Chuyện của Việt Hàn Du tạm thời bỏ qua một bên không đề cập tới, hôm nay chính là ngày sinh nhật của cả hai anh em họ Diệp, Việt Hàn Du cũng không mặt dày như Tiểu Bạch, nói chuyện xong tự nhiên sẽ chủ động rời đi, trước khi đi còn không quên cố ý xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Phong.
Mãi đến khi bị Diệp Cảnh căm tức trừng mắt mới thu hồi móng vuốt.
“Khó hiểu thật, đến tận bây giờ mà tình cảm giữa hai người vẫn tốt như thế!” Việt Hàn Du cảm thán.
“Diệp Phong ngơ ngác chớp mắt: “Rất kì quái sao?”
Thiếu niên được bảo vệ quá kĩ, ánh mắt vẫn tinh khiết đơn thuần như ngày còn bé, qua nhiều năm như vậy nhưng Việt Hàn Du vẫn nhận ra sự trong trẻo ấy, tựa như nháy mắt đã đưa y về đêm đông nhiều năm trước, đôi mắt đen lung liếng thanh thuần như bao phủ toàn bộ thế giới của y.
Mắt Việt Hàn Du tối lại, nhìn Diệp Cảnh cẩn thận kéo Diệp Phong vào lồng ngực, cảnh giác trừng mắt nhìn y, y đành phải từ bỏ ý tưởng chà đạp Tiểu Phong trong đầu.
“Tôi về trước đây.” Việt Hàn Du chần chừ một lúc rồi nói, “Cậu rất tốt”.
Diệp Phong không hiểu gì cả những vẫn gật đầu, ánh mắt Diệp Cảnh lại trầm xuống.
Diệp Cảnh biết rõ thái độ của mình với Tiểu Phong như thế nào, anh hoàn toàn không cố ý che mắt người ngoài, chỉ có cái tên thiên tài ngốc nghếch Tiểu Bạch tuy chỉ số thông minh cao nhưng EQ lại rớt về số âm mới nghĩ hai người là tình cảm anh em hòa thuận, thường xuyên cười đùa nói giỡn, còn những người từng trải như Phúc quản gia hay Việt Hàn Du thì chắc chắn đã nhìn ra sự thật.
Việt Hàn Du nhìn ra được nhưng cái gì cũng không nói, Diệp Cảnh vẫn có thể nhận ra Việt Hàn Du vẫn còn coi trọng Tiểu Phong qua từng lời nói, cử chỉ của y. Diệp Cảnh tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh phụ lòng Tiểu Phong, người này nhất định sẽ nhân cơ hội cướp đi cậu.
Ngay cả đời này chẳng có gì ràng buộc, nhưng Việt Hàn Du vẫn lưu lại chút tình ý với Tiểu Phong, điều này khiến Diệp Cảnh vô cùng mất hứng, càng nghĩ càng cảm thấy tình cảm giữa hai người đó ở kiếp trước có gì đó khuất tất. Anh biết rõ đó chỉ là chuyện cũ từ đời trước nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị cực điểm.
“Anh, có chuyện mà mà hôm nay luôn ngẩn người như thế?” Tiểu Phong vừa đi được hai bước, quay đầu lại vẫn thấy anh trai nhà mình ngẩn người, nhìn chằm chằm theo hướng Việt Hàn Du rời đi, tự nhiên cảm thấy mất hứng, túm lấy cánh tay anh, đôi mắt chớp chớp trông mong nhìn Diệp Cảnh.
Diệp Phong không có thói quen che giấu hết cảm xúc trước mặt Diệp Cảnh, bất mãn sẽ thể hiện ngay là mình bất mãn, vui vẻ thì chính là vui vẻ, từ nhỏ đã được anh trai yêu chiều khiến những phản ứng của cậu luôn chân thật, tùy ý trước anh.
Diệp Cảnh nhếch khóe môi khẽ cười, anh xoa đầu Diệp Phong, sau đó ôm cậu vào trong ngực. Nhìn vẻ mặt Tiểu Phong ẩn ẩn có chút đố kị, ý cười trong mắt anh càng đậm hơn.
“Đi nào, cùng anh về phòng”.
“Vâng…..”
Phúc quản gia rất coi trọng ngày này, mới sáng sớm đã dẫn một đám người làm quét dọn biệt thự từ trên xuống dưới, treo lên những món đồ trang trí xinh xắn, làm một chiếc bánh gato hoa quả cao ba tầng, không khí nghiêm túc khẩn trương, trịnh trọng không khác nào tiệc năm mới.
Diệp Cảnh không thích phim hoạt hình, cũng không thích đội mũ sinh nhật trẻ con, nhưng không ngờ Tiểu Phong lại rất thích những thứ ấy, cậu cho rằng như thế mới có không khí tiệc sinh nhật. Thế nên anh trai đại nhân quả quyết vung tay lên, từ giờ trở đi khi tổ chức tiệc sinh nhật sẽ luôn làm như vậy.
Chỉ cần Tiểu Phong thích thì có đập phòng ngủ đi, xây lại phòng mới cũng được. ╮(╯▽╰)╭
Cẩn thận giúp Tiểu Phong lau sạch miệng, sau đó thả tay ra, nhìn thiếu niên ôm hộp quà, vô cùng vui vẻ chạy bịch bịch bịch lên lầu, xác định em trai không bị ngã xong, lúc này Diệp Cảnh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, để người làm thu dọn, cất bánh đã cắt dở đi.
Trong đại sảnh hiện tại chỉ còn lại Diệp Cảnh cùng Phúc quản gia.
“Bác Phúc…” Diệp Cảnh lau tay, buông khăn tay màu trắng xuống, ngồi vắt chân lên, hai tay tùy ý gác lên thành sô pha, đuôi mắt khẽ nâng, trong con ngươi đen láy thoáng qua một tia sáng chợt lóe, “Có chuyện gì, bác cứ nói thẳng ra đi”.
Phúc quản gia luôn bình tĩnh ngây người một lúc mới giật mình hoàn hồn, lẳng lặng buông khay đĩa xuống bàn, đại sảnh mới nãy còn náo nhiệt lạ thường nhất thời giống như trở nên trống vắng, chỉ còn âm thanh tik tok của chiếc đồng hồ bằng thạch anh treo trên tường.
Phúc quản gia há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng. Từ trước tới giờ ông đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh như thế, cái hiểu cái không, thế nhưng ông không ngờ bản thân ông còn chưa tìm tới thì đại thiếu gia đã phát hiện ra suy nghĩ của ông.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, cậu ấy…….còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu……”
Thừa dịp đối phương không hiểu gì hết đã kéo đối phương vào vực sâu không đường lui chính là tác phong của đại thiếu gia, nhưng đối với nhị thiếu gia thì thật không công bằng chút nào.
“Nếu cháu không làm gì cả thì Tiểu Phong sẽ rời khỏi cháu….” Diệp CẢnh nâng chén trà lên, tao nhã nhấp một ngụm, ngữ khí thản nhiên, “Chờ đến khi em ấy hiểu được mọi chuyện thì đã không thể xa cháu nữa rồi”.
Đây là một câu trần thuật, giống như đang kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến bản thân mình vậy.
“Nhưng lão gia cùng phu nhân….”
“Không ai có thể tách chúng cháu ra, không ai hết.” Diệp Cảnh cười khẽ một tiếng, nhướn mày có chút ý tứ trào phúng. Cha Diệp sẽ đi dưỡng bệnh ở Australia, mà Diệp phu nhân thì…..gặp tai nạn ngoài ý muốn, chết.
Chỉ có mình Phúc quản gia là đặc biệt nhất, vẫn luôn theo chân hai anh em bọn họ, Diệp Cảnh tin ông sẽ không mật báo tình cảnh hiện tại cho cha Diệp.
Sắc mặt Phúc quản gia nhen nhúm chút sắc thái phức tạp, đối với cha Diệp, ông là một tôi tớ trung thành, nhưng sự trung thành của ông thể hiện ở chỗ ông sẽ tuyệt đối không bao giờ phản bội Diệp gia. Còn đối với hai vị thiếu gia mà ông chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ông vừa làm đúng chức trách của một hạ nhân, đồng thời cũng chất chứa bao tình cảm trong đó.
Thế cho nên khi ông nhìn ra đại thiếu gia phát sinh thứ tình cảm trái luân lý với nhị thiếu gia, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông không phải là nghĩ cách để tách họ ra, mà là giúp họ che giấu, không thể để cho ông chủ cùng phu nhân phát giác.
Nhìn theo đại thiếu gia đang bước lên lầu, lòng Phúc quản gia rối bời một lúc lâu sau mới giật mình nhận ra rằng, ông không hề có chút ý tứ phản đối đại thiếu gia, mà chỉ đau lòng nhị thiếu gia đơn thuần mà thôi.
Điều này không bình thường, không khoa học chút nào! Chẳng lẽ trong tiềm thức của ông vẫn luôn đồng ý với bọn họ sao?
Trí tưởng tượng của Phúc quản gia bay cao bay xa, đến một ngày hai anh em kết hôn, ông giật mình phát giác, nếu để hai người phụ nữ vào giữa họ, nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Mọi người đều nói hai anh em dù thân thiết đến mấy thì sau khi kết hôn cũng dễ dàng thiềm khích với nhau, hình dung tình cảnh tương thân tương ái của hai người hiện tại mà về sau rất có thể sẽ trở mặt thành thù, Phúc quản gia lại cảm thấy kết hôn với phụ nữ là một chuyện không hề tốt chút nào.
Người làm A thấy quản gia thẫn thờ đứng trong đại sảnh, sắc mặt không ngừng biến đổi, trong lòng sinh nghi: “Quản gia chắc là gặp chuyện gì khó nói à?”
Người làm B bình tĩnh liếc mắt một cái, quay đầu nói với người làm C: “Quản gia gần đây hình như rất hay xem mấy loại phim máu chó trên TV thì phải?”
Người làm C nói: “Loại phim nội chiến gia đình”.
Người làm A đã ngộ đạo, ồ, hóa ra là bổ não quá nhiều = =|||
…
Quà Diệp Phong cho anh rất đơn giản, là bánh chưng tự làm, còn tỉ mỉ dặn dò anh nhất định phải ăn trước khi thi. Nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Phong lúc ấy, đáy mắt Diệp Cảnh ngập tràn ý cười dịu dàng.
Anh sao có thể nỡ ăn nó đây, nó chính là cái bánh đầu tiên mà Tiểu Phong tự tay làm cho anh, ngay cả kiếp trước anh cũng chưa từng được nhận phúc lợi như thế đâu. Có lẽ vẫn nên kiếm cái tủ lạnh nhỏ rồi cất giữ chiếc bánh trong đó mới được. (*^____^*)
Thời điểm anh trai đại nhân mở cửa phòng ra, Diệp Phong đang nằm bẹp trên giường cười ngố, ánh mắt cùng lông mi đều cong cong rất khả ái.
“Anh hai_______” Thấy Diệp Cảnh bước vào, Diệp Phong lại nháy mắt hóa thân thành bạch tuộc cuốn lấy Diệp Cảnh, anh cúi người bế cậu lên, thuận tay vỗ vỗ mông cậu mấy nhát.
“Sao nào, nhớ anh hai à?”
Diệp Phong vừa mới bóc quà, trong lòng rất vui vẻ, không thèm để ý tới móng vuốt sờ tới sờ lui trên người mình của Diệp Cảnh, cúi đầu dụi dụi vào ngực anh, hí hửng lấy ra một cái máy cameras kĩ thuật số đời mới_____ Nó chính là quà sinh nhật mà Diệp Cảnh tặng cậu.
“Anh, chúng ta chụp hình đi, chụp hình đi!” Diệp Phong loi ngoi thoát khỏi lồng ngực Diệp Cảnh, kéo anh lảo đảo tới trước bức tranh vẽ trên tường, một tay cố gắng ôm lấy cổ anh trai, một tay giơ cao máy ảnh lên chụp.
Diệp Cảnh bật cười, lấy máy ảnh từ tay Diệp Phong nói: “Để anh chụp cho!”
Ánh sáng trong mắt Diệp Phong càng lấp lánh hơn, lập tức dùng cả hai tay câu lấy cổ Diệp Cảnh, cả đầu cọ cọ vào vai anh trai nhà mình.
“Anh, cứ như thế, cứ như thế, chúng ta cứ chụp kiểu này đi ~”
“Được được, em đừng động !” Diệp Cảnh nghiêng đầu cọ vào cái đầu nhỏ xù tóc của Diệp Phong, thản nhiên bật cười.
Tách tách_______ Ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã lưu giữ lại nụ cười của hai người, khiến nó trở nên vĩnh hằng, nụ cười tươi tắn của thiến niên so với ánh sáng mặt trời còn ấm áp, sáng lạn hơn gấp vạn lần.
Chẳng bao lâu sau, ngày Tiểu Phong tốt nghiệp đại học, cậu cũng lôi kéo anh như hôm nay, đứng trước cổng trường, nụ cười thật tươi mãi lưu lại trong ảnh, còn sâu đậm hơn cả khắc trong trí nhớ.
Đáng tiếc bức ảnh đó đã bị anh làm mất, mà Tiểu Phong vẫn trân trọng đặt nó ở đầu giường…….
“Anh hai, em muốn học chụp ảnh!” Diệp Phong hạ mắt xuống, cẩn thận vuốt ve chiếc máy ảnh, trong đáy mắt hiện lên thứ ánh sáng mang tên “giấc mộng tương lai”, sáng chói, rực rỡ tới mức khiến người ta lóa mắt, “Anh, em muốn đi du lịch…….”
Trong mắt Diệp Cảnh lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ, anh chậm rãi tới bên thiếu niên, ôm cả cơ thể thiếu niên vào trong lồng ngực, cằm gác lên cái đầu nhỏ xù tóc của cậu, chỉ cần anh cúi đầu là có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài cổ áo thiếu niên, thanh mảnh mê người.
“Ừ, chờ đến khi Tiểu Phong trưởng thành…….” Mắt anh tối lại, cúi đầu hôn lên vành tai Tiểu Phong.
Diệp Phong không để ý tới sự thay đổi rất nhỏ của anh trai, ánh mắt cong lên khẽ cười, hệt như ánh trăng ngần giữa bầu trời đêm quang đãng.
…
Từ khi lên cấp ba, hai anh em khó có dịp chen chúc trong nhà tắm như trước nữa. Mà anh trai đại nhân lại rất kiên trì, kiên trì hơn cả lúc trước, giúp em trai bảo bối nhà mình chà chà xát xát tẩy tẩy rửa rửa, khiến Diệp Phong bị lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng không thể phản kháng, trinh tiết khó giữ, bị Diệp Cảnh lôi về giường.
“Anh hai ~” Diệp Phong tọt một phát chui vào lồng ngực anh trai, thỏa mãn cọ cọ. Lập tức, như là nghĩ tới chuyện gì đó, cậu lại hóa thân thành bạch tuộc quấn lấy anh.
Diệp Cảnh nhíu mày, mẫn tuệ sâu sắc phát giác Diệp Phong ngày hôm này hình như quấn anh hơn bình thường, tuy rằng trong lòng anh rất thích, nhưng em trai nhà mình mới quan trọng nhất, anh nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu đen thùi lùi của thiếu niên trong lòng, dịu dàng hỏi: “Tiểu Phong làm sao vậy, có chuyện gì gạt anh hai hả?”
“Không có đâu!” Diệp Phong rầu rĩ phản bác.
Cậu không nghĩ muốn nói, cậu sợ một ngày nào đó anh hai sẽ không cần cậu nữa, không yêu chiều cậu nữa, giống như anh trai Tào Duệ, bạn học của cậu ấy. Tào Duệ nói, anh trai cậu ấy sau khi kết hôn thì không thơm má cậu ấy nữa, giống hệt như cha, có nhân tình bừa bãi ở bên ngoài.
Trong trí nhớ của Diệp Phong, ấn tượng về cha Diệp rất mơ hồ, duy nhất chỉ có một lần cha Diệp bỏ mặc cậu ở Lưu gia, chuyện đó đã khắc sâu trong tâm trí cậu, cho nên cậu không thích cha Diệp, cậu thích anh trai hơn.
Nhưng một ngày nào đó anh trai sẽ kết hôn, sẽ có người phụ nữ khác bên cạnh anh, anh sẽ mang mọi yêu chiều chuyển sang người phụ nữ đó, không còn thương cậu nữa.
Diệp Phong bĩu môi, cậu không thích như thế, nếu bên người anh trai xuất hiện phụ nữ, anh sẽ cùng bác Phúc thương lượng, tìm cách đuổi người phụ nữ kia đi.
Ừ, đúng, cứ làm thế đi! Nghĩ thông suốt xong, Diệp Phong cảm thấy vô cùng khoái trá, ngoan ngoãn nép sát vào ngực anh trai, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng treo ngoài cửa sổ tản mát lan vào trong phòng, giống như dòng nước màu bạc chảy ngược tới tận mép giường.
Dưới ánh sáng hôn ám, Diệp Cảnh vẫn mở to mắt, không có chút nào gọi là buồn ngủ, anh cúi đầu xuống, không hề cố kỵ di mê nhìn thiếu niên đang nằm trong lồng ngực mình, trong lòng vui sướng, giống như hoa nở mùa xuân.
Tiểu Phong, anh hai phải chờ bao lâu nữa đây…………
/63
|