Chapter 25: Chu Trạch Diên Có Thể Phải Làm Ba Ba.
Con trai nghe lời nộp đơn xét học bổng trao đổi sinh viên, Chu Nhâm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai năm, đủ để y đóng băng dục niệm của mình.
Chu Trạch Diên nhận ra Chu Nhâm đối đãi với mình giống như trước, điều này khiến hắn vạn phần không tự nhiên. Hắn mơ hồ có chút nghi ngờ, Chu Nhâm thích Chu Trạch Tục như vậy, tại sao lại đối với nó lúc lạnh lúc nóng?
Trên thực tế, Chu Nhâm cũng chỉ là muốn trong khoảng thời gian trước khi hắn ra nước ngoài, làm hết sức vai trò người cha.
Chu Trạch Diên rốt cục lấy được bằng lái, ngồi lên chiếc xe mới hắn mơ ước đã lâu, chút mất mát vì sắp ra đi thoáng qua trong lòng.
Ngày đầu khai bao xe mới, hắn liền phóng tới Lincoln Bar khoe khoang.
Mấy anh em hắn quen hôm nay vừa vặn tổ chức gặp mặt, hẹn mười mấy cô em xinh đẹp da trắng. Chu Trạch Diên vừa đi vào liền bị mấy tên huýt sáo trêu ghẹo: “Tới không sớm không muộn! Quá mẹ nó tiện nghi chú mày!“
Chu Trạch Diên nhìn một vòng không thấy Bạch Khôn, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, cố ý lắc lắc chìa khóa trong tay, đưa tới một vòng người hâm mộ ghen tị hận, hắn mới hài lòng.
“Mấy người gặp mặt cũng không ai nói cho tôi biết, còn chê tôi được lợi, mấy người vứt mặt ở nhà quên mang hả?“
Cô nàng ngồi kề bên rất có mắt nhìn nâng li rượu đưa đến trước mặt hắn, hắn nhận lấy làm bộ nhấp môi, cô bé kia rất thức thời ngả vào lòng hắn, hắn liền thuận tay vòng qua eo kéo nàng ôm vào ngực.
Có người lên tiếng hỏi: “Trạch Tục, nghe nói chú tính ra nước ngoài?“
Chu Trạch Diên xua tay nói: “Đừng nhắc tới chuyện này với tôi, đang đau đầu đây.“
Người kia cười nói: “Phải nói là ba chú cũng hay thật, chỉ còn mình chú, thế mà ra sức sút đi.“
Chu Trạch Diên không lên tiếng.
Cô nàng nằm trong ngực hắn bỗng nhiên nói: “Chu tổng không phải là sắp có cháu trái à?“
Chu Trạch Diên đẩy nàng ra, nói: “Cháu trai cái gì? Cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy!“ Hắn còn chưa làm gì hết nha, cháu (nội) trai của Chu Nhâm từ đâu chui ra?
Cô nàng kinh ngạc chớp mắt, nhìn mọi người xung quanh, chần chừ nói: “Tôi cũng là nghe nói…“
Một cô nàng khác vội nói: “Đều là đồn bậy đồn bạ thôi, chúng tôi nào biết thật giả? Chu thiếu đừng giận.“
Chu Trạch Diên cảm thấy kỳ lạ, truy hỏi: “Đồn cái gì? Nói thử nghe coi.“
Cô nàng ngồi cạnh hắn do dự một chút, nói: “Bọn tôi nghe nói cô ả giết Chu đại thiếu sắp sinh rồi, nghe nói là con trai Chu đại thiếu.“
Lời này vừa nói ra, mọi người yên lặng, bất động thanh sắc nhìn Chu Trạch Diên – kẻ rõ ràng chẳng hay biết gì.
Chu Trạch Diên kinh ngạc nhìn một vòng, chất vấn: “Mấy người ai cũng biết chuyện này?“
Mọi người vội vàng lắc đầu, có người nói: “Lúc anh chú mới xảy ra chuyện, anh chỉ nghe nói cô đó không bị xử tử, nhưng mà sau đó cũng không rõ lắm.“
Mọi người đều nói sự thật, Chu Trạch Diên ‘chết’ cũng hơn nửa năm, lúc mới xảy ra tất cả đều chú ý, sau hạ nhiệt chẳng ai quan tâm nữa, khi đó nguyên nhân người đàn bà kia giết hắn đều bị đa số quy chụp thành trả thù tình. Mấy tháng này, trừ thời điểm hắn mới ‘kết bạn’ thì bọn họ còn đề cập tới cái tên ‘Chu Trạch Diên’, sau đó gần như không hề nhắc tới.
Trong thoáng chốc Chu Trạch Diên tâm loạn như ma, hắn phải là ba?! Hắn chẳng còn lòng dạ nào mà chơi bời nữa, chỉ muốn lập tức trở về nhà hỏi Chu Nhâm.
Trong lòng nghĩ mãi chuyện này, nên lái xe rất nhanh mà không chú ý, sau bị cảnh sát giao thông chặn lại ở đầu đường: “Bằng lái chứng minh thư.“
Chu Trạch Diên ngồi ghế lái vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn phối hợp xuất trình giấy tờ.
“Người mới? Lái nhanh như vậy làm gì?“ Cảnh sát giao thông nghiêm túc phê bình.
Chu Trạch Diên cúi đầu không nói lời nào.
Phía trước là đường cho người đi bộ, hai người trẻ tuổi nhìn ngó chỉ chỏ bàn tán: “Vừa nhìn đã biết là nhị đại, mọi người nhìn xe kìa.“ “Lại ỷ vào cha mình, chốn đông người cũng dám phóng nhanh.“ “Các cậu nhìn bộ dáng hắn đi, không làm được trò trống gì còn ăn bám cha đó.“ “… Ông nói năng thất đức quá.“
Cảnh sát giao thông vẫn đang giáo dục Chu Trạch Diên: “Bây giờ là lúc tan tầm, dòng người dòng xe nhiều như vậy, cậu chạy nhanh quá, vô cùng nguy hiểm, nể tình cậu mới lấy bằng, lần này không viết giấy phạt.“ Còn chưa nói xong, đã thấy tài xế trẻ tuổi mở cửa lao tới xô ngã một người trẻ khác, xông vào đánh nhau.
Cảnh sát giao thông kinh ngạc, cùng người đi đường tách hai người kia ra, CSGT tức giận nói: “Chu Trạch Tục! Cậu chẳng những chạy quá tốc độ, còn ẩu đả đánh nhau! Cậu có biết mình đang làm cái gì không?“
Chu Trạch Diên vẫn còn đang không chịu tha mà mắng to người đi đường: “Con mẹ nó mày còn dám phun shit!“
Người nọ bất quá xỏ đểu vài câu lại ăn một trận đòn, cũng không chửi nhau với Chu Trạch Diên, mà kể lể với đồng bọn: “Hắn đánh mặt tớ! Hắn đánh mặt tớ!“ trông ủy khuất vô cùng.
Cuối cùng người đi đường bày tỏ không truy cứu, CSGT hận rèn sắt không thành thép phê bình Chu Trạch Diên ước chừng 10p mới thả hắn đi, cũng may không thu bằng lái, chỉ viết tờ giấy phạt.
Chu Nhâm tan làm về đến nhà, người giúp việc nói Nhị thiếu gia đi ra ngoài buổi tối không về ăn cơm.
Y có chút thất vọng, nếu như thủ tục thuận lợi, thời gian con trai ở nhà không quá hai tháng, y rất quý trọng khoảng thời gian này, mỗi ngày hết giờ lập tức trở về nhà, gần đây hầu hết tiệc tùng xã giao đều bị hủy hết. Nhưng con trai dường như không chút cảm kích, luôn đi chơi đến mười, thậm chí hơn mười một giờ mới trở lại, làm cho Chu Nhâm đặc biệt muốn đổi giờ giới nghiêm lên sớm một chút.
Y tiện tay cầm tờ báo ngồi trên salon, không yên lòng liếc nhìn báo nước ngoài. Phần tin tức có đưa tin trị an ở nước Anh: “Mười điểm nóng phạm tội ở Anh có 6 điểm tập trung ở Luân Đôn…“ Chu Nhâm chợt nhíu mày, Trạch Tục một thân một mình đi học ở LSE, liệu có nguy hiểm không?
Người giúp việc rót chén trà bưng lên, đặt trên khay trước mặt y. Chu Nhâm lại nghĩ, Trạch Tục còn chẳng biết đun nước, qua bên đó không ai chăm sóc phải sống thế nào?
Y vô duyên vô cớ lo lắng, thực tế đều là rầu rĩ, kể từ khi nghe tin con trai nộp đơn xong chưa từng dừng lại.
Làm cha làm mẹ sẽ quan tâm nhớ thương con cái, đây là chuyện thường tình. Nhưng đối với Chu Nhâm, lo lắng chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm uống nước của đứa con, đây là lần đầu tiên.
Trời bên ngoài vẫn khá sáng, xuyên qua cửa sổ có thể thấy ráng chiều nơi cuối chân trời.
Chu Nhâm ngồi an tĩnh một hồi, đột nhiên cảm thấy cô độc. Lần trước có loại cảm giác này, là vào nửa năm trước, ngày làm xong tang sự cho Trạch Diên.
Đúng lúc này ý nghe được tiếng xe chạy vào, theo bản năng đứng lên.
Người giúp việc đi mở cửa: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia đã về.“
Chu Nhâm mắt không chớp nhìn cửa, trong mắt vô thức toát ra vui mừng.
Chu Trạch Diên vội vàng đi vào, hướng thẳng đến chỗ Chu Nhâm. Đầu tóc hơi rối, trên mặt còn có vết trầy rỉ máu, trên áo sơ mi trắng cùng quần đen đều có vết nhăn, hiển nhiên là mới đánh nhau về.
Chu Nhâm nhìn rõ dáng vẻ của hắn, sắc mặt biến đổi: “Đánh nhau với ai?“
Chu Trạch Diên không đáp, hỏi ngược lại: “Ba à, ngài có phải sắp làm ông nội không?“
Chu Nhâm ngẩn ra: “Ai nói cho con biết?“
Chu Trạch Diên đến giờ mới tin, mắt mở to, hô hấp dồn dập: “Tại sao không nói cho con biết? Người khác đều biết, con lại không biết!“
Chu Nhâm có chút không chắc, giải thích: “Còn chưa xác định có phải con Trạch Diên hay không, cũng có thể không phải.“
Chu Trạch Diên ngẩn ra, “Chưa xác định?“
Chu Nhâm nói: “Ba vốn tính sắp tới nói cho con biết, chờ đứa bé ra đời, cần lấy mẫu DNA của con, trung tâm giám định nói sinh đôi cùng trứng cho kết quả gần sát nhất.“[2]
Chu Trạch Diên càng ngây người: “A?“
Chu Nhâm bất đắc dĩ nói: “Chuyện là như vậy… Con nổi xung làm gì?“
Chu Trạch Diên tỉnh táo lại, gượng gạo cúi đầu hối hận.
Chu Nhâm hỏi tiếp: “Con đánh nhau với ai?“
Chu Trạch Diên gãi đầu, nói: “Không quen biết, nó mắng cong“
Chu Nhâm nhìn vết thương đã khô máu, cau mày nói: “Bị thương trên mặt, chẳng may để lại sẹo thì phải làm sao.“
Chu Trạch Diên nhớ tới lời xỏ xiên của kẻ kia, tức giận nói: “Đàn ông có sẹo sao phải sợ!“
==============================
Lời Muốn Nói: (của tác giả)
[1] Chạy quá tốc độ, giữ bằng và phạt tiền là hai loại hình phạt thật, đừng tin tưởng tác giả bịa đặt, lái xe an toàn là quan trọng nhất!
[2] Đứa bé còn trong bụng mẹ cũng có thể xét nghiệm ADN, chỉ cần đã có nước ối, nói các khác vào tháng thứ 4 hoặc 5 là có thể làm xét nghiệm. Trong truyện nói phải đợi đứa trẻ ra đời mới làm xét nghiệm được, là vì kịch bản yêu cầu, không theo thực tế! Đăng bởi: admin
Con trai nghe lời nộp đơn xét học bổng trao đổi sinh viên, Chu Nhâm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai năm, đủ để y đóng băng dục niệm của mình.
Chu Trạch Diên nhận ra Chu Nhâm đối đãi với mình giống như trước, điều này khiến hắn vạn phần không tự nhiên. Hắn mơ hồ có chút nghi ngờ, Chu Nhâm thích Chu Trạch Tục như vậy, tại sao lại đối với nó lúc lạnh lúc nóng?
Trên thực tế, Chu Nhâm cũng chỉ là muốn trong khoảng thời gian trước khi hắn ra nước ngoài, làm hết sức vai trò người cha.
Chu Trạch Diên rốt cục lấy được bằng lái, ngồi lên chiếc xe mới hắn mơ ước đã lâu, chút mất mát vì sắp ra đi thoáng qua trong lòng.
Ngày đầu khai bao xe mới, hắn liền phóng tới Lincoln Bar khoe khoang.
Mấy anh em hắn quen hôm nay vừa vặn tổ chức gặp mặt, hẹn mười mấy cô em xinh đẹp da trắng. Chu Trạch Diên vừa đi vào liền bị mấy tên huýt sáo trêu ghẹo: “Tới không sớm không muộn! Quá mẹ nó tiện nghi chú mày!“
Chu Trạch Diên nhìn một vòng không thấy Bạch Khôn, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, cố ý lắc lắc chìa khóa trong tay, đưa tới một vòng người hâm mộ ghen tị hận, hắn mới hài lòng.
“Mấy người gặp mặt cũng không ai nói cho tôi biết, còn chê tôi được lợi, mấy người vứt mặt ở nhà quên mang hả?“
Cô nàng ngồi kề bên rất có mắt nhìn nâng li rượu đưa đến trước mặt hắn, hắn nhận lấy làm bộ nhấp môi, cô bé kia rất thức thời ngả vào lòng hắn, hắn liền thuận tay vòng qua eo kéo nàng ôm vào ngực.
Có người lên tiếng hỏi: “Trạch Tục, nghe nói chú tính ra nước ngoài?“
Chu Trạch Diên xua tay nói: “Đừng nhắc tới chuyện này với tôi, đang đau đầu đây.“
Người kia cười nói: “Phải nói là ba chú cũng hay thật, chỉ còn mình chú, thế mà ra sức sút đi.“
Chu Trạch Diên không lên tiếng.
Cô nàng nằm trong ngực hắn bỗng nhiên nói: “Chu tổng không phải là sắp có cháu trái à?“
Chu Trạch Diên đẩy nàng ra, nói: “Cháu trai cái gì? Cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy!“ Hắn còn chưa làm gì hết nha, cháu (nội) trai của Chu Nhâm từ đâu chui ra?
Cô nàng kinh ngạc chớp mắt, nhìn mọi người xung quanh, chần chừ nói: “Tôi cũng là nghe nói…“
Một cô nàng khác vội nói: “Đều là đồn bậy đồn bạ thôi, chúng tôi nào biết thật giả? Chu thiếu đừng giận.“
Chu Trạch Diên cảm thấy kỳ lạ, truy hỏi: “Đồn cái gì? Nói thử nghe coi.“
Cô nàng ngồi cạnh hắn do dự một chút, nói: “Bọn tôi nghe nói cô ả giết Chu đại thiếu sắp sinh rồi, nghe nói là con trai Chu đại thiếu.“
Lời này vừa nói ra, mọi người yên lặng, bất động thanh sắc nhìn Chu Trạch Diên – kẻ rõ ràng chẳng hay biết gì.
Chu Trạch Diên kinh ngạc nhìn một vòng, chất vấn: “Mấy người ai cũng biết chuyện này?“
Mọi người vội vàng lắc đầu, có người nói: “Lúc anh chú mới xảy ra chuyện, anh chỉ nghe nói cô đó không bị xử tử, nhưng mà sau đó cũng không rõ lắm.“
Mọi người đều nói sự thật, Chu Trạch Diên ‘chết’ cũng hơn nửa năm, lúc mới xảy ra tất cả đều chú ý, sau hạ nhiệt chẳng ai quan tâm nữa, khi đó nguyên nhân người đàn bà kia giết hắn đều bị đa số quy chụp thành trả thù tình. Mấy tháng này, trừ thời điểm hắn mới ‘kết bạn’ thì bọn họ còn đề cập tới cái tên ‘Chu Trạch Diên’, sau đó gần như không hề nhắc tới.
Trong thoáng chốc Chu Trạch Diên tâm loạn như ma, hắn phải là ba?! Hắn chẳng còn lòng dạ nào mà chơi bời nữa, chỉ muốn lập tức trở về nhà hỏi Chu Nhâm.
Trong lòng nghĩ mãi chuyện này, nên lái xe rất nhanh mà không chú ý, sau bị cảnh sát giao thông chặn lại ở đầu đường: “Bằng lái chứng minh thư.“
Chu Trạch Diên ngồi ghế lái vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn phối hợp xuất trình giấy tờ.
“Người mới? Lái nhanh như vậy làm gì?“ Cảnh sát giao thông nghiêm túc phê bình.
Chu Trạch Diên cúi đầu không nói lời nào.
Phía trước là đường cho người đi bộ, hai người trẻ tuổi nhìn ngó chỉ chỏ bàn tán: “Vừa nhìn đã biết là nhị đại, mọi người nhìn xe kìa.“ “Lại ỷ vào cha mình, chốn đông người cũng dám phóng nhanh.“ “Các cậu nhìn bộ dáng hắn đi, không làm được trò trống gì còn ăn bám cha đó.“ “… Ông nói năng thất đức quá.“
Cảnh sát giao thông vẫn đang giáo dục Chu Trạch Diên: “Bây giờ là lúc tan tầm, dòng người dòng xe nhiều như vậy, cậu chạy nhanh quá, vô cùng nguy hiểm, nể tình cậu mới lấy bằng, lần này không viết giấy phạt.“ Còn chưa nói xong, đã thấy tài xế trẻ tuổi mở cửa lao tới xô ngã một người trẻ khác, xông vào đánh nhau.
Cảnh sát giao thông kinh ngạc, cùng người đi đường tách hai người kia ra, CSGT tức giận nói: “Chu Trạch Tục! Cậu chẳng những chạy quá tốc độ, còn ẩu đả đánh nhau! Cậu có biết mình đang làm cái gì không?“
Chu Trạch Diên vẫn còn đang không chịu tha mà mắng to người đi đường: “Con mẹ nó mày còn dám phun shit!“
Người nọ bất quá xỏ đểu vài câu lại ăn một trận đòn, cũng không chửi nhau với Chu Trạch Diên, mà kể lể với đồng bọn: “Hắn đánh mặt tớ! Hắn đánh mặt tớ!“ trông ủy khuất vô cùng.
Cuối cùng người đi đường bày tỏ không truy cứu, CSGT hận rèn sắt không thành thép phê bình Chu Trạch Diên ước chừng 10p mới thả hắn đi, cũng may không thu bằng lái, chỉ viết tờ giấy phạt.
Chu Nhâm tan làm về đến nhà, người giúp việc nói Nhị thiếu gia đi ra ngoài buổi tối không về ăn cơm.
Y có chút thất vọng, nếu như thủ tục thuận lợi, thời gian con trai ở nhà không quá hai tháng, y rất quý trọng khoảng thời gian này, mỗi ngày hết giờ lập tức trở về nhà, gần đây hầu hết tiệc tùng xã giao đều bị hủy hết. Nhưng con trai dường như không chút cảm kích, luôn đi chơi đến mười, thậm chí hơn mười một giờ mới trở lại, làm cho Chu Nhâm đặc biệt muốn đổi giờ giới nghiêm lên sớm một chút.
Y tiện tay cầm tờ báo ngồi trên salon, không yên lòng liếc nhìn báo nước ngoài. Phần tin tức có đưa tin trị an ở nước Anh: “Mười điểm nóng phạm tội ở Anh có 6 điểm tập trung ở Luân Đôn…“ Chu Nhâm chợt nhíu mày, Trạch Tục một thân một mình đi học ở LSE, liệu có nguy hiểm không?
Người giúp việc rót chén trà bưng lên, đặt trên khay trước mặt y. Chu Nhâm lại nghĩ, Trạch Tục còn chẳng biết đun nước, qua bên đó không ai chăm sóc phải sống thế nào?
Y vô duyên vô cớ lo lắng, thực tế đều là rầu rĩ, kể từ khi nghe tin con trai nộp đơn xong chưa từng dừng lại.
Làm cha làm mẹ sẽ quan tâm nhớ thương con cái, đây là chuyện thường tình. Nhưng đối với Chu Nhâm, lo lắng chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm uống nước của đứa con, đây là lần đầu tiên.
Trời bên ngoài vẫn khá sáng, xuyên qua cửa sổ có thể thấy ráng chiều nơi cuối chân trời.
Chu Nhâm ngồi an tĩnh một hồi, đột nhiên cảm thấy cô độc. Lần trước có loại cảm giác này, là vào nửa năm trước, ngày làm xong tang sự cho Trạch Diên.
Đúng lúc này ý nghe được tiếng xe chạy vào, theo bản năng đứng lên.
Người giúp việc đi mở cửa: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia đã về.“
Chu Nhâm mắt không chớp nhìn cửa, trong mắt vô thức toát ra vui mừng.
Chu Trạch Diên vội vàng đi vào, hướng thẳng đến chỗ Chu Nhâm. Đầu tóc hơi rối, trên mặt còn có vết trầy rỉ máu, trên áo sơ mi trắng cùng quần đen đều có vết nhăn, hiển nhiên là mới đánh nhau về.
Chu Nhâm nhìn rõ dáng vẻ của hắn, sắc mặt biến đổi: “Đánh nhau với ai?“
Chu Trạch Diên không đáp, hỏi ngược lại: “Ba à, ngài có phải sắp làm ông nội không?“
Chu Nhâm ngẩn ra: “Ai nói cho con biết?“
Chu Trạch Diên đến giờ mới tin, mắt mở to, hô hấp dồn dập: “Tại sao không nói cho con biết? Người khác đều biết, con lại không biết!“
Chu Nhâm có chút không chắc, giải thích: “Còn chưa xác định có phải con Trạch Diên hay không, cũng có thể không phải.“
Chu Trạch Diên ngẩn ra, “Chưa xác định?“
Chu Nhâm nói: “Ba vốn tính sắp tới nói cho con biết, chờ đứa bé ra đời, cần lấy mẫu DNA của con, trung tâm giám định nói sinh đôi cùng trứng cho kết quả gần sát nhất.“[2]
Chu Trạch Diên càng ngây người: “A?“
Chu Nhâm bất đắc dĩ nói: “Chuyện là như vậy… Con nổi xung làm gì?“
Chu Trạch Diên tỉnh táo lại, gượng gạo cúi đầu hối hận.
Chu Nhâm hỏi tiếp: “Con đánh nhau với ai?“
Chu Trạch Diên gãi đầu, nói: “Không quen biết, nó mắng cong“
Chu Nhâm nhìn vết thương đã khô máu, cau mày nói: “Bị thương trên mặt, chẳng may để lại sẹo thì phải làm sao.“
Chu Trạch Diên nhớ tới lời xỏ xiên của kẻ kia, tức giận nói: “Đàn ông có sẹo sao phải sợ!“
==============================
Lời Muốn Nói: (của tác giả)
[1] Chạy quá tốc độ, giữ bằng và phạt tiền là hai loại hình phạt thật, đừng tin tưởng tác giả bịa đặt, lái xe an toàn là quan trọng nhất!
[2] Đứa bé còn trong bụng mẹ cũng có thể xét nghiệm ADN, chỉ cần đã có nước ối, nói các khác vào tháng thứ 4 hoặc 5 là có thể làm xét nghiệm. Trong truyện nói phải đợi đứa trẻ ra đời mới làm xét nghiệm được, là vì kịch bản yêu cầu, không theo thực tế! Đăng bởi: admin
/56
|