Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.4 - Chương 237 - Để Lộ Bí Mật (Trung)

/1357


Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Khí trời tháng chín đã se se lạnh nhưng trong phòng nhà Liên Diệp Nhi lại rất ấm áp vì có đốt lò ở giường gạch. Nhà Liên Diệp Nhi không có ruộng đất nhưng củi thì không thiếu. Liên Thủ Lễ làm nghề mộc có thể tích góp được không ít mạt cưa, loại này nhóm lửa là sướng nhất. Ngoài ra, một nhà ba người này đều là những người chịu khó, thường ngày vẫn hay lên núi nhặt củi, chặt cây nên trong nhà chưa bao giờ phải thiếu củi đốt. Lại do trời lạnh, Liên Thủ Lễ phải làm việc trên nền đất nên đã đốt giường lò từ sớm.

Hà thị ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Triệu thị cũng ngồi trên giường may vá, Liên Thủ Lễ thì ở dưới nền đất làm mộc, hai người nhìn thấy Liên Mạn Nhi tới cũng cười chào hỏi.

Liên Diệp Nhi ở bên cạnh thúc giục Liên Mạn Nhi nhanh chóng lên giường ngồi.

“Nhanh lên ngồi đi, trên giường rất ấm áp.” Hà thị là khách mà còn nhiệt tình hơn cả hai người chủ nhà là Liên Thủ Lễ và Triệu thị: “Giường ở xưởng dưa chua nhà các người đốt hơi nóng, ngồi không thoải mái. Cái giường này đốt vừa đủ này.”

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi trao đổi ánh mắt, đều âm thầm lắc đầu.

Hà thị thích đi loanh quanh, đi xưởng dưa chua cũng được, đi nhà Liên Diệp Nhi cũng tốt, thật ra điều quan trọng nhất là ham muốn sự ấm áp của giường gạch. Nhà cũ bên kia không có nhiều củi, lúc nào cũng phải dùng tiết kiệm, luôn ưu tiên cho lão gia tử và Chu thị dùng trước. Mà đốt giường lò cũng là một việc không phải quá vất vả nhưng lại bẩn. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều cùng ra ngoài thì giường lò của Tây sương phòng cũng khỏi cần đốt.

Hà thị lười đốt giường lò nhưng lại không muốn ngồi trên giường lạnh mới tham luyến giường gạch nhà người khác.

Người nhà nông hiếm có nữ nhân lười như vậy nhưng cũng không phải là không có.

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cởi giày ngồi lên giường. Liên Mạn Nhi vừa cúi đầu xuống đã thấy dưới đất đã có hai chiếc giày tùy ý vứt ở đó.

Đó là hai chiếc giày vải thô cực to, bên trên không có thêu bất cứ hình gì, đường may lại thô ráp, trên mặt giày còn thấy rõ ràng hai chỗ rách. Không cần hỏi cũng biết đây là giày của Hà thị.

Thật ra không cần nhìn người, chỉ cần nhìn đôi giày là biết chủ nhân của nó là người lôi thôi đến mức nào. Giầy không những bị rách mà còn quăng tùy tiện, hai chiếc quăng ngổn ngang lung tung, có một chiếc còn lật cả đế lên trên.

Liên Mạn Nhi thở dài lắc đầu, mắt lại nhìn đến trên người Hà thị. Hà thị ngồi xếp bằng lộ hai chân ra ngoài, hai chân đi vớ, mà đôi vớ này đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu nữa, một chiếc ở lòng bàn chân còn có lỗ rách bằng cỡ ngón chân, lộ da thịt ra ngoài.

Mà da thịt lộ ra ngoài kia còn đen hơn so với màu vớ không biết bao nhiêu lần. Da của Hà thị không phải quá đen, nghĩ kỹ thì có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.

Con người Hà thị mấy ngày mới rửa chân một lần? Có lẽ bà ta từ trước đến nay còn không thèm rửa chân nữa à!?

Liên Mạn Nhi nhớ tới lúc nãy Liên Diệp Nhi làm mặt quỷ càng thêm hiểu rõ.

Liên Mạn Nhi lên giường nhưng không ngồi cạnh Hà thị mà ngồi bên Triệu thị. Từ vị trí ngồi mà nói, Hà thị rõ ràng là khách lấn lướt chủ.

Cảm giác được ánh mắt của Liên Mạn Nhi, Hà thị toe toét miệng cười hì hì lấy ngón tay gãi gãi lên bàn chân to của bà ta.

“Chân của bá mẫu rất sạch sẽ đó, không thối chút nào. Hôm qua ta mới rửa chân.” Hà thị nói dối mắt cũng không chớp.

Liên Diệp Nhi bày ra ánh mắt xem thường, cũng may chân Hà thị không thối, nhưng bà ta nói hôm qua mới rửa chân thì rõ là trợn mắt nói dối.

“Nhị bá mẫu nhớ nhầm rồi. Hôm qua người rửa chân sao, không phải là ngày hôm qua của năm ngoái đấy chứ?” Liên Diệp Nhi không khách khí hỏi.

Liên Diệp Nhi hỏi sắc bén như thế làm cho Liên Mạn Nhi nhịn không được xì một cái cười ra tiếng.

“Gì mà năm ngoái, chính là ngày hôm qua. Ta đây ngày nào cũng rửa chân mà.” Hà thị mặt không đổi sắc nói.

Liên Diệp Nhi lại vứt ra một ánh mắt xem thường, sau đó đưa một cái ánh mắt bất đắc dĩ cho Liên Mạn Nhi. Da mặt Hà thị này quá dày, kim châm cũng không thủng!

Liên Mạn Nhi đến nhà, Liên Diệp Nhi liền bận rộn pha trà, gọt hoa quả tiếp đãi.

“Diệp Nhi, tỷ chỉ ngồi một lát rồi đi, muội đừng bày vẽ làm gì.” Liên Mạn Nhi nói với Diệp Nhi.

“Để nó làm đi, để nó làm đi” Không đợi Diệp Nhi nói, Hà thị liền cướp lời: “cháu không ăn, ta ăn. Ta ngồi ở đây nửa ngày rồi mà một miếng nước cũng không được uống.”

Liên Mạn Nhi nhất thời không nói nên lời.

Liên Diệp Nhi rót trà, tuy không vui nhưng dưới sự thúc giục của Liên Thủ Lễ và Triệu thị vẫn đưa cho Hà thị một chén trà. Hà thị da mặt dày nhưng Liên Thủ Lễ và Triệu thị lại thấy sượng mặt. Dù sao cũng là nhị tẩu, bên này rót trà cho Liên Mạn Nhi lại để bà ta nhìn thấy, hai người cảm thấy khó coi.

Về phần hai đĩa đậu phộng và hạt hướng dương, Liên Diệp Nhi để bên cạnh Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi bên này chỉ vừa nhấp môi uống trà, Hà thị bên kia cũng không sợ bỏng lưỡi đã ừng ực ừng ực uống hết chén trà.

“Diệp Nhi, rót cho bá mẫu thêm một chén nữa.” Hà thị cười lấy lòng nói với Liên Diệp Nhi.

“Không có.” Liên Diệp Nhi sầm mặt nói.

“Diệp Nhi, ngươi chỉ toàn trêu bá mẫu. Ngươi có cả một ấm trà bên kia, đi rót cho bá mẫu một chén.” Hà thị cười toe toét cầu cạnh nói, thấy Liên Diệp Nhi không buồn nhúc nhích, bà ta giả vờ xuống giường. “ Ta tự mình rót vậy.”

“Nếu còn thì rót cho bà ta đi.” Triệu thị nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi bỉu môi, nhảy xuống giường, mang ấm trà qua rót cho Hà thị, chỉ rót được nửa chén thì hết nước. Diệp Nhi dứt khoát mở ấm ra cho Hà thị xem.

“Ngươi đứa nhỏ này, cũng một lần nấu nước sao không nấu nhiều một chút?” Hà thị nhìn nước trong ấm đích thực là hết rồi, liền liếm môi, nhếch miệng oán thán nói: “Chút nước này đủ cho ai uống chứ? Ngươi nhìn cha mẹ ngươi làm người thành thật phúc hậu như vậy, ngươi không biết tiếp đãi khách sao?”

Mặt Liên Diệp Nhi càng đen hơn.

“Trong phòng này ai là khách vậy, sao tỷ không thấy?” Liên Mạn Nhi cười giải vây cho Liên Diệp Nhi.

“Ở đâu có loại khách ngày nào cũng tới, tới rồi ngồi lì không chịu đi chứ.” Liên Diệp Nhi nói.

“Ta không phải coi các ngươi là thân thích sao?” Hà thị nhếch miệng nói: “Cho dù không phải là khách, ngươi pha có chút trà, ta thì không nói nhưng còn có Mạn Nhi mà.”

Hà thị nói như vậy, lại cười cười nịnh nọt nhìn Liên Mạn Nhi.

“Một ly là đủ rồi, tỷ không khát.” Liên Mạn Nhi nói.

Lúc này Hà thị không còn gì để nói, lại ừng ực một ngụm uống hết nửa chén trà, sau đó nhìn hai đĩa đậu phộng và hạt hướng dương bên cạnh Liên Mạn Nhi.

Liên Diệp Nhi đã đến ngồi cạnh Liên Mạn Nhi liền đem hai cái đĩa để cách xa Hà thị càng xa càng tốt. Nếu không phải là Liên Mạn Nhi đến, nàng cái gì cũng không mang ra tiếp đãi hạng người này, nàng sẽ không pha trà, cũng không đem đậu phộng và hạt hướng dương ra.

Thực ra nàng cũng biết, dựa vào sự thân thiết của nàng và Liên Mạn Nhi, nếu nàng không mang thứ gì ra tiếp đãi, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không trách nàng. Nhưng nàng thà để Hà thị hưởng ké cũng phải mang mấy thứ này ra tiếp đãi Liên Mạn Nhi. Bởi vì đây là tấm lòng của nàng.

“Cứ đến ngồi lì ở đây, nhà muội nấu nước không uống được bao nhiêu đã bị bà ta uống hết. Hôm nay muội cố ý pha ít trà thôi đó. Ở đây có ăn có uống riết rồi bà ta càng bám dính hoài không đi.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Diệp Nhi nói những lời này cũng không giảm âm thanh xuống mà cố ý để Hà thị nghe thấy. Nhưng Hà thị lại làm như không nghe thấy gì cả, bình thản ung dung ngồi đó không nhúc nhích.

“Cuộc sống này mỗi ngày một kém đi a” Con ngươi của Hà thị vừa đảo quanh hai cái đĩa vừa nói: “Nhóm lửa tốn có mấy bó củi, lão thái thái cứ một mực canh chừng. Mỗi ngày không uống được một ngụm nước nóng. Đậu phộng, hạt hướng dương đều không có phần của ta. Bọn nó ăn lại chỉ cho ta nhìn, ta thèm quá.”

Liên Mạn Nhi xoa trán, Liên Diệp Nhi đen mặt.

Liên Mạn Nhi, Diệp Nhi cùng Triệu thị nói chuyện. Liên Thủ Lễ ở dưới nền đất làm việc không nói tiếng nào. Mọi người không ai hưởng ứng Hà thị nhưng Hà thị bình chân như vại, cũng không quan tâm cả nhà có để ý đến bà ta hay không, bà ta còn phối hợp đáp lời.

Nhìn Hà thị như vậy, Liên Mạn Nhi đã hiểu tại sao mọi người đều nói nhà nào Hà thị cũng vào, giường gạch nhà ai cũng đã ngồi.

Bởi vì cho dù ngươi muốn đuổi bà ta, bà ta không muốn đi thì sẽ không đi. Ra vẻ khó chịu với bà ta, bà ta càng không để ý!

Cái này gọi là thiên phú, là một loại kỹ năng, Liên Mạn Nhi nghĩ nàng dù sao cũng không thể làm được như bả.

“… Nhà lão La đúng là không phải thứ gì tốt, La Tiểu Yến kia mặt trông như mặt con lừa, chính là cái tướng khắc phu. Đem Nhị Lang thành con lừa sai sử. Nhị Lang thật là cái đồ ngốc, lần này xem như rơi xuống giếng rồi.” Hà thị càm ràm đến chuyện của Nhị Lang.

“Tam thẩm nó, ngươi nói đi, bây giờ chút tiền Nhị Lang một tháng kiếm được, nếu còn ở nhà vậy có phải tốt rồi không? Bây giờ đều cho nhà lão La kia.”

“Mỗi tháng không phải nó đều đúng hạn đem lương thực qua cho tẩu rồi sao.” Triệu thị nói.

“Đưa thì có đưa nhưng đều bị lão thái thái thu hết rồi, một hạt gạo ta cũng không có phần. Lão thái thái vẫn như lúc trước, ta không có được bữa nào ăn no bụng cả. Tam thẩm nó, ngươi nhìn đi, ta gầy đến da bọc xương rồi đây.” Hà thị vén tay áo để cho Triệu thị xem cánh tay của bà ta.

Hà thị không rửa chân, đương nhiên cũng không thèm tắm rửa. Trên cánh tay của bà ta từng vòng từng vòng nâu đen. Liên Mạn Nhi nhìn một cái vội đem tầm nhìn tránh ra xa.

“Cứ như vậy ta thật là không sống nổi vài năm.” Hà thị tự nhiên trở nên thương cảm: “Lão Liên gia à, thật là biết cách giày vò con dâu mà. Các ngươi chuyển ra ngoài xem như là thoát khỏi hố lửa rồi. Đáng thương ta đây…”

Nghe Hà thị oán thán, Liên Mạn Nhi bỗng ý thức được Hà thị ở nhà người khác chỉ sợ là cũng thường xuyên nói những lời này. Lão Liên gia giày vò con dâu, là cái loại giày vò nào?

Đáp án không nói cũng hiểu.

“Nhị bá mẫu, người đi ra ngoài như vậy bà nội của con có vừa ý không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Bà ấy nào có vui vẻ, chúng ta ngày ngày vây quanh bà ấy, bà ấy mới vui.” Hà thị lập tức nói: “Bà ấy hận không thể buộc được chúng ta vào lưng quần mà sai sử.”

“Vậy sao người lại ra ngoài được?” Liên Mạn Nhi hỏi: “Lại còn ngày nào cũng đi nữa chứ!.”

“Có Nha Nhi theo chân làm việc cEdit: Yến Trần

Beta: Tiểu Tuyền

Trong điện Dưỡng Hòa, hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng lâm vào trầm tư. Ôn công công thì khoanh tay đứng cạnh, hô hấp thật nhẹ nhàng.

“Ôn Bảo, ngươi nói xem, Ôn Uyển có thích hợp với hoàng cung này không?” Hoàng đế nhẹ giọng hỏi một câu. Với hiểu biết của Hoàng đế về Ôn Uyển, nàng vô cùng không thích hoàng cung. Từ lần trước đi ôn tuyền, ông có thể nhận ra được biến hóa tâm lý của Ôn Uyển. Nếu không phải bởi vì ông, nàng cũng sẽ không nguyện ý ở lại trong hoàng cung này.

“Hoàng Thượng, quận chúa đối với Hoàng thượng tự nhiên là hiếu tâm chí thiên (tận trời) rồi. Ngay cả lão nô nhìn đều cảm động không thôi đấy ạ.” trong lòng Ôn công công kích động ở bên cạnh nói. Không phải hắn không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, mà là không biết phải trả lời thế nào. Hiện tại Thái Tử chính là cậu ruột của quận chúa. Thái tôn (Kỳ Ngôn) đã kết hôn sinh con, chẳng lẽ còn có thể làm cho thái tôn bỏ vợ lấy quận chúa. Nếu như không làm thế được, quận chúa phải gả cho những người khác, nói với Hoàng Thượng nàng không hợp với hậu cung, đây chẳng phải là nói chuyện lập thái tử về sau còn có phong ba tranh giành sao.

“Trẫm là hỏi ngươi, Ôn Uyển có thích hợp với cái hậu cung này hay không?” Hoàng đế thấp giọng, trong mắt đang đấu tranh. Nếu như Ôn Uyển thật sự có mệnh cách quý không thể nói, thì đó chính là mệnh hoàng hậu.

Hai năm qua, Ôn Uyển ở bên cạnh ông tôi luyện lâu như vậy, bản tính vẫn không sửa được. Cái nha đầu này chán ghét tranh đấu, sợ phiền toái, không chỉ không thay đổi, ngược lại còn có khuynh hướng trầm trọng hơn. Khi tiến nhập hậu cung, không nói tới ba nghìn giai lệ, chỉ cần có vài chục người, với tính tình sợ phiền toái của Ôn Uyển, ông quả thật tin tưởng nha đầu kia tình nguyện làm ni cô cũng sẽ không muốn vào hoàng cung.

Nếu như là những nữ tử khác, ông hạ một đạo thánh chỉ là được, nhưng đối với Ôn Uyển, ông lại không đành lòng. Ôn Uyển chán ghét hoàng cung, chán ghét tranh đấu như vậy, cuối cùng là vì chiếu cố ông mà vào hoàng cung. Mặc dù nói nàng cũng tồn tại một ít tiểu tâm tư, nhưng trong hai năm qua, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ông, cũng không tiết lộ ra những chuyện nàng nhìn thấy, nàng biết một chữ, hơn nữa chiếu cố ông cũng thực cẩn thận.

“Hoàng Thượng…” Ôn công công cố ý trưng ra bộ dáng do dự, dường như thoáng một cái đã hiểu ý nghĩa hoàng đế vừa nói. Do dự một hồi lâu, rồi cúi đầu.

“Ngươi cứ nói thẳng, trẫm thứ cho ngươi vô tội” Hoàng đế thật sự cũng khó lựa chọn được, cần một người nói thật đến phân tích cho ông.

“Tính tình quận chú rất ôn hòa, cũng vô cùng hiền lành. Quận chúa ở trong cung phải ăn nhiều thiệt thòi, nhiều lần trải qua sinh tử, nhưng đối với cung nữ thái giám vẫn tốt như vậy. Quận chúa rất tốt, Hoàng thượng, lòng dạ quận chúa vô cùng từ bi.” Ôn công công cân nhắc cả buổi, nói lòng vòng cả buổi cũng không nói ra được một câu khẳng định.

Hoàng đế cũng hiểu được ẩn ý của Ôn công công. Nữ nhân trong hậu cung, điều không nên có nhất chính là lòng dạ từ bi. Ôn Uyển bị ăn nhiều thiệt thòi như vậy, tuy tính tình có chút thay đổi nhưng bản chất thì vẫn vậy. Nha đầu kia đối với những người có tâm tư gây rối thậm chí hãm hại mình còn không nhất định ra tay ác độc. Hiện tại nó có mình che chở, tất nhiên là không có sao. Nhưng đến lúc thực làm chủ hậu cung, sẽ không có người nào có thể che chở cho nó. Với tính tình này, rất có thể sẽ bị người ta gặm đến xương cốt cũng không còn.

Ôn công công thấy hoàng đế suy nghĩ sâu xa, liền thức thời nói: “Hoàng Thượng, tính tình quận chúa cũng giống thái tử điện hạ. Vô cùng bướng bỉnh ngoan cố, một khi đã quyết định việc gì thì mười vạn trâu cũng không kéo về được đâu ạ.”

Ôn công công hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Hoàng thượng, nhưng cũng biết tính tình của Ôn Uyển quận chúa. Nếu Quận chúa không muốn vào hoàng cung, mà cố bức nàng, nàng sẽ cùng ngươi cá chết lưới rách. Không phải là cùng hoàng đế đối nghịch tạo phản nhưng chạy tới đòi làm ni cô thì không phải là không có. Dù sao nàng vẫn một mực hướng tới cuộc sống vân du tứ hải. Nếu làm ni cô thì có thể dễ dàng vân du tứ hải rồi.

Hoàng đế cũng minh bạch, cho nên mới phải rối rắm như vậy. Thực làm thế có thể hại cả đời nha đầu kia. Khi xuống dưới cửu tuyền, sư muội oán trách ông, con gái cũng oán trách ông. Đến lúc đó có khi ngay cả nhi tử cũng đều oán trách ông không thôi.

Ôn Uyển ước chừng bất an cả một buổi tối, thời điểm hôm sau ở cùng hoàng đế, hoàng đế cũng không nói đến chuyện này, dường như đã quên rồi. Ôn Uyển kiềm chế đáy lòng bối rối của mình, hi vọng là mình đa tâm thôi.

Xế chiều hôm đó, hoàng đế nhận được tư liệu của Thần Cơ Doanh thu thập. Tư liệu rất kỹ càng, trong mấy ngày đầu tháng tám từ mùng một đến mùng bốn, cơ bản tất cả những sự tình lớn nhỏ của Bạch Thế Niên đều được liệt kê đầy đủ. Có khi có việc mà ngay cả Bạch Thế Niên cũng không còn nhớ nổi nữa.

Mùng một tháng tám, bình thường, còn giúp tìm kiếm Ôn Uyển quận chúa. Mùng hai, kết hôn. Sáu bước cưới vợ, Bạch gia một bước đều không làm thiếu. Bởi lúc ấy có chuyện không may nên hôn lễ làm rất yên lặng, đìu hiu, ngay cả tiếng kèn cũng đều không có. Vừa mới bắt đầu kết hôn, Bạch Thế Niên đối với chuyện này rất bài xích, đến khi vén khăn trùm đầu của cô dâu thì lại vui mừng vô cùng. Trời còn chưa tối đã vào hỉ phòng và không đi ra. Lúc trời tờ mờ sáng thì xuất hiện thích khách.

Ngày hôm sau, tân nương tử là đương gia phu nhân Bạch gia, Bình thị, vừa sáng sớm lại được đón về từ Đinh gia. Mà quỷ dị chính là, rõ ràng cưới vợ, nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, trình tự sáu bước cưới vợ đều không thiếu mà lại tuyên bố với mọi người là nạp thiếp. Sao có thể dùng lễ cưới vợ để nạp thiếp. Bạch gia còn biết xấu hổ hay không? thanh danh còn muốn hay không? Điều này chỉ có thể giải thích, trong việc này có sự cố gì đó. Sau đó, Bạch Thế Niên một mực ra ngoài tìm người. Thẳng đến khi hoàng cung thả ra tin tức nói hai thế thân của Ôn Uyển đã chết, mới dừng việc tìm kiếm lại.

Hoàng đế nhớ tới những điều trong sổ con của Bạch Thế Niên trình lên đều là Ôn Uyển nói. Nhớ tới Ôn Uyển ở bên cạnh ông hơn hai năm, đối với chính vụ, miệng ngậm chặt như hồ lô, ông buộc thế nào cũng không nói một chữ.

Hoàng đế hồi tưởng lại, xác thực có điểm khác thường. Ôn Uyển đối với chuyện bổ nhiệm và mãn nhiệm của quan viên trong triều đình luôn không nói một chữ, nhưng đối với việc Bạch Thế Niên đi biên quan lại có sự khác thường. Ôn Uyển còn thao thao bất tuyệt ở bên cạnh lỗ tai ông. Lúc ấy ông cũng không nghĩ nhiều, hiện tại hồi tưởng lại, trong lời nói của nha đầu kia cũng không phải hoàn toàn là nói tốt cho Bạch Thế Niên. Giờ nghĩ đến, có lẽ khi đó Ôn Uyển rất cấp thiết hi vọng Bạch Thế Niên có thể rời khỏi kinh thành.

Lại nhớ đến tin tức từ biên quan truyền về, Bạch Thế Niên tuyên bố, hắn đã cưới vợ, chẳng qua thê tử đã qua đời rồi, cả đời này cũng sẽ không lấy vợ nữa. Người ngoài đều nói hắn tình thâm ý trọng với thê tử kết tóc. Nhưng tiếc là nàng vô phúc. Có người lại nói, thê tử kết tóc của Bạch Thế Niên là một nha hoàn. Có người nói là hồ ly tinh, có người nói là tiên nữ. Mọi người xôn xao, lại không biết đâu là thật. Chỉ có một điều thật, đó là Bạch Thế Niên đã tuyên bố không lấy vợ nữa.

Trước sau đối chiếu, không cần suy đoán, chắc chắn người gả đi ngày đó không phải nữ nhi Đinh gia mà chính là Ôn Uyển của ông rồi.

Hoàng đế xác định được tin tức này, không phải phẫn nộ, mà là nhịn không được sờ soạng gáy của mình. Làm sao có thể, nha đầu kia chỉ gả thay, mà còn là Bạch Thế Niên. Dù tâm tư hoàng đế sâu như vậy, khóe miệng vẫn co rút cả buổi.

Hoàng đế đối với chuyện này, im lặng như đang tế điện (lễ tế hoặc lễ truy điệu). Cái kia nha đầu chết tiệt kia, giấu diếm kĩ như vậy. Nếu như không có tấu chương của Bạch Thế Niên, cả đời ông đều bị lừa đến mơ mơ màng màng. Ôn Uyển làm như vậy, cho rằng đem người ta đến biên quan là mọi sự thuận lợi. Cũng đều bái đường thành thân vào động phòng rồi. Khụ, cái nha đầu chết tiệt này, ông cũng không biết nói gì a!

Hoàng đế chiếu theo tư liệu viết trên tình báo, chép lại ngày sinh tháng đẻ của Bạch Thế Niên: “Đem cái này đến Khâm Thiên Giám, bảo hắn xem mệnh cách cho người này. Xem được rồi cho trẫm câu trả lời.”

Sau nửa canh giờ, Giám chính đại nhân Thiên lão đầu chạy tới điện Dưỡng Hòa gặp hoàng đế “Hoàng Thượng, ngày sinh tháng đẻ người cho thần hôm nay, hai mươi ba năm trước lão thần đã từng đoán rồi. Đây chính là ngày sinh của thứ tử Bạch gia Bạch Thế Niên, thời điểm hắn sinh ra lão thần đã phê mệnh, chính là mệnh cách thiên sát cô tinh a.”

Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt lóe lóe “Đã như vậy, ghi một mảnh giấy đưa qua là được. Vì sao phải vội vã chạy tới, có phải còn nguyên nhân gì khác hay không?”

Thiên lão nhân nhẹ gật đầu: “Hoàng Thượng, nhắc tới thần mới nhớ, thật đúng là kì quái. Vẫn là bát tự này, nhưng mệnh đoán ra được lại rất khác so với lần trước. Lần này lão thần phê mệnh cho Uy vũ (oai hùng) tướng quân, cung hôn nhân và cung nhi tử (con cái) lại mơ hồ một mảnh. Hai cung mệnh này cùng lúc trước rõ ràng đã có biến hóa lớn. Hoàng Thượng, phải chăng có nguyên nhân gì mà lại để thần phê mệnh cho hắn.”

Hoàng đế nghe đến đó, hỏi một câu: “Ý của ngươi, ngoại trừ cung nhân duyên và cung nhi tử, những mệnh số khác của Bạch Thế Niên không có biến hóa gì hả? Vậy hắn vốn có mệnh cách gì?”

Thiên lão nhân đối với câu hỏi của hoàng đế thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn hồi bẩm nói: ” Uy Vũ tướng quân vốn là mệnh thiên sát cô tinh, tiền đồ mặc dù sẽ có khó khăn trắc trở, nhưng không có biến hóa lớn, là mệnh phú quý. Hắn tuy có mệnh phú quý, nhưng lại là cô tinh, dựa theo mệnh cách trước đó, sẽ khắc vợ khắc con, tuổi già cô đơn cả đời. Chỉ là hiện tại, cung nhân duyên này và cung nhi tử đều thay đổi, lão thần cũng không đoán ra là có chuyện gì. Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng giải tỏa nghi hoặc cho lão thần. Đến cùng đã xảy ra biến hóa gì với người này ạ.”

Hoàng đế nghĩ nghĩ hỏi: “Mệnh cách thiên sát cô tinh, vậy không phải là có thể khắc bất cứ mệnh của người nào sao? Đã như vậy, vì cái gì lại biến hóa?”

Thiên lão đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua hoàng đế, ông tin tưởng, nhất định là có nguyên nhân bên trong. Lại giải thích nói: “Vâng, dựa theo lẽ thường thì đúng là như vậy. Nhưng tiền nhân cũng có ghi lại, nếu như người mang mệnh cách thiên sát cô tinh trùng hợp gặp gỡ một mệnh cách mà không tồn tại ở thế gian, cùng người ấy kết làm phu thê, sẽ phá bỏ được sát khí của hắn, cũng sửa lại mệnh cách vốn có.” Thiên lão đầu nói xong, liền cúi đầu xuống, con mắt lóe lên. Có thể khiến Hoàng Thượng nóng lòng như thế, hẳn là chuyện liên quan đến quận chúa.

Hoàng đế nghe đến đoạn Bạch Thế Niên vẫn là mệnh phú quý, không xuất hiện mệnh quý không thể nói hay cửu ngũ chí tôn đại nghịch bất đạo gì đó thì thoáng an tâm. Nghe xong lời Thiên lão đầu nói, lại có chút bận tâm: ” Cái gì gọi là mệnh cách căn bản không tồn tại, đây là ý gì?”

Thiên lão nhân lắc đầu: “Lão thần cũng chưa từng thấy qua, nhưng thế gian đối với người có mệnh cách này còn có một cách nói khác, gọi loại người này là nghịch thiên cải mệnh. Chỉ là, lão thần chưa từng thấy qua. Nếu là nghịch thiên cải mệnh, tự nhiên cũng không sợ bị khắc rồi.”

Hoàng đế bừng tỉnh đứng bật dậy, phát giác chính mình thất thố, lại tiếp tục ngồi xuống chỗ của mình. Nhưng trong người lại có chút hoảng sợ nho nhỏ. Mệnh là trời định, sao có thể sửa được đây.

Hoàng đế phất phất tay nói “Ngươi lui xuống đi!”

Thiên lão đầu đã tự mình suy đoán được, đâu còn cần hoàng đế giải thích, lão vô cùng nhàn nhã mà đi ra ngoài. Ha ha, Tôn Quý quận chúa cùng với Uy Vũ tướng quân, xác thực là tuyệt phối. Thiên lão đầu cũng không quản cái gì mà quân quyền với phú khả địch quốc.

Hoàng đế thì thào tự nói. Nói gì thì không có người nào biết rõ.ho bà ấy, ta đây liền ra ngoài.” Hà thị nói: “Bà ấy ngồi trong nhà không ra khỏi cửa sao có thể trông chừng ta được?”

“Vậy bá mẫu ra ngoài bà nội không biết hả?” Liên Mạn Nhi hỏi.

/1357

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status