Trong game “Jalands” tuyên truyền là có chín đại chủng tộc, chín tiểu thụ để công lược, cuối cùng có thể thuận lợi hợp thành thịnh yến 10P.
Nhưng trong chín đại chủng tộc đó, kỳ thật có một chủng tộc không thể đặt cạnh các chủng tộc khác.
Chủng tộc này mặc dù cường đại nhất toàn bộ Jalands, nhưng đó đã là quá khứ.
Bọn họ hình thể thật lớn, cả người đều là bảo vật, lại có năng lực siêu phàm. Họ đối với công kích ma pháp lẫn công kích vật lý đều có 50% phòng ngự. Mà bản thân họ không chỉ có lực tương tác ma pháp rất cao, mà còn bởi vì kích thước khổng lồ cùng làn da cứng rắn như sắt đá mà dẫn đến công kích vật lý phi phàm.
Chủng tộc cơ hồ không có khuyết điểm như vậy, trên đại lục Jalands, lại lưu lạc đến mức gần như diệt tộc.
Lúc Tác Phi chơi game, cậu chỉ gặp một con rồng. Thực chất, cậu là người duy nhất gặp được rồng, còn nghe nói toàn bộ Jalands chỉ tồn tại một con.
Đó là một phỉ thúy* lục long, cơ thể dài ước chừng bảy mươi mét. Thân hình tao nhã xinh đẹp, đôi mắt thật lớn màu xanh phỉ thúy, óng ánh ngập nước, ôn nhu ấm áp. Nhưng mà bản thân y lại bị trọng thương, không có biện pháp bay lượn, nằm dưới vực sâu mấy trăm mét dưới mặt đất một mình đợi chờ mấy trăm năm. Thẳng đến khi… Tác Phi tìm được y.
Tên của y là Hull, là tiểu thụ Long tộc Tác Phi công lược.
Long tộc không có hình người, từ viễn cổ đến nay bọn họ chưa bao giờ có bộ dạng nhân loại. Tác Phi đại loại nhớ rằng năng lượng Long tộc quá cường đại, thân thể khéo léo nhỏ bé của nhân loại vô pháp chịu được lực lượng như nước tuôn trào của Long tộc.
Mà công lược tiểu thụ Long tộc nghe thì tương đối đơn giản, chỉ cần tìm được đồ vật giúp y biến hóa, khiến y trở lại hình người, sau đó chữa khỏi vết thương, cứu y từ vực sâu ra.
Nhưng món đồ vật kia lại không phải là thứ trân quý bình thường, mà là thần khí của Cự Ma tộc. Cự Ma hình thể to lớn hơn bình thường, bọn họ phải dựa vào thần khí này mới có thể tùy ý biến hóa kích cỡ. Muốn đạt được thần khí này cũng không đơn giản, Tác Phi cơ hồ phải thu phục toàn tộc Cự Ma mới thành công lấy được nó.
Cho nên nói, tuy rằng thu phục tiểu thụ Long tộc chỉ có một nhiệm vụ này, nhưng tuyệt đối là một nhiệm vụ kéo dài, vả lại độ khó cực cao.
Kỳ thật Tác Phi rất muốn cứu Hull ra, không liên quan đến việc y có phải là tiểu thụ hay không. Tác Phi chỉ nghĩ tới Hull một thân một mình ở dưới vực sâu, vĩnh viễn không thấy mặt trời, vả lại thương tích chồng chất thì đã cảm thấy thực xót xa trong lòng. Một người chịu khổ sở như vậy.
Nhưng mà cậu lúc chơi game căn bản không có năng lực cứu y. Trước không đề cập tới việc cậu không có cách xuống vực sâu, cho dù bây giờ liền có Samuel cùng thú con trợ giúp, nhưng nếu vô pháp đạt được thần khí từ Cự Ma tộc thì cậu cũng không thể giải thoát Hull.
Kỳ thật mượn thần khí Cự Ma tộc một chút vẫn có thể, nhưng bi kịch chính là Cự Ma vương Barnor từ đầu đến đuôi đều hận cậu tận xương tận tủy. Tác Phi lúc ấy còn cảm thấy Barnor quá mức cố tình gây sự, rõ ràng là mấy nhà sản xuất game muốn hãm hại người chơi nên mới chế tác ra một địch thủ cường mạnh như vậy.
Nhưng sau khi trải qua sự kiện Arian, Tác Phi mới biết được, nguyên lai là mối thù giật tiểu thụ… Mà hiện giờ, Samuel tuy rằng không có cướp Arian đi, nhưng càng chết người đó là, bọn họ đã trực tiếp tiễn Arian về chầu ông bà rồi.
Chuyện cũ không dám nghĩ lại, chỉ than bản thân không biết đọc.*
*ý là chuyện đã qua rất kinh hãi, không đủ dũng cảm để nhắc tới. Vì vậy, đành phải viện cớ là bản thân không biết đọc nên không thể thuật lại câu chuyện.
Tác Phi lắc lắc đầu, đem tầm mắt dời đến trên người xích long. Cậu không ngờ rằng ở trong đây lại có thể gặp một con rồng còn sống khỏe mạnh, cường tráng, sinh cơ bừng bừng như vậy. Nguyên lai Hull còn có đồng bào.
Bởi vì lúc trước mạnh mẽ phá cửa tạo thành chấn động, dẫn đến việc cảnh tượng phía sau bốn cánh cửa đều hiện ra.
Tác Phi nhìn tổng thể, thật tình là cực kì thảm trọng.
Trừ bỏ Abel còn đang há mồm thở dốc chống đỡ, Lancelot, Harris cùng với Manzi đều đã bị vây trong trạng thái hôn mê, không rõ sinh tử.
Xem ra bọn họ cũng không thuận lợi thông qua thử luyện, phải chịu trừng phạt.
Abel tuy rằng đang đứng, nhưng tình trạng phi thường thảm thiết. Lưng hắn chịu một đạo vết thương thật lớn kéo từ bả vai đến mông, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài. Sắc mặt hắn trắng bệch, tuy chưa hôn mê nhưng cũng là đang cứng rắn chống đỡ.
Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn có thể hùng hùng hổ hổ: “Miẹ nó, Ma tộc chết tiệt này cư nhiên sẽ dùng ma pháp hắc ám!”
Lời này khiến đầu óc Tác Phi khẽ động, có cái gì như vừa vụt qua. Vừa muốn cẩn thận suy ngẫm, lực chú ý của cậu lại bị hấp dẫn mất.
Abel thành công khiêu chiến, còn ba vị còn lại đều thất bại, bởi vậy địch nhân của họ lúc này cũng xuất hiện.
Tác Phi đảo mắt một lượt, hơi kinh hãi. Đó là một Nhân tộc, một Thiên tộc, cùng một Tinh Linh. Điều khiến Tác Phi kinh ngạc chính là: một đại pháp sư Nhân tộc thế nhưng có thể làm cho Lancelot thảm bại như vậy! Thật bất khả tư nghị.
Mà Tinh Linh kia cũng phi thường quái dị. Gã không cầm trong tay pháp trượng, cũng không có cung tiễn, ngược lại là nắm một thanh chủy thủ. Chủy thủ kia quang hoa lưu chuyển, vừa nhìn liền thấy giá trị xa xỉ. Tinh Linh này là một thích khách thần cấp sao?
Tên Thiên tộc kia càng thêm khoa trương. Gã tay trái cầm khiên, tay phải cầm cự kiếm. Tư thế này là một chiến binh? Không, là hiệp sĩ!
Đến thời điểm này, suy nghĩ mờ ảo trong đầu cậu dần dần trở nên rõ ràng.
Tại Jalands, mỗi ưu – khuyết điểm của một chủng tộc đều phi thường rõ ràng: Ma tộc cùng Thú tộc có lực tương tác ma pháp gần như là không; Thiên tộc sức mạnh vật lý phi thường hạn chế; Tinh Linh tộc độ nhanh nhẹn cao nhưng sức bật thấp; còn Nhân tộc là mọi thứ ở cân bằng ở mức thông thường, yếu đều.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại gặp một pháp sư Thú nhân thần cấp hệ mộc, một Ma tộc nguyên thủy có khả năng triệu tập nguyên tố sử, một hiệp sĩ Thiên tộc, một thích khách Tinh Linh thần cấp, cùng với một đại pháp sư Nhân tộc có thể đánh bại Thiên tộc!
Mà từ trong miệng Abel biết được hắn đang đối mặt với Ma tộc biết dùng ma pháp hắc ám!
Đây quả thực là dựa theo thiết kế chủng tộc của Jalands mà đem nhược điểm biến thành điểm mạnh. Nếu điều này xuất hiện ở đại lục Jalands, liền đủ để nhấc lên một cuộc biến hóa long trời lở đất.
Nhưng mà một màn càng làm cho Tác Phi khiếp sợ xuất hiện. Nhân tộc, Tinh Linh tộc cùng Thiên tộc nghịch thiên kia cư nhiên lại tiêu thất vào hư không. Phương thức họ biến mất giống như lúc trước Ma tộc cùng Thú nhân bị bọn Tác Phi tiêu diệt giống nhau như đúc.
Đây là có chuyện gì? Tự nhiên bị cảm động mà chết hay là vì luồng ánh sáng đột ngột này chói chết?
Xích long nhìn thấy bọn họ tựa hồ thực hưng phấn, đôi cánh lớn còn run rẩy, thân thể to bự xoay xoay, rồi bắt đầu nói chuyện với Samuel.
Tại sao lại gọi là nói chuyện? Bởi vì y há miệng chính là Long ngữ, Tác Phi tỏ vẻ cậu chỉ biết hai người đang câu thông, còn câu thông cái gì liền… hoàn toàn không biết.
Xích long tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú với Samuel, nói rất nhiều, Samuel cũng đáp lại vài từ. Tác Phi đoán không ra bọn họ đang nói cái gì, nhưng xích long tuyệt đối là nói nhiều muốn chết…
Nghe không được nhưng Tác Phi cũng không lo lắng. Dù sao sau này Samuel sẽ thuật lại cho cậu biết.
Nhiệm vụ trước mắt của cậu là phải đi xem một chút tình huống của mấy vị đang và sắp hôn mê ở đằng kia.
Tác Phi nghĩ nghĩ, trước tiên đi tới chỗ Abel. Cũng không bất công cái gì, thật sự là ba người kia đều đã ngất đi, mà Abel tốt xấu gì cũng còn thanh tỉnh. Thanh tỉnh nghĩa là ít nhất vẫn còn sống, giúp hắn trước liền có thể tăng lên tỷ lệ sinh tồn.
Tác Phi tới gần, Abel cũng không có bất luận phản ứng gì. Trên thực tế, ý thức hắn đã thực mơ hồ, chỉ là đang một hơi cứng rắn chống đỡ mà thôi. Nếu không bởi vì bản thân còn đang nguy hiểm, hắn đã sớm bất tỉnh.
Tác Phi không dám chậm trễ, vừa vung tay liền hạ xuống một luồng ánh sáng chữa trị trên người hắn. Tốc độ chảy máu của miệng vết thương thật lớn sau lưng hắn chậm hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn như trước, máu không ngừng chảy. Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu không dám bại lộ năng lực đặc biệt của mình, nhưng thuật chữa khỏi thật sự không đủ tác dụng.
Đáng tiếc, cậu vì ỷ vào kĩ năng đặc biệt của bản thân, căn bản không nghĩ rằng mình sẽ cần băng vải cầm máu. Bây giờ, nếu chỉ dựa vào ánh sáng chữa trị để cầm máu, năng lượng của cậu nhất định sẽ cạn kiệt.
Suy nghĩ một chút, cậu đành phải hỏi Abel: “Trên người ngươi có mang băng vải không? Ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương một chút.”
Abel gật gật đầu, thanh âm thực suy yếu: “Túi không gian bên hông ta. Bên trong có.”
Tác Phi biết Abel không động nổi, bởi vậy lấy túi không gian từ bên hông hắn ra. Cậu không tự tiện mở mà là đưa tới trước mặt Abel. Túi không gian đối với cư dân Jalands mà nói là đồ vật riêng tư, mặc dù ở trong tình huống đặc biệt như vậy, nếu không được cho phép mà tự tiện mở ra cũng sẽ bị xem là không tôn trọng đối phương.
Hành động của Tác Phi, Abel tuy rằng không nói gì, nhưng sự cảnh giác lại hạ xuống không ít. Hắn cơ hồ là run run rẩy rẩy vươn tay, lấy toàn bộ băng vải trong túi không gian ra.
Số lượng băng vải rất nhiều, hơn nữa chất lượng phi thường tốt, là được làm ra từ bàn tay của thợ nổi tiếng. Nghĩ cũng đúng, Abel tốt xấu gì cũng là vương tử Ma Vực, loại đồ vật cứu mạng này khẳng định đều là xịn nhất.
Trong túi của Tác Phi có một lượng lớn dược tề do Anil cung cấp. Lúc nãy cậu đã dùng không ít dược tề tăng lực, nhưng dược tề cầm máu tiêu độc vẫn còn rất nhiều.
Tác Phi trước tiên rửa sạch những chỗ tụ huyết cùng với đống quần áo dính máu, rồi chọn ra ba loại dược tề. Cậu vừa định bôi lên, lại dừng một chút, bắt gặp ánh mắt của Abel. Cậu không dùng thuật giám định hữu dụng của mình mà lấy ra giám định khí lần trước mua tại thành Bennis, dùng nó giám định qua một lượt, phân biệt là thuốc sát trùng, thuốc cầm máu cùng thuốc khép miệng vết thương.
Abel không nhìn giám định khí, ngược lại nhìn cậu thật sâu, sau đó nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Tinh Linh, ta tin tưởng ngươi.”
(Editor’s note: Sau trận chiến, sức mạnh của Tác Phi suy yếu nên không còn giữ được lớp dịch dung Ma tộc lúc đầu, trở về hình dạng Tinh Linh trong mắt người khác.)
Dưới tình huống này, ngươi không tin cũng phải tin, Tác Phi âm thầm bĩu môi, đối với lời hắn nói cũng không để bụng. Cậu dựa theo trình tự bôi dược tề lên, xem xét một chút, tuy rằng hiệu quả không thực rõ ràng, nhưng là còn tốt hơn không.
Sau khi cậu dùng dược tề, Abel tựa hồ là hoàn toàn chống đỡ không nổi, rốt cuộc ngất đi.
Tác Phi trong lòng khẽ động. Trước mắt, trừ bỏ một con rồng xa lạ, những người khác ai cũng hôn mê. Có lẽ cậu có thể lặng lẽ dùng một chút năng lực đặc biệt?
Suy nghĩ này vừa nảy sinh, Samuel nãy giờ vẫn đang nói chuyện phiếm với con rồng bỗng nhiên nhìn qua, mở miệng chính là: “Không được dùng.”
Tác Phi dừng một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ. Nói cậu ích kỉ cũng đúng, nói cậu nghĩ xấu cho kẻ khác cũng đúng. Năng lực kia của cậu tại Jalands mà nói thật sự có chút nghịch thiên. Vì thần khí mà con người có thể tranh nhau đến ngươi sống ta chết, nói chi đến một năng lực có thể tiếp cận sự bất tử như vậy.
Hơn nữa, Tác Phi an ủi bản thân, những điều có thể làm cậu đều đã làm: bôi dược tề, quấn băng. Miệng vết thương của Abel đã dừng chảy máu, cho dù khôi phục chậm một chút nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hít một hơi, Tác Phi không tiếp tục nghĩ nhiều, lại đi xem xét tình trạng của Harris. Y phục của Harris rách nát, nhưng trên người lại không có miệng vết thương gì rõ ràng. Tác Phi ghé vào chóp mũi của y dò xét, phát hiện còn có hơi thở, cũng không biết là do kiệt lực mà hôn mê hay là sao. Tác Phi không rõ tình hình, bất quá y ít nhất vẫn còn sống, cậu liền nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa định đi về phía Lancelot, lại đột ngột dừng lại.
Không trung trống rỗng trước mắt xuất hiện một bóng người, trường bào màu đen, duy độc cổ áo có nửa vòng da lông thuần đen. Nhìn thấy bộ y phục này, Tác Phi quả thực là muốn nghiến răng nghiến lợi.
Bóng người từ từ trở nên rõ ràng, tiếp đó liền có một, hai người… Đồng tử Tác Phi mạnh mẽ co rút, ước chừng có hơn bốn mươi hắc y nhân từ trong hư vô xuất hiện!
Trong đó một người có mái tóc bạc dài, đồng tử màu đỏ, không phải là Grambli Evans thì còn ai?
Tác Phi hé mắt. Đây là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng sao?
Nhưng trong chín đại chủng tộc đó, kỳ thật có một chủng tộc không thể đặt cạnh các chủng tộc khác.
Chủng tộc này mặc dù cường đại nhất toàn bộ Jalands, nhưng đó đã là quá khứ.
Bọn họ hình thể thật lớn, cả người đều là bảo vật, lại có năng lực siêu phàm. Họ đối với công kích ma pháp lẫn công kích vật lý đều có 50% phòng ngự. Mà bản thân họ không chỉ có lực tương tác ma pháp rất cao, mà còn bởi vì kích thước khổng lồ cùng làn da cứng rắn như sắt đá mà dẫn đến công kích vật lý phi phàm.
Chủng tộc cơ hồ không có khuyết điểm như vậy, trên đại lục Jalands, lại lưu lạc đến mức gần như diệt tộc.
Lúc Tác Phi chơi game, cậu chỉ gặp một con rồng. Thực chất, cậu là người duy nhất gặp được rồng, còn nghe nói toàn bộ Jalands chỉ tồn tại một con.
Đó là một phỉ thúy* lục long, cơ thể dài ước chừng bảy mươi mét. Thân hình tao nhã xinh đẹp, đôi mắt thật lớn màu xanh phỉ thúy, óng ánh ngập nước, ôn nhu ấm áp. Nhưng mà bản thân y lại bị trọng thương, không có biện pháp bay lượn, nằm dưới vực sâu mấy trăm mét dưới mặt đất một mình đợi chờ mấy trăm năm. Thẳng đến khi… Tác Phi tìm được y.
Tên của y là Hull, là tiểu thụ Long tộc Tác Phi công lược.
Long tộc không có hình người, từ viễn cổ đến nay bọn họ chưa bao giờ có bộ dạng nhân loại. Tác Phi đại loại nhớ rằng năng lượng Long tộc quá cường đại, thân thể khéo léo nhỏ bé của nhân loại vô pháp chịu được lực lượng như nước tuôn trào của Long tộc.
Mà công lược tiểu thụ Long tộc nghe thì tương đối đơn giản, chỉ cần tìm được đồ vật giúp y biến hóa, khiến y trở lại hình người, sau đó chữa khỏi vết thương, cứu y từ vực sâu ra.
Nhưng món đồ vật kia lại không phải là thứ trân quý bình thường, mà là thần khí của Cự Ma tộc. Cự Ma hình thể to lớn hơn bình thường, bọn họ phải dựa vào thần khí này mới có thể tùy ý biến hóa kích cỡ. Muốn đạt được thần khí này cũng không đơn giản, Tác Phi cơ hồ phải thu phục toàn tộc Cự Ma mới thành công lấy được nó.
Cho nên nói, tuy rằng thu phục tiểu thụ Long tộc chỉ có một nhiệm vụ này, nhưng tuyệt đối là một nhiệm vụ kéo dài, vả lại độ khó cực cao.
Kỳ thật Tác Phi rất muốn cứu Hull ra, không liên quan đến việc y có phải là tiểu thụ hay không. Tác Phi chỉ nghĩ tới Hull một thân một mình ở dưới vực sâu, vĩnh viễn không thấy mặt trời, vả lại thương tích chồng chất thì đã cảm thấy thực xót xa trong lòng. Một người chịu khổ sở như vậy.
Nhưng mà cậu lúc chơi game căn bản không có năng lực cứu y. Trước không đề cập tới việc cậu không có cách xuống vực sâu, cho dù bây giờ liền có Samuel cùng thú con trợ giúp, nhưng nếu vô pháp đạt được thần khí từ Cự Ma tộc thì cậu cũng không thể giải thoát Hull.
Kỳ thật mượn thần khí Cự Ma tộc một chút vẫn có thể, nhưng bi kịch chính là Cự Ma vương Barnor từ đầu đến đuôi đều hận cậu tận xương tận tủy. Tác Phi lúc ấy còn cảm thấy Barnor quá mức cố tình gây sự, rõ ràng là mấy nhà sản xuất game muốn hãm hại người chơi nên mới chế tác ra một địch thủ cường mạnh như vậy.
Nhưng sau khi trải qua sự kiện Arian, Tác Phi mới biết được, nguyên lai là mối thù giật tiểu thụ… Mà hiện giờ, Samuel tuy rằng không có cướp Arian đi, nhưng càng chết người đó là, bọn họ đã trực tiếp tiễn Arian về chầu ông bà rồi.
Chuyện cũ không dám nghĩ lại, chỉ than bản thân không biết đọc.*
*ý là chuyện đã qua rất kinh hãi, không đủ dũng cảm để nhắc tới. Vì vậy, đành phải viện cớ là bản thân không biết đọc nên không thể thuật lại câu chuyện.
Tác Phi lắc lắc đầu, đem tầm mắt dời đến trên người xích long. Cậu không ngờ rằng ở trong đây lại có thể gặp một con rồng còn sống khỏe mạnh, cường tráng, sinh cơ bừng bừng như vậy. Nguyên lai Hull còn có đồng bào.
Bởi vì lúc trước mạnh mẽ phá cửa tạo thành chấn động, dẫn đến việc cảnh tượng phía sau bốn cánh cửa đều hiện ra.
Tác Phi nhìn tổng thể, thật tình là cực kì thảm trọng.
Trừ bỏ Abel còn đang há mồm thở dốc chống đỡ, Lancelot, Harris cùng với Manzi đều đã bị vây trong trạng thái hôn mê, không rõ sinh tử.
Xem ra bọn họ cũng không thuận lợi thông qua thử luyện, phải chịu trừng phạt.
Abel tuy rằng đang đứng, nhưng tình trạng phi thường thảm thiết. Lưng hắn chịu một đạo vết thương thật lớn kéo từ bả vai đến mông, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài. Sắc mặt hắn trắng bệch, tuy chưa hôn mê nhưng cũng là đang cứng rắn chống đỡ.
Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn có thể hùng hùng hổ hổ: “Miẹ nó, Ma tộc chết tiệt này cư nhiên sẽ dùng ma pháp hắc ám!”
Lời này khiến đầu óc Tác Phi khẽ động, có cái gì như vừa vụt qua. Vừa muốn cẩn thận suy ngẫm, lực chú ý của cậu lại bị hấp dẫn mất.
Abel thành công khiêu chiến, còn ba vị còn lại đều thất bại, bởi vậy địch nhân của họ lúc này cũng xuất hiện.
Tác Phi đảo mắt một lượt, hơi kinh hãi. Đó là một Nhân tộc, một Thiên tộc, cùng một Tinh Linh. Điều khiến Tác Phi kinh ngạc chính là: một đại pháp sư Nhân tộc thế nhưng có thể làm cho Lancelot thảm bại như vậy! Thật bất khả tư nghị.
Mà Tinh Linh kia cũng phi thường quái dị. Gã không cầm trong tay pháp trượng, cũng không có cung tiễn, ngược lại là nắm một thanh chủy thủ. Chủy thủ kia quang hoa lưu chuyển, vừa nhìn liền thấy giá trị xa xỉ. Tinh Linh này là một thích khách thần cấp sao?
Tên Thiên tộc kia càng thêm khoa trương. Gã tay trái cầm khiên, tay phải cầm cự kiếm. Tư thế này là một chiến binh? Không, là hiệp sĩ!
Đến thời điểm này, suy nghĩ mờ ảo trong đầu cậu dần dần trở nên rõ ràng.
Tại Jalands, mỗi ưu – khuyết điểm của một chủng tộc đều phi thường rõ ràng: Ma tộc cùng Thú tộc có lực tương tác ma pháp gần như là không; Thiên tộc sức mạnh vật lý phi thường hạn chế; Tinh Linh tộc độ nhanh nhẹn cao nhưng sức bật thấp; còn Nhân tộc là mọi thứ ở cân bằng ở mức thông thường, yếu đều.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại gặp một pháp sư Thú nhân thần cấp hệ mộc, một Ma tộc nguyên thủy có khả năng triệu tập nguyên tố sử, một hiệp sĩ Thiên tộc, một thích khách Tinh Linh thần cấp, cùng với một đại pháp sư Nhân tộc có thể đánh bại Thiên tộc!
Mà từ trong miệng Abel biết được hắn đang đối mặt với Ma tộc biết dùng ma pháp hắc ám!
Đây quả thực là dựa theo thiết kế chủng tộc của Jalands mà đem nhược điểm biến thành điểm mạnh. Nếu điều này xuất hiện ở đại lục Jalands, liền đủ để nhấc lên một cuộc biến hóa long trời lở đất.
Nhưng mà một màn càng làm cho Tác Phi khiếp sợ xuất hiện. Nhân tộc, Tinh Linh tộc cùng Thiên tộc nghịch thiên kia cư nhiên lại tiêu thất vào hư không. Phương thức họ biến mất giống như lúc trước Ma tộc cùng Thú nhân bị bọn Tác Phi tiêu diệt giống nhau như đúc.
Đây là có chuyện gì? Tự nhiên bị cảm động mà chết hay là vì luồng ánh sáng đột ngột này chói chết?
Xích long nhìn thấy bọn họ tựa hồ thực hưng phấn, đôi cánh lớn còn run rẩy, thân thể to bự xoay xoay, rồi bắt đầu nói chuyện với Samuel.
Tại sao lại gọi là nói chuyện? Bởi vì y há miệng chính là Long ngữ, Tác Phi tỏ vẻ cậu chỉ biết hai người đang câu thông, còn câu thông cái gì liền… hoàn toàn không biết.
Xích long tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú với Samuel, nói rất nhiều, Samuel cũng đáp lại vài từ. Tác Phi đoán không ra bọn họ đang nói cái gì, nhưng xích long tuyệt đối là nói nhiều muốn chết…
Nghe không được nhưng Tác Phi cũng không lo lắng. Dù sao sau này Samuel sẽ thuật lại cho cậu biết.
Nhiệm vụ trước mắt của cậu là phải đi xem một chút tình huống của mấy vị đang và sắp hôn mê ở đằng kia.
Tác Phi nghĩ nghĩ, trước tiên đi tới chỗ Abel. Cũng không bất công cái gì, thật sự là ba người kia đều đã ngất đi, mà Abel tốt xấu gì cũng còn thanh tỉnh. Thanh tỉnh nghĩa là ít nhất vẫn còn sống, giúp hắn trước liền có thể tăng lên tỷ lệ sinh tồn.
Tác Phi tới gần, Abel cũng không có bất luận phản ứng gì. Trên thực tế, ý thức hắn đã thực mơ hồ, chỉ là đang một hơi cứng rắn chống đỡ mà thôi. Nếu không bởi vì bản thân còn đang nguy hiểm, hắn đã sớm bất tỉnh.
Tác Phi không dám chậm trễ, vừa vung tay liền hạ xuống một luồng ánh sáng chữa trị trên người hắn. Tốc độ chảy máu của miệng vết thương thật lớn sau lưng hắn chậm hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn như trước, máu không ngừng chảy. Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu không dám bại lộ năng lực đặc biệt của mình, nhưng thuật chữa khỏi thật sự không đủ tác dụng.
Đáng tiếc, cậu vì ỷ vào kĩ năng đặc biệt của bản thân, căn bản không nghĩ rằng mình sẽ cần băng vải cầm máu. Bây giờ, nếu chỉ dựa vào ánh sáng chữa trị để cầm máu, năng lượng của cậu nhất định sẽ cạn kiệt.
Suy nghĩ một chút, cậu đành phải hỏi Abel: “Trên người ngươi có mang băng vải không? Ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương một chút.”
Abel gật gật đầu, thanh âm thực suy yếu: “Túi không gian bên hông ta. Bên trong có.”
Tác Phi biết Abel không động nổi, bởi vậy lấy túi không gian từ bên hông hắn ra. Cậu không tự tiện mở mà là đưa tới trước mặt Abel. Túi không gian đối với cư dân Jalands mà nói là đồ vật riêng tư, mặc dù ở trong tình huống đặc biệt như vậy, nếu không được cho phép mà tự tiện mở ra cũng sẽ bị xem là không tôn trọng đối phương.
Hành động của Tác Phi, Abel tuy rằng không nói gì, nhưng sự cảnh giác lại hạ xuống không ít. Hắn cơ hồ là run run rẩy rẩy vươn tay, lấy toàn bộ băng vải trong túi không gian ra.
Số lượng băng vải rất nhiều, hơn nữa chất lượng phi thường tốt, là được làm ra từ bàn tay của thợ nổi tiếng. Nghĩ cũng đúng, Abel tốt xấu gì cũng là vương tử Ma Vực, loại đồ vật cứu mạng này khẳng định đều là xịn nhất.
Trong túi của Tác Phi có một lượng lớn dược tề do Anil cung cấp. Lúc nãy cậu đã dùng không ít dược tề tăng lực, nhưng dược tề cầm máu tiêu độc vẫn còn rất nhiều.
Tác Phi trước tiên rửa sạch những chỗ tụ huyết cùng với đống quần áo dính máu, rồi chọn ra ba loại dược tề. Cậu vừa định bôi lên, lại dừng một chút, bắt gặp ánh mắt của Abel. Cậu không dùng thuật giám định hữu dụng của mình mà lấy ra giám định khí lần trước mua tại thành Bennis, dùng nó giám định qua một lượt, phân biệt là thuốc sát trùng, thuốc cầm máu cùng thuốc khép miệng vết thương.
Abel không nhìn giám định khí, ngược lại nhìn cậu thật sâu, sau đó nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Tinh Linh, ta tin tưởng ngươi.”
(Editor’s note: Sau trận chiến, sức mạnh của Tác Phi suy yếu nên không còn giữ được lớp dịch dung Ma tộc lúc đầu, trở về hình dạng Tinh Linh trong mắt người khác.)
Dưới tình huống này, ngươi không tin cũng phải tin, Tác Phi âm thầm bĩu môi, đối với lời hắn nói cũng không để bụng. Cậu dựa theo trình tự bôi dược tề lên, xem xét một chút, tuy rằng hiệu quả không thực rõ ràng, nhưng là còn tốt hơn không.
Sau khi cậu dùng dược tề, Abel tựa hồ là hoàn toàn chống đỡ không nổi, rốt cuộc ngất đi.
Tác Phi trong lòng khẽ động. Trước mắt, trừ bỏ một con rồng xa lạ, những người khác ai cũng hôn mê. Có lẽ cậu có thể lặng lẽ dùng một chút năng lực đặc biệt?
Suy nghĩ này vừa nảy sinh, Samuel nãy giờ vẫn đang nói chuyện phiếm với con rồng bỗng nhiên nhìn qua, mở miệng chính là: “Không được dùng.”
Tác Phi dừng một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ. Nói cậu ích kỉ cũng đúng, nói cậu nghĩ xấu cho kẻ khác cũng đúng. Năng lực kia của cậu tại Jalands mà nói thật sự có chút nghịch thiên. Vì thần khí mà con người có thể tranh nhau đến ngươi sống ta chết, nói chi đến một năng lực có thể tiếp cận sự bất tử như vậy.
Hơn nữa, Tác Phi an ủi bản thân, những điều có thể làm cậu đều đã làm: bôi dược tề, quấn băng. Miệng vết thương của Abel đã dừng chảy máu, cho dù khôi phục chậm một chút nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hít một hơi, Tác Phi không tiếp tục nghĩ nhiều, lại đi xem xét tình trạng của Harris. Y phục của Harris rách nát, nhưng trên người lại không có miệng vết thương gì rõ ràng. Tác Phi ghé vào chóp mũi của y dò xét, phát hiện còn có hơi thở, cũng không biết là do kiệt lực mà hôn mê hay là sao. Tác Phi không rõ tình hình, bất quá y ít nhất vẫn còn sống, cậu liền nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa định đi về phía Lancelot, lại đột ngột dừng lại.
Không trung trống rỗng trước mắt xuất hiện một bóng người, trường bào màu đen, duy độc cổ áo có nửa vòng da lông thuần đen. Nhìn thấy bộ y phục này, Tác Phi quả thực là muốn nghiến răng nghiến lợi.
Bóng người từ từ trở nên rõ ràng, tiếp đó liền có một, hai người… Đồng tử Tác Phi mạnh mẽ co rút, ước chừng có hơn bốn mươi hắc y nhân từ trong hư vô xuất hiện!
Trong đó một người có mái tóc bạc dài, đồng tử màu đỏ, không phải là Grambli Evans thì còn ai?
Tác Phi hé mắt. Đây là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng sao?
/80
|