Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 31 - Chương 31

/100


16 Replies151. Lời thật lòng của thái tử

Long Ngọc ngồi bên cạnh La Tri Thu, người này cũng mặt co mày cáu, nhưng vẫn ôn nhuận: “Cữu cữu, con biết Tiểu Duy đã làm rất nhiều vì con.” Long Ngọc nhỏ giọng nói với La Tri Thu: “Con cũng biết Long Huyền suy nghĩ cái gì.”

La Tri Thu nhìn Long Ngọc, ánh mắt biến đổi.

“Liễu thị diệt tộc, Tiểu Duy bị trách móc, nhưng người được lợi nhất lại là con.” Long Ngọc nói: “Con thực cảm kích Tiểu Duy.”

“Chắc điện hạ cũng biết nếu nhị điện hạ rời kinh, chúng ta đều không thể biết trước hành động kế tiếp của nhị điện hạ.” La Tri Thu nói: “Điện hạ cứ yên tâm để hắn rời kinh sao?”

“Tẩy hối là quy củ hoàng gia.” Long Ngọc nói: “Long Huyền mất con là sự thật, chúng ta muốn ngăn cũng không được. Đứa bé này vì sao mà mất đi, con nghĩ ngoài Từ thị, hai hạ nhân đã chết và Long Huyền, không ai có thể biết rõ ngọn ngành.”

“Vậy vì sao điện hạ muốn cho Tiểu Duy rời kinh tới phương nam?”

“Cữu cữu, Long Huyền không nhận người huynh trưởng như con, con còn có thể nhận hắn là đệ đệ sao.” Long Ngọc nói: “Nhưng con không muốn nhìn thấy kết quả xấu nhất.”

“Kết quả xấu nhất?”

“Huyền giết Tiểu Duy, hoặc là Tiểu Duy giết huyền.”

“Điện hạ! Nhị điện hạ là hoàng tử, Tiểu Duy có thể nào mang sát niệm với nhị điện hạ?” La Tri Thu vội vàng nói: “Lời này Tiểu Duy và lão thần đều không nhận nổi.”

“Cữu cữu, chúng ta ngầm nói chuyện, con cũng không muốn gạt người cái gì.” Long Ngọc nói: “Tiểu Duy có lá gan này, y đối phó với Liễu Song Sĩ, không phải bởi ân oán hai nhà La – Liễu, mà bởi vì y nghĩ Long Huyền cũng có dã tâm chiếm giang sơn.”

La Tri Thu lần đầu tiên nghe Long Ngọc nói những lời này, thiếu chút nữa hoài nghi người bên cạnh không phải Long Ngọc.

“Hiện tại Lý phi cũng đã sinh con.” Long Ngọc nói tiếp: “Ngôi vị hoàng đế này lại có thêm một người nữa tranh giành, cứ cho là Huyền không tranh, nhưng mấy đệ đệ khác của con có thể nào buông tay. Hai đệ đệ cùng mẹ của con, có ai cam tâm làm thần tử? Có lẽ hiện tại cũng chỉ có Long Tường không có dã tâm, nhưng sau này thì thế nào? Ai biết theo tuổi tác ngày càng tăng, liệu hắn có thay đổi tâm tư. Con đã tìm Ngụy thái y hỏi qua bệnh tình của Tiểu Duy, tình huống không tốt, hiện tại lại bị thương tâm mạch. Cữu cữu, Tiểu Duy tại thượng đô, nhìn chúng ta diễn kịch nơi hoàng thất, y còn có thể an tâm dưỡng bệnh sao?”

La Tri Thu cúi đầu, lời Long Ngọc nói là sự thật.

“Con vì Huyền, cũng là vì Tiểu Duy.” Long Ngọc nói: “Tiểu công tử của tướng phủ không nên cứ thế sống qua ngày. Lần này con tới phương nam, thấy nơi đó khí hậu trong lành, tâm trạng sẽ tốt lên không ít, Tiểu Duy cũng nên vào đó tĩnh dưỡng vài ngày, thay đổi tâm tình.”

“Nhưng chỉ cẩn Tiểu Duy không mở miệng.” La Tri Thu cũng nói thật với Long Ngọc: “Bệ hạ cũng sẽ không để nó đi.”

“Vậy cữu cữu hãy khuyên nhủ Tiểu Duy đi.” Long Ngọc nói: “Con cũng sẽ tới quý phủ thăm y, con còn nợ y một câu cám ơn.”

“Vậy đối với nhị điện hạ, điện hạ có tính toán gì không?” La Tri Thu hỏi.

“Chuyện này cữu cữu an bài đi, chỉ cần không hại đến tính mạng của hắn.”

Việc này sao có thể làm như yêu cầu của Long Ngọc? La Tri Thu không biết, nhưng vẫn đáp ứng, chuyện này nếu ông không làm, thì biết giao cho ai được?

“Cữu cữu cũng thực vất vả.” Long Ngọc đứng dậy nói: “Rõ ràng nên toàn tâm toàn ý giúp phụ hoàng cai trị giang sơn, hiện tại lại phải đem hơn phân nửa tâm tư nghĩ tới việc chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế thượng, làm khó cữu cữu rồi.”

“Điện hạ quá lời rồi.” La Tri Thu cũng đứng dậy nói: “Chuyện thế này từ cổ chí kim đều tránh không được, điện hạ là con cháu hoàng gia, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước là hợp tình hợp lý, lão thần hy vọng điện hạ đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Nếu phụ hoàng có thể sống vạn năm thì tốt biết bao…” Long Ngọc nhỏ giọng nói đùa với La Tri Thu: “Như vậy các nhi tử sẽ không phải tranh giành.”

“Điện hạ đừng đùa như vậy.”

“Nếu ở trước mặt cữu cữu mà con cũng không thể nói chuyện thoải mái, vậy thái tử như con còn chút tự do nào đây?” Long Ngọc cười, thái tử trầm ổn ôn nhuận nhất thời không thấy tăm hơi, cả người đều hoạt bát hơn: “Trước đây con có thể vui đùa với Tiểu Duy, hiện tại y thành ra cái dạng này, con cũng không dám nữa.”

La Tri Thu bất đắc dĩ thở dài, bộ dáng này của Long Ngọc chỉ lộ ra trước mặt ông, nếu để chúng thần trong triều nhìn thấy, nhất định họ sẽ bị dọa xanh mặt.

La Duy bệnh, khiến Hưng Võ đế không có tâm trạng săn bắn, ngày thứ ba săn bắn đều giao cho Long Ngọc và Tín vương Long Di xử lý. Ba ngày săn bắn qua đi, Hưng Võ đế liền hạ lệnh về thượng đô, một chút cũng không dừng lại.

Điều khiến Hưng Võ đế không hề ngờ đến là, ngài vừa mới hồi cung, La Duy cũng đã chờ ngài tại điện Trường Minh.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hưng Võ đế nâng La Duy dậy rồi hỏi: “Ngụy thái y cho ngươi ra khỏi phủ?”

“Tiểu thần tới thỉnh tội với bệ hạ.” La Duy nói.

“Ngươi, đứa nhỏ này!” Hưng Võ đế lại định nổi giận, nhưng là vì đứng trước mặt La Duy, nên ngài không thể nào phát hỏa.

Ngay cả Triệu Phúc cũng có thể nhìn ra khí sắc La Duy hiện tại tệ đến cực điểm, môi trắng bệch. Triệu Phúc cũng không cần Hưng Võ đế phân phó, mang theo vài tiểu thái giám đem thêm lò than trong điện Trường Minh tới. La Duy vừa nhận lệnh cho ngồi của Hưng Võ đế, Triệu Phúc đã mang lên một bát súp.

“Uống đi rồi nói.” Hưng Võ đế ra lệnh cho La Duy.

La Duy ngồi bên cạnh Hưng Võ đế, từng ngụm từng ngụm uống bát súp.

“Chuyện lần này trẫm bỏ qua.” Hưng Võ đế nói: “Lần sau nếu ngươi còn dám tự làm mình bị thương, trẫm nhất định không xử nhẹ!”

La Duy buông bát súp trong tay, liền quỳ xuống thỉnh tội.

“Ngươi uống đi.” Hưng Võ đế vội hỏi: “Cứ ngồi nghe trẫm nói.”

“Lần sau tiểu thần không dám nữa.” La Duy dường như có chút sợ hãi.

“Không có lần sau.” Hưng Võ đế nói: “Duy nhi, trẫm đã khi nào hung ác với ngươi chưa? Ngươi bệnh còn vào cung thỉnh tội, sợ trẫm đến thế sao?”

La Duy nói: “Tiểu thần lần này phạm tội lớn, còn có nhị huynh trưởng của tiểu thần, hiện tại huynh ấy bị bệ hạ cấm túc trong nhà, tiểu thần nghĩ huynh ấy chắc cũng muốn thỉnh tội với bệ hạ.”

“Xem ra lần này ngươi chạy tới vẫn là vì La Tắc.” Hưng Võ đế hiện tại chỉ thấy La Duy vì La gia mà tính toán, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Chẳng lẽ không nên phạt hắn?”

La Duy uoan ức nhìn Hưng Võ đế, nhưng vẫn nói: “Nên phạt.”

Thái giám ngoài điện lúc này cao giọng bẩm: “Bệ hạ, nhị điện hạ cầu kiến.”

“Tuyên.”

La Duy đứng lên, Triệu Phúc còn sợ La Duy không đứng dậy được, vội đưa tay đỡ.

Long Huyền tiến vào, cùng La Duy liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ hờ hững.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế vạn vạn tuế.” Long Huyền hành đại lê với Hưng Võ đế.

“Bình thân.” Hưng Võ đế nói.

“Hạ thần kiến quá nhị điện hạ.” La Duy ở một bên cúi người hành lễ với Long Huyền.

“Vân Khởi.” Long Huyền khẽ nhếch miệng, nứt ra một nụ cười tặng La Duy

“Long Huyền.” Hưng Võ đế hỏi Long Huyền: “Ngươi tới gặp trẫm có chuyện gì?”

“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu.” Long Huyền vừa đứng lên, lúc này lại quỳ rạp xuống đất, nói: “Nhi thần trị gia không nghiêm, không bảo vệ được trưởng tử, nhi thần đáng chết!”

Hưng Võ đế nói: “Trẫm cũng biết ngươi khổ sở, đã sắp sang năm mới, trẫm cũng không muốn để ngươi rời kinh lúc này, nhưng quy củ của tổ tông không thể phá, ngươi hãy mau chóng rời kinh đi tẩy hối đi.”

152. Ngươi không hiểu ta

Hưng Võ đế nhắc đến tẩy hối, Long Huyền miệng xưng nhi thần lĩnh chỉ, nhưng ánh mắt lại quét về phía La Duy. La Duy chỉ tỏ vẻ cung kính đứng im, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt tái nhợt khiến Long Huyền chau mày.

“Ngươi mau về chuẩn bị đi.” Hưng Võ đế nói.

“Phụ hoàng.” Long Huyền nói: “Trước khi nhi thần rời cung, có thể tới chào từ biệt mẫu phi được hay không?”

Hưng Võ đế đoán Liễu phi đã biết thân thế của La Duy, hắn sẽ không để Liễu phi gặp bất cứ kẻ nào, con trai của Liễu phi như Long Huyền cũng không được: “Mẫu phi hiện tại đang có bệnh, sau khi ngươi tẩy hối về rồi hãy tới.”

“Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn gặp mẫu phi một lần.”

La Duy ở một bên nói: “Nhị điện hạ là người có hiếu, nhưng nhị điện hạ vừa mất con, chỉ sợ Liễu phi nương nương sau khi biết chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người. Chi bằng nhị điện hạ cứ dập đầu ngoài điện Nga Anh mà từ biệt, như vậy cũng là làm tròn đạo hiếu.”

“Duy nhi nói không sai.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi nên từ biệt bên ngoài Nga Anh điện đi.”

“Bệ hạ.” La Duy khom người nói với Hưng Võ đế: “Lúc này đã là cuối năm, tiểu thần nghe nói du dân phương nam có không ít người muốn tới thượng đô, nhị điện hạ rời kinh, tiểu thần thấy nên mang theo nhiều thị vệ mới được.”

Long Huyền nói: “Ta có thị vệ của mình, việc này không cần Vân Khởi lo lắng.”

“Thị vệ hoàng gia ở thượng đô lâu ngày, không biết nhiều chuyện bên ngoài.” La Duy nói: “Lần này việc thái tử bị tập kích chính là một bài học, theo tiểu thần thấy, nhị điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn. Không thì không chỉ riêng tiểu thần lo lắng, mà bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương ở trong cung cũng không thể an tâm.”

“Vân Khởi nói đúng.” Long Huyền nói: “Xem ra ta chẳng những nên mang thêm nhiều người, mà trên đường đi còn phải liên hệ với nhiều doanh trại, để phòng khi bất trắc sẽ trở tay không kịp.”

“Bây giờ là cuối năm, các nơi đóng quân đã chuyển sang phòng ngự, tiểu thần sợ bọn họ bận rộn sẽ xảy ra sai lầm.” La Duy nói: “Điện hạ là hoàng tử, thân phận tôn quý, việc hộ vệ không thể qua loa được.”

Hưng Võ đế nói: “Duy nhi muốn như thế nào?”

“Trước khi tiểu thần vào cung, đã gặp Vệ quốc tướng quân Trần Đồ Nghiệp bên ngoài, nghe nói gã phải trở về nơi đã đóng quân, đường về Tầm Thành vừa hay cùng đường tới Nguyệt Châu.” La Duy nói: “Tiểu thần nghĩ, chi bằng để Trần tướng quân hộ tống nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.”

Long Huyền âm thầm nghiến răng, Trần Đồ Nghiệp là em vợ của Khâu Triệt, La Duy tìm người này đến trông coi hắn, vừa khiến tên tuổi La gia trong sạch, lại có một người tuyệt đối không về phe hắn để trông coi chính hắn. Long Huyền không tin La Duy may mắn như vậy, gặp Trần Đồ Nghiệp ngay tại cửa cung, y tìm được người này, nhất định đã tốn một phen tâm tư.“Trần tướng quân sau khi về kinh báo cáo sẽ về lại nơi đóng quân.” Long Huyền nói: “Chuyện đóng quân liên quan đến sự thái bình của cả một vùng, để Trần tướng quân hộ tống ta sợ là không ổn.”

“Vốn cùng đường, Trần tướng quân mong còn chẳng được.” La Duy lộ vẻ khó hiểu: “Nhị điện hạ thấy không ổn chỗ nào?”

“Ta tới Nguyệt Châu là vì việc gia đình, Trần tướng quân về Tầm Thành là quốc sự.” Long Huyền nói: “Quốc sự gia sự sao có thể coi là một?”

La Duy lộ ra thần sắc xấu hổ, như hoảng hốt nhìn Hưng Võ đế một cái, sau đó mới nói: “Nhị điện hạ dạy phải, La Duy sai rồi.”

Long Huyền thấy La Duy như vậy, biết người này lại diễn trò, vừa định lên tiếng cùng y diễn tiếp, lại nghe Hưng Võ đế phía trên nói: “Duy nhi cũng là có ý tốt, Huyền, ngươi cũng đừng quá quan trọng, nếu Trần tướng quân cùng đường với ngươi, vậy cứ để gã đưa ngươi tới Nguyệt Châu là được rồi.”

“Phụ hoàng, lao sư động chúng (*) thế này, nhi thần không dám.”

(*)Xưa câu này là để chỉ việc dấy đại binh, nay chỉ việc điều động sử dụng lớn về nhân lực

“Chỉ là việc nhỏ, sao lại nói lao sư động chúng.” Hưng Võ đế nghi La Duy sẽ gây phiền toái cho Long Huyền, nhưng chỉ để Trần Đồ Nghiệp đi cùng đường, sẽ không có tai họa gì đâu, cho nên Hưng Võ đế vui vẻ đồng ý với La Duy: “Ngươi đi chuẩn bị đi, nhớ từ biệt mẫu hậu ngươi, đừng khiến nàng lo lắng.”

Long Huyền lĩnh chỉ.

La Duy nhìn Long Huyền rời khỏi điện, ánh mắt hai người không gặp nhau, nhưng cả hai đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.

“Duy nhi.” Sau khi Long Huyền đi, Hưng Võ đế bảo La Duy ngồi xuống rồi nói: “Một mình Trần Đồ Nghiệp có thể gây phiền toái cho Long Huyền không?”

La Duy chuyển ánh nhìn.

Hưng Võ đế nói: “Ngươi phải đề phòng trẫm như vậy sao?”

“Nhị điện hạ là người ưa sạch sẽ, Trần Đồ Nghiệp lại là người thô thiển, La Duy nghe nói người này vài tháng cũng không tắm rửa.”

“Vậy tại sao ngươi để người thô thiển này đi cùng với Long Huyền?”

“Trần Đồ Nghiệp võ nghệ cao cường.” La Duy nói càng ngày càng nhỏ: “Tiểu thần nghĩ vậy.” Cho đến tận khi không thể nghe thấy.

Hưng Võ đế nở nụ cười: “Cứ nghĩ ngươi già trước tuổi, thì ra tính tình vẫn trẻ con!”

Khi người ta thiên vị một ai đó, thường thường không nhận ra chân tướng đối phương, Hưng Võ đế chính là như vậy. Cứ coi như ngài biết là La Duy bày mưu diệt toàn tộc Liễu thị, cũng là La Duy tìm thấy đống sổ sách kia, khiến quan trường Úc Châu máu chảy thành sông, nhưng Hưng Võ đế đều chỉ cho rằng đó là trùng hợp, không phải La Duy cố ý tính toán. La Duy trong lòng Hưng Võ đế, vẫn là một thiếu niên biết yêu quý người nhà, kính trọng người trên, thông minh đơn thuần. Hưng Võ đế nghĩ La Duy chẳng có chỗ nào không tốt.

La Duy cũng hợp thời mà bày ra thần tình của một đứa trẻ, trong lòng lại suy nghĩ, nếu để Trần Đồ Nghiệp cùng đi với Long Huyền, sau khi Long Huyền đến Nguyệt Châu, y phải an bài ra sao đây? Tri phủ Nguyệt Châu là đệ tử của Liễu Song Sĩ, y không thể nhúng tay vào. Có lẽ Khâu Triệt có biện pháp của lão, nhưng đem hy vọng đặt vào người khác, La Duy không thể yên tâm.

Hưng Võ đế lệnh cho Triệu Phúc gọi Ngụy thái y, để Ngụy thái y xem mạch cho La Duy trước mặt ngài một lần nữa.

Chẳng bao lâu Ngụy thái y đã đến, nhìn thấy La Duy, không khỏi rớt tròng mắt. Rõ ràng ông đã dặn dò vị công tử này đừng ra khỏi phủ, phải ở trong phủ nghỉ ngơi, tại sao ông vừa hồi cung, người này cũng đến đây rồi?

La Duy vội cười với Ngụy thái y: “Không ngờ ta và Ngụy thái y gặp lại sớm như vậy.”

Ngụy thái y nén giận hành lễ với Hưng Võ đế, nghe Hưng Võ đế lệnh ông bắt mạch cho La Duy, vội tới trước mặt La Duy, một tay đặt trên cổ tay La Duy, một bên hỏi y: “Ngực công tử ngực còn khó chịu không?”

Trước mặt Hưng Võ đế, La Duy chỉ có thể nói hết thảy đều ổn.

Ngụy thái y xem mạch thấy mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, vừa định nói, liền thấy La Duy trưng ra ánh mắt cầu xin nhìn mình, rồi khe khẽ lắc đầu. Ngụy thái y lúc này mới hiểu, La Tam công tử không muốn để Hoàng đế biết bản thân bệnh nặng. Ngụy thái y không dám khi quân, nhưng thuận theo ý La Duy, liền nói với Hưng Võ đế là mạch tượng La Duy không tốt, nhưng chưa nói ra ba chữ “Cực không ổn”.

Cùng lúc đó, Long Huyền một mình đứng bên ngoài điện Nga Anh.

Vỏn vẹn một năm mà thôi, nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Trong gió lạnh, Long Huyền nhìn thấy mấy cành cây khô héo đung đưa trên tường điện Nga Anh. Ngói lưu ly vỡ vụn, lộ ra mảng tường đầy bụi bặm, không có một bóng người canh cửa điện, nơi này đã là một tòa lãnh cung.

Long Huyền quỳ gối trên nền tuyết không người dọn dẹp, hướng về phía điện Nga Anh dập đầu ba cái. La Duy, ngươi nói chúng ta không chết không ngừng, Long Huyền thầm nhớ lại lời La Duy nói trước điện Trường Minh, ta muốn có giang sơn, ngươi nói đây là dã tâm của ta, phải, đây là dã tâm của ta, nhưng đây cũng là khát vọng của ta, cũng là con đường sống duy nhất của ba mẹ con ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu?

153. Gặp gỡ kẻ thù cũng vẫn cười vui vẻ

La Duy ở lại điện Trường Minh mãi cho đến khi dùng xong bữa tối mới được Hưng Võ đế cho đi.

Đúng lúc này, Tĩnh Viễn hầu Lý Viễn Thành tới gặp Hưng Võ đế, nói một đống công sự, sau đó nói bóng nói gió với Hưng Võ đế rằng, Thập hoàng tử đến nay còn chưa được đặt tên.

“Một đứa trẻ chưa đầy tháng, gấp cái gì?” Hưng Võ đế chỉ bày ra gương mặt lạnh lùng nói: “Như thế nào, phụ thân như trẫm còn không thấy gấp gáp, các ngươi lại chờ không nổi sao ?”

Lý hầu vội quỳ xuống nói liên tục không dám, lại thỉnh tội với Hưng Võ đế.

“Trẫm nghe hoàng hậu nói, phu nhân ngươi những ngày này thường xuyên vào cung.” Hưng Võ đế lạnh nhạt nói với Lý hầu: “Nàng là một phu nhân tôn quý, chẳng lẽ muốn tiến cung làm mẹ Lý phi ? Hay bởi Lý thị các ngươi sợ hoàng hậu chăm sóc Lý phi không tốt?”

Lý hầu quỳ trên mặt đất, luôn miệng nói thần đáng tội chết.

Lý hầu đã nhận tội chết, nhưng Hưng Võ đế vẫn không buông tha, nói: “Biết sai thì phải sửa, đừng để trẫm phải nói lần thứ hai! Đừng tưởng rằng các ngươi suy nghĩ gì trẫm cũng không biết!”

La Duy không biết rằng, từ sau khi y bị Lý phi dạy dỗ đến nay, Hưng Võ đế không hề tới gặp Lý phi, ngay cả cái tên cho Thập hoàng tử cũng chưa ban xuống. Vốn nghĩ khi Thập hoàng tử sinh ra, Hưng Võ đế sẽ mừng rỡ vô cùng, cho rằng Thập hoàng tử sẽ được thánh sủng, tuy hiện tại đại đa số người ngoài đều hả hê, nhưng đều cảm thấy Thập hoàng tử thật đáng thương. Cho dù Tứ hoàng tử Long Việt chỉ là do cung tì sinh ra, nhưng chỉ sau khi sinh một ngày, đã được Hưng Võ đế ban thưởng danh tự. Bây giờ Thập hoàng tử còn không bằng tứ Hoàng Tử, mặt mũi Lý phi coi như mất hết.

Lý hầu bị Hưng Võ đế giáo huấn, toát mồ hôi lạnh, tuy nói lôi đình mưa móc đều là ân huệ vua ban, nhưng Hưng Võ đế như vậy khiến hắn không chịu nổi.

“Ngươi còn không lui xuống?!” Hưng Võ đế cao giọng.

Lý hầu vội vã cáo lui, trước khi đi còn nhìn thoáng qua La Duy ngồi một bên, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Lý phi đắc tội với La tam công tử, nên nàng và Thập hoàng tử mới thất sủng?

La Duy không hiểu ngọn ngành, nhìn Lý hầu ra vẻ an ủi.

“Duy nhi dùng bữa đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Chuyện không liên quan đến ngươi, không cần phải hỏi.”

Lý hầu đứng ngoài điện Trường Minh thở hắt một hơi, cứ tiếp tục thế này, phải làm thế nào mới được? Lý hầu không có một chút đầu mối nào hết.

La Duy dùng thuốc, hương vị khiến y muốn nôn, nhưng vẫn cứng ngắc cố nuốt hết.

Hưng Võ đế lại sai người mang cho La Duy những thứ bổ dưỡng trong nội cung, rồi mới sai Triệu Phúc tiễn La Duy ra khỏi cung.

Vệ Lam chờ ở ngoài cung, thấy La Duy ngồi kiệu tiến ra, vội chạy lại đón La Duy.

“Công tử đi thong thả, nô tài không tiễn nữa.” Triệu Phúc khom người nói với La Duy.

Trong một thoáng, cánh tay phải của La Duy chạm vào tay Triệu Phúc, nhét tờ ngân phiếu vào tay Triệu Phúc.

Vệ Lam sau khi đỡ La Duy lên xe ngựa, lại muốn cho La Duy uống thuốc viên.

“Ta vừa uống rồi.” La Duy khoát tay nói với Vệ Lam: “Bây giờ ta không ăn nổi cái gì hết.”

“Khó chịu lắm sao?”

“Một lát nữa là ổn thôi.” La Duy nửa nằm: “Lam, ta ngủ một chút đây.”

Vệ Lam giúp La Duy đắp chăn: “Công tử nghỉ tạm đi, chỗ này đã có Vệ Lam trông coi rồi.”

“Được.” La Duy nhắm mắt lại, y bị mùi vị của chén thuốc kia ám ảnh, ngủ cũng không ngủ được, chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ, sau khi Long Huyền tới được Nguyệt Châu, y phải làm sao bây giờ? Long Huyền đến Nguyệt Châu để gặp ai? Văn thần tạm thời không nghĩ tới, nhưng còn những võ tướng trong tay nắm binh quyền thì sao đây, y phải suy nghĩ cẩn thận một phen.

“Công tử.” Xe ngựa chạy được nửa đường, Thất Tử ở bên ngoài gọi.

“Làm sao vậy?” La Duy từ từ nhắm hai mắt hỏi.

Thất Tử đứng dưới cửa sổ xe nói: “Khâu tướng gia cùng Vệ quốc Trần Tướng quân ở phía trước.”

Thật là khéo, La Duy ngồi dậy: “Nghênh đón, ta là vãn bối, phải tới chào hỏi một câu mới được.”

Khâu Triệt cùng Trần Đồ Nghiệp mới ra khỏi nhạc phường đàm luận tiêu dao, chuẩn bị trở về phủ, không ngờ trên đường gặp được La Duy.

“Vân Khởi kiến quá Khâu tướng gia, kiến quá Trần Tướng quân.” La Duy xuống xe ngựa, nở nụ cười chân thành rồi chắp tay thi lễ với Khâu Triệt cùng Trần Đồ Nghiệp.

“Vân Khởi đa lễ rồi.” Khâu Triệt còn nhanh hơn Trần Đồ Nghiệp, vài bước đã chạy đến trước mặt La Duy, cười nói: “Vân Khởi đang từ hoàng cung về phủ phải không?”

La Duy đáp lời: “Vân Khởi cùng huynh trưởng lần này phạm sai lầm lớn, nên mới vào cung thỉnh tội trở về.”

Khâu Triệt nhỏ giọng: “Ngươi đừng nóng lòng, bệ hạ phạt cũng phạt rồi, sẽ không trách tội nữa. Thân thể ngươi thế nào? Vết thương của Vũ Hiên có nặng lắm không ? Ta mới từ Tây Sơn trở về, chưa kịp vào phủ thăm hai người.”

“Vết thương ở chân nhị ca con khiến người khác sợ hãi, nhưng không tổn thương đến xương cốt.”

“Đây là vạn hạnh!” Khâu Triệt vội nói.

“Vân Khởi càng không có việc gì.” La Duy cười nói: “Làm phiền Khâu bá phụ lo lắng, Vân Khởi thật có lỗi.”

“Đứa nhỏ này, ngươi gọi ta một tiếng bá phụ, còn khách khí với bá phụ sao?” Khâu Triệt vỗ vai La Duy: “Cái thân thể này của ngươi cũng khiến người ta đau đầu, phải chịu khó điều dưỡng mới được!”

“Vâng.” La Duy đáp ứng, nhìn về phía Trần Đồ Nghiệp chưa nói một lời: “Vân Khởi hôm nay tự quyết định, khiến Trần Tướng quân phải làm một việc vô tích sự, Vân Khởi thực sợ Trần Tướng quân trách tội.”

Trần Đồ Nghiệp vừa nghe La Duy nói vậy, đen mặt: “Tam công tử để tại hạ làm chuyện vô tích sự nào?”

La Duy lúc này làm như không hiểu sắc mặt người khác: “Nhị điện hạ muốn đi Nguyệt Châu tẩy hối, Vân Khởi sợ trên đường đi hắn gặp chuyện không may, cho nên đề nghị với bệ hạ, để Trần Tướng quân hộ tống Nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.”

Mặt Trần Đồ Nghiệp càng thêm đen , hắn đường đường là một Vệ quốc tướng quân, sao lại phải làm làm thị vệ ?“Ta…”

“Đây là chuyện tốt.” Khâu Triệt chặn họng Trần Đồ Nghiệp, nói với La Duy: “Vân Khởi đã tiến cử, Đồ Nghiệp, ngươi phải làm theo thôi.”

La Duy cười rồi chắp tay: “Thời tiết rét lạnh, Vân Khởi không quấy rầy hai vị nữa, Vân Khởi cáo từ.”

“Đệ phải nghe lời y sao?” Sau khi xe ngựa của La Duy đi xa, Trần Đồ Nghiệp nói với Khâu Triệt: “Tỷ phu (anh rể), huynh có uống rượu đâu cơ chứ?”

Khuôn mặt Khâu Triệt không còn giữ nét tươi cười, La Duy đã chém lão một đao rồi: “Chúng ta về phủ, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Đệ thật sự phải làm thị vệ cho Nhị điện hạ?” Trần Đồ Nghiệp hỏi.

“Ngươi cho rằng ai cũng có cơ hội hộ tống hoàng tử à?” Khâu Triệt hỏi thê đệ(em vợ) của mình.

“Đệ phải thấy may mắn mới đúng.” Trần Đồ Nghiệp thấy vẻ mặt Khâu Triệt nghiêm túc, vội nói.

Khâu Triệt lại cười: “Đi thôi, ta sẽ dạy ngươi phải làm chuyện vô tích sự này như thế nào.”

Trong xe ngựa, Vệ Lam đưa cho La Duy một ly nước ấm, hỏi: “Khâu tướng gia này không phải đang đối đầu với Tướng gia sao?”

La Duy đưa ly nước đến bên miệng, lại không uống: “Lời này là ai nói với ngươi?”

Vệ Lam thấy La Duy như vậy, hắn vốn định nói là La Tắc, nhưng sẽ liên lụy đến La Tắc mất: “Không có, không có ai nói với ta cả.”

“Lại là nhị ca ta?”

Vệ Lam lắc đầu.

“Trừ huynh ấy ra, không có người khác.” La Duy không cần nghĩ cũng biết là La Tắc.

Vệ Lam chỉ vào ly nước của La Duy.

La Duy uống một hớp nước.

“Vậy tại sao công tử gọi lão là bá phụ?” Vệ Lam để La Duy uống nước xong, mới hỏi tiếp.

“Diễn trò thôi.” La Duy buông chén nước trả lời Vệ Lam: “Lam, ngươi đừng tưởng rằng kẻ thù khi gặp nhau sẽ chỉ tỏ vẻ thù hằn, có đôi khi hai người gặp nhau cười nói rất vui vẻ, mới là kẻ thù sâu đậm.”

154. Bánh bao thịt

La Duy trở lại tướng phủ, nghe quản gia nói Phó Hoa đang ở trong phòng La Tắc, còn La Tri Thu ở trong thư phòng nói chuyện với Tạ Ngữ.

“Nhị ca ta hôm nay thế nào?” La Duy hỏi quản gia.

“Nhị công tử vẫn ngủ, chưa tỉnh dậy.” Quản gia nói: “Trong nội cung lại phái thái y đến xem vết thương cho Nhị công tử, kê đơn thuốc, nhị công tử đã đắp thuốc rồi.”

La Duy gật đầu một cái, định đi tới thư phòng của La Tri Thu.

Quản gia ở phía sau nói: “Tam công tử, người của dược trang Hiểu Nghĩa đến đây, nói là ảnh vệ được công tử cứu, tổng cộng năm người, hiện tại đang chờ trong sân viện của công tử.”

Vệ Lam nghe thấy bạn bè của mình ở Kỳ Lân sơn trang đến, muốn tới gặp, nhưng lại không yên tâm để La Duy đi một mình.

“Lam về trước đi.” La Duy cười với Vệ Lam: “Ta đang ở trong nhà mình, có quản gia và mọi người, ngươi còn sợ ta gặp chuyện không may? Ta đi gặp cha ta, rồi lập tức trở về.”

“Đúng vậy, tam công tử có chúng ta trông chừng rồi.” Quản gia cũng nói.

“Còn có ta nữa.” Thất Tử cũng vỗ ngực: “Vệ đại ca yên tâm đi.”

Vệ Lam lúc này mới đi về phía sân nhỏ trong viện của La Duy.

La Tri Thu đang cùng Tạ Ngữ nói chuyện, trông thấy La Duy đến, vội sai quản gia mang lò than vào phòng.

“Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy…” Tạ Ngữ nhìn La Duy: “Sao cứ đi lung tung thế.”

“Chỉ là vào cung thỉnh tội.” La Duy nói: “Đương nhiên phải thừa dịp bản thân trông đáng thương nhất chứ.”

La Tri Thu nói: “Bệ hạ bỏ qua cho ngươi rồi?”

“Chỉ nói một câu là lần sau không có ngoại lệ thế này nữa.” La Duy nói: “Phụ thân, Tạ Ngữ ca, xem như cửa này đã qua rồi.”

Tạ Ngữ thở dài một hơi: “Bệ hạ còn phái thái y tới trị thương cho nhị ca, xem ra cũng sẽ không trừng trị nhị ca nữa, chuyện lần này coi như tốt đẹp.”

La Tri Thu chỉ nhìn La Duy đến phát sầu: “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, Duy nhi, ngươi còn phải dưỡng bệnh, vi phụ nghĩ, chuyện bên ngoài, ngươi tạm thời không cần phải hỏi tới.”

La Duy đâu phải là người có thể an tâm ở trong nhà dưỡng bệnh, gật đầu đáp ứng La Tri Thu lấy lệ, lại hỏi: “Chuyện nhị điện hạ đi Nguyệt Châu, phụ thân đã nói với thái tử điện hạ chưa?”

La Duy tâm mạch bị hao tổn, không thể kích động, La Tri Thu không dám nói cho La Duy mấy lời Long Ngọc đã nói với ông ở Tây Sơn. “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.” La Tri Thu nói: “Trước hết phải xem nhị điện hạ muốn gì.”

“Bệ hạ đồng ý để Trần Đồ Nghiệp hộ tống nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.” La Duy nói, hành sự tùy theo hoàn cảnh, lời này chẳng khác gì là nói cho y biết, bọn họ hiện tại không có một chút kế sách nào.

Tạ Ngữ lập tức lên tiếng: “Như vậy cứ bảo vệ nhị điện hạ an toàn trên đường đi, còn đến Nguyệt Châu rồi thì sao?”

“Đệ còn chưa nghĩ ra.” La Duy thành thật đáp.

“Việc này rất khó nói.” Tạ Ngữ nói: “Có lẽ Khâu tướng sẽ có biện pháp.”

La Duy nói: “Vậy để xem lá gan lão to đến mức nào.”

La Tri Thu cùng Tạ Ngữ nghe ra điềm xấu trong lời La Duy, đều im lặng suy tư, một hồi lâu trong thư phòng không có tiếng người.

“Duy nhi!” La Tri Thu trái lo phải nghĩ, rồi hỏi La Duy: “Rốt cuộc ngươi có tâm tư gì với nhị điện hạ?”

La Duy ngược lại lấy làm lạ, tại sao La Tri Thu lại kinh ngạc đến thế: “Không có gì, con chỉ bàn chuyện, phụ thân nói con có thể có tâm tư gì?”

La Tri Thu ho khan hai tiếng, nói: “Ngươi đi nghỉ đi, chuyện Nguyệt Châu khi khác chúng ta sẽ nói tiếp. Nhị điện hạ rời kinh đến Nguyệt Châu cũng còn chút ít thời gian, Duy nhi không cần hao tổn tâm sức, vi phụ đã có ý định rồi.”

La Duy muốn hỏi phụ thân có tính toán gì, chợt nghe Tạ Ngữ ở bên cạnh nói: “Vân Khởi, sự tình cũng không nên nóng vội, ngươi trước tiên cứ đi nghỉ ngơi, ta cùng lão sư dùng chút đồ ăn. Khâu tướng không phải là người nên hợp tác, chúng ta trước hết chờ xem thủ đoạn của lão đã.”

La Duy tâm sự nặng nề ngồi trên kiệu, để hạ nhân trong phủ khiêng về phòng. La Duy nhớ lại thái độ của La Tri Thu, thấy có chút khác thường, chẳng lẽ Thái Tử đã nói gì đó? La Duy càng nghĩ, càng không bắt được trọng điểm.

Trong sân viện của La Duy đắp hai người tuyết lớn, đều là do các hạ nhân đắp lên.

“Công tử.” Tiểu Tiểu thấy La Duy đến, chạy lên tranh công: “Ngài xem người tuyết này!”

La Duy nhìn thoáng qua hai người tuyết đứng song song, nói: “Các ngươi thật đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm.”

Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tiểu cứng đờ: “Công tử không thích?”

“Thích chứ.” La Duy hạ kiệu, thuận miệng đáp, y thấy nhũ mẫu của La Ưu đứng dưới hành lang, hỏi Tiểu Tiểu: “Ưu nhi đang ở đây à?”

“Tiểu thiếu gia vừa đến.” Tiểu Tiểu đi theo sau lưng La Duy: “Quấn quít lấy Vệ đại ca chơi đùa, bây giờ đang ở trong phòng Vệ đại ca.”

“Tam công tử.” Nhũ mẫu thấy La Duy đi tới hành lang, vội hành lễ với La Duy.

“Ở đây rất lạnh.” La Duy nói: “Vào nhà dưới ngồi một chút đi, ta xem Ưu nhi thế nào rồi.”

Nhũ mẫu vội mang theo hai nha hoàn vào nhà dưới sưởi ấm.

Phòng Vệ Lam mở cửa, bên trong truyền ra tiếng cười của La Ưu, tiểu tử kia không biết vui mừng cái gì, cười rất vui vẻ: “Ưu nhi.” La Duy đứng ở cửa ra vào gọi một tiếng.

“Công tử đã trở về.” Vệ Lam so với La Ưu thì nhanh hơn rất nhiều, La Duy chưa dứt lời, Vệ Lam đã chạy ra tới cửa.“Nhanh vào đi.” Vệ Lam nói: “Bên ngoài rất lạnh.”

Trong tay La Duy có lò sưởi tay, sờ thoáng qua bàn tay Vệ Lam nói: “Không lạnh, ngươi xem, tay ta còn ra mồ hôi nữa này.”

“Tiểu thúc!” La Ưu chạy tới.

La Duy ôm La Ưu đang bổ nhào vào lòng mình, véo cái mũi nhỏ của La Ưu: “Ta chẳng mấy khi được nghe ngươi cưới, xảy ra chuyện gì mà ngươi vui vẻ như vậy?”

“Công tử.” Năm người khác ở trong phòng đi tới trước mặt La Duy, đều quỳ một gối xuống.

“Mau đứng lên.” La Duy vội nói: “Nhìn thấy ta không cần hành lễ. Lam, đỡ họ đứng dậy.”

“Đứng lên đi.” Vệ Lam ở một bên nói: “Chúng ta đi vào rồi nói chuyện.”

Thất Tử dẫn người đến, đặt trong phòng Vệ Lam vài cái lò than, rồi mới lui ra ngoài.

La Ưu không đợi Vệ Lam cùng ảnh vệ nói chuyện, chỉ vào mấy bức tranh trên bàn, nói với La Duy: “Tiểu thúc, bọn họ đều vẽ tranh này, người xem xem.”

La Duy cầm lấy một bức tranh, trên giấy vẽ một đóa hoa trà bằng mực tàu, bên cạnh đóa hoa còn viết hai chữ “Thập Cửu”. La Duy lại nhìn những bức tranh khác, một đóa quân tử lan, một cái chảo, một cái thìa, còn có một đàn gà con, dưới những bức tranh này cũng viết vài chữ.“Đây là cái gì? Các ngươi biết vẽ tranh sao?”

La Ưu nói: “Tiểu thúc, tiên sinh hôm nay cũng dạy Ưu nhi vẽ tranh đấy!”

Vệ Lam nói: “Đây là ám hiệu liên lạc của chúng ta, chúng ta không biết chữ, chỉ biết vẽ tranh làm ám hiệu.”

La Duy nhìn những bức tranh, nói: “Thập Cửu là hoa trà, Nhị Thập Nhất là quân tử lan, Tam Thập Nhất là chảo sắt, Tam Thập Tam là thìa, Tứ Thập Nhị là gà con, đúng thế không?”

Năm người ảnh vệ đều gật đầu, bọn họ vẫn chưa được tự nhiên trước mặt La Duy.

“ Lam, của ngươi là cái gì?” La Duy hiếu kỳ mà hỏi.

Vệ Lam nói: “Của ta không hay đâu.”

“Đưa tranh đây.” La Duy nói:” Đừng nói của ngươi là một con heo nha?”

Vệ Lam liền cầm bút đưa vài nét trên giấy.

“Là bánh bao thịt!” La Ưu vỗ bàn tay nhỏ bé, nở nụ cười.

Một cái bánh bao thịt bốc hơi nóng, khuyết một miếng, lộ ra chút thịt bên trong, cộng thêm hai chữ, rất tinh tế, Nhị Thập Cửu.

La Duy nhìn thấy, như bị cái gì đoạt mất hồn phách, tại sao lại là hắn? La Duy kinh ngạc nhìn Vệ Lam.

“Công tử?!” Vệ Lam tiến lên một bước đỡ lấy La Duy, La Duy đã hôn mê, ngã trong lòng hắn.

155. Tội nô

La Duy hôn mê khiến La phủ đại loạn.

Có người trong tướng phủ cưỡi ngựa vội vã chạy vào hoàng cung, mời Ngụy thái y đến.

Các đại phu ở gần tướng phủ cũng được gọi tới.

“Trước hết làm nó tỉnh lại đã!” La Tri Thu gào lên với đại phu, La Duy ngủ trên giường, bất tỉnh nhân sự, khiến ông tâm hoảng ý loạn, sợ La Duy không tỉnh lại nữa, nhưng lại cảm thấy đứa trẻ này sẽ không rời khỏi cõi đời như thế.

“A Sửu.” Đại phu đâm mấy mũi kim xuống, La Duy vẫn nhắm mắt, nhưng lại lên tiếng.

“Duy nhi!” La Tri Thu vội gọi La Duy.

“A Sửu.” Giọng La Duy khàn khàn, hai tay cũng giơ lên, dường như muốn bắt lấy cái gì giữa không trung.

“A Sửu.” La Tri Thu hỏi Vệ Lam: “Ai là A Sửu?”

Vệ Lam lắc đầu, giờ phút này sắc mặt hắn không khá hơn La Duy là bao, La Duy đột nhiên té xỉu, cơ hồ khiến hắn mất đi tính mạng.

“Ai là A Sửu?!” La Tri Thu lớn tiếng hỏi những người bên ngoài.

Quản gia cùng những người bên ngoài nhìn nhau, đều lắc đầu. Cuối cùng quản gia nói: “Tướng gia, trong phủ không có ai tên là A Sửu.”

“Sao thế?” Vệ Lam bắt được bàn tay cào lung tung bốn phía của La Duy: “Công tử!” Hắn liên tục gọi La Duy.

La Duy nắm được tay Vệ Lam, liều chết siết chặt, chặt tới nỗi Vệ Lam cũng cảm thấy đau đớn.

Đại phu vẻ mặt ngưng trọng, ngừng tay, đánh bạo nói với La Tri Thu rằng tình hình La Duy không tốt.

Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu vừa vào, đã nghe thấy những lời này của đại phu, chân Phó Hoa như nhũn ra, không đứng thẳng nổi. Hứa Nguyệt Diệu một bên đỡ Phó Hoa, một bên rớt nước mắt, đang yên đang lành thế này, nói không được là không được ngay sao?

“Mặc kệ như thế nào, hãy cứu người trước đã.” Tạ Ngữ nói với đại phu: “Ngươi không thể đứng đơ ra ở đây được.”

Đại phu nói: “Công tử dường như bị cái gì yểm bùa, tại hạ chỉ có thể làm hết sức.”

La Tri Thu nóng vội, Ngụy thái y sao còn chưa đến, càng thêm nóng ruột, nói với đại phu: “Ngươi hãy tận lực, bổn tướng không phải người không hiểu lý lẽ.”

Nửa nén hương sau, Ngụy thái y thở hồng hộc chạy đến, phía sau còn có vài vị thái y.

Không ai nghĩ rằng lần này La Duy bệnh phát, lại là vì bức họa của Vệ Lam. Một trận rối ren, không ai thèm suy đoán xem người mà La Duy gọi “A Sửu” là ai nữa.

La Duy vẫn không chịu buông tay Vệ Lam ra, La Tri Thu bất đắc dĩ phải để Vệ Lam canh giữ bên giường La Duy. Vệ Lam cầu còn không được như vậy, hắn chỉ nhìn La Duy, nếu những người ở đây không ai quản, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần người trước mặt này còn sống, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

A Sửu là ai? Kể cả khi La Duy tỉnh lại, y cũng sẽ không nói cho bất cứ người nào biết A Sửu là ai.

Người này, những chuyện kinh khủng ở kiếp trước, thậm chí cả hình ảnh Long Huyền nằm trong chiếc quan tài thật lớn ấy, đều bị La Duy giấu ở đáy lòng, không muốn nghĩ tới, nhưng vẫn mắc kẹt trong thâm tâm y, dường như La Duy đi đến chỗ nào, những ký ức kia liền theo tới, một khắc cũng chưa từng rời đi.

Trên đời này không riêng gì con người mới phân thành ba bảy loại, mà chó mèo lừa ngựa, vườn hoa cây cảnh, cũng đều phân sang hèn quý tiện. Hoan Hỉ viện, địa vị trong phố hoa nơi thượng đô là nửa vời, nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng ai bằng. Người trong Hoan Hỉ viện đều là những người đáng thương, nhưng dù đều là những người đáng thương, thì cũng vẫn phân cao thấp.

Năm ấy ở thượng đô mùa đông đến sớm, cứ như không hề có mùa thu, vào một đêm tuyết phủ trắng nơi đây, báo hiệu mùa đông thực sự bắt đầu.

Phố hoa là nơi náo nhiệt nhất ban đêm, người đến người đi, ca múa cầm nhạc, tiếng tầm hoan mua vui không dứt bên tai.

Hoan Hỉ viện làm ăn vốn không thể coi là tốt nhất, nhưng hôm nay lại có một đoàn người vây quanh. Một tội nô quần áo không đủ che thân bị ném tới trước cửa lớn hộ viện.

“Là y đấy.” Khi mọi người nhìn thấy tội nô này, lập tức nổi lên tiếng bàn tán.

Nói đến cũng nực cười, trong Hoan Hỉ viện, nổi danh nhất không phải là ca kịch, mà là tội nô đã không thể đi lại được này. Lai lịch của tội nô không một ai còn nhớ, chỉ biết là tội nô này bị vứt bỏ trên đường, mệnh tiện nhất, cũng là người dơ bẩn nhất, bị coi như một đồ vật.

“Mắt sao cũng mù rồi?” Có người liếc mắt nhìn tội nô một cái, liền hỏi người bên cạnh.

Trên mắt trái tội nô che một miếng vải đã không rõ màu sắc, nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra, mảnh vải ấy thấm đẫm máu, kết khối, dính bụi, mới biến thành cái dạng này.

“Không ngờ y còn sống được.” Có người chán ghét nhìn tội nô“Thật không biết vì sao y còn sống nổi?”

Nửa tháng trước, có vài quý nhân đến Hoan Hỉ viện, vừa nhìn đã thấy khí phách bất phàm. Lúc ấy tội nô này đang hầu hạ một con chó cho mấy vị hầu tước xem, đó cũng là cách để việc uống rượu nhàm chán trở nên vui vẻ. Không ngờ vị quý nhân cầm đầu kia lại lập tức tới chỗ cái ***g nhốt tội nô. Lão chủ sợ tới mức vội sai người lôi con chó đi, đứng ở một bên không dám nói lời nào.

Quý nhân này nhìn tội nô hồi lâu, đột nhiên nổi giận, không hề đoán trước mà ra tay, móc mắt trái của tội nô này ra. Mọi người và cả những vị quý nhân khác đều bị một màn này dọa sợ. Không rõ là tội nô kia hét thảm một tiếng, là quý nhân này bàn tay nhiễm đỏ, hay là khuôn mặt đầy máu của tội nô khiến bọn họ hoảng sợ.

Quý nhân hành hung xong, không nói một lời, xoay người rời đi. Chỉ có tùy tùng đi sau hắn một bước đưa cho lão chủ không ít ngân lượng, bảo rằng để trị thương cho tội nô này, không được để tội nô cứ như vậy mà chết.

Lão chủ là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với tội nô này, lão lại thấy thương xót. Tội nô này là quan gia đưa cho lão, khi mới tới, đã tàn phế hai chân, tay cũng không còn nguyên vẹn, trên người vết thương tầng tầng lớp lớp, tìm không thấy một chỗ lành lặn, chỉ có khuôn mặt này, ngược lại vô cùng xinh đẹp, so với tất cả các tiểu quan trong viện của lão đều xinh đẹp hơn. Tội nô cũng chịu nghe lời, người nào cũng chịu hầu hạ, bắt y làm súc sinh, y cũng ngoan ngoãn nghe theo, cho ăn sẽ ăn, không cho y cũng không đòi hỏi, khi không có khách nhân, sẽ lui vào một xó, không hề nhúc nhích, hệt như người chết. Khi bị đánh, chỉ có thật đau mới hừ một tiếng, bị mắng, cũng chỉ cúi đầu nhận, lão chủ từ khi mang tội nô này từ nhà lao của quan phủ trở về, chưa nghe y nói một câu nào. Lão chủ cũng muốn đối xử với tội nô này tốt một chút, chỉ là quan gia đã có lời, người nọ đắc tội đại quan, không thể sống một ngày yên ổn. Lão chủ không dám đắc tội với đại quan, cũng sợ quan gia, cũng chỉ có thể bỏ qua lòng thương xót, gắng hết sức hành hạ tội nô.

Tội nô nằm trên mặt đất nửa tháng, quan gia còn đưa thuốc tốt tới cho y, chỉ để y không chết.

Hôm nay lão chủ tâm trạng tốt, nên giúp tội nô mua thuốc, liền hỏi tội nô một câu: “Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Người này muốn để ngươi sống chịu tội, ngay cả chết cũng không cho ngươi chết.”

Thế nhưng tội nô này lần đầu nổi giận, phất tay đánh nghiêng bát thuốc trong tay lão chủ.

Lão chủ bị tội nô không biết tốt xấu này chọc giận, sai người lôi tội nô ra giữa đường.

“Hôm nay người này không cần tiền, ai muốn chơi cứ chơi đi.” Lão chủ đứng ở cổng lớn nói với những người vây quanh hóng chuyện.

“Người bẩn như vậy, chúng ta sợ nhiễm bệnh lắm!” Có người nói to.

Trong tiếng cười vang, tội nô co mình nằm trên nền tuyết, y không có ý che thân thể đã bại lộ trước mặt mọi người, y đã sớm không biết cái gì là xấu hổ.

“Để cho A Sửu đi!” Có người hô.

Tất cả mọi người quay đầu, đám người nhìn về phía dưới chân tường, thấy một người toàn thân thối rữa, không ai dám lại gần tên khất cái ấy, mấy ngày trước hắn mới tới phố hoa. Khất cái này miệng không thể nói, tất cả mọi người gọi hắn là A Sửu.

“Ngươi lại đây.” Lão chủ ngoắc tên khất cái A Sửu lại, chỉ vào tội nô dưới tuyết, nói: “Người này để cho ngươi chơi vài ngày đấy!” Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status