Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 47 - Chương 47

/79


CHƯƠNG 47.

Buổi sáng không có lớp, Tưởng Mộc Mộc đã hẹn với người phỏng vấn hôm nay đi thử việc, hắn dậy thật sớm, chuẩn bị xong sớm, ra cửa thật sớm.

Thật ra thì không cần phỏng vấn, đến gặp mặt xong là có thể trực tiếp làm việc.

Thường có vài công việc không vừa mắt mọi người không có ai nguyện ý làm, cho nên chỉ cần có người tình nguyện nộp đơn, sẽ có thể lấy được phần công việc này.

Huống chi, công việc hắn nhận được từ ông chủ này đều là người có hứng thú mới có thể làm, cho dù bớt đi bọn họ, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với xã hội hoặc đối với ai cả.

Cái này khiến cho họ cảm thấy công việc này là có cũng được mà không có cũng chẳng sao! Hơn nữa, triển vọng là điểm ổn định, ứng phó đều là khách quen cũ, thiếu hụt tính khiêu chiến.

Tưởng Mộc Mộc xin chính là part time cuối tuần, bình thường lúc nào rảnh rỗi đều có thể đến làm, thời gian làm việc chân chính một tuần là ba ngày tổng cộng 24 giờ.

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng một tuần ba ngày cũng đủ sinh hoạt phí cho một tuần của hắn.

Sinh hoạt phí của đại học không nhiều như trung học, phải nói là ít hơn rất nhiều.

Đồng thời, tiêu dùng ở đại học bình thường cũng tương đối thấp, học viện hoàng gia ở C thị có thể xưng là học viện quý tộc, cấp bậc tiêu dùng không phải là trường học bình thường có thể so sánh được!

Cho nên ở trường đại học bình thường, tiêu dùng cho một tuần đại khái cũng chỉ khoảng một trăm đến hai trăm, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá ba trăm.

Mấy kẻ nhà có tiền gia thế hiển hách một chút, có thể càng tùy ý dùng nhiều hơn một chút, một tuần một ngàn cũng không thèm để ý!

Mà Tưởng Mộc Mộc cố ý tiết kiệm sinh hoạt phí, cũng không cùng người ta đi chơi đùa, một tuần lễ cũng chỉ hơn một trăm, thậm chí ít hơn.

Trước kia lúc học trung học, tiêu xài nhiều, một tuần lễ ít nhất cũng phải một ngàn, bây giờ ở đại học bình thường, tiêu xài thấp hơn gấp mười lần.

Đại học XX là trường công lập, ở các phương diện chính phủ còn có trợ cấp, chủ yếu là vì để cho mọi người học tập, không ủng hộ những học viện mang tính chất buôn bán, nên tự nhiên cấp bậc tiêu xài sẽ rớt xuống thật nhiều.

Có điều, cho dù như vậy, Tưởng Mộc Mộc cũng không thể nói mình là sinh viên nghèo khó, để trường học trợ cấp sinh hoạt gì đó cho hắn, hắn sẽ không làm như vậy.

Hiện giờ thông tin trong hồ sơ của hắn chỉ là một sinh viên bình thường, còn ở C thị, mấy thứ trợ cấp gì đó để lại cho sinh viên ngoại địa chân chính nghèo khổ đi!

Hắn muốn tự mình giải quyết vấn đề cơm ăn, tìm một phần việc part time rất thích hợp với thân phận hiện giờ của hắn.

***

Nơi làm việc khiến cho Tưởng Mộc Mộc có chút ngoài ý muốn, lại là ở vườn nuôi dưỡng.

Nơi này rất hợp với chuyên ngành của hắn, hơn nữa vườn nuôi dưỡng này căn bản là không có nhân viên quản lý chân chính gì đó, chỉ có một đôi vợ chồng vùi đầu làm việc.

Bởi vì không tìm được người làm dài hạn, nên mới lên mạng tìm part time, đăng ở nơi không dễ thấy, vừa vặn để cho Tưởng Mộc Mộc tìm được.

Vườn nuôi dưỡng này cách trường học không tính là gần, nhưng cũng không xa, một chuyến xe bay qua năm sáu trạm là có thể đến, có thêm nữa thì cũng không quá nửa giờ.

Vườn nuôi dưỡng chỉ do một cặp vợ chồng quản lý, cũng không có khổng lồ quý giá như các khu vườn khác, một khối đất sáu mẫu, chia làm ba phần, khu thực vật, khu động vật và khu dã thú!

Khu dã thú chiếm diện tích lớn nhất, ước chừng chiếm ba mẫu đất, ba mẫu đất đó bị cải tạo thành những đồi đất không cao không thấp, trồng một ít thảm thực vật, cây cao. Ba mẫu còn lại là khu thực vật và khu động vật chia đều!

Khu thực vật thì khỏi cần nói, gieo trồng cây nông nghiệp, giờ nói một chút về động vật với dã thú đi.

Động vật được nuôi dưỡng trong này đều là những động vật dùng để ăn thịt, ngay cả một ít dã thú cũng vậy.

Trong khu động vật, nuôi gà vịt ngỗng bò heo…. gì đó, số lượng cũng không quá lớn, hơn nữa đều là phương thức nuôi nhốt, một chuồng heo đại khái chính là một con heo mẹ, một con heo đực, còn có một bầy heo nhỏ.

Gà vịt ngỗng tổng cộng cũng không vượt quá ba trăm, mỗi loài đều không vượt quá một trăm.

Bò sữa và bò thịt được tách chuồng ra nuôi, đều không vượt quá hai mươi con, đi ngang qua khu bò sữa còn có thể nghe thấy một cỗ mùi hôi, hiển nhiên là còn chưa kịp quét dọn.

Mà công việc của hắn sáng hôm nay chính là quét dọn chuồng bò.

Nhìn quanh một vòng, không biết còn tưởng rằng bọn họ đang phát triển nông nghiệp đấy, nhưng mà dựa theo cách gọi của xã hội bây giờ, nơi này đúng là một vườn nuôi dưỡng xanh hóa!

Vật bài tiết của nhóm động vật làm thành phân bón, lưu thông đến khu thực vật, một chút lãng phí cũng không có!

Cho dù sử dụng phân thì cũng tuyệt đối không sử dụng phân hóa học, phân bón cùng với phân hóa học có sự khác nhau rất lớn, khác biệt rõ ràng nhất chính là phân hóa học mang theo thành phần hóa học, ai biết bên trong có vật chất nào có hại hay không.

Mà phân thì tuyệt đối không có pha trộn thành phần hóa học, trải qua gia công còn loại bỏ được một vài chất có hại.

Lại nói, Tưởng Mộc Mộc vẫn có chút không thích ứng được, nói thế nào thì hắn cũng là đại thiếu gia ở nhà được nuông chiều từ bé, cho dù đã có trải nghiệm đời trước, nhưng cũng chưa từng gặp phải việc thế này……

Xem, ông chủ bên kia, còn có thể mang bao tay đưa tay vào trong ** của con bò, táo bón gì đó, như vậy sẽ càng thuận tiện cho việc bài tiết chất thải hơn.

Toàn thân Tưởng Mộc Mộc run lên, cầm máy móc trong tay bắt đầu vệ sinh mặt đất, hắn nghĩ: trong thời gian ngắn tuyệt đối không dám ăn thịt bò!

Nghĩ tới đây, hắn lại liếc mắt qua phía ông chủ còn chưa xong việc bên kia, vật bài tiết quả nhiên theo chỗ kia đi ra, toàn bộ bàn tay vẫn còn ở bên trong, một cái tay như vậy bỏ vào, con bò kia: hoa cúc không sao chứ?!

“Ặc……” Tưởng Mộc Mộc theo bản năng buộc chặt hoa cúc, 囧 !

Tuy là công việc một buổi sáng, nhưng tiến độ cũng xem như nhanh, dù sao thì việc vệ sinh đều là trực tiếp thao tác bằng máy móc, vậy nên tốc độ cùng hiệu suất công việc tăng lên rất rất nhiều, chỉ có một vài chỗ nhất định phải tự mình làm, Tưởng Mộc Mộc còn chưa có biện pháp thích ứng được.

Ông chủ cũng biết, không để ý khuyên: “Tiểu Phong, sợ rồi sao!…… Ha ha, không sao, người mới tới đều như vậy! Cậu lựa chọn hệ nuôi dưỡng, sớm muộn cũng sẽ gặp phải!”

Bộ dạng của ông chủ rất thành thật dễ mến, là loại người thoạt nhìn cảm thấy rất tốt, rất dễ làm cho người ta vô thức tin tưởng, những người bị lạc đường tùy tiện nhìn thấy vài người đi đường, nếu muốn hỏi đường thì chắc chắn sẽ chọn loại người như anh ta trước tiên.

“Dạ, em hiểu! Ông chủ Hác!” Tưởng Mộc Mộc phụ họa nói.

Ông chủ Hác hiển nhiên không quá thích người khác gọi anh là ông chủ, dù sao thì nơi này cho tới nay cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ trông coi, nghe quái quái rất khó chịu.

“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi lớn hơn cậu, cậu gọi tôi một tiếng anh Hác là được rồi!”

“Dạ, anh Hác!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu.

Tuổi tác của ông chủ Hác cũng không coi là quá lớn, bộ dạng chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, giống như Tưởng Mộc Mộc, lúc học đại học lựa chọn hệ nuôi dưỡng, xuất phát từ yêu thích đối với sản nghiệp nuôi dưỡng, miệng cũng tương đối kén chọn, không muốn ăn thực phẩm người ta sản xuất ra, mới có thể lựa chọn cái hệ nuôi dưỡng này, từ lúc đại học anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cùng bạn gái, không, là vợ hiện tại cùng nhau sáng lập cái “nông trường” này!

Khu thực vật cũng không cần nhiều nhân thủ, hết thảy đều dùng công nghệ cao, ngay cả tưới nước cũng không cần, trực tiếp ấn cái nút là được, nhìn mấy cây đào xanh mơn mởn, còn có một chút rau dưa được trồng, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy tâm trạng thật sảng khoái.

Ông chủ Hác đều dùng thiết bị kỹ thuật cao, cho nên cũng không ngửi thấy mùi thối của phân bón.

Đi thăm một chỗ xong, lại đến chỗ kế tiếp, công việc hôm nay của Tưởng Mộc Mộc là làm quen hoàn cảnh, thuận tiện giúp đỡ một chút, cũng không có nhiệm vụ gì nặng nề.

Cứ đi rồi đi, hai người cũng đến khu dã thú.

Khu dã thú được làm thành một rừng rậm nhân tạo, chăn nuôi một ít dã thú cấp thấp, không có lực công kích.

Có khi, thậm chí còn có người đem những dã thú cấp thấp này làm thành sủng vật mà nuôi.

Bởi vì kinh nghiệm chưa đủ, tạm thời không cần Tưởng Mộc Mộc theo dõi khu dã thú, chủng loại dã thú cũng không ít, chỉ là số lượng không nhiều lắm, mỗi loại đại khái cũng chỉ có hai ba con, hoặc là một con, có vài loài tương đối hiếm hoi thì một con cũng không có, nếu như có người muốn mua, trước hết làm đơn đặt hàng, rồi mới đi đuổi bắt! Mấy cái này đều cần thực lực và kinh nghiệm, Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa thể làm được những thứ này, cho nên ngoan ngoãn ở lại vườn nuôi dưỡng.

Tính tình dã thú quái dị, không có kinh nghiệm nhất định hoặc là không có ai hướng dẫn, thì không thể nuôi dưỡng tốt được.

Mặc dù khu dã thú chiếm diện tích nhiều nhất, cơ mà biến thành đồi nhỏ rừng rậm thì thoạt nhìn cũng không nhiều.

Liếc nhìn đã có thể thấy điểm cuối, thoạt nhìn còn không có rộng như ruộng lúa bên kia nữa.

Ông chủ Hác tìm người làm còn do một nhân tố khác, vợ anh ấy mang thai, thường xuyên phải đi cùng vợ đến bệnh viện tiếp nhận kiểm tra, hơn nữa, đơn đặt hàng dã thú đã tích góp được kha khá, anh nhất định phải đi lùng bắt trước.

Cứ như vậy, vườn nuôi dưỡng liền không ai trông coi, bây giờ mời người, cuối tuần anh liền có thể ra ngoài bắt một ít dã thú cấp thấp hiếm hoi, thời gian nhàn rỗi bồi bồi bà xã, hai vợ chồng bọn họ đều là người biết cảm thấy đủ, Tưởng Mộc Mộc càng thêm thích bọn họ.

Cứ đi tới đi lui như vậy, liền qua một buổi sáng, Tưởng Mộc Mộc cũng chuẩn bị rời đi.

Hắn cảm thấy mình rất thích hợp với công việc này, hơn nữa mỗi ngày đều có hai trăm tiền lương, không chỉ giải quyết vấn đề ăn uống, còn có thể bồi bổ cho mình một chút!

Tiếp theo, hắn chỉ cần lo lắng về vấn đề đi học cùng kiếm dư tiền.

Không thể không nói, muốn kiếm đủ học phí từ tiểu học đến đại học trong bốn năm, thật đúng là rất khó khăn.

Sau khi Tưởng Mộc Mộc trở lại ký túc xá, tỉ mỉ tổng kết lại học phí mà mình đã dùng một chút, trời ạ, thật là dọa chết người.

Trước đó cho rằng chẳng qua chỉ là mười vạn học phí, bây giờ nhìn lại, vượt qua gấp mười lần! Hơn nữa, còn chưa bao gồm sinh hoạt phí!

Bắt đầu từ khi đi vườn trẻ, hắn đều học ở học viện tư lập thuộc cấp bậc quý tộc cao cấp, vốn dĩ hắn không có cách nào vào học viện hoàng gia, ai biết trong nhà lại cứng rắn dùng tiền cho hắn vào đó.

Học phí của học viện tư lập vốn đã rất cao, cho dù tiến vào học viện bằng cuộc thi bình thường thì một năm cũng đã hết mấy vạn, vào học viện bằng các cuộc thi nhỏ ở bên ngoài cũng đã mười vạn, mà hắn thì là dùng tiền nhét vào, so với học phí của học sinh bình thường cao hơn không chỉ gấp đôi, tổng tổng kết kết liền vượt qua một triệu, tuy rằng nhà hắn cũng sẽ không quan tâm một triệu này, có lẽ đây chỉ là sinh hoạt phí của Tưởng gia trong một tháng, thế nhưng đối với Tưởng Mộc Mộc mà nói, đây chính là số tiền rất lớn.

Chỉ dựa vào hắn như vầy, một tuần cũng chỉ kiếm được năm sáu trăm, cho dù bớt ăn bớt mặc để dành sinh hoạt phí, thì sau khi tốt nghiệp đại học cũng không thể trả hết được một triệu!

Hắn phải suy nghĩ phương pháp kiếm tiền kế tiếp.

Ở chỗ vườn nuôi dưỡng cũng nhất định phải kiên trì, nếu không ngay cả cơm ăn đều phải sầu não.

Trước mắt, ngoại trừ thuận lợi tốt nghiệp, thì kiếm tiền là việc quan trọng nhất.

Cơ mà, hắn cũng biết, mình không có được sự nhiệt tình như Tưởng Mộc Cận, kiếm tiền cũng không lợi hại như cậu, không có sự thông minh của cậu….

Hắn lại nghĩ, muốn kiếm đủ một triệu trước khi tốt nghiệp, chỉ giúp người ta làm việc thôi là không được, hắn cũng không có bản lãnh của dị năng giả, làm thợ săn dã thú, biện pháp duy nhất hắn nghĩ tới chính là gây dựng sự nghiệp!

Rất nhiều sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp, cơ mà có thể thành công thì không được mấy người.

Bây giờ Tưởng gia chuẩn bị buông tay mặc kệ đối với hắn, hắn thiếu hụt vốn liếng, lại không quyền không thế, chân chính gọi là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho dù muốn gây dựng sự nghiệp cũng chưa biết phải đi con đường như thế nào.

Nhưng mà, hắn cũng không định cứ như vậy mà từ bỏ, không phải bây giờ vẫn còn sớm sao, nhiều thời gian như vậy chờ hắn đi tìm tòi, nhất định có thể tìm ra, nếu như đến lúc đó thật sự không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ mà cha giao cho hắn, thì trước hết hắn phải nghĩ biện pháp kéo dài…… có thể chứ?!

Cứ như vậy suy nghĩ, rối rắm, đến cuối tuần, Tưởng Mộc Mộc quên mất cuộc hẹn với Tưởng Mộc Cận, trực tiếp đi làm.

Tưởng Mộc Cận cao hứng phấn chấn tìm ca ca hẹn hò, vậy mà ca ca lại chạy mất.

******

Tác giả có lời muốn nói: internet khôi phục, mẹ ruột ta đã trở lại, một tháng rút ra một hai lần như vậy sớm đã thành thói quen!

Ở chỗ này trước tiên là nói một chút, về một thứ có thể đã quên đề cập tới!

Xe dị năng: xe dị năng khởi động thông qua dị năng, tốc độ rất nhanh, còn có thể bay trên không trung, tương đương với phi cơ thông dụng của chúng ta, thậm chí còn cao cấp hơn, cho nên sử dụng xe dị năng từ rừng Hắc Thạc đến C thị, thời gian một ngày là đủ rồi……

Mặt khác: vốn định cho đứa nhỏ yêu dấu phấn đấu sớm một chút, nhưng mà giải thích cái này, giải thích cái kia, thế mà đến bây giờ luôn, mẹ ruột luôn luôn thích đứa nhỏ độc lập ở đại học, va chạm phấn đấu, nên sẽ để cho hắn bắt đầu thoát ly gia đình ở thời đại học, chậm rãi lớn lên!

END 47

P/s: truyện này càng ngày càng khó hiểu, nhất là mấy chương toàn giải thích như chương này, đọc vô mà ngơ toàn tập, không biết mình đang đọc cái gì lun @.@ chắc tui chết TT.TT Đăng bởi: admin


/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status