Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 22 - Chương 22

/100


2 Replies May mắn của huynh trưởng

Hôn lễ của La Khải vô cùng long trọng.

La phủ những ngày này khách rất đông, hỉ yến mãi cho đến sáng sớm vẫn chưa tan.

La Khải say chuếnh choáng bị hai đệ đệ đỡ tới tân phòng.

“Đại ca huynh cứ yên tâm động phòng hoa chúc đi.” La Tắc vỗ ngực cam đoan với La Khải: “ Kẻ nào dám phá đám huynh động phòng đều phải bước qua xác đệ đã.”

La Duy vừa chúc mừng La Khải, vừa kéo La Tắc đi ra ngoài canh cửa cho La Khải.

La Khải đứng bên ngoài tấm rèm che hồi lâu, mới vén rèm che đi vào.

Tân nương lẳng lặng ngồi bên cạnh giường lớn trạm trổ hoa văn.

La Khải không nghĩ nhiều nữa, đi đến trước mặt tân nương, xốc tấm khăn voan đỏ thẫm, miệng nói: “Thật có lỗi, đã, đã để nàng đợi lâu, nàng…” Chưa kịp dứt lời, La Khải đã nhìn rõ tân nương, Triệu Quân Tú cái gì, nàng chính là Diệp Tú!

Diệp Tú nhìn nam nhân trợn mắt há mồm, khẽ nở nụ cười, nàng không phải nữ tử nhan sắc kiêu sa, nhưng nụ cười này trong mắt La Khải lại là trăm mỵ ngàn kiều.

“Tú?” La Khải ngỡ mình say rượu , tân nương sao có thể là Diệp Tú?

Diệp Tú đứng dậy, đưa tay véo gò má La Khải: “Ngốc quá, đại nguyên soái của thiếp!”

Cảm giác đau đớn chân thật nói cho La Khải, đây không phải mộng, nàng đúng là Diệp Tú!

“Tướng công.” Diệp Tú đỏ mặt gọi La Khải.

La Khải nhẹ buông tay, khăn voan đỏ thẫm rơi trên mặt đất, hắn ôm Diệp Tú vào lòng: “Chuyện gì thế này? Ta đã nghĩ rằng sẽ không thể gặp lại nàng nữa!”

Ngoài cửa sổ, La Duy mỉm cười nhìn bóng hai người ôm nhau, nhẹ nhàng thay bọn họ đóng cửa sổ, bước đến chỗ La Khải. Y không biết hai người này vì sao lại quen biết rồi yêu thương nhau, y không hỏi, Diệp Tú cũng không nói. Nhưng La Duy biết La Khải thực may mắn, có một nữ tử không quan hệ huyết thống ràng buộc, không mai mối kiệu hoa, lại nguyện ý cùng sống chết, nữ tử như vậy không phải ai cũng có thể gặp được.

Dưới hành lang, Hứa Nguyệt Diệu đưa bát canh cho La Tắc, thuận tiện thay La Tắc lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Trời chưa nóng, chàng đã đổ đầy mồ hôi! Uống canh gà đi, đừng ham uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu, ngày đại hỉ của đại ca, phải giữ chừng mực.”

“Phụ thân.” La Ưu ba tuổi ôm hai đầu gối La Tắc: “Ôm!”

La Tắc hớp vài hớp to đã uống xong canh gà, xoay người ôm lấy đứa con: “Hôm nay biểu hiện không tệ.” Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Ưu: “Cha sẽ thưởng cho con!”

“Phụ thân.” La Ưu hỏi La Tắc: “Hôm nay Ưu nhi không ngủ trên giường của đại bá sao?”

La Tắc cười ha hả: “Nhi tử ngốc, hôm nay trên giường của đại bá không có chỗ cho con nằm đâu!”

Hứa Nguyệt Diệu cười cười đánh La Tắc một cái: “Nói cái gì đó? Thật không đứng đắn!”

“A! Phụ thân lại bị mẫu thân đánh!” La Ưu vỗ bàn tay nhỏ xíu cười rộ.

“Thấy hả hê khi người khác gặp họa có phải không?” La Tắc dụi đầu vào ngực La Ưu: “Xem cha hôm nay giáo huấn con như thế nào!”

“Mẫu thân cứu con!” Hai cẳng chân nhỏ của La Ưu đạp loạn xạ trên người La Tắc, vươn đôi tay về phía Hứa Nguyệt Diệu: “Mẫu thân mau cứu con!”

Một nhà ba người ầm ĩ cùng một chỗ, cười vui vẻ.

La Duy đứng bên cạnh hòn giả sơn phía xa nhìn lại, cũng thấy vui mừng. Nhị ca La Tắc cũng là người may mắn, khi sinh mệnh nguy nan, lại gặp được người con gái của đời mình. Nếu như không có La Duy, kiếp trước bọn họ nhất định có thể đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn. Cả đời này nếu La Duy không phạm sai lầm, liệu bọn họ có thể cứ như thế bên nhau đến già không? La Duy tin là như vậy.

Bị bắt cóc

Trong tân phòng, La Khải giận đến đỏ mặt: “Tiểu Duy cái đồ du côn cắc ké này! Ta phải đi tìm nó!”

Diệp Tú kéo La Khải lại: “Chúng ta tạ ơn tiểu đệ còn không kịp! Không cho chàng đi giáo huấn nó!”

La Khải có chút tức giận: “Sao nào, nàng đã muốn làm đại tẩu, che chở cho tiểu đệ rồi à?”

Diệp Tú liếc mắt: “Chẳng lẽ thiếp không phải đại tẩu của nó?”

La Khải ôm Diệp Tú nằm vật xuống giường: “Sự thực cứ như giấc mộng, chỉ sợ ngày mai ta tỉnh mộng, lại không thấy nàng.”

“Trừ chàng ra thiếp còn có thể với ai?” Diệp Tú tinh tế vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của La Khải. Nàng nhớ đã quen biết người nam nhân tại phố Hương Quan ở Vân Quan, bọn họ cùng ra tay cứu một tiểu nam hài suýt bị vó ngựa dẫm lên, chỉ là nhìn nhau cười, nhưng nàng ngay lập tức đã thích nam nhân anh tuấn ấy. Lần thứ hai nàng dẫn các huynh đệ cướp lương, không ngờ rằng lại là cướp của hắn, nàng đánh không lại, dưới tình thế cấp bách há miệng cắn nam nhân này, không ngờ nam nhân này đỏ mặt. Lần thứ ba… Diệp Tú hồi tưởng đến quá khứ của nàng cùng La Khải, đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là người của hai thế giới, không biết vì sao hai người lại yêu nhau?

La Khải cẩn thận tiến vào thân thể Diệp Tú, nữ nhân La Khải khao khát nhất cuộc đời này, tất cả dục vọng đè nén bùng nổ trong khoảnh khắc. La Khải luật động, nghe Diệp Tú rên rỉ như thống khổ lại như vui sướng, hắn cúi đầu hôn lên môi Diệp Tú. Hắn chưa từng nói cho nàng biết, tại Hương Quan, ngay từ giây phút hắc thấy nàng khoác áo đỏ phi thân đi cứu đứa bé kia, tức giận mắng chủ nhân con ngựa, trấn an nam hài vì hoảng sợ mà không ngừng khóc, rồi nhìn hắn cười tít mắt, hắn đã thích nữ tử cởi mở mạnh mẽ này.

La Duy đi về phía trước hỉ đường, hôm nay Vệ Lam ở tiền viện hỗ trợ, La Duy vừa đi vừa nghĩ xem La phủ có nên mua thêm vài hạ nhân không.

“Tam công tử.” Một thanh niên mặc trang phục hạ nhân trong La phủ đuổi theo La Duy.

“Chuyện gì?” La Duy dừng lại hỏi.

“Phu nhân mời tam công tử tới gặp người.” Hạ nhân nói.

“Ngươi là người trong nội viện của phu nhân?” La Duy cũng không nhận ra người này.

“Tiểu nhân vừa tới tướng phủ không lâu.” Hạ nhân cúi đầu.

La Duy không biết giờ này Phó Hoa tìm y có chuyện gì, xoay người định đi về phía chính viện La phủ.

“Tam công tử.” Hạ nhân thấy La Duy xoay người sang chỗ khác, liền gọi La Duy lại.

“Ừ?” La Duy quay đầu lại, lập tức thấy sau ót đau nhói, trước mắt tối sầm.

Vài người mặc trang phục hạ nhân La phủ từ chỗ tối chạy ra. La Duy đã hôn mê, bị đám người này đặt vào thùng gỗ, trên một chiếc xe đẩy, trực tiếp ra ngoài từ cửa đi của các hạ nhân La phủ.

Sắc trời dần sáng, La Tri Thu còn đang nằm trên giường, cuối cùng La Khải cũng thành gia khiến ông bớt nỗi lo, bất quá sau một hồi hôn sự, cả La phủ đã vô cùng mệt mỏi. Đang nằm, lại thấy quản gia của La phủ đưa Vệ Lam luôn ở bên cạnh La Duy chạy đến.

“Tướng gia, không tìm thấy tam công tử!” Quản gia đã cùng Vệ Lam tìm quanh La phủ một lần, trước còn ngỡ Vệ Lam không có việc gì phải làm phiền quản gia, nhưng giờ không thấy La Duy trong phủ thì cũng luống cuống, vội vàng đưa Vệ Lam tới gặp La Tri Thu.

“Cái gì?” La Tri Thu còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Tất cả các nô tài đã đi tìm, nhưng không thấy tam công tử, người canh cửa cũng không thấy tam công tử ra khỏi phủ!” Quản gia nói.

Không nhìn thấy La Duy? La Tri Thu thoáng giật mình tỉnh mộng.

Không tìm thấy trong La phủ, vì vậy người La phủ bắt đầu tản ra ngoài tìm La Duy.

Lễ tân hôn của La Khải cũng bị chuyện La Duy mất tích phá hỏng không khí vui mừng.

Tìm người

“Tiểu Duy có lẽ là đi ra ngoài chơi?” Phó Hoa nói.

“Nàng không biết hiện tại có bao nhiêu người muốn mạng của nó sao?” La Tri Thu chắp tay sau lưng đi qua đi lại: “Tiểu Duy cũng không phải người tùy tiện ra khỏi cửa!”

Phó Hoa nói: “Tắc nhi đã ra ngoài tìm, lão gia cứ ngồi xuống chờ đi.”

“Nàng làm mẹ thế nào vậy?” La Tri Thu lần đầu tiên nổi giận với thê tử kết tóc cả đời: “Nàng không lo lắng hay sao?!”

Phó Hoa sững sờ nhìn La Tri Thu, sau đó rơi nước mắt, người này lại mắng bà trước mặt các con?

Hứa Nguyệt Diệu thấy thế vội vàng đứng dậy nói: “Nương, con với nương về phòng chờ đi.”

Phó Hoa đứng dậy bước đi.

La Khải nhìn Diệp Tú ra hiệu, Diệp Tú cũng vội vã đi theo.

La Tri Thu hiện tại không rảnh để ý đến tâm tình của phu nhân, nói: “Ta phải đi gặp bệ hạ.”

La Khải lại nghĩ tới chuyện La Duy lật đổ Liễu Song Sĩ, không biết có bao nhiêu người của hữu tướng muốn La Duy chết, trong lòng phát lạnh, đâu còn có thể ngồi yên: “Con cũng đi ra ngoài tìm xem.”

Quản gia lúc này mới đưa người gác cửa sau tới.

“Tướng gia, đại công tử.” Người này nơm nớp lo sợ nói: “Ngày hôm qua khi trời sắp sáng, có mấy hạ nhân mang một thùng gỗ lớn ra khỏi phủ.”

La Tri Thu vội hỏi: “Thùng gỗ lớn?”

Gác cổng nói: “Một chiếc thùng màu đen, đặt trên xe vẫn vận chuyển củi hàng ngày.”

La Khải nói: “Trong phủ khi nào cần chở củi?”

Gác cổng nói: “Trong phủ luôn luôn mở cửa để vận chuyển củi bất cứ lúc nào.”

La Tri Thu nói: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra?”

Gác cổng lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”

La Tri Thu ngẫm nghĩ, hỏi: “ Thùng có thể chứa người không?”

Gác cổng gật đầu: “Có thể.”

La Tri Thu một khắc cũng không chậm trễ nữa, lập tức tiến cung gặp Hưng Võ đế.

Thượng đô vẫn như ngày thường, chỉ là cảm thấy nha dịch trên đường so với ngày xưa nhiều hơn một chút.

Một ngày trước, La Duy mất tích không rõ lý do.

Trong điện Trường Minh, Hưng Võ đế một đêm chưa ngủ, nếu như có thể, ngài hận không thể tự ra khỏi cung đi tìm.

La Tri Thu cũng một đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai lại vào cung nói cho Hưng Võ đế, La Duy vẫn không có tin tức gì.

Hưng Võ đế nén cơn giận: “Đã tìm khắp toàn thành chưa?”

La Tri Thu thở dài, thượng đô lớn như vậy, muốn giấu một người thật dễ dàng, nhưng muốn tìm một người thì vô cùng khó.

“Đi thăm dò Liễu Song Sĩ.” Hưng Võ đế cắn răng nói: “Bắt tất cả các môn sinh của lão, tra khảo rõ ràng!”

Phải tra khảo thế nào đây? La Tri Thu nhìn Hưng Võ đế sững sờ.

“Nói là tìm đồng đảng của Liễu Song Sĩ.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi dẫn người tới cho trẫm trực tiếp tra khảo!”

“Bệ hạ.” La Tri Thu vội la lên: “Nếu như là những quan viên này, bọn họ có thể nào giấu La Duy trong phủ?” Hưng Võ đế nếu cứ gây chiến, những người bắt La Duy bị uy hiếp sẽ ra tay giết La Duy ngay!

Hưng Võ đế nhắm mắt lại, thoáng tỉnh táo: “Không giấu ở trong phủ, vậy sẽ ở đâu?” Hắn hỏi La Tri Thu.

La Tri Thu lắc đầu, cả ngày hôm qua, ông đã tìm khắp những nơi ông có thể.

“Vậy tìm từng con phố cho trẫm!” Hưng Vũ mãi cũng chỉ nghĩ ra biện pháp này: “Ngươi cũng đừng quản dân thường hay quan nha, cứ điều tra hết cho trẫm! Trẫm giao quân Đô úy cho ngươi.”

La Tri Thu giờ phút này cũng chẳng quan tâm làm vậy có nhũng nhiễu dân hay không, tiếp chỉ, ra khỏi điện Trường Minh, sai La Tắc điều quân Đô úy.

“Truyền chỉ của trẫm.” Sau khi La Tri Thu đi, Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc: “Nhị hoàng tử Long Huyền hôm nay không được ra khỏi điện Khuynh Văn một bước.” Nếu đồng đảng của Liễu Song Sĩ bắt La Duy, như vậy sau khi tin Long Huyền bị giam lỏng truyền đi, đám người này có lẽ cũng không dám hại đến tính mạng La Duy. Hưng Võ đế lo âu, nghĩ đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng La Duy.

Rơi vào động quỷ

La Duy mở mắt, đầu óc trống rỗng, nhưng rất nhanh y ý thức được bản thân bị trói hình chữ đại (大) trên một bệ đá.

“Tiểu công tử tỉnh rồi à?” Một giọng nói mềm như vải bông vang lên.

La Duy nhìn kẻ đứng trước mặt mình, khuôn mặt không hề đặc sắc, nếu ném vào trong đám người sẽ chẳng hề gây chú ý, nhưng khuôn mặt này La Duy lại vô cùng quen thuộc, Khô Lục. Kiếp trước sau khi bị Long Huyền ném ra khỏi hoàng cung, người này là lão bản đầu tiên của y. Ở trong tay người này ba tháng, sống không bằng chết, cuối cùng trở nên không có hỉ nộ ái ố, y chỉ là một xướng nô để người khác vui đùa, trong thể xác không hề có linh hồn.

“Khuôn mặt này đúng là khiến người luyến tiếc!” Khô Lục nhìn chằm chằm vào La Duy.

La Duy muốn nói, lại phát giác miệng bị bịt, ngoại trừ phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, thì một câu y cũng nói không nên lời. La Duy không biết mình đã hôn mê bao lâu, người nói Phó Hoa muốn gặp y tuổi còn trẻ, nhất định là kẻ hại y, là ai độc ác như vậy? Giết y còn chưa đủ xả hận, nên phải đưa y đến cho Khô Lục? Long Huyền? Không, nếu như hiện tại y xảy ra chuyện, người đầu tiên bị hoài nghi chính là Liễu Song Sĩ, Long Huyền cũng nhất định trốn không thoát, Long Huyền sẽ không ngốc như vậy. Vậy là ai? Là đồng đảng của Liễu Song Sĩ, bọn họ hận y đến thế ư?

Khô Lục cảm thấy bất ngờ, thiếu niên này sau khi tỉnh lại tuyệt không bối rối, chỉ lạnh lùng nhìn gã, như là biết rõ gã. Khô Lục không biết thiếu niên này là ai, gã chỉ biết mình được một số bạc lớn, một đại nhân vật muốn gã hủy hoại thiếu niên này. Hủy hoại một người, đối với Khô Lục mà nói rất dễ dàng, gã không còn nhớ rõ bao nhiêu người từng bị hủy trong tay gã, chỉ là gã hiếu kỳ muốn biết, thiếu niên này đến tột cùng đã gây thù chuốc oán gì với đại nhân vật kia, để rồi nhân lấy sự trừng phạt này.

La Duy biết rõ mình rơi vào tay Khô Lục sẽ phải chịu đựng những gì, nhưng y không sợ, đã nhẫn nhịn mười năm, y không sợ phải chịu thêm lần nữa. La Duy chỉ hối hận, nếu sớm biết cả đời này trốn không thoát, vậy thì sau khi an bài hôn sự cho đại ca, y sẽ tự kết liễu có hơn không? Như vậy ít nhất cả đời này thân thể của y còn có thể sạch sẽ .

“Biết rõ nơi này là đâu không?” Khô Lục cười nói với La Duy: “Không biết? Đừng lo, từ nay về sau ngươi sẽ biết thôi. Tiểu gia hỏa này chắc cũng không biết ta? Đừng lo, ngươi sau này sẽ là của ta, thân thể này, trái tim này, đều là của ta.”

La Duy vẫn lạnh lùng nhìn Khô Lục, y hẳn là nên giết người này sớm một chút. Vốn nghĩ phải làm những việc trọng yếu hơn, Khô Lục là nhân vật nhỏ, chỉ cần hất một ngón tay là được, là tại y quá lười biếng rồi.

Ngón tay Khô Lục lướt trên mặt La Duy, chạy xuống cổ: “Ngươi không sợ? Xem ra tiểu gia hỏa này xương cốt thực cứng.”

Y phục trên người đều bị Khô Lục cởi ra, La Duy cũng không giãy dụa, giãy dụa dưới tay Khô Lục sẽ càng khiến bản thân chịu nhiều thống khổ mà thôi.

Thân thể trước mắt mang theo đường nét đặc trưng của thiếu niên, màu lông rất nhạt, hơi gầy, nhưng gân cốt coi như rắn chắc, nếu như không phải trên vai có vết sẹo, thân thể này đáng được xưng tụng là bạch ngọc. Khô Lục vui sướng cười, nghĩ tới sẽ chòng ghẹo thân thể kia, gã cảm thấy thật hưng phấn.

“Gia?” Một tráng hán đi đến, nước da đỏ au.

“Nhìn xem.” Ngón tay Khô Lục chỉ về phía La Duy: “Hàng thượng đẳng như vậy, chúng ta có mấy khi được gặp?”

Tráng hán nhìn về phía La Duy, trong ánh mắt mang theo *** tà.

“Trước hết rửa ruột cho nó.” Khô Lục tát tráng hán một cái: “Đừng con mẹ nó nằm mộng, người đầu tiên của tiểu gia hỏa này là ta!”

La Duy nhắm mắt lại, hiện tại y chết cũng không chết được, chỉ có thể đón nhận. Ba bồn nước theo ống trúc dần rót vào trong cơ thể, bụng La Duy căng phồng như bụng phụ nhân có thai sáu bảy tháng. Khô Lục nhìn chằm chằm vào La Duy, người này đã khó chịu đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề kêu một tiếng. Nếu như không phải trước đó đã xác định qua thiếu niên này còn chưa trải sự đời, Khô Lục thật sự hoài nghi người này có phải đã rất lão luyện hay không.

Ống trúc bị rút ra ngoài, hai tráng hán tiến lên ấn bụng La Duy thật mạnh. La Duy tận lực buông lỏng thân thể của mình, ngày đó là hôn lễ của La Khải, La Duy bề bộn trước bề bộn sau, chỉ uống một chút nước, ăn vài miếng điểm tâm, cho nên vật tiết ra cũng không có bao nhiêu mùi, nước cũng chỉ có màu vàng nhạt.

“Không nghĩ tới ngươi còn rất sạch sẽ.” Khô Lục nói.

Kế tiếp vẫn là súc ruột, một lần lại một lần.

Nước đã trong, Khô Lục lại nhíu chặt lông mày. Thiếu niên này tựa như người chết, mặc cho gã lăn qua lăn lại, người này không biết thẹn sao? Khô Lục đưa tay véo thứ nổi lên trước ngực La Duy, một mực véo đến khi thứ đó vỡ tan xuất huyết.

Trong miệng nhét khăn, La Duy không thể lớn tiếng kêu to, cũng vô pháp ngừng tiếng rên rỉ của bản năng.

Khô Lục nhìn khuôn mặt La Duy, y lẳng lặng nằm, không có một chút ý tứ muốn ngẩng đầu. Lông mày Khô Lục nhíu lại càng chặt hơn, loại thân thể trì độn này gã lần đầu tiên nhìn thấy. “Để nó tiết ra.” Khô Lục ngừng động tác tay, nói với thủ hạ: “Đến tận khi nó muốn tiểu cũng không tiểu được mới thôi.”

Hai tráng hán một tả một hữu đứng bên cạnh giường đá.

Khô Lục ngồi xuống ghế trúc cạnh đó, gã muốn xem thiếu niên này có thể chống được đến khi nào.

Lần đầu của La Duy diễn ra vô cùng nhanh, dù sao thân thể y kiếp này vẫn chưa chịu qua chòng ghẹo.

Khô Lục nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng ngươi không phải phàm nhân, không có thất tình lục dục !”

La Duy rên rỉ đứt quãng, nước miếng trong miệng khống chế không nổi mà chảy ra.

Động tác tay hai tráng hán không bởi vì La Duy đã tiết lần thứ nhất mà dừng lại, một kẻ trêu đùa thân thể La Duy, một kẻ vuốt ve hạ thân y.

Hạ thân La Duy rất đau, đau đến nỗi như bốc cháy. Y không tự chủ được mà bắt đầu giãy dụa, lý trí nói cho y biết giãy dụa là vô dụng, nhưng đó là bản năng, không thể khống chế.

“Tiểu ra rồi.” Tráng hán quay đầu báo cáo Khô Lục đang ngồi uống trà.

“Tiếp tục: “Khô Lục không rời mắt khỏi La Duy, gã chỉ biết không ai có thể chống đỡ những chiêu trò của gã.

La Duy đã sớm toàn thân vô lực, thân thể xích lõa đỏ hồng như mới từ trong nước đi ra, mồ hôi thấm ướt giường đá, trên mặt đất cũng tích một vũng lớn. Một tiểu đồng đứng phía trước đầu y, hễ thấy y có dấu hiệu bất tỉnh, lại dùng kim châm nung đỏ châm lên ngực La Duy, khiến thần trí La Duy vì đau mà phải trở về.

Khô Lục đứng dậy đi tới, đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt La Duy: “Đây chỉ là bước đầu tiên, ngươi cố chịu đựng tiếp đi.” Gã nói với La Duy.

Hạ thân La Duy tróc da, sưng đỏ, y không biết đã hai canh giờ trôi qua.

Khô Lục tiếp nhận hai viên thuốc từ trong tay tiểu đồng, nhét vào trong thân thể La Duy.

La Duy biết thứ được nhét vào cơ thể mình là xuân dược, Khô Lục sẽ cứ như vậy tra tấn y, đến tận khi thân thể y làm quen với tất cả chuyện này.

“Thật là một báu vật.” Khô Lục đưa ngón tay chấm một chút dịch ruột non chảy ra từ hạ thân La Duy: “Chỗ này của ngươi trời sinh là để kiếm cơm mà.”

La Duy rên rỉ, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Khô Lục.

Khô Lục vung tay cho La Duy một cái tát: “Thế nhưng ngươi đừng có cứng đầu, rơi vào tay ta chỉ có một kết cục mà thôi!” Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status