Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.6 - Chương 146 - Song Bào Thai

/1357


“Quận chúa mạch tượng ổn định, không có gì phải lo ngại.” Trương thái y bình tĩnh nói .

Ôn Uyển sắc bén nhìn Trương thái y. Nàng cảm giác, cảm thấy bụng có chút lớn hơn so với phụ nữ có thai bình thường khá nhiều. Kể từ khi tra được ghi chép hì trong lòng càng nghi ngờ. Nhưng Trương thái y tin tưởng nói không có, Ôn Uyển đâu phải người muốn lừa dối là lừa dối được “Ngươi thật xác định không phải là sinh đôi? Ngươi không nên dấu diếm ta. Ta đã hỏi bà mụ có kinh nghiệm, cho nàng ta nhìn qua, nói rất có thể là sinh đôi. Hơn nữa bà cố ngoại của ta khi còn sống cũng từng sinh đôi, ngươi xác định ngươi không có chẩn đoán sai? Bổn cung muốn cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không nói lời thật, tương lai ta sinh ra chính là sinh đôi, ta sẽ lấy mạng của ngươi. Ngươi dám cầm mạng của ta ra làm trò đùa.”

Trương thái y bị làm cho sợ đến mồ hôi lạnh đều túa ra, khí tràng này hoàn toàn giống hệt như của hoàng đế. Trương thái y suy nghĩ thông suốt, cho rằng Ôn Uyển cũng không phải là loại người có tâm lý thừa nhận kém. Hơn nữa loại chuyện này dấu diếm cũng không phải là một chuyện tốt. Như vậy để cho Quận chúa ngày ngày lo âu, ngược lại không tốt cho thân thể cùng hài tử. Trương thái y suy nghĩ xong liền nói thực mọi chuyện “Quận chúa thứ tội, bọn thần cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“Nói, tại sao không nói thật với Bổn cung?” Ôn Uyển có chút tức giận. Nhưng nàng đại khái đã đoán được nguyên nhân.

Trương thái y lập tức cũng nói thẳng rồi, “Là hoàng thượng không để cho nói. Mẫu thân Thánh Nguyên Thái hậu là Phụng Tiên phu nhân cũng là sinh đôi đến giờ Tý khó sanh, hoàng thượng sợ người biết mang thai đôi, đến khi biết chuyện Phụng Tiên phu nhân thì sau này sẽ sợ. Cho nên một mực để cho thần giấu diếm.” Ai bảo biểu hiện của Ôn Uyển cho đến nay đều rất sợ chết. Hoàng đế không để cho nói thật cũng bình thường.

Hạ Dao lo lắng hỏi “Như vậy có thể bị nguy hiểm hay không?” Hạ Dao cau chặt chân mày, chuyện sinh đôi này nàng cũng chỉ là nghe nói qua, nàng vốn dĩ nghe được chuyện sinh đôi như thế. Phần lớn là khó sanh. Cho nên đối với chuyện ngoài ý muốn thế này, Hạ Dao rất lo lắng.

Ôn Uyển vuốt bụng, xác nhận là sinh đôi thì có chút hoảng hốt. Mặc dù đời trước sanh đôi đầy đất, ngay cả mang thai ba mang thai bốn đều có. Mang thai năm cũng đã từng nghe qua. Nhưng ở nơi này, điều kiện chữa bệnh quá kém. Sinh đôi, Ôn Uyển mồ hôi lạnh đầy đầu. Chuyện này đối với nàng mà nói tuyệt đối không phải là tin tức tốt.

Ôn Uyển vuốt cái bụng lớn hơn người khác của mình, lầm bầm nói: “Làm sao lại ngẫu nhiên là sinh đôi như vậy. Phải chuẩn bị thế nào đây?”

Trương thái y cân nhắc nói “Có thể sẽ có sinh non. Một loại Sinh đôi cũng sẽ sinh non. Nhưng phải chú ý nhiều xuống.”

Ôn Uyển chờ Trương thái y đi xong vẫn còn hoảng hốt. Mặc dù nàng vẫn hoài nghi, nhưng thật sau khi xác nhận, Ôn Uyển lại không tin rồi: “Hạ Dao, ngươi nói ta có nên đổi lại đại phu tới đây kiểm tra không? Hẳn là tính sai rồi. Xác xuất thấp như vậy ta lại gặp phải.”

Ôn Uyển sợ chết, không chỉ có hoàng đế biết. Hạ Dao cũng biết vô cùng tường tận. Tin tức này đối với người khác mà nói có thể là chuyện vui. Nhưng với Quận chúa mà nói, tuyệt đối không phải là cái tin tức tốt. Nhưng trong miệng vẫn nói: “Quận chúa, người không phải muốn con gái sao? Tướng quân muốn con trai. Vừa lúc mang thai một đôi long phượng. Chẳng phải tất cả đều vui vẻ à.”

Ôn Uyển môi rung rung mấy cái, cuối cùng cái gì cũng không nói. Ngẩn người gần nửa ngày, cuối cùng trở về phòng mình. Nằm ở trên giường, cũng không có thể trở mình.

Sau khi Hoàng đế biết Ôn Uyển biết được mình sinh đôi. Trong bụng thình thịch: “Nha đầu kia thế nào?” Đoán chừng là bị sợ.

Lấy được tin tức quả nhiên là Ôn Uyển bị dọa, hiện giờ còn đang nằm trên giường. Hoàng đế thở ra một hơi, đổi lại nhà ai biết là sinh đôi mà không vui mừng. Nhưng tính tình Ôn Uyển sợ chết. Đoán chừng đang lo lắng đến lúc sinh rồi. Hoàng đế cũng có sầu lo, mặc dù hắn tùy ý nói tốt nhất là long phượng thai, nhưng thực tế thật cũng không hy vọng là sinh đôi.

Chuyện Ôn Uyển mang thai đôi, cũng không cố ý giấu diếm. Nên thoáng cái đã lan truyền ra ngoài. Tất cả mọi ngườiđều kinh ngạc, ngay cả Như Vũ cũng giật mình kêu một tiếng. Nói là phúc khí, nhưng phúc khí này cũng nương theo nguy hiểm, còn nguy hiểm quá lớn rồi: “Đưa thiếp mời đến phủ Quận chúa, ta đi xem Ôn Uyển một chút.”

Ôn Uyển như lọt vào trong sương mù khi thấy Như Vũ.

Như Vũ nhìn thấy trạng thái Ôn Uyển giật mình: “Đây là tại sao? Mang thai đôi không phải nên vui vẻ à, làm sao muội lại có bộ dạng như vậy?”

Ôn Uyển nhổ một bải nước miếng: “Có cái gì để vui. Sinh con vốn là dạo một vòng đến Quỷ Môn quan. Hôm nay ta phải bước hai chân vào Quỷ Môn quan. Lo cũng không kịp, nơi nào còn có thể vui mừng.”

Như Vũ nghe lời này bị hù dọa liền kêu to một tiếng. Sau đó làm một động tác: “Không kiêng kỵ gì, không kiêng kỵ gì.” Sau khi khiển trách Ôn Uyển: “Muội cũng thiệt là. Con ở trong bụng muội, làm sao muội có thể nói lời xui như vậy. Mặc dù lúc sinh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sao nhiều người vẫn có thể bình yên vô sự mà vượt qua. Bây giờ muội nghĩ đến loại trạng thái này, đừng nói đợi đến khi sinh. Chính là bây giờ, hài tử đều phải chịu tội.”

Ôn Uyển hoảng hốt một cái. Theo bản năng mà sờ soạng xuống bụng. Khụ, đã có thì có thì thôi. Đã tồn tại thực sự, dù lo lắng hơn cũng có ích lợi gì. Bụng lớn như vậy, hai đứa vốn tốt hơn một. Hơn nữa, Ôn Uyển vuốt bụng tròn vo của mình, hai cũng tốt, một trai một gái, long phượng thai. Nàng mong trai gái song toàn. Một cũng là sinh, hai cũng là sinh, cái này một lần mang đồng thời có hai, đỡ một lần chịu khổ, còn có thêm một đứa con. . . . . .

Ôn Uyển cũng chỉ có thể dùng loại này để an ủi tinh thần mình thôi. Nếu không còn có thể làm sao? Chẳng lẽ thực sự ở trạng thái lo lắng như vậy mãi cho đến khi sinh. Hài tử chịu tội không nói, nàng cũng sẽ điên. Về phần nguy hiểm, mặc dù nguy hiểm là có, nhưng làm tốt biện pháp phòng hộ, cũng có thể hạ thấp nguy hiểm đến mức nhỏ nhất. Tốt nhất là làm tốt việc chuẩn bị sinh mổ.

Tâm tình Ôn Uyển thanh tĩnh lại. Thấy bộ dáng lo lắng của mọi người thì cười nói “Biết rồi cũng tốt. Nếu là sinh đôi, ta phải sớm đi chuẩn bị cho tốt, dù sao vẫn tốt hơn không biết cái gì cả.” Ôn Uyển càng nghĩ càng cảm giác mình không cần sợ ( sợ cũng phải đối mặt thực tế ), hẳn nên vui mừng. Lần này sinh đôi long phượng thai một trai một gái, vừa lúc tạo thành chữ tốt. Nghĩ tới con trai anh tuấn tiêu sái, con gái ôn nhu xinh đẹp, Ôn Uyển thích đến bọt khí nhắm dâng trào a.

Tâm lý của Ôn Uyển được rèn luyện tuyệt đối là nhất đẳng. Ổn định lại tâm trạng, liền theo phương hướng tốt hơn phát triển. Nói chuyện phiếm với Như Vũ, cũng không tán gẫu chuyện này nữa.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển khôi phục bình thường, rốt cục buông lỏng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng thật lo lắng. Nghĩ thông suốt là tốt rồi, nhưng mà tương lai, Hạ Dao nghĩ tới chuyện sắp sửa đối mặt, cũng thật nhức đầu. Khụ, làm sao lại mà không được một khắc yên tĩnh vậy.

Sau khi Ôn Uyển tiễn Như Vũ, liền nghĩ tới bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị. Nếu không, khụ, đừng đi nghĩ nếu không nữa. Nhất định nàng không thể có việc gì, phải bình an mà sinh hạ hài tử, nàng cũng muốn bình an .

Trên đường trở về, Bảo Vân ở bên cạnh Như Vũ cảm khái nói: “Quận chúa thật phúc khí, thật không phải người nào nghĩ muốn đến lấy là lấy được.” Sinh đôi phải có bao nhiêu phúc khí a? Thật là may mắn.

Như Vũ cười nâng chung trà lên, nhấp miệng: “Ngươi cho rằng là phúc khí. Nhưng Ôn Uyển cho rằng nó nguy hiểm. Đây chính là chỗ mà Ôn Uyển không giống với người khác.” Ôn Uyển có thể sống yên ổn nghĩ là do nghĩ đến ngày gian nguy trước. Cũng bởi vì như thế, cho nên mới có thể đi xa hơn tất cả mọi người? Chẳng qua lần này, lại lâm vào trong nguy hiểm. Nhưng tin tưởng Ôn Uyển cũng có thể thuận lợi vượt qua.

Bên này Ôn Uyển buông hết lo âu. Bên kia Bạch Thế Niên bị cuốn vào trong một chuyện kỳ quái, nhưng chính Bạch Thế Niên cũng không biết. Cao Tần và Cao Sơn đều biết, đang thảo luận xem có nên nói cho Bạch Thế Niên hay không?

Cao Tần nhỏ giọng nói với Cao Sơn tin tức vừa mới lấy được: “Thích thị mang bầu. Ngươi có muốn nói cho tướng quân biết hay không?” Cao Tần cảm thấy, cần phải nói cho tướng quân biết. Nhưng không nói, giống như còn có lợi hơn.

Cao Sơn một chút cũng không có hoài nghi Bạch Thế Niên. Bởi vì kể từ khi Thích thị trở lại biên quan, tướng quân đều chưa gặp qua Thích thị. Nên không chút nghĩ ngợi đã nói: “Đừng nói cho tướng quân biết. Chuyện này, đến lúc đó sẽ phải truyền đi ra ngoài.” Chân chính chuyện này, hai người biết rõ là được rồi. Kể từ khi tướng quân chuyển toàn bộ đồ đạc về kinh thành lần đó, Thích thị đi dâng hương, thật vừa đúng lúc ở lưng chừng núi thượng đụng phải Trần A Bố, hai người cũng không biết làm sao lại thông đồng ở cùng một chỗ. Hai người mắt nhắm mắt mở để Thích thị dễ dàng ra ngoài. Thật ra thì Thích Lệ Nương thường xuyên đi ra ngoài vụng trộm với Trần A Bố thuận lợi như vậy, bởi vì có bọn họ âm thầm chiếu cố, nên không khiến cho người nào đặc biệt chú ý. Bạch Thế Niên thì càng không nói. Hơn nửa năm qua thời gian hắn sống ở trong phủ tướng quân, điếm không hết một bàn tay. Bạch Thế Niên kiên quyết thực hành lời của Ôn Uyển…, cách nữ nhân này xa một chút!

Hai người thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho tướng quân biết. Nhưng trước phải nói cho Quận chúa biết. Cao Tần suy nghĩ sau đó nói: “Truyền tin tức cho Quận chúa, để xem nên xử trí như thế nào, do Quận chúa quyết định.”

Cao Sơn cũng đồng ý như vậy. Nên cho chim bồ câu truyền tin trở lại kinh thành.

Đáng thương Bạch thế Niên luôn gắn bó với cái nón xanh. Lần này trong lúc bất tri bất giác, lại cho đội cái mũ dầy cộm nặng nề.

Kể từ khi tâm tình Ôn Uyển thả lỏng, lại bắt đầu sai người chuẩn bị quần áo cho tiểu hài tử mặc. Chuẩn bị đồ cũng đều giống nhau như đúc. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ tới hai hài tử giống nhau như đúc, đến lúc đó chỉ có mình làm mẹ nhận ra được, đã cảm thấy đặc biệt thú vị. Nhưng Ôn Uyển vẫn vuốt bụng của mình nói: “Cục cưng, các con nhất định phải đủ tháng mới được ra. Nhất định phải khỏe mạnh, không cần vội vả chạy đến a! Nhất định không thể gấp a!” Hài tử đủ tháng thân thể sẽ khỏe mạnh, hài tử chưa đầy tháng, không chỉ đẻ khó khăn, hơn nữa xác suất chết non rất cao. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại lại không thể làm cho người ta yên tâm. Cho nên Ôn Uyển rất hi vọng con của mình có thể ở trong bụng tròn mười tháng mới ra, khỏe mạnh cường tráng. Không tròn mười tháng, ít nhất cũng phải được chín tháng, phải nuôi đến khoẻ khoắn.

Ôn Uyển không chỉ có chậm lại tâm tình, chuyện gì bên ngoài cũng không để ý tới nữa r, ngay cả chuyện trong phủ đệ cũng không quản. Chân chính buông lỏng tâm để nuôi thai.

Khi có tinh thần, lại để cho Hạ Dao thu thập các tình huống nữ nhân gặp phải trong khi sinh. Sau đó hỏi Trương thái y nếu nàng gặp những thứ này trong trạng thái đột phát nên làm cái gì bây giờ?

Đầu Trương thái y đầy sao a. Đây cũng quá không kiêng kỵ rồi. Nhưng vẫn cẩn thận vừa nói tình huống bọn họ gặp phải như vậy sẽ xử lý như thế nào?

Đáp án của Trương thái y, Ôn Uyển một chút cũng không hài lòng. Ôn Uyển bí mật vừa nói nếu như đến lúc đó có nguy hiểm đến tính mạng, phải mổ bụng lấy con ra. Đây cũng là biện pháp Ôn Uyển vì phòng bị vạn nhất chọn lựa. Coi như hành động bất đắc dĩ. Chủ yếu là y thuật nơi này không được, mổ bụng mà nói…, rất dễ dàng bị nhiễm trùng. Khụ, Ôn Uyển cảm giác mình rất bi thương.


/1357

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status