Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [62] Bại Lộ
*****
Trì Thủ Chính một mình ngồi trong phòng sách từ giữa trưa tới tận lúc sụp tối, vì đã phân phó nên không ai dám tới quấy rầy.
Hạ Trạch nghe Trì Dĩ Hoành nói đã nói chuyện bọn họ lén điều tra cho cữu cữu biết, liền lo sợ cữu cữu bị đả kích quá lớn. Hạ Trạch so dự muốn lên xem cữu cữu, liền nhìn về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành cũng lo lắng tình huống phụ thân, so với anh, Hạ Trạch càng có thể làm phụ thân vui vẻ hơn. Anh xoa mặt Hạ Trạch, gật gật đầu.
Có Trì Dĩ Hoành tán thành, Hạ Trạch nhanh chóng đẩy cửa phòng sách. Mặt trời ngã về phía tây, hoàng hôn trầm lắng, cả phòng sách chìm trong một mảnh âm u mờ ảo. Trì Thủ Chính đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng mơ hồ không rõ. Hạ Trạch nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Trì Thủ Chính đang thất thần bị tiếng gọi này đánh tỉnh, chậm rãi xoay người mở đèn phòng sách, hướng về phía Hạ Trạch cười cười: “Là Tiểu Trạch a.”
Dưới ngọn đèn màu ấm áp, bóng dáng Trì Thủ Chính thực cô độc. Hạ Trạch nhìn sắc mặt như bị rút hết sức sống của Trì Thủ Chính, trong lòng đau xót, bước nhanh tới: “Cữu cữu, tới giờ cơm rồi.”
Vóc dáng Hạ Trạch cao hơn Trì Thủ Chính một chút, ông vui mừng đánh giá, châm chước mở miệng: “Tiểu Trạch, con…”
Hạ Trạch biết Trì Thủ Chính định nói gì, liền đánh gảy: “Con biết mà, bất luận là ai, con đều hi vọng tra ra chân tướng đòi lại công đạo cho mẫu thân.”
Cậu nói thực rõ ràng, vẻ mặt kiên định, Trì Thủ Chính nhìn cậu, đưa tay vỗ vai phải Hạ Trạch, cảm khái nói: “Đúng là đứa trẻ ngoan.” Vô luận Trì Dĩ Hoành nói bao nhiêu với Trì Thủ Chính cũng không bằng một câu đơn giản này của Hạ Trạch. Trì Thủ Chính hoàn toàn yên tâm, an ủi nhìn Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành tựa vào cửa, hết thảy trước mắt làm khóe miệng anh khẽ cong lên. Phụ thân, Tiểu Trạch, còn cả anh nữa, bọn họ nhất định là một gia đình hạnh phúc. Nhìn thấy phụ thân cùng Tiểu Trạch có xu hướng tiếp tục tán gẫu, Trì Dĩ Hoành hợp thời xen vào: “Phụ thân, Tiểu Trạch, hai người không thấy đói sao?”
Trì Thủ Chính giật mình nhớ ra nguyên nhân Hạ Trạch tới tìm mình, nhất thời bật cười.
Không khí bữa cơm tối so với lúc trưa lại càng tốt hơn một chút. Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành tuy vẫn còn cố ý giữ khoảng cách, nhưng ba người vẫn thân thiết hệt như người một nhà. Hạnh phúc thản nhiên lan tràn khắp phòng ăn, hết thảy thực ấm áp. Sau khi dùng xong cơm tối, Trì phụ về phòng nghỉ ngơi, Hạ Trạch cũng rời đi. Trì Dĩ Hoành thừa dịp xung quanh không có ai đưa tay nhéo nhéo tay Hạ Trạch, Hạ Trạch liếc nhìn anh một cái, nhướng mi mỉm cười.
Nhận được tín hiệu, Trì Dĩ Hoành liền theo Hạ Trạch về phòng. Hạ Trạch dưới sự trợ giúp của anh cởi ra chiếc sơ mi trắng, lộ ra thân trên trắng nõn. Trải qua một ngày một đêm, dấu hôn trên người đã nhạt đi rất nhiều, nếu không nhìn kĩ chỉ tưởng là dấu muỗi cắn. So với những vết hôn nhàn nhạt thì vết bằm xanh đen trên vai trái có vẻ thật dữ tợn.
Trì Dĩ Hoành cẩn thận đưa tay xoa, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết bằm.
Hạ Trạch bị ngứa nghiêng đầu đi, vẻ mặt bỡn cợt nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, dùng khẩu hình nói‘cữu cữu’.
Trì Dĩ Hoành đột nhiên mỉm cười, đưa tay kéo cằm Hạ Trạch tới hôn một cái, tay kia đã bắt đầu nhanh lẹ cởi quần Hạ Trạch. Hạ Trạch giật mình trợn to mắt, kích động ngăn cản, phản ứng đầu tiên là khẩn trương nhìn về phía cửa.
Trì Dĩ Hoành nén cười nhéo mặt Hạ Trạch, nghiêm trang nói: “Trước khi bôi thuốc em không định tắm à?”
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành rất nhanh đã lột sạch Hạ Trạch, mở vòi nước để cậu ngồi vào trong bồn tắm lớn, bản thân mình thì không cởi kiện nào. Hạ Trạch quấy rối kéo kéo áo sơ mi Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành đang định giúp Hạ Trạch gội đầu, liền tiện tay búng trán cậu một cái, cảnh cáo nói: “Nhắm mắt lại, đừng nháo.”
Hạ Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng mặt. Trì Dĩ Hoành thật tránh lỗ tai Hạ Trạch xối ướt tóc, sau đó bôi dầu gội, bắt đầu nặng nẹ gội. Chỉ chốc lát, trên đầu Hạ Trạch cùng tay Trì Dĩ Hoành đều là bọt trắng. Có bọt theo lọn tóc chảy xuống mặt, Hạ Trạch định đưa tay lau. Trì Dĩ Hoành đã giành trước cầm khăn lau sạch sẽ, Hạ Trạch nhắm hai mắt chầm chậm quay về phía Trì Dĩ Hoành, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Vẻ mặt Trì Dĩ Hoành nhu hòa, bộ dáng Hạ Trạch lúc này làm anh nghĩ tới gì đó, thấp giọng hỏi: “Tiểu Trạch, em còn nhớ lúc bé anh tắm cho em không?”
Hạ Trạch mở mịt ‘a’ một tiếng, hiển nhiên là không nhớ rõ.
Trì Dĩ Hoành cười cười, cẩn thận giúp cậu xối sạch bọt xà bông trên đầu. Cả quá trình Hạ Trạch đều thực ngoan ngoãn phối hợp, bảo cúi đầu liền cúi đầu, bảo ngẩng đầu liền ngẩng đầu. Trì Dĩ Hoành nghĩ tới trước đây, cười cười: “Khi đó em cũng ngoan thế này thì tốt rồi.”
Thời điểm đó Trì Hân Vân đã qua đời vài năm, Hạ Trạch cũng ngày càng bất hòa với Trì gia. Mỗi lần Trì phụ muốn đưa Hạ Trạch về Trì gia chơi, Hạ Trạch đều khóc nháo ầm ĩ. Trì Dĩ Hoành nhớ rõ lần đó Hạ Trạch ở sau vườn nghịch một thân bùn đất, người hầu muốn tắm rửa, Hạ Trạch sống chết không chịu, ôm chặt món đồ chơi trong tay ngồi dưới đất gào khóc. Khi ấy phụ thân có việc ra ngoài, chỉ còn mình Trì Dĩ Hoành ở nhà. Nhóm người hầu dỗ Hạ Trạch không được, anh chỉ đành ra tay. Trì Dĩ Hoành dùng đủ biện pháp dụ dỗ hăm he, thực vất vả mới dụ được Hạ Trạch. Cả quá trình Hạ Trạch lăn qua lăn lại, không chỉ làm anh bị dính lây bùn đất, lúc thì đòi cái này lúc đòi cái kia, gội đầu thôi cũng khóc cả nửa ngày, quả thực so với chạy năm nghìn mét lúc học thể dục ở trường còn mệt hơn.
Trì Dĩ Hoành nói vậy, Hạ Trạch cũng nghĩ ra. Có chút xấu hổ liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, khi đó hình như là cậu cố ý gây sưc ép. Có lẽ Trì Dĩ Hoành bị cậu ầm ĩ đến phiền, lúc kì cọ đặc biệt dùng sức, da Hạ Trạch bị kì đến đỏ lên. Hạ Trạch lên án làm Trì Dĩ Hoành không khỏi mỉm cười. Khi đó anh quả thực không phải cố ý, chỉ là lần đầu tiên tắm cho con nít, không khỏi không nắm giữ được độ mạnh yếu.
Gội đầu xong thì chính là tắm rửa kì cọ, theo động tác Trì Dĩ Hoành, cậu nhỏ của Hạ Trạch không hề bất ngờ ngẩng đầu lên. Hạ Trạch cúi đầu nhìn, vẻ mặt vô tội nhìn Trì Dĩ Hoành. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành u ám, đưa tay bọc lấy Tiểu Trạch bé nhỏ tràn đầy hưng phấn.
Hai người lăn qua lăn lại một hồi, đợi đến khi Hạ Trạch tắm xong đã là một giờ sau. Ngâm trong nước khá lâu làm làn da trắng nõn của Hạ Trạch ửng hồng sáng bóng. Thân trên xích lõa, chỉ mặc một cái quần dài thoải mái, ánh mắt mê mang thả chân ngồi bên giường chờ Trì Dĩ Hoành bôi thuốc.
Quá trình bôi thuốc có thể nói là khổ hình, Hạ Trạch cắn răng chịu đau, tâm tư kiều diễm từ trận tắm ban nãy đã sớm không còn bóng dáng. Bác sĩ đã dặn, nếu muốn thuốc phát huy hết công dụng thì phải mạnh tay xoa nắn. Trì Dĩ Hoành tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể cố an ủi: “Sắp xong rồi, cố nhịn một chút.”
Hạ Trạch cắn răng gật gật đầu.
Bôi thuốc xong, thu thập này nọ, Trì Dĩ Hoành liền không dám ở lâu, thời gian anh ở phòng Hạ Trạch đã khá lâu. Trước lúc đi còn không quên dặn dò: “Ngủ sớm một chút, không được nghịch di động, cũng không được chơi game.”
Hạ Trạch hư hỏng nhìn anh, ý chỉ nửa bên giường còn trống: “Anh họ không lưu lại sao?”
Trì Dĩ Hoành nhướng mi: “Em muốn thấy anh nửa đêm bị phụ thân đuổi ra à?”
Hạ Trạch bật cười, tiện đà nói: “Khi nào chúng ta mới nói cho cữu cữu biết?”
Trì Dĩ Hoành giúp cậu chỉnh chăn, cúi đầu một nhẹ một cái: “Chờ em thi đại học xong.”
“Ừm!”
Lúc rời khỏi phòng, Trì Dĩ Hoành thuận tay tắt đèn. Khép cửa lại muốn rời đi, không ngờ đụng Trì Thủ Chính đứng ở đầu kia hàng lang, vẻ mặt không nhận ra vui buồn, giọng điệu trầm thấp gọi: “Dĩ Hoành.”
Trái tim Trì Dĩ Hoành nảy lên, xoay người trấn định nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân, còn chưa ngủ sao?”
Trì Thủ Chính không trả lời Trì Dĩ Hoành mà chỉ nhìn chằm chằm phần cổ áo sơ mi, vị trí nút thắt thứ ba có nửa dấu răng như ẩn như hiện, là khi nãy lúc động tình Hạ Trạch nhịn không được cắn xuống. Vốn Hạ Trạch đã chọn vị trí có thể che đậy, chính là sau khi Trì Dĩ Hoành giúp Hạ Trạch bôi thuốc liền quên mất chuyện chỉnh lí lại quần áo bản thân.
Tay Trì Thủ Chính run lên, phỏng đoán trong đầu biến thành sự thật. Nghiệt tử này… Tiểu Trạch chỉ vừa mới trưởng thành… đủ loạn ý niệm ầm ầm hiện lên trong đầu, Trì Thủ Chính cố kị làm ầm ở đây sẽ bị Hạ Trạch nghe thấy, cố đè nén cơn giận dùng sức trừng Trì Dĩ Hoành, âm trầm nói: “Theo tới đây.”
Trì Dĩ Hoành cơ hồ ý thức được. Chuyện đã như vậy, anh ngược lại càng bình thản. Anh cùng Hạ Trạch vốn không định dấu phụ thân, chỉ vì kì thi đại học đã gần kề, anh không muốn Hạ Trạch phân tâm, vì thế mới dời lại sau này.
Trong phòng sách ở lầu ba, cách bàn làm việc, hai cha con trầm mặc đối diện.
Cả căn phòng bao phủ một tầng không khí áp lực, Trì Dĩ Hoành mở miệng trước: “Phụ thân, con cùng Tiểu Trạch…”
“Anh câm miệng!” Trì Thủ Chính tức giận gầm lên, hệt như một đống củi khô bị châm lửa. Ông run run chỉ Trì Dĩ Hoành, cơn giận không thể đè nén trào ra: “Anh có biết Tiểu Trạch là ai hay không? Nó là đứa con duy nhất của cô cô anh, là em trai anh. Anh không chăm sóc tốt cho nó thì tôi, thế nhưng lại…”
Trì Thủ Chính càng nói càng giận, liền tóm lấy điện thoại đặt trên bàn quăng về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành tự biết bản thân đuối lý, tránh mặt đi để điện thoại đập vào vai.
“Anh còn dám trốn!” Trì Thủ Chính bị động tác né tránh của Trì Dĩ Hoành chọc sôi gan, phẫn nộ nói.
Trì Dĩ Hoành thầm cười khổ, vẻ mặt thản nhiên: “Phụ thân tức giận con hiểu, cứ phát giận lên người con. Chỉ là Tiểu Trạch sắp thi đại học rồi, con không muốn để em ấy phân tâm.” Ngụ ý là phụ thân cứ đánh, nhưng đừng đánh ở những chỗ Hạ Trạch có thể nhìn thấy. Chuyện này chúng ta lén xử lý là tốt rồi, không nên liên lụy tới Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành còn chưa nói hết lời thì cơn giận của Trì Thủ Chính lại càng dâng cao.
“Anh cũng biết Tiểu Trạch sắp thi đại học, anh cũng biết nó chỉ mới mười tám tuổi, anh thì không sao, nhưng Tiểu Trạch thì sao? Nó hiện giờ cái gì cũng không hiểu, tương lai nếu nó hiểu được thì anh làm sao vây giờ? Tôi đã nói sao nhiều năm vậy cũng không thấy anh mang bạn gái về, hóa ra anh… anh…” Trì Thủ Chính nói tới đây thì lại quét nhìn một vòng, tóm đại lấy một thứ.
Trì Dĩ Hoành tinh mắt nhanh miệng nhắc nhở: “Phụ thân, đó là ảnh chụp chung của phụ thân với cô cô a.”
Trì Thủ Chính nghẹn lời, buông khung hình tóm lấy ống đựng bút ném lên người Trì Dĩ Hoành. Cũng may nhớ tới lời nhắc nhở của Trì Dĩ Hoành ban này, cố ý chỉnh góc độ thấp, không đập phải những chỗ dễ phát hiện.
“Anh nói anh thích đàn ông cũng tính đi, tìm ai không tìm, cho dù là nhóc con Mặc Chính kia cũng được. Sao anh lại có thể tìm Tiểu Trạch, anh sao có thể… phụ lòng cô cô đã qua đời của anh như vậy.”
Trì Dĩ Hoành cuối cùng cũng phát hiện, mặc kệ phụ thân bình thường tỏ ra trầm ổn cơ trí thế nào, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hạ Trạch thì liền bộc tộ tâm tình bình thường nhất của bậc cha mẹ. Không biết có phải anh cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ mang tới kích thích quá lớn hay không, toàn bộ lực chú ý của phụ thân đều đặt lên người Hạ Trạch, hoàn toàn không trách móc vấn đề tính hướng.
Trì Dĩ Hoành ước chừng cơn giận của phụ thân đã phát tiết không sai biệt lắm, trước lúc ông cơn giận một lần nữa dâng trào, lập tức mở miệng nói: “Phụ thân, con nghĩ ngài nên nghe con giải thích một chút.”
“Giải thích cái gì? Giải thích tôi bảo anh chiếu cố Tiểu Trạch, kết quả anh thừa dịp nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện liền dụ dỗ nó?” Trì Thủ Chính oán hận nói.
Trì Dĩ Hoành không phản bác những lời này, vốn chính là anh động tâm tư trước. Chính là, Trì Dĩ Hoành đối mặt với Trì Thủ Chính kiên định nói: “Con yêu Tiểu Trạch, con muốn cùng em ấy ở cùng một chỗ. Ý niệm này không phải một phút hưng trí, cũng không phải bị ai khác ảnh hượng, chỉ bởi vì em ấy là Hạ Trạch, con yêu em ấy, không muốn buông tay để sau này phải tiếc nuối.”
“Anh không tiếc nuối, nhưng Tiểu Trạch thì sao? Nó chỉ mới trưởng thành, thậm chí còn chưa hiểu tình yêu nam nữ là gì, anh có để nó chọn lựa sao?”
Này chính là điểm Trì Thủ Chính khó tiếp nhận nhất. Trì Dĩ Hoành thích đàn ông, vấn đề này tuy làm ông phức tạp, nhưng có lần come out ầm ĩ quá mức của Mặc Chính năm đó nên cũng không quá khó để tiếp nhận. Điều ông không thể tiếp nhận chính là Trì Dĩ Hoành lại thích Hạ Trạch. Nếu Hạ Trạch đã tốt nghiệp đại học, có trải nghiệm xã hội, cả hai đều hiểu bản thân muốn gì thì ông đánh chửi một trận rồi mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện giờ Hạ Trạch chỉ mới trưởng thành, nó hiểu được cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ có ý nghĩa gì sao? Sau này trưởng thành rồi liệu có hối hận về lựa chọn này hay không? Nếu Hạ Trạch là con ông, cho dù vấp ngã cũng không sao, cho dù nhân sinh nó cứ quanh co cũng không quan trọng. Nhưng Hạ Trạch lại chính là đứa nhỏ duy nhất Hân Vân lưu lại, ông không thể cứ mặc nó đi sai đường.
Mấy vấn đề này cứ đè nặng trong lòng, làm ông cứ nhìn thấy Trì Dĩ Hoành liền tức giận muốn đập một trận.
Mà những điều này đồng dạng cũng đè nặng trái tim Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt anh trầm xuống, đang định mở miệng thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Hạ Trạch không biết ở bên ngoài nghe bao lâu, vẻ mặt thực lo lắng nhìn Trì Thủ Chính.
“Cữu cữu.” Hạ Trạch giống như đứa nhỏ làm sai chuyện nhỏ giọng gọi.
Trì Thủ Chính có thể quắc mắt trừng Trì Dĩ Hoành, nhưng lại không có cách nào phát tiết với Hạ Trạch. Cố gắng áp chế cơn giận, ra vẻ hiền từ nói: “Tiểu Trạch, có việc gì sao?”
Hạ Trạch lắc đầu, vừa nhìn Trì Thủ Chính vừa chầm chậm nhích tới bên cạnh Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành bất chấp phản ứng phụ thân, quay đầu thấp giọng nói: “Trở về ngủ đi, nghe lời.”
Hạ Trạch mím môi không nói gì. Động tĩnh trên lầu quá lớn, cơn thịnh nộ của cữu cữu cho dù ở dưới lầu cũng nghe thấy rõ mồn một. Cậu biết cữu cữu nhất định rất giận, lúc này cậu không muốn để Trì Dĩ Hoành chống đỡ một mình, cậu muốn hai người cùng nhau gánh vác. Hạ Trạch kiên định vươn tay cầm tay Trì Dĩ Hoành, nắm thật chặt, không để anh có cơ hội giãy ra.
Động tác của Hạ Trạch làm trái tim Trì Dĩ Hoành thoáng chốc giống như được ngâm nước nóng, thực ấm áp, trướng đầy. Anh dùng sức nắm trở lại, mười ngón tay đan xen, cùng nhìn về phía Trì Thủ Chính.
__________
Hoàn
*****
Trì Thủ Chính một mình ngồi trong phòng sách từ giữa trưa tới tận lúc sụp tối, vì đã phân phó nên không ai dám tới quấy rầy.
Hạ Trạch nghe Trì Dĩ Hoành nói đã nói chuyện bọn họ lén điều tra cho cữu cữu biết, liền lo sợ cữu cữu bị đả kích quá lớn. Hạ Trạch so dự muốn lên xem cữu cữu, liền nhìn về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành cũng lo lắng tình huống phụ thân, so với anh, Hạ Trạch càng có thể làm phụ thân vui vẻ hơn. Anh xoa mặt Hạ Trạch, gật gật đầu.
Có Trì Dĩ Hoành tán thành, Hạ Trạch nhanh chóng đẩy cửa phòng sách. Mặt trời ngã về phía tây, hoàng hôn trầm lắng, cả phòng sách chìm trong một mảnh âm u mờ ảo. Trì Thủ Chính đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng mơ hồ không rõ. Hạ Trạch nhỏ giọng gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Trì Thủ Chính đang thất thần bị tiếng gọi này đánh tỉnh, chậm rãi xoay người mở đèn phòng sách, hướng về phía Hạ Trạch cười cười: “Là Tiểu Trạch a.”
Dưới ngọn đèn màu ấm áp, bóng dáng Trì Thủ Chính thực cô độc. Hạ Trạch nhìn sắc mặt như bị rút hết sức sống của Trì Thủ Chính, trong lòng đau xót, bước nhanh tới: “Cữu cữu, tới giờ cơm rồi.”
Vóc dáng Hạ Trạch cao hơn Trì Thủ Chính một chút, ông vui mừng đánh giá, châm chước mở miệng: “Tiểu Trạch, con…”
Hạ Trạch biết Trì Thủ Chính định nói gì, liền đánh gảy: “Con biết mà, bất luận là ai, con đều hi vọng tra ra chân tướng đòi lại công đạo cho mẫu thân.”
Cậu nói thực rõ ràng, vẻ mặt kiên định, Trì Thủ Chính nhìn cậu, đưa tay vỗ vai phải Hạ Trạch, cảm khái nói: “Đúng là đứa trẻ ngoan.” Vô luận Trì Dĩ Hoành nói bao nhiêu với Trì Thủ Chính cũng không bằng một câu đơn giản này của Hạ Trạch. Trì Thủ Chính hoàn toàn yên tâm, an ủi nhìn Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành tựa vào cửa, hết thảy trước mắt làm khóe miệng anh khẽ cong lên. Phụ thân, Tiểu Trạch, còn cả anh nữa, bọn họ nhất định là một gia đình hạnh phúc. Nhìn thấy phụ thân cùng Tiểu Trạch có xu hướng tiếp tục tán gẫu, Trì Dĩ Hoành hợp thời xen vào: “Phụ thân, Tiểu Trạch, hai người không thấy đói sao?”
Trì Thủ Chính giật mình nhớ ra nguyên nhân Hạ Trạch tới tìm mình, nhất thời bật cười.
Không khí bữa cơm tối so với lúc trưa lại càng tốt hơn một chút. Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành tuy vẫn còn cố ý giữ khoảng cách, nhưng ba người vẫn thân thiết hệt như người một nhà. Hạnh phúc thản nhiên lan tràn khắp phòng ăn, hết thảy thực ấm áp. Sau khi dùng xong cơm tối, Trì phụ về phòng nghỉ ngơi, Hạ Trạch cũng rời đi. Trì Dĩ Hoành thừa dịp xung quanh không có ai đưa tay nhéo nhéo tay Hạ Trạch, Hạ Trạch liếc nhìn anh một cái, nhướng mi mỉm cười.
Nhận được tín hiệu, Trì Dĩ Hoành liền theo Hạ Trạch về phòng. Hạ Trạch dưới sự trợ giúp của anh cởi ra chiếc sơ mi trắng, lộ ra thân trên trắng nõn. Trải qua một ngày một đêm, dấu hôn trên người đã nhạt đi rất nhiều, nếu không nhìn kĩ chỉ tưởng là dấu muỗi cắn. So với những vết hôn nhàn nhạt thì vết bằm xanh đen trên vai trái có vẻ thật dữ tợn.
Trì Dĩ Hoành cẩn thận đưa tay xoa, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết bằm.
Hạ Trạch bị ngứa nghiêng đầu đi, vẻ mặt bỡn cợt nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, dùng khẩu hình nói‘cữu cữu’.
Trì Dĩ Hoành đột nhiên mỉm cười, đưa tay kéo cằm Hạ Trạch tới hôn một cái, tay kia đã bắt đầu nhanh lẹ cởi quần Hạ Trạch. Hạ Trạch giật mình trợn to mắt, kích động ngăn cản, phản ứng đầu tiên là khẩn trương nhìn về phía cửa.
Trì Dĩ Hoành nén cười nhéo mặt Hạ Trạch, nghiêm trang nói: “Trước khi bôi thuốc em không định tắm à?”
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành rất nhanh đã lột sạch Hạ Trạch, mở vòi nước để cậu ngồi vào trong bồn tắm lớn, bản thân mình thì không cởi kiện nào. Hạ Trạch quấy rối kéo kéo áo sơ mi Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành đang định giúp Hạ Trạch gội đầu, liền tiện tay búng trán cậu một cái, cảnh cáo nói: “Nhắm mắt lại, đừng nháo.”
Hạ Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng mặt. Trì Dĩ Hoành thật tránh lỗ tai Hạ Trạch xối ướt tóc, sau đó bôi dầu gội, bắt đầu nặng nẹ gội. Chỉ chốc lát, trên đầu Hạ Trạch cùng tay Trì Dĩ Hoành đều là bọt trắng. Có bọt theo lọn tóc chảy xuống mặt, Hạ Trạch định đưa tay lau. Trì Dĩ Hoành đã giành trước cầm khăn lau sạch sẽ, Hạ Trạch nhắm hai mắt chầm chậm quay về phía Trì Dĩ Hoành, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Vẻ mặt Trì Dĩ Hoành nhu hòa, bộ dáng Hạ Trạch lúc này làm anh nghĩ tới gì đó, thấp giọng hỏi: “Tiểu Trạch, em còn nhớ lúc bé anh tắm cho em không?”
Hạ Trạch mở mịt ‘a’ một tiếng, hiển nhiên là không nhớ rõ.
Trì Dĩ Hoành cười cười, cẩn thận giúp cậu xối sạch bọt xà bông trên đầu. Cả quá trình Hạ Trạch đều thực ngoan ngoãn phối hợp, bảo cúi đầu liền cúi đầu, bảo ngẩng đầu liền ngẩng đầu. Trì Dĩ Hoành nghĩ tới trước đây, cười cười: “Khi đó em cũng ngoan thế này thì tốt rồi.”
Thời điểm đó Trì Hân Vân đã qua đời vài năm, Hạ Trạch cũng ngày càng bất hòa với Trì gia. Mỗi lần Trì phụ muốn đưa Hạ Trạch về Trì gia chơi, Hạ Trạch đều khóc nháo ầm ĩ. Trì Dĩ Hoành nhớ rõ lần đó Hạ Trạch ở sau vườn nghịch một thân bùn đất, người hầu muốn tắm rửa, Hạ Trạch sống chết không chịu, ôm chặt món đồ chơi trong tay ngồi dưới đất gào khóc. Khi ấy phụ thân có việc ra ngoài, chỉ còn mình Trì Dĩ Hoành ở nhà. Nhóm người hầu dỗ Hạ Trạch không được, anh chỉ đành ra tay. Trì Dĩ Hoành dùng đủ biện pháp dụ dỗ hăm he, thực vất vả mới dụ được Hạ Trạch. Cả quá trình Hạ Trạch lăn qua lăn lại, không chỉ làm anh bị dính lây bùn đất, lúc thì đòi cái này lúc đòi cái kia, gội đầu thôi cũng khóc cả nửa ngày, quả thực so với chạy năm nghìn mét lúc học thể dục ở trường còn mệt hơn.
Trì Dĩ Hoành nói vậy, Hạ Trạch cũng nghĩ ra. Có chút xấu hổ liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, khi đó hình như là cậu cố ý gây sưc ép. Có lẽ Trì Dĩ Hoành bị cậu ầm ĩ đến phiền, lúc kì cọ đặc biệt dùng sức, da Hạ Trạch bị kì đến đỏ lên. Hạ Trạch lên án làm Trì Dĩ Hoành không khỏi mỉm cười. Khi đó anh quả thực không phải cố ý, chỉ là lần đầu tiên tắm cho con nít, không khỏi không nắm giữ được độ mạnh yếu.
Gội đầu xong thì chính là tắm rửa kì cọ, theo động tác Trì Dĩ Hoành, cậu nhỏ của Hạ Trạch không hề bất ngờ ngẩng đầu lên. Hạ Trạch cúi đầu nhìn, vẻ mặt vô tội nhìn Trì Dĩ Hoành. Ánh mắt Trì Dĩ Hoành u ám, đưa tay bọc lấy Tiểu Trạch bé nhỏ tràn đầy hưng phấn.
Hai người lăn qua lăn lại một hồi, đợi đến khi Hạ Trạch tắm xong đã là một giờ sau. Ngâm trong nước khá lâu làm làn da trắng nõn của Hạ Trạch ửng hồng sáng bóng. Thân trên xích lõa, chỉ mặc một cái quần dài thoải mái, ánh mắt mê mang thả chân ngồi bên giường chờ Trì Dĩ Hoành bôi thuốc.
Quá trình bôi thuốc có thể nói là khổ hình, Hạ Trạch cắn răng chịu đau, tâm tư kiều diễm từ trận tắm ban nãy đã sớm không còn bóng dáng. Bác sĩ đã dặn, nếu muốn thuốc phát huy hết công dụng thì phải mạnh tay xoa nắn. Trì Dĩ Hoành tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể cố an ủi: “Sắp xong rồi, cố nhịn một chút.”
Hạ Trạch cắn răng gật gật đầu.
Bôi thuốc xong, thu thập này nọ, Trì Dĩ Hoành liền không dám ở lâu, thời gian anh ở phòng Hạ Trạch đã khá lâu. Trước lúc đi còn không quên dặn dò: “Ngủ sớm một chút, không được nghịch di động, cũng không được chơi game.”
Hạ Trạch hư hỏng nhìn anh, ý chỉ nửa bên giường còn trống: “Anh họ không lưu lại sao?”
Trì Dĩ Hoành nhướng mi: “Em muốn thấy anh nửa đêm bị phụ thân đuổi ra à?”
Hạ Trạch bật cười, tiện đà nói: “Khi nào chúng ta mới nói cho cữu cữu biết?”
Trì Dĩ Hoành giúp cậu chỉnh chăn, cúi đầu một nhẹ một cái: “Chờ em thi đại học xong.”
“Ừm!”
Lúc rời khỏi phòng, Trì Dĩ Hoành thuận tay tắt đèn. Khép cửa lại muốn rời đi, không ngờ đụng Trì Thủ Chính đứng ở đầu kia hàng lang, vẻ mặt không nhận ra vui buồn, giọng điệu trầm thấp gọi: “Dĩ Hoành.”
Trái tim Trì Dĩ Hoành nảy lên, xoay người trấn định nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân, còn chưa ngủ sao?”
Trì Thủ Chính không trả lời Trì Dĩ Hoành mà chỉ nhìn chằm chằm phần cổ áo sơ mi, vị trí nút thắt thứ ba có nửa dấu răng như ẩn như hiện, là khi nãy lúc động tình Hạ Trạch nhịn không được cắn xuống. Vốn Hạ Trạch đã chọn vị trí có thể che đậy, chính là sau khi Trì Dĩ Hoành giúp Hạ Trạch bôi thuốc liền quên mất chuyện chỉnh lí lại quần áo bản thân.
Tay Trì Thủ Chính run lên, phỏng đoán trong đầu biến thành sự thật. Nghiệt tử này… Tiểu Trạch chỉ vừa mới trưởng thành… đủ loạn ý niệm ầm ầm hiện lên trong đầu, Trì Thủ Chính cố kị làm ầm ở đây sẽ bị Hạ Trạch nghe thấy, cố đè nén cơn giận dùng sức trừng Trì Dĩ Hoành, âm trầm nói: “Theo tới đây.”
Trì Dĩ Hoành cơ hồ ý thức được. Chuyện đã như vậy, anh ngược lại càng bình thản. Anh cùng Hạ Trạch vốn không định dấu phụ thân, chỉ vì kì thi đại học đã gần kề, anh không muốn Hạ Trạch phân tâm, vì thế mới dời lại sau này.
Trong phòng sách ở lầu ba, cách bàn làm việc, hai cha con trầm mặc đối diện.
Cả căn phòng bao phủ một tầng không khí áp lực, Trì Dĩ Hoành mở miệng trước: “Phụ thân, con cùng Tiểu Trạch…”
“Anh câm miệng!” Trì Thủ Chính tức giận gầm lên, hệt như một đống củi khô bị châm lửa. Ông run run chỉ Trì Dĩ Hoành, cơn giận không thể đè nén trào ra: “Anh có biết Tiểu Trạch là ai hay không? Nó là đứa con duy nhất của cô cô anh, là em trai anh. Anh không chăm sóc tốt cho nó thì tôi, thế nhưng lại…”
Trì Thủ Chính càng nói càng giận, liền tóm lấy điện thoại đặt trên bàn quăng về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành tự biết bản thân đuối lý, tránh mặt đi để điện thoại đập vào vai.
“Anh còn dám trốn!” Trì Thủ Chính bị động tác né tránh của Trì Dĩ Hoành chọc sôi gan, phẫn nộ nói.
Trì Dĩ Hoành thầm cười khổ, vẻ mặt thản nhiên: “Phụ thân tức giận con hiểu, cứ phát giận lên người con. Chỉ là Tiểu Trạch sắp thi đại học rồi, con không muốn để em ấy phân tâm.” Ngụ ý là phụ thân cứ đánh, nhưng đừng đánh ở những chỗ Hạ Trạch có thể nhìn thấy. Chuyện này chúng ta lén xử lý là tốt rồi, không nên liên lụy tới Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành còn chưa nói hết lời thì cơn giận của Trì Thủ Chính lại càng dâng cao.
“Anh cũng biết Tiểu Trạch sắp thi đại học, anh cũng biết nó chỉ mới mười tám tuổi, anh thì không sao, nhưng Tiểu Trạch thì sao? Nó hiện giờ cái gì cũng không hiểu, tương lai nếu nó hiểu được thì anh làm sao vây giờ? Tôi đã nói sao nhiều năm vậy cũng không thấy anh mang bạn gái về, hóa ra anh… anh…” Trì Thủ Chính nói tới đây thì lại quét nhìn một vòng, tóm đại lấy một thứ.
Trì Dĩ Hoành tinh mắt nhanh miệng nhắc nhở: “Phụ thân, đó là ảnh chụp chung của phụ thân với cô cô a.”
Trì Thủ Chính nghẹn lời, buông khung hình tóm lấy ống đựng bút ném lên người Trì Dĩ Hoành. Cũng may nhớ tới lời nhắc nhở của Trì Dĩ Hoành ban này, cố ý chỉnh góc độ thấp, không đập phải những chỗ dễ phát hiện.
“Anh nói anh thích đàn ông cũng tính đi, tìm ai không tìm, cho dù là nhóc con Mặc Chính kia cũng được. Sao anh lại có thể tìm Tiểu Trạch, anh sao có thể… phụ lòng cô cô đã qua đời của anh như vậy.”
Trì Dĩ Hoành cuối cùng cũng phát hiện, mặc kệ phụ thân bình thường tỏ ra trầm ổn cơ trí thế nào, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hạ Trạch thì liền bộc tộ tâm tình bình thường nhất của bậc cha mẹ. Không biết có phải anh cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ mang tới kích thích quá lớn hay không, toàn bộ lực chú ý của phụ thân đều đặt lên người Hạ Trạch, hoàn toàn không trách móc vấn đề tính hướng.
Trì Dĩ Hoành ước chừng cơn giận của phụ thân đã phát tiết không sai biệt lắm, trước lúc ông cơn giận một lần nữa dâng trào, lập tức mở miệng nói: “Phụ thân, con nghĩ ngài nên nghe con giải thích một chút.”
“Giải thích cái gì? Giải thích tôi bảo anh chiếu cố Tiểu Trạch, kết quả anh thừa dịp nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện liền dụ dỗ nó?” Trì Thủ Chính oán hận nói.
Trì Dĩ Hoành không phản bác những lời này, vốn chính là anh động tâm tư trước. Chính là, Trì Dĩ Hoành đối mặt với Trì Thủ Chính kiên định nói: “Con yêu Tiểu Trạch, con muốn cùng em ấy ở cùng một chỗ. Ý niệm này không phải một phút hưng trí, cũng không phải bị ai khác ảnh hượng, chỉ bởi vì em ấy là Hạ Trạch, con yêu em ấy, không muốn buông tay để sau này phải tiếc nuối.”
“Anh không tiếc nuối, nhưng Tiểu Trạch thì sao? Nó chỉ mới trưởng thành, thậm chí còn chưa hiểu tình yêu nam nữ là gì, anh có để nó chọn lựa sao?”
Này chính là điểm Trì Thủ Chính khó tiếp nhận nhất. Trì Dĩ Hoành thích đàn ông, vấn đề này tuy làm ông phức tạp, nhưng có lần come out ầm ĩ quá mức của Mặc Chính năm đó nên cũng không quá khó để tiếp nhận. Điều ông không thể tiếp nhận chính là Trì Dĩ Hoành lại thích Hạ Trạch. Nếu Hạ Trạch đã tốt nghiệp đại học, có trải nghiệm xã hội, cả hai đều hiểu bản thân muốn gì thì ông đánh chửi một trận rồi mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện giờ Hạ Trạch chỉ mới trưởng thành, nó hiểu được cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ có ý nghĩa gì sao? Sau này trưởng thành rồi liệu có hối hận về lựa chọn này hay không? Nếu Hạ Trạch là con ông, cho dù vấp ngã cũng không sao, cho dù nhân sinh nó cứ quanh co cũng không quan trọng. Nhưng Hạ Trạch lại chính là đứa nhỏ duy nhất Hân Vân lưu lại, ông không thể cứ mặc nó đi sai đường.
Mấy vấn đề này cứ đè nặng trong lòng, làm ông cứ nhìn thấy Trì Dĩ Hoành liền tức giận muốn đập một trận.
Mà những điều này đồng dạng cũng đè nặng trái tim Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt anh trầm xuống, đang định mở miệng thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Hạ Trạch không biết ở bên ngoài nghe bao lâu, vẻ mặt thực lo lắng nhìn Trì Thủ Chính.
“Cữu cữu.” Hạ Trạch giống như đứa nhỏ làm sai chuyện nhỏ giọng gọi.
Trì Thủ Chính có thể quắc mắt trừng Trì Dĩ Hoành, nhưng lại không có cách nào phát tiết với Hạ Trạch. Cố gắng áp chế cơn giận, ra vẻ hiền từ nói: “Tiểu Trạch, có việc gì sao?”
Hạ Trạch lắc đầu, vừa nhìn Trì Thủ Chính vừa chầm chậm nhích tới bên cạnh Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành bất chấp phản ứng phụ thân, quay đầu thấp giọng nói: “Trở về ngủ đi, nghe lời.”
Hạ Trạch mím môi không nói gì. Động tĩnh trên lầu quá lớn, cơn thịnh nộ của cữu cữu cho dù ở dưới lầu cũng nghe thấy rõ mồn một. Cậu biết cữu cữu nhất định rất giận, lúc này cậu không muốn để Trì Dĩ Hoành chống đỡ một mình, cậu muốn hai người cùng nhau gánh vác. Hạ Trạch kiên định vươn tay cầm tay Trì Dĩ Hoành, nắm thật chặt, không để anh có cơ hội giãy ra.
Động tác của Hạ Trạch làm trái tim Trì Dĩ Hoành thoáng chốc giống như được ngâm nước nóng, thực ấm áp, trướng đầy. Anh dùng sức nắm trở lại, mười ngón tay đan xen, cùng nhìn về phía Trì Thủ Chính.
__________
Hoàn
/85
|