Chương 68: Tự phạt
Cố Viêm chậm rãi thu hồi công lực, lòng không rõ tư vị, hắn có lẽ nên vui vui mừng vì thống khổ suốt bao năm qua đã được hoá giải. Người kia trong lúc hắn luyện công lặng lẽ rời đi, khoảng nửa canh giờ sau quay trở về, ném trước mặt hắn một quyển tâm pháp – Nhật Nguyệt Tinh Thần.
“Đem nó cho ngươi, một là xem như ta làm nhân chứng đã truyền thụ cho ngươi, hai là chứng tỏ ta không luyến tiếc, giữ vững lời hứa. Nhật Nguyệt Tinh Thần, ngươi chỉ có thể sử dụng một lần này. Nếu không phải quái nhân chỉ cho phép một mình ngươi tiếp cận, ta cũng sẽ không truyền thụ nó cho ngươi. Thương tích trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi chữa trị hoàn toàn. Chỉ hy vọng ngươi đem những lời ta đã nói khắc sâu vào trong lòng.”
“Tịnh tâm!” – Mắt thấy Cố Viêm sau khi luyện công bắt đầu thất thần, Dật Hiên bất đắc dĩ lớn tiếng nhắc nhở.
“Vừa rồi ta tập luyện hút không ít nội lực của ngươi, ngươi hút trở về đi.”- Cố Viêm có chút xấu hổ, người trước mặt so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi mà ngạo khí, cường đại hơn hắn rất nhiều.
“Không cần, nó vốn chẳng phải của ta, nhiều hay ít lại chẳng có gì khác biệt? Ngươi luyện tập đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi cho tốt. Tuy quái nhân cho phép ngươi tới gần, chuyện hút công lực của hắn cũng không dễ dàng, có thể bị phản kích, nên chuẩn bị cho tốt.”
“Chờ một chút!” – Cố Viêm do dự cũng liền quỳ xuống nói.
“Ngươi đã truyền thụ võ nghệ, Cố Viêm nên bái ngươi làm sư.”
“Ta so với ngươi nhỏ tuổi hơn.”
“Không ngại, Viêm mỗ cam nguyện bái ngươi làm sư, vạn nhất có ngày Viêm mỗ làm sai lời hứa, ngươi phải thanh lý môn hộ, sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.”
Dật Hiên nhìn thẳng Cố Viêm thật lâu rồi nói: “Đệ tử lớn nhất của ta mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất cũng vừa mười tuổi, ngươi xác định sẽ làm sư đệ của chúng?”
“…”
Cuối cùng, Cố Viêm rối rắm bước vào cấm địa. Mọi người vẫn gọi người đó là quái nhân, nhưng thật sự hắn là sư ông của Cố Viêm – là tiền nhiệm cốc chủ.
Cố Viêm đứng trước sư ông hít sâu một hơi. Hôm nay hắn không chỉ kết thúc sinh mạng của người, mà còn kết thúc cả những chuỗi ngày điên loạn, lấy lại cho người thanh tĩnh lẫn tôn nghiêm.
Hoàn toàn không có trở ngại như tưởng tượng, làm cho người khác hoài nghi, mười năm chỉ như một giấc mộng thoáng qua. Cố Viêm ôm lấy sư ông đã không còn sinh cơ, lòng ngổn ngang cảm xúc. Hắn gọi một tiếng “Sư ông”. Người liền gọi hắn một tiếng “Viêm nhi”, còn có hai câu: “Thực xin lỗi”, “Đa tạ”.
Xác nhận người đã tạ thế, Cố Viêm đặt người nằm ngay ngắn dưới đất, cúi đầu lại ba lạy, rồi xoay người rời đi. Đối với người trước mặt đã đem cho hắn thống khổ suốt mười năm, phải đem cả thê tử của mình đánh mất trong tay kẻ khác, Cố Viêm thật nên oán hận.
Nhưng hiện tại tất cả đều hoá thành mây khói. Kỳ thật, sư ông so với hắn càng thống khổ, càng tuyệt vọng hơn. Sư ông rốt cuộc đã có thể an lòng ra đi, mà Cố Viêm gắt gao nắm chặt tay mình, trong lòng không khỏi hoài nghi Bạch ngân tu la vương kia là cố ý đi? Không chỉ là bởi vì sư ông chỉ để một mình mình tiếp cận mà truyền thụ loại võ công này. Công lực suốt cả đời sư ông, công lực của Đại sư bá, Tam thư thúc, còn cả công lực suốt mười năm tu luyện rồi lại mất đi của chính mình, hiện tại đều nằm trong tay mình. Cố Viêm có một khắc hoài nghi hiện tại mình so với Dật Hiên có khi nào sẽ mạnh hơn không? Không bằng tìm một cơ hội tỷ thí một phen? Nhiều năm như vậy mới có thể luyện tập võ nghệ bình thường, Cố Viêm có chút chờ mong. Cố viêm cũng không biết rằng, Dật Hiên khi trở về phòng, nhớ lại bộ dáng ngượng ngùng của hắn mà sầu khổ lại cười rộ lên. Dật Hiên thật sự rất thưởng thức tài năng của Cố Viêm, càng nguyện cùng hắn trở thành sinh tử chi giao. Hắn nghĩ muốn chờ, chờ đến một ngày Cố Viêm đạt đến đỉnh cao của võ học, cùng hắn tỷ thí, tiêu dao giang hồ.
Nhưng mà, đẩy cửa ra, hết thảy mơ màng tan thành mây khói.
“Nhị ca!”
Nhị ca sắc mặt xanh mét, Dật Hiên quyết định nên “ngoan” một chút sẽ tốt hơn.
“Ta chỉ vừa ra ngoài lấy thuốc, ngươi liền mất dạng, đúng là không đánh không được.”
Dật Phong vừa rồi trở về phòng không thấy Dật Hiên đâu, lòng lo sợ không thôi. May mắn nghe được Tứ đệ đến phòng luyện công cùng Cố Viêm, nếu không Dật Phong không xác định được mình thật sẽ nổi điên hay không? Tình cảnh năm đó, vừa tỉnh dậy phát hiện Tứ đệ đã biến mất, Dật Phong không thể thừa nhận thêm lần thứ hai. Cho dù hiện tại khó lòng xảy ra, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Không… không phải… không phải đại sự quan trọng hơn sao? Hiên nhi… Hiên nhi đem Nhật tguyệt tinh thần truyền cho Cố Viêm. Như vậy, chuyện quái nhân sớm ngày được giải quyết… Aaaa… Nhị ca…”
Không để ý tới lời Dật Hiên giải thích, Dật Phong ấn Dật Hiên xuống giường, cái gì Nhật Nguyệt Tinh Thần, cái gì quái nhân, tức nghẹn trong lòng Dật Phong, hiện tại thoa thuốc mới chính là đại sự. Nhưng mà…
“Nhị ca, Hiên nhi không cần thoa thuốc.”
“Ngươi nói cái gì?” – Dật Phong nắm lấy quần áo Dật Hiên nheo mắt hỏi.
“Hiên nhi đáng bị phạt, không dám thoa thuốc.” – Cúi đầu lảng tránh ánh mắt Nhị ca, Dật Hiên thấp giọng nói.
“Cái gì đáng! Là ai nói? Ngươi nằm yên cho ta!”
Cảm giác được cơn giận của Nhị ca sắp bùng phát, Dật Hiên nhanh miệng giải thích.
“Nhị ca, Nhị ca, thương thế kia là để cho phụ thân xem mà, thoa thuốc rồi sẽ không dọa được người, vạn nhất phụ thân không đau lòng Hiên nhi nữa, không phải rất oan uổng sao?” – Nói xong, Dật Hiên run rẩy chờ phản ứng của Nhị ca, chỉ thấy sắc mặt huynh ấy biến đổi liên hồi.
“Quả thật là đáng, đau chết ngươi luôn đi.”
Bất đắc dĩ buông lọ thuốc trong tay, Dật Phong dở khóc dở cười. Hắn rõ ràng nên đau lòng, hắn cũng thật sự đang rất đau lòng, nhưng vì cái gì hiện tại nghĩ đến Tứ đệ đang rất đau, trong lòng liền cảm thấy rất hả dạ.
“Nhị ca, phụ thân đã lập lời thề, Hiên nhi nếu còn dám vận dụng ma công, sẽ đem Hiên nhi trục xuất khỏi gia môn, không hỏi nguyên do, đánh chết Hiên nhi. Nhị ca…”
Vừa rồi còn bộ dáng ngạo nghễ vui đùa nhưng giờ khắc này, Dật Hiên nhịn không được ở Nhị ca trước lộ ra vẻ yếu ớt, kinh hoảng, tuyệt vọng…
“Sẽ không, phụ thân không phải người không nói lí lẽ. Hiên nhi đừng suy nghĩ miên man, phụ thân rất luyến tiếc Hiên nhi.”
Dật Phong đem Tứ đệ ôm vào lòng, thiếu niên cao lớn lại như hài tử bấu víu tìm một nơi an ủi.
“Luyến tiếc sao? Năm đó Đại ca bị vây ngoài thành, phụ thân cũng có thể bỏ mặc. Năm đó Nhị ca còn chút hơi tàn muốn lần cuối gặp mặt, phụ thân cũng làm ngơ,…”
“Nhị ca ở cùng Hiên nhi một lát đi.”
Dật Phong thực kinh ngạc, trong giây lát liền thoải mái cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, không thoa thuốc cũng phải nghỉ ngơi cho tốt. Nếu phụ thân thật sự thực hiện lời thề, trục xuất Hiên nhi khỏi gia môn, Nhị ca sẽ cùng Hiên nhi lưu lạc thiên nhai, Hiên nhi phải hứa không được tự ý chạy trốn mất.”
Vốn là lòng đầy phiền muộn, Dật Hiên lại trở nên an ổn, tựa vào lòng Nhị ca say ngủ một đêm. Thậm chí đến sáng ngày thứ hai bị thanh âm huyên náo làm tỉnh giấc, cũng ngơ ngác không biết mình đang ở nơi nào.
“Sư phụ… Sư phụ”
Tiếng đập cửa dồn dập, thanh âm rất lớn, rất quen thuộc hình như là Tử Vũ. Thấy được Dật Hiên thêm chút khí sắc, Dật Phong lắc nhẹ cánh tay sớm chết lặng, cố tránh không động phải vết thương của Hiên nhi. Dật Phong mỉm cười bước ra mở cửa, một thân ảnh nhỏ nhắn liền xông thẳng vào chỗ sư phụ của nó.
“Sư phụ, sư phụ, nghe nói người bị thương, người có sao không? Tử Vũ không có không nghe lời phải ở lại Thiên Tàn giáo dưỡng thương, là sư mẫu xông vào Thiên Tàn giáo kiên quyết nói muốn tìm sư phụ. Đúng rồi sư phụ, sư mẫu cũng rất lợi hại nha, bên ngoài Thiên Tàn giáo, cả Vô Ưu cốc có rất nhiều trận pháp mà sư mẫu đều dễ dàng phá giải. Còn có, sư phụ, Tử Vũ đã thiết lập một tổng đàn Thiên Tàn giáo ở kinh thành, như vậy sư phụ có thể về nhà, còn Tử Vũ có thể đi theo sư phụ. Hơn nữa Tử Vũ cũng đã quyết định, sau này sư phụ đi đâu, tổng đàn Thiên Tàn giáo sẽ đi theo đến đó. Sư phụ…” – Tuỳ ý để Tử Vũ huyên thuyên không ngừng, Dật Hiên nhếch môi cười, im lặng lắng nghe.
Dật Phong cũng tinh ý nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Trong lòng Dật Phong đột ngột dâng một cảm giác bất ổn. Này thì Tứ đệ, này thì Hiên nhi, ngươi còn không nhanh chóng thức tỉnh cứu lấy tính mạng của mình, về đến nhà Nhị ca cũng sẽ không giúp ngươi đâu. Đăng bởi: admin
Cố Viêm chậm rãi thu hồi công lực, lòng không rõ tư vị, hắn có lẽ nên vui vui mừng vì thống khổ suốt bao năm qua đã được hoá giải. Người kia trong lúc hắn luyện công lặng lẽ rời đi, khoảng nửa canh giờ sau quay trở về, ném trước mặt hắn một quyển tâm pháp – Nhật Nguyệt Tinh Thần.
“Đem nó cho ngươi, một là xem như ta làm nhân chứng đã truyền thụ cho ngươi, hai là chứng tỏ ta không luyến tiếc, giữ vững lời hứa. Nhật Nguyệt Tinh Thần, ngươi chỉ có thể sử dụng một lần này. Nếu không phải quái nhân chỉ cho phép một mình ngươi tiếp cận, ta cũng sẽ không truyền thụ nó cho ngươi. Thương tích trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi chữa trị hoàn toàn. Chỉ hy vọng ngươi đem những lời ta đã nói khắc sâu vào trong lòng.”
“Tịnh tâm!” – Mắt thấy Cố Viêm sau khi luyện công bắt đầu thất thần, Dật Hiên bất đắc dĩ lớn tiếng nhắc nhở.
“Vừa rồi ta tập luyện hút không ít nội lực của ngươi, ngươi hút trở về đi.”- Cố Viêm có chút xấu hổ, người trước mặt so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi mà ngạo khí, cường đại hơn hắn rất nhiều.
“Không cần, nó vốn chẳng phải của ta, nhiều hay ít lại chẳng có gì khác biệt? Ngươi luyện tập đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi cho tốt. Tuy quái nhân cho phép ngươi tới gần, chuyện hút công lực của hắn cũng không dễ dàng, có thể bị phản kích, nên chuẩn bị cho tốt.”
“Chờ một chút!” – Cố Viêm do dự cũng liền quỳ xuống nói.
“Ngươi đã truyền thụ võ nghệ, Cố Viêm nên bái ngươi làm sư.”
“Ta so với ngươi nhỏ tuổi hơn.”
“Không ngại, Viêm mỗ cam nguyện bái ngươi làm sư, vạn nhất có ngày Viêm mỗ làm sai lời hứa, ngươi phải thanh lý môn hộ, sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.”
Dật Hiên nhìn thẳng Cố Viêm thật lâu rồi nói: “Đệ tử lớn nhất của ta mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất cũng vừa mười tuổi, ngươi xác định sẽ làm sư đệ của chúng?”
“…”
Cuối cùng, Cố Viêm rối rắm bước vào cấm địa. Mọi người vẫn gọi người đó là quái nhân, nhưng thật sự hắn là sư ông của Cố Viêm – là tiền nhiệm cốc chủ.
Cố Viêm đứng trước sư ông hít sâu một hơi. Hôm nay hắn không chỉ kết thúc sinh mạng của người, mà còn kết thúc cả những chuỗi ngày điên loạn, lấy lại cho người thanh tĩnh lẫn tôn nghiêm.
Hoàn toàn không có trở ngại như tưởng tượng, làm cho người khác hoài nghi, mười năm chỉ như một giấc mộng thoáng qua. Cố Viêm ôm lấy sư ông đã không còn sinh cơ, lòng ngổn ngang cảm xúc. Hắn gọi một tiếng “Sư ông”. Người liền gọi hắn một tiếng “Viêm nhi”, còn có hai câu: “Thực xin lỗi”, “Đa tạ”.
Xác nhận người đã tạ thế, Cố Viêm đặt người nằm ngay ngắn dưới đất, cúi đầu lại ba lạy, rồi xoay người rời đi. Đối với người trước mặt đã đem cho hắn thống khổ suốt mười năm, phải đem cả thê tử của mình đánh mất trong tay kẻ khác, Cố Viêm thật nên oán hận.
Nhưng hiện tại tất cả đều hoá thành mây khói. Kỳ thật, sư ông so với hắn càng thống khổ, càng tuyệt vọng hơn. Sư ông rốt cuộc đã có thể an lòng ra đi, mà Cố Viêm gắt gao nắm chặt tay mình, trong lòng không khỏi hoài nghi Bạch ngân tu la vương kia là cố ý đi? Không chỉ là bởi vì sư ông chỉ để một mình mình tiếp cận mà truyền thụ loại võ công này. Công lực suốt cả đời sư ông, công lực của Đại sư bá, Tam thư thúc, còn cả công lực suốt mười năm tu luyện rồi lại mất đi của chính mình, hiện tại đều nằm trong tay mình. Cố Viêm có một khắc hoài nghi hiện tại mình so với Dật Hiên có khi nào sẽ mạnh hơn không? Không bằng tìm một cơ hội tỷ thí một phen? Nhiều năm như vậy mới có thể luyện tập võ nghệ bình thường, Cố Viêm có chút chờ mong. Cố viêm cũng không biết rằng, Dật Hiên khi trở về phòng, nhớ lại bộ dáng ngượng ngùng của hắn mà sầu khổ lại cười rộ lên. Dật Hiên thật sự rất thưởng thức tài năng của Cố Viêm, càng nguyện cùng hắn trở thành sinh tử chi giao. Hắn nghĩ muốn chờ, chờ đến một ngày Cố Viêm đạt đến đỉnh cao của võ học, cùng hắn tỷ thí, tiêu dao giang hồ.
Nhưng mà, đẩy cửa ra, hết thảy mơ màng tan thành mây khói.
“Nhị ca!”
Nhị ca sắc mặt xanh mét, Dật Hiên quyết định nên “ngoan” một chút sẽ tốt hơn.
“Ta chỉ vừa ra ngoài lấy thuốc, ngươi liền mất dạng, đúng là không đánh không được.”
Dật Phong vừa rồi trở về phòng không thấy Dật Hiên đâu, lòng lo sợ không thôi. May mắn nghe được Tứ đệ đến phòng luyện công cùng Cố Viêm, nếu không Dật Phong không xác định được mình thật sẽ nổi điên hay không? Tình cảnh năm đó, vừa tỉnh dậy phát hiện Tứ đệ đã biến mất, Dật Phong không thể thừa nhận thêm lần thứ hai. Cho dù hiện tại khó lòng xảy ra, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
“Không… không phải… không phải đại sự quan trọng hơn sao? Hiên nhi… Hiên nhi đem Nhật tguyệt tinh thần truyền cho Cố Viêm. Như vậy, chuyện quái nhân sớm ngày được giải quyết… Aaaa… Nhị ca…”
Không để ý tới lời Dật Hiên giải thích, Dật Phong ấn Dật Hiên xuống giường, cái gì Nhật Nguyệt Tinh Thần, cái gì quái nhân, tức nghẹn trong lòng Dật Phong, hiện tại thoa thuốc mới chính là đại sự. Nhưng mà…
“Nhị ca, Hiên nhi không cần thoa thuốc.”
“Ngươi nói cái gì?” – Dật Phong nắm lấy quần áo Dật Hiên nheo mắt hỏi.
“Hiên nhi đáng bị phạt, không dám thoa thuốc.” – Cúi đầu lảng tránh ánh mắt Nhị ca, Dật Hiên thấp giọng nói.
“Cái gì đáng! Là ai nói? Ngươi nằm yên cho ta!”
Cảm giác được cơn giận của Nhị ca sắp bùng phát, Dật Hiên nhanh miệng giải thích.
“Nhị ca, Nhị ca, thương thế kia là để cho phụ thân xem mà, thoa thuốc rồi sẽ không dọa được người, vạn nhất phụ thân không đau lòng Hiên nhi nữa, không phải rất oan uổng sao?” – Nói xong, Dật Hiên run rẩy chờ phản ứng của Nhị ca, chỉ thấy sắc mặt huynh ấy biến đổi liên hồi.
“Quả thật là đáng, đau chết ngươi luôn đi.”
Bất đắc dĩ buông lọ thuốc trong tay, Dật Phong dở khóc dở cười. Hắn rõ ràng nên đau lòng, hắn cũng thật sự đang rất đau lòng, nhưng vì cái gì hiện tại nghĩ đến Tứ đệ đang rất đau, trong lòng liền cảm thấy rất hả dạ.
“Nhị ca, phụ thân đã lập lời thề, Hiên nhi nếu còn dám vận dụng ma công, sẽ đem Hiên nhi trục xuất khỏi gia môn, không hỏi nguyên do, đánh chết Hiên nhi. Nhị ca…”
Vừa rồi còn bộ dáng ngạo nghễ vui đùa nhưng giờ khắc này, Dật Hiên nhịn không được ở Nhị ca trước lộ ra vẻ yếu ớt, kinh hoảng, tuyệt vọng…
“Sẽ không, phụ thân không phải người không nói lí lẽ. Hiên nhi đừng suy nghĩ miên man, phụ thân rất luyến tiếc Hiên nhi.”
Dật Phong đem Tứ đệ ôm vào lòng, thiếu niên cao lớn lại như hài tử bấu víu tìm một nơi an ủi.
“Luyến tiếc sao? Năm đó Đại ca bị vây ngoài thành, phụ thân cũng có thể bỏ mặc. Năm đó Nhị ca còn chút hơi tàn muốn lần cuối gặp mặt, phụ thân cũng làm ngơ,…”
“Nhị ca ở cùng Hiên nhi một lát đi.”
Dật Phong thực kinh ngạc, trong giây lát liền thoải mái cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, không thoa thuốc cũng phải nghỉ ngơi cho tốt. Nếu phụ thân thật sự thực hiện lời thề, trục xuất Hiên nhi khỏi gia môn, Nhị ca sẽ cùng Hiên nhi lưu lạc thiên nhai, Hiên nhi phải hứa không được tự ý chạy trốn mất.”
Vốn là lòng đầy phiền muộn, Dật Hiên lại trở nên an ổn, tựa vào lòng Nhị ca say ngủ một đêm. Thậm chí đến sáng ngày thứ hai bị thanh âm huyên náo làm tỉnh giấc, cũng ngơ ngác không biết mình đang ở nơi nào.
“Sư phụ… Sư phụ”
Tiếng đập cửa dồn dập, thanh âm rất lớn, rất quen thuộc hình như là Tử Vũ. Thấy được Dật Hiên thêm chút khí sắc, Dật Phong lắc nhẹ cánh tay sớm chết lặng, cố tránh không động phải vết thương của Hiên nhi. Dật Phong mỉm cười bước ra mở cửa, một thân ảnh nhỏ nhắn liền xông thẳng vào chỗ sư phụ của nó.
“Sư phụ, sư phụ, nghe nói người bị thương, người có sao không? Tử Vũ không có không nghe lời phải ở lại Thiên Tàn giáo dưỡng thương, là sư mẫu xông vào Thiên Tàn giáo kiên quyết nói muốn tìm sư phụ. Đúng rồi sư phụ, sư mẫu cũng rất lợi hại nha, bên ngoài Thiên Tàn giáo, cả Vô Ưu cốc có rất nhiều trận pháp mà sư mẫu đều dễ dàng phá giải. Còn có, sư phụ, Tử Vũ đã thiết lập một tổng đàn Thiên Tàn giáo ở kinh thành, như vậy sư phụ có thể về nhà, còn Tử Vũ có thể đi theo sư phụ. Hơn nữa Tử Vũ cũng đã quyết định, sau này sư phụ đi đâu, tổng đàn Thiên Tàn giáo sẽ đi theo đến đó. Sư phụ…” – Tuỳ ý để Tử Vũ huyên thuyên không ngừng, Dật Hiên nhếch môi cười, im lặng lắng nghe.
Dật Phong cũng tinh ý nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Trong lòng Dật Phong đột ngột dâng một cảm giác bất ổn. Này thì Tứ đệ, này thì Hiên nhi, ngươi còn không nhanh chóng thức tỉnh cứu lấy tính mạng của mình, về đến nhà Nhị ca cũng sẽ không giúp ngươi đâu. Đăng bởi: admin
/70
|