Thuỷ Hướng Đông dùng chóp mũi nhẹ nhàng chà xát vào cái cổ sạch sẽ thơm tho của Nghê Huy, lại nhịn không được mà hôn lên đó, Nghê Huy đẩy đầu của y ra: “Anh về giường của anh nằm đi.”
Thuỷ Hướng Đông ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Nghê Huy: “Anh hôn một cái được không? Hôn một cái rồi đi ngủ.”
Nghê Huy nói: “Anh đừng…” được một tấc rồi lại muốn tiến thêm một thước, lời còn chưa kịp nói ra, Thuỷ Hướng Đông đã hôn lên, cái hôn này vô cùng mạnh mẽ, Nghê Huy bị đè lên người, hoàn toàn không thể động đậy, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.
Tài hôn của Thuỷ Hướng Đông đã tiến bộ nhảy vọt, y vươn đầu lưỡi ra, liếm lên hàm trên mẫn cảm của Nghê Huy, dẫn tới da đầu hắn một trận tê dại, trong đầu rất nhanh chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu chủ động đáp trả Thuỷ Hướng Đông. Cái hôn này nhiệt liệt mà lại kích tình, lưu luyến mà kéo dài, thẳng đến khi hai người đều không thở nổi nữa mới tách ra, lúc tách ra, bên khoé miệng của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, Thuỷ Hướng Đông còn cảm thấy không đủ mà liếm môi dưới một cái, trong mắt mang theo dục vọng. Ánh mắt của Nghê Huy cũng có chút say đắm, qua một lát mới tỉnh táo lại.
Thuỷ Hướng Đông lại nhịn không được mà hôn hắn một cái, phục hồi tinh thần lại, cảm thấy phía dưới có cái gì đó cứng rắn, mà huynh đệ của chính mình cũng có dấu hiệu ngẩng đầu, Nghê Huy chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vươn tay đẩy một cái, đem Thuỷ Hướng Đông đẩy ra: “Nhanh cút về giường của anh mà ngủ.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy ha ha cười, đây là bước nhảy vọt, sau này lúc không có người, thì có thể làm chuyện thân mật như vậy.
Nghê Huy nhớ đến cái gì liền nói: “Không thể để ông ngoại bà ngoại nhìn ra được cái gì, em không muốn ông bà đã lớn tuổi rồi, còn phải lo lắng cho chúng ta.”
Thuỷ Hướng Đông vỗ ngực cam đoan: “Đây là chuyện đương nhiên.” Ông nội bà nội tuổi tác đã lớn, sức khoẻ không tốt, chịu không nổi kích thích, đương nhiên phải cẩn thận dè dặt một chút. Y cũng không lo lắng, bây giờ bọn họ tuổi tác cũng không lớn, muốn giấu diếm rất dễ, chuyện không thuận tiện chính là không thể cùng Nghê Huy làm chút chuyện thân mật hơn, bóng đèn trong nhà quá nhiều, ông nội bà nội còn có Dương Dương, đến khi nào bọn họ mới có thể chân chính ở cùng nhau, trải nghiệm một chút thế giới hai người.
Thuỷ Hướng Đông suy nghĩ miên man vừa thông suốt, nghĩ đến chính mình đã đợi chờ mười mấy năm mịt mù tăm tối cũng đã đủ giày vò rồi, nay đã thấy được ánh bình minh, còn có cái gì không thể đợi được, chỉ cần Nghê Huy đồng ý, bọn họ còn có thể xây dựng tổ ấm ở bên ngoài, lén lút mà thân mật, không để cho người khác biết, đây cũng không phải là chuyện khó gì. Nghĩ thông suốt những chuyện này, Thuỷ Hướng Đông an tâm mà đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đi uống trà sáng, thuận tiện đợi thông tin từ bên người môi giới. Bọn họ ngồi ở một quán trà gần con sông nhỏ, bên trong toàn bộ đều là người địa phương đến uống trà sáng, giọng hát Côn Sơn ê a ê a mà hát, bên tai là lời nói mềm mại của dân tộc Ngô Nùng, nghe ra vô cùng thoải mái, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Thuỷ Hướng Đông nhận được điện thoại của người môi giới, nói là sáng nay sẽ dẫn theo một chuyên gia sửa chữa đến, 10 giờ sẽ gặp mặt ở toà nhà đó. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông cách nơi đó rất gần, thong thả ung dung mà uống xong trà sáng, rồi mới lái xe qua. Người môi giới còn chưa đến, hai người liền đi dạo xung quanh, các cụ già đang ngồi ở cửa nói chuyện, con nít thì không sợ nắng mà chơi đùa trong các con hẻm nhỏ, chim hoạ mi thì ở trong những cái lồng dưới mái hiên mà nhún nhảy, chốc chốc còn hót hai tiếng trong trẻo, chó Nhật thì nằm trên tảng đá chỗ bóng râm mà nghỉ ngơi, thấy người đến, cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ là liếc mắt qua một cái, rồi lại tiếp tục mà dán vào nền đất mát lạnh.
Nghê Huy nghĩ đến sau này chính mình cũng có thể sống ở đây, liền cảm thấy đặc biệt mãn nguyện: “Em sau này lúc rảnh rỗi, liền đến đây ở một thời gian.”
Thuỷ Hướng Đông liền nói: “Anh ở với em.”
“Anh không lo cho công ty của anh sao?” Nghê Huy liếc nghiêng y.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh ngẫu nhiên đi vài ngày cũng không phải là không thể a, nếu không anh cần gì phải mời người đến làm việc?” Thuỷ Hướng Đông giờ phút này cảm nhận được cảm giác của Nghê Huy ở đời trước, thân bất do kỷ a, cũng may chính mình làm công việc mà mình thích.
Không bao lâu người môi giới đã đến, người thợ sửa chữa mời đến là một ông cụ hơn 60, họ Hình, ông xem căn nhà một chút, nói: “Căn nhà này a, ta mấy năm trước đã xem qua, lúc đó đánh giá một chút, chủ nhà chê quá mắc, không chịu sửa, liền để như vậy.”
“Cần bao nhiêu ạ?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
Hình sư phụ nói: “Đó là mấy năm trước, đã là khoảng 150000, bây giờ đã hư hại nghiêm trọng hơn, hơn nữa nhân công cũng mắc hơn, không dưới 200000 đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Sư phụ, 200000 này cũng có thể xây một căn nhà mới, việc sửa chữa này cũng gần như xây lại mới sao?”
Hình sư phụ nói: “Cũng không phải như vậy? Sửa nhà vốn dĩ không thuận tiện bằng xây nhà mới. Cái sân này ta xem ngoại trừ vài bức tường không cần phá đi, những chỗ khác đều phải thay, lượng công trình lớn như vậy, 200 ngàn bỏ ra cũng không tệ.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Sư phụ, chúng tôi có thể đem căn nhà này xây lại hay không?”
Hình sư phụ lắc đầu: “Điều này thì không được, chính phủ có quy định, nhà cũ không thể phá.”
“Vậy có thể bảo đảm căn nhà kiêng cố hay không?”
“Điều này thì không sao, tường ở đây toàn bộ đều là gạch xanh, rất bền chắc, chỉ cần giữ gìn thật tốt, vài trăm năm tới cũng không có vấn đề gì.”
Nghê Huy nói: “Vậy sau khi sửa chữa còn giữ được phong cách như bây giờ không?”
Hình sư phụ nói: “Đương nhiên là được, ta vẫn luôn sửa chữa các căn nhà cũ ở cổ thành, bây giờ đã tìm không ra những đội ngũ sửa chữa giống như chúng ta rồi, rất nhiều người đều không làm việc này nữa.”
Nghê Huy nói: “Vậy được rồi, Hình sư phụ ông bây giờ giúp chúng tôi tính toán giá cả một chút, nếu có thể làm, đợi sau khi chúng tôi sang tên, liền mời ông đến giúp chúng tôi sửa chữa.”
Hình sư phụ gật đầu: “Được, tôi đi xem thử.”
Hình sư phụ là người rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất chuyên nghiệp, đem kích thước của căn nhà, các loại vật liệu,… đều tính toán hết, sau đó tính một chút, nói là cần 220000.
Người môi giới ở một bên dùng khăn giấy lau mồ hôi: “Sư phụ, sao lại hơn 200000, không phải nói là 200000 sao?” Y lo lắng giá cả quá cao, Nghê Huy ở đây mua nhà sẽ không sảng khoái như vậy.
Hình sư phụ nói: “Những căn nhà như vậy, cây cột, mái ngói, trên cơ bản đều phải đổi mới, hơn nữa trong nhà còn phải sửa sang lại, bên ngoài mặc dù là kiểu dáng cũ, bên trong lại phải theo trào lưu hiện đại a, sao lại không được cái giá này? Tôi chỉ là dựa theo giá cả thì trường mà tính thôi.”
Thuỷ Hướng Đông thương lượng với Nghê Huy một chút, tạm thời đáp ứng, sau đó người môi giới dẫn hai người đi gặp chủ nhà, Thuỷ Hướng Đông phát huy tài ăn nói, cuối cùng đem giá tiền chém xuống 21000 một mét vuông, số tiền tiết kiệm được, vừa lúc có thể dùng để sửa chữa. Bọn họ không nghĩ đến mua nhà thuận lợi như vậy, không mang theo nhiều tiền đến, trước tiên giao 50000 đặt cọc, sau đó hẹn lần sau đến giao tiền sang tên.
Căn nhà đó tổng cộng 240 mét vuông, tổng giá cả là 5040000, còn thêm phí sửa chữa 220000, tổng cộng 5260000. Ông ngoại và bà ngoại đều cảm thấy quá mắc, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy lại cảm thấy có lợi, 5 triệu này, qua mấy năm cũng chỉ mua đợi một khu nhà lớn một chút mà thôi, bạn muốn mua một căn nhà nguyên căn thì không có cửa đâu.
Vài ngày sau, Nghê Huy lại bán đi một vài cổ phiếu, cùng Thuỷ Hướng Đông đi một chuyến đến Tô Châu, mua nhà, sang tên cho Nghê Huy. Sau đó ký hợp đồng với Hình sư phụ, bắt đầu sửa nhà, bởi vì qua lại hai bên không thuận tiện, Tôn gia gia thay hắn tìm một người giám sát công trình đáng tin cậy, như vậy thì đỡ cho Nghê Huy phải vất vả bôn ba, dù sao hắn cũng không biết nhà sửa làm sao. Hắn chính mình chuẩn bị mỗi tháng đến xem 1 2 lần là được, nghe nói sửa nhà ít nhất phải hai tháng, so với xây nhà mới thì tốn thời gian hơn nhiều.
Làm xong chuyện nhà cửa, bọn họ lập tức phải tựu trường. Trần Lệ Bình không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên chạy trở về, nói muốn đưa Nghê Huy lên đại học.
Nghê Huy nói với mẹ: “Mẹ, con đang ở Thượng Hải, đang ở nhà, chính con đi là được rồi, mẹ đi đưa cái gì a.”
Trần Lệ Bình cười nói: “Con lúc đi thi mẹ không ở nhà, lên đại học là chuyện lớn của đời người, mẹ cũng muốn tham gia vào một chút.”
Nghê Huy cảm thấy nhức đầu, xem ra mẹ thật sự muốn cùng mình đến trường học, chuyện mình thi vào Khoa Khảo Cổ không chừng sẽ bị bại lộ, liền kiên trì nói: “Mẹ, con không có thi vào Khoa Quản Lý. Trường học điều chỉnh con đến Khoa Khảo Cổ.” Dù sao mẹ của hắn cũng không biết hắn là thủ khoa môn khoa học xã hội của trường.
Trần Lệ Bình trừng to mắt: “Hả? Con không vào Khoa Quản Lý? Học khoa gì?”
Nghê Huy nói: “Chuyên ngành khảo cổ.”
Mặt của Trần Lệ Bình thoáng chốc cứng đơ, nụ cười lập tức biến mất không thấy: “Đó là khoa gì, học rồi có thể làm gì?
Nghê Huy nói: “Khảo cổ, làm giáo viên, đến viện bảo tàng làm việc.”
Trần Lệ Bình mặt đầy phẫn nộ mà nói: “Con sao lại không sớm nói với mẹ, con còn thề son sắt mà nói với mẹ có thể thi vào Khoa Quản Lý, kêu mẹ đừng bận tâm, bây giờ đã đi học, nói điều đến Khoa Khảo Cổ. Mẹ đi tìm người cũng muộn rồi a.”
Nghê Huy lắc đầu: “Không cần điều chỉnh, con chính là thi vào Khoa Khảo Cổ.”
“Vậy con tương lai không tiếp quản công ty của mẹ sao? Mẹ còn đợi con vài năm nữa có thể đến tiếp nhận công ty của mẹ, như vậy mẹ không cần phải chạy qua chạy lại nữa.” Trần Lệ Bình ánh mắt sắc bén mà nhìn con trai, mấy năm nay bà vất vả mà bôn ba bận rộn, không muốn đem công ty mình bán đi, chính là nghĩ con trai đến khi lớn lên, lại kiên trì mấy năm, thì có thể thả lỏng cho hắn tự quản lý, kết quả hắn bây giờ nói với chính mình, cư nhiên không học Khoa Quản Lý.
Nghê Huy thở dài: “Mẹ, con không thích làm kinh doanh.”
Trần Lệ Bình trên mặt có chút tức giận: “Ai cũng không phải trời sinh liền biết làm gì, không biết thì phải đi học. Trong nhà gia nghiệp lớn như vậy, con không quản, ai đến giúp con quản?”
Nghê Huy nói: “Mẹ đem công ty chuyển nhượng đi hoặc là kết thúc đều được, con sau này sẽ không quản lý công ty đâu.”
Trần Lệ Bình cắn chặc hàm răng: “Con đứa nhỏ này, mẹ vất vả kiên trì công ty này như vậy, là vì cái gì chứ? Hơn phân nửa công ty này đều là của con, con nói chuyển nhượng liền chuyển nhượng hả? Nói cũng quá nhẹ nhàng rồi!”
Nghê Huy biết chính mình lại bắt đầu đối mặt với sự cố chấp không nói lý của mẹ, Nghê Huy thở dài nói: “Mẹ, con thật sự không thích kinh doanh, cũng không muốn quản lý công ty. Con muốn làm chuyện mà con thích, tiền của nhà mình đủ nhiều rồi, mấy đời ăn cũng đủ.”
“Con cảm thấy có tiền thì có thể ăn không ngồi rồi sao?” Trần Lệ Bình nghĩ không ra con trai của mình sao lại không có lòng cầu tiến như vậy, một chút cũng không biết tiến thủ, không nhịn được trên mặt mang dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nghê Huy nói: “Con lại không phải không làm việc, không phải không đi làm, con là nói, con chỉ là muốn làm chuyện mà mình thích thôi.”
Trần Lệ Bình đột nhiên nói: “Con Khoa Khảo Cổ cái gì, kỳ thực là chính con tự đăng ký chuyên ngành, không phải điều chỉnh đi.”
Nghê Huy im lặng không nói.
Ông ngoại bà ngoại nhìn hai mẹ con lâm vào cục diện bế tắc, liền đứng ra hoà giải, ông ngoại nói: “Lệ Bình, Huy Huy cũng lớn rồi, nó biết chính mình muốn làm gì, con cũng không cần cưỡng ép nó, tuỳ theo sở thích của nó đi.” Ông ngoại nhìn thấu được nhiều hơn so với con gái của mình, kiếm được nhiều tiền tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà tiền nhiều chưa hẳn được vui vẻ hạnh phúc, cũng chưa chắc cuộc sống có ý nghĩa.
Bà ngoại cũng nói: “Đều là lên đại học, học chuyên ngành nào không phải giống nhau sao? Đậu vào trường học tốt như vậy, còn có cái gì không hài lòng?”
Trần Lệ Bình lớn tiếng nói: “Ba, mẹ, hai người không biết sự khác biệt của Khoa Khảo Cổ và Khoa Quản Lý, Khảo Cổ cái đó học ra một chút tác dụng cũng không có a, học để làm cái gì? Đào mộ, hay là đi nghiên cứu lịch sử? Nó tương lai phải tiếp nhận công ty của con, học mấy cái đó được cái rắm gì.” Bà tức giận đến nỗi nói mà không suy nghĩ.
Nghê Huy hít sâu một cái: “Công ty dù sao con sẽ không tiếp quản, vào tay con, không tới mấy năm có thể đã vỡ nợ rồi.”
“Con không biết quản lý, thì con phải đi học a. Ngày mai mẹ đi tìm người, đổi khoa cho con.” Trần Lệ Bình nói.
Nghê Huy trên mặt không có biểu tình gì: “Mẹ đi đổi, con không học cũng vậy a.”
Trần Lệ Bình đột nhiên nóng nảy: “Mẹ đây là vì ai a? Còn không phải đều vì tiểu tổ tông con, đó là công ty của con đó, con không đến quản, còn muốn ai đến giúp con quản lý? Con cũng không thể kêu mẹ con cả đời làm trâu làm ngựa cho con?”
Nghê Huy trên mặt cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ khó xử: “Mẹ, con thật sự không muốn mẹ vì con mà vất vả như vậy, mẹ có thể đem công ty bán đi, sau đó đến Canada sống cuộc sống mà mẹ muốn. Tiền cũng không cần cho con, con chính mình có tiền xài, con sẽ tự kiếm.”
Trần Lệ Bình trừng mắt mà nhìn con trai: “Tiền ở đâu ra, con chẳng lẽ cho rằng con học khảo cổ, một tháng kiếm được hai ba ngàn, con có thể nuôi sống chính mình sao? Nhà cửa, xe cộ mẹ đều chuẩn bị cho con, nhưng mà tiền lương ít ỏi đó, ngay cả tiền xăng, phí bất động sản cũng không đủ a, tương lai nếu như có cô gái nào muốn gả cho con, mẹ liền phục con.”
Nghê Huy trong lòng nói, hắn căn bản sẽ không cưới con gái được không, nhưng vẫn nhịn xuống mà nói: “Con và Hướng Đông cùng nhau đầu tư, sau này sẽ không thiếu tiền xài.”
Trần Lệ Bình nghe đến tên của Thuỷ Hướng Đông, nghĩ đến con người ta tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu kiếm tiền, bây giờ đã mở công ty, mà con trai của mình không có tiền đồ gì, thật khiến cho bà tức giận: “Con xem Hướng Đông người ta, nó có bao nhiêu triển vọng a, không cha không mẹ, chính mình còn nuôi em trai, cố gắng kiếm tiền, còn thi đậu đại học, bây giờ ngay cả công ty cũng đã mở rồi, con chỉ nhỏ hơn nó có một tuổi, sao lại kém xa như vậy chứ.”
Lúc Trần Lệ Bình nói những lời này, Thuỷ Hướng Đông vừa lúc từ bên ngoài trở về, đẩy cửa ra, nghe thấy Trần Lệ Bình đang nói về mình: “Dì, dì đã về.”
Trần Lệ Bình nhìn thấy Thuỷ Hướng Đông, càng giận hơn nữa, nói với con trai: “Con ngày ngày đều ở cùng Hướng Đông, sao lại chẳng học hỏi nó ít nào vậy?”
Thuỷ Hướng Đông có chút không rõ tình hình lắm, đây là đang cãi nhau sao? “Dì, dì và Nghê Huy đang nói cái gì vậy?”
Trần Lệ Bình thở dài: “Nghê Huy nói nó đăng ký Khoa Khảo Cổ, không đăng ký vào Khoa Quản Lý, con biết không?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, lại nhìn Trần Lệ Bình, thì ra là sự việc đã bại lộ, Nghê Huy giống như một tiểu phạm nhân đang chịu thẩm vấn, liền đi qua, ngồi bên cạnh Nghê Huy: “Dì, con biết. Nghê Huy có nói với con.”
“Vậy sao con không ngăn cản nó, không nói với dì?” Trần Lệ Bình đem nòng súng nhắm vào Thuỷ Hướng Đông.
Thuỷ Hướng Đông không biết hai mẹ con họ nói đến mức độ nào rồi, đành phải nói: “Dì, Nghê Huy nói với con, hắn không thích kinh doanh, chỉ muốn làm chút chuyện mà mình thích, con là bạn thân nhất của hắn, con ủng hộ hắn làm chuyện mà hắn muốn làm.”
Trần Lệ Bình quả thật hết chỗ nói nỗi, thảo nào Nghê Huy lớn gan như vậy, thì ra còn có Thuỷ Hướng Đông bên cạnh động viên, liền cười lạnh nói: “Thì ra các con đã thông đồng với nhau, hợp lại giấu diếm dì.”
Nghê Huy thở dài: “Mẹ, chuyện này là con tự mình ra quyết định. Con không thích kinh doanh, thích làm tri thức, cho nên con chính mình lựa chọn Khoa Khảo Cổ. Không có liên quan đến y.”
Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: “Dì, Nghê Huy ở công ty của con có đầu tư một nửa cổ phần, cho nên công ty này kỳ thực hai đứa con ngang nhau, Nghê Huy không muốn quản lý công ty, con quản lý là được, hắn sẽ không thiếu tiền xài.”
Trần Lệ Bình bả vai sụp đổ, nghĩ đến gia nghiệp to lớn của chính mình không có người kế thừa, liền cảm thấy vô cùng đau lòng, chính mình làm ra được gia nghiệp lớn như vậy, con trai cư nhiên không cần, thà rằng đi đầu tư vào công ty của người khác, chỉ cam nguyện làm một cổ đông nhỏ, hắn sao lại không có chí hướng như vậy chứ.
Nghê Huy nói: “Mẹ, kỳ thực mẹ có thể không cần vất vả như vậy, công ty của nhà mình mẹ có thể chuyển nhượng, mẹ nếu như cảm thấy vất vả, cầm tiền đến Canada làm chút đầu tư gì đó, chính mình không cần quản lý, lấy chút tiền lãi là được rồi. Mẹ nếu như muốn đi làm, thì đi mở một công ty nhỏ ở bên đó, tìm chút việc làm cho mình là được rồi.”
Trần Lệ Bình lắc đầu, có chút vô lực mà nói: “Mẹ vất vả dốc sức cho sự nghiệp nhiều năm như vậy, nói kết thúc thì có thể kết thúc sao?”
Nghê Huy nói: “Mẹ, ước nguyện ban đầu khi mẹ lập công ty là gì, lẽ nào không phải cho mình cuộc sống tốt hơn một chút hay sao? Nếu như công ty trở thành gánh nặng của mẹ, không bằng để nó kết thúc. Những năm nay, con nhìn mẹ chạy qua chạy lại giữa hai nước, thật sự quá vất vả, trong nhà bên đó cũng không chăm sóc tốt, thúc thúc đã có ý kiến với con rồi.
Chương Thái Thanh lúc đầu đi rất dứt khoát, trực tiếp đem công ty bán đi, cầm tiền đến Canada mở một siêu thị gia đình, bây giờ toàn tâm toàn ý làm người dân Canada. Mà Trần Lệ Bình luyến tiếc công ty đang thắng lợi, chạy qua chạy lại giữa hai bên, công ty không quản tốt, trong nhà cũng chăm sóc không xong, Chương Thái Thanh bên đó cần bà giúp đỡ cũng giúp không được, con gái cũng không có cách nào tận tâm tận sức mà chăm sóc, quả thật vô cùng phiền lòng.
Trần Lệ Bình nghĩ con trai lớn một chút, có thể tiếp quản công ty, như vậy bà cuối cùng cũng có thể buông tay không quản nữa. Kết quả con trai lại không muốn, quả thật khiến lòng bà muốn tan vỡ.
Nghê Huy lại nói: “Mẹ nếu như thật sự luyến tiếc bán công ty, nếu như tin tưởng Hướng Đông, liền để cho y làm người đại diện cho mẹ, mẹ không cần mỗi tháng phải chạy về, một năm trở lại hai ba lần là đủ rồi, có chuyện gì, y sẽ xin chỉ thị hồi báo là được.”
Thuỷ Hướng Đông cũng nói: “Dì, dì nếu như tin tưởng con, công ty của dì liền để con đến giúp dì chăm coi đi.”
Trần Lệ Bình nhìn Thuỷ Hướng Đông, lại nhìn con trai, không nhịn được thở dài.
******
Nghê Huy nằm ở trên giường, Thuỷ Hướng Đông ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn Nghê Huy, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh cứ như vậy mà bán thân cho nhà em, em muốn báo đáp anh như thế nào đây?” Kết quả sau khi thảo luận xong, chính là Thuỷ Hướng Đông đại diện Trần Lệ Bình quản lý công ty, đúng lúc báo cáo hoạt động của công ty cho bà.
Nghê Huy liếc một cái: “Anh muốn báo đáp như thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Thuỷ Hướng Đông khoé miệng cười đến tận mang tai: “Người hiểu ta, Nghê Huy cũng hiểu!” Lại gần muốn hôn Nghê Huy, bị hắn một chưởng đẩy ra: “Biến! Thành tích gì cũng chưa làm ra, mà đã muốn thù lao?”
Thuỷ Hướng Đông mở cờ trong bụng, Nghê Huy đây là đáp ứng lấy thân báo đáp, y vươn cánh tay ra ôm Nghê Huy vào lòng: “Thân ái, anh nhất định sẽ làm tốt, tranh thủ sớm chút làm ra thành tích, sớm chút nhận lấy thù lao!”
Nghê Huy há miệng, liền muốn đến cắn Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông thừa cơ mà ôm lấy đầu của hắn, liền hôn lên. Cuộc sống hạnh phúc của y, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Thuỷ Hướng Đông ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Nghê Huy: “Anh hôn một cái được không? Hôn một cái rồi đi ngủ.”
Nghê Huy nói: “Anh đừng…” được một tấc rồi lại muốn tiến thêm một thước, lời còn chưa kịp nói ra, Thuỷ Hướng Đông đã hôn lên, cái hôn này vô cùng mạnh mẽ, Nghê Huy bị đè lên người, hoàn toàn không thể động đậy, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.
Tài hôn của Thuỷ Hướng Đông đã tiến bộ nhảy vọt, y vươn đầu lưỡi ra, liếm lên hàm trên mẫn cảm của Nghê Huy, dẫn tới da đầu hắn một trận tê dại, trong đầu rất nhanh chỉ còn lại một mảnh mơ hồ, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu chủ động đáp trả Thuỷ Hướng Đông. Cái hôn này nhiệt liệt mà lại kích tình, lưu luyến mà kéo dài, thẳng đến khi hai người đều không thở nổi nữa mới tách ra, lúc tách ra, bên khoé miệng của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, Thuỷ Hướng Đông còn cảm thấy không đủ mà liếm môi dưới một cái, trong mắt mang theo dục vọng. Ánh mắt của Nghê Huy cũng có chút say đắm, qua một lát mới tỉnh táo lại.
Thuỷ Hướng Đông lại nhịn không được mà hôn hắn một cái, phục hồi tinh thần lại, cảm thấy phía dưới có cái gì đó cứng rắn, mà huynh đệ của chính mình cũng có dấu hiệu ngẩng đầu, Nghê Huy chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vươn tay đẩy một cái, đem Thuỷ Hướng Đông đẩy ra: “Nhanh cút về giường của anh mà ngủ.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy ha ha cười, đây là bước nhảy vọt, sau này lúc không có người, thì có thể làm chuyện thân mật như vậy.
Nghê Huy nhớ đến cái gì liền nói: “Không thể để ông ngoại bà ngoại nhìn ra được cái gì, em không muốn ông bà đã lớn tuổi rồi, còn phải lo lắng cho chúng ta.”
Thuỷ Hướng Đông vỗ ngực cam đoan: “Đây là chuyện đương nhiên.” Ông nội bà nội tuổi tác đã lớn, sức khoẻ không tốt, chịu không nổi kích thích, đương nhiên phải cẩn thận dè dặt một chút. Y cũng không lo lắng, bây giờ bọn họ tuổi tác cũng không lớn, muốn giấu diếm rất dễ, chuyện không thuận tiện chính là không thể cùng Nghê Huy làm chút chuyện thân mật hơn, bóng đèn trong nhà quá nhiều, ông nội bà nội còn có Dương Dương, đến khi nào bọn họ mới có thể chân chính ở cùng nhau, trải nghiệm một chút thế giới hai người.
Thuỷ Hướng Đông suy nghĩ miên man vừa thông suốt, nghĩ đến chính mình đã đợi chờ mười mấy năm mịt mù tăm tối cũng đã đủ giày vò rồi, nay đã thấy được ánh bình minh, còn có cái gì không thể đợi được, chỉ cần Nghê Huy đồng ý, bọn họ còn có thể xây dựng tổ ấm ở bên ngoài, lén lút mà thân mật, không để cho người khác biết, đây cũng không phải là chuyện khó gì. Nghĩ thông suốt những chuyện này, Thuỷ Hướng Đông an tâm mà đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đi uống trà sáng, thuận tiện đợi thông tin từ bên người môi giới. Bọn họ ngồi ở một quán trà gần con sông nhỏ, bên trong toàn bộ đều là người địa phương đến uống trà sáng, giọng hát Côn Sơn ê a ê a mà hát, bên tai là lời nói mềm mại của dân tộc Ngô Nùng, nghe ra vô cùng thoải mái, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Thuỷ Hướng Đông nhận được điện thoại của người môi giới, nói là sáng nay sẽ dẫn theo một chuyên gia sửa chữa đến, 10 giờ sẽ gặp mặt ở toà nhà đó. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông cách nơi đó rất gần, thong thả ung dung mà uống xong trà sáng, rồi mới lái xe qua. Người môi giới còn chưa đến, hai người liền đi dạo xung quanh, các cụ già đang ngồi ở cửa nói chuyện, con nít thì không sợ nắng mà chơi đùa trong các con hẻm nhỏ, chim hoạ mi thì ở trong những cái lồng dưới mái hiên mà nhún nhảy, chốc chốc còn hót hai tiếng trong trẻo, chó Nhật thì nằm trên tảng đá chỗ bóng râm mà nghỉ ngơi, thấy người đến, cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ là liếc mắt qua một cái, rồi lại tiếp tục mà dán vào nền đất mát lạnh.
Nghê Huy nghĩ đến sau này chính mình cũng có thể sống ở đây, liền cảm thấy đặc biệt mãn nguyện: “Em sau này lúc rảnh rỗi, liền đến đây ở một thời gian.”
Thuỷ Hướng Đông liền nói: “Anh ở với em.”
“Anh không lo cho công ty của anh sao?” Nghê Huy liếc nghiêng y.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh ngẫu nhiên đi vài ngày cũng không phải là không thể a, nếu không anh cần gì phải mời người đến làm việc?” Thuỷ Hướng Đông giờ phút này cảm nhận được cảm giác của Nghê Huy ở đời trước, thân bất do kỷ a, cũng may chính mình làm công việc mà mình thích.
Không bao lâu người môi giới đã đến, người thợ sửa chữa mời đến là một ông cụ hơn 60, họ Hình, ông xem căn nhà một chút, nói: “Căn nhà này a, ta mấy năm trước đã xem qua, lúc đó đánh giá một chút, chủ nhà chê quá mắc, không chịu sửa, liền để như vậy.”
“Cần bao nhiêu ạ?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
Hình sư phụ nói: “Đó là mấy năm trước, đã là khoảng 150000, bây giờ đã hư hại nghiêm trọng hơn, hơn nữa nhân công cũng mắc hơn, không dưới 200000 đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Sư phụ, 200000 này cũng có thể xây một căn nhà mới, việc sửa chữa này cũng gần như xây lại mới sao?”
Hình sư phụ nói: “Cũng không phải như vậy? Sửa nhà vốn dĩ không thuận tiện bằng xây nhà mới. Cái sân này ta xem ngoại trừ vài bức tường không cần phá đi, những chỗ khác đều phải thay, lượng công trình lớn như vậy, 200 ngàn bỏ ra cũng không tệ.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Sư phụ, chúng tôi có thể đem căn nhà này xây lại hay không?”
Hình sư phụ lắc đầu: “Điều này thì không được, chính phủ có quy định, nhà cũ không thể phá.”
“Vậy có thể bảo đảm căn nhà kiêng cố hay không?”
“Điều này thì không sao, tường ở đây toàn bộ đều là gạch xanh, rất bền chắc, chỉ cần giữ gìn thật tốt, vài trăm năm tới cũng không có vấn đề gì.”
Nghê Huy nói: “Vậy sau khi sửa chữa còn giữ được phong cách như bây giờ không?”
Hình sư phụ nói: “Đương nhiên là được, ta vẫn luôn sửa chữa các căn nhà cũ ở cổ thành, bây giờ đã tìm không ra những đội ngũ sửa chữa giống như chúng ta rồi, rất nhiều người đều không làm việc này nữa.”
Nghê Huy nói: “Vậy được rồi, Hình sư phụ ông bây giờ giúp chúng tôi tính toán giá cả một chút, nếu có thể làm, đợi sau khi chúng tôi sang tên, liền mời ông đến giúp chúng tôi sửa chữa.”
Hình sư phụ gật đầu: “Được, tôi đi xem thử.”
Hình sư phụ là người rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất chuyên nghiệp, đem kích thước của căn nhà, các loại vật liệu,… đều tính toán hết, sau đó tính một chút, nói là cần 220000.
Người môi giới ở một bên dùng khăn giấy lau mồ hôi: “Sư phụ, sao lại hơn 200000, không phải nói là 200000 sao?” Y lo lắng giá cả quá cao, Nghê Huy ở đây mua nhà sẽ không sảng khoái như vậy.
Hình sư phụ nói: “Những căn nhà như vậy, cây cột, mái ngói, trên cơ bản đều phải đổi mới, hơn nữa trong nhà còn phải sửa sang lại, bên ngoài mặc dù là kiểu dáng cũ, bên trong lại phải theo trào lưu hiện đại a, sao lại không được cái giá này? Tôi chỉ là dựa theo giá cả thì trường mà tính thôi.”
Thuỷ Hướng Đông thương lượng với Nghê Huy một chút, tạm thời đáp ứng, sau đó người môi giới dẫn hai người đi gặp chủ nhà, Thuỷ Hướng Đông phát huy tài ăn nói, cuối cùng đem giá tiền chém xuống 21000 một mét vuông, số tiền tiết kiệm được, vừa lúc có thể dùng để sửa chữa. Bọn họ không nghĩ đến mua nhà thuận lợi như vậy, không mang theo nhiều tiền đến, trước tiên giao 50000 đặt cọc, sau đó hẹn lần sau đến giao tiền sang tên.
Căn nhà đó tổng cộng 240 mét vuông, tổng giá cả là 5040000, còn thêm phí sửa chữa 220000, tổng cộng 5260000. Ông ngoại và bà ngoại đều cảm thấy quá mắc, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy lại cảm thấy có lợi, 5 triệu này, qua mấy năm cũng chỉ mua đợi một khu nhà lớn một chút mà thôi, bạn muốn mua một căn nhà nguyên căn thì không có cửa đâu.
Vài ngày sau, Nghê Huy lại bán đi một vài cổ phiếu, cùng Thuỷ Hướng Đông đi một chuyến đến Tô Châu, mua nhà, sang tên cho Nghê Huy. Sau đó ký hợp đồng với Hình sư phụ, bắt đầu sửa nhà, bởi vì qua lại hai bên không thuận tiện, Tôn gia gia thay hắn tìm một người giám sát công trình đáng tin cậy, như vậy thì đỡ cho Nghê Huy phải vất vả bôn ba, dù sao hắn cũng không biết nhà sửa làm sao. Hắn chính mình chuẩn bị mỗi tháng đến xem 1 2 lần là được, nghe nói sửa nhà ít nhất phải hai tháng, so với xây nhà mới thì tốn thời gian hơn nhiều.
Làm xong chuyện nhà cửa, bọn họ lập tức phải tựu trường. Trần Lệ Bình không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên chạy trở về, nói muốn đưa Nghê Huy lên đại học.
Nghê Huy nói với mẹ: “Mẹ, con đang ở Thượng Hải, đang ở nhà, chính con đi là được rồi, mẹ đi đưa cái gì a.”
Trần Lệ Bình cười nói: “Con lúc đi thi mẹ không ở nhà, lên đại học là chuyện lớn của đời người, mẹ cũng muốn tham gia vào một chút.”
Nghê Huy cảm thấy nhức đầu, xem ra mẹ thật sự muốn cùng mình đến trường học, chuyện mình thi vào Khoa Khảo Cổ không chừng sẽ bị bại lộ, liền kiên trì nói: “Mẹ, con không có thi vào Khoa Quản Lý. Trường học điều chỉnh con đến Khoa Khảo Cổ.” Dù sao mẹ của hắn cũng không biết hắn là thủ khoa môn khoa học xã hội của trường.
Trần Lệ Bình trừng to mắt: “Hả? Con không vào Khoa Quản Lý? Học khoa gì?”
Nghê Huy nói: “Chuyên ngành khảo cổ.”
Mặt của Trần Lệ Bình thoáng chốc cứng đơ, nụ cười lập tức biến mất không thấy: “Đó là khoa gì, học rồi có thể làm gì?
Nghê Huy nói: “Khảo cổ, làm giáo viên, đến viện bảo tàng làm việc.”
Trần Lệ Bình mặt đầy phẫn nộ mà nói: “Con sao lại không sớm nói với mẹ, con còn thề son sắt mà nói với mẹ có thể thi vào Khoa Quản Lý, kêu mẹ đừng bận tâm, bây giờ đã đi học, nói điều đến Khoa Khảo Cổ. Mẹ đi tìm người cũng muộn rồi a.”
Nghê Huy lắc đầu: “Không cần điều chỉnh, con chính là thi vào Khoa Khảo Cổ.”
“Vậy con tương lai không tiếp quản công ty của mẹ sao? Mẹ còn đợi con vài năm nữa có thể đến tiếp nhận công ty của mẹ, như vậy mẹ không cần phải chạy qua chạy lại nữa.” Trần Lệ Bình ánh mắt sắc bén mà nhìn con trai, mấy năm nay bà vất vả mà bôn ba bận rộn, không muốn đem công ty mình bán đi, chính là nghĩ con trai đến khi lớn lên, lại kiên trì mấy năm, thì có thể thả lỏng cho hắn tự quản lý, kết quả hắn bây giờ nói với chính mình, cư nhiên không học Khoa Quản Lý.
Nghê Huy thở dài: “Mẹ, con không thích làm kinh doanh.”
Trần Lệ Bình trên mặt có chút tức giận: “Ai cũng không phải trời sinh liền biết làm gì, không biết thì phải đi học. Trong nhà gia nghiệp lớn như vậy, con không quản, ai đến giúp con quản?”
Nghê Huy nói: “Mẹ đem công ty chuyển nhượng đi hoặc là kết thúc đều được, con sau này sẽ không quản lý công ty đâu.”
Trần Lệ Bình cắn chặc hàm răng: “Con đứa nhỏ này, mẹ vất vả kiên trì công ty này như vậy, là vì cái gì chứ? Hơn phân nửa công ty này đều là của con, con nói chuyển nhượng liền chuyển nhượng hả? Nói cũng quá nhẹ nhàng rồi!”
Nghê Huy biết chính mình lại bắt đầu đối mặt với sự cố chấp không nói lý của mẹ, Nghê Huy thở dài nói: “Mẹ, con thật sự không thích kinh doanh, cũng không muốn quản lý công ty. Con muốn làm chuyện mà con thích, tiền của nhà mình đủ nhiều rồi, mấy đời ăn cũng đủ.”
“Con cảm thấy có tiền thì có thể ăn không ngồi rồi sao?” Trần Lệ Bình nghĩ không ra con trai của mình sao lại không có lòng cầu tiến như vậy, một chút cũng không biết tiến thủ, không nhịn được trên mặt mang dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nghê Huy nói: “Con lại không phải không làm việc, không phải không đi làm, con là nói, con chỉ là muốn làm chuyện mà mình thích thôi.”
Trần Lệ Bình đột nhiên nói: “Con Khoa Khảo Cổ cái gì, kỳ thực là chính con tự đăng ký chuyên ngành, không phải điều chỉnh đi.”
Nghê Huy im lặng không nói.
Ông ngoại bà ngoại nhìn hai mẹ con lâm vào cục diện bế tắc, liền đứng ra hoà giải, ông ngoại nói: “Lệ Bình, Huy Huy cũng lớn rồi, nó biết chính mình muốn làm gì, con cũng không cần cưỡng ép nó, tuỳ theo sở thích của nó đi.” Ông ngoại nhìn thấu được nhiều hơn so với con gái của mình, kiếm được nhiều tiền tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà tiền nhiều chưa hẳn được vui vẻ hạnh phúc, cũng chưa chắc cuộc sống có ý nghĩa.
Bà ngoại cũng nói: “Đều là lên đại học, học chuyên ngành nào không phải giống nhau sao? Đậu vào trường học tốt như vậy, còn có cái gì không hài lòng?”
Trần Lệ Bình lớn tiếng nói: “Ba, mẹ, hai người không biết sự khác biệt của Khoa Khảo Cổ và Khoa Quản Lý, Khảo Cổ cái đó học ra một chút tác dụng cũng không có a, học để làm cái gì? Đào mộ, hay là đi nghiên cứu lịch sử? Nó tương lai phải tiếp nhận công ty của con, học mấy cái đó được cái rắm gì.” Bà tức giận đến nỗi nói mà không suy nghĩ.
Nghê Huy hít sâu một cái: “Công ty dù sao con sẽ không tiếp quản, vào tay con, không tới mấy năm có thể đã vỡ nợ rồi.”
“Con không biết quản lý, thì con phải đi học a. Ngày mai mẹ đi tìm người, đổi khoa cho con.” Trần Lệ Bình nói.
Nghê Huy trên mặt không có biểu tình gì: “Mẹ đi đổi, con không học cũng vậy a.”
Trần Lệ Bình đột nhiên nóng nảy: “Mẹ đây là vì ai a? Còn không phải đều vì tiểu tổ tông con, đó là công ty của con đó, con không đến quản, còn muốn ai đến giúp con quản lý? Con cũng không thể kêu mẹ con cả đời làm trâu làm ngựa cho con?”
Nghê Huy trên mặt cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ khó xử: “Mẹ, con thật sự không muốn mẹ vì con mà vất vả như vậy, mẹ có thể đem công ty bán đi, sau đó đến Canada sống cuộc sống mà mẹ muốn. Tiền cũng không cần cho con, con chính mình có tiền xài, con sẽ tự kiếm.”
Trần Lệ Bình trừng mắt mà nhìn con trai: “Tiền ở đâu ra, con chẳng lẽ cho rằng con học khảo cổ, một tháng kiếm được hai ba ngàn, con có thể nuôi sống chính mình sao? Nhà cửa, xe cộ mẹ đều chuẩn bị cho con, nhưng mà tiền lương ít ỏi đó, ngay cả tiền xăng, phí bất động sản cũng không đủ a, tương lai nếu như có cô gái nào muốn gả cho con, mẹ liền phục con.”
Nghê Huy trong lòng nói, hắn căn bản sẽ không cưới con gái được không, nhưng vẫn nhịn xuống mà nói: “Con và Hướng Đông cùng nhau đầu tư, sau này sẽ không thiếu tiền xài.”
Trần Lệ Bình nghe đến tên của Thuỷ Hướng Đông, nghĩ đến con người ta tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu kiếm tiền, bây giờ đã mở công ty, mà con trai của mình không có tiền đồ gì, thật khiến cho bà tức giận: “Con xem Hướng Đông người ta, nó có bao nhiêu triển vọng a, không cha không mẹ, chính mình còn nuôi em trai, cố gắng kiếm tiền, còn thi đậu đại học, bây giờ ngay cả công ty cũng đã mở rồi, con chỉ nhỏ hơn nó có một tuổi, sao lại kém xa như vậy chứ.”
Lúc Trần Lệ Bình nói những lời này, Thuỷ Hướng Đông vừa lúc từ bên ngoài trở về, đẩy cửa ra, nghe thấy Trần Lệ Bình đang nói về mình: “Dì, dì đã về.”
Trần Lệ Bình nhìn thấy Thuỷ Hướng Đông, càng giận hơn nữa, nói với con trai: “Con ngày ngày đều ở cùng Hướng Đông, sao lại chẳng học hỏi nó ít nào vậy?”
Thuỷ Hướng Đông có chút không rõ tình hình lắm, đây là đang cãi nhau sao? “Dì, dì và Nghê Huy đang nói cái gì vậy?”
Trần Lệ Bình thở dài: “Nghê Huy nói nó đăng ký Khoa Khảo Cổ, không đăng ký vào Khoa Quản Lý, con biết không?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, lại nhìn Trần Lệ Bình, thì ra là sự việc đã bại lộ, Nghê Huy giống như một tiểu phạm nhân đang chịu thẩm vấn, liền đi qua, ngồi bên cạnh Nghê Huy: “Dì, con biết. Nghê Huy có nói với con.”
“Vậy sao con không ngăn cản nó, không nói với dì?” Trần Lệ Bình đem nòng súng nhắm vào Thuỷ Hướng Đông.
Thuỷ Hướng Đông không biết hai mẹ con họ nói đến mức độ nào rồi, đành phải nói: “Dì, Nghê Huy nói với con, hắn không thích kinh doanh, chỉ muốn làm chút chuyện mà mình thích, con là bạn thân nhất của hắn, con ủng hộ hắn làm chuyện mà hắn muốn làm.”
Trần Lệ Bình quả thật hết chỗ nói nỗi, thảo nào Nghê Huy lớn gan như vậy, thì ra còn có Thuỷ Hướng Đông bên cạnh động viên, liền cười lạnh nói: “Thì ra các con đã thông đồng với nhau, hợp lại giấu diếm dì.”
Nghê Huy thở dài: “Mẹ, chuyện này là con tự mình ra quyết định. Con không thích kinh doanh, thích làm tri thức, cho nên con chính mình lựa chọn Khoa Khảo Cổ. Không có liên quan đến y.”
Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: “Dì, Nghê Huy ở công ty của con có đầu tư một nửa cổ phần, cho nên công ty này kỳ thực hai đứa con ngang nhau, Nghê Huy không muốn quản lý công ty, con quản lý là được, hắn sẽ không thiếu tiền xài.”
Trần Lệ Bình bả vai sụp đổ, nghĩ đến gia nghiệp to lớn của chính mình không có người kế thừa, liền cảm thấy vô cùng đau lòng, chính mình làm ra được gia nghiệp lớn như vậy, con trai cư nhiên không cần, thà rằng đi đầu tư vào công ty của người khác, chỉ cam nguyện làm một cổ đông nhỏ, hắn sao lại không có chí hướng như vậy chứ.
Nghê Huy nói: “Mẹ, kỳ thực mẹ có thể không cần vất vả như vậy, công ty của nhà mình mẹ có thể chuyển nhượng, mẹ nếu như cảm thấy vất vả, cầm tiền đến Canada làm chút đầu tư gì đó, chính mình không cần quản lý, lấy chút tiền lãi là được rồi. Mẹ nếu như muốn đi làm, thì đi mở một công ty nhỏ ở bên đó, tìm chút việc làm cho mình là được rồi.”
Trần Lệ Bình lắc đầu, có chút vô lực mà nói: “Mẹ vất vả dốc sức cho sự nghiệp nhiều năm như vậy, nói kết thúc thì có thể kết thúc sao?”
Nghê Huy nói: “Mẹ, ước nguyện ban đầu khi mẹ lập công ty là gì, lẽ nào không phải cho mình cuộc sống tốt hơn một chút hay sao? Nếu như công ty trở thành gánh nặng của mẹ, không bằng để nó kết thúc. Những năm nay, con nhìn mẹ chạy qua chạy lại giữa hai nước, thật sự quá vất vả, trong nhà bên đó cũng không chăm sóc tốt, thúc thúc đã có ý kiến với con rồi.
Chương Thái Thanh lúc đầu đi rất dứt khoát, trực tiếp đem công ty bán đi, cầm tiền đến Canada mở một siêu thị gia đình, bây giờ toàn tâm toàn ý làm người dân Canada. Mà Trần Lệ Bình luyến tiếc công ty đang thắng lợi, chạy qua chạy lại giữa hai bên, công ty không quản tốt, trong nhà cũng chăm sóc không xong, Chương Thái Thanh bên đó cần bà giúp đỡ cũng giúp không được, con gái cũng không có cách nào tận tâm tận sức mà chăm sóc, quả thật vô cùng phiền lòng.
Trần Lệ Bình nghĩ con trai lớn một chút, có thể tiếp quản công ty, như vậy bà cuối cùng cũng có thể buông tay không quản nữa. Kết quả con trai lại không muốn, quả thật khiến lòng bà muốn tan vỡ.
Nghê Huy lại nói: “Mẹ nếu như thật sự luyến tiếc bán công ty, nếu như tin tưởng Hướng Đông, liền để cho y làm người đại diện cho mẹ, mẹ không cần mỗi tháng phải chạy về, một năm trở lại hai ba lần là đủ rồi, có chuyện gì, y sẽ xin chỉ thị hồi báo là được.”
Thuỷ Hướng Đông cũng nói: “Dì, dì nếu như tin tưởng con, công ty của dì liền để con đến giúp dì chăm coi đi.”
Trần Lệ Bình nhìn Thuỷ Hướng Đông, lại nhìn con trai, không nhịn được thở dài.
******
Nghê Huy nằm ở trên giường, Thuỷ Hướng Đông ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn Nghê Huy, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh cứ như vậy mà bán thân cho nhà em, em muốn báo đáp anh như thế nào đây?” Kết quả sau khi thảo luận xong, chính là Thuỷ Hướng Đông đại diện Trần Lệ Bình quản lý công ty, đúng lúc báo cáo hoạt động của công ty cho bà.
Nghê Huy liếc một cái: “Anh muốn báo đáp như thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Thuỷ Hướng Đông khoé miệng cười đến tận mang tai: “Người hiểu ta, Nghê Huy cũng hiểu!” Lại gần muốn hôn Nghê Huy, bị hắn một chưởng đẩy ra: “Biến! Thành tích gì cũng chưa làm ra, mà đã muốn thù lao?”
Thuỷ Hướng Đông mở cờ trong bụng, Nghê Huy đây là đáp ứng lấy thân báo đáp, y vươn cánh tay ra ôm Nghê Huy vào lòng: “Thân ái, anh nhất định sẽ làm tốt, tranh thủ sớm chút làm ra thành tích, sớm chút nhận lấy thù lao!”
Nghê Huy há miệng, liền muốn đến cắn Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông thừa cơ mà ôm lấy đầu của hắn, liền hôn lên. Cuộc sống hạnh phúc của y, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
/85
|