Trước khi ăn cơm, Nghê Huy cảm thấy bụng đói kêu vang, liền gọi hai cái bánh bao nước, một chén bánh phở, kết quả ăn xong bánh bao nước, phở ăn được một nửa liền no, đánh cái ợ, đặt đũa xuống: “Ta xong rồi.”
Thủy Hướng Đông nhìn phở trong chén của hắn: “Không ăn nữa sau?”
Nghê Huy nói: “Ăn no rồi, không ăn nữa.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi đi trước đi, ta còn chưa ăn xong, lát nữa ta sẽ tính tiền, ngươi đi giúp Trương Dũng đi.”
Nghê Huy trong lòng nói, ăn nhiều như vậy, cũng không thêm được miếng thịt nào. Liền xoay người rời đi.
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy rời đi, đem cái chén của hắn kéo tới trước mặt mình, đem bánh phở bên trong gắp bỏ vào chén của mình, sau đó vùi đầu vào ăn.
Nghê Huy trở lại quầy hàng giúp đỡ, chữ của ông ngoại đẹp hơn chữ hắn nhiều, viết lại nhanh, người mua cũng nối liền không dứt, lúc nào cũng bận rộn. Nghê Huy cũng không đổi người viết, để ông ngoại viết, chính mình nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa lại tiếp tục. Bận rộn cho đến hơn 10 giờ, người dần dần ít đi, mấy ông cháu lúc này mới thu dọn để đi về.
Về nhà tính toán sổ sách, ngoại trừ tiền xe và tiền ăn sáng, một buổi sáng và nữa buổi chiều, cư nhiên kiếm được hơn 80 đồng, khoản tiền này đặc biệt ngoài ý muốn với mọi người. Có thể là phương thức viết câu đối tại chỗ này rất ít thấy, cộng thêm Nghê Huy tuổi còn nhỏ, rất dễ gây được ấn tượng, mọi người thấy tranh mới mẻ, người mua cũng tương đối nhiều.
“Huy Huy, ngày mai còn đi nữa không?” Ông ngoại hỏi hắn.
Nghê Huy đang dựa vào sofa ôm gối nghỉ ngơi, bận rộn cả một buổi sáng, nói không mệt là nói dối, hắn híp mắt nói: “Đi ạ, ngày mai chúng ta bán xong liền đi mua tất rồi đến viện dưỡng lão, được không ông ngoại?”
Ông ngoại làm sao nói không được được: “Được a, Huy Huy là đứa nhỏ ngoan.”
Bà ngoại nói với Thủy Hướng Đông đang ngồi bên cạnh làm bài tập: “Hướng Đông, con với em trai hôm nay ở lại nhà bà nội ăn tất niên đi?”
Thủy Hướng Đông nhìn bà ngoại, nói: “Con đã mua nhiều đồ tết rồi, con và em trai sẽ ăn tất niên ở nhà ạ.”
“Các con hai đứa con nít có thể ăn bao nhiêu, ở nhà ăn tất niên rất quạnh quẽ, liền đến nhà bà đi, cũng đỡ phải làm. Dương Dương, được không?”
Thủy Hướng Dương nhìn chằm chằm vào TV, miệng thì gặm bánh gạo nói: “Con nghe theo ca ca.”
Thủy Hướng Đông sờ sờ đầu của em trai: “Bà nội, đừng lo, con chính mình có thể làm đồ ăn.” Y không muốn ở nhà bà ngoại Nghê Huy ăn tất niên, đến lúc đó cậu mợ cha mẹ của Nghê Huy đều trở về, người một nhà sum vầy, hắn và em trai là hai người ngoài chen vào sẽ có chuyện gì, đến lúc đó sẽ làm cho hai vị lão nhân lại phải nghe con cái cằn nhằn.
Ông ngoại Nghê Huy nói: “Được rồi, ở nhà mình ăn tất niên thì cứ ở nhà. Đến lúc đó chúng ta làm đồ ăn xong, mang cho chúng nó vài món.”
Bà ngoại nghĩ nghĩ: “Như vậy cũng được.” Lần trước lúc ăn sinh nhật con cái và con dâu đều có chút không hài lòng, nếu như ăn tất niên cũng ở đây, khẳng định sẽ cằn nhằn nhiều hơn, Thủy Hướng Đông mặc dù còn nhỏ, nhưng mà kiểu gia đình này đã sớm làm cho tâm trí chín chắn hơn, trong lòng y cái gì cũng hiểu, nghĩ đến đây, lão nhân đối với bọn hắn không nhịn được thêm vài phần đồng tình.
Xế chiều hôm đó, Nghê Huy đã nghỉ ngơi được vài tiếng, lại bắt đầu cầm bút viết câu đối, như vậy ngày mai có thể từ từ viết, không cần gấp như vậy nữa. Buổi chiều, Nghê Vệ Dương và Trần Lệ Bình cũng vội vàng trở lại, không biết bọn họ thương lượng như thế nào, Nghê Vệ Dương cư nhiên đáp ứng về nhà mẹ của Trần Lệ Bình ăn tất niên.
Trần Lệ Bình phát hiện con trai đang viết thư pháp, rất vui vẻ: “Tiểu Huy, cái này thật sự là con viết chứ?”
“Dạ, ông ngoại dạy con viết, ông còn tìm cho con một lão sư để học thư pháp nữa.” Nghê Huy nói.
“Con trai mẹ thật giỏi!” Trần Lệ Bình hôn một cái lên mặt hắn, lại gọi Nghê Vệ Dương, “Nghê Vệ Dương, ông mau đến đây xem, chữ viết của con mình rất đẹp a.”
Nghê Vệ Dương đi một ngày đường, mệt đến không muốn động trên sofa, bộ dạng uể oải nói: “Thư pháp viết tốt thì có tác dụng gì, có thể kiếm tiền không?”
Trần Lệ Bình không vui vẻ ồn ào từ ngoài cửa: “Ông thì biết cái gì, ông cho rằng ai cũng giống như ông sao, chỉ biết kiếm tiền, tiền, tiền, tiền cái đầu ông.”
“Tôi có thể hiểu nhiều hơn các người đó, bây giờ là thời buổi kinh tế xã hội, tất cả đều lấy tiền làm tiêu chuẩn so sánh, không thể sinh ra đồ vật có giá trị kinh tế, vậy tồn tại liền không có ý nghĩ gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Bà tin hay không, xã hội bây giờ có tiền là có thể xui khiến ma quỷ.” Nghê Vệ Dương lơ đểnh nói.
Trong lòng Nghê Huy mắng một câu: Đi con mẹ nó có tiền có thể xui khiến ma quỷ!
Ông ngoại Nghê Huy trong thư phòng nghe lời nói ba hoa khoác lác của Nghê Vệ Dương, nhíu mày: “Thấp hèn!”
Trần Lệ Bình xấu hổ nói: “Ba, ba đừng để ý, ổng chính là người như vậy, tục khó dằn nổi, ba đem lời của ổng xem như nói xạo là được rồi.”
“Nói xạo cũng phải nhìn mặt ta. May mà con có thể nhịn được, nếu không ta từ 800 năm đã ly hôn rồi.” Ông ngoại dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Lệ Bình rũ xuống mi mắt: “Ba, con năm đó đã đi sai bước, cho nên chỉ có thể từng bước từng bước tiếp tục bước sai, muốn quay đầu rất khó.”
Nghê Huy vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Có cái gì khó đâu, trong lớp của con có cha mẹ của hai bạn cũng đều ly hôn, bọn hắn cũng không phản đối.”
Trần Lệ Bình nhìn con trai, qua một lát mới nói: “Vậy con không sợ các bạn học cười nhạo con sao?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Con không sợ, con chỉ sợ cha mẹ mỗi ngày đều cãi nhau.”
Ông ngoại nói: “Ngươi xem các ngươi trải qua những ngày như thế nào, con nhỏ đều không an tâm, đây còn cần gì chứ?”
Trần Lệ Bình im lặng không lên tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục đi bày hàng, bởi vì đêm 30, bọn họ cũng không lưu lại lâu, bán đến * giờ liền dọn quầy, sau đó đi chợ mua rất nhiều tất, tiền có nhiều, lại mua một vài đồ dùng và đồ ăn, hai ba túi lớn.
Ông ngoại xách những túi đồ này, dẫn theo ba đứa nhỏ đi vào viện dưỡng lão. Rất nhanh đã đến viện dưỡng lão, Nghê Huy phát hiện Thủy Hướng Đông vẫn luôn nói chuyện vui vẻ với Trương Dũng đột nhiên im lặng.
Xuống xe, Thủy Hướng Đông im lặng đi theo phía sau, Trương Dũng hỏi: “Hướng Đông, ngươi làm sao lại đi chậm như vậy a, nhanh lên.”
Thủy Hướng Đông đang quay đầu nhìn lại con đường cái đối diện, Nghê Huy nhìn theo ánh mắt của y, ngay tại góc đường cái đối diện, có một tiểu viện, trong tiểu viện có một cột đá kiến trúc lẻ loi, Nghê Huy nhìn thấy rõ dòng chữ “Viện Phúc Lợi Dương Quang” trên cửa viện. Nguyên lai đối diện cửa viện dưỡng lão chính là cô nhi viện, phúc lợi của chính phủ vẫn thật là bớt việc, tinh thần của Thủy Hướng Đông suy sụp, là bởi vì chuyện của viện phúc lợi?
Trương Dũng bước lùi lại, ôm lấy cái cổ của Thủy Hướng Đông: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Thủy Hướng Đông nói: “Không có gì, đi thôi.”
Nghê Huy dựa vào tiền bán câu đối chính mình viết mà mua quà mừng năm mới cho các lão nhân, tự nhiên nhận được sự tán thưởng của các lão nhân. Thủy Hướng Đông và Trương Dũng cũng được khen ngợi. Mọi người đều rất vui vẻ, vui nhất có lẽ là Trương Dũng, chỉ có hắn là đứa nhỏ chân chính, hớn hở ra mặt, mừng rỡ đến không khép miệng lại.
Ông ngoại rất tán thành hành vi của bọn họ, cho rằng đây là bài học vô cùng tốt, lúc đi ra, ông ngoại nhìn viện phúc lợi ở đối diện: “Đối diện chính là cô nhi viện, bên trong đều là những cô nhi không có cha mẹ, lúc nào đó chúng ta cũng đi vào đó xem xem.”
Nghê Huy liếc nhìn Thủy Hướng Đông, y mím môi không nói, Nghê Huy cũng lười tiếp lời, Nghê Hi đã từng trải qua cuộc sống trong đó, chính là không rõ đoạn thời gian nào mà thôi, hắn đời này nghĩ cũng không muốn cùng người biến thái đó có bất kỳ liên quan gì, cho nên tuyệt đối không thể đi viện phúc lợi.
Trương Dũng làm được chuyện tốt nên nghiện: “Dạ được, con muốn đi.”
Ông ngoại cười tủm tìm: “Trương Dũng là đứa nhỏ ngoan.”
Nghê Huy giả bộ không nghe thấy, cúi đầu đi ra trạm xe bus, Thủy Hướng Đông cũng không lên tiếng, vội vàng đi đằng sau Nghê Huy. Ông ngoại có chút không hiểu, hai đứa này làm sao vậy, vừa nãy trong viện dưỡng lão còn rất vui vẻ mà, còn nói sao này sẽ đến thăm các lão nhân, sao vừa nói đến đi cô nhi viện, liền trầm mặc không nói chuyện, đây là làm sao.
Ông ngoại cẩn thận nghĩ, có thể là vì chạm vào điểm mẫn cảm của Thủy Hướng Đông, y chính mình cũng là cô nhi. Bỏ đi, không thích đi thì không đi, đi thăm những người đó chỉ là xuất phát từ tấm lòng và đạo đức, hoàn toàn không phải là nghĩa vụ, không đi cũng không sao.
Về đến nhà, cậu mợ của Nghê Huy đều đã đến, một nhà vô cùng náo nhiệt, Thủy Hướng Đông dẫn em trai về nhà mình. Cậu cả nhìn theo bóng dán của hai anh em Thủy Hướng Đông: “Hai đứa nhỏ này không ở nhà chúng ta ăn tất niên sao?” Ông thấy Thủy Hướng Dương luôn ở cùng với mẹ của mình, còn cho rằng hai anh em cũng ở đây để ăn tất niên.
Ông ngoại nói: “Không, tụi nó ăn tất niên ở nhà.”
Trần Lệ Bình là phụ nữ, thấy hai anh em không nơi nương tựa, trong lòng liền nổi lên sự đồng tình: “Tụi nó sao lại đi về, không ở nhà chúng ta ăn tất niên sao?”
Ông ngoại thở dài nói: “Đứa nhỏ kia lòng tự trọng cao, nói muốn về nhà mình ăn tất niên.”
Trần Lệ Bình nói: “Sao lại không ở nhà chúng ta cùng nhau ăn, có thể ăn bao nhiêu. Vậy y ăn cái gì, chính mình có thể làm sao?”
“Lát nữa chúng ta làm xong đồ ăn, sẽ đem cho hai anh em nó một ít.”
Cậu hai đột nhiên hỏi: “Cha, cha lần trước hỏi con chuyện cửa hàng ở thị trường Thành Nam, chính là y muốn mua?”
Ông ngoại gật đầu: “Đúng.”
“Mua chưa?”
“Mua rồi.”
“Cái kia một vạn năm?”
“Ừ.”
Cậu hai cảm thán nói: “Này mua tuyệt đối buôn bán lời, bây giờ mặt tiền cửa hiệu đã lên đến một vạn tám, này chỉ mới vài tháng a, liền kiếm được 3 ngàn.”
Trần Lệ Bình nghe đoạn đối thoại của hai cha con, kì quái hỏi: “Cửa hàng gì?”
Ông ngoại nói: “Đứa nhỏ Hướng Đông này nghe nói thị trường Thành Nam phải xây dựng lại, muốn mua cửa hàng về sau cho thuê, kiếm tiền sinh hoạt phí cho hai anh em.”
Trần Lệ Bình kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ này mấy tuổi vậy? Lớn hơn Huy Huy của chúng ta một tuổi, mới có 8 tuổi a, lại có thể nghĩ được như vậy?”
“Đúng a, ta có lúc nghĩ y suy nghĩ còn chu đáo hơn cả người lớn, thật là đứa kỳ lạ.” Ông ngoại lắc đầu cảm thán.
Cậu cả cũng có chút kinh ngạc: “Vật giá tăng rất nhanh, sớm biết tôi cũng đi mua một cái, đợi vài năm không phải là gấp mấy lần sao.”
Cậu hai nói: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, để anh có tiền thì đi mua một cái, mua để đó tăng giá vô cùng có lời, sau này tuyệt đối vượt quá cái giá này, có lời hơn nhiều so với gửi ngân hàng.” Cậu hai làm ở Cục kế hoạch, ông rất rõ hướng đi tổng thể phát triển trong tương lai của thành phố này.
Trần Lệ Bình nghe được trong lòng khẽ động, đẩy đẩy chồng của mình vẫn luôn vô thanh vô tức xem tivi: “Ai, Nghê Vệ Dương, chúng ta cũng đi mua hai cái cửa hiệu đi.”
Nghê Vệ Dương ngây ra không động, rặn ra vài chữ: “Tùy bà!”
Trần Lệ Bình nói: “Vậy tôi liền đi mua hai cái, sau này cho thuê cũng tốt, đợi tăng tỉ giá lên rồi bán cũng được.”
Nghê Huy nghe mẹ nói như vậy, cong lên khóe miệng, dù sao bây giờ mua, sau này tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Trần Lệ Bình rất thích Thủy Hướng Đông, bà nghe nói y vừa mua cửa hàng vừa làm kinh doanh, tuổi còn nhỏ mà đã tài giỏi như vậy, kỳ thực rất giỏi, tương lai lớn lên, khẳng định sẽ không là cá trong ao, đặc biệt tán đồng con trai mình qua lại với Thủy Hướng Đông, kết bạn, chính là phải kết giao với bạn bè có địa vị cao: “Tiểu Huy, con phải cùng với Thủy Hướng Đông kia tạo mối quan hệ tốt a.”
Nghê Huy mặt vô biểu tình: “Tại sao ạ?”
“Y tương lai khẳng định rất có năng lực, con kết bạn như vậy, tương lai rất có lợi.” Trần Lệ Bình nói.
Nghê Huy trong lòng nói, vậy mà có bản lĩnh gì, mẹ nếu như cho con số tiền này, con cũng có thể kiếm được nhiều hơn. Nhưng mà hắn chỉ nói: “Con cũng rất có năng lực a.”
Trần Lệ Bình nở nụ cười, xoa đầu con trai: “Đúng, Tiểu Huy của chúng ta cũng rất có năng lực.”
Trần Lệ Bình cầm theo một cái giỏ, bên trong đựng vài món ăn, đều là vừa làm xong, lôi kéo con trai mang đồ ăn qua cho Thủy Hướng Đông, Nghê Huy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo mẹ.
Trần Lệ Bình nhìn Thủy Hướng Đông dán câu đối xuân lên cửa, cửa hơi cao, y phải đứng lên cái thang cũng có chút với không tới, rõ ràng cố gắng hết sức. Trần Lệ Bình vội vàng chạy qua đỡ lấy cái thang: “Đứa nhỏ con mau đi xuống, để dì dán dùm con cho, con sao lại trèo cao như vậy, rất nguy hiểm a.”
Thủy Hướng Đông cẩn thận leo xuống, hai tay đều nhuộm đầy thuốc màu đỏ: “Con cám ơn dì. Nghê Huy ngươi cũng đến sao?”
Nghê Huy không nói tiếng nào, chỉ là dùng tay vịn lấy cái thang, nhìn mẹ dán câu đối xuân ở trên, câu đối xuân đó là Thủy Hướng Đông chính mình viết, không viết đẹp bằng hắn.
Trần Lệ bình dán xong câu đối rồi leo xuống: “Các con làm cơm xong chưa? Sao không đến nhà Trần gia gia ăn luôn.”
“Dạ làm xong rồi, cám ơn dì, con không đi đâu.” Thủy Hướng Đông lễ phép nói.
Trần Lệ Bình nhìn món ăn trong phòng bếp, đều là những món đơn giản, làm thành ba bốn món, nhìn thấy giống nhau, nhưng bên trong có chút hương vị năm mới, đem gà ướp rượu, sườn heo trộn giấm đường, thịt kho tàu mà mình đem tới lấy ra: “Đây là bà nội làm cho con, con và em trai ăn đi. Không cần nấu cơm, liền đến nhà bà nội ăn đi.”
Thủy Hướng Đông gật đầu: “Dạ, con cám ơn dì.”
Đưa đồ ăn xong, hai mẹ con cùng nhau về nhà, Trần Lệ Bình nắm tay con trai: “Tiểu Huy, nếu như mẹ và ba con ly hôn, con sau này có thể cũng giống như Thủy Hướng Đông, phải tự chăm sóc cho chính mình.”
Nghê Huy nói: “Không sao đâu mẹ, con có thể chăm sóc cho chính mình. Mẹ cũng không phải không cần con sao? Không có cha, con còn có mẹ, còn có ông bà ngoại, đợi con lớn lên, con liền có thể chăm sóc cho mẹ.” Hắn không biết mẹ tính toán như thế nào, nhưng mẹ nói như vậy, ít nhất rõ ràng là bà đã nghĩ đến chuyện này.
Trần Lệ Bình dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của con trai một chút: “Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không không cần con.”
Thủy Hướng Đông nhìn phở trong chén của hắn: “Không ăn nữa sau?”
Nghê Huy nói: “Ăn no rồi, không ăn nữa.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi đi trước đi, ta còn chưa ăn xong, lát nữa ta sẽ tính tiền, ngươi đi giúp Trương Dũng đi.”
Nghê Huy trong lòng nói, ăn nhiều như vậy, cũng không thêm được miếng thịt nào. Liền xoay người rời đi.
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy rời đi, đem cái chén của hắn kéo tới trước mặt mình, đem bánh phở bên trong gắp bỏ vào chén của mình, sau đó vùi đầu vào ăn.
Nghê Huy trở lại quầy hàng giúp đỡ, chữ của ông ngoại đẹp hơn chữ hắn nhiều, viết lại nhanh, người mua cũng nối liền không dứt, lúc nào cũng bận rộn. Nghê Huy cũng không đổi người viết, để ông ngoại viết, chính mình nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa lại tiếp tục. Bận rộn cho đến hơn 10 giờ, người dần dần ít đi, mấy ông cháu lúc này mới thu dọn để đi về.
Về nhà tính toán sổ sách, ngoại trừ tiền xe và tiền ăn sáng, một buổi sáng và nữa buổi chiều, cư nhiên kiếm được hơn 80 đồng, khoản tiền này đặc biệt ngoài ý muốn với mọi người. Có thể là phương thức viết câu đối tại chỗ này rất ít thấy, cộng thêm Nghê Huy tuổi còn nhỏ, rất dễ gây được ấn tượng, mọi người thấy tranh mới mẻ, người mua cũng tương đối nhiều.
“Huy Huy, ngày mai còn đi nữa không?” Ông ngoại hỏi hắn.
Nghê Huy đang dựa vào sofa ôm gối nghỉ ngơi, bận rộn cả một buổi sáng, nói không mệt là nói dối, hắn híp mắt nói: “Đi ạ, ngày mai chúng ta bán xong liền đi mua tất rồi đến viện dưỡng lão, được không ông ngoại?”
Ông ngoại làm sao nói không được được: “Được a, Huy Huy là đứa nhỏ ngoan.”
Bà ngoại nói với Thủy Hướng Đông đang ngồi bên cạnh làm bài tập: “Hướng Đông, con với em trai hôm nay ở lại nhà bà nội ăn tất niên đi?”
Thủy Hướng Đông nhìn bà ngoại, nói: “Con đã mua nhiều đồ tết rồi, con và em trai sẽ ăn tất niên ở nhà ạ.”
“Các con hai đứa con nít có thể ăn bao nhiêu, ở nhà ăn tất niên rất quạnh quẽ, liền đến nhà bà đi, cũng đỡ phải làm. Dương Dương, được không?”
Thủy Hướng Dương nhìn chằm chằm vào TV, miệng thì gặm bánh gạo nói: “Con nghe theo ca ca.”
Thủy Hướng Đông sờ sờ đầu của em trai: “Bà nội, đừng lo, con chính mình có thể làm đồ ăn.” Y không muốn ở nhà bà ngoại Nghê Huy ăn tất niên, đến lúc đó cậu mợ cha mẹ của Nghê Huy đều trở về, người một nhà sum vầy, hắn và em trai là hai người ngoài chen vào sẽ có chuyện gì, đến lúc đó sẽ làm cho hai vị lão nhân lại phải nghe con cái cằn nhằn.
Ông ngoại Nghê Huy nói: “Được rồi, ở nhà mình ăn tất niên thì cứ ở nhà. Đến lúc đó chúng ta làm đồ ăn xong, mang cho chúng nó vài món.”
Bà ngoại nghĩ nghĩ: “Như vậy cũng được.” Lần trước lúc ăn sinh nhật con cái và con dâu đều có chút không hài lòng, nếu như ăn tất niên cũng ở đây, khẳng định sẽ cằn nhằn nhiều hơn, Thủy Hướng Đông mặc dù còn nhỏ, nhưng mà kiểu gia đình này đã sớm làm cho tâm trí chín chắn hơn, trong lòng y cái gì cũng hiểu, nghĩ đến đây, lão nhân đối với bọn hắn không nhịn được thêm vài phần đồng tình.
Xế chiều hôm đó, Nghê Huy đã nghỉ ngơi được vài tiếng, lại bắt đầu cầm bút viết câu đối, như vậy ngày mai có thể từ từ viết, không cần gấp như vậy nữa. Buổi chiều, Nghê Vệ Dương và Trần Lệ Bình cũng vội vàng trở lại, không biết bọn họ thương lượng như thế nào, Nghê Vệ Dương cư nhiên đáp ứng về nhà mẹ của Trần Lệ Bình ăn tất niên.
Trần Lệ Bình phát hiện con trai đang viết thư pháp, rất vui vẻ: “Tiểu Huy, cái này thật sự là con viết chứ?”
“Dạ, ông ngoại dạy con viết, ông còn tìm cho con một lão sư để học thư pháp nữa.” Nghê Huy nói.
“Con trai mẹ thật giỏi!” Trần Lệ Bình hôn một cái lên mặt hắn, lại gọi Nghê Vệ Dương, “Nghê Vệ Dương, ông mau đến đây xem, chữ viết của con mình rất đẹp a.”
Nghê Vệ Dương đi một ngày đường, mệt đến không muốn động trên sofa, bộ dạng uể oải nói: “Thư pháp viết tốt thì có tác dụng gì, có thể kiếm tiền không?”
Trần Lệ Bình không vui vẻ ồn ào từ ngoài cửa: “Ông thì biết cái gì, ông cho rằng ai cũng giống như ông sao, chỉ biết kiếm tiền, tiền, tiền, tiền cái đầu ông.”
“Tôi có thể hiểu nhiều hơn các người đó, bây giờ là thời buổi kinh tế xã hội, tất cả đều lấy tiền làm tiêu chuẩn so sánh, không thể sinh ra đồ vật có giá trị kinh tế, vậy tồn tại liền không có ý nghĩ gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Bà tin hay không, xã hội bây giờ có tiền là có thể xui khiến ma quỷ.” Nghê Vệ Dương lơ đểnh nói.
Trong lòng Nghê Huy mắng một câu: Đi con mẹ nó có tiền có thể xui khiến ma quỷ!
Ông ngoại Nghê Huy trong thư phòng nghe lời nói ba hoa khoác lác của Nghê Vệ Dương, nhíu mày: “Thấp hèn!”
Trần Lệ Bình xấu hổ nói: “Ba, ba đừng để ý, ổng chính là người như vậy, tục khó dằn nổi, ba đem lời của ổng xem như nói xạo là được rồi.”
“Nói xạo cũng phải nhìn mặt ta. May mà con có thể nhịn được, nếu không ta từ 800 năm đã ly hôn rồi.” Ông ngoại dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trần Lệ Bình rũ xuống mi mắt: “Ba, con năm đó đã đi sai bước, cho nên chỉ có thể từng bước từng bước tiếp tục bước sai, muốn quay đầu rất khó.”
Nghê Huy vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Có cái gì khó đâu, trong lớp của con có cha mẹ của hai bạn cũng đều ly hôn, bọn hắn cũng không phản đối.”
Trần Lệ Bình nhìn con trai, qua một lát mới nói: “Vậy con không sợ các bạn học cười nhạo con sao?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Con không sợ, con chỉ sợ cha mẹ mỗi ngày đều cãi nhau.”
Ông ngoại nói: “Ngươi xem các ngươi trải qua những ngày như thế nào, con nhỏ đều không an tâm, đây còn cần gì chứ?”
Trần Lệ Bình im lặng không lên tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục đi bày hàng, bởi vì đêm 30, bọn họ cũng không lưu lại lâu, bán đến * giờ liền dọn quầy, sau đó đi chợ mua rất nhiều tất, tiền có nhiều, lại mua một vài đồ dùng và đồ ăn, hai ba túi lớn.
Ông ngoại xách những túi đồ này, dẫn theo ba đứa nhỏ đi vào viện dưỡng lão. Rất nhanh đã đến viện dưỡng lão, Nghê Huy phát hiện Thủy Hướng Đông vẫn luôn nói chuyện vui vẻ với Trương Dũng đột nhiên im lặng.
Xuống xe, Thủy Hướng Đông im lặng đi theo phía sau, Trương Dũng hỏi: “Hướng Đông, ngươi làm sao lại đi chậm như vậy a, nhanh lên.”
Thủy Hướng Đông đang quay đầu nhìn lại con đường cái đối diện, Nghê Huy nhìn theo ánh mắt của y, ngay tại góc đường cái đối diện, có một tiểu viện, trong tiểu viện có một cột đá kiến trúc lẻ loi, Nghê Huy nhìn thấy rõ dòng chữ “Viện Phúc Lợi Dương Quang” trên cửa viện. Nguyên lai đối diện cửa viện dưỡng lão chính là cô nhi viện, phúc lợi của chính phủ vẫn thật là bớt việc, tinh thần của Thủy Hướng Đông suy sụp, là bởi vì chuyện của viện phúc lợi?
Trương Dũng bước lùi lại, ôm lấy cái cổ của Thủy Hướng Đông: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Thủy Hướng Đông nói: “Không có gì, đi thôi.”
Nghê Huy dựa vào tiền bán câu đối chính mình viết mà mua quà mừng năm mới cho các lão nhân, tự nhiên nhận được sự tán thưởng của các lão nhân. Thủy Hướng Đông và Trương Dũng cũng được khen ngợi. Mọi người đều rất vui vẻ, vui nhất có lẽ là Trương Dũng, chỉ có hắn là đứa nhỏ chân chính, hớn hở ra mặt, mừng rỡ đến không khép miệng lại.
Ông ngoại rất tán thành hành vi của bọn họ, cho rằng đây là bài học vô cùng tốt, lúc đi ra, ông ngoại nhìn viện phúc lợi ở đối diện: “Đối diện chính là cô nhi viện, bên trong đều là những cô nhi không có cha mẹ, lúc nào đó chúng ta cũng đi vào đó xem xem.”
Nghê Huy liếc nhìn Thủy Hướng Đông, y mím môi không nói, Nghê Huy cũng lười tiếp lời, Nghê Hi đã từng trải qua cuộc sống trong đó, chính là không rõ đoạn thời gian nào mà thôi, hắn đời này nghĩ cũng không muốn cùng người biến thái đó có bất kỳ liên quan gì, cho nên tuyệt đối không thể đi viện phúc lợi.
Trương Dũng làm được chuyện tốt nên nghiện: “Dạ được, con muốn đi.”
Ông ngoại cười tủm tìm: “Trương Dũng là đứa nhỏ ngoan.”
Nghê Huy giả bộ không nghe thấy, cúi đầu đi ra trạm xe bus, Thủy Hướng Đông cũng không lên tiếng, vội vàng đi đằng sau Nghê Huy. Ông ngoại có chút không hiểu, hai đứa này làm sao vậy, vừa nãy trong viện dưỡng lão còn rất vui vẻ mà, còn nói sao này sẽ đến thăm các lão nhân, sao vừa nói đến đi cô nhi viện, liền trầm mặc không nói chuyện, đây là làm sao.
Ông ngoại cẩn thận nghĩ, có thể là vì chạm vào điểm mẫn cảm của Thủy Hướng Đông, y chính mình cũng là cô nhi. Bỏ đi, không thích đi thì không đi, đi thăm những người đó chỉ là xuất phát từ tấm lòng và đạo đức, hoàn toàn không phải là nghĩa vụ, không đi cũng không sao.
Về đến nhà, cậu mợ của Nghê Huy đều đã đến, một nhà vô cùng náo nhiệt, Thủy Hướng Đông dẫn em trai về nhà mình. Cậu cả nhìn theo bóng dán của hai anh em Thủy Hướng Đông: “Hai đứa nhỏ này không ở nhà chúng ta ăn tất niên sao?” Ông thấy Thủy Hướng Dương luôn ở cùng với mẹ của mình, còn cho rằng hai anh em cũng ở đây để ăn tất niên.
Ông ngoại nói: “Không, tụi nó ăn tất niên ở nhà.”
Trần Lệ Bình là phụ nữ, thấy hai anh em không nơi nương tựa, trong lòng liền nổi lên sự đồng tình: “Tụi nó sao lại đi về, không ở nhà chúng ta ăn tất niên sao?”
Ông ngoại thở dài nói: “Đứa nhỏ kia lòng tự trọng cao, nói muốn về nhà mình ăn tất niên.”
Trần Lệ Bình nói: “Sao lại không ở nhà chúng ta cùng nhau ăn, có thể ăn bao nhiêu. Vậy y ăn cái gì, chính mình có thể làm sao?”
“Lát nữa chúng ta làm xong đồ ăn, sẽ đem cho hai anh em nó một ít.”
Cậu hai đột nhiên hỏi: “Cha, cha lần trước hỏi con chuyện cửa hàng ở thị trường Thành Nam, chính là y muốn mua?”
Ông ngoại gật đầu: “Đúng.”
“Mua chưa?”
“Mua rồi.”
“Cái kia một vạn năm?”
“Ừ.”
Cậu hai cảm thán nói: “Này mua tuyệt đối buôn bán lời, bây giờ mặt tiền cửa hiệu đã lên đến một vạn tám, này chỉ mới vài tháng a, liền kiếm được 3 ngàn.”
Trần Lệ Bình nghe đoạn đối thoại của hai cha con, kì quái hỏi: “Cửa hàng gì?”
Ông ngoại nói: “Đứa nhỏ Hướng Đông này nghe nói thị trường Thành Nam phải xây dựng lại, muốn mua cửa hàng về sau cho thuê, kiếm tiền sinh hoạt phí cho hai anh em.”
Trần Lệ Bình kinh ngạc nói: “Đứa nhỏ này mấy tuổi vậy? Lớn hơn Huy Huy của chúng ta một tuổi, mới có 8 tuổi a, lại có thể nghĩ được như vậy?”
“Đúng a, ta có lúc nghĩ y suy nghĩ còn chu đáo hơn cả người lớn, thật là đứa kỳ lạ.” Ông ngoại lắc đầu cảm thán.
Cậu cả cũng có chút kinh ngạc: “Vật giá tăng rất nhanh, sớm biết tôi cũng đi mua một cái, đợi vài năm không phải là gấp mấy lần sao.”
Cậu hai nói: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, để anh có tiền thì đi mua một cái, mua để đó tăng giá vô cùng có lời, sau này tuyệt đối vượt quá cái giá này, có lời hơn nhiều so với gửi ngân hàng.” Cậu hai làm ở Cục kế hoạch, ông rất rõ hướng đi tổng thể phát triển trong tương lai của thành phố này.
Trần Lệ Bình nghe được trong lòng khẽ động, đẩy đẩy chồng của mình vẫn luôn vô thanh vô tức xem tivi: “Ai, Nghê Vệ Dương, chúng ta cũng đi mua hai cái cửa hiệu đi.”
Nghê Vệ Dương ngây ra không động, rặn ra vài chữ: “Tùy bà!”
Trần Lệ Bình nói: “Vậy tôi liền đi mua hai cái, sau này cho thuê cũng tốt, đợi tăng tỉ giá lên rồi bán cũng được.”
Nghê Huy nghe mẹ nói như vậy, cong lên khóe miệng, dù sao bây giờ mua, sau này tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Trần Lệ Bình rất thích Thủy Hướng Đông, bà nghe nói y vừa mua cửa hàng vừa làm kinh doanh, tuổi còn nhỏ mà đã tài giỏi như vậy, kỳ thực rất giỏi, tương lai lớn lên, khẳng định sẽ không là cá trong ao, đặc biệt tán đồng con trai mình qua lại với Thủy Hướng Đông, kết bạn, chính là phải kết giao với bạn bè có địa vị cao: “Tiểu Huy, con phải cùng với Thủy Hướng Đông kia tạo mối quan hệ tốt a.”
Nghê Huy mặt vô biểu tình: “Tại sao ạ?”
“Y tương lai khẳng định rất có năng lực, con kết bạn như vậy, tương lai rất có lợi.” Trần Lệ Bình nói.
Nghê Huy trong lòng nói, vậy mà có bản lĩnh gì, mẹ nếu như cho con số tiền này, con cũng có thể kiếm được nhiều hơn. Nhưng mà hắn chỉ nói: “Con cũng rất có năng lực a.”
Trần Lệ Bình nở nụ cười, xoa đầu con trai: “Đúng, Tiểu Huy của chúng ta cũng rất có năng lực.”
Trần Lệ Bình cầm theo một cái giỏ, bên trong đựng vài món ăn, đều là vừa làm xong, lôi kéo con trai mang đồ ăn qua cho Thủy Hướng Đông, Nghê Huy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo mẹ.
Trần Lệ Bình nhìn Thủy Hướng Đông dán câu đối xuân lên cửa, cửa hơi cao, y phải đứng lên cái thang cũng có chút với không tới, rõ ràng cố gắng hết sức. Trần Lệ Bình vội vàng chạy qua đỡ lấy cái thang: “Đứa nhỏ con mau đi xuống, để dì dán dùm con cho, con sao lại trèo cao như vậy, rất nguy hiểm a.”
Thủy Hướng Đông cẩn thận leo xuống, hai tay đều nhuộm đầy thuốc màu đỏ: “Con cám ơn dì. Nghê Huy ngươi cũng đến sao?”
Nghê Huy không nói tiếng nào, chỉ là dùng tay vịn lấy cái thang, nhìn mẹ dán câu đối xuân ở trên, câu đối xuân đó là Thủy Hướng Đông chính mình viết, không viết đẹp bằng hắn.
Trần Lệ bình dán xong câu đối rồi leo xuống: “Các con làm cơm xong chưa? Sao không đến nhà Trần gia gia ăn luôn.”
“Dạ làm xong rồi, cám ơn dì, con không đi đâu.” Thủy Hướng Đông lễ phép nói.
Trần Lệ Bình nhìn món ăn trong phòng bếp, đều là những món đơn giản, làm thành ba bốn món, nhìn thấy giống nhau, nhưng bên trong có chút hương vị năm mới, đem gà ướp rượu, sườn heo trộn giấm đường, thịt kho tàu mà mình đem tới lấy ra: “Đây là bà nội làm cho con, con và em trai ăn đi. Không cần nấu cơm, liền đến nhà bà nội ăn đi.”
Thủy Hướng Đông gật đầu: “Dạ, con cám ơn dì.”
Đưa đồ ăn xong, hai mẹ con cùng nhau về nhà, Trần Lệ Bình nắm tay con trai: “Tiểu Huy, nếu như mẹ và ba con ly hôn, con sau này có thể cũng giống như Thủy Hướng Đông, phải tự chăm sóc cho chính mình.”
Nghê Huy nói: “Không sao đâu mẹ, con có thể chăm sóc cho chính mình. Mẹ cũng không phải không cần con sao? Không có cha, con còn có mẹ, còn có ông bà ngoại, đợi con lớn lên, con liền có thể chăm sóc cho mẹ.” Hắn không biết mẹ tính toán như thế nào, nhưng mẹ nói như vậy, ít nhất rõ ràng là bà đã nghĩ đến chuyện này.
Trần Lệ Bình dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của con trai một chút: “Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không không cần con.”
/85
|