Theo kế hoạch ban đầu của Trương Dũng, còn muốn đi Đạo Thành chơi, nhưng độ cao so với mực nước biển ở bên đó có chút cao, Nghê Huy lo lắng cho sức khoẻ của Thuỷ Hướng Dương, liền đề nghị lên đường trở về.
Trương Dũng đề nghị mọi người đi thuyền dọc theo sông Trường Giang, ngắm Trường Giang Tam Hiệp, sau đó đến Trương Gia Giới và Phượng Hoàng ở Hồ Nam, mọi người đối với đề nghị này đều rất tán thành. Chỉ có Nghê Huy đưa ra ý kiến phản đối: “Đi chơi ta không phản đối, nhưng mà nếu đi thuyền, ngươi phải đảm bảo rằng mọi người đều không bị say sóng, lỡ như nếu bị say sóng, vậy thì thảm luôn.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều có do dự, bọn họ đều chưa từng đi thuyền, không biết có bị say sóng hay không, nhưng nếu thật sự bị say sóng, vậy thì thảm rồi. Sa Hán Minh nói: “Vậy thì đi xe lửa đi.”
“Được, có thể ngồi xe lửa đến Hoài Hoá, sau đó lại đi Phượng Hoàng, Trương Gia Giới, Trương Dũng đi mua vé đi, phải mua vé giường nằm, nếu không thì quá vất vả.” Nghê Huy nói, kỳ thực Thành Đô đều có chuyến bay đến Chỉ Giang – Hoài Hoá, bây giờ mọi người đều có thời gian dư dả, ngồi xe lửa còn có thể ngắm phong cảnh, đương nhiên không thể lãng phí phong cảnh ven đường.
Trương Dũng đi mua vé xe lửa, vé giường nằm là của ngày hôm sau, mọi người liền ngủ lại ở Thành Đô. Thành Đô từ xưa đến nay được xưng là Thiên Phủ Chi Quốc, vốn là một thành phố riêng biệt, đây là thành phố an nhàn, khắp nơi đều là quán trà, quán đánh cờ, trong phố lớn ngỏ nhỏ toàn bộ đều là người dân của Trường Thành, trai gái già trẻ đều có. Có câu chuyện vui rằng, máy bay bay đến Thành Đô trên bầu trời, điều đầu tiên lọt vào tai mọi người chính là thanh âm xoa mạt chược, nói rõ mạt chược ở nơi đây rất được yêu thích. Các món cay Tứ Xuyên đỏ tươi béo ngậy đặt trên bàn, vừa cay vừa tê dại, ăn vào trên môi mỗi người đều tê dại, ngược lại hít vào khí lạnh, lại không dừng được.
Mấy người ở Thành Đô ăn ăn uống uống một trận, mua rất nhiều đồ ăn đóng gói hút chân không như đầu thỏ, lạp xưởng, thịt khô, thịt bò khô, các loại đậu,.., một đống lớn, sau đó gửi chuyển phát nhanh, ký gửi về nhà. Đi du lịch, hành lý phải thật nhẹ nhàng, mang theo nhiều đồ rất rườm rà.
Trương Dũng và Sa Hán Minh đều là sinh viên nghèo, trong nhà có cho tiền đi du lịch, số tiền cũng có hạn, theo cách du lịch của bọn họ, khẳng định sẽ không đủ tiêu. Lúc trước bọn họ đi du lịch, chi phí đa phần đều là Thuỷ Hướng Đông một tay đảm trách, bây giờ Nghê Huy vung tay lên: “Đừng lo lắng, tiền không đủ ta sẽ trả.”
Liễu Mộ Khanh ngượng ngùng nói: “Sư huynh, điều này không tốt lắm.”
Nghê Huy hắc hắc cười: “Không sao đâu, Thuỷ Hướng Đông giúp ta mua cổ phiếu, kiếm được không ít tiền, các ngươi muốn ăn cái gì chơi cái gì cứ thoải mái, không cần cố kỵ đến chuyện tiền nong. Tiền không phải là thứ gì tốt, nhưng mà trong việc ăn chơi, nó quả là rất có lợi.” Hắn mới không nói chính mình có cổ phiếu.
Trương Dũng nhìn Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi có nhiều tiền lắm hả?”
Nghê Huy cười nói: “Yên tâm đi, ngươi ăn hết ta không nghèo được đâu.”
“Hắn và Hướng Đông hai người này bây giờ là ông thần tài, cho nên đừng lo lắng gì cả, yên tâm ăn đi.” Sa Hán Minh nói, “Dũng ca, ngươi nếu như muốn phát tài, có thể đem tiền tiêu vặt đưa cho Thuỷ Hướng Đông để y mua chút cổ phiếu, không chừng có thể được gấp bội.”
Trương Dũng nói: “Ta làm gì có tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt toàn bộ đều vào bụng hết rồi, muốn phát tài, sau này rồi tính.”
Thuỷ Hướng Dương hỏi: “Anh Huy, anh trai em khi nào thì trở về?”
Nghê Huy lấy điện thoại ra gọi cho Thuỷ Hướng Đông, vẫn là tình trạng tắt máy: “Chắc còn chưa về đâu, không có nhanh như vậy, chúng ta mới đi hơn một tuần thôi. Y đi Mỹ, đường đi cũng mất hai ba ngày, còn phải bàn chuyện làm ăn, ít nhất phải 10 ngày hoặc nửa tháng.”
“Dạ.”
Lúc đó mấy người bọn họ đang ở quán trà uống trà, xem người ta biểu diễn pha trà, đem cái miệng ấm trà dài hơn một mét biểu diễn thành thạo, đem trà chuẩn xác không sai một ly từ trên cao rót vào chén trà, hơn nữa còn không tràn một giọt, khí nóng lượn lờ, mùi trà thơm lan toả khắp nơi. Bên tai nghe một điệu hát dân gian, rất là hưởng thụ, con người nơi đây, quá am hiểu cuộc sống rồi. Nghê Huy cảm thấy, ông ngoại chắc hẳn sẽ thích không khí ở đây, đáng tiếc tuổi của ông đã lớn, không thích hợp đi xa, nếu không đi Tô Châu mua một căn nhà, để ông bà có thể ở bên đó hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Ngày hôm sau, bọn họ lên xe lửa đi Hoài Hoá, vì xem phong cảnh ven đường, bọn họ đều chọn chuyến sáng sớm. Phong cảnh trên đường thật sự rất đặc biệt, ra khỏi đồng bằng Thành Đô, liền khó thấy đất bằng, xe lửa chạy xuyên qua núi, có lúc còn vượt qua đường hầm vừa tối vừa dài. Khó trách vùng này vắng vẻ lạc hậu, địa hình như vậy, muốn khai phá phải phí rất nhiều sức lực. Nhưng mà cũng chính vì nguyên nhân địa hình phức tạp, phong cảnh ngược lại cũng xưa cũ nguyên thuỷ, chỉ là nơi đặc biệt đẹp thì không có.
Lại nói tiếp, Quý Châu là tỉnh nghèo nhất trong các tỉnh của Tây Nam, bởi vì địa hình hạn chế, giao thông không thuận tiện, công thương nghiệp phát triển không nổi, nguồn tài nguyên du lịch dường như cũng không nhiều, có thể không phải là không có, mà là không có cách nào khai phá. Lúc trước có thác nước Hoàng Quả Thụ, bây giờ dường như bởi vì vấn đề nguồn nước, không được nhắc đến nhiều, Thiên Giang Miêu Trại nghe nói cũng rất đẹp, nhưng mà giao thông không thuận lợi, người đến cũng ít.
Một nhóm người trẻ ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, ngắm tới ngắm lui, vẫn là đỉnh núi, ngắm hoài khiến khiếu thẩm mỹ của mọi người đều mệt mỏi, thế là cùng nhau đánh bài tú lơ khơ, chơi mệt rồi, sau đó liền bắt đầu ngủ.
Đến nửa đêm, cuối cùng cũng đến trạm xe lửa, mọi người cũng không dám chạy loạn, liền tìm một khách sạn ở gần trạm xe lửa thuê phòng, Hoài Hoá thuộc về Tương Tây, Tương Tây từ xưa đến nay dân phong dũng mãnh, có lẽ kiềm chế có chút tốt.
Sáng sớm hôm sau, thức dậy nhìn xung quanh, đi ăn bánh canh Hồ Nam nổi tiếng, nơi đây thích ăn cay, trên bàn để sẵn ớt băm đỏ tươi, để khách tự lấy, nhưng mà khẩu vị ở đây không giống với Tứ Xuyên. Nghê Huy nếm một chút, nước mắt lập tức chảy ra, so với vị chua cay của Vân Nam và vị cay tê dại của Tứ Xuyên không giống nhau, người Hồ Nam đơn thuần chỉ ăn cay, hình như chỉ có vị cay, mới có thể điều chỉnh được vị giác của thực khách. Nghê Huy thấy một bé gái bảy tám tuổi ở bàn bên cạnh, múc một muỗng ớt băm đỏ tươi bỏ vào trong bát, giống như bị ghiền, lại thêm một muỗng, sau đó khuấy lên, bắt đầu miệt mài ăn bánh canh, vừa ăn cũng vừa le đầu lưỡi, không biết vì cay hay là vì nóng, còn người già cùng bàn với bé gái, thêm ba muỗng ớt, sau đó bình tĩnh như không bắt đầu ăn.
Thuỷ Hướng Dương rõ ràng cũng phát hiện, nhỏ giọng nói: “Bọn họ không sợ cay sao?”
Nghê Huy cười một tiếng: “Có thể là không sợ cay.” Hắn nghe giọng nói của người ở đây, vừa nhanh vừa vang dội, vừa nghe liền biết tính tình của con người ở đây vô cùng thẳng thắn, có lẽ cũng có liên quan đến việc ăn nhiều đồ ớt.
Vị của bánh canh rất ngon, nếu như không cay như vậy. Vài người ăn xong bánh canh, xuất phát đi cổ thành Phượng Hoàng. Ngồi trên xe, điện thoại của Nghê Huy vang lên, hắn lấy ra xem, cư nhiên là của Thuỷ Hướng Đông, liền bắt máy, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng của Thuỷ Hướng Đông: “Nghê Huy, các em bây giờ đang ở đâu?”
Nghê Huy kinh ngạc nói: “Anh về rồi hả? Tụi em bây giờ đang trên đường đến Phượng Hoàng của Tương Tây.”
Thuỷ Hướng Đông cười ha ha nói: “Anh thì đang ở sân bay, bây giờ qua đó tìm tụi em.”
“Anh không về nghỉ ngơi hả?” Nghê Huy nghe y trở về, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Không sao đâu, hành lý anh để đồng nghiệp mang về công ty trước rồi, anh bây giờ qua đó tìm tụi em cùng nhau đi chơi, mệt chết anh rồi, để anh thả lỏng một chút.” Thuỷ Hướng Đông cười hì hì.
Nghê Huy nghe thấy ngữ khí của y rất nhẹ nhàng, phỏng chừng công việc rất thuận lợi, liền nói: “Vậy anh qua đi, tụi em ở Phượng Hoàng đợi anh.”
“Được, anh đi mua vé, tối nay chắc sẽ đến nơi.”
Sa Hán Minh bên cạnh hỏi: “Hướng Đông về rồi hả?”
Nghê Huy cong khoé miệng cười nói: “Ừ, y vừa xuống máy bay, nói muốn đến Phượng Hoàng, chúng ta ở Phượng Hoàng đợi y.”
Sa Hán Minh thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Nghê Huy, mặc dù rất nhạt, nhưng mà rõ ràng tràn đầy hạnh phúc, trong lòng khẽ thở dài một cái, chính mình từ nhỏ quen biết hắn, kết quả sao lại bị Thuỷ Hướng Đông nhanh chân đến trước.
Cổ thành Phượng Hoàng dựa vào núi kề bên sông, sông Đà chảy ngang qua Phượng Hoàng, giữa non sông nước biếc, nhà sàn của Miêu Gia san sát nối tiếp nhau, lần lượt chen chút nhau mà xây ở ven sông, Cổ Thành như một người già đã nếm trải mùi đời, sông Đà như đôi mắt sáng thiện lương của thiếu nữ, tang thương và trẻ tuổi, hai cực của sự vật, lại phối hợp vô cùng hoà hợp, lộ ra sự khoan thai lại đẹp đẽ.
Mùa hè là mùa du lịch thịnh vượng của cổ thành, người đến du lịch rất nhiều, may mà đây mới chỉ là năm 2004, cũng chỉ là kỳ nghỉ hè, không phải là 1/5 hay là 1/10*, còn chưa đến tình trạng người đông nghìn nghịt. Bọn họ tìm một khách sạn bình dân ở Lâm Giang thuê phòng, nằm trên nhà sàn ngắm sông nước ở dưới, dòng nước xanh biếc chảy xuống hạ lưu xa tắp, các bè trúc nho nhỏ trôi trên sông, hình ảnh đó thật sự là cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta nhịn không được mà vui vẻ hẳn lên.
* Ngày một tháng năm là ngày Quốc Tế Lao Động.
* Ngày một tháng mười là ngày Quốc Khánh của Trung Quốc.
Mặc kệ là một thành phố vốn có bao nhiêu xuất sắc, mặc kệ là con người địa phương vốn có bao nhiêu chất phác, chỉ cần khai phá, liền phải mất đi một vài thứ, dính vào mùi vị của tiền. Có người không hài lòng phong cảnh du lịch có mùi vị thương nghiệp hoá quá nồng đậm, nhưng đây là chuyện không thể tránh, bạn không đi, thì sẽ không có thương nghiệp hoá, bạn nếu như đi, thì không thể trách nó đã bị thương nghiệp hoá. Bạn muốn nó bảo tồn nguyên dạng, vậy thì đừng đến làm phiền sự an tĩnh của nó, bạn đã làm phiền đến sự an tĩnh của nó, nó sao có thể còn mùi vị nguyên thuỷ. Nơi có con người, thì có giang hồ, nơi có con người, thì có sự phá hoại.
Lúc bọn họ đến Phượng Hoàng, Thuỷ Hướng Đông đang đợi bay, buổi chiều đến Trường Giang, sau đó từ Trường Giang bắt taxi đến, buổi tối thì có thể tới nơi. Ngoại trừ lúc Thuỷ Hướng Đông ngồi trên máy bay, bọn họ vẫn không ngừng nhắn tin. Mọi người vì đợi Thuỷ Hướng Đông, cũng không có đi đâu chơi, chỉ là tuỳ tiện đi dạo đây đó, Thuỷ Hướng Dương ngược lại tìm được thú vui, cầm lấy quyển sổ vẽ tranh của y, ngồi bên bờ sông vẽ tranh chính là hơn nửa ngày.
Nghê Huy thuê cho y một cây dù che nắng, sợ rằng y phơi nắng bị đen, cùng ngồi bên bờ sông với y, chủ yếu vẫn là nhắn tin với Thuỷ Hướng Đông. Nói về những chuyện đã trải qua ở Mỹ, Thuỷ Hướng Đông nói chuyện cũng xem như là thuận lợi, Andy nguyện ý tiếp nhận sự đầu tư của y, nhưng mà cổ phần phải xem lại, hai người còn chưa đạt được thoả thuận, Andy còn chưa tính được giá trị của Android.
Nghê Huy nghĩ nghĩ, chuyện này kỳ thực đã làm rất tốt, Thuỷ Hướng Đông chỉ để ý cung cấp số tiền qua, cuối cùng Android bán ra bao nhiêu tiền, những đầu tư đó y dựa theo tỷ lệ của tổng giá trị coi một cái là được rồi. Thuỷ Hướng Đông cũng muốn làm như vậy, nhưng mà Andy dường như còn đang suy nghĩ, Thuỷ Hướng Đông nhớ nhà, thế là trở về trước, đoán chừng sau này còn phải chạy đi một chuyến.
Đến nửa đêm, Thuỷ Hướng Đông mới đến nơi, cả người mệt mỏi, vốn dĩ từ Mỹ trở về, liền ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay, lại bôn ba cả ngày, lúc thấy được Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông chìa cánh tay ra, nắm lấy cổ của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương, dựa vào người của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương: “Anh muốn dựa.”
Nghê Huy kéo y hướng vào phòng: “Đi tắm đi, em đi chuẩn bị chút đồ ăn.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu không ngừng: “Được!” Y vẫn chưa ăn gì, trước đó ăn thức ăn trên máy bay, sau thì ăn ít đồ ăn vặt, sớm đã đói đến nỗi trước ngực dán ra sau lưng.
Nghê Huy xuống lầu, Sa Hán Minh ở đằng sau gọi hắn: “Nê Ba, đợi ta với, ta đi với ngươi.”
“Được.” Nghê Huy đi theo ánh sáng và âm thanh, bên đó có phố ăn đêm, mặc dù đã đến nửa đêm, vẫn không chút nào có dáng vẻ phải nghỉ ngơi, mọi người ngồi trên phố ăn đồ nướng, uống bia, tám chuyện, chơi đùa, vô cùng náo nhiệt.
Sa Hán Minh đột nhiên nói: “Kỳ thực ta cảm thấy, Hướng Đông chắc hẳn cũng có tình cảm với ngươi.”
Nghê Huy sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng áy náy đối với sự cảm nhận của Sa Hán Minh, chính mình gạt y như vậy, y còn cố gắng an ủi mình: “Sa Tử, ngươi sau này nhất định phải tìm một người bạn gái tốt nhất.”
Sa Hán Minh cũng sửng sốt một chút, sau đó nhìn Nghê Huy, qua một lát mới gật đầu: “Đương nhiên, phải tìm thì nhất định tìm người tốt nhất.”
Hai người kế tiếp cũng không nói gì nữa, đến phố ăn đêm, mua một đống đồ ăn, rượu ngọt, cơm chiên, món chao đậu phụ, ốc bươu xào,… mua rất nhiều, mùi vị của cá nướng và gà nướng thơm đến nỗi làm người ta muốn chảy nước miếng, đáng tiếc không thể mang về. Nghê Huy nói: “Tối ngày mai, chúng ta đến đây ăn khuya đi.”
Sa Hán Minh gật đầu: “Được.”
Trở về khách sạn, Thuỷ Hướng Đông đã tắm rửa xong, mấy người đang ngồi trên giường nói chuyện, Nghê Huy đem đồ ăn bày ra trên cái tủ nhỏ đầu giường, mấy người bắt đầu ăn khuya. Thuỷ Hướng Đông múc cơm chiên toả ra mùi thơm ngào ngạt, thoả mãn nói: “Quá ngon, cám ơn Nghê Huy.”
Mọi người đang hút ống bươu, cả phòng đều là tiếng ăn uống. Nghê Huy nói: “Tối ngày mai chúng ta đến phố ăn đêm ăn đi, bên đó đồ ăn nhiều lắm, chúng ta cầm không hết, chỉ mua một ít thôi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lúc nãy đáng lẽ ra nên kêu mọi người cùng đi.”
Nghê Huy liếc y một cái: “Vừa nãy là ai như con heo chết được em và Dương Dương tha lên lầu hả?”
Thuỷ Hướng Đông một chút cũng không giận, chỉ là hắc hắc cười: “Vất vả vất vả. Hôm nay đi đâu chơi rồi?”
Trương Dũng nói: “Đâu cũng không đi, Nê Ba nói đợi ngươi đến rồi cùng đi.”
“Hắc hắc, ừ, cám ơn a.” Thuỷ Hướng Đông nháy mắt với Nghê Huy.
Nghê Huy nói: “Làm lỡ mất một ngày hành trình, chi phí tổn thất kêu ông chủ Thuỷ móc ra.”
“Chắc rồi, chắc rồi. Các ngươi mấy ngày nay ăn uống đều tính cho ta đi a.” Thuỷ Hướng Đông lập tức ôm đồm nhiều việc.
Trương Dũng nói: “Hướng Đông quả nhiên là ông thần tài, các anh em, chúng ta cứ việc mở miệng ra mà ăn a.”
Nghê Huy ăn vài con ốc bươu, lại ăn một ít chao đậu phụ, sau đó thì dừng: “Dương Dương, sắp ngủ rồi ăn ít thôi, canh chừng khó tiêu.”
Thuỷ Hướng Dương đem cái hộp đựng bánh trôi nước ném qua: “Dạ, không ăn nữa, no quá rồi.”
“Ngươi còn biết sẽ khó tiêu, mà còn mua nhiều như vậy.” Trương Dũng nói.
Nghê Huy trợn mắt nói: “Đây không phải là có quỷ chết đói ở đây sao, một ngày một đêm đều chưa ăn gì? Y còn chênh lệch thời gian, cho nên đừng lo lắng, y không có đi ngủ nhanh vậy đâu, ăn không hết đều giao cho y xử lý đi, không được lãng phí.”
Thuỷ Hướng Đông cười híp mắt: “Yên tâm đi, ta có thể ăn hết.”
Mọi người ăn khuya xong, náo nhiệt một trận, đã đến nửa đêm, liền cùng nhau đi ngủ, biết Thuỷ Hướng Đông đến đây, Nghê Huy đặc biệt thuê phòng ba người, hai người họ và Trương Dũng cùng một phòng.
Trương Dũng lên giường vừa dính vào cái gối liền ngủ. Thuỷ Hướng Đông ăn xong, một chút cũng không buồn ngủ, ở trong phòng đi đới đi lui mấy vòng cho tiêu thực. Nghê Huy vẫy y một cái, hai người mở cửa sau của phòng ra, ngồi trên ban công, hưởng gió đêm, ngắm nhìn phong cảnh của sông nước bên dưới. Bóng đêm dày đặc, một chút kiến trúc cổ còn treo những đám mây ngũ sắc, vẫn lấp lánh như trước, hoà quyện với ánh sao sáng chói, phản chiếu trên sông Đà, bị nước sông bập bềnh uốn cong thành một màu vàng bạc.
Nghê Huy hỏi Thuỷ Hướng Đông chuyện ở Mỹ: “Y có ý định hợp tác với anh không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lúc bắt đầu thì không, sau này anh nói với y một chút tưởng tưởng của anh đối với điện thoại di động trong tương lại, em cũng biết, vừa đúng dịp, Andy rất hứng thú với cách nghĩ của anh, lúc này mới thật sự suy nghĩ đến chuyện hợp tác với anh.”
“Y thiếu tiền xài sao?”
“Thiếu. Rất quẫn bách, tiền lương còn chưa phát.” Thuỷ Hướng Đông nói.
“Vậy anh đi vừa đúng thời cơ, cũng xem như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Liên quan tới cổ phần phân ngạch như thế nào?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh không nghĩ tính cổ phần, trước tiên đầu tư cho y, sau này Android bán đi, dựa theo tỷ lệ giá trị lúc đó mà tính. Nhưng mà người Mỹ làm việc rất nghiêm túc, y không muốn xử lý qua loa, đoán chừng trước tiên phải tìm người tính toán giá trị của công ty mình.”
Nghê Huy nói: “Vậy y bây giờ phải quyết định số định mức cổ phần hả?”
“Có lẽ là vậy.”
“Lỡ như y tính ra giá trị của công ty mình 1 tỷ đô la thì sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ắt hẳn không đến mức đó đâu, anh lại không phải không biết giá quy định của công ty y. Lại nói, xem như là 1 tỷ đô, anh kỳ thực cũng không thua lỗ. Nghê Huy, hỏi em chuyện này, em muốn tham gia một phần không?”
Nghê Huy nói: “Anh bây giờ có bao nhiêu tiền?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không nhiều, chỉ cầm ra được 25 triệu.”
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Em góp với anh 5 triệu đi, có lẽ có thể mua được mười mấy phần trăm cổ phần. Em đời này cũng bình yên.”
Thuỷ Hướng Đông xoa xoa đầu hắn: “Em là đại phú hào, so với anh còn xa hoa hơn.”
Nghê Huy khoát khoát tay: “Anh tương lai còn có tiềm lực vô hạn có thể đào, em chỉ giữ một chút là được.” Nghê Huy nói rồi ngáp một cái.
Thuỷ Hướng Đông phát hiện: “Em đi ngủ đi, đừng ngồi đây nữa.”
“Anh thì sao?”
“Anh còn chưa buồn ngủ, ngồi đây một chút.”
“Được, vậy anh cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi chơi.”
Thuỷ Hướng Đông qua một lát mới đi vào, đèn giường trong phòng còn mở, là Nghê Huy để cho y. Nghê Huy và Trương Dũng đã ngủ rồi, tiếng ngáy của Trương Dũng còn có chút đứt quãng, may mà không lớn. Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, hắn bây giờ sao lại không sợ tiếng ngáy của Trương Dũng, y đi qua, thấy Nghê Huy nằm ngửa, cảm thấy có chút kinh ngạc, Nghê Huy vẫn luôn nằm nghiêng ngủ mà, hôm nay sao lại nằm ngửa. Y cúi đầu nhìn, phát hiện hai lỗ tai hắn nhét hai cái nút tai, phỏng chừng nằm nghiêng sẽ bị đè, mới nằm ngửa, không khỏi mỉm cười. Y quay đầu nhìn Trương Dũng một cái, tiếng ngáy khò khò đã dừng lại, nhưng mà cũng không có động tĩnh, Thuỷ Hướng Đông đánh bạo, cúi đầu hôn lên môi Nghê Huy một cái.
Trương Dũng đề nghị mọi người đi thuyền dọc theo sông Trường Giang, ngắm Trường Giang Tam Hiệp, sau đó đến Trương Gia Giới và Phượng Hoàng ở Hồ Nam, mọi người đối với đề nghị này đều rất tán thành. Chỉ có Nghê Huy đưa ra ý kiến phản đối: “Đi chơi ta không phản đối, nhưng mà nếu đi thuyền, ngươi phải đảm bảo rằng mọi người đều không bị say sóng, lỡ như nếu bị say sóng, vậy thì thảm luôn.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều có do dự, bọn họ đều chưa từng đi thuyền, không biết có bị say sóng hay không, nhưng nếu thật sự bị say sóng, vậy thì thảm rồi. Sa Hán Minh nói: “Vậy thì đi xe lửa đi.”
“Được, có thể ngồi xe lửa đến Hoài Hoá, sau đó lại đi Phượng Hoàng, Trương Gia Giới, Trương Dũng đi mua vé đi, phải mua vé giường nằm, nếu không thì quá vất vả.” Nghê Huy nói, kỳ thực Thành Đô đều có chuyến bay đến Chỉ Giang – Hoài Hoá, bây giờ mọi người đều có thời gian dư dả, ngồi xe lửa còn có thể ngắm phong cảnh, đương nhiên không thể lãng phí phong cảnh ven đường.
Trương Dũng đi mua vé xe lửa, vé giường nằm là của ngày hôm sau, mọi người liền ngủ lại ở Thành Đô. Thành Đô từ xưa đến nay được xưng là Thiên Phủ Chi Quốc, vốn là một thành phố riêng biệt, đây là thành phố an nhàn, khắp nơi đều là quán trà, quán đánh cờ, trong phố lớn ngỏ nhỏ toàn bộ đều là người dân của Trường Thành, trai gái già trẻ đều có. Có câu chuyện vui rằng, máy bay bay đến Thành Đô trên bầu trời, điều đầu tiên lọt vào tai mọi người chính là thanh âm xoa mạt chược, nói rõ mạt chược ở nơi đây rất được yêu thích. Các món cay Tứ Xuyên đỏ tươi béo ngậy đặt trên bàn, vừa cay vừa tê dại, ăn vào trên môi mỗi người đều tê dại, ngược lại hít vào khí lạnh, lại không dừng được.
Mấy người ở Thành Đô ăn ăn uống uống một trận, mua rất nhiều đồ ăn đóng gói hút chân không như đầu thỏ, lạp xưởng, thịt khô, thịt bò khô, các loại đậu,.., một đống lớn, sau đó gửi chuyển phát nhanh, ký gửi về nhà. Đi du lịch, hành lý phải thật nhẹ nhàng, mang theo nhiều đồ rất rườm rà.
Trương Dũng và Sa Hán Minh đều là sinh viên nghèo, trong nhà có cho tiền đi du lịch, số tiền cũng có hạn, theo cách du lịch của bọn họ, khẳng định sẽ không đủ tiêu. Lúc trước bọn họ đi du lịch, chi phí đa phần đều là Thuỷ Hướng Đông một tay đảm trách, bây giờ Nghê Huy vung tay lên: “Đừng lo lắng, tiền không đủ ta sẽ trả.”
Liễu Mộ Khanh ngượng ngùng nói: “Sư huynh, điều này không tốt lắm.”
Nghê Huy hắc hắc cười: “Không sao đâu, Thuỷ Hướng Đông giúp ta mua cổ phiếu, kiếm được không ít tiền, các ngươi muốn ăn cái gì chơi cái gì cứ thoải mái, không cần cố kỵ đến chuyện tiền nong. Tiền không phải là thứ gì tốt, nhưng mà trong việc ăn chơi, nó quả là rất có lợi.” Hắn mới không nói chính mình có cổ phiếu.
Trương Dũng nhìn Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi có nhiều tiền lắm hả?”
Nghê Huy cười nói: “Yên tâm đi, ngươi ăn hết ta không nghèo được đâu.”
“Hắn và Hướng Đông hai người này bây giờ là ông thần tài, cho nên đừng lo lắng gì cả, yên tâm ăn đi.” Sa Hán Minh nói, “Dũng ca, ngươi nếu như muốn phát tài, có thể đem tiền tiêu vặt đưa cho Thuỷ Hướng Đông để y mua chút cổ phiếu, không chừng có thể được gấp bội.”
Trương Dũng nói: “Ta làm gì có tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt toàn bộ đều vào bụng hết rồi, muốn phát tài, sau này rồi tính.”
Thuỷ Hướng Dương hỏi: “Anh Huy, anh trai em khi nào thì trở về?”
Nghê Huy lấy điện thoại ra gọi cho Thuỷ Hướng Đông, vẫn là tình trạng tắt máy: “Chắc còn chưa về đâu, không có nhanh như vậy, chúng ta mới đi hơn một tuần thôi. Y đi Mỹ, đường đi cũng mất hai ba ngày, còn phải bàn chuyện làm ăn, ít nhất phải 10 ngày hoặc nửa tháng.”
“Dạ.”
Lúc đó mấy người bọn họ đang ở quán trà uống trà, xem người ta biểu diễn pha trà, đem cái miệng ấm trà dài hơn một mét biểu diễn thành thạo, đem trà chuẩn xác không sai một ly từ trên cao rót vào chén trà, hơn nữa còn không tràn một giọt, khí nóng lượn lờ, mùi trà thơm lan toả khắp nơi. Bên tai nghe một điệu hát dân gian, rất là hưởng thụ, con người nơi đây, quá am hiểu cuộc sống rồi. Nghê Huy cảm thấy, ông ngoại chắc hẳn sẽ thích không khí ở đây, đáng tiếc tuổi của ông đã lớn, không thích hợp đi xa, nếu không đi Tô Châu mua một căn nhà, để ông bà có thể ở bên đó hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Ngày hôm sau, bọn họ lên xe lửa đi Hoài Hoá, vì xem phong cảnh ven đường, bọn họ đều chọn chuyến sáng sớm. Phong cảnh trên đường thật sự rất đặc biệt, ra khỏi đồng bằng Thành Đô, liền khó thấy đất bằng, xe lửa chạy xuyên qua núi, có lúc còn vượt qua đường hầm vừa tối vừa dài. Khó trách vùng này vắng vẻ lạc hậu, địa hình như vậy, muốn khai phá phải phí rất nhiều sức lực. Nhưng mà cũng chính vì nguyên nhân địa hình phức tạp, phong cảnh ngược lại cũng xưa cũ nguyên thuỷ, chỉ là nơi đặc biệt đẹp thì không có.
Lại nói tiếp, Quý Châu là tỉnh nghèo nhất trong các tỉnh của Tây Nam, bởi vì địa hình hạn chế, giao thông không thuận tiện, công thương nghiệp phát triển không nổi, nguồn tài nguyên du lịch dường như cũng không nhiều, có thể không phải là không có, mà là không có cách nào khai phá. Lúc trước có thác nước Hoàng Quả Thụ, bây giờ dường như bởi vì vấn đề nguồn nước, không được nhắc đến nhiều, Thiên Giang Miêu Trại nghe nói cũng rất đẹp, nhưng mà giao thông không thuận lợi, người đến cũng ít.
Một nhóm người trẻ ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, ngắm tới ngắm lui, vẫn là đỉnh núi, ngắm hoài khiến khiếu thẩm mỹ của mọi người đều mệt mỏi, thế là cùng nhau đánh bài tú lơ khơ, chơi mệt rồi, sau đó liền bắt đầu ngủ.
Đến nửa đêm, cuối cùng cũng đến trạm xe lửa, mọi người cũng không dám chạy loạn, liền tìm một khách sạn ở gần trạm xe lửa thuê phòng, Hoài Hoá thuộc về Tương Tây, Tương Tây từ xưa đến nay dân phong dũng mãnh, có lẽ kiềm chế có chút tốt.
Sáng sớm hôm sau, thức dậy nhìn xung quanh, đi ăn bánh canh Hồ Nam nổi tiếng, nơi đây thích ăn cay, trên bàn để sẵn ớt băm đỏ tươi, để khách tự lấy, nhưng mà khẩu vị ở đây không giống với Tứ Xuyên. Nghê Huy nếm một chút, nước mắt lập tức chảy ra, so với vị chua cay của Vân Nam và vị cay tê dại của Tứ Xuyên không giống nhau, người Hồ Nam đơn thuần chỉ ăn cay, hình như chỉ có vị cay, mới có thể điều chỉnh được vị giác của thực khách. Nghê Huy thấy một bé gái bảy tám tuổi ở bàn bên cạnh, múc một muỗng ớt băm đỏ tươi bỏ vào trong bát, giống như bị ghiền, lại thêm một muỗng, sau đó khuấy lên, bắt đầu miệt mài ăn bánh canh, vừa ăn cũng vừa le đầu lưỡi, không biết vì cay hay là vì nóng, còn người già cùng bàn với bé gái, thêm ba muỗng ớt, sau đó bình tĩnh như không bắt đầu ăn.
Thuỷ Hướng Dương rõ ràng cũng phát hiện, nhỏ giọng nói: “Bọn họ không sợ cay sao?”
Nghê Huy cười một tiếng: “Có thể là không sợ cay.” Hắn nghe giọng nói của người ở đây, vừa nhanh vừa vang dội, vừa nghe liền biết tính tình của con người ở đây vô cùng thẳng thắn, có lẽ cũng có liên quan đến việc ăn nhiều đồ ớt.
Vị của bánh canh rất ngon, nếu như không cay như vậy. Vài người ăn xong bánh canh, xuất phát đi cổ thành Phượng Hoàng. Ngồi trên xe, điện thoại của Nghê Huy vang lên, hắn lấy ra xem, cư nhiên là của Thuỷ Hướng Đông, liền bắt máy, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng của Thuỷ Hướng Đông: “Nghê Huy, các em bây giờ đang ở đâu?”
Nghê Huy kinh ngạc nói: “Anh về rồi hả? Tụi em bây giờ đang trên đường đến Phượng Hoàng của Tương Tây.”
Thuỷ Hướng Đông cười ha ha nói: “Anh thì đang ở sân bay, bây giờ qua đó tìm tụi em.”
“Anh không về nghỉ ngơi hả?” Nghê Huy nghe y trở về, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Không sao đâu, hành lý anh để đồng nghiệp mang về công ty trước rồi, anh bây giờ qua đó tìm tụi em cùng nhau đi chơi, mệt chết anh rồi, để anh thả lỏng một chút.” Thuỷ Hướng Đông cười hì hì.
Nghê Huy nghe thấy ngữ khí của y rất nhẹ nhàng, phỏng chừng công việc rất thuận lợi, liền nói: “Vậy anh qua đi, tụi em ở Phượng Hoàng đợi anh.”
“Được, anh đi mua vé, tối nay chắc sẽ đến nơi.”
Sa Hán Minh bên cạnh hỏi: “Hướng Đông về rồi hả?”
Nghê Huy cong khoé miệng cười nói: “Ừ, y vừa xuống máy bay, nói muốn đến Phượng Hoàng, chúng ta ở Phượng Hoàng đợi y.”
Sa Hán Minh thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Nghê Huy, mặc dù rất nhạt, nhưng mà rõ ràng tràn đầy hạnh phúc, trong lòng khẽ thở dài một cái, chính mình từ nhỏ quen biết hắn, kết quả sao lại bị Thuỷ Hướng Đông nhanh chân đến trước.
Cổ thành Phượng Hoàng dựa vào núi kề bên sông, sông Đà chảy ngang qua Phượng Hoàng, giữa non sông nước biếc, nhà sàn của Miêu Gia san sát nối tiếp nhau, lần lượt chen chút nhau mà xây ở ven sông, Cổ Thành như một người già đã nếm trải mùi đời, sông Đà như đôi mắt sáng thiện lương của thiếu nữ, tang thương và trẻ tuổi, hai cực của sự vật, lại phối hợp vô cùng hoà hợp, lộ ra sự khoan thai lại đẹp đẽ.
Mùa hè là mùa du lịch thịnh vượng của cổ thành, người đến du lịch rất nhiều, may mà đây mới chỉ là năm 2004, cũng chỉ là kỳ nghỉ hè, không phải là 1/5 hay là 1/10*, còn chưa đến tình trạng người đông nghìn nghịt. Bọn họ tìm một khách sạn bình dân ở Lâm Giang thuê phòng, nằm trên nhà sàn ngắm sông nước ở dưới, dòng nước xanh biếc chảy xuống hạ lưu xa tắp, các bè trúc nho nhỏ trôi trên sông, hình ảnh đó thật sự là cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta nhịn không được mà vui vẻ hẳn lên.
* Ngày một tháng năm là ngày Quốc Tế Lao Động.
* Ngày một tháng mười là ngày Quốc Khánh của Trung Quốc.
Mặc kệ là một thành phố vốn có bao nhiêu xuất sắc, mặc kệ là con người địa phương vốn có bao nhiêu chất phác, chỉ cần khai phá, liền phải mất đi một vài thứ, dính vào mùi vị của tiền. Có người không hài lòng phong cảnh du lịch có mùi vị thương nghiệp hoá quá nồng đậm, nhưng đây là chuyện không thể tránh, bạn không đi, thì sẽ không có thương nghiệp hoá, bạn nếu như đi, thì không thể trách nó đã bị thương nghiệp hoá. Bạn muốn nó bảo tồn nguyên dạng, vậy thì đừng đến làm phiền sự an tĩnh của nó, bạn đã làm phiền đến sự an tĩnh của nó, nó sao có thể còn mùi vị nguyên thuỷ. Nơi có con người, thì có giang hồ, nơi có con người, thì có sự phá hoại.
Lúc bọn họ đến Phượng Hoàng, Thuỷ Hướng Đông đang đợi bay, buổi chiều đến Trường Giang, sau đó từ Trường Giang bắt taxi đến, buổi tối thì có thể tới nơi. Ngoại trừ lúc Thuỷ Hướng Đông ngồi trên máy bay, bọn họ vẫn không ngừng nhắn tin. Mọi người vì đợi Thuỷ Hướng Đông, cũng không có đi đâu chơi, chỉ là tuỳ tiện đi dạo đây đó, Thuỷ Hướng Dương ngược lại tìm được thú vui, cầm lấy quyển sổ vẽ tranh của y, ngồi bên bờ sông vẽ tranh chính là hơn nửa ngày.
Nghê Huy thuê cho y một cây dù che nắng, sợ rằng y phơi nắng bị đen, cùng ngồi bên bờ sông với y, chủ yếu vẫn là nhắn tin với Thuỷ Hướng Đông. Nói về những chuyện đã trải qua ở Mỹ, Thuỷ Hướng Đông nói chuyện cũng xem như là thuận lợi, Andy nguyện ý tiếp nhận sự đầu tư của y, nhưng mà cổ phần phải xem lại, hai người còn chưa đạt được thoả thuận, Andy còn chưa tính được giá trị của Android.
Nghê Huy nghĩ nghĩ, chuyện này kỳ thực đã làm rất tốt, Thuỷ Hướng Đông chỉ để ý cung cấp số tiền qua, cuối cùng Android bán ra bao nhiêu tiền, những đầu tư đó y dựa theo tỷ lệ của tổng giá trị coi một cái là được rồi. Thuỷ Hướng Đông cũng muốn làm như vậy, nhưng mà Andy dường như còn đang suy nghĩ, Thuỷ Hướng Đông nhớ nhà, thế là trở về trước, đoán chừng sau này còn phải chạy đi một chuyến.
Đến nửa đêm, Thuỷ Hướng Đông mới đến nơi, cả người mệt mỏi, vốn dĩ từ Mỹ trở về, liền ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay, lại bôn ba cả ngày, lúc thấy được Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông chìa cánh tay ra, nắm lấy cổ của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương, dựa vào người của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương: “Anh muốn dựa.”
Nghê Huy kéo y hướng vào phòng: “Đi tắm đi, em đi chuẩn bị chút đồ ăn.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu không ngừng: “Được!” Y vẫn chưa ăn gì, trước đó ăn thức ăn trên máy bay, sau thì ăn ít đồ ăn vặt, sớm đã đói đến nỗi trước ngực dán ra sau lưng.
Nghê Huy xuống lầu, Sa Hán Minh ở đằng sau gọi hắn: “Nê Ba, đợi ta với, ta đi với ngươi.”
“Được.” Nghê Huy đi theo ánh sáng và âm thanh, bên đó có phố ăn đêm, mặc dù đã đến nửa đêm, vẫn không chút nào có dáng vẻ phải nghỉ ngơi, mọi người ngồi trên phố ăn đồ nướng, uống bia, tám chuyện, chơi đùa, vô cùng náo nhiệt.
Sa Hán Minh đột nhiên nói: “Kỳ thực ta cảm thấy, Hướng Đông chắc hẳn cũng có tình cảm với ngươi.”
Nghê Huy sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng áy náy đối với sự cảm nhận của Sa Hán Minh, chính mình gạt y như vậy, y còn cố gắng an ủi mình: “Sa Tử, ngươi sau này nhất định phải tìm một người bạn gái tốt nhất.”
Sa Hán Minh cũng sửng sốt một chút, sau đó nhìn Nghê Huy, qua một lát mới gật đầu: “Đương nhiên, phải tìm thì nhất định tìm người tốt nhất.”
Hai người kế tiếp cũng không nói gì nữa, đến phố ăn đêm, mua một đống đồ ăn, rượu ngọt, cơm chiên, món chao đậu phụ, ốc bươu xào,… mua rất nhiều, mùi vị của cá nướng và gà nướng thơm đến nỗi làm người ta muốn chảy nước miếng, đáng tiếc không thể mang về. Nghê Huy nói: “Tối ngày mai, chúng ta đến đây ăn khuya đi.”
Sa Hán Minh gật đầu: “Được.”
Trở về khách sạn, Thuỷ Hướng Đông đã tắm rửa xong, mấy người đang ngồi trên giường nói chuyện, Nghê Huy đem đồ ăn bày ra trên cái tủ nhỏ đầu giường, mấy người bắt đầu ăn khuya. Thuỷ Hướng Đông múc cơm chiên toả ra mùi thơm ngào ngạt, thoả mãn nói: “Quá ngon, cám ơn Nghê Huy.”
Mọi người đang hút ống bươu, cả phòng đều là tiếng ăn uống. Nghê Huy nói: “Tối ngày mai chúng ta đến phố ăn đêm ăn đi, bên đó đồ ăn nhiều lắm, chúng ta cầm không hết, chỉ mua một ít thôi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lúc nãy đáng lẽ ra nên kêu mọi người cùng đi.”
Nghê Huy liếc y một cái: “Vừa nãy là ai như con heo chết được em và Dương Dương tha lên lầu hả?”
Thuỷ Hướng Đông một chút cũng không giận, chỉ là hắc hắc cười: “Vất vả vất vả. Hôm nay đi đâu chơi rồi?”
Trương Dũng nói: “Đâu cũng không đi, Nê Ba nói đợi ngươi đến rồi cùng đi.”
“Hắc hắc, ừ, cám ơn a.” Thuỷ Hướng Đông nháy mắt với Nghê Huy.
Nghê Huy nói: “Làm lỡ mất một ngày hành trình, chi phí tổn thất kêu ông chủ Thuỷ móc ra.”
“Chắc rồi, chắc rồi. Các ngươi mấy ngày nay ăn uống đều tính cho ta đi a.” Thuỷ Hướng Đông lập tức ôm đồm nhiều việc.
Trương Dũng nói: “Hướng Đông quả nhiên là ông thần tài, các anh em, chúng ta cứ việc mở miệng ra mà ăn a.”
Nghê Huy ăn vài con ốc bươu, lại ăn một ít chao đậu phụ, sau đó thì dừng: “Dương Dương, sắp ngủ rồi ăn ít thôi, canh chừng khó tiêu.”
Thuỷ Hướng Dương đem cái hộp đựng bánh trôi nước ném qua: “Dạ, không ăn nữa, no quá rồi.”
“Ngươi còn biết sẽ khó tiêu, mà còn mua nhiều như vậy.” Trương Dũng nói.
Nghê Huy trợn mắt nói: “Đây không phải là có quỷ chết đói ở đây sao, một ngày một đêm đều chưa ăn gì? Y còn chênh lệch thời gian, cho nên đừng lo lắng, y không có đi ngủ nhanh vậy đâu, ăn không hết đều giao cho y xử lý đi, không được lãng phí.”
Thuỷ Hướng Đông cười híp mắt: “Yên tâm đi, ta có thể ăn hết.”
Mọi người ăn khuya xong, náo nhiệt một trận, đã đến nửa đêm, liền cùng nhau đi ngủ, biết Thuỷ Hướng Đông đến đây, Nghê Huy đặc biệt thuê phòng ba người, hai người họ và Trương Dũng cùng một phòng.
Trương Dũng lên giường vừa dính vào cái gối liền ngủ. Thuỷ Hướng Đông ăn xong, một chút cũng không buồn ngủ, ở trong phòng đi đới đi lui mấy vòng cho tiêu thực. Nghê Huy vẫy y một cái, hai người mở cửa sau của phòng ra, ngồi trên ban công, hưởng gió đêm, ngắm nhìn phong cảnh của sông nước bên dưới. Bóng đêm dày đặc, một chút kiến trúc cổ còn treo những đám mây ngũ sắc, vẫn lấp lánh như trước, hoà quyện với ánh sao sáng chói, phản chiếu trên sông Đà, bị nước sông bập bềnh uốn cong thành một màu vàng bạc.
Nghê Huy hỏi Thuỷ Hướng Đông chuyện ở Mỹ: “Y có ý định hợp tác với anh không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lúc bắt đầu thì không, sau này anh nói với y một chút tưởng tưởng của anh đối với điện thoại di động trong tương lại, em cũng biết, vừa đúng dịp, Andy rất hứng thú với cách nghĩ của anh, lúc này mới thật sự suy nghĩ đến chuyện hợp tác với anh.”
“Y thiếu tiền xài sao?”
“Thiếu. Rất quẫn bách, tiền lương còn chưa phát.” Thuỷ Hướng Đông nói.
“Vậy anh đi vừa đúng thời cơ, cũng xem như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Liên quan tới cổ phần phân ngạch như thế nào?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh không nghĩ tính cổ phần, trước tiên đầu tư cho y, sau này Android bán đi, dựa theo tỷ lệ giá trị lúc đó mà tính. Nhưng mà người Mỹ làm việc rất nghiêm túc, y không muốn xử lý qua loa, đoán chừng trước tiên phải tìm người tính toán giá trị của công ty mình.”
Nghê Huy nói: “Vậy y bây giờ phải quyết định số định mức cổ phần hả?”
“Có lẽ là vậy.”
“Lỡ như y tính ra giá trị của công ty mình 1 tỷ đô la thì sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ắt hẳn không đến mức đó đâu, anh lại không phải không biết giá quy định của công ty y. Lại nói, xem như là 1 tỷ đô, anh kỳ thực cũng không thua lỗ. Nghê Huy, hỏi em chuyện này, em muốn tham gia một phần không?”
Nghê Huy nói: “Anh bây giờ có bao nhiêu tiền?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không nhiều, chỉ cầm ra được 25 triệu.”
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Em góp với anh 5 triệu đi, có lẽ có thể mua được mười mấy phần trăm cổ phần. Em đời này cũng bình yên.”
Thuỷ Hướng Đông xoa xoa đầu hắn: “Em là đại phú hào, so với anh còn xa hoa hơn.”
Nghê Huy khoát khoát tay: “Anh tương lai còn có tiềm lực vô hạn có thể đào, em chỉ giữ một chút là được.” Nghê Huy nói rồi ngáp một cái.
Thuỷ Hướng Đông phát hiện: “Em đi ngủ đi, đừng ngồi đây nữa.”
“Anh thì sao?”
“Anh còn chưa buồn ngủ, ngồi đây một chút.”
“Được, vậy anh cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi chơi.”
Thuỷ Hướng Đông qua một lát mới đi vào, đèn giường trong phòng còn mở, là Nghê Huy để cho y. Nghê Huy và Trương Dũng đã ngủ rồi, tiếng ngáy của Trương Dũng còn có chút đứt quãng, may mà không lớn. Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, hắn bây giờ sao lại không sợ tiếng ngáy của Trương Dũng, y đi qua, thấy Nghê Huy nằm ngửa, cảm thấy có chút kinh ngạc, Nghê Huy vẫn luôn nằm nghiêng ngủ mà, hôm nay sao lại nằm ngửa. Y cúi đầu nhìn, phát hiện hai lỗ tai hắn nhét hai cái nút tai, phỏng chừng nằm nghiêng sẽ bị đè, mới nằm ngửa, không khỏi mỉm cười. Y quay đầu nhìn Trương Dũng một cái, tiếng ngáy khò khò đã dừng lại, nhưng mà cũng không có động tĩnh, Thuỷ Hướng Đông đánh bạo, cúi đầu hôn lên môi Nghê Huy một cái.
/85
|