Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.7 - Chương 192 - Trường Hợp Đàm Phán Quái Dị Nhất

/1357


Tràng diện liền lâm vào trạng thái quỷ dị.

Kỳ Cừu phá vỡ yên lặng, hướng về phía Linh Nguyên: “Tại sao không gọi hả? Chẳng lẽ ngươi muốn chết? Còn nhỏ như vậy, nếu chết thật đáng thương?”

Trên trán Linh Nguyên đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cắn răng, đôi môi bật máu cũng không mở miệng kêu cứu. Cử chỉ này của Linh Nguyên liền đạt được hảo cảm của những tướng sĩ đang đứng đó.

Hai tay Linh Đông cũng nắm chặt, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Nhìn rất dọa người. Ôn Uyển đối với lời nói của Kỳ Cừu, trong đầu cũng thoáng hiện lên cái ý niệm, chẳng qua ý niệm đo lướt nhanh quá không bắt kịp.

Sắc mặt Kỳ Cừu vô cùng bình tĩnh, thật giống như đối mặt không phải là cái chết, Kỳ Cừu lập tức nhìn Linh Đông cười một tiếng: “Nếu thế, dùng hắn đổi lấy Trưởng Tôn điện hạ cùng với hai hoàng tử cùng hoàng tôn làm con tin. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Lời này vừa thốt ra, những người khác đều nghi ngờ nhìn về phía Linh Đông. Cùng là Hoàng tôn, vì sao Linh Đông lại đáng giá như vậy đây! Mà Linh Nguyên cũng nhìn Linh Đông vạn phần phức tạp. Chính hắn cũng không thể mở miệng để đệ đệ đến đổi lấy tính mạng của hắn. Bằng không, thế gian này cũng không còn chỗ cho hắn đặt chân nữa. Liền nhìn cô cô, không, là nhìn lựa chọn của đệ đệ.

Ôn Uyển cũng không chờ Linh Đông mở miệng, cười lạnh nói: “Ngươi đánh bàn tính này đúng là đủ khéo, ai biết ngươi có động tay động chân trên người bọn họ hay không? Đến lúc đó ta đổi được tất cả đều là người chết. Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc hả.”

Để cho nàng đổi người, nàng nhất quyết không đổi. Linh Đông trong lòng nàng chính là hài tử thứ ba của nàng. Dùng con mình đi đổi lấy người không hề liên quan đến mình, Ôn Uyển nàng còn không có vĩ đại như vậy. Tuy nhiên Ôn Uyển lại lấy làm kỳ quái cách làm của Kỳ Cừu, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Khích bác ly gián quan hệ của hai huynh đệ? Trường hợp này mà vẫn còn cái thú vui này, đúng là thành thần.

Trịnh Thịnh không biết tại sao Ôn Uyển lại lề mề hồi lâu như vậy , dựa theo cách nói của hắn. Nếu không có ý định cứu những người này thì trực tiếp chém giết không phải nhanh hơn sao. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?

Kỳ Cừu nhìn một loạt hành động của Ôn Uyển, cười nói: “Như vậy, chỉ cần một mình hắn. Đổi lại mọi người ở nơi này, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Bị bắt có hơn bốn mươi người. Một mình Linh Đông đổi lại hơn bốn mươi người, nếu nói về nhân số tự nhiên là đổi có lời. Đáng tiếc. Đừng nói hơn bốn mươi, cho dù một trăm một ngàn, Ôn Uyển cũng không đổi lại. Những người này cho dù chết cũng không liên quan đến nàng, nhưng nếu Linh Đông chết, nàng sẽ khổ sở đau lòng cả đời. Khoản mua bán này, không có lời.

Trong lòng Ôn Uyển không muốn đổi, nhưng trên mặt lại không có lộ ra. Nếu không. Nàng sẽ khiến nhiều người thất vọng đau khổ.

Linh Đông lôi kéo tay Ôn Uyển, cúi đầu nói: “Cô cô, con nguyện ý……”

Ôn Uyển nhìn Linh Đông, ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người. Linh Đông lập tức sợ đến ngây người, ngay cả lời mình muốn nói cũng quên mất không nói. Ở trong suy nghĩ của Linh Đông. Ôn Uyển là người ôn hòa vô cùng, chưa từng có một mặt như vậy. Hạ Hương đứng ở bên cạnh liền kéo Linh Đông lại.

Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi? Ngươi nói như vậy, đơn giản chính là nghĩ muốn bắt được một con tin có thể uy hiếp được ta.”

Cái gọi là đổi người của Kỳ Cừu cũng chỉ là hắn muốn nhìn thấy thái độ của Ôn Uyển. Hắn muốn nhìn xem nàng có nguyện ý hi sinh Linh Đông để đổi lấy mạng người khác hay không. Mà hiển nhiên thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, nàng không có ý định hi sinh Linh Đông. Cho dù toàn bộ bốn mươi người ở đây đều chết, Ôn Uyển cũng sẽ không hi sinh Linh Đông. Kỳ Cừu ha ha cười không ngừng: “Ca ca ruột thịt, nhiều người như vậy….”

Ôn Uyển lập tức cắt đứt lời Kỳ Cừu đang nói, không cho hắn nói thêm bất cứ điều gì: “Ngươi không phải con trai ruột của Triệu vương hay sao? Tại sao đến bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua có sự tồn tại của một người như ngươi? Ban đầu Triệu vương muốn đoạt vị, hắn càng không có khả năng không biết được kết quả sau khi đoạt vị thất bại. Không thể nào lại để cho nhi tử mưu đồ thượng vị. Nhưng hắn lại cứ để cho ngươi đi báo thù, nếu hắn thực sự coi ngươi là con hắn, thì nên đưa ngươi đi, nên để ngươi đổi tên đổi họ để trôi qua cuộc sống bình yên an ổn vui vẻ hòa thuận. Nhưng hắn không có làm như vậy, mà lại để ngươi đi con đường này. Trải qua cuộc sống chạy đông trốn tây, cả đời không thể gặp ánh sáng. Giống như cuộc sống của một con chuột.”

Ngừng một chút Ôn Uyển lại cất giọng nói: “Trong mắt của ta, Triệu vương căn bản không hề coi ngươi là nhi tử, ở trong mắt Triệu vương ngươi như một công cụ báo thù. Nếu không cũng không để ngươi đi cấu kết với dư nghiệt. Đi lên con đường không có lối về như vậy.”

Đây là lời nói thật tâm của Ôn Uyển. Không kể đến Triệu vương lưu lại bao nhiều tiền tài, hoàng đế cũng không phải là hôn quân, âm mưu quỷ kế của bọn họ cũng không thể nào thực hiện được.

Mắt Kỳ Cừu chớp động.

Hai lão giả bên người Kỳ Cừu cùng rục rịch. Nhưng lại bị hai người bên cạnh Kỳ Cừu ngăn cản lại.

Động tác này để cho Ôn Uyển nhìn thấy, thật ra những người này cũng không phải là bền chắc như thép, Bọn họ không đoàn kết. Nếu không đoàn kết, tất có chỗ sơ hở để chui vào.

Ôn Uyển cố ý diễn bộ dáng tò mò về thân phận của Kỳ Cừu: “Kỳ Cừu , Kỳ thật ta rất muốn biết. Thân phận của mẹ đẻ ngươi là ca cơ, hay là cô gái thanh lâu? Cuối cùng lại chết như thế nào.”

Nếu không, tại sao triệu vương lại không nhận đứa con này đây!

Ôn Uyển thấy thần sắc trong mắt Kỳ Cừu bắn ra tán loạn lửa giận, trong lòng Ôn Uyển âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra suy đoán cua nàng không sai, người này thật sự không cam lòng. Nếu không, cũng sẽ không cùng hắn giày dò: “Ngươi đừng trừng ta, phụ vương ngươi năm đó từng coi ta thành nữ nhi của ca cơ cùng với cậu hoàng đế, hắn nhận định cậu hoàng đế sẽ không nhận ta. Cho nên muốn thiết kế bẫy dập. Vậy nên theo suy đoán của ta, Triệu vương không nhận ngươi, không chịu để cho người đời biết ngươi là con của hắn, nhất định là do thân phận của mẹ ngươi không được chấp nhận.”

Kỳ Cừu u oán nhìn Ôn Uyển, trông rất dọa người.

Thời điểm mấy tướng lĩnh bên người Ôn Uyển sắp hết kiên nhẫn, Hạ Ảnh trở lại. Hạ Ảnh ở bên tai Ôn Uyển nói thầm hai câu.

Ôn Uyển nhìn Kỳ Cừu khẽ than thở: “Những người đó trốn ra khỏi hoàng cung. Lưu lại một mình ngươi ở trong hoàng cung dẫn dắt tầm mắt của chúng ta, ngươi can tâm tình nguyện làm bia đở đạn hay sao?”

Thật ra thì Ôn Uyển cũng rất buồn bực, thả mồi câu dài như vậy, kết quả vẫn không bắt được ngươi phía sau màn . Cũng không biết người nọ làm việc như thế nào nữa.

Thần sắc Kỳ Cừu không hề khiếp sợ, càng không có tức giận, ngược lại, lại vô cùng bình tĩnh, cũng chỉ là nhàn nhạt. Ôn Uyển nhìn vẻ mặt đó, trong lòng cảm thấy quái dị, thật giống như là nằm trong dự đoán của hắn. Ôn Uyển thấy kỳ quái, nếu là như vậy thì tại sao hắn lại muốn làm như vậy? Những người này rõ ràng được dùng làm bia đở đạn. Hắn thì giống như đã biết, nhưng hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không cần, kỳ quái thật sự :”Những người này đều là dư nghiệt tiền triều, ngươi là tôn tử Yến gia. Thế mà ngươi lại xen lẫn cũng những người này. Hôm nay còn bị những người này làm thành người chết thay, người đúng là ném mặt mũi của con cháu Yến gia.”

Kỳ Cừu cười như không cười nói: “Ta là tôn tử Yến gia sao?”

Ôn Uyển nhìn Kỳ Cừu, thời gian dài như vậy kiên nhẫn của nàng cũng hao hết, rốt cuộc là muốn tính toán gì: “Ngươi nói cho ta biết. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

Ôn Uyển thật không nghĩ ra được Kỳ Cừu muốn cái gì. Người này không giống như muốn đồng quy vu tận, nếu ngược lại, ừ, cũng quá chậm chạp rồi.

Kỳ Cừu cười nhạt: “Cái ta muốn rất đơn giản. Chỉ cần ngươi đáp ứng thả chúng ta đi. Hơn nữa ngươi hứa không để cho người triều dình giết chúng ta. Ta liền có thể thả những người này ra.”

Ôn Uyển ngẩn ra, lỗ tai nàng xảy ra vẫn đề thì phải. Dựa theo suy nghĩ của Ôn Uyển, những người này sẽ liều mạng và đều không sợ chết. Hiện tại người này lại nói mình không muốn chết, có cái gì có thể so sánh khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc hơn sao?

Những thứ này không đề cập nữa, từ ánh mắt của Kỳ Cừu, nàng có thể nhìn ra, người này thật sự không muốn chết. Được rồi, không muốn chết rất tốt, không lo lắng sợ chết, chỉ lo lắng đụng phải loại không muốn sống. Nếu không muốn chết vậy thì còn có cái có thể mở miệng. Lúc này Ôn Uyển tự động bỏ qua việc tại sao Kỳ Cừu không chạy mà còn ở lại chờ nàng. Còn cũng nàng đàm phán, muốn thả bọn họ rời đi.

Trong lòng Ôn Uyển suy nghĩ vậy, trên mặt lại không hề lộ ra: “Ta tha các ngươi để cho các người rời khỏi kinh thành? Các ngươi ám sát hoàng thượng. Để cho hoàng thượng hôn mê hơn nửa tháng, còn giả truyền tin tức hoàng đế băng hà khiến cho kinh thành một mảnh hỗn loạn, muốn cho thiên hạ đại loạn sinh linh đồ thán. Ngươi cảm thấy, ta dám thả ngươi rời khỏi kinh thành hay sao?”

Ngay cả như thế để hắn thả những người kia cũng khẳng định là không được.

Nghe Kỳ Cừu nói, Ôn Uyển có thể khẳng định, với tính tình như vậy, Kỳ Cừu có muốn chống lại ông trời cũng không thể làm chủ sự sau màn được. Cho dù có thể là như vậy, Ôn Uyển cũng không dám đồng ý. Muốn đảm bảo cho tất cả là không thể nào. Nhưng nếu là chỉ đảm bảo cho một mình Kỳ Cừu, Ôn Uyển vẫn cảm thấy có chút nắm chắc. Ở hoàng gia. Không có vĩnh viễn là địch nhân, chỉ có vĩnh viễn là lợi ích. Ôn Uyển tin rằng cho dù Hoàng đế ở đây, cũng có lựa chọn giống nàng.

Kỳ Cừu cười như không cười: “Ngươi đã không đáp ứng, cũng được. Năm vị hoàng tử long tôn, với ta như vậy cũng đủ rồi.”

Lời này của Kỳ Cừu vừa rơi xuống, trên cổ Linh Nguyên đã bị cắt một vệt máu. Máu chảy rơi xuống vài vệt. Đao kiếm của mấy vị tướng quân đều được rút ra khỏi vỏ. Nhưng Ôn Uyển vẫn chưa phát ra lệnh tấn công.

Linh Đông cúi đầu kêu một tiếng ca ca.

Ôn Uyển nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Linh Nguyên trước mặt, còn có vẻ mặt u ám bi thương của Linh Đông. Khẽ thở dài liền nói: “Kỳ Cừu, chỉ cần ngươi giúp ta bắt được hung thủ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Cũng có thể đảm bảo cho người của triều đình không đuổi giết ngươi.”

Nhìn điệu bộ này của Kỳ Cừu, cũng không thể làm được chuyện lớn. Tất nhiên, Ôn Uyển cũng chỉ nói ngươi mà không phải là các ngươi. Đến lúc đó chỉ còn một mình Kỳ Cừu cũng không thể gây ra được sóng lớn.

Kỳ Cừu cười khẽ: “Ngươi bảo ta làm sao tin tưởng được ngươi.”

Ý của Kỳ Thù chính là hắn muốn có đảm bảo. Muốn Ôn Uyển đảm bảo.

Trong lòng Ôn Uyển nói thầm, nếu không phải tin tưởng ta, ngươi tốn thời gian dài thế để làm cái gì? Sớm cắt cổ không phải là tốt hơn sao, bày đặt gây khó dễ.

Lúc này Ôn Uyển mới nhớ tới Hoàng đế từng nói với nàng một bí mật. Hoàng đế đã nói, Thái tổ hoàng đế sợ huyết mạch hoàng gia tương tàn, cho nên thành lập một căn cứ bí mật, đưa những người tranh giành ngôi vị đến đó. Kỳ Cừu cũng coi như là đạt đủ điều kiện.

Ôn Uyển nghĩ rằng đến lúc đó nàng đề nghị hoàng đế đưa Kỳ Cừu đến địa phương bí mật kia, hoàng đế sẽ không từ chối. Hoàng đế muốn bắt chính là hung thủ phía sau màn. Cái người có tâm tư kín đáo thủ đoạn ác độc kia, mà không phải là người sợ chết như Kỳ Cừu.

Ôn Uyển cùng Kỳ Cừu ma sát đấu võ miệng, lại có không ít người không thể chịu được mà muốn ngã xuống rồi. Thật ra thì ngất đi cũng tốt, ít nhất là lúc ngất rồi chết luôn không cảm giác được gì cũng là một loại hạnh phúc.

Trịnh Thịnh rất không đồng ý với phương thức xử sự của Ôn Uyển. Ma sát méo mó làm cái gì, nếu như ban đầu liền đánh thì hiện tại đã bắt được hết người rồi (nhưng con tin cũng chết không ít ).

Mấy tướng quân kia cũng nghẹn một ngụm khí. Nhưng Ôn Uyển còn chưa mở miệng bọn họ cũng không dám tự tiện xông ra diệt những người này. Nếu không nghe lệnh, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì có thể bọn họ sẽ phải gánh hết tội lỗi.

Mặc dù hiện tại đang là đầu tháng chín, nhưng mặt trời vẫn chói chang ở trên cao khiến mọi người bị phơi một đầu đầy mồ hôi. Ôn Uyển cũng giống như mọi người toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

…… Ở nơi này đấu võ mổm, có người tới đây hồi báo, nói những địa phương khác đã bị thu thập sạch sẽ. Cái gọi là thu thập, thật ra cũng không phải là giết chết, mà là những người ở trong hoàng cung chỉ cần không phải là nghịch tặc, toàn bộ đều đầu hàng.

Ôn Uyển cầm quyền, nhìn Kỳ Cừu lãnh đạm nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, thả cho thuộc hạ của ngươi một con đường sống, sau này triều đình sẽ không đuổi giết các ngươi nữa. Tuy nhiên các ngươi phải nói cho ta biết ai là chủ sự phía sau màn.”

Buông tha cho Kỳ Cừu đổi lấy tin tức của hung thủ phía sau màn, Ôn Uyển cảm thấy đến lúc ấy hoàng đế sẽ không nói gì. Dĩ nhiên, điều kiện trước tiên chính là phải hủy võ công của những người này. Để cho bọn họ trở thành phế nhân. Đối với triều đình không có nguy hại. Nếu không, Ôn Uyển nhất định sẽ không đáp ứng.

Kỳ Cừu chỉ im lặng nhìn Ôn Uyển, không nói gì.

Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Kỳ Cừu, ngươi cảm thấy làm ra những chuyện không có nửa điểm ý nghĩa, vì người phụ thân nhẫn tâm vất bỏ tính mạng của ngươi, có đáng giá không? “

Nhất định là không đáng giá rồi. Nếu không, Kỳ Cừu sẽ không cùng nàng luyên thuyên.

Kỳ Cừu nhìn Ôn Uyển. Thật ra thì làm sao hắn lại tình nguyện đi con đường này. Tất cả những thứ này đều không phải là lựa chọn của hắn. Nhưng không ai cho hắn có cơ hội lựa chọn. Mà bây giờ điều hắn cần là hắn phải tạo cho bản thân một cơ hội, cho nên hắn mới chủ động thỉnh cầu cho hắn lưu lại ở trong hoàng cung. Ý nghĩa thực sự trong lòng tất nhiên là không thể để cho Ôn Uyển biết được: “Nếu như ta không muốn, thì ngươi làm thế nào?”

Sắc mặt Ôn Uyển vẫn bình tĩnh như một hồ nước yên ả: “Nếu nhất định phải dựa vào cứng đối cứng vậy thì ngày này sang năm. Chính là ngày giỗ của các ngươi.”

Nàng muốn cứu những người này, nhưng điều kiện quan trọng nhất thì phải xem hoàn cảnh đã.

Mặc dù Ôn Uyển nói muốn cứu những người này, những người này có thể giúp nàng làm việc. Giúp nàng không mệt mỏi như thế này nữa. Nhưng cho dù là chết thật. Có mệt cũng chỉ trong vòng mấy tháng thôi. Việc này quá sức của nàng, đây là chuyện nàng không thể đáp ứng được. Nàng nhường nhịn lần nữa nhưng vẫn phải có điểm mấu chốt.

Kỳ Cừu gắt gao nhìn Ôn Uyển nói: “Ngươi để cho ta làm sao tin tưởng được ngươi?”

Hắn không muốn chết, hắn muốn sống. Nhưng nếu không quyết tốt hậu quả. Chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày cũng không có gì khác nhau. Sống cuộc sống như thế này hơn mười năm hắn chịu đủ rồi. Hắn không muốn sống cuộc sống đông chạy tây trốn này thêm nữa.

Ôn Uyển đối với chuyện này cũng lấy làm khó xử: “Ta không thích nói lời giả dối, ở trong năng lực của ta thì ta có thể đáp ứng ngươi. Nhưng nếu vượt xa năng lực của ta, ta không thể làm gì được.”

Loại tín nhiệm này phải xuất phát từ cả hai phía.

Kỳ Cừu nghe lời nói của Ôn Uyển. Đột nhiên cười một tiếng, có cảm giác giống như trút được gánh nặng: “Ta muốn ngươi thề độc được chứ?”

Hắn không muốn sống như một con chuột. Thay vì sống cái cuộc sống không có thiên lý, còn không bằng chết đi cho xong. Nhưng nếu là vì Triệu vương mà phải chịu chết, hắn không cam lòng chút nào vì những tội lỗi này không phải do hắn làm ra, hắn không muốn chết như vậy. Loại suy nghĩ xoắn xuýt này, khiến cho hắn không thể nhẫn tâm được.

Hạ Ảnh có chút xoắn xuýt rồi. Nàng rất không hi vọng Ôn Uyển thề độc. Thấy Ôn Uyển có vẻ như đồng ý liền nói gấp: “Xin quận chúa nghĩ lại. Loại thề độc này không thể tùy tiện nói…”

Cái loại thề độc này, nếu Kỳ Cừu chết yểu, đến lúc đó sẽ bị ứng nghiệm, có thể được không bù nổi mất.

Ôn Uyển nghe lời này cũng thở phào nhẹ nhõm. Thề độc và vân vân, nàng không nguyện ý. Nhưng những lời nàng vừa nói xong, ở bên trong năng lực của nàng. Ôn Uyển rất muốn mắng chửi người, tên khốn khiếp này rõ ràng là đào hố cho nàng nhảy. Từ trước đến giờ Ôn Uyển còn chưa bị uất ức thế này.

Mặc dù Kỳ Cừu không nói thêm cái gì, nhưng khóe miệng lại chứa đựng nụ cười. Bộ dáng kia giống như có chút hả hê, còn thật giống như đang nói chuyện này đáp ứng rồi thì không thể đổi ý.

Ôn Uyển hận đến ngứa cả răng. Tôm thước (ý là cái gì, nó đồng âm với từ cái gì trong tiếng Phúc Kiến), không ngờ lại bị người ta chơi một vố. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, muốn thu hồi cũng không được. Ôn Uyển tâm không cam lòng không nguyện không muốn ở đây làm trò thề độc trước mười vạn người.

Ôn Uyển thề độc cũng rất có kỹ xảo, chỉ nói là nếu như Kỳ Cừu chết yểu, chết ở trong tay nàng hoặc hoàng đế. Nàng nguyện ý chết không có chỗ chôn (vốn dĩ Ôn Uyển muốn sau này chết sẽ được hỏa táng), sau khi chết sẽ xuống mười tám tầng địa ngục vân vân (cũng không biết đấy có phải là điện Diêm vương không). Ý của Ôn Uyển, chỉ cần không phải là nàng hoặc hoàng đế hạ độc thủ, những ngươi khác, giả như kẻ thù của Kỳ Cừu giết hắn, sẽ không liên quan gì đến nàng. Cũng không ứng nghiệm bất cứ gì vào bản thân nàng.

Kỳ Cừu không muốn, muốn Ôn Uyển dùng Minh Duệ cùng Minh Cẩn, còn có Bạch Thế Niên để thề. Mặc dù Ôn Uyển không tin lời thề có thể ứng nghiệm, nhưng tuyệt đối sẽ không đáp ứng lấy trượng phu cùng nhi tử để thề: “Ta đã đủ nhường nhịn rồi, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”

Mọi người ai cũng ích kỷ, Ôn Uyển cũng muốn tìm khả năng lớn nhất để cứu những người này. Nhưng tuyệt đối sẽ không lấy người mình quan tâm nhất ra để thề độc.

Kỳ Cừu vẫn không muốn: “Nếu như ngươi nguyện ý dùng con của ngươi để thề, ta liền thả những người này .”

Kỳ Cừu đấy chính là đang biến tướng phương thức khác để ép Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn Kỳ Cừu lắc đầu: “Ta chỉ khẳng định nói cho ngươi biết, không có một người nào, không có nữ nhân nào làm vợ làm mẹ lại dùng trượng phu cùng nhi tử để thề độc. Cho nên, ta quyết định không dùng trượng phu cùng nhi tử mình ra để thề độc. Yến Kỳ Cừu, ta đã nói bảo vệ chu toàn thì ta sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ chu toàn. Ta đã đồng ý chuyện của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nhưng nếu ngươi không tin tưởng ra, ta cũng không có lời nào để nói.”

Đây là điểm mấu chốt của Ôn Uyển. Có thể lấy chính bản thân mình để thề độc. Nhưng không thể lấy trượng phu cùng nhi tử của mình ra thề độc.

Ôn Uyển có thể không cần những lời thề độc này, chỉ sợ sau khi chết hóa thành tro (chính Ôn Uyển nói muốn hỏa táng sau khi chết). Hơn nữa nàng cũng không tin tưởng lắm chuyện có điện Diêm Vương. Nhưng trượng phu cùng nhi tử là người của thời đại này, bọn họ tin tưởng.

Yến Kỳ Cừu liền do dự. Hắn biết rõ, nếu những người này bị giết, chờ đợi mình chỉ có con đường chết. Hắn không muốn chết, hắn muốn sống.

Ôn Uyển thấy được Kỳ Cừu đang do dự: “Nếu như người cho rằng tính mạng của ngươi tôn quý hơn tính mạng ta, so với ta trọng yếu hơn, so với ta đáng giá hơn. Vậy thì cũng không còn gì để nói, muốn nói nhảm cũng đừng nói tiếp nữa. Nếu không, ngươi hãy tin tưởng ta, chờ chuyện giải quyết ổn thỏa, ta đảm bảo cho ngươi bình an ra khỏi kinh thành.

Lúc này Ôn Uyển đang suy nghĩ. Tạm thời sẽ để Kỳ Cừu đến phủ Đại công chúa. Ôn Uyển làm như vậy là cũng có chủ ý, muốn để hắn ở phủ Triệu vương là điều không thể. Phủ Triệu vương là nơi ở của Triệu vương, ai biết bên trong có địa đạo linh tinh gì không. Phủ Đại công chúa mới xây dựng, là nữ nhân. Chắc hẳn là không có xây dựng lối đi bí mật linh tinh gì.

Kỳ Cừu suy nghĩ thật lâu, vẫn nói là muốn đến ở phủ Quận chúa.

Hạ Ảnh rất muốn trợn trắng mắt. Quận chúa có thể đáp ứng tha cho ngươi một mạng, có thể phát thề độc. Nhưng cũng không đem một cây đao treo ở cổ mình. Quận chúa nhà nàng rất tiếc mạng, trăm phần trăm sẽ không đồng ý.

Ôn Uyển tất nhiên sẽ không đồng ý. Vạn nhất trong này có thích khách, nếu như ở trong nhà mình thì khẳng định sẽ tìm được lỗ hổng mà xen vào.

Nếu như những người khác nhìn thấy Ôn Uyển ra sức khước từ, khẳng định cho là Ôn Uyển đang đùa bỡn hoa chân múa tay lừa gạt bọn họ. Nhưng Kỳ Cừu không phải là người bình thường, Ôn Uyển như vậy ngược lại hắn lại nhìn ra thành ý trong đó. Thái độ Ôn Uyển như thế ngược lại lại khiến cho hắn yên tâm. Không giống như những người bình thường khác, trên mặt là theo ý của bọn họ. Nhưng sau lưng lại nghĩ tìm cách lừa gạt bọn họ, sau đó sẽ tìm sát thủ để ra tay.

Người bên cạnh Kỳ Cừu thấy chủ thượng do dự, lập tức từ trên người móc ra một bình sứ màu đỏ: “Ôn Uyển Quận chúa, nơi này có một viên thuốc. Chỉ cần ngươi nuốt viên thuốc này, chúng ta sẽ tin tưởng thành ý của ngươi.”

Ôn Uyển cười khẽ: “Kỳ Cừu. Nếu như người đáp ứng, ta liền dẫn ngươi đi phủ Đại công chúa. Nếu không đáp ứng, vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm. Ngươi nên biết, ngươi bắt những người này thực chất không hề uy hiếp được ta. Nếu như không phải ta có mười phần thành ý thì hiện tại các ngươi đều là những người chết.”

Lời này của Ôn Uyển tuyệt đối không phải là hù dọa mấy người Kỳ Cừu, mười vạn đại quân của Kiêu Kỵ doanh và Tiền Phong doanh,chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, mấy chục người này liền bị ép thành bánh thịt. Cũng là do Ôn Uyển không muốn những đại thần này cứ như vậy mà chết, nàng ôm thái độ nếu cứu được thì phải cứu. Nếu không, Ôn Uyển mới không muốn phơi nắng dưới mặt trời đâu.

Về phần đan dược kia. Trừ phi đầu óc nàng bị hỏng mới uống. Vạn nhất đó là độc dược, hoặc vạn nhất là không có giải dược đến lúc đó nàng tìm ai để đòi. Nàng còn muốn một nhà đoàn tụ đấy!

Dĩ nhiên. Ôn Uyển kéo dài thời gian như vậy, thật ra thì cũng có tâm lý muốn đánh cuộc. Bản thân Kỳ Cừu cũng không muốn giết người, hao phí thời gian dài như vậy, cũng chính là muốn nhận được một cái đảm bảo. Thật ra Ôn Uyển cũng thấy rất Kỳ quái, nhìn Kỳ Cừu cũng phải là đứa ngốc. Tại sao ngay lúc đầu không chạy, không nên náo loạn trong hoàng cung như vậy. Sợ chết là thật. Đúng, thật sự là không muốn chết.

Người bên cạnh Kỳ Cừu cũng nói: “Ngươi đã có lòng thả thiếu chủ tử nhà ta, tại sao không thả luôn bây giờ, tại sao lại muốn giam giữ thiếu chủ tử nhà ta?”

Ôn Uyển rất muốn chửi bậy, ta nhốt đó là bởi vì ta không biết trụ sở bí mật đó ở đâu. Nếu như ta biết, ta đã để người đưa đi lâu rồi. Còn ở chỗ này xoắn xuýt làm gì. Thật là…. Ôn Uyển suy nghĩ lại muốn: “Ngươi tới đây, ta muốn nói với ngươi mấy câu.”

Người bên cạnh Kỳ Cừu không muốn, Kỳ Cừu lại thản nhiên đi lên. Dù sao trái phải cũng đều là chết, Ôn Uyển quận chúa nguyện ý cùng hắn xoắn xuýt thời gian dài như vậy, có thể thấy được tâm ý trong đó.

Ôn Uyển châm chọc nói: “Ngươi sợ ta dùng thế lực bắt ép thiếu chủ tử nhà ngươi, ta còn đang sợ hắn ép buộc ta đấy. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, chuyện này chính là nguyên nhân tại sao ta lại dám thề độc để bảo vệ bình an.”

Ôn Uyển cũng không kiêng kị Kỳ Cừu, lập tức nói ra bí mật. Thật ra thì chuyện này nói là cơ mật, đơn giản chỉ lo lắng hậu thế sau khi biết, sẽ mưu phản không thèm kiêng kị. Ôn Uyển cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện bí ẩn gì cả, nếu hoàng đế nào ác độc một chút, diệt cỏ diệt tân gốc thì như thế nào? Nếu thật bị hoàng đế giết người diệt khẩu chẳng lẽ lại còn có người đi tìm hoàng đế chất vấn hay sao? Cho nên Ôn Uyển nói ra không chút áp lực. Nói cho Kỳ Cừu biết, đơn giản là muốn cho Kỳ Cừu thoải mái, buông lỏng tinh thần.

Sau khi Ôn Uyển nói xong: “Đến lúc đó ngươi có thể ở đó cưới vợ sinh con, không cần sống cuộc sống lo lắng đề phòng.”

Thấy trong mắt Kỳ Cừu có hoài nghi, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không lừa gạt ngươi. Mà cậu hoàng đế càng không lừa gạt ta. Quan trọng hơn là ta tin tưởng trong lòng cậu hoàng đế, mạng của ta so với mạng của ngươi quý trọng hơn.”

Một câu cuối cùng này mới là trọng điểm.

Sở dĩ Ôn Uyển tin tưởng lời hoàng đế nói, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Thật ra hoàng đế không phải là người thích giết chóc, những thứ tin đồn kia đều không đáng tin. Chỉ cần không uy hiếp đến lợi ích cùng địa vị, hắn sẽ không giết người. Ngay từ ban đầu Chu vương đã không uy hiếp gì đến hắn, cho nên hoàng đế mới thả. Giống nhau, chỉ cần Kỳ Cừu nguyện ý khai ra hung thủ đứng sau màn, còn mang khoản tiền lớn kia đưa ra, Ôn Uyển tin tưởng hoàng đế nhất định sẽ tha cho Kỳ Cừu một mạng.

Ôn Uyển có suy đoán đúng về Kỳ Cừu. Kỳ Cừu đối với Triệu vương cũng không có nhiều lòng trung thành. Kỳ Cừu là người có thân phận tế nhị, là một nhi tử tư sinh. Năm đó bởi vì nguyên nhân thân phận. Hắn nhận đủ đau khổ. Sau lại bị Hiền phi phòng ngừa chu đáo, nhưng nếu muốn ghi tên ở ngọc điệp thì khẳng định là không được, cho nên sau này họ tìm hắn, hắn cũng không nguyện ý cho lắm. Những người này dạy dỗ hắn muốn hắn báo thù. Khi đó hắn cũng đã hiểu chuyện rồi. Đối với chuyện báo thù hắn không có một chút hăng hái nào cả. Không hưởng được một phần nào phú quý, lại chịu đủ xem thường lạnh nhạt, sau đó lại muốn hắn báo thù. Nghĩ thật hay nhỉ. Những năm này, đông chạy tây trốn, sống giống như con chuột không thể gặp ánh sáng mặt trời. Những chuyện kia không phải do hắn tạo ra, mà những người này bắt hắn phải làm. Thật ra hắn giống như một con rối. Cuộc sống như vậy hắn đã sớm mệt mỏi. Hơn nữa, hắn cũng không ngốc, triều Đại tề dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lập nghiệp. Thực lực của một nước không ngừng phát triển. Cái bọn họ gọi là báo thù, chính là lấy trứng chọi đá. Nhưng bởi vì nguyên nhân tuổi còn nhỏ, vẫn bị người bên cạnh điều khiển. Mà những người này vì muốn báo thù mà không có điểm mấu chốt, không ngờ lại hợp tác cũng dư nghiệt tiền triều. Làm ra nhiều chuyện như vậy.

Hắn không muốn chết, càng không muốn làm con rối. Cũng bởi vì nguyên nhân này. Ở thời điểm biết được nguyên nhân liền xin chủ động giết giặc ở lại giữ hoàng cung. Làm như vậy, một phần là muốn thoát khỏi khống chế của những người này, thứ hai chính là muốn tìm một lợi thế để đàm phán cùng Ôn Uyển, để Ôn Uyển bỏ qua cho hắn; ba là muốn mượn tay Ôn Uyển, giết chết những lão bất tử bức bách hắn.

Cho nên, khi Ôn Uyển thề độc, hắn liền buông lỏng trong lòng. Hiện tại Ôn Uyển nói bí mật này cho hắn biết, để cho hắn yên tâm một nửa. Kỳ Cừu nhìn Ôn Uyển nói: “Ta tin tưởng ngươi, nếu như ngươi gạt ta, ta cũng chỉ biết nhận mệnh thôi.”

Người cổ đại rất tin nặng lời hứa. Ôn Uyển thề độc như vậy. Nếu như làm không được, lại được mọi người làm chứng, sau này chắc chắn sẽ bị báo ứng.

Vẻ mặt Ôn Uyển cũng nhu hòa đi không ít, đây đúng thật là hài tử đáng thương bị buộc lên Lương Sơn: “Ngươi yên tâm, những thứ khác ta không dám đảm bảo. Nhưng cuộc sống giàu có bình an, ta đã hứa thì ta nhất định có thể làm được.’

Ôn Uyển chỉ nói giàu có bình an. Chưa nói là không bị giám thị.

Khí tức âm trầm trên người Kỳ Cừu giảm đi rất nhiều: “Ta hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật an lành.”

Từ năm bảy tuổi đã chạy trốn, vẫn chạy trốn đến bây giờ, hắn thật sự vẫn không được ngủ một giác an ổn. Bởi vì trong lúc ngủ mơ cũng lo lắng hành tung bị tiết lộ, bị người khác giết. Hắn bây giờ chỉ mong được sống cuộc sống của một người bình thường. Không muốn tim lúc nào cũng bị treo ngược, không có lúc nào là không lo lắng chuyện bất cứ khi nào cũng có thể bị rơi đầu.

Ôn Uyển tỏ vẻ hiểu được, chạy trốn hơn mười năm, một mực bị triều đình đuổi bắt. Bản thân lại không phải là người bình thường, sống tốt mới kỳ quái đấy: “Nếu như ngươi không tin tưởng ta, có thể đợi đến lúc ngươi đi hẵng nói cho ta biết.”

Kỳ Cừu nhìn Ôn Uyển, gật đầu nói: “Ngươi rất có thành ý. Vậy thì ta cũng nên thể hiện thành ý của ta. Con tin thì không cần, dù sao ngươi cũng không bị uy hiếp.”

Thái độ của Ôn Uyển không phải giả tạo. Mà là biểu đạt ra rõ rệt, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng không cậy mạnh.

Kỳ Cừu làm như vậy, là bởi vì hắn chỉ muốn sống. Cho dù đem những người này bắt ở trong tay nhưng nếu Ôn Uyển thật sự muốn giết hắn thì hắn cũng không thể làm gì được. Bản thân chính là đánh cuộc, nếu muốn đánh cuộc thì lên đánh cuộc lớn một chút. Hiển lộ thành ý của hắn.

Ôn Uyển vô cùng kinh ngạc, đây là người mà ám vệ cùng Thần Cơ Doanh vẫn luôn truy xét. Thật quá khó hiểu rồi. A, người đơn giản như vậy, tra xét nhiều năm cũng không điều tra ra, đúng là quá ngu xuẩn đi.

Ôn Uyển thu hồi suy nghĩ, nói thật là cho đến bây giờ nàng cũng có chút đồng tình đối với Kỳ Cừu, cũng là một hài tử có số mệnh nhấp nhô: “Ta không đảm bảo có thể bảo toàn hết tất cả, chỉ cần bọn họ không làm chuyện ác tày trời, ta đồng ý bảo toàn bọn họ. Nếu không, ta cũng không thể ra sức. Hi vọng ngươi có thể thông cảm.”

Có thể lên tiếng bảo toàn Kỳ Cừu, là bởi vì đoạn bí mật kia. Nếu không, nàng mới không chọn cách này. Về phần mấy người thủ hạ, nàng có thể làm chủ giết sạch, lại không thể nắm chắc liệu có thể bảo toàn mạng của họ hay không. Tất nhiên, nếu không làm ra thủ đoạn giết người vô số, không giết ám vệ, Ôn Uyển hoàn toàn có thể nắm chắc giữ lại được cho họ một mạng. Những thứ khác, lại không phải là chuyện nằm trong năng lực của nàng.

Kỳ Cừu nghĩ muốn bảo vệ bản thân cùng tâm phúc, nhất định phải có câu trả lời chắc chắn từ phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển rất im lặng, người này làm sao lớn lên được vậy. Những người này đúng là đủ thất bại, dạy nhiều năm như vậy cũng không thể tẩy não được. Không chỉ đem người này dạy thành người sợ chết, còn dạy được một dạng không biết thời thế: “Nếu như có thể, ta sẽ tận lực bảo toàn cho bọn họ. Nhưng có một vài điều ta phải nói cho ngươi hiểu, giết người vô số, hoặc dính vào máu của người phía bên ta, ta khẳng định không thể bảo toàn.”

Kỳ Cừu có thành ý như vậy, Ôn Uyển cũng không muốn lừa gạt Kỳ Cừu. Có thể bảo đảm không dính máu của ám vệ cùng người Thần Cơ Doanh, đây chính là mấu chốt mà Ôn Uyển có thể chấp nhận được. Nhiều hơn nữa, Ôn Uyển không phải là không nắm chắc mà là biết rằng không có khả năng.

Ôn Uyển cũng không đảm nhiệm nhiều việc. Thì ngược lại càng làm cho Kỳ Cừu yên tâm: “Được. Ta đáp ứng ngươi. Ôn Uyển biểu tỷ, hi vọng ta không có cược sai.”

Ôn Uyển cười nói: “Ngươi yên tâm, ta nói rồi, lời của ta ta nói được sẽ làm được.”

Bảo toàn một người, một người không có móng vuốt. Ôn Uyển tự hỏi vẫn có thể làm được.

Kỳ Cừu có một yêu cầu cuối cùng: “Ta không ở trong phủ đại công chúa. Ngươi không muốn ta đến phủ Quận chúa, ta cũng không bắt buộc. Nhưng ta hi vọng được ở gần phủ Quận chúa nhất. Đối với những người khác, ta không tin.”

Ý của Kỳ Cừu chính là hắn chỉ tín nhiệm Ôn Uyển.

Ôn Uyển ngạc nhiên. Lời của nàng có giá như vậy sao? Tốt đến nỗi mà đối thủ lại có thể đem tính mạng của hắn giao vào tay nàng. Không nói người khác, chính hắn nàng cũng không tin đấy! Ôn Uyển cảm thấy nhân phẩm của nàng đúng là lớn đến đột xuất.

Thật ra Ôn Uyển không biết. Từ khi nàng trở lại kinh thành, một là nàng không làm chuyện gì hại đến người khác. Chính xác là không có chủ động đi hại quá một người. Hơn nữa nàng còn trợ giúp rất nhiều người. Đáng quý chính là Ôn Uyển không lấy những chuyện ấy làm kiêu ngạo, hơn nữa một lời nói chắc như vàng. Đây đối với người có thân phận địa vị cao là vô cùng khó có được. Mặt khác, Ôn Uyển còn rất tiếc mạng. Tiếc mạng đã đạt đến cảnh giới nhất định.

Nếu Kỳ cừu là đối thủ của nàng, tất nhiên là đối với phẩm hạnh của Ôn Uyển rõ như lòng bàn tay. Ở trong mắt Kỳ Cừu. Ôn Uyển là một người vô cùng sạch sẽ thuần túy, hắn sinh lòng bội phục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kỳ Cừu quyết định ở lại hoàng cung, bắt triều thần để đàm phán cùng Ôn Uyển. Hắn muốn, chính là một hứa hẹn của Ôn Uyển. Hứa hẹn bỏ qua cho hắn, để cho hắn sống cuộc sống yên ổn.

Đúng như theo lời Ôn Uyển. Kỳ Cừu biết mạng của mình không bằng mạng của Ôn Uyển. Khi Ôn Uyển thề độc, ở dưới đáy lòng hắn đã mãn nguyện. Sau lại nghĩ muốn đạt được nhiều điều kiện hơn một chút. Đáng tiếc Ôn Uyển là người keo kiệt, nửa phần điều kiện nàng cũng không đồng ý.

Ôn uyển đối với việc này tất nhiên đồng ý. Chỉ cần không đến phủ Quận chúa, ở chỗ nào đều do Kỳ Cừu quyết định.

Kỳ Cừu hành động một phen, để cho những người đi theo hắn tức giận một phen. Đáng tiếc chính là, khi còn bé Kỳ Cừu là con rối, không có nghĩa bây giờ hắn cũng là con rối: “Những người này ngươi đều muốn xử lý ra sao?”

Những lời này của Kỳ Cừu chính là những người này giao cho Ôn Uyển xử trí.

Cuộc tỷ thí này bằng một trả giá nho nhỏ, đạt được thắng lợi lớn nhất.

Một màn hí kịch tính như thế này khiến cho những người đi theo Ôn Uyển đều ngu si luôn rồi. Trong lòng mấy người Chu tướng quân và Lữ tướng cùng Trịnh Thịnh đều oán thầm không dứt. Bọn họ thật sự rất buồn bực. Nếu như chém giết những nghịch tặc này, lại lập được công lao lớn.

Mễ tướng lại rất khen ngợi. Tất cả quan văn đều hi vọng không đánh mà thắng có thể đem mọi chuyện xử lý thỏa đáng. Mặc dù quan văn võ tâm tư bất đồng, nhưng đối với chuyện Ôn Uyển phát huy ba tấc lưỡi thuyết phục được đối phương, giải cứu được hoàng tử long tôn cùng hơn ba mươi trọng thần, tất cả mọi người đều thật sâu bái phục.

Ôn Uyển tự mình đưa đám người Kỳ Cừu đến một gia đình gần phủ Quận chúa. Hoàng gia trưng dụng, hộ gia đình này cũng không dám có ý kiến. Ôn Uyển cũng phân rõ phải trái. Bồi thường cho gia đình này thật hậu hĩnh.

Ôn Uyển để cho Trịnh Thịnh lĩnh một ngàn năm trăm tinh binh tự mình trông chừng Kỳ Cừu: “Các ngươi phải bảo vệ hắn giống như bảo vệ ta. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, để cho ứng nghiệm lợi thề độc, ta liền cho các ngươi sống không được tử tế.”

Những thứ khác không cần phải lảm nhảm thêm, nói thẳng đến lời thề độc. Lời thề độc kia Ôn Uyển cũng không quan tâm nhiều quá, nhưng ở trong mắt những người ở thời đại này, nó nặng hơn lời thế rất nhiều. Những người này dám giết Kỳ Cừu, nhưng lại không có can đảm mang tính mạng của nàng ra mạo hiểm.

Người cổ đại rất chú trọng lời thề. Cho rằng lời thề độc nhất định sẽ ứng nghiệm. nếu như Kỳ Cừu chết, đến lúc đó Quận chúa nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ. Cho dù Quận chúa gặp chuyện không may, thì vẫn còn tồn tại một người kinh khủng hơn. Ai cũng không dám phớt lờ.

Trịnh Thịnh rất không muốn làm chuyện xui xẻo này nhưng không có biện phảp từ chối, Ôn Uyển nói không cần bảo vệ nàng nữa. Trực tiếp điều Tiền Phong Doanh cùng Kiêu Kỵ Doanh bảo vệ phủ Quận chúa là được rồi.

Không chỉ có như thế, Ôn Uyển còn để cho Quỳnh ma ma làm đầu bếp chuyên dụng của Kỳ Cừu, đề phòng có người âm thầm hạ độc. Mặt khác còn phái hai thị vệ tâm phúc đặt bên cạnh Kỳ Cừu. Tất nhiên thứ nhất chính là vì lúc nào cũng giám thị, thứ hai là đảm bảo Yến Kỳ Cừu an toàn.

Ôn Uyển nhìn mười người phía sau Kỳ Cừu: “Kỳ Cừu, ẩm thực ăn uống của ngươi ta giao cho Quỳnh ma ma. Nếu như ngươi chết vì ăn những đồ ăn người khác đưa, cũng đừng trách ta. Giống nhau, nếu như ngươi bị người bên cạnh ám sát, cũng đừng trách trên đầu ta.”

Ý Ôn Uyển chính là người bên cạnh ngươi chưa chắc đã tin được. Nếu như chết trên tay những người của hắn, có thể liên quan hay không đấy là chuyện của hắn.

Đột nhiên vào lúc này Kỳ Cừu rất muốn cười. Vẫn luôn nghe nói Ôn Uyển quận chúa sợ chết, không nghĩ tới sợ thành như vậy. Hắn nên cao hứng, hay là nên cảm thán đây. Hắn sẽ không tìm được nữ nhân nào sợ chết hơn so với Ôn Uyển: “Ngươi yên tâm, trong lòng ta đều biết rõ.”

/1357

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status