Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 34 - Chương 34

/100


8 Replies166. Đêm giao thừa

Hôm nay là giao thừa, nhưng đến tận khi Tiểu La Ưu chạy vào đòi La Duy mừng tuổi, y mới nhớ hôm nay là ngày gì. Vội sai Vệ Lam đi lấy chút bạc vụn đến, xem như là tiền mừng tuổi cho chất nhi.

Hứa Nguyệt Diệu sợ La Ưu lại bám dính lấy La Duy, bế La Ưu, không để nó chạy dưới đất.

“Nhị ca đâu ạ?” La Duy hỏi.

Hứa Nguyệt Diệu nói: “Chàng không nghe thái y khuyên, muốn cùng cha mẹ và cữu lão gia đón giao thừa.”

“Như vậy à.” La Duy nhìn La Ưu cười, làm như vô tình hỏi Hứa Nguyệt Diệu: “Các cữu cữu lần này đến đây, không đem theo các phu nhân sao?”

Hứa Nguyệt Diệu nói: “Các mợ còn phải lo việc trong nhà, sao có thể đến? Nhưng đại cữu lão gia đem lục biểu muội đến, nói là muốn dự đợt tuyển khuê nữ trong cung lần này.”

La Duy nghĩ mãi cũng không thể nhớ lục tiểu thư của đại cữu gia này trông như thế nào, ngay cả tên y cũng không nhớ.

“Lục tiểu thư nói là không ở tướng phủ mấy ngày nữa.” Hứa Nguyệt Diệu nhìn La Duy có vẻ vất vả, liền mím môi cười nói: “Khuê danh của nàng có một chữ Vi.”

Phó Vi? La Duy nghe cái tên nhưng cũng chẳng nhớ nổi người, bất quá y nghe Hứa Nguyệt Diệu nói có khuê tuyển trong cung. Phó gia cũng muốn đưa nữ nhi vào cung?

Hứa Nguyệt Diệu thấy đêm giao thừa, mọi người ấm áp quây quần trong tiền viện, chỉ có La Duy và Vệ Lam ở chỗ này, Hứa Nguyệt Diệu liền muốn ở lại nói chuyện thêm với La Duy mấy câu. Hứa Nguyệt Diệu là người biết điều, chỉ cần thật tâm đối xử với nàng, nàng cũng sẽ dùng chân tâm đối đãi lại, đối với La Duy là như thế. Trước đây La Duy thấy nàng chướng mắt, Hứa Nguyệt Diệu thường tránh mặt tiểu gia này, hiện tại La Duy coi nàng như tẩu tử, gọi một tiếng nhị tẩu, cùng La Tắc huynh đệ tình thâm, đối với La Ưu cũng thật lòng yêu thương, Hứa Nguyệt Diệu tự nhiên cũng thật lòng đối xử với La Duy như đệ đệ.

“Tiểu thúc.” La Ưu dựa trong lòng Hứa Nguyệt Diệu, nhìn La Duy khoe: “Bây giờ con vẽ được cây trúc rồi đấy.”

La Duy cười: “Giỏi lắm, ta biết Tiểu Ưu có khả năng mà.”

“Vậy để con vẽ cho tiểu thúc xem.”

“Được.” La Duy miệng đáp ứng, nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Nhị tẩu thả Ưu nhi xuống đi, cứ bế như vậy không thấy phiền sao?”

“Không được làm tiểu thúc mệt nghe không? Không nghe lời, nương đưa con về ngay đấy!” Hứa Nguyệt Diệu cốc đầu hù La Ưu, rồi mới thả đứa nhỏ hiếu động này xuống đất.

Tiểu thúc không thể mệt, La Ưu hai chân vừa chạm đất, liền bổ nhào vào người Vệ Lam: “Lam thúc thúc, con muốn bút mực để vẽ cho thúc thúc và tiểu thúc xem.”

Vệ Lam một tay ôm lấy La Ưu, đi lấy giấy và bút mực.

La Duy liền hỏi Hứa Nguyệt Diệu: “Nhị tẩu, Phó gia cô nương kia muốn vào cung?”

“Ta có nghe nương kể vài lần.” Hứa Nguyệt Diệu nói: “Thế nhưng nương nói, vào cung làm nương nương không phải chuyện dễ dàng như vậy.”

La Duy nghe Hứa Nguyệt Diệu nói liền biết, Phó gia hẳn là đã bàn chuyện với Phó Hoa.“Mẫu thân còn nói cái gì không?” La Duy hỏi.

“Nương cảm thấy, nếu vào cung, chi bằng kết hôn với hoàng tử.” Hứa Nguyệt Diệu một chút cũng không thấy cùng La Duy nói chuyện này có gì quái dị, những chuyện thâm trạch nữ tử mới cùng nhau nói, nàng lại kể với La Duy, vô cùng vui vẻ. Chuyện ngoài phủ, Hứa Nguyệt Diệu không hề biết, bảo nàng nói nàng cũng chẳng nói được gì.

“Hoàng tử?” La Duy cười nói: “Hoàng tử nào tốt như vậy, được mẫu thân nhìn trúng?”

“Nương nói tam điện hạ lần này phải cùng nhị điện hạ lập thê.” Hứa Nguyệt Diệu nói.

Tam điện hạ Long Hành, là hoàng hậu La Tri Ý sinh ra, La Duy cúi đầu phủi vạt áo mình, giấu đi khóe miệng cười lạnh. Đại tộc nữ nhi, nhìn như một mảnh sắc màu rực rỡ, kỳ thật đều là công cụ tranh quyền lợi cho gia tộc mà thôi. Long Hành là một người đam mê thơ ca nhạc họa, một nữ tử con nhà tướng quân, hắn có thể yêu không?

Vệ Lam ôm La Ưu cầm giấy và bút mực lại.

“Tiểu thúc, con vẽ cây trúc cho người xem.” La Ưu được Vệ Lam bế ngồi bên cạnh bàn, vẽ lên trên giấy.

La Duy xem tiểu chất nhi không vẽ được cây trúc, lại bôi mực đầy mặt, cũng để mực dây ra đầy quần áo Vệ Lam, đang định giễu cợt Tiểu La Ưu vài câu, liền nghe trong viện náo loạn. Một giọng nói nữ tử thanh thúy vang lên, người trong phòng đều nghe rõ.

“Sao lại thế này?” La Duy nhìn Thất Tử trầm mặt chạy vào nhà: “Trong viện sao lại có nữ tử tranh cãi ầm ĩ?”

Thất Tử nói: “Công tử, là biểu tiểu thư chặn đường Trữ đại ca.”

“Trữ Phi?” La Duy không quá tin tưởng mà hỏi.

“Đúng vậy, chính là Trữ Phi đại ca.” Thất Tử nói: “Công tử mau đi xem một chút đi, biểu tiểu thư một đường đuổi theo Trữ đại ca, nói là muốn cùng Trữ đại ca luận võ!”

Sự tình liên quan đến Trữ Phi, La Duy không thể tiếp tục ngồi trong phòng nữa, vôi khoác áo chạy ra ngoài.

Trong viện, Trữ Phi bất đắc dĩ đứng khoanh tay.

Một thiếu nữ áo quần hồng nhạt chặn ở trước mặt Trữ Phi, trong tay còn cầm một cây kiếm lóe hàn quang chỉ vào Trữ Phi.

“Lục biểu muội!” Hứa Nguyệt Diệu cùng La Duy đi tới, nhìn thấy thiếu nữ này, vội đi ra hành lang, một bước xuống hai bậc thang, vài bước đã chạy tới bên thiếu nữ: “Muội định làm gì vậy?”

La Duy nghe Hứa Nguyệt Diệu gọi thiếu nữ này là lục biểu muội, liền biết đây chính là người sắp bị đưa tới làm chính thê của tam hoàng tử Long Hành – Phó Vi. La Duy nương theo ánh đèn đuốc trong viện, nhìn kỹ lục tiểu thư Phó gia này, tư sắc thượng đẳng, tướng môn chi nữ tất nhiên là khác với khuê phòng tú nữ mảnh mai nhan sắc tựa đóa phù dung, nhìn kỹ, lại có vài phần giống nam nhi, cùng đại tẩu Diệp Tú có điểm tương đồng.

“Nhị biểu tẩu.” Phó Vi không chú ý tới những người trên hành lang hăm chú nhìn nàng, chỉ liếc nhìn Hứa Nguyệt Diệu, rồi lại nhìn Trữ Phi đối diện, nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Y có thể tránh khỏi kiếm của muội, muội muốn cùng y tỷ thí một phen.”

“Muội đừng như vậy!” Hứa Nguyệt Diệu nhìn Trữ Phi cười xin lỗi, kéo Phó Vi lại nói: “Đây là khách trong phủ, một cô nương trong nhà như muội sao lại động đao động thương với y?”

“Muội không đao động thương, trên tay muội là kiếm mà.” Phó Vi lắc lắc thanh kiếm trong tay cho Hứa Nguyệt Diệu xem.

La Duy nở nụ cười, thì ra vẫn là một bé gái ngốc nghếch.

La Duy cười, trong viện trừ Trữ Phi thật sự cười không nổi, đều cùng nở nụ cười.

Phó Vi nhìn về phía phát ra tiếng cười, sau khi nhìn thấy La Duy, liền sửng sốt, đây là sân viện của biểu đệ nàng, nhưng người này là ai, nhìn như là chủ nhân viện này. Phó Vi trợn to mắt nhìn La Duy. Người này là tiểu biểu đệ mập mạp của nàng?

“Vi biểu tỷ.” La Duy gọi Phó Vi một tiếng: “Tỷ yêu cầu Trữ tướng quân luận võ như thế, có chút mất mặt đấy.”

“Ngươi là La Duy?!” Phó Vi lúc này đã quên mất Trữ Phi, chạy tới trước mặt La Duy, lớn tiếng hỏi: “Ngươi thật sự là La Duy?”

“Y là tiểu thúc của Ưu nhi.” Hứa Nguyệt Diệu lại cùng quay trở lại hành lang.

“Có câu nữ đại thập bát biến (con gái lớn đến mười tám tuổi sẽ thay đổi)” Phó Vi nhìn La Duy hét lên: “Nam nhân lớn lên cũng thay đổi sao?!”

Cô nương Phó gia

Trữ Phi cảm thấy mình hôm nay không nên đi ra ngoài, tới thăm La Duy, chỉ cần người còn ở thượng đô, tùy tiện một ngày nào đó đều có thể tới thăm mà. Trữ Phi không biết vì sao mình nhất định phải nghe theo lời mẫu thân, sau khi cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, chạy tới thăm La Duy.

“Trữ tướng quân, ta không khách khí nữa!” Phó Vi còn chú ý quy củ giang hồ, ôm quyền nói với Trữ Phi.

Trữ Phi nhìn dưới hành lang, La Duy ngồi cạnh lò sưởi, người này tươi cười nhìn Trữ Phi, vẻ mặt rất xấu xa. Không riêng gì La Duy, Thất Tử cầm lạc trong tay vừa ăn vừa xem rất náo nhiệt, Tiểu Tiểu cùng mấy người nữa, cũng khiến Trữ Phi bực bội. Ngay cả Vệ Lam, bộ dáng có vẻ lo lắng, nhưng không phải ngươi cũng đang ăn lạc Tiểu Tiểu đưa cho ngươi hay sao? Trữ Phi thầm rống lên trong lòng.

“Cẩn thận nha!” Phó Vi đâm kiếm tới.

Trữ Phi nghiêng người tránh né. Cùng Phó lục tiểu thư này “tỷ thí”, Trữ Phi thấy thật đúng như khi La Duy kề tai y nói nhỏ, là dạo chơi!

“Võ nghệ tỷ ấy thế nào?” La Duy nhìn trong chốc lát, quay đầu hỏi Vệ Lam.

“Lục biểu muội đang khiêu vũ hay luận võ vậy?” Hứa Nguyệt Diệu cũng hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam là người thành thật, liền nói: “Trữtướng quân đang nhường lục tiểu thư.”

Hứa Nguyệt Diệu cảm thấy ngượng ngùng, nàng không biết La Duy có tâm tư gì, để một tiểu thư khuê các như Phó Vi luận võ với nam tử vừa quen biết, chuyện này truyền ra ngoài, Phó Vi sao còn có thể dự khuê tuyển trong cung?“Tiểu thúc này (nguyên văn là “hắn tiểu thúc”, tức là “chú nó này”, kiểu gọi thay con, như bố nó này, mẹ nó này ý).” Hứa Nguyệt Diệu càng nghĩ càng không hiểu, nói với La Duy: “Ngươi bảo bọn họ dừng tay đi, cứ đánh tiếp như vậy không phải chuyện hay ho!”

La Duy nói: “Ở đây đều là người nhà mình, không có ai ra ngoài nói lung tung đâu, nhị tẩu đừng lo lắng.”

Giữa sân, Trữ Phi nhỏ giọng nói với Phó Vi: “Tiểu thư dừng tay đi, tại hạ nhận thua.”

“Vi nha đầu!” Cửa viện lúc này truyền đến tiếng Phó gia đại gia – Lĩnh Xuyên Tiết Độ Sứ – Phó Kính Tông.

Phó Vi bị tiếng rống của cha dọa sợ, trượt chân, kiếm trong tay rơi trên mặt đất, người cũng ngã xuống.

Trữ Phi theo bản năng vươn tay.

Phó Vi ngã vào lòng Trữ Phi, khoảng cách quá thân cận, khiến nàng có thể ngửi thấy mùi hương như có như không trên quần áo Trữ Phi. Thì ra y dùng xà phòng giặt quần áo, trong lòng Phó Vi đột nhiên toát ra ý nghĩ này.

Trữ Phi ôm Phó Vi hồi lâu mới phản ứng lại, cuống quít buông tay ra, lui lại mấy bước.

Phó Vi ngây người nhìn Trữ Phi, dường như lúc này mới phát hiện tướng mạo Trữ Phi anh tuấn đến vậy, nhỏ giọng “a” một tiếng, má ửng hồng.

“Ngươi là ai?!” Phó Tiết Độ Sứ tiến đến, chắn trước mặt con gái, lớn tiếng hỏi Trữ Phi.

“Đại cữu phụ.” La Duy đứng dậy, đi đến, đứng phía trước Trữ Phi, hành lễ với Phó Kính Tông.

Vợ chồng La Tri Thu chạy theo Phó Kính Tông, thấy La Duy ra mặt nói chuyện, La Tri Thu vội mở miệng: “Duy nhi, có chuyện gì thế?”

La Duy nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Tử Chu đến thăm con, vừa lúc lục biểu tỷ đang luyện kiếm, không biết lục biểu tỷ nghĩ như thế nào, đâm Tử Chu một kiếm, Tử Chu tránh được. Lục biểu tỷ có lẽ hứng trí, đuổi theo Tử Chu đến chỗ này.”

“Là con tìm y luận võ.” Phó Vi từ phía sau lưng cha chạy ra: “Không liên quan đến Trữ tướng quân.”

Phó Vi rõ ràng bao che cho Trữ Phi, khiến La Duy chấn động, y thoáng liếc nhìn lục biểu tỷ của mình, khuôn mặt Phó Vi còn chưa hết ửng hồng, không tránh được ánh mắt La Duy.

“Chúng ta vào nhà rồi nói.” La Tri Thu cũng là người tinh tường, vẻ mặt Phó Vi nhìn lén Trữ Phi khiến ông nhớ tới mình thời niên thiếu, khi lần đầu tiên gặp Phó gia đại tiểu thư Phó Hoa, Phó đại tiểu thư cũng trộm nhìn ông. Quả nhiên nữ tử Phó gia đều giống nhau như đúc, đều trúng tiếng sét ái tình.

Trữ Phi muốn đi, nhưng y lại cảm thấy không thích hợp, vừa mới ôm một giai nhân mềm mại trong lòng, khiến người chưa từng tiếp xúc với nữ tử như Trữ Phi đỏ mặt. Chỉ là y đứng trong bóng râm, cho nên mọi người mới không nhận ra vẻ khác thường.

Mấy người ngồi trong thư phòng của La Duy.

Ngụy thái y tự nấu súp mang đến cho La Duy.

La Duy uống một ngụm, nói: “Sao hương vị bát súp này khác với trước đây?”

Ngụy thái y nói: “Công tử, bát súp này có cho thêm một vị thuốc.”

“Thuốc gì?”

Ngụy thái y nhìn La Tri Thu, biết La Duy cũng hiểu về y thuật, nếu cứ như vậy, ông sợ không thể gạt được La Duy.

“Ngươi nhân lúc còn nóng, hãy uống đi.” La Tri Thu nói: “Ngụy thái y còn có thể hại ngươi sao?”

“Hạ quan không dám.” Ngụy thái y vội đáp: “Tướng gia nói đùa thế này, hạ quan không nhận nổi.”

La Duy uống bát súp, nhận nước trà từ tay Vệ Lam uống từng ngụm.

Ngụy thái y hỏi: “Công tử, hiện tại người thấy như thế nào?”

“Không có cảm giác gì.” La Duy nói: “Ta nên có cảm giác gì chứ?”

La Tri Thu nhìn Ngụy thái y, phất tay, để Ngụy thái y lui xuống, cứ bị La Duy hỏi vặn, sẽ khó giấu được cái tên Long Huyền.

Phó Kính Tông đợi đến khi Ngụy thái y ra ngoài, mới mắng con gái: “Nha đầu này đúng là bị nương ngươi dạy hư mà, một chút quy củ cũng không hiểu được!”

Phó Vi ngậm miệng, đầy vẻ không phục.

Trữ Phi muốn nói, lại bị La Duy vỗ vỗ cánh tay, ngăn cản.

“Ngươi lớn đến chừng nào rồi? Vẫn chẳng có bộ dáng của một cô nương gì cả!” Phó Kính Tông tiếp tục mắng.

“Con luôn luôn như vậy, sao bây giờ cha mới thấy con chướng mắt? Con đã làm cái gì?” Phó Vi cãi lại.

“Ngươi còn nói?” Phó Kính Tông vỗ bàn: “Khi ngươi ra ngoài, nương ngươi đã dặn như thế nào?!”

Trữ Phi càng ngày càng đứng ngồi không yên, so với những người trong phòng, trừ Vệ Lam, thì y là một người ngoài, lại ngồi ở đây nghe họ cãi nhau, cuối cùng còn nói đến chuyện con gái không gả được.

“Sao con lại không gả cho ai được?” Nghe cha mình nói vậy, Phó Vi nóng nảy: “Do con lớn lên xấu xí, hay là do con có bệnh, không sinh được hài tử?! Cha, hôm nay cha phải nói cho rõ ràng!”

Trữ Phi toát mồ hôi hột, nhưng y có muốn ra ngoài, cũng tìm một cái cớ, cớ gì mới được chứ? Trữ Phi bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

“Đại ca, Tiểu Lục.” Phó Hoa cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, lên tiếng: “Cả hai người đều chẳng có quy củ gì! Như vậy thành ra cái gì đây? Hai người là cha con, đây là diễn kịch cho mọi người xem ư?”

“Nha đầu kia từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh với ta.” Phó Kính Tông theo ánh mắt Phó Hoa, nhìn La Duy, Trữ Phi và Vệ Lam, khuôn mặt già nua, lúc này mới giãi bày: “Cho nên đã quen, không thể sửa.”

Lúc này ngay cả La Tri Thu cũng thấy sợ, dù là con nhà võ, cũng không thể nói về nữ nhi nhà mình trước mặt người ngoài như vậy chứ?

Trữ Phi đứng lên, chắp tay nói với mọi người: “Tử Chu trong nhà còn có việc, không tiện ở lại lâu.”

“Nếu trong nhà có chuyện, vậy ngươi nhanh đi đi.” La Tri Thu vội nói: “Trên đường cẩn thận.”

“Vân Khởi.” Trữ Phi lại nói với La Duy: “Hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”

“Được.” La Duy nén cười nói.

Trữ Phi chật vật chạy trốn, thế nhưng đêm giao thừa này là một ngày khó quên trong cuộc đời y.

Không nơi nào có thể trốn

“Con cũng đi.” Phó Vi thấy Trữ Phi trốn nhanh như vậy, mất hứng, càng cảm thấy lão cha mình là một kẻ đại quê mùa, khiến một tướng quân như Trữ Phi cũng phải chạy mất.

Cửa phòng “ầm” Một tiếng, bị Phó Vi đá bật ra.

Phó Kính Tông nhìn La Duy cười, nói: “Thân thể Duy nhi lúc này có vẻ tốt hơn nhiều. Cha ngươi đấy, sợ chúng ta làm phiền ngươi, không cho chúng ta đến thăm ngươi.”

“Lại nói lung tung.” Phó Hoa nói: “Tướng gia nhà muội nói không cho mọi người tới thăm Tiểu Duy lúc nào? Chỉ là Tiểu Duy hiện tại cần tĩnh dưỡng, cứ như huynh với Lục nhi ban nãy, không phải làm phiền Tiểu Duy thì gì?”

Phó Kính Tông đối với bà cô Phó gia này từ nhỏ đến lớn, cho tới tận lúc này Phó Hoa đã là người La gia, ông vẫn bị át vía. Bị Phó Hoa mắng, Phó đại Tiết Độ Sứ không dám mở miệng.

La Duy nói với Vệ Lam: “Lam, ngươi đi xem cháo của ta nấu xong chưa đi.”

Vệ Lam giống Trữ Phi, đã sớm muốn chạy, chỉ là Trữ Phi còn có thể nói trong nhà có chuyện, nhưng tướng phủ chính là nhà Vệ Lam, hắn không thể lấy cớ này. La Duy nói vậy, Vệ Lam vội hành lễ với ba người La Tri Thu rồi đi ra ngoài.

“Hắn chính là ảnh vệ Kỳ Lân muội nói?” Phó Kính Tông hỏi Phó Hoa.

La Duy nghe Phó Kính Tông hỏi, giọng nói có vẻ ghét bỏ lại chán ghét, không đợi Phó Hoa mở miệng, La Duy liền đáp: “Đại cữu phụ, chúng ta đã lâu không gặp.”

Phó Kính Tông nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ ngươi là một đứa trẻ mập mạp, bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân ốm yếu rồi…”

“Đại ca!” Phó Hoa chặn lời Phó Kính Tông, mỹ nhân ốm yếu? Ca ca này đúng là ăn nói chẳng kiêng kỵ chút nào!

“Ý ta là Duy nhi hiện tại còn đẹp hơn cả các tiểu cô nương! Ta thấy giống…” Phó Kính Tông nhìn chằm chằm La Duy, hai tay xoắn lấy nhau, nói: “Ta thấy Duy nhi nhìn thật quen mắt, khuôn mặt không phải là y hệt tam tiểu thư trong phủ hay sao?”

“Nương.” Hứa Nguyệt Diệu lúc này mới nói: “Ưu nhi cũng mệt rồi, con đưa nó về ngủ đây.”

“Con không mệt.” La Ưu kêu.

“Ngoan!” Hứa Nguyệt Diệu thấy Phó Kính Tông nói chuyện chẳng suy nghĩ gì. Tuổi đã cao, lại nhắc đến người đã qua đời chẳng đúng lúc tẹo nào, La Duy đã không được khỏe, vừa mới có khởi sắc, lại bị nói giống một người chết, điềm xấu như vậy, chẳng ngờ đại cữu lão gia này lại nói ra. Hứa Nguyệt Diệu là vãn bối, không thể phản bác tiền bối như Phó Kính Tông, chỉ có thể đưa La Ưu đi, mắt không thấy, tâm không phiền.

“Nghe lời nào.” La Duy nói với La Ưu: “Ngày mai lại đến chỗ tiểu thúc chơi, tiểu thúc dạy con vẽ nhé.”

La Ưu rất có hứng thú với hội họa, nghe La Duy nói như vậy, mới lặng im tựa vào lòng Hứa Nguyệt Diệu, để mẫu thân bế đi.

La Tri Thu và La Duy còn có thể tỏ vẻ tươi cười, nhưng Phó Hoa thì không làm được. La Tri Cẩm vốn là một khối tâm bệnh của Phó Hoa, hôm nay bị Phó Kính Tông nhắc tới, Phó Hoa thật muốn lớn tiếng với đại ca mình.

“Đại cữu phụ.” La Duy lúc này cười nói: “Con cũng đã lâu không gặp Lục biểu tỷ, lần này người mang tỷ ấy vào kinh, là để tỷ ấy dạo chơi sao?”

“Đúng vậy.” La Tri Thu không đợi phó đại Tiết Độ Sứ mở miệng, liền nói: “Mấy ngày này Lục nhi cũng đã đi thăm vài nơi ở thượng đô.”

“Vậy thì tốt.” La Duy nói: “Con thấy trong cung sắp mở khuê tuyển, còn tưởng rằng lục biểu tỷ định dự khuê tuyển chứ.”

Phó Hoa hỏi: “Lục biểu tỷ ngươi không dự khuê tuyển được hay sao?”

La Duy đáp: “Lục biểu tỷ dung mạo tất nhiên là không có vấn đề, chỉ là con thấy tính tình biểu tỷ, thâm cung đại nội sao có thể thích hợp với tỷ ấy? Vào cung đình, còn có thể để biểu tỷ tỷ thí võ nghệ với người khác hay sao?”

Phó Kính Tông nói: “Vào cung nó sẽ không dám như thế đâu.”

“Cữu cữu nói lục biểu tỷ từ nhỏ đã sống ở quân doanh, bản tính dĩ nhiên như thế, có thể sửa sao? Lần này Từ thị chết ở bãi săn Tây Sơn, xuất thân Từ gia, cũng là con gái nhà tướng, cuối cùng có kết cục như vậy, cữu cữu không thấy sao?”

Phó Kính Tông nhìn muội muội mình, chuyện gì thế này? La Duy đang giáo huấn ông sao? Chuyện nữ nhi Từ gia ông đương nhiên biết, ý La Duy là, nếu Phó Vi vào cung, số mệnh cũng sẽ giống nữ nhi Từ thị?

“Đại ca.” Phó Hoa nói với Phó Kính Tông: “Chúng ta ra tiền viện thôi, Duy nhi cũng phải nghỉ ngơi rồi.”

“Không.” Phó Kính Tông nói: “Lời nó vừa nói, sao ta thấy không được tự nhiên? Duy nhi.” Ông hỏi La Duy: “Ngươi hãy nói rõ một chút.”

“Đi thôi.” Phó Hoa nói: “Có gì không hiểu, lát nữa tướng gia nhà muội sẽ giải thích cho huynh nghe, bây giờ huynh đừng đứng ở chỗ Tiểu Duy mà nhiều lời nữa, nó còn chưa khỏe hẳn mà.”

Phó Kính Tông bị Phó Hoa lôi đi.

“Ngươi cảm giác lục biểu tỷ của ngươi không hợp tham gia khuê tuyển?” La Tri Thu hỏi La Duy: “Ý của mẫu thân ngươi cũng là không để nó vào cung, chỉ kết hôn với hoàng tử, như vậy cũng không thỏa đáng?”

La Duy mặt lạnh, nói: “Phó gia muốn làm quốc thích?”

La Tri Thu sửng sốt một hồi, mới nói: “Người hướng chỗ cao, bên ấy làm như vậy cũng không có gì sai cả.”

“Tính tình Phó lục tiểu thư có thể làm dâu hoàng gia?” La Duy nói: “Phó gia tuy trong tay có binh, nhưng xứng với hoàng tử sao? Trừ thái tử, nàng còn có thể ở bên ai? Tam hoàng tử? Huynh đệ một mẹ sinh ra, chẳng lẽ không phải là con cái đế vương?”

“Duy nhi!” La Tri Thu thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Sau khi Liễu thị diệt tộc, La Tri Thu mấy ngày không ngủ, nhìn người lại nghĩ đến mình, Liễu thị hôm nay, nói không chừng chính là U Yến La gia sau này. So với Liễu thị, La gia bọn họ còn dưỡng một long tử, nhưng sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không đoán được. Có đôi khi, La Tri Thu đứng trong cung điện tỏa ánh hoàng kim rực rỡ, cảm giác trở nên lạnh nhạt, La Tri Thu chí lớn phụ quân trị quốc, những chuyện tranh giành, La Tri Thu chỉ thân bất do kỷ, càng hãm sâu vào vũng bùn, càng không tìm ra lối thoát.

La Duy thở hổn hển, không phải y không nhìn ra La Tri Thu tiều tụy, chỉ là bọn họ trừ phi từ bỏ chức tước, đi tha hương không quan tâm sự đời, bằng không bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục tranh giành. La thị không chỉ có một nhà bọn họ, nhưng lại đều dựa vào sự che chở của họ, kiếp trước La phủ rớt đài, U Yến máu chảy thành sông, không còn thành trì ấy, bọn họ không thể chạy đi đâu.

Hai cha con nhìn nhau, cùng thở dài.

Lúc này, tiền viện nổ pháo, La Duy cùng La Tri Thu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giữa không trung, pháo hoa đỏ rực ánh lên giấy bồi trắng đục nơi song cửa. Mặc kệ một năm qua như thế nào, thời gian sẽ không dừng lại, lại một năm mới lại đến trong tiếng pháo ran.

Còn sáu năm, La Duy tự nói với mình, còn sáu năm nữa thôi, là có thể chấm dứt cảnh lừa người dối ta.

“Nhưng hãy nên để nương ngươi nói.” La Tri Thu không hề để ý tới không trung đỏ rực pháo hoa, nói với La Duy: “Ngươi là vãn bối, cứ cho là đã hiểu rõ, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra.”

“Tốt nhất phụ thân nên để mẫu thân hiểu rõ một chuyện.” Giọng nói La Duy vô cùng thanh lãnh: “Chỉ cần La gia còn phú quý một ngày, Phó gia liền phú quý, có cận thần của thiên tử, đại quan nơi biên cương, lại còn các triều thần, có gì xảy ra được. Chỉ cần mẫu thân hiểu được đạo lý này, các cữu cữu mới có thể hiểu rõ.”

Quà mừng của Lạc trang chủ

Vợ chồng Tạ Vọng Bắc mồng ba Tết đến thượng đô, biết Tạ Ngữ đã đi Nguyệt Châu, liền vội vã định tới Nguyệt Châu.

La Tri Thu bày một yến tiệc nhỏ trong tả tướng phủ, chỉ có ông, Phó Hoa và vợ chồng Tạ Vọng Bắc, bốn người ngồi vây quanh bàn tròn, một hồi gia yến, khách chủ tẫn hoan.

La Duy lại mang theo năm người Thập Cửu đến gặp Tạ Vọng Bắc, để Tạ Vọng Bắc mang theo họ tới Nguyệt Châu.

Tạ Vọng Bắc miệng đầy cảm kích.

La Duy liền mỉm cười nói: “Tiểu chất thấy Tạ thúc phụ và mọi người vừa đến, hẳn là còn mệt, sắp tới đường đi cũng vất vả. Tiểu chất nghĩ, hay là Tạ thúc phụ mang theo hai hạ nhân đắc dụng, còn những người khác để họ ở lại tướng phủ nghỉ ngơi, Chờ khi Tạ thúc phụ từ Nguyệt Châu trở về, họ cũng sẽ theo cùng.”

Tạ Vọng Bắc nói: “Thật phiền đến tướng gia cùng tam công tử.”

La Duy nói: “Tạ thúc phụ sao lại khách khí như vậy, tiểu chất cũng là suy xét vì Tạ thúc phụ mà thôi. Thời gian của Tạ thúc phụ vốn hữu hạn, không thể vì hạ nhân mệt mỏi mà chậm trễ, sợ đến khi nhìn thấy Tạ Ngữ ca, mọi người cũng không thể nói gì nhiều.”

Tạ Vọng Bắc bị La Duy thuyết phục, mang theo hai lão quản sự, năm người Thập Cửu, cộng thêm mười lăm thị vệ trong tướng phủ, đoàn người ngay hôm sau đã rời thượng đô, đi về phía Nguyệt Châu.

Tạ Ngữ gửi thư từ Nguyệt Châu tới tận thư phòng của La Tri Thu, chỉ nói Long Huyền sau khi đến Nguyệt Châu không có bất cứ động tĩnh nào. La Tri Thu đem thư này cho La Duy xem, La Duy chưa nói gì. Là Long Huyền thật sự không có động tĩnh, hay là có động tĩnh nhưng Tạ Ngữ không phát hiện, lại hoặc là phát hiện mà không nói, chờ khi Tạ Vọng Bắc đến Nguyệt Châu, hết thảy sẽ có đáp án.

Một ngày sau, Kỳ Lân sơn trang đưa tin đến, Trữ Sơ Ảnh một tháng trước đã mang theo người rời khỏi Danh Kiếm sơn trang.

“Công tử, đây là thứ trang chủ lệnh tiểu nhân đưa cho công tử, trang chủ nói đây là quà năm mới tặng cho ngài.” Người đưa tin trình lên một hộp gỗ sơn đen.

La Duy tự tay mở hộp gỗ, nắp hộp vừa mở, mùi vôi xộc lên khiến La Duy bị nghẹn ho khan vài tiếng. Trong hộp có một nửa là vôi, che phủ một cái đầu người. La Duy che miệng che mũi, cẩn thận nhìn đầu người hồi lâu, mới nhận ra đây là đầu Khô Lục.

“Công tử.” Người đưa tin nói: “Trang chủ bảo tiểu nhân nói cho công tử biết, ngài ấy đã không cho người này chết dễ dàng.”

La Duy nhẹ nhàng đậy nắp hộp: “Trở về thay ta tạ ơn trang chủ.”

“Vâng.” Người đưa tin lên tiếng, sau đó liền hỏi La Duy: “Công tử, còn Trữ Sơ Ảnh?”

“Giết.” La Duy chỉ nói một chữ.

Vệ Lam vẫn canh giữ ở bên ngoài, sau khi người đưa tin ra khỏi phòng La Duy, liếc mắt nhìn Vệ Lam một cái. Vệ Lam nhận ra người này, là thủ hạ đắc lực nhất của Lạc Thính Triều. Người đưa tin cũng nhận ra Vệ Lam, tướng mạo Vệ Lam trong đám ảnh vệ Kỳ Lân khá nổi bật, Lạc Thính Triều cũng đã “chuyên sủng” Nhị Thập Cửu này một phen.

Vệ Lam đứng tránh sang bên cạnh, biết La Duy muốn dùng Kỳ Lân sơn trang, nhưng Vệ Lam cũng không muốn dây dưa với người của Kỳ Lân sơn trang.

Người đưa tin thấy Vệ Lam mặc quần áo của hạ nhân trong tướng phủ, còn có thể một mình canh giữ trước cửa thư phòng La Duy, lập tức đóan ra thân phận lúc này của Vệ Lam. Người đưa tin gật đầu chào hỏi Vệ Lam, người này xem ra là thân tín của La Tam công tử, không ngờ một ảnh vệ nho nhỏ bị người ta chơi chán, hiện tại lại lọt vào mắt Tam công tử.

Vệ Lam cúi đầu đứng, ánh mắt người đưa tin nhìn chằm chằm vào mình khiến hắn không thoải mái.

“Mời.” Thất Tử tới tiễn người đưa tin ra khỏi cửa.

Người đưa tin ra khỏi cửa viện, mới nhớ ra Nhị Thập Cửu chính là ảnh vệ được La Tam công tử mang đi từ sơn trang. Người đưa tin cảm thấy nên nói chuyện này với trang chủ, mặc kệ Nhị Thập Cửu này có trèo lên giường Tam công tử hay không, tóm lại thành thân tín của Tam công tử, trang chủ sẽ quyết định chuyện về Nhị Thập Cửu này một lần nữa, lôi kéo là chuyện tất nhiên phải làm.

Sau khi người đưa tin ra khỏi phủ, vẫn là thời khắc đón năm mới vui vẻ, giang hồ đánh nhau cũng tạm ngừng.

Vệ Lam vào thư phòng, thấy La Duy nhìn chằm chằm một hộp gỗ.“Đây là thứ tổng quản sự vừa đưa tới?” Vệ Lam hỏi, đã nhìn thấy người đưa tin mang hộp gỗ này vào gặp La Duy.

“Ừ.” La Duy nói: “Lạc Thính Triều tặng ta đại lễ, ngươi mở ra nhìn xem đi.”

Vệ Lam mở chiếc hộp, vì đã quen nhìn người chết, nên sau khi nhìn thấy đầu người, Vệ Lam cũng giống La Duy, không có phản ứng gì nhiều.

“Nhận ra người này là ai không?”

“Người này…” Vệ Lam so với La Duy càng nhận ra người kia là ai nhanh hơn: “Đây không phải đầu Khô Lục sao?”

“Là lão.” La Duy nhìn đầu người trong hộp nói: “Lạc Thính Triều không cho lão chết dễ dàng. Lam, xem ra lão đã trả món nợ của ta rồi.“

Vệ Lam đóng nắp hộp lại: “Người này đáng chết, công tử, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.”

La Duy nói: “Ngươi ném cái đầu này đi xa một chút, để lão cách xa ta một chút.”

Vệ Lam ôm chiếc hộp đi ra ngoài.

La Duy từ thư phòng trở về phòng ngủ, vừa định nằm xuống, liền nghe thấy Tiểu Tiểu kêu lên ở gian ngoài: “Biểu tiểu thư, người không thể xông vào!”

“La Vân Khởi!” Phó Vi lớn giọng: “Tiểu biểu đệ, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

La Duy mặc lại quần áo, đi tới gian ngoài.

Phó Vi vừa nhìn thấy La Duy đi ra, liền đẩy Tiểu Tiểu bên cạnh, vài bước đã chạy đến trước mặt La Duy: “Biểu đệ, ta không làm phiền ngươi chứ?”

La Duy phất tay để Tiểu Tiểu lui ra ngoài, ngồi xuống hỏi Phó Vi: “Lục biểu tỷ tới hỏi đệ chuyện của Trữ Phi?”

Phó Vi mặt đỏ lên.

“Ngồi đi ạ.” La Duy bật cười nói: “Chẳng lẽ đệ đoán sai sao?”

“Không, không phải.” Phó Vi nói: “Chỉ là ta nghe nói Trữ tướng quân hết năm nay sẽ tới Vân Quan.”

“Đúng là có chuyện này.” La Duy nói: “Tử Chu được đại ca đệ trọng dụng, lần này y sẽ mang theo cả người thân đi cùng.”

“Nhanh như vậy à.” Phó Vi nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

“Biểu tỷ thích Tử Chu?”

Vấn đề này nói trắng ra, dù Phó Vi là một cô nương tùy tiện, nhưng khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.

“Biểu tỷ.” La Duy coi như không nhìn thấy, nói: “Đệ nghĩ đệ nên nói cho tỷ một vài chuyện. Mẫu thân Tử Chu vốn là vũ kỹ của Danh Kiếm sơn trang, y…”

“Vậy phụ thân là ai?” Phó Vi chặn lời La Duy.

“Phụ thân là trang chủ Danh Kiếm sơn trang Trữ Sơ Ảnh.” La Duy nói: “Chẳng qua giữa Tử Chu và Trữ trang chủ này không có tình cảm gì hết. Bốn mẫu tử bọn họ hiện tại đã không còn chút quan hệ nào với Danh Kiếm sơn trang, biểu tỷ hãy nhớ kỹ những lời này.”

“Được.” Phó Vi nói: “Ta nhớ kỹ. Ta không hỏi quá khứ của Trữ tướng quân, con người không phải nên hướng về tương lai hay sao?”

“Dưới Tử Chu còn có đệ muội, thê tử của y cần lo liệu hết mọi chuyện trong gia đình.” La Duy nói: “Biểu tỷ có thể làm gì? Tử Chu không cần một thê tử ra sa trường giết địch cùng y.”

Phó Vi nói: “Biểu đệ hãy nói rõ hơn một chút, ta nghe không hiểu lắm.”

“Nói đơn giản là.” La Duy nói: “Tỷ sẽ nấu cơm giặt quần áo, rồi có thể cùng lão phu nhân chung sống yên bình chứ?”

Phó Vi ngẫm lại, những việc này đúng là nàng sẽ không làm: “Những chuyện đó không phải sẽ giao cho hạ nhân làm sao?”

“Hạ nhân làm được, tại sao đương gia chủ mẫu lại không thể làm?”

“Ta sẽ học!” Phó Vi lập tức đứng lên: “Không có gì mà ta không học được.”

“Vậy lão phu nhân thì sao?”

“Ai dám bất hiểu với nương mình chứ?”

La Duy ngẩng đầu nhìn Phó Vi.

“Ý ta nói, bà bà cũng là nương!”

La Duy phụt một tiếng nở nụ cười.

Phó Vi có thế mới ý thức được mình đang nói gì: “Không được kể với người khác!” Nói xong câu này, Phó lục tiểu thư liền chạy vội ra ngoài.

Lời tâm tình

Vệ Lam cầm hộp gỗ ra khỏi tướng phủ, không mục đích mà bước đi, như thế nào mới là xa? Ra khỏi thượng đô sao? Vệ Lam cảm giác Khô Lục tốt nhất là chưa từng có mặt trên đời. Trên đường rất nhiều người đi chơi năm mới, vô cùng náo nhiệt. Vệ Lam không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng rèn sắt bên đường.

Ông chủ năm ngoái mua lại cửa hàng, không ngờ thợ rèn hai người đổ bệnh, một người về quê lấy vợ, mắt thấy ngày giao hàng ngày càng lúc càng gần, nhiều việc như vậy mà vẫn chưa làm xong. Việc buôn bán đều coi trọng danh tiếng, nếu không kịp giao hàng cho khách, việc làm ăn của ông chủ sẽ ảnh hưởng, cho nên ông chủ dù năm mới cũng phải đốt lò rèn đẩy nhanh tốc độ.

Vệ Lam ôm hộp gỗ vào hàng rèn sắt.

Ông chủ thấy khách, vội ngừng việc đang làm, chào đón Vệ Lam: “Khách quan, chỗ này của ta chưa nhận đơn hàng mới, ngài qua mười lăm lại đến đi.”

Vệ Lam nói: “Ta muốn đốt một thứ.”

Ông chủ nhìn hộp gỗ trong tay Vệ Lam trong, nói: “Khách quan muốn đốt thứ này?”

“Phải.” Vệ Lam gật đầu.

Ông chủ rèn sắt kiếm sống mấy năm nay, chưa gặp ai đến đây để đốt thứ gì bao giờ: “Khách quan.” Ông chủ nhìn Vệ Lam, nói: “Ngài nếu muốn đốt hộp gỗ này, thì đi đâu cũng có thể đốt được mà!”

Vệ Lam nhìn lò rèn hừng hực lửa: “Chỉ có chỗ này mới có thể đốt sạch sẽ.”

“Trong hộp là thứ gì?” Ông chủ hỏi, gã thấy vẻ mặt Vệ Lam hơi khác lạ.

Vệ Lam không trả lời lão chủ, giơ tay cầm hộp gỗ chứa đầu Khô Lục ném vào trong lò.

“Khách quan, ngài làm gì vậy?” Lão chủ kêu lên, đến đây đốt thứ gì đó không phải chuyện lớn, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà ném vào trong chứ? Đốt thứ lớn thế này này, lò của gã sao còn có thể luyện nước thép?

Vệ Lam đưa chút bạc vụn cho ông chủ, nói: “Ta muốn ở trong này nhìn.”

“Vậy xin ngài cứ tự nhiên.” Ông chủ không nói gì thêm, việc buôn bán là để kiếm tiền, có tiền rồi, gã sẽ không có ý kiến, để mặc khách nhân cao hứng đi.

Vệ Lam đứng cạnh lò, nhìn hộp gỗ và cả đầu Khô Lục biến thành tro tàn.

Ông chủ cùng bọn tiểu nhị vẫn đợi đến khi Vệ Lam đi, mới đóng cửa lò, gỡ ra một tầng tro thật dày, chợt muốn nhìn xem Vệ Lam đến tột cùng đã thiêu thứ gì. Kết quả phát hiện chút tro trắng ở trong lò.

“Đừng là tro cốt chứ?” Có người nói.

“Đừng nói hươu nói vượn!” Ông chủ mắng người này: “Năm mới năm me đã nói có người chết, xui cả năm đấy!”

“Vậy chứ đó là gì?” Người này hỏi.

“Mặc kệ.” Ông chủ lau mồ hôi trên mặt, nhìn bộ dáng Vệ Lam, không giống như dân thường, chuyện của nhà giàu, người làm ăn như gã tốt nhất cứ mặc kệ: “Đốt lò, làm việc tiếp!”

Thợ rèn lại bận rộn, chuyện của Vệ Lam bị những người này quên béng mất.

Vệ Lam trở lại tướng phủ, nghe Thất Tử nói La Duy uống xong súp rồi ngủ, liền muốn vào phòng ngủ nhìn La Duy.

“Vệ đại ca.” Thất Tử ở phía sau nói: “Huynh nhớ xem than lò sưởi trong phòng công tử đã cháy hết chưa.”

“Ừ.” Vệ Lam đáp, liền vào phòng ngủ La Duy.

“Ngươi về rồi à?” Chờ Vệ Lam đến bên giường, đưa tay sờ trán La Duy, y mới lặng lẽ mở mắt.

“Công tử tỉnh rồi?”

“Ta vẫn chưa ngủ.” La Duy nói: “Ngươi đi đâu thế? Ném một cái đầu cũng lâu thế sao?”

Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh giường: “Ta đem nó đi đốt thành tro rồi.”

La Duy “A” một tiếng: “Ngươi ném đi là được, còn phải đi thiêu sao?”

Vệ Lam gật đầu.

“Thiêu cũng hay.” La Duy cười: “Như vậy sẽ sạch hơn.”

“Về sau không nhắc đến việc này nữa.” Vệ Lam nghiêng người, nhỏ giọng nói với La Duy: “Coi như người này chưa từng có mặt trên đời.”

“Ừ.” La Duy nói: “Ta sẽ quên chuyện đó.”

Vệ Lam thế này mới tươi cười: “Công tử nói được thì phải làm được đấy.”

“Ngươi đến tận chỗ nào hủy thi diệt tích thế?” La Duy kéo Vệ Lam: “Trên đầu dính rất nhiều tro.” Y giúp Vệ Lam phủi tro bụi trên tóc: “Tối nay ta muốn tắm rửa, Lam cũng gột rửa đi.”

Vệ Lam nói: “Phu nhân nói ba ngày đầu năm không thể tắm rửa, bảo rằng sẽ tẩy sạch vận may cả năm.”

“Ngươi tin những lời này?” La Duy bật cười nói: “Ta nằm mấy ngày nay, trên người bốc mùi rồi.”

“Công tử sao có thể bốc mùi?” Vệ Lam nói: “Ta luôn ở bên cạnh công tử mà.”

“Thật sự có mùi mà.” La Duy đưa tay đến bên mũi Vệ Lam: “Ngươi thấy chưa.”

Vệ Lam đã ngửi thấy một chút: “Là mùi xà phòng thơm mà.”

La Duy liền đứng dậy nói với Vệ Lam: “Dùng xà phòng rửa tay, tất nhiên sẽ có mùi này, tay ngươi cũng vậy.”

“Đừng đứng lên.” Vệ Lam ấn La Duy ngồi xuống: “Đừng để bị lạnh.”

La Duy bắt được tay Vệ Lam, nhìn đôi bàn tay đầy những vết chai do luyện võ nhiều năm của Vệ Lam: “Tay Lam thật giống tay các ca ca, luyện võ rất khổ cực(*) sao?”

“Không khổ cực.” Vệ Lam nói.

“Nhưng ta khổ (**).” La Duy mặt nhăn lại, nói.

(*) và (**): Tác giả chơi chữ ở chỗ này. Cả 2 từ đều là “khổ” 苦, nhưng phía trên hàm nghĩa “khổ cực”, còn “khổ” ở dưới nghĩa là đắng

“Cái gì?”

“Ta vừa uống thuốc, đắng hơn trước rất nhiều.” La Duy nói: “ Ngụy thái y này có phải cố ý hay không đây? Đến bây giờ miệng ta vẫn còn thấy đắng.”

Ngón tay Vệ Lam lướt trên môi La Duy, hai ngày nay, đôi môi đã có chút huyết sắc rồi.

La Duy nổi tính đùa cợt, khi ngón tay Vệ Lam lướt trên môi, y há miệng khẽ cắn.

Vệ Lam bật cười, chăm chú nhìn La Duy, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

“Không cần ta?” La Duy cười hỏi, hai ngày nay y cũng cảm thấy thân thể khỏe lên, tuy thỉnh thoảng đầu vẫn choáng, nhưng ít ra vẫn có sức để đi lại.

Vệ Lam cúi người, hôn lên môi La Duy. La Duy hé miệng, hai người chìm đắm.

Nụ hôn này thật dài, thật sâu, miệng lưỡi quấn lấy nhau, nghe tiếng tim đập của nhau, hai người đều có chút động tình.

Vệ Lam cuối cùng ngã vào bên người La Duy, hô hấp dồn dập nói: “Thân thể công tử còn chưa khỏe hẳn đâu.”

La Duy biết ý Vệ Lam, người này rõ ràng đã không nhịn được, lại còn băn khoăn về y.“Lam.” La Duy khẽ gọi Vệ Lam một tiếng, bàn tay tiến đến hạ thân Vệ Lam.

“Công tử?” Vệ Lam vội giữ tay La Duy lại.

“A…” La Duy khẽ cười nói: “Ngươi không khó chịu sao?” Bàn tay xấu xa lại vừa động.

Vệ Lam muốn kêu, nhưng lại nhịn xuống, bây giờ là ban ngày, trong viện vẫn có người.

“Nằm xuống đi.” Chăn trên người La Duy lúc này che kín cả hai người: “Ta sẽ hầu ngươi một lần. Được chứ?” Miệng La Duy kề sát tai Vệ Lam, thì thầm lời tâm tình trêu chọc.

Lời này nghe ngả ngớn, rõ ràng không phải lời mà người như La Duy nên nói, nhưng khi y kề tai hắn nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, Vệ Lam chỉ cảm thấy đây là lời tâm tình êm tai nhất thế gian, khiến hắn khó nén được dục niệm trong lòng. Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status