Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 4 - Chương 4

/100


8 Replies16. Gặp lại Tạ Ngữ

Đêm nay La Tri Thu kiểm tra học vấn của La Duy, ông muốn một lần nữa hiểu rõ nhi tử mình đã nuôi mười ba năm này, từ giờ trở đi, La Tri Thu nghĩ, vẫn chưa muộn. Kiểm tra xong, La Tri Thu kinh hỉ phát hiện, La Duy viết một tay thư pháp tinh tế lại không hề mất đi vẻ phiêu dật, tấu đàn một khúc, vang lên nhạc thanh vô cùng êm tai, vài nét bút họa ra một đóa thủy tiên thần thái vẹn toàn, văn chương tuy rằng còn chưa thật giỏi, nhưng những thi từ ca phú của tổ tiên truyền lại đời sau, y đều có thể nhớ rõ một chữ không sai.

“Phụ thân, con không phải kẻ ngốc.” La Duy một lần nữa khẳng định với La Tri Thu.

La Tri Thu nhìn La Duy, đứa trẻ này đâu chỉ là không ngốc, nó rõ ràng là một Trạng Nguyên đa tài!

Hừng đông, Phó Hoa đến thư phòng tìm hai phụ tử đã không ngủ một đêm.

“Mẫu thân.” La Duy nhìn thấy Phó Hoa liền cung kính hành lễ.

Phó Hoa nhìn La Duy gật gật đầu, lúc này khi bà nhìn La Duy thì thần sắc hòa hoãn không ít, xem ra đêm qua La Tắc đã không tiếc lời nói tốt cho La Duy trước mặt bà. “Đi dùng cơm đi.” Bà nói với La Duy: “Ngồi với phụ thân cả một đêm, không mệt mỏi sao?”

“Hài nhi không mệt ạ.” La Duy vội vàng nói.

“Ngươi đi đi.” La Tri Thu để La Duy đi dùng điểm tâm.

Phó Hoa nhìn bóng dáng La Duy, nói với La Tri Thu: “Đêm qua những lời Tắc nhi nói, thiếp cơ hồ vẫn chưa tin.”

La Tri Thu nói: “Duy nhi hiện tại đối với nàng chẳng phải rất cung kính hay sao?”

Phó Hoa nói: “Thiếp quen nhìn bộ dáng tùy tiện làm bậy của nó, bây giờ trở thành cái dạng này, đúng là không quen.”

La Tri Thu không hề nói cái gì, ông biết thê tử thành kiến La Duy ở điểm nào. Tuy rằng chưa từng biểu hiện ra, nhưng Phó Hoa vẫn cảm giác La Duy là nghiệt chủng lai lịch không rõ ràng, sự thật La Tri Thu không thể nói với Phó Hoa, ông cũng chỉ có thể kỳ vọng, bằng biểu hiện, trí tuệ và tâm cơ của La Duy lúc này, y có thể tự mình xử lý tốt quan hệ với Phó Hoa.

La Duy ở nhà dùng điểm tâm, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải đến Thượng thư phòng tiếp tục kiếp sống thư đồng của hoàng tử.

Khi La Duy xuất hiện trước cửa Thượng thư phòng, tiếng người ầm ĩ đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng đến La Duy.

“Điện hạ.” La Duy không để ý những ánh mắt ấy, chỉ hành lễ với Long Huyền sau khi vào cửa.

“Ngươi đến rồi.” Long Huyền vẻ mặt thản nhiên, lúc này hắn còn chưa biết sự tình phát sinh trong La phủ đêm qua.

La Duy nhìn về phía chỗ mình hay ngồi, bên tay trái Long Huyền lúc này là một thiếu niên áo xanh, chỉ nhìn y từ đầu đến chân. La Duy nhận ra người này, hắn là Tạ Ngữ, tả tướng tương lai của Đại Chu, là hiền tướng người người ca tụng. La Duy bắt gặp Tạ Ngữ nhìn mình, liền cười chắp tay thi lễ với Tạ Ngữ.

Tạ Ngữ lúc này chỉ là công tử nhà quan tứ phẩm, là người gia thế kém nhất trong thư phòng, nếu không phải hắn văn tài xuất chúng, cũng không thể vào thư phòng đọc sách. Tạ Ngữ thấy La Duy chắp tay hành lễ với mình, kinh ngạc, vội vàng đứng dậy hoàn lễ.

La Duy nhấc chân bước tới một chỗ không người gần cửa sổ, ngồi xuống. Nơi này là vị trí xa Long Huyền nhất, lấy nguyên tắc “gần Long Huyền nhất là tốt nhất” ở Thượng thư phòng mà nói, nơi này luôn luôn không có ai ngồi, cũng chẳng có ai muốn ngồi. La Duy kiếp trước sau khi khỏi bệnh, đi vào Thượng thư phòng thấy Tạ Ngữ chiếm chỗ ngồi của mình, lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp tát người này vài cái, đem Tạ Ngữ chưa hiểu chuyện gì đánh cho miệng phun máu tươi, từ đó ở Thượng thư phòng, Tạ Ngữ chính là đối tượng để La Duy bắt nạt.

Sau này khi La gia hủy diệt, La Duy mới từ miệng Long Huyền mà biết, hắn cố ý sắp xếp cho Tạ Ngữ ngồi vào chỗ của y, hắn biết La Duy kiêu ngạo sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tạ Ngữ, nhất định sẽ nghĩ cách bắt nạt, Long Huyền sau đó trấn an Tạ Ngữ, nói với Tạ Ngữ rằng, La thị uy thế lớn, hắn là hoàng tử hậu phi sinh ra, cũng không thể chạm vào La Duy, chỉ có thể nhẫn nhịn. Tạ Ngữ vốn rất ngưỡng mộ hiền tướng nổi danh La Tri Thu, trải qua trận này, trở thành kẻ địch với La phủ, gia nhập làm môn hạ của Long Huyền, trở thành mưu thần đắc lực nhất của Long Huyền về sau. Kiếp này cho dù thế nào La Duy cũng sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.

Ánh mắt sắc như đao của Long Huyền hướng lại đây, La Duy cũng không kém, mở sách ra bắn lại một ánh nhìn.

17. Gảy đàn một khúc động nhân tâm

Lão sư cầm nghệ đi đến, tay áo dài rộng, bộ râu dài bay bay trước ngực, ngỡ tưởng thần tiên. Cao Thừa Phong, danh sư đương thời, cầm kĩ có một không hai thiên hạ, nhân vật như vậy kiếp trước La Duy làm như không thấy. Nay gặp lại, tâm La Duy thoáng động, lại một lần cảm thấy bản thân ngốc không ai bằng.

Cao Thừa Phong nhìn đệ tử chung quanh, khi thấy La Duy ngồi vị trí ấy chợt sửng sốt, La Duy lại ngồi chỗ đó, thật sự ngoài dự kiến của ông. Ngày ấy trong ngự yến Cẩm Xuân viên, Cao Thừa Phong đánh đàn trợ hứng, khi đó La Duy đã khiến ông chấn động, không riêng gì dung mạo biến hóa, cử chỉ của La Duy cũng bất ngờ văn nhã, tiến lui có độ, rõ ràng thay đổi thành người khác.

Cao Thừa Phong dạy nửa thời gian, sau đó để cho các đệ tử lên đài đánh đàn.

La Duy vẫn nhớ kiếp trước, y vì biết Long Huyền mê cầm nhạc, chạy lên đài đầu tiên, đàn một khúc khiến người ta hận không thể trốn thoát, còn không tự ngộ ra. Đây cũng là những lúc chúng bạn trong thư phòng được xem xiếc khỉ mỗi ngày.

Cao Thừa Phong kêu vài đệ tử lên đài, sau khi nghe đều cảm giác không hài lòng. Không biết Cao Thừa Phong có mục đích gì, hôm nay La Duy không cướp đài bêu xấu, ông ngược lại nhớ thương y, vì thế kêu: “La Duy ngươi tới đây.”

Không khí trong Thượng thư phòng đột nhiên trở nên dị thường, trừ Tạ Ngữ chưa biết gì, thì ai cũng đều chờ xem xiếc khỉ.

La Duy ngồi trước đàn, cúi đầu nhìn hai tay mình, mười ngón tay này từng bị người rút hết móng, mà còn có thể nhịn đau tấu lên bản nhạc không tồi, cầm kĩ của y ít nhất sẽ không khiến cao sư thấy xấu hổ đi?

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cầm huyền, nhạc thanh cũng theo đó vang lên. Mưa phùn Giang Nam, trăng lạnh Mạc Bắc, suối tuôn róc rách, thanh sơn nguy nga, tiếng ái nhân nỉ non, kẻ chinh chiến nhớ nhà, người trở về cố hương vui sướng, thiên nhai cô khách tịch liêu, phong hoa tuyết nguyệt, nhân thế đủ loại tựa hồ đều về đây theo tiếng đàn lưu động triền miên.

Tiếng đàn say mê mọi người, bao gồm cả Hưng Võ đế không biết từ khi nào đã đứng trước cửa Thượng thư phòng.

“Không hổ là nhi tử của Tri Cẩm!” Hưng Võ đế thầm si niệm, ngày xưa La Tri Cẩm ca múa song tuyệt, đánh đàn một khúc rung động thiên hạ, con trai của nàng tất nhiên cũng nên như thế.

Khúc nhạc của La Duy kết thúc, dư âm còn vấn vương, Hưng Võ đế đã bước vào Thượng thư phòng.

“Bệ hạ!” Tất cả mọi người quỳ xuống đất hành lễ.

Hưng Võ đế cũng không nhìn Long Huyền, chỉ tiến lên nâng La Duy dậy, mỉm cười nói với La Duy: “Xem ra danh sư xuất cao đồ!”

Cao Thừa Phong quỳ ngẩn người một bên, ông vẫn coi La Duy như nỗi hổ thẹn, không ngờ người này đột nhiên lại tấu nên tiếng đàn tuyệt diệu, chẳng lẽ ngày xưa y đều chỉ trêu đùa, hôm nay biết Hoàng đế tới, cho nên mới lộ bản lĩnh thật sự?

Hưng Võ đế cố ý đến xem La Duy, hôm qua sau khi biết La Duy là con mình, ngài liền tâm tâm niệm niệm tất cả đều vì La Duy, hận không thể ngay lập tức hạ chỉ khiến La Duy khôi phục thân phận hoàng tử, triệu hồi vào cung để tự mình nuôi nấng. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Hưng Võ đế lại nghĩ đến chuyện ngài cùng với La Tri Cẩm không có danh phận phu thê, ngài khôi phục thân phận La Duy, ngược lại sẽ khiến La Duy rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, y không hề là công tử Tướng gia, cho dù là con cái đế vương, cũng vẫn là con riêng, mà La Tri Cẩm chưa lập gia đình đã sinh con, cũng bị hủy danh tiết. Sau khi lo nghĩ trái phải, Hưng Võ đế thấy trước khi ngài nghĩ ra biện pháp tốt hơn, La Duy vẫn làm công tử nhà Tướng phủ là hay nhất.

“Bệ hạ.” La Duy khi đối mặt với cái nhìn từ ái của Hưng võ đế, lòng tràn đầy nghi hoặc, Hoàng đế làm sao vậy?

“Trẫm đến xem…” Hưng Võ đế xoa đầu La Duy.

Động tác thân mật này lọt vào mắt Long Huyền, chưa có hoàng tử nào khiến hoàng đế cư xử như vậy, La Duy này lại là kẻ đầu tiên.

18. Môn sinh thiên tử

“Tiểu thần đàn không tốt, khiến bệ hạ chê cười…” La Duy tỏ vẻ khờ dại.

“Trẫm lại thấy rất tốt!” Hưng Võ đế đầy vẻ sủng nịch, lại hỏi Cao Thừa Phong: “Cao khanh thấy như thế nào?”

Cao Thừa Phong vội vàng nói: “La tam công tử tuổi trẻ tài cao, tất nhiên trò giỏi hơn thầy.”

Hưng Võ đế nói: “Lời ấy không sai, nhưng La Duy làm đệ tử của ngươi cũng chỉ đến hôm nay, về sau La Duy không cần tới Thượng thư phòng làm thư đồng nữa.”

La Duy vừa nghe lời này, nghĩ nhất định là phụ thân đã tìm lý do nói với Hưng Võ đế, Hưng Võ đế mới miễn chức thư đồng cho y.

La Duy đã lầm, đây là ý định của chính Hưng Võ đế. Vừa nghĩ đến chuyện khuôn mặt La Duy rất giống La Tri Cẩm, Hưng Võ đế bất giác vui vẻ lại nóng lòng. Chuyện trong cung của ngài cùng La Tri Cẩm năm đó có không ít người biết, ngài lại nghĩ đến việc La Duy là do Tri Cẩm sinh ra, Hưng Võ đế tin rằng Thái Hậu cùng các nữ nhân trong hậu cung nhất định cũng sẽ đoán ra, để La Duy ở Thượng thư phòng, khó có thể bảo toàn La Duy trước những kẻ dụng tâm khôn lường.

Long Huyền lúc này lên tiếng: “Phụ hoàng muốn thay La Tướng tìm cho La Duy một lão sư sao? Những lão sư ở Thượng thư phòng đều là những lão sư tốt nhất thiên hạ, La Duy không cần phải đi ra ngoài.”

La Duy kỳ quái nhìn thoáng qua Long Huyền, người này vì muốn lợi dụng y mà ngay cả ý tứ của Hưng Võ đế cũng muốn bác bỏ?

Hưng Võ đế cũng nhìn thoáng qua đứa con thứ, nói: “Ngươi còn sợ La Tướng sẽ làm điều bất lợi cho nhi tử của mình sao?”

Long Huyền nhìn về phía La Duy, La Duy thường ngày bám dính lấy hắn, hắn không tin La Duy chịu rời khỏi Thượng thư phòng, nhưng không ngờ rằng khi bất chợt bắt gặp ánh mắt đạm bạc của La Duy, trái tim hắn như bị đâm một nhát.

Hưng Võ đế nói với La Duy: “Về sau ngươi đến bên cạnh trẫm đi, ngươi là con trai tả tướng, hai ca ca đều theo quân ngũ, La gia tốt xấu gì cũng nên có một người theo chính trị chứ.”

Một lời của Đế vương khiến lòng người dậy sóng, chỉ bằng câu này của Hưng Võ đế, La Duy từ nay về sau chính là môn sinh thiên tử, theo ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, La Duy sau này có lẽ sẽ kế thừa chức vị tả tướng.

“Tiểu thần đa tạ long ân!” La Duy sửng sốt một hồi, rồi vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Nghe La Duy tự xưng tiểu thần, Hưng Võ đế lại cảm thấy khổ sở, rõ ràng là phụ tử, lại chỉ có thể đối xử như quân thần. Hưng Võ đế vội vàng nâng La Duy dậy, “Thân thể ngươi vừa khỏe lại, không cần làm mấy nghi lễ xã giao này, đi cùng trẫm thôi.”

“Lão sư!” La Duy khom người hành lễ với Cao Thừa Phong, “Học trò cáo lui.”

Hưng Võ đế thấy La Duy lễ độ thì thực vừa lòng, ngài từng nghe nói La Duy cuồng vọng tự đại, nhưng xem ra đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.

Long Huyền trơ mắt nhìn Hưng Võ đế nắm tay La Duy bước ra khỏi Thượng thư phòng, trong lòng không biết là tư vị gì. La Duy hoàn toàn thay đổi, còn phụ hoàng cũng lộ ra một khuôn mặt dịu dàng, những thứ quen thuộc đều dường như thay đổi.

Long Huyền không thể không thừa nhận, vừa rồi hắn cũng say mê tiếng đàn của La Duy, nếu La Duy sớm để hắn nghe được tiếng đàn này, Long Huyền tin mình nhất định sẽ đối với La Duy tốt hơn một chút. Hiện tại bản thân hoàn toàn không biết La Duy suy nghĩ cái gì, không, Long Huyền bị chính ý niệm đột ngột hiện ra trong đầu đe dọa, có lẽ hắn chưa từng biết La Duy suy nghĩ cái gì.

Cao Thừa Phong nhìn Long Huyền, ông tưởng rằng nếu La Duy rời khỏi thư phòng, Long Huyền hẳn là người vui mừng nhất, thường ngày ông tháy La Duy bám dính Long Huyền cũng cảm thấy phiền lòng, chứ đừng nói là người trong cuộc như Long Huyền. Thế nhưng giờ phút này Long Huyền lại đầy vẻ âm trầm, nhìn không ra một chút mừng rỡ nào, điều này càng khiến cho Cao Thừa Phong khó hiểu.

19. Kết giao với Tạ Ngữ

Tạ Ngữ sau khi từ Thượng thư phòng về liền muốn trở về nhà ngay, hắn tự hiểu được, so với những người con cái nhà công huân quý tộc kia, hắn thực sự không đáng để họ liếc một cái.

“Tạ công tử!” La Duy cung kính đứng chờ trên con đường ra khỏi Thượng thư phòng, thấy Tạ Ngữ đi tới, vội vàng cười nghênh đón.

“La tam công tử?” Tạ Ngữ cả kinh, bước xuống, nhìn La Duy đi thẳng tới trước mặt, “Ngài đây là…?”

“À…” La Duy cười nói: “Bệ hạ cho ta về nhà chuẩn bị, ngày mai mới phải theo bên người. Ta ở chỗ này chờ Tạ công tử.”

Tạ Ngữ càng thấy kỳ quái, “Chờ ta?” Hôm nay hắn biết La Duy được nhận thánh sủng, một người như vậy cố ý chờ hắn ở đây làm cái gì?

“Giang sơn vạn lý, dữ quân ca nhất khúc.” (Giang sơn vạn dặm, cùng quân ca một khúc) La Duy thì thầm: “Xá tử yên hồng, phương hoa khứ, duy hồng nhan sát na?” (Muôn hồng nghìn tía, phương hoa tan mất, liệu có còn khoảnh khắc hồng nhan ?)

Nét kính cẩn trên mặt Tạ Ngữ đột nhiên tiêu thất, thần thái bay bổng “Tam công tử cũng biết tác phẩm của tại hạ?”

La Duy cười, kiếp trước tả tướng Tạ Ngữ khi còn nhỏ đã viết [Sơn hà phú] được tán dương nhiệt liệt sau này, chỉ là hiện tại còn chưa có nhiều người biết mà thôi. La Duy nhớ rõ kiếp trước phụ thân La Tri Thu từng ở nhà ngâm nga [Sơn hà phú], hình như là cha Tạ Ngữ vì mưu tính con đường tương lai cho hắn, đem thiên văn này hiến tặng La Tri Thu, La Tri Thu lúc ấy vô cùng coi trọng Tạ Ngữ. Chỉ tiếc khi ấy vì nghiệp chướng La Duy, hai người rõ ràng rất xem trọng nhau, lại thành kẻ địch.

“Tạ huynh, bài [Sơn hà phú] này, ngày ngày phụ thân ta đều lải nhải.” La Duy cười nói với Tạ Ngữ.

“Thật vậy sao?” Tạ Ngữ quả nhiên hưng phấn lên.

“Tửu hương bất phạ hạng thâm.” (Hương rượu không sợ ngõ sâu, tương tự câu “Hữu xạ tự nhiên hương” của VN) La Duy nói: “Tạ huynh thực sự nghĩ rằng trên đời không có người biết đến tuyệt tác này của Tạ huynh sao?”

Tạ Ngữ nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Ngữ thu hồi lại vẻ đề phòng cố ý trưng ra ban nãy, trở nên tao nhã đến nỗi người khác phải trầm trồ .

“Không biết Tạ huynh có muốn phổ nhạc cho bài phú này?” La Duy lại hỏi.

Tạ Ngữ lắc đầu nói: “Đã thử qua, nhưng chưa lần nào ưng ý.”

La Duy liền nói: “Tiểu đệ bất tài, thử phổ một khúc, không biết liệu Tạ huynh có thể tới phủ của tiểu đệ nghe qua?” Kiếp trước, chính Tạ Ngữ phổ nhạc cho [ Sơn hà phú ], được truyền miệng rộng rãi, lan sang cả các nước khác. La Duy biết bản thân làm thế này là vô sỉ, nhưng kiếp này như thế nào y cũng phải kết giao cùng Tạ Ngữ.

Tạ Ngữ quả nhiên hưng trí, La Duy thanh danh cực kém, nhưng La Duy hắn tận mắt nhìn thấy lại khác một trời một vực so với lời đồn ác ý kia, Tạ Ngữ tin vào mắt nhìn người của mình, lập tức cùng La Duy về La phủ.

Hai người cùng đường cùng ngựa, trò chuyện với nhau vui vẻ. Đến khi hai người ngồi trong thư phòng của La Duy, La Duy đàn xong một khúc [Sơn hà phú], Tạ Ngữ ngây ngốc sửng sốt nửa ngày, hồi lâu mới vỗ tay tán thưởng, khúc nhạc này chính là suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là mãi không thể hạ bút biến thành nhạc phổ.

“Tạ huynh thấy bản nhạc này có chỗ nào cần sửa không?” La Duy đã cố ý thay đổi vài âm điệu nhỏ.

Tạ Ngữ quả thật liền cùng La Duy bàn luận, hai người ở thư phòng đánh đàn phổ nhạc quên hết thời gian. La Duy cố ý kết giao, mà Tạ Ngữ bắt đầu coi La Duy là tri kỷ. Hắn tuy cũng xuất thân con nhà quan lại, nhưng vẫn không thể so sánh với La Duy, không ngờ La Duy lại đối xử có lễ nghĩa, coi mình là huynh trưởng, càng quan trọng hơn là La Duy vì hắn mà phổ ra nhạc khúc [Sơn hà phú], suy nghĩ có phần giống hắn, có thể thấy rõ tâm ý muốn cùng Tạ Ngữ tương thông.

“Tạ huynh lòng mang thiên hạ.” La Duy đàn lại khúc nhạc đã được Tạ Ngữ sửa qua, nói với Tạ Ngữ : “Từ bài [Sơn hà phú] này tiểu đệ liền có thể nhìn ra, vì nước vì dân, vốn cũng là mong muốn trong lòng tiểu đệ.”

Cái gọi là tri kỷ khó cầu, Tạ Ngữ chỉ hận đã gặp La Duy quá trễ. Tạ Ngữ lúc này mười sáu tuổi, La Duy mười ba, nhưng hai người đã nói đến chuyện trị quốc, càng nói càng tâm đầu ý hợp.

20. Tạ Ngữ bái sư

Thất Tử trong bữa cơm chiều chạy tới nói cho La Duy, tả tướng La Tri Thu đã hồi phủ.

La Duy lúc này liền nói với Tạ Ngữ: “Tạ huynh, gia phụ hồi phủ, đệ cùng huynh đi gặp người.”

Tạ Ngữ cũng không chối từ, hắn ngưỡng mộ tả tướng La Tri Thu đã lâu, hôm nay vừa lúc có cơ hội quen biết.

La Tri Thu không ngờ La Duy lại mang một đồng học (nôm na là bạn cùng lớp) ở Thượng thư phòng tới gặp mình, nhưng khi biết thiếu niên tuấn tú văn nhã chính là Tạ Ngữ mà ông thường nhắc tới nhiều lần, liền vui vẻ bắt chuyện với Tạ Ngữ.

La Duy ở một bên tiếp khách, y biết hai người coi trọng nhau, tuyệt đối không lo lắng hai vị này không tìm ra chuyện để nói. Mắt thấy mọi chuyện suôn sẻ, La Duy nói ra mục đích y muốn Tạ Ngữ nhập phủ, “Phụ thân, Tạ đại ca muốn học cách trị quốc, học ở Thượng thư phòng cũng không bằng học từ chính phụ thân.”

Tạ Ngữ liếc La Duy một cái, nhìn khuôn mặt La Duy tươi cười, đột nhiên hiểu rõ dụng ý của y, lập tức quỳ rạp xuống đất nói: “Tạ Ngữ bất tài, mong được bái tướng gia làm thầy.”

La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ rồi lại nhìn La Duy, đột nhiên muốn ông thu nhận một đệ tử, một chút chuẩn bị cũng không có, La Tri Thu vô cùng khó xử .

“Phụ thân!” La Duy đứng lên nói với La Tri Thu: “Phụ thân vẫn luôn nói Tạ đại ca là nhân tài hiếm có, phụ thân lại thích kẻ hiền tài, sao có thể bỏ qua Tạ đại ca? Tạ đại ca đã tự bước đến cửa rồi.”

La Duy nói những lời này, nửa nghiêm túc nửa vui đùa, nhưng La Tri Thu và Tạ Ngữ nghe được lại không hề xấu hổ, cùng nhau nở nụ cười.

La Tri Thu lại quan sát Tạ Ngữ một phen, một thiếu niên tuấn tú tác phong nhanh nhẹn, văn chương xuất chúng, lại tự nhiên hào phóng, một thiếu niên như vậy là kiểu người ông yêu thích. La Tri Thu không phải một người khó tính, đã đến nước này, ông thấy Tạ Ngữ không tồi, Tạ Ngữ cũng nguyện ý bái ông làm thầy, chỉ cần được sự đồng ý của người nhà Tạ Ngữ, như vậy thu nhận đệ tử này cũng là một chuyện may mắn.

La Duy thấy La Tri Thu gật đầu, lập tức nói chọn ngày không bằng làm ngay lập tức, cũng không hỏi ý La Tri Thu, liền sai người về Tạ phủ mời phụ thân Tạ Ngữ là Tạ Vọng Bắc đến.

Chỉ chốc lát sau, tứ phẩm sử quan Tạ Vọng Bắc liền kinh sợ chạy đến, còn tưởng rằng nhi tử đã làm ra đại họa gì, nghe La Tri Thu nói thu nhận Tạ Ngữ làm đệ tử, Tạ đại nhân choáng váng, cảm giác như bầu trời vừa rơi một mảng lớn, nện xuống đầu mình.

La phủ suốt đêm mở tiệc bái sư, tả tướng La Tri Thu cứ như vậy có một đệ tử.

Tạ Ngữ nâng chén nói lời cảm tạ La Duy, La Duy lúc này lại giả bộ ngốc ngếch, nói: “Tạ đại ca đa tạ tiểu đệ cái gì? Là phụ thân đệ thu nhận huynh làm học trò mà. Nhưng sau này Tạ đại ca cũng không thể quá mức cố gắng, nếu trở nên giỏi hơn tiểu đệ quá nhiều, tiểu đệ ở nhà này sẽ khổ sở vô cùng.”

Tạ Ngữ cười rộ lên, hắn thật tâm cảm kích La Duy. La Duy không tính là quân tử, Tạ Ngữ kỳ thật cũng không phải một quân tử. Một người tâm ý bình lặng thì không thể làm chuyện chính sự, cho nên Tạ Ngữ đối với La Duy vô cùng cảm kích, không chỉ bởi La Duy là tri kỷ, mà là trong hỗn loạn, y đã giúp Tạ Ngữ suy tính tương lai.

Tạ Ngữ ở Thượng thư phòng hơn một tháng, Long Huyền có bao nhiêu ý đồ với hắn, nhưng Tạ Ngữ là người có tư tưởng chính thống, hắn cho rằng vị trí của con trưởng, con thứ không thể tham lam, thái độ của Long Huyền khiến Tạ Ngữ cảnh giác, hiền tướng tài năng tương lai ngầm phát hiện nhị hoàng tử Long Huyền đối với giang sơn, đối với ngôi vị hoàng đế vô cùng chấp niệm, vì thế ngày ngày trên Thượng thư phòng đối với Tạ Ngữ mà nói liền trở thành dày vò. Hắn không muốn trung thành với Long Huyền, nhưng hắn là công tử nhà sử quan tứ phẩm, có thể nào cự tuyệt một hoàng tử? Chẳng lẽ tố giác Long Huyền có tâm địa khó lường với Hoàng đế? Đừng nói hắn không thấy được thiên nhan, cho dù có hân hạnh gặp được, hắn nói như vậy, thì Hoàng đế liệu có thể tin hắn? Trong tình thế nước sôi lửa bỏng này, La Duy xuất hiện, giúp hắn trở thành đệ tử của tả tướng La Tri Thu. Trốn thoát khỏi Thượng thư phòng, cũng trốn được Long Huyền, người thầy này cũng có thể cho hắn một tiền đồ gấm vóc. Nói La Duy là quý nhân của Tạ Ngữ, tuyệt không quá lời. Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status