Cho đến lúc chạng vạng, Giang Nhứ mới dần dần tỉnh lại.
Trong phòng không bóng người, đèn cũng không đốt, chỉ còn dư âm của ánh chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, hóa thành một mảnh da cam.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trong trẻo, ngẫu nhiên pha lẫn vài câu nói, nghe như nhóm tiểu nha đầu đang đùa giỡn.
Giang Nhứ vén chăn đứng dậy, bước xuống giường. Đi đến trước bàn trang điểm, sửa sang lại dung mạo.
Không lâu sao, một tiểu nha đầu bước đến, đến trước mặt hô to bảo Giang Nhứ dùng cơm. Tiểu nha đầu thấy Giang Nhứ chải đầu lại xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng chẳng ra kiểu tóc gì, đeo vài vô số trang sức, trâm cài tóc đều đâm đầy đầu, vừa thấy buồn cười, liền lập tức cười ra tiếng.
Bên ngoài nhóm tiểu nha đầu đang đùa giỡn nghe thấy tiếng cười, lục tục tiến vào, nhìn thấy bộ dạng Giang Nhứ, cũng hì hì bật cười.
Giang Nhứ thấy các nàng cười, cũng cười theo: “Có chuyện gì, sao các ngươi lại vui vẻ đến vậy?”
Nhóm tiểu nha đầu càng cười đến ngặt nghẽo. Một đám ôm bụng, nháy mắt, không một ai nhìn thấy khóe miệng mỉa mai của Giang Nhứ.
Rốt cuộc nhóm tiểu nha đầu đã cười đủ, một tiểu nha đầu mặc y phục xanh biếc hơi cũ lại mộc mạc tiến lên: “Đại tiểu thư không nên như vậy…”
“Đại tiểu thư cài trăm bị lệch rồi, để nô tì giúp gỡ trâm xuống.” Một nha đầu váy hồng khẽ huých khuỷu tay, đẩy nha đầu váy xanh biếc hơi cũ ra, tiến lên lay hoay một phen, sau đó lại nói: “Đại tiểu thư cùng nô tì đi thôi, cũng đã sắp dọn cơm, phu nhân kêu nô tì đến thỉnh đại tiểu thư qua.”
“Hảo.” Giang Nhứ khẽ cười nói, “Vậy đa tạ ngươi.”
Tiểu nha đầu mặt váy hồng, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý. Giang Nhứ đem màn đắc ý kia thu vào đáy mắt, sắc mặt không đổi chuyển mắt đi nơi khác, dư quang liếc nhìn nha đầu mặc y phục xanh biếc hơi cũ. Nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu y phục xanh này lại hơi hơi nhíu mày, trong mắt thoáng ẩn hiện thần sắc lo lắng.
Tiểu nha đầu này thật lạ mặt, kiếp trước chưa từng thấy qua.
“Ngươi tên là gì?” tầm mắt thu hồi, Giang Nhứ nhìn về phía tiểu da đầu váy hồng.
Tiểu da đầu này thường ngày da mịn thịt mềm(trói gà không chặt), thoạt nhìn không giống người hay làm việc nặng nhọc. Váy mặc trên người tám phần đã là đồ mới, bên hông lại buộc thêm chiếc khăn tay màu đỏ, tay nhỏ chân nhỏ, thoạt nhìn lanh lợi động lòng người.
“Nô tì gọi Liễu Chi.” Tiểu nha đầu nói.
Ánh mắt Giang Nhứ dừng trên y phục của nàng, còn nói thêm: “Y phục ngươi mặc so với các nàng lại tốt hơn, đường chỉ trên vải cũng không giống, ngươi là đại nha hòa của phu nhân sao?”
Nghe được nửa câu đầu, Liễu Chi hiện vẻ đắc ý. Chờ đợi thêm nửa câu sau, vẻ mặt có chút thay đổi, giống như không cam lòng mà nói: “Đại tiểu thư không thể nói lung tung, đại nha hoàn trong phòng phu nhân, không phải ai cũng có thể làm.”
“Ta thấy ngươi lanh lợi đáng yêu, ngày sau tất nhiên có thể làm đại nha hoàn.” Giang Nhứ sau khi nghe xong, vẻ mặt thành thật nói.
Liễu Chi nghe được, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng mà đến tột cùng thì không đúng chỗ nào, lại chẳng nói nên lời.
Thẳng đến tiền viện, Giang Nhứ bước vào phòng, Liễu Chi mới giật mình nhớ lại - ý trong lời nói, nhất thời giận đến lệch mũi —— ý của Giang Nhứ là nàng cả đời chỉ xứng làm nha hoàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đại nha hoàn.
Phi! Cũng chỉ là một đứa con rơi, bất quá phu nhân rũ lòng thương cho làm đại tiểu thư, dựa vào cái gì mà chế giễu nàng? Liễu Chi oán hận cắn môi, thầm ngắt lấy một chiếc lá, xé thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi vừa trở về một ngày, tất cả quy củ, không cần ngươi tuân theo. Đến sáng mai thì bắt đầu, sẽ có ma ma dạy lễ nghi đặc biệt, đến Phù Dung viện chỉ dạy lễ nghi. Ngươi phải nghe theo lời ma ma nói, hiểu chưa?” Giang Tử Hưng nói.
Giang Nhứ gật gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Vâng, lão gia.”
Giang Tử Hưng chân mày hơi giãn ra, không theo quy củ gọi hắn là “cha”, xem ra cũng có hiểu biết: “Cứ vậy đi.”
Giang Nhứ chậm rãi cầm đũa, lại không vội động, mà nhìn về phía Giang Dư Đồng bên cạnh. Thêm chốc lát, mới bắt đầu động đũa, hướng về phía chén đĩa.
Ăn được phân nửa, Giang Tử Hưng vô ý nhìn sang, chỉ thấy Giang Nhứ ngồi ngay ngắn, tư thế cầm đũa cũng tao nhã. Ngay cả bả vai nâng lên, cũng thập phần chuẩn mực, không khỏi kinh ngạc: “Từ trước đến giờ có người dạy ngươi lễ nghi dùng cơm?”
“Hồi bẩm lão gia, không có.” Giang Nhứ để đũa xuống, nhỏ giọng đáp. Mắt hơi hơi giương lên, nhìn về phía Giang Dư Đồng, rồi lại gục đầu nói nhỏ: “Ta thấy nhị tiểu thư dùng cơm thế nào, thì bắt chước theo.”
Giang Tử Hưng càng kinh ngạc: “Ngươi chỉ nhìn một lần liền có thể làm được sao?”
Lúc này Phùng thị cùng Giang Dư Đồng cũng dừng bữa, hướng về phía Giang Nhứ.
Giang Nhứ cúi thấp mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta học được mọi thứ rất nhanh.”
Giang Tử Hưng nhíu mày: “Nga? Thật là nhanh?”
“Lần trước Tôn ma ma đưa ta đến Phù Dung viện, chỉ vào chữ trên bảng đọc cho ta nghe, ta lập tức nhớ kỹ.” Giang Nhứ vặn ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Lão gia nếu không tin, có thể hỏi Tôn ma ma.”
“Ngươi học cái gì cũng rất nhanh?” Giang Tử Hưng bắt đầu hứng thú, để đũa xuống, kéo ghế dựa lại gần, “Ngoại trừ mấy chữ Phù Dung viện, ngươi còn nhận ra được chữ nào?”
Giang Nhứ khẽ ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: “Hồi bẩm lão gia, ta còn biết được ba chữ Hoa Nguyệt Lâu.” Nói đến đây có chút kích động, ánh mắt long lanh: “Trời ạ ba chữ Hoa Nguyệt Lâu ngày càng rõ ràng, ta còn có thể viết được!”
Hoa Nguyệt Lâu, đóa hoa làm mối, ánh trăng phong lưu, mặc cho ai nghe được, đều biết lời nơi không đứng đắn.
“Câm mồm!” Giang Tử Hưng lập tức đen mặt, “Mấy chữ này, sau này không được nhắc lại!”
Giang Nhứ bị hù sợ, sắc mặt trắng bệch nói: “Lão gia, ta đã nói gì sai sao?”
Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhặn tươi đẹp của nàng, phá lệ động lòng người. Thêm mái tóc cong vẹo, trên lại cắm loạn thất bát sai biết bao là trâm, thật phá hoại phần động lòng người kia, trông hơi buồn cười.
Giang Tử Hưng càng đen mặt, trông rất khó nhìn.
Giang Dư Đồng xì một tiếng, bật cười. Phùng thị lại cố nhịn, cười không ra tiếng, nhưng đáy mắt lại không che hết ý cười. Giang Dư Đồng lại cười đến không kiêng nể, phục ở trên bàn, cười đến ngặt nghẽo.
Bởi vì, Giang Nhứ có xuất thân như vậy! Lúc trước Tôn ma ma cùng Phùng thị còn gạt ả, Giang Dư Đồng một bên cười gay gắt, một bên ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Từng tiếng cười tùy ý vang lên, Giang Nhứ khéo môi dần dần cong lên, ngón tay vặn ống tay áo, cúi đầu. Tư thế không còn thẳng tắp như lúc nãy, lưng eo cũng cúi.
Ánh mắt Phùng thị dừng lại, ý cười phát ra nồng đậm: “Là ai để đại tiểu thư ăn mặc thành thế này? Thật đáng chết! Còn kiểu tóc này, chẳng khác gì mấy kẻ hạ lưu!”
Ánh mắt Giang Nhứ rũ xuống, ánh nhìn xa xăm.
Trong phòng không bóng người, đèn cũng không đốt, chỉ còn dư âm của ánh chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, hóa thành một mảnh da cam.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trong trẻo, ngẫu nhiên pha lẫn vài câu nói, nghe như nhóm tiểu nha đầu đang đùa giỡn.
Giang Nhứ vén chăn đứng dậy, bước xuống giường. Đi đến trước bàn trang điểm, sửa sang lại dung mạo.
Không lâu sao, một tiểu nha đầu bước đến, đến trước mặt hô to bảo Giang Nhứ dùng cơm. Tiểu nha đầu thấy Giang Nhứ chải đầu lại xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng chẳng ra kiểu tóc gì, đeo vài vô số trang sức, trâm cài tóc đều đâm đầy đầu, vừa thấy buồn cười, liền lập tức cười ra tiếng.
Bên ngoài nhóm tiểu nha đầu đang đùa giỡn nghe thấy tiếng cười, lục tục tiến vào, nhìn thấy bộ dạng Giang Nhứ, cũng hì hì bật cười.
Giang Nhứ thấy các nàng cười, cũng cười theo: “Có chuyện gì, sao các ngươi lại vui vẻ đến vậy?”
Nhóm tiểu nha đầu càng cười đến ngặt nghẽo. Một đám ôm bụng, nháy mắt, không một ai nhìn thấy khóe miệng mỉa mai của Giang Nhứ.
Rốt cuộc nhóm tiểu nha đầu đã cười đủ, một tiểu nha đầu mặc y phục xanh biếc hơi cũ lại mộc mạc tiến lên: “Đại tiểu thư không nên như vậy…”
“Đại tiểu thư cài trăm bị lệch rồi, để nô tì giúp gỡ trâm xuống.” Một nha đầu váy hồng khẽ huých khuỷu tay, đẩy nha đầu váy xanh biếc hơi cũ ra, tiến lên lay hoay một phen, sau đó lại nói: “Đại tiểu thư cùng nô tì đi thôi, cũng đã sắp dọn cơm, phu nhân kêu nô tì đến thỉnh đại tiểu thư qua.”
“Hảo.” Giang Nhứ khẽ cười nói, “Vậy đa tạ ngươi.”
Tiểu nha đầu mặt váy hồng, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý. Giang Nhứ đem màn đắc ý kia thu vào đáy mắt, sắc mặt không đổi chuyển mắt đi nơi khác, dư quang liếc nhìn nha đầu mặc y phục xanh biếc hơi cũ. Nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu y phục xanh này lại hơi hơi nhíu mày, trong mắt thoáng ẩn hiện thần sắc lo lắng.
Tiểu nha đầu này thật lạ mặt, kiếp trước chưa từng thấy qua.
“Ngươi tên là gì?” tầm mắt thu hồi, Giang Nhứ nhìn về phía tiểu da đầu váy hồng.
Tiểu da đầu này thường ngày da mịn thịt mềm(trói gà không chặt), thoạt nhìn không giống người hay làm việc nặng nhọc. Váy mặc trên người tám phần đã là đồ mới, bên hông lại buộc thêm chiếc khăn tay màu đỏ, tay nhỏ chân nhỏ, thoạt nhìn lanh lợi động lòng người.
“Nô tì gọi Liễu Chi.” Tiểu nha đầu nói.
Ánh mắt Giang Nhứ dừng trên y phục của nàng, còn nói thêm: “Y phục ngươi mặc so với các nàng lại tốt hơn, đường chỉ trên vải cũng không giống, ngươi là đại nha hòa của phu nhân sao?”
Nghe được nửa câu đầu, Liễu Chi hiện vẻ đắc ý. Chờ đợi thêm nửa câu sau, vẻ mặt có chút thay đổi, giống như không cam lòng mà nói: “Đại tiểu thư không thể nói lung tung, đại nha hoàn trong phòng phu nhân, không phải ai cũng có thể làm.”
“Ta thấy ngươi lanh lợi đáng yêu, ngày sau tất nhiên có thể làm đại nha hoàn.” Giang Nhứ sau khi nghe xong, vẻ mặt thành thật nói.
Liễu Chi nghe được, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng mà đến tột cùng thì không đúng chỗ nào, lại chẳng nói nên lời.
Thẳng đến tiền viện, Giang Nhứ bước vào phòng, Liễu Chi mới giật mình nhớ lại - ý trong lời nói, nhất thời giận đến lệch mũi —— ý của Giang Nhứ là nàng cả đời chỉ xứng làm nha hoàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đại nha hoàn.
Phi! Cũng chỉ là một đứa con rơi, bất quá phu nhân rũ lòng thương cho làm đại tiểu thư, dựa vào cái gì mà chế giễu nàng? Liễu Chi oán hận cắn môi, thầm ngắt lấy một chiếc lá, xé thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi vừa trở về một ngày, tất cả quy củ, không cần ngươi tuân theo. Đến sáng mai thì bắt đầu, sẽ có ma ma dạy lễ nghi đặc biệt, đến Phù Dung viện chỉ dạy lễ nghi. Ngươi phải nghe theo lời ma ma nói, hiểu chưa?” Giang Tử Hưng nói.
Giang Nhứ gật gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Vâng, lão gia.”
Giang Tử Hưng chân mày hơi giãn ra, không theo quy củ gọi hắn là “cha”, xem ra cũng có hiểu biết: “Cứ vậy đi.”
Giang Nhứ chậm rãi cầm đũa, lại không vội động, mà nhìn về phía Giang Dư Đồng bên cạnh. Thêm chốc lát, mới bắt đầu động đũa, hướng về phía chén đĩa.
Ăn được phân nửa, Giang Tử Hưng vô ý nhìn sang, chỉ thấy Giang Nhứ ngồi ngay ngắn, tư thế cầm đũa cũng tao nhã. Ngay cả bả vai nâng lên, cũng thập phần chuẩn mực, không khỏi kinh ngạc: “Từ trước đến giờ có người dạy ngươi lễ nghi dùng cơm?”
“Hồi bẩm lão gia, không có.” Giang Nhứ để đũa xuống, nhỏ giọng đáp. Mắt hơi hơi giương lên, nhìn về phía Giang Dư Đồng, rồi lại gục đầu nói nhỏ: “Ta thấy nhị tiểu thư dùng cơm thế nào, thì bắt chước theo.”
Giang Tử Hưng càng kinh ngạc: “Ngươi chỉ nhìn một lần liền có thể làm được sao?”
Lúc này Phùng thị cùng Giang Dư Đồng cũng dừng bữa, hướng về phía Giang Nhứ.
Giang Nhứ cúi thấp mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta học được mọi thứ rất nhanh.”
Giang Tử Hưng nhíu mày: “Nga? Thật là nhanh?”
“Lần trước Tôn ma ma đưa ta đến Phù Dung viện, chỉ vào chữ trên bảng đọc cho ta nghe, ta lập tức nhớ kỹ.” Giang Nhứ vặn ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Lão gia nếu không tin, có thể hỏi Tôn ma ma.”
“Ngươi học cái gì cũng rất nhanh?” Giang Tử Hưng bắt đầu hứng thú, để đũa xuống, kéo ghế dựa lại gần, “Ngoại trừ mấy chữ Phù Dung viện, ngươi còn nhận ra được chữ nào?”
Giang Nhứ khẽ ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: “Hồi bẩm lão gia, ta còn biết được ba chữ Hoa Nguyệt Lâu.” Nói đến đây có chút kích động, ánh mắt long lanh: “Trời ạ ba chữ Hoa Nguyệt Lâu ngày càng rõ ràng, ta còn có thể viết được!”
Hoa Nguyệt Lâu, đóa hoa làm mối, ánh trăng phong lưu, mặc cho ai nghe được, đều biết lời nơi không đứng đắn.
“Câm mồm!” Giang Tử Hưng lập tức đen mặt, “Mấy chữ này, sau này không được nhắc lại!”
Giang Nhứ bị hù sợ, sắc mặt trắng bệch nói: “Lão gia, ta đã nói gì sai sao?”
Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhặn tươi đẹp của nàng, phá lệ động lòng người. Thêm mái tóc cong vẹo, trên lại cắm loạn thất bát sai biết bao là trâm, thật phá hoại phần động lòng người kia, trông hơi buồn cười.
Giang Tử Hưng càng đen mặt, trông rất khó nhìn.
Giang Dư Đồng xì một tiếng, bật cười. Phùng thị lại cố nhịn, cười không ra tiếng, nhưng đáy mắt lại không che hết ý cười. Giang Dư Đồng lại cười đến không kiêng nể, phục ở trên bàn, cười đến ngặt nghẽo.
Bởi vì, Giang Nhứ có xuất thân như vậy! Lúc trước Tôn ma ma cùng Phùng thị còn gạt ả, Giang Dư Đồng một bên cười gay gắt, một bên ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Từng tiếng cười tùy ý vang lên, Giang Nhứ khéo môi dần dần cong lên, ngón tay vặn ống tay áo, cúi đầu. Tư thế không còn thẳng tắp như lúc nãy, lưng eo cũng cúi.
Ánh mắt Phùng thị dừng lại, ý cười phát ra nồng đậm: “Là ai để đại tiểu thư ăn mặc thành thế này? Thật đáng chết! Còn kiểu tóc này, chẳng khác gì mấy kẻ hạ lưu!”
Ánh mắt Giang Nhứ rũ xuống, ánh nhìn xa xăm.
/17
|