Vừa mới sáng sớm, Hạ Phong đã bị Tô Ôn đánh thức.
Qua điện thoại, Tô Ôn chỉ nói một câu: Rời giường, đến studio.
Hạ Phong lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó đi rửa mặt đánh răng… Nhìn qua mặt mũi trong gương, cậu suy nghĩ một chút rồi bỏ băng gạc trên đầu mình, trưng ra bộ mặt xinh đẹp nhất có thể.
Lúc cậu vội vàng đến studio thì phát hiện nam chính số 2 vẫn chưa đến.
Hàn Lăng không đến, sự xuất hiện của cậu làm cho cả đám nhân viên công tác lắp bắp kinh hãi. Hứa Hoa ra hiệu, lập tức một nhân viên hóa trang xông ra, kéo Hạ Phong đi trang điểm.
Khi đã chỉnh tề, mặc áo tù nhân xong xuôi, Hạ Phong ngồi trên ghế chờ. Tô Ôn ở bên cạnh nhắc nhở nên quay nhiều một chút, cũng nói, chịu không được cũng đừng cố gắng chống đỡ.
“Bao giờ kết thúc công việc, tôi muốn đến khoa chỉnh hình của bệnh viện”. Ngày hôm qua bị Thần Truy ném một cũ, khẳng định là nội thương rồi. Tưởng tượng đến cảnh đấy, cậu lại sờ sờ hai cái xương sườn bị gãy của mình.
Vừa nhắc đến khoa chỉnh hình, khuôn mặt Tô Ôn lại không được tự nhiên. Nhìn là biết đang nhớ tới bác sĩ Tần Diệc.
“Hàn Lăng làm cái gì? Mau gọi điện thoại giục cậu ta!” Đợi nửa tiếng cũng không thấy người đâu, Hứa Hoa bốc hỏa, ông ném kịch bản xuống đất, chỉ vào trợ lý nói, “Nói cho cậu ta biết, nếu trong 20 phút nữa mà không xuất hiện thì từ nay về sau cũng không cần đến nữa!”
Hứa Hoa là đạo diễn danh tiếng, trước giờ chỉ có diễn viên chờ ông chứ nào có chuyện ông phải chờ diễn viên?
Hạ Phong và Tô Ôn liếc nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
“Đạo diễn Hứa, Lý Khả Nhạc nói kẹt xe, không có cách nào trong vòng 20 phút đến được…”
Mặt Hứa Hoa đen thành mảng lớn nhưng không nói gì mà chỉ dùng sức phủi tay, nói “Trước quay những phần khác!”
20 phút sau, Hàn Lăng vẫn chưa xuất hiện. Ngồi đằng sau máy giám thị, Hứa Hoa mặt đen như đít nồi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đạo diễn trưng ra bộ mặt này, diễn viên cũng bị ảnh hưởng. Hạ Phong không yên lòng, Đường Chí Kiệt lại đầy thất thường.
“Ngừng!” Hứa Hoa hô to một tiếng, nhìn hai diễn viên trách mắng: “Hai người các cậu là xảy ra chuyện gì? Thần Việt cậu là bị quỷ nhập vào hả, đem hồn nhét ở góc nào rồi? Còn cậu nữa, Đường Chí Kiệt, cậu làm cái gì? Diễn xuất hời hợt thế hả!”
Hai diễn viên cúi đầu đầy xấu hổ.
“Trước tạm nghỉ đi!”
Nghe Hứa Hoa nói vậy, mọi người đều thở ra một hơi. Đạo diễn Hứa rất ít khi nổi giận, hôm nay vừa sáng sớm đã bốc hỏa, xác thực có tác dụng vô cùng kinh khủng.
“Xin lỗi, làm liên lụy đến cậu”. Hạ Phong uống nước, nói với Đường Chí Kiệt. Cậu đoán hẳn là vì trạng thái của mình mới khiến Đường Chí Kiệt không thể phát huy như bình thường, làm cho cậu ta bị Hứa Hoa chửi mắng thậm tệ.
Đường Chí Kiệt lắc đầu, cười trả lời: “Không liên quan đến cậu, là vấn đề của riêng tôi thôi”.
“Cậu không sao chứ?”
“Cảm ơn, không có việc gì đâu.”
Kế đó, người đại diện của Đường Chí Kiệt đi đến, thấp giọng nói với cậu ta vài câu sau, Đường Chí Kiệt liền nhíu mày, sau đó trầm mặc đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhìn bóng lưng của Đường Chí Kiệt, Hạ Phong cảm thấy cậu ta hôm nay là lạ. Tô Ôn ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Chí Kiệt.
“Anh có thấy Đường Chí Kiệt hôm nay là lạ không?” Hạ Phong quay người hỏi Tô Ôn.
“Tào Tuấn sẽ ra tay với công ty của Vi Củng Nhiên, cậu cảm thấy cậu ta có thể ở đây an tâm đóng phim sao?” Tô Ôn một bên sắp xếp lịch trình, một bên nói.
“Tào Tuấn sẽ ra tay với công ty của Vi Củng Nhiên?!” Hạ Phong khơi mi, không dám tin nhìn Tô Ôn. Vi Củng Nhiên mạnh tới mức nào! Là trưởng lão của giới nghệ sĩ, là một trong số vài người có thể đếm được trên đầu ngón tay đạt được danh hiệu Siêu sao Thiên vương, thế nhưng vẫn không thể tránh thoát được Tào Tuấn…
“Không có chuyện anh ta không dám làm”. Tô Ôn nhàn nhạt nói.
So sánh với long đầu lão đại của giới giải trí thì công ty của Vi Củng Nhiên chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Có thể được đến ngày hôm nay, Tô Ôn thấy được Tào Tuấn đã là xem đủ mặt mũi cho Vi Củng Nhiên rồi.
Hạ Phong đối với lời của Tô Ôn không phải thực rõ ràng nhưng vẫn chỉ trầm mặc.
Từ cửa studio xuất hiện hai người, một người hấp tấp đi phía trước là Vi Củng Nhiên, một người bước đi chậm rãi ở phía sau là Hàn Lăng.
“Thật xin lỗi, đạo diễn Hứa, thật xin lỗi!” Lý Khả Nhạc không ngừng xin lỗi trước mặt Hứa Hoa, một bên sắp xếp cho Hàn Lăng.
Hứa Hoa không nói gì, chỉ là không kiên nhẫn phất tay gọi Hàn Lăng tranh thủ thời gian đi hóa trang.
Hàn Lăng hóa trang xong, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Hạ Phong đứng ở vị trí của mình, chờ anh vào chỗ. Hàn Lăng đứng bên cạnh Hạ Phong, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Phong cho rằng anh đang chuẩn bị tâm trạng để diễn nên không nói gì.
Cảnh quay này là lúc Mặc lão đại mời Lục Thời về dưới trướng của mình, nhưng Lục Thời rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Mặc lão đại trong lúc tức giận liền sai người đánh Lục Thời. Mà đại boss Lương Tiềm lại không hỗ trợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh Lục Thời.
Trợ lý trường quay hô “Action!”
“Lục Thời, được lão đại của bọn tao coi trọng chính là phúc khí của mày, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”. Bên người lão đại luôn có một tiểu lâu la hỗ trợ hô như vậy, hôm nay tên tiểu lâu la đặc biệt kiêu ngạo, khiến Hạ Phong thực sự rất khó để rời mắt khỏi cậu ta,
Đến lúc cậu nhớ ra tiểu lâu la này là ai, Mặc lão đại đứng chính giữa phất tay, cười thấp xuống: “Lục Thời, người của tôi nói chuyện không có tôn ti trật tự, đừng chú ý. Bất quá, trong này cậu cũng cần có người để dựa vào, không phải sao?”
Hạ Phong cũng cười theo: “Mặc lão đại, tôi nào có năng lực gì để nhận chứ? Ý tốt của ông tôi xin nhận. Nhưng tôi vốn quen một mình một người rồi”.
Lúc này, Lương Tiềm đáng lẽ phải hướng về phía Lục Thời ra hiệu cho Lục Thời đừng đắc tội Mặc lão đại, Hơn nữa, đây là chi tiết đặc ta. Nhưng Hàn Lăng tựa hồ không kịp phản ứng, còn hơi cúi đầu.
Hạ Phong nghĩ đánh anh để anh phản ứng lại.
Tất cả mọi người đều đợi Hàn Lăng, Lý Khả Nhạc đằng sau máy giám thị như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột vô cùng. Hứa Hoa cũng đứng ngồi không yên.
Ngay lúc Hứa Hoa muốn hô ngừng, Hàn Lăng rốt cuộc ngẩng đầu lên, hướng về Hạ Phong làm ra ánh mắt cần thiết.
Lý Khả Nhạc nặng nề thở ra một hơi.
“Lục Thời, kiên nhẫn của tôi cũng có hạn”. Mặc lão đại nói.
“Tôi vẫn là câu nói kia, tôi đã quen một mình một người.”
“Thật không? Vậy thì không có biện pháp, quy tắc cũ”. Mặc lão đại mỉm cười, sau đó đứng sang một bên, một thủ hạ của hắn đi tới.
Hạ Phong biết cảnh đánh nhau đã đến, vì vậy liền làm bộ dáng chuẩn bị đánh, lui về phía sau hai bước, nói với Hàn Lăng bên cạnh: “Anh lui ra sau.”
Thủ hạ của Mặc lão đại vọt lên, nhắm ngay Hạ Phong mà đánh.
Hạ Phong bắt đầu làm bộ ngăn lại. Lúc trước, Hứa Hoa đã thông báo với diễn viên kia và chỉ đạo võ thuật nói trên người cậu có thương tích nên chỉ tùy tiện là được, không cần phải đánh thật.
Hai người tới lui một hồi, hai cái xương sườn bắt đầu hành hạ Hạ Phong. Nhớ lời Tô Ôn nói chịu không được thì đừng nên cố, Hạ Phong cảm thấy nên ngừng lại.
Vừa định nói với diễn viên kia ngừng, anh ta đã đánh đến, lập tức sẽ đá vào, Hạ Phong không kịp né, lui về sau một bước, cả người ngã ngửa ra đằng sau.
Hàn Lăng đứng sau lưng Hạ Phong thấy vậy không chút suy nghĩ liền đỡ cậu nhưng chỉ được khoảng ba giây…
“Cẩn thận!” có người hô lên, nhưng đã quá muộn.
Hạ Phong biết có một tay đã đỡ lấy lưng mình nhưng sau một khắc liền rụt trở về, khiến cậu ngã mạnh xuống đất…
Qua điện thoại, Tô Ôn chỉ nói một câu: Rời giường, đến studio.
Hạ Phong lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó đi rửa mặt đánh răng… Nhìn qua mặt mũi trong gương, cậu suy nghĩ một chút rồi bỏ băng gạc trên đầu mình, trưng ra bộ mặt xinh đẹp nhất có thể.
Lúc cậu vội vàng đến studio thì phát hiện nam chính số 2 vẫn chưa đến.
Hàn Lăng không đến, sự xuất hiện của cậu làm cho cả đám nhân viên công tác lắp bắp kinh hãi. Hứa Hoa ra hiệu, lập tức một nhân viên hóa trang xông ra, kéo Hạ Phong đi trang điểm.
Khi đã chỉnh tề, mặc áo tù nhân xong xuôi, Hạ Phong ngồi trên ghế chờ. Tô Ôn ở bên cạnh nhắc nhở nên quay nhiều một chút, cũng nói, chịu không được cũng đừng cố gắng chống đỡ.
“Bao giờ kết thúc công việc, tôi muốn đến khoa chỉnh hình của bệnh viện”. Ngày hôm qua bị Thần Truy ném một cũ, khẳng định là nội thương rồi. Tưởng tượng đến cảnh đấy, cậu lại sờ sờ hai cái xương sườn bị gãy của mình.
Vừa nhắc đến khoa chỉnh hình, khuôn mặt Tô Ôn lại không được tự nhiên. Nhìn là biết đang nhớ tới bác sĩ Tần Diệc.
“Hàn Lăng làm cái gì? Mau gọi điện thoại giục cậu ta!” Đợi nửa tiếng cũng không thấy người đâu, Hứa Hoa bốc hỏa, ông ném kịch bản xuống đất, chỉ vào trợ lý nói, “Nói cho cậu ta biết, nếu trong 20 phút nữa mà không xuất hiện thì từ nay về sau cũng không cần đến nữa!”
Hứa Hoa là đạo diễn danh tiếng, trước giờ chỉ có diễn viên chờ ông chứ nào có chuyện ông phải chờ diễn viên?
Hạ Phong và Tô Ôn liếc nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
“Đạo diễn Hứa, Lý Khả Nhạc nói kẹt xe, không có cách nào trong vòng 20 phút đến được…”
Mặt Hứa Hoa đen thành mảng lớn nhưng không nói gì mà chỉ dùng sức phủi tay, nói “Trước quay những phần khác!”
20 phút sau, Hàn Lăng vẫn chưa xuất hiện. Ngồi đằng sau máy giám thị, Hứa Hoa mặt đen như đít nồi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đạo diễn trưng ra bộ mặt này, diễn viên cũng bị ảnh hưởng. Hạ Phong không yên lòng, Đường Chí Kiệt lại đầy thất thường.
“Ngừng!” Hứa Hoa hô to một tiếng, nhìn hai diễn viên trách mắng: “Hai người các cậu là xảy ra chuyện gì? Thần Việt cậu là bị quỷ nhập vào hả, đem hồn nhét ở góc nào rồi? Còn cậu nữa, Đường Chí Kiệt, cậu làm cái gì? Diễn xuất hời hợt thế hả!”
Hai diễn viên cúi đầu đầy xấu hổ.
“Trước tạm nghỉ đi!”
Nghe Hứa Hoa nói vậy, mọi người đều thở ra một hơi. Đạo diễn Hứa rất ít khi nổi giận, hôm nay vừa sáng sớm đã bốc hỏa, xác thực có tác dụng vô cùng kinh khủng.
“Xin lỗi, làm liên lụy đến cậu”. Hạ Phong uống nước, nói với Đường Chí Kiệt. Cậu đoán hẳn là vì trạng thái của mình mới khiến Đường Chí Kiệt không thể phát huy như bình thường, làm cho cậu ta bị Hứa Hoa chửi mắng thậm tệ.
Đường Chí Kiệt lắc đầu, cười trả lời: “Không liên quan đến cậu, là vấn đề của riêng tôi thôi”.
“Cậu không sao chứ?”
“Cảm ơn, không có việc gì đâu.”
Kế đó, người đại diện của Đường Chí Kiệt đi đến, thấp giọng nói với cậu ta vài câu sau, Đường Chí Kiệt liền nhíu mày, sau đó trầm mặc đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhìn bóng lưng của Đường Chí Kiệt, Hạ Phong cảm thấy cậu ta hôm nay là lạ. Tô Ôn ngồi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Chí Kiệt.
“Anh có thấy Đường Chí Kiệt hôm nay là lạ không?” Hạ Phong quay người hỏi Tô Ôn.
“Tào Tuấn sẽ ra tay với công ty của Vi Củng Nhiên, cậu cảm thấy cậu ta có thể ở đây an tâm đóng phim sao?” Tô Ôn một bên sắp xếp lịch trình, một bên nói.
“Tào Tuấn sẽ ra tay với công ty của Vi Củng Nhiên?!” Hạ Phong khơi mi, không dám tin nhìn Tô Ôn. Vi Củng Nhiên mạnh tới mức nào! Là trưởng lão của giới nghệ sĩ, là một trong số vài người có thể đếm được trên đầu ngón tay đạt được danh hiệu Siêu sao Thiên vương, thế nhưng vẫn không thể tránh thoát được Tào Tuấn…
“Không có chuyện anh ta không dám làm”. Tô Ôn nhàn nhạt nói.
So sánh với long đầu lão đại của giới giải trí thì công ty của Vi Củng Nhiên chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Có thể được đến ngày hôm nay, Tô Ôn thấy được Tào Tuấn đã là xem đủ mặt mũi cho Vi Củng Nhiên rồi.
Hạ Phong đối với lời của Tô Ôn không phải thực rõ ràng nhưng vẫn chỉ trầm mặc.
Từ cửa studio xuất hiện hai người, một người hấp tấp đi phía trước là Vi Củng Nhiên, một người bước đi chậm rãi ở phía sau là Hàn Lăng.
“Thật xin lỗi, đạo diễn Hứa, thật xin lỗi!” Lý Khả Nhạc không ngừng xin lỗi trước mặt Hứa Hoa, một bên sắp xếp cho Hàn Lăng.
Hứa Hoa không nói gì, chỉ là không kiên nhẫn phất tay gọi Hàn Lăng tranh thủ thời gian đi hóa trang.
Hàn Lăng hóa trang xong, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Hạ Phong đứng ở vị trí của mình, chờ anh vào chỗ. Hàn Lăng đứng bên cạnh Hạ Phong, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Phong cho rằng anh đang chuẩn bị tâm trạng để diễn nên không nói gì.
Cảnh quay này là lúc Mặc lão đại mời Lục Thời về dưới trướng của mình, nhưng Lục Thời rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Mặc lão đại trong lúc tức giận liền sai người đánh Lục Thời. Mà đại boss Lương Tiềm lại không hỗ trợ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh Lục Thời.
Trợ lý trường quay hô “Action!”
“Lục Thời, được lão đại của bọn tao coi trọng chính là phúc khí của mày, đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”. Bên người lão đại luôn có một tiểu lâu la hỗ trợ hô như vậy, hôm nay tên tiểu lâu la đặc biệt kiêu ngạo, khiến Hạ Phong thực sự rất khó để rời mắt khỏi cậu ta,
Đến lúc cậu nhớ ra tiểu lâu la này là ai, Mặc lão đại đứng chính giữa phất tay, cười thấp xuống: “Lục Thời, người của tôi nói chuyện không có tôn ti trật tự, đừng chú ý. Bất quá, trong này cậu cũng cần có người để dựa vào, không phải sao?”
Hạ Phong cũng cười theo: “Mặc lão đại, tôi nào có năng lực gì để nhận chứ? Ý tốt của ông tôi xin nhận. Nhưng tôi vốn quen một mình một người rồi”.
Lúc này, Lương Tiềm đáng lẽ phải hướng về phía Lục Thời ra hiệu cho Lục Thời đừng đắc tội Mặc lão đại, Hơn nữa, đây là chi tiết đặc ta. Nhưng Hàn Lăng tựa hồ không kịp phản ứng, còn hơi cúi đầu.
Hạ Phong nghĩ đánh anh để anh phản ứng lại.
Tất cả mọi người đều đợi Hàn Lăng, Lý Khả Nhạc đằng sau máy giám thị như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột vô cùng. Hứa Hoa cũng đứng ngồi không yên.
Ngay lúc Hứa Hoa muốn hô ngừng, Hàn Lăng rốt cuộc ngẩng đầu lên, hướng về Hạ Phong làm ra ánh mắt cần thiết.
Lý Khả Nhạc nặng nề thở ra một hơi.
“Lục Thời, kiên nhẫn của tôi cũng có hạn”. Mặc lão đại nói.
“Tôi vẫn là câu nói kia, tôi đã quen một mình một người.”
“Thật không? Vậy thì không có biện pháp, quy tắc cũ”. Mặc lão đại mỉm cười, sau đó đứng sang một bên, một thủ hạ của hắn đi tới.
Hạ Phong biết cảnh đánh nhau đã đến, vì vậy liền làm bộ dáng chuẩn bị đánh, lui về phía sau hai bước, nói với Hàn Lăng bên cạnh: “Anh lui ra sau.”
Thủ hạ của Mặc lão đại vọt lên, nhắm ngay Hạ Phong mà đánh.
Hạ Phong bắt đầu làm bộ ngăn lại. Lúc trước, Hứa Hoa đã thông báo với diễn viên kia và chỉ đạo võ thuật nói trên người cậu có thương tích nên chỉ tùy tiện là được, không cần phải đánh thật.
Hai người tới lui một hồi, hai cái xương sườn bắt đầu hành hạ Hạ Phong. Nhớ lời Tô Ôn nói chịu không được thì đừng nên cố, Hạ Phong cảm thấy nên ngừng lại.
Vừa định nói với diễn viên kia ngừng, anh ta đã đánh đến, lập tức sẽ đá vào, Hạ Phong không kịp né, lui về sau một bước, cả người ngã ngửa ra đằng sau.
Hàn Lăng đứng sau lưng Hạ Phong thấy vậy không chút suy nghĩ liền đỡ cậu nhưng chỉ được khoảng ba giây…
“Cẩn thận!” có người hô lên, nhưng đã quá muộn.
Hạ Phong biết có một tay đã đỡ lấy lưng mình nhưng sau một khắc liền rụt trở về, khiến cậu ngã mạnh xuống đất…
/71
|