Chương 13: Ngự Ban Bảo Thước
“Thần Tiêu Dật Hiên tham kiến Hoàng Thượng” Buổi sáng vừa mới đánh Thái tử, buổi chiều đã bị Hoàng Thượng gọi vào cung triệu kiến, Dật Hiên linh cảm có chuyện chẳng lành, quả nhiên
“Nghe nói, sáng hôm nay, Thái tử nói năng lỗ mãng bị Thái phó thay Trẫm giáo huấn một phen?”.
“Thần không dám!”
Không ngoài dự liệu, đánh nhi tử, lão tử tìm đến mình tính sổ. Tiêu Dật Hiên không dám nhiều lời, thành thật quỳ cung kính bẩm.
“Không dám? Trẫm thấy ngươi chuyện gì cũng dám làm”.
“Thần biết tội” Hoàng Thượng sắp nổi giận, Dật Hiên nhanh chóng nhận sai. “Người đâu, kéo Tiêu đại nhân ra ngoài đánh năm mươi roi” nghe phán quyết, Dật Hiên mông ẩn ẩn đau, cũng biết hiện tại không thể phản kháng liền ngoan ngoãn đứng dậy theo thái giám đi ra ngoài. Nhìn Dật Hiên thành thật đi lĩnh phạt, Hoàng đế lại suy ngẫm về chuyện sáng hôm nay.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng” Hiên ca ca vừa đi, Đông Phương Ninh liền chạy đến Ngự thư phòng. Một lúc lâu không nghe phụ hoàng miễn lễ, Đông Phương Ninh biết nhất định người vì chuyện ngày hôm nay mà sinh khí, liền thành thật quỳ thẳng tắp.
Đứa con đoan chính quỳ, Đông Phương Khôn có cảm giác bất đắc dĩ. Đứa con này, lúc cần nó không hiểu chuyện nó lại cực thông tuệ, mọi việc được giao đều hoàn thành rất tốt. Lúc cần nó chín chắn lại xử sự vô cùng trẻ con. Tựa như chuyện ngày hôm nay, thân làm quân chủ phải có lòng khoan dung đại lượng, mưu cầu đại cuộc, phải học được hỉ nộ ái ố không lộ ra mặt mới dễ dàng thuần phục thần tử nhưng Ninh nhi đều làm ngược lại. Tiêu Dật Hiên kia rất có tài, chính mình muốn bồi dưỡng hắn vì Ninh nhi tạo lập hiền thần mà nó lại ở thư phòng cùng hắn xung đột, không ra thể thống gì.
Nghĩ đến Tiêu Dật Hiên, người này to gan lớn mật, mỗi lần gặp mặt lại cho mình một trận kinh ngạc, phải hảo hảo rèn giũa, nắm chặt trong tay không khoé lại thành đại hoạ.
“Biết vì sao phạt con quỳ?”
“Nhi thần biết sai, nhi thần hôm nay làm việc lỗ mãng, không nên chống đối Thái Phó”.
Quỳ lâu, đầu gối tê rần, phía sau đau nhức, Đông Phương Ninh nhanh chóng nhận lỗi.
“Biết là tốt, về sau phải cư xử đúng mực. Tiêu Dật Hiên kia là một nhân tài, không được vì thành kiến cá nhân mà đối nghịch. Chuyện ngày hôm nay, hắn ta có chút quá phận, phụ hoàng sẽ xử lý hắn, con lui xuống trước đi”.
Gặp phụ hoàng hiểu lầm mình đến đây cáo trạng, Đông Phương Ninh không biết làm sao giải thích.
“Sao còn không đi?” đứa con vẫn quỳ không đứng dậy, Đông Phương Khôn nhíu mày, không lẽ nó không chịu dễ dàng bỏ qua chuyện này.
“Phụ hoàng, chuyện ngày hôm nay là lỗi của Ninh nhi, người đừng trách Hiên ca ca”.
Một lời khiến Đông Phương Khôn thất thần: “Đây là tình huống gì? Đây là lời nói của đứa con có thù tất báo?”.
“Phụ hoàng, Thái Phó kia chính là Hiên ca ca mà Ninh nhi đã tìm kiếm suốt sáu năm qua”.
Dật Hiên lĩnh phạt xong trở về, Đông Phương Khôn mới hồi phục tinh thần. Năm mươi roi kia là thái giám dùng thước đánh xuống, cách mấy lớp quần áo, Dật Hiên cảm nhận đau đớn còn chưa bằng cả năm đình trượng.
“Trẫm luôn thưởng phạt phân minh, có tội sẽ phạt, có công ắt thưởng. Trẫm ngày hôm nay ban cây thước này cho khanh cũng là giao quyền quản giáo Thái tử, chỉ cần là Thái Tử ở thư phòng gây chuyện, bất luận nguyên nhân, Trẫm cũng không xen vào”
“Thần lĩnh chỉ tạ ơn” tiếp nhận thước, Dật Hiên thầm mắng: “Mới vừa đánh con của ngươi, ngươi liền gọi ta đến giáo huấn rồi lại nói “con ta người cứ tuỳ tiện đánh, ta sẽ không làm khó dễ”, tin lời người nói nhất định là kẻ ngốc.
(Thích mấy cái suy nghĩ của anh Hiên ghê á)
“Thần có một yêu cầu quá đáng, mong Hoàng Thượng ân chuẩn. Chuyện thần biết võ nghệ xin Hoàng thượng tạm thời đừng cho phụ thân thần biết”.
Cự tuyệt ở lại cung dùng bữa cùng Thái tử, Dật Hi vừa đi vừa nghĩ về chuyện sáng nay, chính mình đối với người này cũng chấp niệm khó phai.
“Dật Hi, nói cho ngươi tin tốt lành, phụ hoàng nói văn thơ của ta quá kém nghĩ phải rèn luyện thêm, cho nên từ hôm nay bốn vị Thái Phó thì Hiên ca ca đến hai ngày, ba vị còn lại chỉ đến một ngày.
Ở nhà dưỡng thương hai ngày, vừa vào cung, Đông Phương Ninh đã vội khoe khoang. Vốn hai năm trước, Thái tử bị yêu cầu một mình học tập cùng các Thái Phó nhưng hắn sống chết không chịu một mình mỗi ngày phải đối mặt với ba lão già cỗ hủ, nhất định kéo Dật Hi học chung, Hoàng Thượng mềm lòng đành chìu theo ý hắn.
“Cái gì Hiên ca ca?”.
“Chính là Hiên ca ca a, chính là…” nhớ tới lời phụ hoàng nói Hiên ca ca không muốn để Tiêu tướng quân biết hắn là cậu thiếu niên năm đó. Là Hiên ca ca yêu cầu, Đông Phương Ninh dĩ nhiên tuân thủ, lời sắp nói ra liền thu lại.
“Thì chính là vị ca ca mới thừa nhận của ngươi, Tiêu Dật Hiên Tiêu Thái Phó”.
“Tiêu Dật Hiên? Ngươi sao lại gọi hắn là Hiên ca ca?” cứ ngỡ Thái tử nhắc đến người kia, không ngờ lại…vui sướng bỗng hoá tức giận.
“Tại sao ta không thể gọi? Ngươi đừng nhỏ mọn như thế, ngươi có biết bao nhiêu ca ca, ta gọi một người có sao đâu?” Nghĩ đến Hiên ca ca là huynh đệ ruột thịt với Dật Hi, Đông Phương Ninh có chút bất bình. Đông Phương Ninh biết từ ngày đó của sáu năm trước vẫn tâm niệm Hiên ca ca không chỉ có mình hắn mà còn có người đã từ nỏ cùng mình lớn lên, cùng nhau vượt qua hiểm cảnh Dật Hi ca ca.
“Đông Phương Ninh, ta muốn ngươi hiểu rõ một chuyện, Tiêu Dật Hiên kia không phải ca ca của ta, Tiêu gia chúng ta không có thừa nhận hắn”.
Thái tử thế nhưng dùng kia ba từ đó để xưng hô hắn ta, Dật Hi vô cùng tức giận, chỉ mới sáu năm, Thái tử đã muốn quên rồi sao?”.
“Tiêu Dật Hi, ngươi đừng ở trong mà không biết hưởng, sớm muộn gì có ngươi sẽ hối hận”
“Đến một ngày biết được Hiên ca ca chính là ngươi thân ca ca, ta xem ngươi phản ứng thế nào?” Đông Phương Ninh trộm nghĩ.
“Đông Phương Ninh, ta nhìn lầm ngươi. Người kia đã cho người uống mê hồn dược gì mà ngươi thành người vong ân phụ nghĩa”.
“Ta không có
“Ngươi có”
Không hề ý thức Tống Thái Phó đứng ở ngoài cửa, Đông Phương Ninh và Dật Hi không phân lớn nhỏ, cãi loạn cả lên.
“Thần tham kiến Thái tử điện hạ.”.
“Thái Phó xin đứng lên”.
“Thần không dám, thần có tội. Đều là thần vô năng không có dạy dỗ tốt mới khiến cho Thái tử lấy lòng tiểu nhân cùng người khác tranh chấp, mới khiến cho Tiêu công tử không nhớ thân phận dĩ hạ phạm thượng”.
“Thái Phó” Đông Phương Ninh ghét nhất là vị Tống Thái Phó này, đầy một bụng nho giáo, lễ nghĩa, trung quân ái quốc.
“Thái Phó xin mời đứng dậy, Ninh nhi đã biết, về sau sẽ chú ý” đem Thái Phó đỡ dậy nhìn Dật Hi có chút bất đắc dĩ.
Bực tức chính mình bị phạt đứng cho tới trưa, Dật Hi bất tri bất giác đã muốn về tới phủ, cảm giác không khí có chút kì quái.
“Dư bá, đã xảy ra chuyện gì? Nhị ca lại phát bệnh sao?” Gặp Dư bá dẫn tiễn đại phu ra cửa, Dật Hi ngăn lại hỏi.
“Tứ thiếu gia đã trở lại, ngươi mau đi xem một chút. Hôm nay Tướng quân cùng Đại thiếu gia bị ám sát, Đại thiếu gia bị thương không nhẹ”. Đăng bởi: admin
“Thần Tiêu Dật Hiên tham kiến Hoàng Thượng” Buổi sáng vừa mới đánh Thái tử, buổi chiều đã bị Hoàng Thượng gọi vào cung triệu kiến, Dật Hiên linh cảm có chuyện chẳng lành, quả nhiên
“Nghe nói, sáng hôm nay, Thái tử nói năng lỗ mãng bị Thái phó thay Trẫm giáo huấn một phen?”.
“Thần không dám!”
Không ngoài dự liệu, đánh nhi tử, lão tử tìm đến mình tính sổ. Tiêu Dật Hiên không dám nhiều lời, thành thật quỳ cung kính bẩm.
“Không dám? Trẫm thấy ngươi chuyện gì cũng dám làm”.
“Thần biết tội” Hoàng Thượng sắp nổi giận, Dật Hiên nhanh chóng nhận sai. “Người đâu, kéo Tiêu đại nhân ra ngoài đánh năm mươi roi” nghe phán quyết, Dật Hiên mông ẩn ẩn đau, cũng biết hiện tại không thể phản kháng liền ngoan ngoãn đứng dậy theo thái giám đi ra ngoài. Nhìn Dật Hiên thành thật đi lĩnh phạt, Hoàng đế lại suy ngẫm về chuyện sáng hôm nay.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng” Hiên ca ca vừa đi, Đông Phương Ninh liền chạy đến Ngự thư phòng. Một lúc lâu không nghe phụ hoàng miễn lễ, Đông Phương Ninh biết nhất định người vì chuyện ngày hôm nay mà sinh khí, liền thành thật quỳ thẳng tắp.
Đứa con đoan chính quỳ, Đông Phương Khôn có cảm giác bất đắc dĩ. Đứa con này, lúc cần nó không hiểu chuyện nó lại cực thông tuệ, mọi việc được giao đều hoàn thành rất tốt. Lúc cần nó chín chắn lại xử sự vô cùng trẻ con. Tựa như chuyện ngày hôm nay, thân làm quân chủ phải có lòng khoan dung đại lượng, mưu cầu đại cuộc, phải học được hỉ nộ ái ố không lộ ra mặt mới dễ dàng thuần phục thần tử nhưng Ninh nhi đều làm ngược lại. Tiêu Dật Hiên kia rất có tài, chính mình muốn bồi dưỡng hắn vì Ninh nhi tạo lập hiền thần mà nó lại ở thư phòng cùng hắn xung đột, không ra thể thống gì.
Nghĩ đến Tiêu Dật Hiên, người này to gan lớn mật, mỗi lần gặp mặt lại cho mình một trận kinh ngạc, phải hảo hảo rèn giũa, nắm chặt trong tay không khoé lại thành đại hoạ.
“Biết vì sao phạt con quỳ?”
“Nhi thần biết sai, nhi thần hôm nay làm việc lỗ mãng, không nên chống đối Thái Phó”.
Quỳ lâu, đầu gối tê rần, phía sau đau nhức, Đông Phương Ninh nhanh chóng nhận lỗi.
“Biết là tốt, về sau phải cư xử đúng mực. Tiêu Dật Hiên kia là một nhân tài, không được vì thành kiến cá nhân mà đối nghịch. Chuyện ngày hôm nay, hắn ta có chút quá phận, phụ hoàng sẽ xử lý hắn, con lui xuống trước đi”.
Gặp phụ hoàng hiểu lầm mình đến đây cáo trạng, Đông Phương Ninh không biết làm sao giải thích.
“Sao còn không đi?” đứa con vẫn quỳ không đứng dậy, Đông Phương Khôn nhíu mày, không lẽ nó không chịu dễ dàng bỏ qua chuyện này.
“Phụ hoàng, chuyện ngày hôm nay là lỗi của Ninh nhi, người đừng trách Hiên ca ca”.
Một lời khiến Đông Phương Khôn thất thần: “Đây là tình huống gì? Đây là lời nói của đứa con có thù tất báo?”.
“Phụ hoàng, Thái Phó kia chính là Hiên ca ca mà Ninh nhi đã tìm kiếm suốt sáu năm qua”.
Dật Hiên lĩnh phạt xong trở về, Đông Phương Khôn mới hồi phục tinh thần. Năm mươi roi kia là thái giám dùng thước đánh xuống, cách mấy lớp quần áo, Dật Hiên cảm nhận đau đớn còn chưa bằng cả năm đình trượng.
“Trẫm luôn thưởng phạt phân minh, có tội sẽ phạt, có công ắt thưởng. Trẫm ngày hôm nay ban cây thước này cho khanh cũng là giao quyền quản giáo Thái tử, chỉ cần là Thái Tử ở thư phòng gây chuyện, bất luận nguyên nhân, Trẫm cũng không xen vào”
“Thần lĩnh chỉ tạ ơn” tiếp nhận thước, Dật Hiên thầm mắng: “Mới vừa đánh con của ngươi, ngươi liền gọi ta đến giáo huấn rồi lại nói “con ta người cứ tuỳ tiện đánh, ta sẽ không làm khó dễ”, tin lời người nói nhất định là kẻ ngốc.
(Thích mấy cái suy nghĩ của anh Hiên ghê á)
“Thần có một yêu cầu quá đáng, mong Hoàng Thượng ân chuẩn. Chuyện thần biết võ nghệ xin Hoàng thượng tạm thời đừng cho phụ thân thần biết”.
Cự tuyệt ở lại cung dùng bữa cùng Thái tử, Dật Hi vừa đi vừa nghĩ về chuyện sáng nay, chính mình đối với người này cũng chấp niệm khó phai.
“Dật Hi, nói cho ngươi tin tốt lành, phụ hoàng nói văn thơ của ta quá kém nghĩ phải rèn luyện thêm, cho nên từ hôm nay bốn vị Thái Phó thì Hiên ca ca đến hai ngày, ba vị còn lại chỉ đến một ngày.
Ở nhà dưỡng thương hai ngày, vừa vào cung, Đông Phương Ninh đã vội khoe khoang. Vốn hai năm trước, Thái tử bị yêu cầu một mình học tập cùng các Thái Phó nhưng hắn sống chết không chịu một mình mỗi ngày phải đối mặt với ba lão già cỗ hủ, nhất định kéo Dật Hi học chung, Hoàng Thượng mềm lòng đành chìu theo ý hắn.
“Cái gì Hiên ca ca?”.
“Chính là Hiên ca ca a, chính là…” nhớ tới lời phụ hoàng nói Hiên ca ca không muốn để Tiêu tướng quân biết hắn là cậu thiếu niên năm đó. Là Hiên ca ca yêu cầu, Đông Phương Ninh dĩ nhiên tuân thủ, lời sắp nói ra liền thu lại.
“Thì chính là vị ca ca mới thừa nhận của ngươi, Tiêu Dật Hiên Tiêu Thái Phó”.
“Tiêu Dật Hiên? Ngươi sao lại gọi hắn là Hiên ca ca?” cứ ngỡ Thái tử nhắc đến người kia, không ngờ lại…vui sướng bỗng hoá tức giận.
“Tại sao ta không thể gọi? Ngươi đừng nhỏ mọn như thế, ngươi có biết bao nhiêu ca ca, ta gọi một người có sao đâu?” Nghĩ đến Hiên ca ca là huynh đệ ruột thịt với Dật Hi, Đông Phương Ninh có chút bất bình. Đông Phương Ninh biết từ ngày đó của sáu năm trước vẫn tâm niệm Hiên ca ca không chỉ có mình hắn mà còn có người đã từ nỏ cùng mình lớn lên, cùng nhau vượt qua hiểm cảnh Dật Hi ca ca.
“Đông Phương Ninh, ta muốn ngươi hiểu rõ một chuyện, Tiêu Dật Hiên kia không phải ca ca của ta, Tiêu gia chúng ta không có thừa nhận hắn”.
Thái tử thế nhưng dùng kia ba từ đó để xưng hô hắn ta, Dật Hi vô cùng tức giận, chỉ mới sáu năm, Thái tử đã muốn quên rồi sao?”.
“Tiêu Dật Hi, ngươi đừng ở trong mà không biết hưởng, sớm muộn gì có ngươi sẽ hối hận”
“Đến một ngày biết được Hiên ca ca chính là ngươi thân ca ca, ta xem ngươi phản ứng thế nào?” Đông Phương Ninh trộm nghĩ.
“Đông Phương Ninh, ta nhìn lầm ngươi. Người kia đã cho người uống mê hồn dược gì mà ngươi thành người vong ân phụ nghĩa”.
“Ta không có
“Ngươi có”
Không hề ý thức Tống Thái Phó đứng ở ngoài cửa, Đông Phương Ninh và Dật Hi không phân lớn nhỏ, cãi loạn cả lên.
“Thần tham kiến Thái tử điện hạ.”.
“Thái Phó xin đứng lên”.
“Thần không dám, thần có tội. Đều là thần vô năng không có dạy dỗ tốt mới khiến cho Thái tử lấy lòng tiểu nhân cùng người khác tranh chấp, mới khiến cho Tiêu công tử không nhớ thân phận dĩ hạ phạm thượng”.
“Thái Phó” Đông Phương Ninh ghét nhất là vị Tống Thái Phó này, đầy một bụng nho giáo, lễ nghĩa, trung quân ái quốc.
“Thái Phó xin mời đứng dậy, Ninh nhi đã biết, về sau sẽ chú ý” đem Thái Phó đỡ dậy nhìn Dật Hi có chút bất đắc dĩ.
Bực tức chính mình bị phạt đứng cho tới trưa, Dật Hi bất tri bất giác đã muốn về tới phủ, cảm giác không khí có chút kì quái.
“Dư bá, đã xảy ra chuyện gì? Nhị ca lại phát bệnh sao?” Gặp Dư bá dẫn tiễn đại phu ra cửa, Dật Hi ngăn lại hỏi.
“Tứ thiếu gia đã trở lại, ngươi mau đi xem một chút. Hôm nay Tướng quân cùng Đại thiếu gia bị ám sát, Đại thiếu gia bị thương không nhẹ”. Đăng bởi: admin
/70
|