này. Với việc này, Tần Lực Dương thất vọng vô cùng, lo lắng Cố Thanh đang làm luận văn, hắn đã cấm dục sắp 1 tháng, vốn tưởng rằng Cố Thanh rốt cuộc đã kết thúc thời kỳ bận rộn, tính phúc của hắn cuối cùng cũng hết khổ, không ngờ lại gặp phải đợt công tác chết tiệt, hắn không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Cố Thanh đi cùng hắn, kết quả, âm mưu bất chính của Tần đại lão bản đã hoàn toàn đại bại bởi bài vở.
Không thể đi xem hội chợ, Cố Thanh rất tiếc nuối, chỉ là tâm tình phiền muộn này cũng không duy trì lâu, rất nhanh đã bị chuyến du lịch cùng lớp sắp tới thu hút.
Học kỳ 2 đại học có hoạt động tập thể, bởi vì phải làm thêm lại bị bạn học xa lánh, Cố Thanh tiếc nuối đành bỏ lỡ, cho nên, khi cuối thu lá vàng rơi, có thể cùng bạn học ra ngoài du lịch, đương nhiên là 1 chọn lực rất tuyệt, lại nói, Cố Thanh đến thành B cũng đã hơn một năm, nhưng vẫn không có cơ hội đến tham quan các thắng cảnh. Cứ như vậy, đối với lần du lịch này, Cố Thanh càng thêm mong đợi.
Lo lắng 1 mình Tần Gia Bảo ở nhà, nên nói với bạn học xong, sáng sớm chủ nhật, Cố Thanh chuẩn bị 1 ba lô thức ăn nhỏ, mang theo Tần Gia Bảo tới trường, mọi người hẹn nhau tám giờ rưỡi tập hợp ở cửa đông.
Sáng sớm kẹt xe, Cố Thanh làm lỡ nhiều thời gian, chờ khi thở hồng hộc chạy tới cửa đông thì, đã là chín giờ, Cố Thanh tìm kiếm Phương Tử Nhạc chung quanh, cậu vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Cố Thanh, ở đây.”
Phía sau vang lên 1 giọng nữ thanh thúy, Cố Thanh quay đầu nhìn lại, thấy 1 nữ sinh xinh đẹp, đúng là trưởng lớp Vương Nhã Đồng, Cố Thanh trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Trước đây không nói chuyện nhiều với bạn học, cũng ít thân thiết, Cố Thanh đối với bạn học cùng khóa không quen biết, cậu nhớ kỹ mỗi khuôn mặt và từng tên người, nhưng rất khó ghép 2 thứ lại với nhau, cậu đối với lớp trưởng Vương Nhã Đồng có thể cho là có ấn tượng, chính bởi vì đối phương liên tục ba năm nhận được giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng anh, với Cố Thanh tiếng Anh chính là 1 khó khăn nhỏ, cho nên đối với những cao thủ tiếng anh bên cạnh, cậu đều thật tâm ước ao và kính phục. Cố Thanh còn nhớ rõ, mình từng hỏi qua Vương Nhã Đồng cách học tiếng anh, nhưng thư gửi đi như đá chìm đáy biển, đều không có hồi âm. Thất vọng là có, nhưng Cố Thanh cũng chỉ thiện ý nghĩ đối phương quá bận không có thời gian phụ đạo cậu mà thôi, cậu chưa từng nghĩ tới lớp trưởng trước mặt bạn học luôn luôn nghiêm tức, chính trực là bởi vì không muốn cậu giỏi hơn mình cho nên mới không để ý tới, đối với điểm này, Cố Thanh sau đó nghe được trong hành lang trong lúc vô tình khi các nữ sinh nói chuyện.
Vương Nhã Đồng đối với cậu phê bình kín đáo và chán ghét, Cố Thanh vẫn biết, cho nên lúc này trước cửa đột nhiên nhìn thấy đối phương nhiệt tình cười với mình, trong lòng Cố Thanh đột nhiên cảnh thấy ngạc nhiên và kỳ quái thì cũng không có gì lạ.
“Phương Tử Nhạc và mọi người đã đi trước, tôi ở đây chờ cậu, chúng ta cùng nhau đi.”
Quần áo chỉnh chu đẹp đẽ, trên mặt là lớp trang điểm nhạt và luôn mỉm cười, không câu nệ nghiêm túc, nên Vương Nhã Đồng cũng có vẻ trẻ trung đáng yêu hơn.
Đều nói tâm tư con gái rất sâu xa, nhìn vẻ mặt thân mật của Vương Nhã Đồng, Cố Thanh lúc này thực sự không xác định được suy nghĩ thật sự của cô ta là gì, nhưng có được cơ hội hòa đồng cùng bạn học, Cố Thanh rất thích thú.
“Cảm tạ cậu, lớp trưởng.”
“Gọi lớp trưởng có vẻ quá xa lạ, cậu gọi Nhã Đồng là được rồi.”
Vương Nhã Đồng sửa lại nói.
Đối với lớp trưởng đột nhiên biểu hiện thân thiết, Cố Thanh không mở miệng trực tiếp cự tuyệt, chỉ là vốn không quen hai người đột nhiên muốn xưng hô thân thiết.
Nơi dừng chân thứ nhất là công viên Y, nơi đây từng là hoa viên của hoàng gia ngày xưa, có người nói nhờ hồ nước trong suốt làm nổi bật, rất có phong cách hoa viên Giang Nam, ý cảnh xa xưa, cảnh trí xinh đẹp, là công viên có suối chảy tự nhiên nổi tiếng.
Cố Thanh có chút khẩn trương đối với lần đi chơi này.
“Anh gấu lớn, cục cưng khát.”
Trên xe buýt, Tần Gia Bảo thuận theo ngồi trên đùi Cố Thanh, khuôn mặt bánh bao trắng noãn vô cùng đáng yêu, Vương Nhã Đồng nhịn không được nhéo nhéo.
“Đáng yêu quá, Cố Thanh, đây là em trai cậu à?”
Cố Thanh vội vàng lấy nước ô mai tự làm cho Tần Gia Bảo, đối với vấn đề của Vương Nhã Đồng, cũng chỉ tùy ý đáp: “Ân.”
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Vương Nhã Đồng ngượng ngùng rụt tay về.
Cố Thanh xưa nay không am hiểu giao tiếp với phái nữ, hơn nữa muốn lo cho cục cưng Tần Gia Bảo đang tò mò, cậu căn bản không có cơ hội nói chuyện phiếm với Vương Nhã Đồng dọc đường đi, đề tài đều là đối phương đưa ra, xuất phát từ lễ phép, Cố Thanh cũng chỉ tượng trưng trả lời đơn giản, nhưng không nói nhiều.
Thuận lợi hội hợp với bạn học, khiến Cố Thanh rốt cuộc có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ là lúc đó trong lòng xác thực nghĩ như vậy.
Tuy nói là hoạt động tập thể, nhưng muốn toàn bộ lớp 30 mấy người cùng nhau kết đội tham quan công viên cũng rất bất hiện, Vương Nhã Đồng liền nhanh chóng chia nhóm, thương lượng 4, 5 người 1 tổ, buổi trưa ăn xong thì đến địa điểm chỉ định tập hợp cùng đi Hương Sơn.
Cố Thanh đương nhiên là cùng Phương Tử Nhạc Hàn Duy một tổ, Phương Tử Nhạc đã sớm gặp qua Tần Gia Bảo, đối với bánh bao đáng yêu thích vô cùng, Tần Gia Bảo cũng rất thích chơi với cậu ta, Cố Thanh tạm thời đem bé giao cho Phương Tử Nhạc. Cố Thanh muốn hảo hảo hưởng thụ hành cung ngự uyển của hoàng gia.
“Cố Thanh, không còn ai nữa, tôi và cậu một tổ a.”
Vương Nhã Đồng đột nhiên xuất hiện nói.
Cố Thanh nhìn xung quanh một phen, phát hiện các bạn khác đều đã rời đi, xong quanh cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, Cố Thanh cũng không có lý do cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý.
Vương Nhã Đồng là người thành B, công viên Y cô ta đã tới không dưới mười lần, đối với cảnh sắc trong công viên rất là quen thuộc, hơn nữa cô ta giỏi diễn đạt, bất luận cảnh vật nào, chỉ cần qua miệng cô ta, đều trở nên lung linh kỳ ảo bởi giọng nói thanh thoát như chim hoàng yến.
Bên người có được 1 hướng dẫn viên giỏi lại còn miễn phí, Cố Thanh rất mừng rỡ, thoải mái trải qua cả buổi dạo chơi.
“Cố Thanh, đình này rất đẹp, chúng ta chụp ảnh chung, thế nào?”
Vương Nhã Đồng kéo cánh tay Cố Thanh, đem người trực tiếp kéo đến bên hồ, camera đã giao cho một du khách.
“Ân, tôi đi gọi Tử Nhạc Hàn Duy.”
“Bọn họ đi xa rồi, 2 người chúng ta thôi.”
Nghe Vương Nhã Đồng nói như thế, Cố Thanh mới phát hiện 2 người bên cạnh từ lâu đã không thấy bóng dáng, du khách chụp ảnh hộ bảo họ đứng vào chỗ, Cố Thanh chỉ có thể đứng yên.
“Cười một cái nào, 1, 2, 3… clack. “
Màn ảnh camera chụp được cảnh hôn môi trong nháy mắt.
“Cố Thanh, tôi thích cậu.”
Thiếu nữ thoáng ngượng ngùng thổ lộ cứ quanh quẩn bên tai Cố Thanh, Cố Thanh cứng ngắc, tay phải khó tin xoa má phải.
/81
|