Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 2 - Chương 2

/100


4 Replies6. Hồng nhan ngày trước

Bãi triều, Hưng Võ đế mang theo thái tử Long Ngọc, nhị hoàng tử Long Huyền, cùng các quân cơ trọng thần vào ngự hoa viên, nói chuyện quốc sự với Tả tướng La Tri Thu, bước chân gấp gáp. Những người phía sau biết mỗi khi Hoàng Thượng tâm tình không tốt, sẽ bước đi thật nhanh, vì thế trừ Hưng Võ đế và La Tri Thu một hỏi một đáp, người bên ngoài đều không nói một lời. Hưng Võ đế đột nhiên dừng bước, các đại thần bất ngờ đến nỗi va cả vào nhau.

“Tri Cẩm?” Mọi người chỉ nghe Hưng Võ đế kêu lên hai chữ, vội nhìn theo hướng ánh mắt Hưng Võ đế.

Một thiếu niên áo trắng hoa lệ đang đứng dưới gốc cây đào. Tháng ba hoa đào nở rộ, cảnh xuân sáng lạn, gió nhẹ mơn man, đào hoa bay bay như mưa, những vụn ánh sáng nhỏ chiếu trên người thiếu niên. Thiếu niên ngửa đầu ngắm đào hoa, không chú ý tới đám quân thần đứng cách y một quãng, cũng không ý thức được, bản thân trong lúc vô tình lại cùng tán cây hoa đào xinh đẹp này tôn nhau lên thành họa, trở thành phong cảnh tuyệt diệu trong mắt người.

“Tri Cẩm?” Hưng Võ đế trở nên ngây ngốc, dung mạo này cả đời ngài sẽ không quên, ngài thì thào gọi, lảo đảo đi về phía thiếu niên.

Những người đã từng gặp tam tiểu thư La phủ La Tri Cẩm trong nháy mắt thất thần, tuyệt thế dung nhan trong quá khứ kia, không ngờ ngày hôm nay vẫn có thể nhìn thấy.

“Tri Cẩm!” Hưng Võ đế kêu to, không để ý hình tượng đế vương uy nghi, tựa như một thiếu niên bình thường nhìn thấy người trong mộng, vội vã chạy qua cầu Ngọc Thạch.

La Duy đứng dưới gốc đào nghe tiếng Hưng Võ đế gọi, xoay người lại, kinh ngạc nhìn Hưng Võ đế kinh hỉ chạy về phía mình. Trong trí nhớ của La Duy, Hưng Võ đế luôn luôn không cười nói, hôm nay ngài làm sao đây? Ngây người một khắc, lại quên quỳ xuống tiếp giá.

“Tri Cẩm?” Mặc kệ La Duy ngây người, Hưng Võ đế chạy tới trước mặt y, ánh mắt nóng rực nhìn người phía trước. Đừng là mộng, Hưng Võ đế thầm cầu xin thần linh, La Tri Cẩm chưa từng xuất hiện trong giấc mơ thế nhưng lại xuất hiện trước mắt ngài, chân thật đến thế, nhất định không phải là mộng.

“Bệ hạ!” La Duy phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế cũng đám quân thần hành lễ, “La Duy thỉnh an bệ hạ.”

Nét cười trên mặt Hưng Võ đế đóng băng, “Ngươi… ngươi… ngươi nói ngươi là ai?” Ngài lui về phía sau vài bước, cơ hồ không thể đứng thẳng.

“Tiểu thần là La Duy, thưa bệ hạ.” La Duy kỳ quái nhìn Hưng Võ đế thất thố.

Người này là La Duy? Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, cha và huynh trưởng La Duy cũng vậy. Trong trí nhớ của họ, La Duy chỉ là một tên ngu xuẩn mập mạp, ương ngạnh và kiêu ngạo, thiếu niên gầy yếu dung nhan như họa kia sao có thể là La Duy? La Tri Thu và La Tắc chỉ biết La Duy gầy đi, nhưng chưa từng nhìn kỹ La Duy, hiện tại cũng chỉ có thể trợn tròn mắt.

Hưng Võ đế mất mát ngẩng đầu nhìn thiên không xanh thẳm, ngài nhớ nữ tử tuyệt thế vô song đã mất nhiều năm về trước, hồng nhan ngày ấy đã sớm thành đám xương trắng vùi trong đất lạnh. Khắp thiên hạ đều biết Hưng Võ đế ôm mối tính si mười ba năm về trước, ngài sao có thể quên?

La Duy chưa từng nhìn thấy mẹ đẻ y, cho nên y không biết mình giống mẹ đến mức nào.

“Đứng lên đi, Duy nhi.” Hưng Võ đế nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, đưa tay kéo La Duy đang quỳ trên mặt đất,“Thì ra là Duy nhi, lại khiến trẫm nhận lầm người, ngươi rất giống tiểu cô cô của ngươi.” Ánh mắt Hưng Võ đế dừng lại trên khuôn mặt La Duy, y không phải La Tri Cẩm, nhưng y có thể khiến ngài nhớ tới Tri Cẩm, vậy cũng tốt rồi.

La Duy cười khổ, y là nhi tử của La Tri Cẩm, ngoại hình giống mẫu thân cũng không có gì kỳ quái. La Duy nhớ rõ, khi đó Liễu quý phi – đã là Thái Hậu – chỉ vào y đã gầy yếu bất kham mắng y là kẻ gây tai họa, mười năm sống kiếp nam xướng y nhận hết mọi hình phạt tra tấn, khắp cả người bị thương, duy chỉ có khuôn mặt này không ai đành lòng hủy diệt, cho đến tận tháng giêng năm ấy, Bình Chương đế đích thân tới thăm y, thấy trước mắt bao người, y bị nhốt trong một chiếc ***g bằng sắt, bị một con chó đặt dưới thân, Bình Chương đế Long Huyền đột nhiên nổi giận, tự tay móc đi một con mắt của y, lúc ấy khuôn mặt này mới bị hủy.

7. Nhận sai, hết thảy đều là lỗi của La Duy!

Một nhóm cung nhân đã chờ sẵn ở Cẩm Xuân viên bày tiệc rượu, sau khi quân thần ngồi xuống, một đội kịch ca múa lập tức bắt đầu tấu nhạc khởi vũ.

Hưng Võ đế để La Duy ngồi bên cạnh La Tắc, rồi hỏi La Duy: “Duy nhi, thân thể của ngươi đã đỡ hơn chưa?”

La Duy đứng dậy đáp: “Tiểu thần đã khỏe lên nhiều ạ.”

Hưng Võ đế lại hỏi: “Sao ngươi lại xung đột với Triệu thị huynh đệ?”

Hoàng đế hỏi một câu lại một câu, ánh mắt của những người khác bắt đầu hướng vào La Duy.

La Duy cúi đầu nói: “Là tiểu thần làm sai, không liên quan đến hai vị huynh trưởng Triệu gia.”

Hưng Võ đế hỏi: “Không liên quan đến bọn họ? Ngươi đã bị trọng thương đấy.”

La Duy ngẩng đầu, thẳng thắn thành khẩn nói với Hưng Võ đế: “ Triệu ca ca nhất thời lỡ tay mà thôi, tiểu thần phạm phải tội lớn, nên nhận chút giáo huấn. La Duy còn phải đa tạ hai huynh trưởng Triệu gia chưa mang La Duy đến quan phủ xử lý.”

La gia cùng Triệu gia đều thở phào một hơi, bọn họ vốn đã lén giải hòa, lại không ngờ rằng hôm nay Hoàng đế đột nhiên hỏi chuyện La Duy, trước đó đã vô cùng lo lắng, không biết kẻ không biết điều này sẽ nói hươu nói vượn những gì, không ngờ y lại hiểu chuyện đến vậy.

Hưng Võ đế tươi cười, “Xem ra hai vị Triệu khanh đã có công lớn, có thể khiến tiểu Bá Vương này hiểu lý lẽ, trẫm sẽ thưởng cho họ, không riêng gì trẫm, cha ngươi cũng phải tạ ơn bọn họ.”

La Duy xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thần đã biết sai rồi.”

Triệu thị huynh đệ lúc này cũng đứng dậy nói: “Thần không dám.”

“Trẫm nói thưởng sẽ thưởng!” Hưng Võ đế vung tay lên, cười nói: “Một trận đánh đổi lấy La Duy ngày hôm nay, trẫm rất vui mừng!”

La Duy nhìn về phía Triệu thị huynh đệ, nở nụ cười hối lỗi, y biết bọn họ đều không phải là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần y thật lòng nhận sai, họ sẽ tha thứ cho y.

“Ngồi xuống cả đi.” Tâm tình Hưng Võ đế lúc này vô cùng tốt, khuôn mặt vốn luôn luôn nghiêm túc lúc này cũng mang theo ý cười.

Buổi yến tiệc này, quân thần tẫn hoan.

La Duy ngồi im lặng tại chỗ, y chỉ đưa mắt nhìn thái tử Long Ngọc một lần, còn Long Huyền ngồi cạnh lại không hề liếc mắt. Long Huyền thân cao hơn thái tử Long Ngọc, khác với vẻ ôn nhuận của Long Ngọc, Long Huyền tự phụ cao ngạo, đối với La Duy kiếp trước mà nói, hắn chính là vầng thái dương chói mắt, nhưng đối với La Duy đã tái thế làm người, hắn chỉ là con quỷ bước ra từ ác mộng.

Long Huyền nhìn chằm chằm La Duy, con chó béo tròn luôn lẽo đẽo chạy theo hắn như biến mất khỏi cõi đời này. La Duy trước mắt xinh đẹp khiến người ta luyến tiếc, nói năng văn nhã, trong mắt y cũng không còn một mình hắn nữa, y chỉ đạm mạc nhìn hắn, trong suốt tiệc rượu chỉ có đúng một cái liếc nhìn, xa lạ đến nỗi khiến trái tim Long Huyền trống rỗng. Hắn rõ ràng đã ra ám hiệu để y đổ tội cho Triệu thị huynh đệ, như vậy hắn mới có thể nhân cơ hội mượn sức Triệu thị, không ngờ y lại nhận sai, chẳng lẽ y không nhìn ra ám hiệu? Long Huyền trong lòng cáu giận, lại không thể phát tác.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Hưng Võ đế gọi Tả tướng La Tri Thu ở lại nói chuyện.

La Duy đi theo La Tắc rời cung.

“Duy nhi.” Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên gọi La Duy lại.

“Triệu bá bá.” La Duy nhìn thoáng qua ba người Triệu gia, xấu hổ cúi đầu.

“Xem ra ta thực sự đã đánh cho ngươi tỉnh lại!” Triệu nhị công tử thấy La Duy như vậy liền hừ lạnh một tiếng, Triệu Quân Nghị vẫn còn căm ghét y như kẻ thù, đối với La Duy tự nhiên cũng không hoà nhã.

“Thực xin lỗi…” La Duy giải thích, “Đều là tội của đệ, là đệ nhất thời bị quỷ bắt mất hồn. Vị tiểu thư kia đệ chưa hề chạm vào, đệ……”

Triệu Quân Nghị chặn lời La Duy, “Nếu sự trong sạch của Tiểu Liên bị ngươi hủy, ngươi cho rằng sẽ chỉ có trận đòn này sao?!”

“Thực xin lỗi.” La Duy cúi đầu nhận tội, đây đã trở thành thói quen của y, hèn mọn cầu xin được sống, giờ đây chỉ việc nhận tội cũng đã là rất nhẹ nhàng.

“Đủ rồi!” La Tắc nhìn không quen, tiểu đệ của hắn đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy, thế mà Triệu Quân Nghị vẫn nhất quyết không tha, điều này làm cho hắn bắt đầu bốc hỏa, “Triệu nhị, ngươi mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, Tiểu Duy thiếu chút nữa đã chết, ngươi còn muốn như thế nào?”

8. Lần đầu tiên được tha thứ từ khi sống lại

“Nhị ca…” La Duy kéo tay La Tắc, muốn ngăn La Tắc lại.

Triệu Quân Nghị cũng phản bác lại: “ Đệ đệ ngươi không hiểu chuyện, chính là do các ngươi quá nuông chiều!”

La Tắc trừng mắt nói: “Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà, chúng ta chiều nó một chút là phạm vào vương pháp à?”

“Nhị ca!” La Duy ngăn La Tắc lại, không để La Tắc nói thêm gì nữa. La Tắc cùng Triệu Quân Nghị kỳ thật là huynh đệ tri giao, có thể bởi giao tình quá sâu, cho nên nói chuyện thường không quá để ý, hai người này cứ gặp mặt sẽ lại cãi nhau. Kiếp trước La Duy từng tưởng rằng hai người là kẻ thù, nhưng khi La Tắc bị hạ độc mà chết, chính là Triệu Quân Nghị này không để ý lệnh vua, vượt ngàn dặm phù quan, đưa thi thể La Tắc về quê cũ của La gia an táng, hơn nữa khi hai đứa con của La Tắc bị Bình Chương đế Long Huyền ám hại, người này đã thẳng thừng mắng Long Huyền ở trên triều, cuối cùng bị biếm làm thứ dân, cũng không hề hối hận, khi đó La Duy mới biết được cái gì gọi là tình bằng hữu.

“Cứ sủng đi!” Triệu Quân Nghị thấy La Tắc bị La Duy ngăn cản, càng hưng phấn nói: “Các ngươi cứ sủng nó đi, tiểu tử này về sau không biết sẽ trở thành loại người nào đây!”

La Duy khom người hành lễ với phụ tử Triệu thị, nói: “La Duy không dám như vậy nữa, nếu tái phạm, Triệu đại ca cứ đánh chết La Duy là được rồi.”

La Duy kiêu ngạo ương ngạnh chẳng ai ưa, nhưng La Duy khiêm nhường lễ độ hiện tại cũng không thể đón nhận ngay được. Phụ tử Triệu gia cùng La Tắc đều sửng sốt một hồi lâu.

“Duy nhi nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Triệu Hạc Niên lúc này cao hứng thay cho hảo hữu La Tri Thu, La Tri Thu vì tiểu nhi tử không hiểu chuyện này mà lao tâm khổ tứ, hiện tại La Duy đã biết quay đầu, La Tri Thu cũng có thể thư thái vài ngày .

“La Duy.” Phía sau truyền đến tiếng gọi.

La Duy quay lại, là Long Huyền, phía sau hắn là một đội tùy thị.

“Thân thể ngươi sao rồi?” Long Huyền đứng trước mặt La Duy, vẫn giữ thái độ bề trên hỏi La Duy.

“Rất tốt ạ.” La Duy đeo chiếc mặt nạ khách khí tươi cười, nếu có thể, y tình nguyện cùng Long Huyền đồng quy vu tận, nhưng y biết y không thể. Long Huyền là hoàng tử, nếu y làm như vậy, người nhà của y đều sẽ mất mạng.

Long Huyền trên mặt không có chút ý cười, sự khôn khéo giúp hắn nhận ra nụ cười trên mặt La Duy lúc này là giả dối, “Vậy ngày mai ngươi hãy đến Thượng thư phòng đi.” Long Huyền kiêu ngạo không cho phép bản thân đi lấy lòng La Duy, lạnh lùng nói.

La Duy là thư đồng của Long Huyền, y từng cảm thấy đây là một vinh quang vĩ đại, nhưng hiện tại y chỉ thầm mong chạy trốn. “Vâng.” La Duy lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ cách thoát khỏi hai chữ thư đồng đáng ghét này.

Long Huyền do dự một chút, vươn tay xoa đầu La Duy, đây là cách an ủi tốt nhất hắn có thể dành cho La Duy .

La Duy nổi da gà, lại chỉ có thể chịu đựng.

“Xem ra nhị điện hạ đối với ngươi cũng không tệ lắm.” Long Huyền đi rồi, Triệu Quân Nghị trào phúng nói với La Duy.

La Duy cười, “Đệ chỉ là một thư đồng mà thôi, nhị điện hạ tốt hay không, cũng không liên quan gì đến đệ.”

La Tắc cảm thấy bản thân nên đi thắp hương bái Phật một lần, hắn còn tưởng rằng đời này chẳng thể nào nghe từ miệng La Duy câu nói không liên quan gì đến Long Huyền, không ngờ hôm nay lại nghe được.

Triệu Quân Nghị bấy giờ mới nở nụ cười, hắn dùng lực vỗ vỗ bả vai La Duy, “Thế này mới đúng chứ!”

La Tắc lập tức đẩy Triệu Quân Nghị ra, “Bả vai nó bị thương, ngươi không biết sao?” Hắn gào lên với Triệu Quân Nghị.

Hai tên oan gia lại bắt đầu cãi vã.

Triệu đại công tử Triệu Quân Bác giữ chặt hai vai La Duy, “Tiểu Duy, ngươi nên nói như vậy từ lâu rồi!” Hắn nói.

La Duy nhìn Triệu Quân Bác cười cảm kích, chỉ một tiếng Tiểu Duy, y liền biết vị huynh trường lớn hơn đại ca y ba tuổi này đã tha thứ cho y.

9. Đế vương vô tình, chỉ ngài là không phải!

Điện Trường Minh.

Cung thất to như vậy mà chỉ có Hưng Võ đế cùng Tả tướng La Tri Thu.

“Vì cái gì La Duy giống Tri Cẩm đến vậy?” Hưng Võ đế chỉ hỏi La Tri Thu vấn đề này, “Ngươi biết rõ tội khi quân là thế nào phải không?”

La Tri Thu quỳ rạp xuống đất, hôm nay nhìn thấy La Duy, ông liền biết Hoàng đế sẽ hỏi ông vấn đề này.

“Nói ngay, trẫm sẽ coi như ngươi vô tội!” Hưng Võ đế nói: “Ngươi đừng nói với trẫm cái gì mà cháu ruột giống cô cô, lời này chỉ có thể đem đi lừa quỷ, không thể lừa gạt trẫm đâu!”

La Tri Thu cười khổ, ai cũng bảo đế vương vô tình, vì sao vị đế vương này lại là si?

“Nói!” Hưng Võ đế đột nhiên gầm lớn.

“Bệ hạ.” La Tri Thu biết không giấu được, chỉ có thể nói thật, “La Duy là nhi tử của Tri Cẩm.”

Hưng Võ đế vỗ một cú trời giáng vào thư án, “La Tri Thu! Ngươi dám lừa trẫm nhiều năm như vậy!”

La Tri Thu dập đầu liên tục, nói thần đáng chết.

“Tri Cẩm đến tột cùng vì sao mà chết?” Hưng Võ đế cưỡng chế tức giận trong lòng, hỏi.

“Sau khi Tri Cẩm sinh hạ Duy nhi một tháng, uống thuốc độc mà chết.” La Tri Thu đối mặt với cơn thịnh nộ của Hưng Võ đế cũng không bối rối, ngữ khí bình thản.

Hưng Võ đế sắc mặt trắng bệch, thanh âm phát run: “Tri Cẩm tự sát?”

“Vâng.”

“Vì cái gì?!” Hưng Võ đế lập tức bật dậy.

“Thần không biết, một tháng kia Tri Cẩm chỉ dặn thần phải chăm sóc Duy nhi thật tốt, những chuyện khác không hề kể một lời.” Mười ba năm qua đi, đối với việc La Tri Cẩm tự sát, La Tri Thu đã có thể trưng ra bộ mặt thản nhiên.

“Vậy phụ thân Duy nhi là ai?” Hưng Võ đế lại hỏi.

La Tri Thu nói: “Tri Cẩm nói chữ ‘Duy’ trong tên La Duy là phụ thân của nó đặt cho, nếu có duyên, phụ tử có thể nhận ra nhau, nhưng Tri Cẩm cũng nói rằng muội ấy không hy vọng có một ngày như vậy.”

Hưng Võ đế ngã ngồi trên ngai vàng, trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói với La Tri Thu: “Ngươi sẽ luôn đối xử tốt với Duy nhi chứ?”

La Tri Thu lập tức dập đầu trước Hưng Võ đế: “Đối với thần mà nói, Duy nhi chính là con ruột của mình, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Ngươi lui ra đi.” Sau một hồi yên tĩnh, Hưng Võ đế không nói gì nữa, chỉ lệnh cho La Tri Thu rời đi.

Chỉ còn lại một mình Hưng Võ đế, ở trong điện Trường Minh cả một ngày, ngài đều như si ngốc. Hưng Võ đế đứng dậy, nhấc từng bước nặng nề tiến vào một gian mật thất, đây là cấm địa trong điện Trường Minh, trừ Hưng Võ đế không có người thứ hai biết sự tồn tại của nó.

Trên tường treo một bức họa, vẽ một thiếu nữ tuyệt thế vô song với đôi lúm đồng tiền như hoa.

Hưng Võ đế suy sụp ngã ngồi trên chiếc giường đối diện bức họa, ngài ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ trong tranh, “Tri Cẩm…” Ngài thì thào gọi tên thiếu nữ, tầm mắt dần bị những giọt lệ phủ mờ.

“Bệ hạ, nếu chúng ta có hài tử, người sẽ đặt tên nó là gì?”

“Nàng nguyện ý ở lại trong cung?”

“Không, thiếp chỉ nói nếu như.”

“Nếu sao? Vậy hãy gọi là Hàn, trẫm muốn cho nó biết rằng mẹ nó đối với cha nó lạnh lùng đến nhường nào.”

“Hàn? Tên này nghe thật lạnh.”

“Vậy gọi Duy đi, thế gian duy ái.”

“Duy sao? Được rồi.”

“Tri Cẩm, nàng đừng đi, ở bên trẫm không tốt sao?”

“Tri Cẩm đã có hôn ước, thiếp không thể bội tín, bệ hạ cũng không thể. Tri Cẩm càng không muốn khiến tỷ tỷ thương tâm.”

“Có liên quan gì đến Tri Ý?”

“Tỷ tỷ thích bệ hạ, cho nên bệ hạ hãy đối xử tốt với tỷ tỷ một chút.”

“Tri Cẩm!”

“Bệ hạ, thiếp đã rời nhà ba tháng rồi, cần phải trở về.”

“Tri Cẩm, nàng hãy tin trẫm, trẫm sẽ giữ nàng lại bên mình, vĩnh viễn cũng không để nàng rời đi.”

“Bệ hạ, người chỉ cần nhớ kỹ Tri Cẩm là được rồi.”

10. Giang sơn cùng mỹ nhân

Đoạn đối thoại xưa cũ lại vang vọng bên tai, Hưng Võ đế khóc rống, nếu biết một lần kia là sinh ly tử biệt, ngài vô luận như thế nào cũng không để La Tri Cẩm ra khỏi cung.

Đại Chu đệ nhất mỹ nhân La Tri Cẩm thuở nhỏ đã có hôn ước cùng con trai của Trấn Quốc hầu, cho nên khi đó từ Thái Hậu, cho tới các đại thần thân tín đều không đồng ý cho Hưng Võ đế lập La Tri Cẩm làm hậu. Trấn Quốc hầu lúc ấy đã nhiếp chính nhiều năm, quyền khuynh triều dã, mà ngôi vị Hoàng đế này ngài chỉ vừa mới lấy được từ tay hoàng huynh, Trấn Quốc hầu vừa phế một vị hoàng đế, sẽ không ngần ngại mà phế tiếp một hoàng đế nữa. Huống hồ thân là vua của một nước, lại đoạt vợ người khác, như vậy khác nào hủy hoại thanh danh, vì thế bận tâm cái này, bận tâm cái kia, cuối cùng chỉ đổi lấy tin tức La Tri Cẩm bệnh nặng mà chết.

Hưng Võ đế cũng từng nghi ngờ thân thế La Duy, nhưng La gia thông báo ngày sinh của La Duy chậm hơn chừng ba tháng, hơn nữa La Duy béo tròn từ nhỏ, nhìn không ra một chút bóng dáng của La Tri Cẩm, vả lại chữ “Duy” trong tên La Duy cũng không phải chữ “Duy” mà ngài ban cho lúc trước, Hưng Võ đế liền nghĩ đó chỉ là trùng hợp.

Sau khi La Tri Cẩm chết, Hưng Võ đế liền lập La Tri Ý làm hậu, một năm sau tru di cả nhà Trấn Quốc hầu, mở ra một vương triều Đại Chu chân chính thuộc về riêng ngài, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giữ được nữ tử mình yêu.

“Thì ra nàng đã sinh cho trẫm một nhi tử…” Hưng Võ đế nói với người trong bức họa: “Thì ra nàng dù bỏ cả tính mạng cũng không muốn phụ trẫm! Tri Cẩm, Tri Cẩm nàng thật ngốc, chỉ cần đợi trẫm thêm một năm nữa thôi, chỉ cần chờ trẫm một năm, trẫm đã có thể nắm trong tay thiên hạ! Tri Cẩm, nàng thật nhẫn tâm, bỏ trẫm một mình trên cõi đời này, chỉ có một mình trẫm.”

Chân tướng lộ rõ chỉ làm lòng người thêm bi thương, chân tướng mà kiếp trước La Duy cũng không hay biết, đang khiến Hưng Võ đế trong lòng tan nát. Khi ngài ở cùng với nữ tử họ La này, nàng không hề nói với ngài một chữ “yêu”, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, cho nên đến tận bây giờ, ngài đều cho rằng nàng yêu ngài ít hơn ngài yêu nàng nhiều lắm, lại không ngờ từ mười ba năm trước, nữ tử này đã dùng một phương thức thảm thiết nhất để nói cho ngài rằng, nàng yêu ngài.

Nhìn bức họa trước mắt, Hưng Võ đế chỉ thấy vô ngần tịch mịch. Ngài là Hoàng đế, có được thiên hạ, kỳ thật chỉ có bản thân ngài biết, cái ngài có chỉ là một bức họa mà thôi.

“Bệ hạ.” Bên ngoài có người hầu bẩm báo: “Thái tử điện hạ cùng nhị điện hạ cầu kiến.”

Hưng Võ đế đi đến tiền điện, ngồi xuống, nhìn hai đứa con trước mặt, nói: “Chuyện gì?”

Sau khi Long Ngọc cùng Long Huyền quỳ xuống hành lễ, Long Ngọc mới nói: “Phụ hoàng, nhi thần ngày mai rời kinh, nên tới chào từ biệt phụ hoàng.”

“Đi đường cẩn thận.” Hưng Võ đế ngữ khí lãnh đạm nói: “Chuyến đi này là để ngươi thăm thú một phen, giang sơn trong tương lai trẫm phải nhờ vào ngươi, ngươi hãy tự chứng kiến con dân Đại Chu có cuộc sống như thế nào.”

“Nhi thần tuân theo lời phụ hoàng dạy bảo.” Long Ngọc lại quỳ xuống nói.

“Hãy bình thân.” Hưng Võ đế nói: “Mai sau ngươi sẽ thay trẫm ngồi trên ngai vàng này, sợ là không còn cơ hội thăm thú như vậy nữa.”

“Phụ hoàng sẽ sống lâu trăm tuổi!” Long Ngọc vội nói.

“Phụ hoàng cũng là người.” Trên mặt Hưng Võ đế có một chút tươi cười, “Thế nào cũng sẽ có ngày đó.”

Long Ngọc cùng Long Huyền lại quỳ rạp xuống đất, nói như vậy, bọn họ không dám tiếp nhận.

“Bình thân.” ý cười trên mặt Hưng Võ đế vụt tắt. Ngài nhìn Long Ngọc, diện mạo Long Ngọc rất giống mẫu hậu La Tri Ý, nhưng không có bóng dáng La Tri Cẩm. Rõ ràng là cùng một mẹ, nhưng Tri Ý và Tri Cẩm lại tuyệt đối không giống nhau, đều này cũng khiến Hưng Võ đế vô cùng tiếc nuối.

Long Huyền ở phía sau Long Ngọc, mang một tâm tình khác, rõ ràng cùng là hoàng tử, hắn lại chưa bao giờ được sánh ngang hàng với người kia. Một người chỉ có thể chết dí trong hoàng thành, một người lại có thể đi tuần tra thiên hạ, Long Huyền sao có thể cam tâm? Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status