Lâm Dịch vì muốn dẫn dắt người phía sau Lâm Thái Chi ra mặt, cậu quyết định nể mặt Lâm gia một lần, đồng ý để Lâm Hiểu Nhiễm gánh tội thay. Đồng thời cậu còn phái người theo dõi Lâm Thái Chi, xem thử gã đã tiếp xúc với những người nào.
Lâm Dịch thăm dò tình huống của Lâm gia mới biết được Lâm Tự Đào nhập viện. Lâm Thái Chi thì bị nhốt trong nhà, chắc hẳn đã bị lão gia tử giam lỏng, mà Lưu Uyển Quân từ sau khi nhập viện thì không thấy ra ngoài nữa. Lâm Thanh Hải đành phải tự mình ra trận, gánh lấy con thuyền Lâm gia.
Lâm Dịch cho người đi hỏi thăm Lâm Tự Đào bị bệnh gì, nhưng chắc phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, bởi vì bác sĩ vẫn chưa tra ra được.
Lâm Hiểu Nhiễm bị tạm giam. Phương gia dùng tội danh trộm điện thoại, lại cộng thêm tội danh mua chuộc phóng viên tung lời đồn gièm pha Lâm Dịch để tố cáo cô ta. Tội danh này không nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ ghê tởm. Lâm Hiểu Nhiễm ý định chết cũng có luôn rồi, sự nghiệp của cô ta đã bị hủy sạch. Về sau mặc kệ cô ta đi đến đâu đều cũng sẽ bị người ta nắm điểm yếu này nói là ăn trộm, còn là một tên trộm hãm hại anh trai của mình! Người ta chắc chắn sẽ mắng cô ta là con của tiểu tam không có giáo dưỡng, bởi vì lời mấy thế này cô ta đã nghe không chỉ một lần.
Lâm Hiểu Nhiễm bây giờ cực kỳ hận Lâm Dịch, cô ta càng hận người nhà hơn, lại bảo cô ta gánh tội thay Lâm Thái Chi! Con gái thì không đáng giá à! Dựa vào cái gì chứ!
Bỏ Lâm Hiểu Nhiễm qua một bên tạm thời không nhắc đến, đến giờ tan tầm thì Lâm Dịch có đôi chút do dự. Cậu và Phương Húc Dương không thân, hôm nay Phương Húc Nghiêu có việc phải tan ca muộn. Cậu vê nhà lại không biết nấu cơm, chẳng lẽ ngồi nói chuyện với Phương Húc Dương cho đến lúc Phương Húc Nghiêu trở về nấu cơm à? Trong cái xưng hô em dâu luôn mồm của đối phương?
Lâm Dịch cân nhắc, quyết định đi đến Phương Thụy một chuyến, sau đó cùng về nhà với Phương Húc Nghiêu, thuận tiện kiểm tra công tác ▼_▼ừ, cứ quyết định vậy đi.
Trước đó Lâm Dịch không báo trước với Phương Húc Nghiêu, tới nơi rồi mới đột nhiên phát hiện mình đúng là ít tới. Phương Húc Nghiêu đến chỗ cậu như thể trở về công ty nhà mình, nghênh ngang bá đạo vô cùng, bảo vệ cũng không dám ngăn anh ta. Thế mà mình đến Phương Thụy, xe không vào được không nói, chường mặt ra cũng không có tác dụng với bảo vệ nơi này, người ta muốn thẻ! Không có thẻ thì không có cửa!
Lâm Dịch có hơi thất vọng, kiểm tra đột ngột mới là kiểm tra công tác, nói trước cho Phương Húc Nghiêu biết thì còn điều tra công tác cái gì nữa?
Trong sự bất đắc dĩ Lâm Dịch bèn gọi điện thoại cho Tôn Khoát. Lúc Tôn Khoát nhìn thấy số điện thoại của Lâm Dịch đã tự não bổ ra vô số cảnh video ngắn. Chẳng lẽ nói tổng giám đốc Lâm muốn hỏi mình bên cạnh Boss có oanh oanh yến yến nào không? Hay là bảo mình làm cơ sở ngầm cho cậu ấy, nhìn thấy tiểu tam thì lập tức báo cáo? Hắn nhìn người phụ nữ viện lý do là công việc lề mề ba tiếng đồng hồ trong phòng Phương Húc Nghiêu không chịu đi, hắn bất giác sờ lên cái trán thấm đẫm mồ hôi của mình, sao lại có ảo giác thấy sắp xảy ra chuyện lớn thế này.
Tôn Khoát hít một hơi thật sâu, chạy ra một nơi ẩn khuất nghe điện thoại. Lâm Dịch còn tưởng rằng bọn họ đang bận nên không nghĩ nhiều, điện thoại vừa thông thì đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đang ở cửa công ty các anh, anh gọi điện thoại nói bảo vệ cho vào đi. Đúng rồi, khoan hãy nói cho Phương Húc Nghiêu đã, đừng quấy rầy anh ấy làm việc.”
Tôn Khoát nhìn cửa phòng làm việc của Phương Húc Nghiêu, lại nuốt một ngụm nước bọt. Boss cũng đã dặn không được quấy hắn, nếu mình không nói thì chắc không có chuyện gì đâu ha ┭┮﹏┭┮.
Trợ lý đặc biệt của Phương Húc Nghiêu nách kẹp hai phần tài liệu vội vã đi qua, thấy Tôn Khoát vẻ mặt đau khổ sống không còn gì luyến tiếc, bèn hỏi hắn làm sao vậy, đắc tội Boss à?
Tôn Khoát vội vã lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều gặp phải chuyện lớn rồi!” Hôm nay bà chủ tới kiểm tra công tác nhìn thấy ông chủ bị một người phụ nữ dây dưa, còn muốn hẹn ông chủ cùng đi ăn tối. Chắc chắn bà chủ sẽ cho rằng ông chủ dục cự còn nghênh trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ đến khi về nhà chắc chắn sẽ xử đẹp Boss một trận, sau đó ngày mai chúng ta sẽ được gặp một Boss phun lửa.
Tổng kết: Tất cả đều sắp gặp phải chuyện lớn rồi!
Tôn Khoát vỗ mặt khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn cũng không gọi điện thoại cho bảo vệ. Nhằm để Lâm Dịch vững tin vào địa vị chính cung nương nương không thể rung chuyển của mình, Tôn Khoát dùng thang máy chuyên dụng chạy thẳng xuống lầu, tự mình chạy tới cửa lớn đón người.
Lâm Dịch thấy Tôn Khoát tự mình ra đón thì cảm thấy buồn bực, không phải rất bận à? Tôn Khoát không bận?
Tôn Khoát tự mình ra đón người, vừa ra đã mắng bảo vệ một trận, sau đó mới tiếp đãi Lâm Dịch vào. Lúc này Lâm Dịch mới cảm thấy không đúng, vẻ mặt của Tôn Khoát sao lại hèn hạ thế kia?
Tiến vào tòa cao ốc Phương Húc Nghiêu làm việc, Lâm Dịch thấy nhân viên đi ngang qua đều lén lút nhìn cậu, phía sau truyền tới rất nhiều: Kiểm tra công tác… kiểm tra công tác… nương nương… phu nhân tới rồi… cuối cùng cũng gặp được chính chủ… đẹp trai quá… dấu răng… cắn người…
Lâm Dịch ←_←
→_→
▼_▼Chuyện gì đang xảy ra?
Tôn Khoát dẫn Lâm Dịch đến phòng làm việc của Phương Húc Nghiêu, hắn thấy trong phòng nghỉ phía ngoài không có người, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ đó đi rồi, nguy cơ đã được giải trừ. “Tổng giám đốc Lâm vào đi, chủ tịch Phương bảo không có chuyện gì thì không cho bọn tôi quấy rầy, tôi đi pha trà cho anh.”
Lâm Dịch đáp một tiếng, cười nắm lấy tay nắm cửa, thầm tưởng tượng vẻ mặt Phương Húc Nghiêu lúc nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Cửa đột nhiên bị mở ra, người bên trong đúng là rất kinh ngạc, nói một cách chính xác là bị dọa cho kinh hãi. Nụ cười của Lâm Dịch lúc nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong thì càng thêm sáng lạn, giọng nói dường như ôn hòa hơn cả bình thường nữa, “Tôi tới không đúng lúc à?”
Phương Húc Nghiêu kinh ngạc qua đi thì lập tức mừng như điên, vợ lại tới thăm hắn, hạnh phúc quá tràn đầy! Hắn đứng lên, cảm giác cả người cứ lâng lâng, kích động nói: “Đúng lúc, tuyệt đối đúng lúc! Sao em không báo trước chứ, anh bảo người đi đón em!”
Lâm Dịch tiến vào đóng cửa, mỉm cười nói: “Kiểm tra công tác đó, tất nhiên phải đột kích bất ngờ, nếu không thì kiểm tra công tác gì nữa?” Lâm Dịch thấy người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, mặc đồ công sở ngồi trên tay vịn ghế tựa của Phương Húc Nghiêu vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, cậu dường như hiếu kỳ hỏi: “Anh lại đổi thư ký mới à?”
“Không không, chỉ là một vị khách mà thôi, bàn bạc xong hết hợp đồng rồi.” Ý ngoài lời chính là người phụ nữ này đuổi không đi, vợ phải tin lời anh!
Lâm Dịch vui vẻ gật đầu, “Khách hàng à, vậy hai người tiếp tục nói chuyện đi. Có thương mại cơ mật gì cần em tránh đi không?”
“Chào anh, tôi chỉ đang cùng chủ tịch Phương bàn về vài chỗ cần sửa đổi trong hợp đồng thôi. Tôi tên là Mora.”
“Tôi là Lâm Dịch. Thật ngại vì đã quấy rầy hai người, nếu có việc thì hai người cứ tiếp tục đi. Cứ coi như tôi không có mặt là được.” Lâm Dịch vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp đẽ của Mora trở nên khó coi hơn, lúng túng và xấu hổ, còn kèm theo cả giễu cợt.
Lâm Dịch tự mình ngồi trên sofa. Đúng lúc này Tôn Khoát bưng trà vào, nhìn thấy Mora vẫn còn chưa đi, Tôn thư ký cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của ba người. Hắn nhìn thấy vẻ cười tủm tỉm của Lâm Dịch, đột nhiên chuông cảnh báo rung động, đặt chén trà xuống xong vội vàng rời đi.
Lâm Dịch dù bận vẫn ung dung bưng chén trà lên, nói với Phương Húc Nghiêu đang trưng vẻ mặt anh rất oan uổng: “Thật sự không cần em tránh đi à?”
“Không cần không cần, thật sự bàn xong cả rồi.” Phương Húc Nghiêu vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống thay Lâm Dịch, ánh mắt chẳng thèm nhìn Mora lấy một cái, nịnh nót nói: “Em có đói không, anh bảo người đi mua đồ ăn cho em?”
“Không cần, em đợi anh, anh cứ làm việc đi.” Lâm Dịch nhìn vẫn giống như bình thường, dường như tâm trạng còn tốt hơn cả lúc bình thường. Lúc này Phương Húc Nghiêu mới thấy sợ hãi, vợ thế này mới là không bình thường. Tư thế vừa nãy của Mora quả thực không đúng lắm. Mà khéo thật, cô ta vừa sáp qua thì Lâm Dịch liền vào. Vợ không giận dữ nhào lên tát cho hắn hai cái đã nói rõ tính tình của vợ hắn rất tốt. Sao vợ lại có thể đẹp trai có thể tu dưỡng như thế? Thuộc tính mê trai của Phương Boss không dằn được lộ ra bên ngoài.
Nhưng phát giác được Lâm Dịch không đúng mà Phương Húc Nghiêu lại cảm thấy lâng lâng. Chẳng lẽ vợ đang ghen? Ây zô vợ ghen còn phải cố nhẫn nhịn lửa giận thật đáng yêu.
Vừa đẹp trai! Vừa khí chất! Quan trọng nhất là rất đáng yêu!
Mora thấy hai người tiến vào hình thức anh anh em em chẳng thèm nhìn lấy cô ta thì sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ còn cả giận dữ. Phương Húc Nghiêu vẫn luôn không để ý tới cô ta, ngoại trừ chuyện công việc thì lười chẳng thèm nói một câu dư thừa nào. Cô ta chịu đựng đợi ba tiếng đồng hồ vẫn không thể đổi được một sắc mặt tốt, bây giờ Lâm Dịch vừa đến Phương Húc Nghiêu đã lập tức đổi ngay bộ mặt khác, chỉ thiếu lắc đuôi nữa thôi. Cô ta thế mà đấu không lại một người đàn ông cứng nhắc!
Lâm Dịch cười với Phương Húc Nghiêu xong, lại quay đầu nhìn Mora. Bây giờ cậu đang ngồi trên sofa, uống nước trà chẳng cần Phương Húc Nghiêu dặn dò thì trợ lý đã bưng tới, cử chỉ tao nhã hào phóng, khí tràng mạnh hơn cả Phương Húc Nghiêu. Nụ cười của cậu mê người, hai chân dài bắt chéo qua nhau, khẽ tựa lên lưng ghế, tự mình tìm một tư thế thoải mái. Cậu làm xong tất cả mới nghiêng đầu hỏi: “Mora tiểu thư đừng khách sáo, cứ tiếp tục đề tài vừa nãy đi, nên làm gì thì cứ làm.”
Sắc mặt Mora khó coi hơn, như thể bị chủ nhân nắm lấy cổ tay, còn khó coi hơn cả bị bạt tai. Tình cảnh thua chị kém em này khiến cô ta không còn mặt mũi tiếp tục dây dưa ở đây được nữa, lập tức ngượng ngùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, giờ tôi phải trở về báo cáo tiến độ công việc cho ông chủ đã. Tạm biệt chủ tịch Phương, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Dịch ồ một tiếng, hứng thú nói: “Thì ra cô nhận ra tôi, đúng là vinh hạnh quá.”
Tôn Khoát ghé ngoài cửa nghe trộm lập tức nhe răng. Tổng giám đốc Lâm nhìn thì như một con mèo sứ trắng, tao nhã ôn nhuận, lúc cười còn rất đẹp trai, không ngờ nói chuyện lại độc đến vậy. Ý của tổng giám đốc Lâm rõ ràng đang nói nếu cô đã biết tôi là ai, thì chắc phải biết người đàn ông này có chủ rồi chứ. Thứ đã có chủ mà cô còn ở đây quyến rũ gì chứ?
Sắc mặt vốn đã khó coi của Mora càng thêm khó coi, ngay cả cười xấu hổ cũng không thể nặn ra được nữa, nói tạm biệt xong thì vội vàng rời đi. Lâm Dịch bĩu môi, ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn Phương Húc Nghiêu, nhìn đến mức lông Phương Húc Nghiêu đều dựng cả lên, “Em yêu à chuyện thực ra là thế này, người phụ nữ này cứ không chịu đi, cô ta là khách hàng nên anh cũng không thể đuổi cô ta đi được mà có đúng không, cô ta đi vào là để hỏi anh tối nay có thời gian cùng đi ăn tối không nhưng anh đã từ chối rồi, thật đó vừa bắt đầu anh đã từ chối, không tin thì em có thể đi hỏi trợ lý!”
Lâm Dịch vừa nghe Phương Húc Nghiêu tuôn ra một tràng thật dài, quan tâm vỗ lồng ngực đối phương, “Hơi thở của anh thật dài á.”
Phương Húc Nghiêu vội vã gật đầu, “Vì có thể một hơi hôn em ngất xỉu, anh sẽ cố gắng luyện tập!”
Lâm Dịch: “… Tiết tháo của anh đâu?”
Phương Húc Nghiêu nghiêm túc nói: “Sau khi nhìn thấy em đã tự động logout rồi.”
Lâm Dịch thăm dò tình huống của Lâm gia mới biết được Lâm Tự Đào nhập viện. Lâm Thái Chi thì bị nhốt trong nhà, chắc hẳn đã bị lão gia tử giam lỏng, mà Lưu Uyển Quân từ sau khi nhập viện thì không thấy ra ngoài nữa. Lâm Thanh Hải đành phải tự mình ra trận, gánh lấy con thuyền Lâm gia.
Lâm Dịch cho người đi hỏi thăm Lâm Tự Đào bị bệnh gì, nhưng chắc phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, bởi vì bác sĩ vẫn chưa tra ra được.
Lâm Hiểu Nhiễm bị tạm giam. Phương gia dùng tội danh trộm điện thoại, lại cộng thêm tội danh mua chuộc phóng viên tung lời đồn gièm pha Lâm Dịch để tố cáo cô ta. Tội danh này không nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ ghê tởm. Lâm Hiểu Nhiễm ý định chết cũng có luôn rồi, sự nghiệp của cô ta đã bị hủy sạch. Về sau mặc kệ cô ta đi đến đâu đều cũng sẽ bị người ta nắm điểm yếu này nói là ăn trộm, còn là một tên trộm hãm hại anh trai của mình! Người ta chắc chắn sẽ mắng cô ta là con của tiểu tam không có giáo dưỡng, bởi vì lời mấy thế này cô ta đã nghe không chỉ một lần.
Lâm Hiểu Nhiễm bây giờ cực kỳ hận Lâm Dịch, cô ta càng hận người nhà hơn, lại bảo cô ta gánh tội thay Lâm Thái Chi! Con gái thì không đáng giá à! Dựa vào cái gì chứ!
Bỏ Lâm Hiểu Nhiễm qua một bên tạm thời không nhắc đến, đến giờ tan tầm thì Lâm Dịch có đôi chút do dự. Cậu và Phương Húc Dương không thân, hôm nay Phương Húc Nghiêu có việc phải tan ca muộn. Cậu vê nhà lại không biết nấu cơm, chẳng lẽ ngồi nói chuyện với Phương Húc Dương cho đến lúc Phương Húc Nghiêu trở về nấu cơm à? Trong cái xưng hô em dâu luôn mồm của đối phương?
Lâm Dịch cân nhắc, quyết định đi đến Phương Thụy một chuyến, sau đó cùng về nhà với Phương Húc Nghiêu, thuận tiện kiểm tra công tác ▼_▼ừ, cứ quyết định vậy đi.
Trước đó Lâm Dịch không báo trước với Phương Húc Nghiêu, tới nơi rồi mới đột nhiên phát hiện mình đúng là ít tới. Phương Húc Nghiêu đến chỗ cậu như thể trở về công ty nhà mình, nghênh ngang bá đạo vô cùng, bảo vệ cũng không dám ngăn anh ta. Thế mà mình đến Phương Thụy, xe không vào được không nói, chường mặt ra cũng không có tác dụng với bảo vệ nơi này, người ta muốn thẻ! Không có thẻ thì không có cửa!
Lâm Dịch có hơi thất vọng, kiểm tra đột ngột mới là kiểm tra công tác, nói trước cho Phương Húc Nghiêu biết thì còn điều tra công tác cái gì nữa?
Trong sự bất đắc dĩ Lâm Dịch bèn gọi điện thoại cho Tôn Khoát. Lúc Tôn Khoát nhìn thấy số điện thoại của Lâm Dịch đã tự não bổ ra vô số cảnh video ngắn. Chẳng lẽ nói tổng giám đốc Lâm muốn hỏi mình bên cạnh Boss có oanh oanh yến yến nào không? Hay là bảo mình làm cơ sở ngầm cho cậu ấy, nhìn thấy tiểu tam thì lập tức báo cáo? Hắn nhìn người phụ nữ viện lý do là công việc lề mề ba tiếng đồng hồ trong phòng Phương Húc Nghiêu không chịu đi, hắn bất giác sờ lên cái trán thấm đẫm mồ hôi của mình, sao lại có ảo giác thấy sắp xảy ra chuyện lớn thế này.
Tôn Khoát hít một hơi thật sâu, chạy ra một nơi ẩn khuất nghe điện thoại. Lâm Dịch còn tưởng rằng bọn họ đang bận nên không nghĩ nhiều, điện thoại vừa thông thì đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đang ở cửa công ty các anh, anh gọi điện thoại nói bảo vệ cho vào đi. Đúng rồi, khoan hãy nói cho Phương Húc Nghiêu đã, đừng quấy rầy anh ấy làm việc.”
Tôn Khoát nhìn cửa phòng làm việc của Phương Húc Nghiêu, lại nuốt một ngụm nước bọt. Boss cũng đã dặn không được quấy hắn, nếu mình không nói thì chắc không có chuyện gì đâu ha ┭┮﹏┭┮.
Trợ lý đặc biệt của Phương Húc Nghiêu nách kẹp hai phần tài liệu vội vã đi qua, thấy Tôn Khoát vẻ mặt đau khổ sống không còn gì luyến tiếc, bèn hỏi hắn làm sao vậy, đắc tội Boss à?
Tôn Khoát vội vã lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều gặp phải chuyện lớn rồi!” Hôm nay bà chủ tới kiểm tra công tác nhìn thấy ông chủ bị một người phụ nữ dây dưa, còn muốn hẹn ông chủ cùng đi ăn tối. Chắc chắn bà chủ sẽ cho rằng ông chủ dục cự còn nghênh trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ đến khi về nhà chắc chắn sẽ xử đẹp Boss một trận, sau đó ngày mai chúng ta sẽ được gặp một Boss phun lửa.
Tổng kết: Tất cả đều sắp gặp phải chuyện lớn rồi!
Tôn Khoát vỗ mặt khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn cũng không gọi điện thoại cho bảo vệ. Nhằm để Lâm Dịch vững tin vào địa vị chính cung nương nương không thể rung chuyển của mình, Tôn Khoát dùng thang máy chuyên dụng chạy thẳng xuống lầu, tự mình chạy tới cửa lớn đón người.
Lâm Dịch thấy Tôn Khoát tự mình ra đón thì cảm thấy buồn bực, không phải rất bận à? Tôn Khoát không bận?
Tôn Khoát tự mình ra đón người, vừa ra đã mắng bảo vệ một trận, sau đó mới tiếp đãi Lâm Dịch vào. Lúc này Lâm Dịch mới cảm thấy không đúng, vẻ mặt của Tôn Khoát sao lại hèn hạ thế kia?
Tiến vào tòa cao ốc Phương Húc Nghiêu làm việc, Lâm Dịch thấy nhân viên đi ngang qua đều lén lút nhìn cậu, phía sau truyền tới rất nhiều: Kiểm tra công tác… kiểm tra công tác… nương nương… phu nhân tới rồi… cuối cùng cũng gặp được chính chủ… đẹp trai quá… dấu răng… cắn người…
Lâm Dịch ←_←
→_→
▼_▼Chuyện gì đang xảy ra?
Tôn Khoát dẫn Lâm Dịch đến phòng làm việc của Phương Húc Nghiêu, hắn thấy trong phòng nghỉ phía ngoài không có người, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ đó đi rồi, nguy cơ đã được giải trừ. “Tổng giám đốc Lâm vào đi, chủ tịch Phương bảo không có chuyện gì thì không cho bọn tôi quấy rầy, tôi đi pha trà cho anh.”
Lâm Dịch đáp một tiếng, cười nắm lấy tay nắm cửa, thầm tưởng tượng vẻ mặt Phương Húc Nghiêu lúc nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Cửa đột nhiên bị mở ra, người bên trong đúng là rất kinh ngạc, nói một cách chính xác là bị dọa cho kinh hãi. Nụ cười của Lâm Dịch lúc nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong thì càng thêm sáng lạn, giọng nói dường như ôn hòa hơn cả bình thường nữa, “Tôi tới không đúng lúc à?”
Phương Húc Nghiêu kinh ngạc qua đi thì lập tức mừng như điên, vợ lại tới thăm hắn, hạnh phúc quá tràn đầy! Hắn đứng lên, cảm giác cả người cứ lâng lâng, kích động nói: “Đúng lúc, tuyệt đối đúng lúc! Sao em không báo trước chứ, anh bảo người đi đón em!”
Lâm Dịch tiến vào đóng cửa, mỉm cười nói: “Kiểm tra công tác đó, tất nhiên phải đột kích bất ngờ, nếu không thì kiểm tra công tác gì nữa?” Lâm Dịch thấy người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, mặc đồ công sở ngồi trên tay vịn ghế tựa của Phương Húc Nghiêu vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, cậu dường như hiếu kỳ hỏi: “Anh lại đổi thư ký mới à?”
“Không không, chỉ là một vị khách mà thôi, bàn bạc xong hết hợp đồng rồi.” Ý ngoài lời chính là người phụ nữ này đuổi không đi, vợ phải tin lời anh!
Lâm Dịch vui vẻ gật đầu, “Khách hàng à, vậy hai người tiếp tục nói chuyện đi. Có thương mại cơ mật gì cần em tránh đi không?”
“Chào anh, tôi chỉ đang cùng chủ tịch Phương bàn về vài chỗ cần sửa đổi trong hợp đồng thôi. Tôi tên là Mora.”
“Tôi là Lâm Dịch. Thật ngại vì đã quấy rầy hai người, nếu có việc thì hai người cứ tiếp tục đi. Cứ coi như tôi không có mặt là được.” Lâm Dịch vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp đẽ của Mora trở nên khó coi hơn, lúng túng và xấu hổ, còn kèm theo cả giễu cợt.
Lâm Dịch tự mình ngồi trên sofa. Đúng lúc này Tôn Khoát bưng trà vào, nhìn thấy Mora vẫn còn chưa đi, Tôn thư ký cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của ba người. Hắn nhìn thấy vẻ cười tủm tỉm của Lâm Dịch, đột nhiên chuông cảnh báo rung động, đặt chén trà xuống xong vội vàng rời đi.
Lâm Dịch dù bận vẫn ung dung bưng chén trà lên, nói với Phương Húc Nghiêu đang trưng vẻ mặt anh rất oan uổng: “Thật sự không cần em tránh đi à?”
“Không cần không cần, thật sự bàn xong cả rồi.” Phương Húc Nghiêu vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống thay Lâm Dịch, ánh mắt chẳng thèm nhìn Mora lấy một cái, nịnh nót nói: “Em có đói không, anh bảo người đi mua đồ ăn cho em?”
“Không cần, em đợi anh, anh cứ làm việc đi.” Lâm Dịch nhìn vẫn giống như bình thường, dường như tâm trạng còn tốt hơn cả lúc bình thường. Lúc này Phương Húc Nghiêu mới thấy sợ hãi, vợ thế này mới là không bình thường. Tư thế vừa nãy của Mora quả thực không đúng lắm. Mà khéo thật, cô ta vừa sáp qua thì Lâm Dịch liền vào. Vợ không giận dữ nhào lên tát cho hắn hai cái đã nói rõ tính tình của vợ hắn rất tốt. Sao vợ lại có thể đẹp trai có thể tu dưỡng như thế? Thuộc tính mê trai của Phương Boss không dằn được lộ ra bên ngoài.
Nhưng phát giác được Lâm Dịch không đúng mà Phương Húc Nghiêu lại cảm thấy lâng lâng. Chẳng lẽ vợ đang ghen? Ây zô vợ ghen còn phải cố nhẫn nhịn lửa giận thật đáng yêu.
Vừa đẹp trai! Vừa khí chất! Quan trọng nhất là rất đáng yêu!
Mora thấy hai người tiến vào hình thức anh anh em em chẳng thèm nhìn lấy cô ta thì sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ còn cả giận dữ. Phương Húc Nghiêu vẫn luôn không để ý tới cô ta, ngoại trừ chuyện công việc thì lười chẳng thèm nói một câu dư thừa nào. Cô ta chịu đựng đợi ba tiếng đồng hồ vẫn không thể đổi được một sắc mặt tốt, bây giờ Lâm Dịch vừa đến Phương Húc Nghiêu đã lập tức đổi ngay bộ mặt khác, chỉ thiếu lắc đuôi nữa thôi. Cô ta thế mà đấu không lại một người đàn ông cứng nhắc!
Lâm Dịch cười với Phương Húc Nghiêu xong, lại quay đầu nhìn Mora. Bây giờ cậu đang ngồi trên sofa, uống nước trà chẳng cần Phương Húc Nghiêu dặn dò thì trợ lý đã bưng tới, cử chỉ tao nhã hào phóng, khí tràng mạnh hơn cả Phương Húc Nghiêu. Nụ cười của cậu mê người, hai chân dài bắt chéo qua nhau, khẽ tựa lên lưng ghế, tự mình tìm một tư thế thoải mái. Cậu làm xong tất cả mới nghiêng đầu hỏi: “Mora tiểu thư đừng khách sáo, cứ tiếp tục đề tài vừa nãy đi, nên làm gì thì cứ làm.”
Sắc mặt Mora khó coi hơn, như thể bị chủ nhân nắm lấy cổ tay, còn khó coi hơn cả bị bạt tai. Tình cảnh thua chị kém em này khiến cô ta không còn mặt mũi tiếp tục dây dưa ở đây được nữa, lập tức ngượng ngùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, giờ tôi phải trở về báo cáo tiến độ công việc cho ông chủ đã. Tạm biệt chủ tịch Phương, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Dịch ồ một tiếng, hứng thú nói: “Thì ra cô nhận ra tôi, đúng là vinh hạnh quá.”
Tôn Khoát ghé ngoài cửa nghe trộm lập tức nhe răng. Tổng giám đốc Lâm nhìn thì như một con mèo sứ trắng, tao nhã ôn nhuận, lúc cười còn rất đẹp trai, không ngờ nói chuyện lại độc đến vậy. Ý của tổng giám đốc Lâm rõ ràng đang nói nếu cô đã biết tôi là ai, thì chắc phải biết người đàn ông này có chủ rồi chứ. Thứ đã có chủ mà cô còn ở đây quyến rũ gì chứ?
Sắc mặt vốn đã khó coi của Mora càng thêm khó coi, ngay cả cười xấu hổ cũng không thể nặn ra được nữa, nói tạm biệt xong thì vội vàng rời đi. Lâm Dịch bĩu môi, ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn Phương Húc Nghiêu, nhìn đến mức lông Phương Húc Nghiêu đều dựng cả lên, “Em yêu à chuyện thực ra là thế này, người phụ nữ này cứ không chịu đi, cô ta là khách hàng nên anh cũng không thể đuổi cô ta đi được mà có đúng không, cô ta đi vào là để hỏi anh tối nay có thời gian cùng đi ăn tối không nhưng anh đã từ chối rồi, thật đó vừa bắt đầu anh đã từ chối, không tin thì em có thể đi hỏi trợ lý!”
Lâm Dịch vừa nghe Phương Húc Nghiêu tuôn ra một tràng thật dài, quan tâm vỗ lồng ngực đối phương, “Hơi thở của anh thật dài á.”
Phương Húc Nghiêu vội vã gật đầu, “Vì có thể một hơi hôn em ngất xỉu, anh sẽ cố gắng luyện tập!”
Lâm Dịch: “… Tiết tháo của anh đâu?”
Phương Húc Nghiêu nghiêm túc nói: “Sau khi nhìn thấy em đã tự động logout rồi.”
/74
|