Giới giải trí này, người ngoài nhìn vào thì thấy ngăn nắp lượng lệ, bên trong lại hoàn toàn tương phản, so với những ngành sản xuất khác, quy tắc ngầm nơi này gần như đã thành quy tắc rõ ràng, trong hoàn cảnh như thế, muốn giữ mình trong sạch là tương đối khó, dụ hoặc quá nhiều, cạm bẫy cũng nhiều, không cẩn thận liền đọa lạc, có lẽ trong lòng thì nghĩ chỉ là một lúc này thôi, đáng tiếc sau một lần lại một lần, liền thành thói quen.
Cũng không phải nói trong giới này không có người sạch sẽ, có tự nhiên có, chỉ là so sánh với các ngành sản xuất khác, trong giới này ít có người ngốc, chung quy ra nước bùn mà bất nhiễm là rất hiếm, ít nhiều phải thỏa hiệp với hoàn cảnh.
Chẳng qua là vấn đề thỏa hiệp nhiều hay ít.
Giống như ăn cơm ca hát này kỳ thực rất thông thường, chính Lục Ninh Lục Viễn lúc trước quay phim, bên đầu tư cũng từng mời bọn họ, nhưng mà Chung Du Bạch làm người đại diện rất lợi hại, lại có Di Thu Ý là lão đại hắc đạo tương đối có thế lực che chở, bọn họ ra mắt đã hơn một năm, nửa điểm phiền toái cũng chưa dính phải.
Lần này ở Nhật Bản, chiếu ý Trần Đạt bọn họ, cùng đối tác Nhật Bản ăn bữa cơm là được, lúc trước tiệc tối Lục Ninh Lục Viễn cũng đã đi chào hỏi qua, đối phương cũng coi như gặp qua bọn họ, Tôn Lập Ngôn cố tình lại muốn nhảy ra gây chuyện.
Đối phương hẹn ở Ngân tòa Tokyo, sau khi phố buôn bán phồn hoa ban ngày đóng cửa, các của hàng đêm mới bắt đầu buôn bán, dù sao vừa nghe tên, Lục Ninh đã cảm giác chẳng có chuyện gì tốt.
Nhưng hai người vẫn cứ bình tĩnh đổi quần áo xóa trang, Trương Ngôn Thắng xách hộp hóa trang, “Cần tôi đi cùng hai cậu không?”
“A, Thắng ca cùng đi đi,” Chung Du Bạch sắc mặt lãnh đạm, “Hoàng Bích, cậu đi về trước, mua cho mọi người chút đồ ăn khuya, chúng tôi chắc chắn sẽ về trước 12 giờ.”
Hoàng Bích ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.“
Trong xe, Hùng Minh Minh lái xe, cho dù chỗ ngồi xe Nhật Bản đều là bên phải, hắn lại vẫn lái rất tốt, đèn màu trên ngân tòa Tokyo lóe ra, sáng sủa rực rỡ, ban ngày nơi này là phố buôn bán phồn hoa nhất Tokyo, đến buổi tối, các loại xe có tiếng cùng nam nam nữ nữ trang điểm ngăn nắp lượng lệ lui tới, phồn hoa như trước.
Lúc xe của bọn họ đến đã có một vị trợ lý của đoàn làm phim chờ ở cửa, lúc trước khi Lục Ninh Lục Viễn ở đoàn làm phim, người trẻ tuổi này cùng bọn họ có quan hệ không tệ, vừa thấy bọn họ xuống xe liền nhanh chóng kéo Lục Ninh nói, “Đi vào cảnh giác một chút, rượu linh tinh uống ít thôi!”
Nói thực mịt mờ, Lục Ninh lại rất thông minh nghe ra được, đang ở bên trong chờ y cùng Lục Viễn đâu, Tôn Lập Ngôn này mặc dù có này sắc tâm, từ trước đến nay lại không dùng thủ đoạn ép buộc, bản thân lại có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, thanh danh trong giới cũng không phải rất tệ, khi theo đuổi vài ngôi sao mới kia, tặng đồ mời uống rượu là thường có, địa vị của hắn bày ở đó, gần như rất khó từ chối, hơn phân nửa là nhìn bọn họ chẳng qua chỉ là hai học sinh, muốn chuốc rượu bọn họ nhiều chút, cảm thấy say đầu khí huyết phương cương, nói không chừng lại có thể thành công.
Y lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết cong cong nhiễu nhiễu bên trong, có người có lẽ là tự nguyện, có người là ỡm ờ, có người lại có lẽ là bị bắt thóp.
Ngôi sao nha, thân là ngôi sao cần giữ thể diện bao nhiêu, liền tính nói, có bao nhiêu người sẽ đứng ra nói? Mất chẳng qua là mặt mũi của mình, hơn nữa chứng cớ cũng không có, người ta chỉ là mời ngươi uống nhiều vài chén rượu mà thôi.
Trong giới cũng không phải đều là người xấu, nếu không phải Trần Đạt ngầm đồng ý, vị trợ lý này phỏng chừng căn bản không dám nhắc nhở bọn họ một câu như vậy, Lục Ninh cười, “Tôi biết.”
Tôn Lập Ngôn phỏng chừng lại muốn tìm chết, Lục Viễn lần trước cũng đã thực tức giận với hành vi của hắn. Lúc này tuy khóe môi hắn đang mang ý cười, nhưng người hiểu hắn sẽ biết, tâm tình hắn hiện tại thực sự là hỏng bét, quỷ hút máu giống như hắn, một ngày ác tính nổi lên, vẫn là tương đối nguy hiểm.
Đoàn làm phim bao một gian phòng lớn, phong cách trang hoàng nơi này tương đối xa hoa, sàn đá cẩm thạch, đèn thủy tinh, các loại trang sức đều là cao cấp, đương nhiên, người theo cùng ở bên trong cũng thực cao cấp, Lục Ninh liếc mắt đảo quanh, tuy rằng đều trang điểm rất đậm, nhưng ít nhất sau khi hóa trang đều là trai xinh gái đẹp, người ngoài giới đang vui chơi giải trí ca hát nói chuyện, phần lớn là người của đoàn làm phim, căn phòng được tách ra sau bức rèm ngọc trai mới là trọng yếu, Tạ Tri Bác không ở, lấy địa vị của hắn, không muốn xuất hiện ở loại trường hợp này thì ai cũng không miễn cưỡng được.
Trần Đạt cùng Tôn Lập Ngôn đều ở, còn có ba cao tầng đối tác Nhật Bản, trên bàn để không ít rượu, Trần Đạt uống đến mặt mày đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn thực thanh tỉnh, Tôn Lập Ngôn uống hiển nhiên có chút nhiều, khi nhìn thấy Lục Ninh Lục Viễn đến, mắt đều sáng!
Nói thật, thiếu niên tuấn mỹ như Lục Ninh Lục Viễn, diện mạo khí chất dáng người đều là thượng giai, nếu là người có đam mê phương diện kia, gặp được hơn phân nửa tâm đều có chút ngứa, càng miễn bàn ở trường hợp này.
Cố tình gặp phải hai tên này, nơi này là nước ngoài, không phải đại lục người tu chân hoành hành, Chung Du Bạch còn dám trèo tường ra ngoài tìm yêu quái Nhật Bản tính sổ, có thể thấy được tại đảo quốc nhỏ này, bọn họ đúng là không có gì phải sợ.
Tôn Lập Ngôn cười đứng dậy, “Hai người tới rồi, nói là bận rộn, tuổi còn trẻ, thời gian chơi một chút vẫn phải có đúng không?” Vừa nói vừa muốn cầm tay Lục Ninh –
Không sai, hướng hắn vươn tay chính là về phía Lục Ninh, biến thành Lục Ninh cực kỳ kinh ngạc.
Y cảm thấy, ban đầu Tôn Lập Ngôn hình như là coi trọng Lục Viễn thì phải?
Nguyên bản là đúng là như vậy, đáng tiếc y không biết, đến sau này, Tôn Lập Ngôn là coi trọng cả hai anh em họ!
Sắc mặt Lục Viễn lập tức đen như đáy nồi, Tôn Lập Ngôn còn chưa phản ứng lại, đã bị Lục Viễn một cú bạt tay quạt bay ra ngoài.
Quạt này, là động từ, hơn nữa là động từ mạnh, bởi vì Tôn Lập Ngôn bị một bạt tay quạt bay ra, trực tiếp kéo đổ một đống chai lọ trên bàn cẩm thạch, mùi rượu bay ra bốn phía, xem ra những người này chọn đều là rượu ngon.
Bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bị dọa.
Cố tình lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến, “Không nóng nảy, chậm rãi giáo huấn, tôi tuy là kiếm tu, pháp thuật không tốt, một chú cách âm nho nhỏ vẫn là biết, người nơi này cho dù có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu bọn họ.”
Thì ra là Trình Thương Thuật tựa trên cánh cửa, mặt mang theo tươi cười thản nhiên, tại thời điểm yên tĩnh đến một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, nói một câu như vậy.
Lời này nói, giọng điệu cũng không kiêu ngạo, lại thanh thanh lãnh lãnh tuyệt đối không phải vui đùa, trừ đoàn người Lục Ninh Lục Viễn, mọi người nghe đều răng va lập cập.
Đương nhiên, hắn còn không quên dùng tiếng Nhật lặp lại một lần, lúc này ngay cả bảy tám người Nhật kia mặt mũi cũng có chút phát thanh.
“Người anh em, vui đùa cũng không phải là tùy tiện nói.” Hai đại hán mặc tây trang đen đứng lên, vẻ mặt hung hãn, không chỉ riêng bọn họ mang theo vệ sĩ, trừ hai người này ra còn có ba người Nhật Bản mặc chính trang cũng đứng lên.
Chung Du Bạch bỗng nhiên thở dài, cười nhạo một tiếng, “Thật sự là người không biết không sợ a.”
Lục Viễn cũng cười, nụ cười này, răng nanh hiện ra, ánh mắt cũng dần dần nhiễm lên màu máu, vài người phụ nữ Nhật Bản còn đang bồi rượu lập tức có người hét rầm lên!
Một bạt tay kia Lục Viễn khống chế lực đạo, Tôn Lập Ngôn kỳ thật cũng chẳng bị thương chỗ nào, chỉ là một cú này khiến hắn ngã tỉnh, vừa tỉnh liền tức giận, lấy địa vị của Tôn Lập Ngôn hắn trong giới này, cư nhiên còn có người dám động thủ! Đây là không muốn ở trong giới này lăn lộn nữa đúng không!
Đầu não còn chưa thanh tỉnh, hắn liền ngẩng đầu mắng: “Loạn rồi, cũng dám động thủ –” Lời còn chưa dứt, toàn bộ liền ngẹn ở trong họng,
Bởi vì ở huyệt thái dương của hắn đang đặt một vật lạnh lẽo cứng rắn, không chỉ dọa đến hắn, ngay cả mấy người Trần Đạt bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Đây là cái gì, đây là súng! Cho dù tạo hình của nó kỳ lạ một chút tinh xảo một chút dễ nhìn một chút, song lạnh như băng này thuộc về màu sắc của kim loại, làm cho bọn họ tuyệt không hoài nghi đây là một khẩu súng.
Nhất là Lục Ninh nâng tay lên, một súng nổ tung trang sức thủy tinh, không giống như súng bình thường, bọn họ thậm chí không nghe tiếng súng nổ, nhưng nhìn uy lực, lại mạnh hơn nhiều so với súng phổ thông, không còn có người dám hoài nghi.
Mà vài tên tây trang đen vừa đứng lên lập tức dừng bước chân, bọn họ là vệ sĩ, không sai, nhưng trên người bọn họ không có sát khí như súng này a!
“Có ý đồ với chúng tôi, hử?” Tay Lục Ninh biến ra móng vuốt sắc nhọn lạnh băng như sắt thép, chậm rãi xẹt qua mặt Tôn Lập Ngôn, không thương đến hắn, lại dọa Tôn Lập Ngôn sợ tới mức mặt trắng bệch.
Lúc này Lục Viễn đã triệt để biến thành dáng vẻ quỷ hút máu, không có một chút thuần nhiên ánh mặt trời mà Tôn Lập Ngôn thích, Lục Ninh cũng cực kỳ tà khí, vừa thấy liền khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
“Nói ngươi đừng nhúc nhích, nghe rõ không?” Một thanh âm âm nhu vang lên, người đàn ông mặc tây trang đen vụng trộm rút dao găm gấp từ trong túi áo nhất thời cứng lại, hắn cảm thấy bàn tay lạnh lẽo đè sau gáy, khóe mắt nhìn thấy một nam nhân dung mạo điệt lệ, khóe môi mang cười nhìn mình, mắt xếch xinh đẹp hơi nhướn lên, khóe mắt đuôi mày lại có gì đó nói không nên lời, trên môi mơ hồ có màu vàng nhạt quỷ dị, nhìn kỹ lại lại giống như không có cái gì.
Chung Du Bạch cũng không thèm nhìn bên này, “A Thắng, không cần phải để ý bọn họ.” Những người này có thể hạ Trình Thương Thuật mới kỳ quái có được không?
Nếu thật sự làm được, đầy đủ hắn giễu cợt Trình Thương Thuật một đời!
Tôn Lập Ngôn run cầm cập nói không nói được một chữ, ba cao tầng Nhật Bản cùng vài người cả nam lẫn nữ tuổi trẻ tịnh lệ chen thành một đoàn trên sofa, hận không thể cách bọn họ càng xa một chút.
Lục Viễn mỉm cười nhìn hắn, “Tuy rằng anh khiến tôi rất không thích, thế nhưng tôi từ trước đến giờ không kiêng ăn, mặc kệ dạng máu gì tôi đều có thể tiêu hóa, Tôn ảnh đế bảo dưỡng không tồi, không biết máu của anh thế nào…”
Tôn Lập Ngôn sợ tới mức gần như muốn ngất đi, sống nhiều năm như vậy, việc lớn cũng gặp qua không ít, nhưng còn chưa từng gặp việc như thế này!
Lục Ninh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Tôn Lập Ngôn, “Mấy năm nay anh dùng thủ đoạn cứng mềm cùng lên như vậy, hẳn là hẹn không ít người uống rượu đi, không phải bảo tôi cùng Lục Viễn đến uống rượu sao, rượu đâu, lấy đến tôi xem xem.”
Dù đầu óc Tôn Lập Ngôn có không thanh tỉnh cũng biết mình đá phải tấm sắt, cảnh tượng trước mắt quả thật khiến hắn khó có thể tin, thế nhưng hai thiếu niên này rõ ràng không phải người thường, không, bọn họ căn bản không phải là người!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi sai lầm…… Là tôi sai lầm! Tôi không nên, tôi không nên sắc mê tâm khiếu……” Tôn đại ảnh đế vào thời điểm này mà còn có thể nói ra những lời như vậy, tố chất tâm lý thật sự không tệ, cũng đủ thức thời.
Lục Ninh hài lòng gật gật đầu, ném di động vừa quay những hình ảnh kia Chung Du Bạch lưu lại, “Người ngoài nếu nhìn thấy một mặt này của Tôn ảnh đế, chỉ sợ sẽ thực thất vọng.”
Nhưng lúc này Tôn Lập Ngôn nào còn có sức lo chuyện khác, chỉ biết cầu xin tha thứ.
Chung Du Bạch nhìn nhìn đồng hồ, ôn ngôn nói, “Hoàng Bích hẳn là đã mua xong đồ ăn khuya, chúng ta còn muốn trở về ăn khuya đâu.”
Lục Viễn nhìn Tôn Lập Ngôn, ánh mắt khiến cả người Tôn Lập Ngôn đều run lên, “Chung quy phải cho Tôn ảnh đế của chúng ta lưu lại chút kỷ niệm mới được a.” Hắn vươn tay cầm chiếc cốc chân dài trên chiếc bàn bên cạnh, thò ngón tay nhẹ nhàng cắt qua làn da trên mặt Tôn Lập Ngôn, không để ý bộ dáng phát run của hắn, ngón tay vừa động, một tia máu tinh tế cứ như vậy tự động chảy vào trong cốc, không bao lâu đã được một ly máu tươi, “Không phải mời chúng tôi đến uống rượu sao? So với rượu, tôi càng thích máu.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, môi dính máu tươi, nhìn cực kỳ tiên diễm tà khí, bên cạnh có nữ bồi rượu trẻ tuổi trực tiếp bị dọa ngất đi.
Mà Tôn Lập Ngôn cũng chẳng tốt đến chỗ nào, cả người run giống như cái sàng, “Không, không cần……”
Thời điểm này, cho dù Trần Đạt là bạn của hắn, cũng không dám vì ra mặt cho hắn, ngay cả rắm cũng không dám phóng, trong giới này, còn rất nhiều người thức thời.
Lục Viễn lại nhăn mi, “Quả nhiên, loại người như anh, ngay cả máu cũng khó uống như vậy.” Nói xong, hắn cầm cốc chân dài, trực tiếp rót chén máu này xuống từ đỉnh đầu Tôn Lập Ngôn!
Mùi máu tươi dày đặc tràn ra, một ly máu tươi kỳ thực cũng không có bao nhiêu, còn không nhiều bằng một lần hiến máu, nhưng là loại trùng kích thị giác này tuyệt đối đáng sợ, so đao thật súng thật còn khiến người lạnh gáy.
Lúc này Lục Ninh lại lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, thật sự là một bình máu nhỏ nhất trên người hắn, có thể là tài khoản trò chơi này lúc trước đánh quái nhỏ tùy tay nhặt, lọ này hiệu quả thấp nhất, vô duyên vô cớ đặt trong balo chiếm mất một ô vuông.
“Uống đi.”
Tôn Lập Ngôn sợ hãi ngẩng đầu lên, Lục Ninh lại ôn nhu cười, “Uống đi.”
Lúc này Tôn Lập Ngôn nào dám không nghe, run cầm cập nhận lấy, Lục Ninh cười nói, “Cẩn thận một chút, nếu đập vỡ, anh biết rõ sẽ thế nào không?”
Lời này ý vị thâm trường, Tôn Lập Ngôn nghe được lập tức co rụt lại, ý tưởng vừa hé ra lập tức bị áp xuống, chỉ có thể kiên trì uống hết thứ trong bình kia.
Nói thật, kỳ thật cũng không hẳn là khó uống, nhưng là, hiện tại quanh thân hắn đều là mùi máu tươi, vừa uống xong liền nhịn không được cúi xuống muốn nôn, lại cái gì cũng phun không ra.
Lục Viễn vỗ vỗ tay, “Đi thôi.”
Y vẫn là rất có chừng mực, Tôn Lập Ngôn này không có chân chính làm bao nhiêu việc ác, có lẽ có hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đến cùng cũng lại không phải người xấu triệt triệt để để, Lục Ninh cũng nhìn ra trên người hắn không có nghiệt quang, khi đến nơi này, bọn họ đã nghĩ xong nên làm như thế nào.
Trương Ngôn Thắng bước chân nhẹ nhàng đi tới, đầu ngón tay hắn sáng lên, một chùm sáng màu hồng nhạt chiếu vào trán Tôn Lập Ngôn, “Gần đây Tôn ảnh đế vẫn nên tu thân dưỡng tính mới tốt.” Nói xong còn liếc mắt nhìn riêng bộ vị nào đó của hắn, nhìn khiến cả người Tôn Lập Ngôn run lên.
Vài người cuối cùng cũng rời đi, không đợi mọi người buông lỏng một hơi, Chung Du Bạch lại dừng bước, “Thiếu chút nữa quên.” Hắn duỗi tay ra, một đám lông trắng tỏa ánh sáng nhàn nhạt trên tay bay lên, vừa vặn mỗi người một sợi không nhiều không ít, vừa đụng tới da người liền tan ra không thấy, “Việc hôm nay, mọi người vẫn là giữ bí mật thì tốt hơn, tốt nhất đừng để tôi nghe được tin đồn gì, bằng không yêu ma quỷ quái chúng tôi nhưng là giết người không chớp mắt, hơn nữa chưa bao giờ nói đạo lý, đến lúc đó ai cũng không cứu được các người, đương nhiên, chúng tôi cũng không nhàn tới mức tùy tùy tiện tiện đi tìm ai phiền toái. Nhưng mà Tôn ảnh đế anh nha,” Hắn cười như không cười nhìn về phía Tôn Lập Ngôn, “Bất luận anh nghĩ gì cũng không thể gạt được tôi, chỉ cần sinh ra tí xíu ý niệm muốn trả thù, nghe nói anh có con gái trộm sinh ở Singapore, có thời gian đi xem gân cốt con bé thế nào, cùng tôi luyện Cửu U âm ma đại pháp anh cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Tôn Lập Ngôn xám trắng, uể oải ngồi trên mặt đất.
“Nhưng mà, nếu anh an phận, tôi cũng sẽ không phải có thời gian như vậy.” Trước khi đi Chung Du Bạch mới bỏ thêm một câu như vậy, trong giây lát Tôn Lập Ngôn ngẩng đầu lên, Lục Ninh Lục Viễn đều đã rời đi.
Hiện trường im lặng đã lâu mới lại có tiếng nức nở vang lên, hiển nhiên là vừa mới có người sợ hãi quá không dám khóc, lúc này mới khóc ra tiếng.
Mà vài cao tầng Nhật Bản kia bị dọa tè ra quần, trực tiếp được ba vệ sĩ che trở nhanh chóng rời đi, cho dù bọn họ có bối cảnh xã hội đen, lại cũng chẳng dám làm gì, người ta nào phải con người, mà là tà ma ngoại đạo a!
Muốn khóc nhất hẳn phải là Tôn Lập Ngôn, hắn ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều giống như hồng thủy mãnh thú, bọn họ không dám tâm sinh oán hận với vài yêu ma quỷ quái hung mãnh kia, lại khó tránh khỏi sẽ nghĩ bởi vì Tôn Lập Ngôn mới có thể bị vạ lây thế này, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.
Trợ lý của hắn nơm nớp lo sợ hồi lâu mới dám đến đỡ hắn, Tôn Lập Ngôn lại hét lên một tiếng, “Đừng động vào tôi, không! Trên người tôi đều là máu — máu!”
Trợ lý cười khổ, cũng không biết những người đó dùng thủ đoạn gì, trên mặt đất đúng là có vài giọt máu, trong cốc cũng sót lại chút ít, nhưng rõ ràng Tôn Lập Ngôn vừa bị chén máu tươi kia rót từ đầu tới chân, trên người bây giờ lại sạch sẽ, cái gì cũng không có, vết thương bị cắt qua trên mặt lúc trước cũng biến mất không thấy, cả người căn bẳn nửa điểm cũng không giống như bị thương.
Giằng co khá lâu, dưới sự kiên trì của Tôn Lập Ngôn đi đến bệnh viện, tốn một khoản tiền lớn làm kiểm tra tỉ mỉ làm, vị này trừ bỏ chút ít bệnh cũ năm xưa, nửa điểm việc gì cũng không có, còn cực kỳ khỏe mạnh, ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không thấy.
Nhưng mà Tôn Lập Ngôn lại vẫn thấy hàn ý từ đáy lòng trào ra, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đương nhiên, đến vài ngày sau hắn mới phát hiện, hắn không cứng nổi ……
Trương Ngôn Thắng xuất thân Hợp Hoan tông, muốn trừng phạt hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ không còn gì đơn giản hơn, mà Tôn Lập Ngôn không biết loại này trừng phạt chỉ là tạm thời, gần như đả kích hắn không chậm lại được.
Lúc Tôn Lập Ngôn bọn họ còn đang ngẩn người, đoàn người Lục Ninh Lục Viễn đã lên xe, Chung Du Bạch vỗ Hùng Minh Minh một cái, “Minh, về khách sạn.”
“Được rồi.”
Trình Thương Thuật ngáp một cái, thuận miệng hỏi, “Tiểu Bạch, cậu biết cái gì mà Cửu U âm ma đại pháp từ bao giờ vậy?”
Tên của công pháp này quả thực là xuyên lên tận trời a.
“Ai nói tôi biết?”
Lục Ninh nhìn qua, không phải vừa rồi chính anh nói sao……
Chung Du Bạch mặt không chút thay đổi, “Lừa hắn, vậy mà các người cũng tin.”
“Vậy anh thổi đám lông thỏ kia ra làm cái gì?” Hẳn là lông thỏ đi?
Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Không có tác dụng gì.”
Lục Ninh: “……” Thì ra lại là gạt người ……
Nhưng mà, như vậy ngược lại là tốt, nhất lao vĩnh dật(1), chỉ sợ đời này Tôn Lập Ngôn cũng không dám lại đánh chủ ý lên bọn họ.
“Nhiều người nhìn thấy như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Kỳ thật Lục Ninh ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Lục Viễn nhai kẹo cao su, “Sợ cái gì, sợ bọn họ nói ra?”
Lục Ninh cau mày nhìn hắn.
Lục Viễn cười, ý vị thâm trường nói, “Ngươi cảm thấy bọn họ nói đi sẽ có người tin sao?”
…… Cảm tạ cái thế giới với thuyết vô thần này!
.
(1) Làm một việc mà có tác dụng mãi mãi
Cũng không phải nói trong giới này không có người sạch sẽ, có tự nhiên có, chỉ là so sánh với các ngành sản xuất khác, trong giới này ít có người ngốc, chung quy ra nước bùn mà bất nhiễm là rất hiếm, ít nhiều phải thỏa hiệp với hoàn cảnh.
Chẳng qua là vấn đề thỏa hiệp nhiều hay ít.
Giống như ăn cơm ca hát này kỳ thực rất thông thường, chính Lục Ninh Lục Viễn lúc trước quay phim, bên đầu tư cũng từng mời bọn họ, nhưng mà Chung Du Bạch làm người đại diện rất lợi hại, lại có Di Thu Ý là lão đại hắc đạo tương đối có thế lực che chở, bọn họ ra mắt đã hơn một năm, nửa điểm phiền toái cũng chưa dính phải.
Lần này ở Nhật Bản, chiếu ý Trần Đạt bọn họ, cùng đối tác Nhật Bản ăn bữa cơm là được, lúc trước tiệc tối Lục Ninh Lục Viễn cũng đã đi chào hỏi qua, đối phương cũng coi như gặp qua bọn họ, Tôn Lập Ngôn cố tình lại muốn nhảy ra gây chuyện.
Đối phương hẹn ở Ngân tòa Tokyo, sau khi phố buôn bán phồn hoa ban ngày đóng cửa, các của hàng đêm mới bắt đầu buôn bán, dù sao vừa nghe tên, Lục Ninh đã cảm giác chẳng có chuyện gì tốt.
Nhưng hai người vẫn cứ bình tĩnh đổi quần áo xóa trang, Trương Ngôn Thắng xách hộp hóa trang, “Cần tôi đi cùng hai cậu không?”
“A, Thắng ca cùng đi đi,” Chung Du Bạch sắc mặt lãnh đạm, “Hoàng Bích, cậu đi về trước, mua cho mọi người chút đồ ăn khuya, chúng tôi chắc chắn sẽ về trước 12 giờ.”
Hoàng Bích ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.“
Trong xe, Hùng Minh Minh lái xe, cho dù chỗ ngồi xe Nhật Bản đều là bên phải, hắn lại vẫn lái rất tốt, đèn màu trên ngân tòa Tokyo lóe ra, sáng sủa rực rỡ, ban ngày nơi này là phố buôn bán phồn hoa nhất Tokyo, đến buổi tối, các loại xe có tiếng cùng nam nam nữ nữ trang điểm ngăn nắp lượng lệ lui tới, phồn hoa như trước.
Lúc xe của bọn họ đến đã có một vị trợ lý của đoàn làm phim chờ ở cửa, lúc trước khi Lục Ninh Lục Viễn ở đoàn làm phim, người trẻ tuổi này cùng bọn họ có quan hệ không tệ, vừa thấy bọn họ xuống xe liền nhanh chóng kéo Lục Ninh nói, “Đi vào cảnh giác một chút, rượu linh tinh uống ít thôi!”
Nói thực mịt mờ, Lục Ninh lại rất thông minh nghe ra được, đang ở bên trong chờ y cùng Lục Viễn đâu, Tôn Lập Ngôn này mặc dù có này sắc tâm, từ trước đến nay lại không dùng thủ đoạn ép buộc, bản thân lại có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, thanh danh trong giới cũng không phải rất tệ, khi theo đuổi vài ngôi sao mới kia, tặng đồ mời uống rượu là thường có, địa vị của hắn bày ở đó, gần như rất khó từ chối, hơn phân nửa là nhìn bọn họ chẳng qua chỉ là hai học sinh, muốn chuốc rượu bọn họ nhiều chút, cảm thấy say đầu khí huyết phương cương, nói không chừng lại có thể thành công.
Y lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết cong cong nhiễu nhiễu bên trong, có người có lẽ là tự nguyện, có người là ỡm ờ, có người lại có lẽ là bị bắt thóp.
Ngôi sao nha, thân là ngôi sao cần giữ thể diện bao nhiêu, liền tính nói, có bao nhiêu người sẽ đứng ra nói? Mất chẳng qua là mặt mũi của mình, hơn nữa chứng cớ cũng không có, người ta chỉ là mời ngươi uống nhiều vài chén rượu mà thôi.
Trong giới cũng không phải đều là người xấu, nếu không phải Trần Đạt ngầm đồng ý, vị trợ lý này phỏng chừng căn bản không dám nhắc nhở bọn họ một câu như vậy, Lục Ninh cười, “Tôi biết.”
Tôn Lập Ngôn phỏng chừng lại muốn tìm chết, Lục Viễn lần trước cũng đã thực tức giận với hành vi của hắn. Lúc này tuy khóe môi hắn đang mang ý cười, nhưng người hiểu hắn sẽ biết, tâm tình hắn hiện tại thực sự là hỏng bét, quỷ hút máu giống như hắn, một ngày ác tính nổi lên, vẫn là tương đối nguy hiểm.
Đoàn làm phim bao một gian phòng lớn, phong cách trang hoàng nơi này tương đối xa hoa, sàn đá cẩm thạch, đèn thủy tinh, các loại trang sức đều là cao cấp, đương nhiên, người theo cùng ở bên trong cũng thực cao cấp, Lục Ninh liếc mắt đảo quanh, tuy rằng đều trang điểm rất đậm, nhưng ít nhất sau khi hóa trang đều là trai xinh gái đẹp, người ngoài giới đang vui chơi giải trí ca hát nói chuyện, phần lớn là người của đoàn làm phim, căn phòng được tách ra sau bức rèm ngọc trai mới là trọng yếu, Tạ Tri Bác không ở, lấy địa vị của hắn, không muốn xuất hiện ở loại trường hợp này thì ai cũng không miễn cưỡng được.
Trần Đạt cùng Tôn Lập Ngôn đều ở, còn có ba cao tầng đối tác Nhật Bản, trên bàn để không ít rượu, Trần Đạt uống đến mặt mày đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn thực thanh tỉnh, Tôn Lập Ngôn uống hiển nhiên có chút nhiều, khi nhìn thấy Lục Ninh Lục Viễn đến, mắt đều sáng!
Nói thật, thiếu niên tuấn mỹ như Lục Ninh Lục Viễn, diện mạo khí chất dáng người đều là thượng giai, nếu là người có đam mê phương diện kia, gặp được hơn phân nửa tâm đều có chút ngứa, càng miễn bàn ở trường hợp này.
Cố tình gặp phải hai tên này, nơi này là nước ngoài, không phải đại lục người tu chân hoành hành, Chung Du Bạch còn dám trèo tường ra ngoài tìm yêu quái Nhật Bản tính sổ, có thể thấy được tại đảo quốc nhỏ này, bọn họ đúng là không có gì phải sợ.
Tôn Lập Ngôn cười đứng dậy, “Hai người tới rồi, nói là bận rộn, tuổi còn trẻ, thời gian chơi một chút vẫn phải có đúng không?” Vừa nói vừa muốn cầm tay Lục Ninh –
Không sai, hướng hắn vươn tay chính là về phía Lục Ninh, biến thành Lục Ninh cực kỳ kinh ngạc.
Y cảm thấy, ban đầu Tôn Lập Ngôn hình như là coi trọng Lục Viễn thì phải?
Nguyên bản là đúng là như vậy, đáng tiếc y không biết, đến sau này, Tôn Lập Ngôn là coi trọng cả hai anh em họ!
Sắc mặt Lục Viễn lập tức đen như đáy nồi, Tôn Lập Ngôn còn chưa phản ứng lại, đã bị Lục Viễn một cú bạt tay quạt bay ra ngoài.
Quạt này, là động từ, hơn nữa là động từ mạnh, bởi vì Tôn Lập Ngôn bị một bạt tay quạt bay ra, trực tiếp kéo đổ một đống chai lọ trên bàn cẩm thạch, mùi rượu bay ra bốn phía, xem ra những người này chọn đều là rượu ngon.
Bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bị dọa.
Cố tình lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến, “Không nóng nảy, chậm rãi giáo huấn, tôi tuy là kiếm tu, pháp thuật không tốt, một chú cách âm nho nhỏ vẫn là biết, người nơi này cho dù có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu bọn họ.”
Thì ra là Trình Thương Thuật tựa trên cánh cửa, mặt mang theo tươi cười thản nhiên, tại thời điểm yên tĩnh đến một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được, nói một câu như vậy.
Lời này nói, giọng điệu cũng không kiêu ngạo, lại thanh thanh lãnh lãnh tuyệt đối không phải vui đùa, trừ đoàn người Lục Ninh Lục Viễn, mọi người nghe đều răng va lập cập.
Đương nhiên, hắn còn không quên dùng tiếng Nhật lặp lại một lần, lúc này ngay cả bảy tám người Nhật kia mặt mũi cũng có chút phát thanh.
“Người anh em, vui đùa cũng không phải là tùy tiện nói.” Hai đại hán mặc tây trang đen đứng lên, vẻ mặt hung hãn, không chỉ riêng bọn họ mang theo vệ sĩ, trừ hai người này ra còn có ba người Nhật Bản mặc chính trang cũng đứng lên.
Chung Du Bạch bỗng nhiên thở dài, cười nhạo một tiếng, “Thật sự là người không biết không sợ a.”
Lục Viễn cũng cười, nụ cười này, răng nanh hiện ra, ánh mắt cũng dần dần nhiễm lên màu máu, vài người phụ nữ Nhật Bản còn đang bồi rượu lập tức có người hét rầm lên!
Một bạt tay kia Lục Viễn khống chế lực đạo, Tôn Lập Ngôn kỳ thật cũng chẳng bị thương chỗ nào, chỉ là một cú này khiến hắn ngã tỉnh, vừa tỉnh liền tức giận, lấy địa vị của Tôn Lập Ngôn hắn trong giới này, cư nhiên còn có người dám động thủ! Đây là không muốn ở trong giới này lăn lộn nữa đúng không!
Đầu não còn chưa thanh tỉnh, hắn liền ngẩng đầu mắng: “Loạn rồi, cũng dám động thủ –” Lời còn chưa dứt, toàn bộ liền ngẹn ở trong họng,
Bởi vì ở huyệt thái dương của hắn đang đặt một vật lạnh lẽo cứng rắn, không chỉ dọa đến hắn, ngay cả mấy người Trần Đạt bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Đây là cái gì, đây là súng! Cho dù tạo hình của nó kỳ lạ một chút tinh xảo một chút dễ nhìn một chút, song lạnh như băng này thuộc về màu sắc của kim loại, làm cho bọn họ tuyệt không hoài nghi đây là một khẩu súng.
Nhất là Lục Ninh nâng tay lên, một súng nổ tung trang sức thủy tinh, không giống như súng bình thường, bọn họ thậm chí không nghe tiếng súng nổ, nhưng nhìn uy lực, lại mạnh hơn nhiều so với súng phổ thông, không còn có người dám hoài nghi.
Mà vài tên tây trang đen vừa đứng lên lập tức dừng bước chân, bọn họ là vệ sĩ, không sai, nhưng trên người bọn họ không có sát khí như súng này a!
“Có ý đồ với chúng tôi, hử?” Tay Lục Ninh biến ra móng vuốt sắc nhọn lạnh băng như sắt thép, chậm rãi xẹt qua mặt Tôn Lập Ngôn, không thương đến hắn, lại dọa Tôn Lập Ngôn sợ tới mức mặt trắng bệch.
Lúc này Lục Viễn đã triệt để biến thành dáng vẻ quỷ hút máu, không có một chút thuần nhiên ánh mặt trời mà Tôn Lập Ngôn thích, Lục Ninh cũng cực kỳ tà khí, vừa thấy liền khiến đáy lòng người ta phát lạnh.
“Nói ngươi đừng nhúc nhích, nghe rõ không?” Một thanh âm âm nhu vang lên, người đàn ông mặc tây trang đen vụng trộm rút dao găm gấp từ trong túi áo nhất thời cứng lại, hắn cảm thấy bàn tay lạnh lẽo đè sau gáy, khóe mắt nhìn thấy một nam nhân dung mạo điệt lệ, khóe môi mang cười nhìn mình, mắt xếch xinh đẹp hơi nhướn lên, khóe mắt đuôi mày lại có gì đó nói không nên lời, trên môi mơ hồ có màu vàng nhạt quỷ dị, nhìn kỹ lại lại giống như không có cái gì.
Chung Du Bạch cũng không thèm nhìn bên này, “A Thắng, không cần phải để ý bọn họ.” Những người này có thể hạ Trình Thương Thuật mới kỳ quái có được không?
Nếu thật sự làm được, đầy đủ hắn giễu cợt Trình Thương Thuật một đời!
Tôn Lập Ngôn run cầm cập nói không nói được một chữ, ba cao tầng Nhật Bản cùng vài người cả nam lẫn nữ tuổi trẻ tịnh lệ chen thành một đoàn trên sofa, hận không thể cách bọn họ càng xa một chút.
Lục Viễn mỉm cười nhìn hắn, “Tuy rằng anh khiến tôi rất không thích, thế nhưng tôi từ trước đến giờ không kiêng ăn, mặc kệ dạng máu gì tôi đều có thể tiêu hóa, Tôn ảnh đế bảo dưỡng không tồi, không biết máu của anh thế nào…”
Tôn Lập Ngôn sợ tới mức gần như muốn ngất đi, sống nhiều năm như vậy, việc lớn cũng gặp qua không ít, nhưng còn chưa từng gặp việc như thế này!
Lục Ninh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Tôn Lập Ngôn, “Mấy năm nay anh dùng thủ đoạn cứng mềm cùng lên như vậy, hẳn là hẹn không ít người uống rượu đi, không phải bảo tôi cùng Lục Viễn đến uống rượu sao, rượu đâu, lấy đến tôi xem xem.”
Dù đầu óc Tôn Lập Ngôn có không thanh tỉnh cũng biết mình đá phải tấm sắt, cảnh tượng trước mắt quả thật khiến hắn khó có thể tin, thế nhưng hai thiếu niên này rõ ràng không phải người thường, không, bọn họ căn bản không phải là người!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi sai lầm…… Là tôi sai lầm! Tôi không nên, tôi không nên sắc mê tâm khiếu……” Tôn đại ảnh đế vào thời điểm này mà còn có thể nói ra những lời như vậy, tố chất tâm lý thật sự không tệ, cũng đủ thức thời.
Lục Ninh hài lòng gật gật đầu, ném di động vừa quay những hình ảnh kia Chung Du Bạch lưu lại, “Người ngoài nếu nhìn thấy một mặt này của Tôn ảnh đế, chỉ sợ sẽ thực thất vọng.”
Nhưng lúc này Tôn Lập Ngôn nào còn có sức lo chuyện khác, chỉ biết cầu xin tha thứ.
Chung Du Bạch nhìn nhìn đồng hồ, ôn ngôn nói, “Hoàng Bích hẳn là đã mua xong đồ ăn khuya, chúng ta còn muốn trở về ăn khuya đâu.”
Lục Viễn nhìn Tôn Lập Ngôn, ánh mắt khiến cả người Tôn Lập Ngôn đều run lên, “Chung quy phải cho Tôn ảnh đế của chúng ta lưu lại chút kỷ niệm mới được a.” Hắn vươn tay cầm chiếc cốc chân dài trên chiếc bàn bên cạnh, thò ngón tay nhẹ nhàng cắt qua làn da trên mặt Tôn Lập Ngôn, không để ý bộ dáng phát run của hắn, ngón tay vừa động, một tia máu tinh tế cứ như vậy tự động chảy vào trong cốc, không bao lâu đã được một ly máu tươi, “Không phải mời chúng tôi đến uống rượu sao? So với rượu, tôi càng thích máu.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, môi dính máu tươi, nhìn cực kỳ tiên diễm tà khí, bên cạnh có nữ bồi rượu trẻ tuổi trực tiếp bị dọa ngất đi.
Mà Tôn Lập Ngôn cũng chẳng tốt đến chỗ nào, cả người run giống như cái sàng, “Không, không cần……”
Thời điểm này, cho dù Trần Đạt là bạn của hắn, cũng không dám vì ra mặt cho hắn, ngay cả rắm cũng không dám phóng, trong giới này, còn rất nhiều người thức thời.
Lục Viễn lại nhăn mi, “Quả nhiên, loại người như anh, ngay cả máu cũng khó uống như vậy.” Nói xong, hắn cầm cốc chân dài, trực tiếp rót chén máu này xuống từ đỉnh đầu Tôn Lập Ngôn!
Mùi máu tươi dày đặc tràn ra, một ly máu tươi kỳ thực cũng không có bao nhiêu, còn không nhiều bằng một lần hiến máu, nhưng là loại trùng kích thị giác này tuyệt đối đáng sợ, so đao thật súng thật còn khiến người lạnh gáy.
Lúc này Lục Ninh lại lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, thật sự là một bình máu nhỏ nhất trên người hắn, có thể là tài khoản trò chơi này lúc trước đánh quái nhỏ tùy tay nhặt, lọ này hiệu quả thấp nhất, vô duyên vô cớ đặt trong balo chiếm mất một ô vuông.
“Uống đi.”
Tôn Lập Ngôn sợ hãi ngẩng đầu lên, Lục Ninh lại ôn nhu cười, “Uống đi.”
Lúc này Tôn Lập Ngôn nào dám không nghe, run cầm cập nhận lấy, Lục Ninh cười nói, “Cẩn thận một chút, nếu đập vỡ, anh biết rõ sẽ thế nào không?”
Lời này ý vị thâm trường, Tôn Lập Ngôn nghe được lập tức co rụt lại, ý tưởng vừa hé ra lập tức bị áp xuống, chỉ có thể kiên trì uống hết thứ trong bình kia.
Nói thật, kỳ thật cũng không hẳn là khó uống, nhưng là, hiện tại quanh thân hắn đều là mùi máu tươi, vừa uống xong liền nhịn không được cúi xuống muốn nôn, lại cái gì cũng phun không ra.
Lục Viễn vỗ vỗ tay, “Đi thôi.”
Y vẫn là rất có chừng mực, Tôn Lập Ngôn này không có chân chính làm bao nhiêu việc ác, có lẽ có hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đến cùng cũng lại không phải người xấu triệt triệt để để, Lục Ninh cũng nhìn ra trên người hắn không có nghiệt quang, khi đến nơi này, bọn họ đã nghĩ xong nên làm như thế nào.
Trương Ngôn Thắng bước chân nhẹ nhàng đi tới, đầu ngón tay hắn sáng lên, một chùm sáng màu hồng nhạt chiếu vào trán Tôn Lập Ngôn, “Gần đây Tôn ảnh đế vẫn nên tu thân dưỡng tính mới tốt.” Nói xong còn liếc mắt nhìn riêng bộ vị nào đó của hắn, nhìn khiến cả người Tôn Lập Ngôn run lên.
Vài người cuối cùng cũng rời đi, không đợi mọi người buông lỏng một hơi, Chung Du Bạch lại dừng bước, “Thiếu chút nữa quên.” Hắn duỗi tay ra, một đám lông trắng tỏa ánh sáng nhàn nhạt trên tay bay lên, vừa vặn mỗi người một sợi không nhiều không ít, vừa đụng tới da người liền tan ra không thấy, “Việc hôm nay, mọi người vẫn là giữ bí mật thì tốt hơn, tốt nhất đừng để tôi nghe được tin đồn gì, bằng không yêu ma quỷ quái chúng tôi nhưng là giết người không chớp mắt, hơn nữa chưa bao giờ nói đạo lý, đến lúc đó ai cũng không cứu được các người, đương nhiên, chúng tôi cũng không nhàn tới mức tùy tùy tiện tiện đi tìm ai phiền toái. Nhưng mà Tôn ảnh đế anh nha,” Hắn cười như không cười nhìn về phía Tôn Lập Ngôn, “Bất luận anh nghĩ gì cũng không thể gạt được tôi, chỉ cần sinh ra tí xíu ý niệm muốn trả thù, nghe nói anh có con gái trộm sinh ở Singapore, có thời gian đi xem gân cốt con bé thế nào, cùng tôi luyện Cửu U âm ma đại pháp anh cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Tôn Lập Ngôn xám trắng, uể oải ngồi trên mặt đất.
“Nhưng mà, nếu anh an phận, tôi cũng sẽ không phải có thời gian như vậy.” Trước khi đi Chung Du Bạch mới bỏ thêm một câu như vậy, trong giây lát Tôn Lập Ngôn ngẩng đầu lên, Lục Ninh Lục Viễn đều đã rời đi.
Hiện trường im lặng đã lâu mới lại có tiếng nức nở vang lên, hiển nhiên là vừa mới có người sợ hãi quá không dám khóc, lúc này mới khóc ra tiếng.
Mà vài cao tầng Nhật Bản kia bị dọa tè ra quần, trực tiếp được ba vệ sĩ che trở nhanh chóng rời đi, cho dù bọn họ có bối cảnh xã hội đen, lại cũng chẳng dám làm gì, người ta nào phải con người, mà là tà ma ngoại đạo a!
Muốn khóc nhất hẳn phải là Tôn Lập Ngôn, hắn ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều giống như hồng thủy mãnh thú, bọn họ không dám tâm sinh oán hận với vài yêu ma quỷ quái hung mãnh kia, lại khó tránh khỏi sẽ nghĩ bởi vì Tôn Lập Ngôn mới có thể bị vạ lây thế này, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.
Trợ lý của hắn nơm nớp lo sợ hồi lâu mới dám đến đỡ hắn, Tôn Lập Ngôn lại hét lên một tiếng, “Đừng động vào tôi, không! Trên người tôi đều là máu — máu!”
Trợ lý cười khổ, cũng không biết những người đó dùng thủ đoạn gì, trên mặt đất đúng là có vài giọt máu, trong cốc cũng sót lại chút ít, nhưng rõ ràng Tôn Lập Ngôn vừa bị chén máu tươi kia rót từ đầu tới chân, trên người bây giờ lại sạch sẽ, cái gì cũng không có, vết thương bị cắt qua trên mặt lúc trước cũng biến mất không thấy, cả người căn bẳn nửa điểm cũng không giống như bị thương.
Giằng co khá lâu, dưới sự kiên trì của Tôn Lập Ngôn đi đến bệnh viện, tốn một khoản tiền lớn làm kiểm tra tỉ mỉ làm, vị này trừ bỏ chút ít bệnh cũ năm xưa, nửa điểm việc gì cũng không có, còn cực kỳ khỏe mạnh, ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không thấy.
Nhưng mà Tôn Lập Ngôn lại vẫn thấy hàn ý từ đáy lòng trào ra, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đương nhiên, đến vài ngày sau hắn mới phát hiện, hắn không cứng nổi ……
Trương Ngôn Thắng xuất thân Hợp Hoan tông, muốn trừng phạt hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ không còn gì đơn giản hơn, mà Tôn Lập Ngôn không biết loại này trừng phạt chỉ là tạm thời, gần như đả kích hắn không chậm lại được.
Lúc Tôn Lập Ngôn bọn họ còn đang ngẩn người, đoàn người Lục Ninh Lục Viễn đã lên xe, Chung Du Bạch vỗ Hùng Minh Minh một cái, “Minh, về khách sạn.”
“Được rồi.”
Trình Thương Thuật ngáp một cái, thuận miệng hỏi, “Tiểu Bạch, cậu biết cái gì mà Cửu U âm ma đại pháp từ bao giờ vậy?”
Tên của công pháp này quả thực là xuyên lên tận trời a.
“Ai nói tôi biết?”
Lục Ninh nhìn qua, không phải vừa rồi chính anh nói sao……
Chung Du Bạch mặt không chút thay đổi, “Lừa hắn, vậy mà các người cũng tin.”
“Vậy anh thổi đám lông thỏ kia ra làm cái gì?” Hẳn là lông thỏ đi?
Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Không có tác dụng gì.”
Lục Ninh: “……” Thì ra lại là gạt người ……
Nhưng mà, như vậy ngược lại là tốt, nhất lao vĩnh dật(1), chỉ sợ đời này Tôn Lập Ngôn cũng không dám lại đánh chủ ý lên bọn họ.
“Nhiều người nhìn thấy như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Kỳ thật Lục Ninh ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Lục Viễn nhai kẹo cao su, “Sợ cái gì, sợ bọn họ nói ra?”
Lục Ninh cau mày nhìn hắn.
Lục Viễn cười, ý vị thâm trường nói, “Ngươi cảm thấy bọn họ nói đi sẽ có người tin sao?”
…… Cảm tạ cái thế giới với thuyết vô thần này!
.
(1) Làm một việc mà có tác dụng mãi mãi
/92
|