Từ Mộng Gia “ra trận” bất lợi, cô không ngờ bản thân lại xui xẻo đến thế, càng không ngờ Diệp gia lại quyết tuyệt khước từ cô. Điều này khiến cô thầm nhận ra rằng, bản thân tốt nhất vẫn nên buông tay thì hơn, có lẽ mục tiêu lần này quá lớn, mới khiến cô gặp thất bại thảm hại như vậy.
Hiển nhiên là đã nghĩ thông suốt, Từ Mộng Gia trầm lặng hơn hẳn, cô không hề cố ý tiếp cận Diệp Phong, lấy lòng đối phương nữa. Điều này làm cho Diệp Phong thật sự thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng củng cố lòng tin Từ Mộng Gia sẽ tốt đẹp hơn trong cậu.
Nhìn một đám nam sinh ngoan ngoãn xoay xung quanh mình, Từ Mộng Gia thầm cười trong lòng, cô biết, đàn ông hoàn toàn không thể kháng cự lại mị lực của cô, chỉ có thể nói hai anh em nhà họ Diệp kia là đồ khác loài, chơi không được, từ đầu đến đuôi là đồng tính luyến ái. → →
Đại học năm thứ ba, một nam sinh thích Từ Mộng Gia đã mời cô tham dự một bữa tiệc sinh nhật. Nghe nói bố của anh ta vì muốn lót thảm đỏ cho tương lai của anh ta mà tổ chức. Thậm chí, để mời được Từ Mộng Gia đến tham gia với tư cách là bạn gái, anh ta còn cãi nhau một trận với cha mình.
Từ Mộng Gia chẳng thèm quan tâm, có lẽ vì đã thích Diệp Cảnh từ trước, cho nên cô thấy vị nam sinh này hoàn toàn chẳng xứng. Nói trắng ra thì anh ta chỉ là con trai của một giám đốc chủ quản trong công ty lớn mà thôi, loại người này căn bản chỉ là nhà giàu mới nổi, đâu thể so sánh với các đại gia tộc trong giới thượng lưu.
Nhưng Từ Mộng Gia vẫn vui vì mình có thể được tham gia bữa tiệc này, nó cho cô cơ hội được tiếp xúc với những ông chủ lớn chân chính. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương, thì mộng giàu sang của cô không thể nghi ngờ đã đạt được một nửa.
Cứ như thế, Từ Mộng Gia bước vào bữa tiệc lớn đầy xa hoa, chiếm được cơ hội đầu tiên quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Có một người đàn ông thấy hứng thú với cô, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu muốn bao dưỡng cô. Nếu đổi lại là một cô gái được cưng chiều trong gia đình bình thường, bị người ta đập nát giấc mộng nhất kiến chung tình, thì kiểu gì cũng cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, hoặc cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách quá đáng. Nhưng đối với người luôn biết sát ngôn quan sắc, từng bước tính kế như Từ Mộng Gia mà nói, đây hoàn toàn là cơ hội trời cho.
Được bao dưỡng thì sao, làm tiểu tam thì thế nào, chỉ cần có thể trèo lên được vị trí cao nhất, thủ đoạn gì cũng có thể, chung quy, mặc kệ quá trình, chỉ có kết quả mới là quan trọng nhất.
Từ Mộng Gia ra vẻ rụt rè, người đàn ông trung niên tuấn tú liên tiếp tấn công, cuối cùng cũng đánh được vào tâm hồn thiếu nữ của Từ Mộng Gia. Cô ỡm ờ đồng ý, hai người lập tức cho nhau phương thức liên lạc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, nam sinh học cùng trường kia liền nói với Từ Mộng Gia, dào dạt nhiệt tình muốn cô ở lại. Từ Mộng Gia nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý. Đêm đó, chuyện gì đến rồi cũng phải đến, nửa đêm, nam sinh kia lén lút chui vào phòng cô, trèo lên giường cô. Từ Mộng Gia thầm cười lạnh trong lòng, đàn ông trên thế giới này quả nhiên đều cùng một dạng!
Nhưng cô cũng chẳng cự tuyệt sự đòi hỏi của nam sinh, ngược lại càng thêm nhiệt tình đáp ứng hắn. Hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau, hô hấp dồn dập, rên rỉ kích tình, hai người vận động pít tông kịch liệt, chấn động khung giường, khiến nó phát ra tiếng kẽo kẹt như sắp gãy.
Đôi mắt phủ mờ sương của Từ Mộng Gia khẽ nheo lại, hạ thân không ngừng bị nhồi đầy cùng khoái cảm va chạm, khiến lòng cô ngập tràn thỏa mãn sung sướng. Cô bỗng nhiên nhận ra rằng, xem ra nam sinh này cũng không tồi chút nào.
“Gia Gia, anh yêu em, tuy anh không thể cưới em, nhưng anh có thể nuôi em cả đời, chúng ta cứ duy trì quan hệ như thế này được không?” Sau cơn mây mưa, nam sinh thâm tình chân thành nói.
Từ Mộng Gia giả vờ yếu ớt hạ mắt xuống, lông mi đen láy khẽ run rẩy, nhìn như vô cùng thương tâm, nhưng sâu trong mắt là hàn ý rét lạnh.
Đàn ông là loại người vô cùng háo sắc, cô đã sớm nhìn thấu tất thảy! Cho tới tận bây giờ, thứ bọn họ muốn cũng chỉ là thân thể phụ nữ để phát tiết thôi.
Đàn ông thích phụ nữ dựa dẫm vào mình, thích phụ nữ vì mình mà ghen tức nhỏ nhen, thích phụ nữ vì mình mà tính kế lẫn nhau, điều đó khiến bọn họ cảm thấy bản thân rất có sức quyến rũ, thỏa mãn được tự tôn nam tính luôn luôn bộc phát của họ. Từ Mộng Gia đã lợi dụng đặc điểm ấy, biến bản thân thành một con chim non nhỏ bé, nép vào lòng đàn ông, hiền lành, hiểu ý, đúng là loại tính cách mà đàn ông thích, đặc biệt là những người luôn đề cao chủ nghĩa gia trưởng.
Cũng chính vì vậy, Từ Mộng Gia luôn được đàn ông ái mộ. Nhưng trước kia, phần lớn đàn ông con trai mà Từ Mộng Gia tiếp xúc qua ngoại trừ bạn học bình thường trong trường, hoặc những người dễ nhìn ngẫu ngộ trên đường thì đây chính là lần đầu tiên bị bao dưỡng, cũng là lần đầu tiên được nói chuyện trực tiếp với kiểu đàn ông thành thục tinh anh, hơn nữa vẻ ngoài của đối phương cũng không tệ.
Người đàn ông đó thuê cho cô phòng trọ ở bên ngoài, hàng tháng còn cho cô thẻ tín dụng, hai người bắt đầu cuộc sống chung đầy lửa nóng. Lần đầu tiên tiếp xúc với dạng tinh anh thành đạt, ngoại từ cảm giác căng thẳng hồi hộp ra, Từ Mộng Gia lại càng thấy hưng phấn. Lần đầu tiên lên giường, chiến sự vô cùng kịch liệt, kỹ xảo của Từ Mộng Gia hiển nhiên ngây ngô ngờ nghệch, dễ dàng khơi gợi dục vọng chinh phục của đàn ông.
Nơi lửa nóng của hắn va chạm dữ dội vào hoa huyệt của cô, lần sau so với lần trước còn kịch liệt hơn, cô đã gần tới cao trào, mật thủy dưới hạ thân chảy ra không ngừng, cự vật to lớn của hắn cứng rắn y như sắt, không ngừng cắm vào bên trong. Từ Mộng Gia chỉ cảm thấy hạ thân càng lúc càng nóng, ngay lúc cô cảm tưởng như mình sẽ bị ma xát tới bốc hỏa thì hắn đột nhiên rút cự vật ra ngoài.
Từ Mộng Gia hoang mang mở mắt, hoa huyệt trống rỗng khiến cô có chút co khát khó nhịn. Cô khẽ chuyển động thân mình, lúc này mới chợt phát hiện, đỉnh cự vật kia rõ ràng đang để trước cửa huyệt phía sau của cô.
Khoan đã, chẳng lẽ là?
Từ Mộng Gia còn chưa kịp phản ứng thì hậu huyệt đã bị vật thể vô cùng to lớn chọc vào, không chút do dự len qua dũng đạo, đến lúc này Từ Mộng Gia mới hiểu rằng, hóa ra hắn đã thừa dịp cô không chú ý mà bôi trơn từ trước.
Cảm giác xa lạ chạy dọc toàn thân, nhưng không thể phủ nhận sự kích thích cùng sung sướng nó đem lại! Chỉ chốc lát sau, Từ Mộng Gia đã hoàn toàn sa vào khoái cảm, so với ban nãy đâm vào hoa huyệt, lần này hắn còn vận động mạnh hơn, liên tiếp, điên cuồng đòi hỏi, không hề có tiết tấu. Giữa từng đợt va chạm cuồng dã, Từ Mộng Gia chỉ cảm thấy cả linh hồn đều chấn động, khó có thể ngăn ngản khoái cảm không ngừng xâm chiếm não bộ.
Nếu…… nếu phía trước cũng có thể được láp đầy…..thì thật tốt. Cô mơ hồ nghĩ như thế.
“Thân thể của cưng siết cực kỳ chặt đó.” Người đàn ông dán sát thân thể vào lưng cô, ghé vào vành tai cô liếm mút.
Từ Mộng Gia dường như nghe thấy thanh âm thứ gì đó vỡ vụn….
Lần đầu tiên đồng ý được người bao dưỡng, cô vốn muốn hướng về phía mộng đẹp giàu sang, trong tương lai không xa sẽ trở thành quý bà giàu có, chiếm được trái tim đàn ông, được họ yêu thương, rồi thuận lợi thành vợ chính thức của họ.
Nhưng cuối cùng, người đàn ông này lại nói thẳng vào mặt cô rằng….. thân thể của cô quá tuyệt…….
A…… mình lại nghĩ lung tung rồi, đàn ông trên thế giới này vốn luôn cùng một dạng! Từ Mộng Gia chôn đầu vào giữa đôi chân thon dài, lạnh lùng thầm nghĩ.
Lữ Giải Tuyết và Từ Mộng Gia quen nhau hoàn toàn xuất phát từ giao dịch đôi bên cùng có lợi. Lữ Giải Tuyết muốn tìm cơ hội làm quen với tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thiên nhưng chưa tìm ra biện pháp, sau nhiều lần tìm hiểu, Lữ Giải Tuyết mới tra ra tiểu tình nhân được vị tổng giám đốc này bao dưỡng chính là Từ Mộng Gia.
Vừa lúc, Từ Mộng Gia cũng thấy người đàn ông bao dưỡng mình nói, vị tiểu thư giàu có kia sắp tổ chức tiệc sinh nhật, nên cô quyết định phải lợi dụng cơ hội này để yêu cầu trao đổi. Chính vì nguyên do đó mà Diệp Cảnh mới thấy Từ Mộng Gia xuất hiện trong bữa tiệc ở Lữ gia.
Tuy trong lòng Lữ Giải Tuyết vẫn luôn coi thường Từ Mộng Gia, nhưng nghĩ đến lợi ích to lớn khi đôi bên hợp tác liền đồng ý. Cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, chính lần gật đầu ấy đã tạo cơ hội cho Từ Mộng Gia quyến rũ chồng mình, thậm chí còn gây ra sự kiện bao dưỡng tình nhân chấn động một thời, khiến cô mất hết mặt mũi.
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu không bao lâu, Diệp Cảnh đã không thèm báo lại tiếng nào, lôi kéo em trai nhà mình rời đi.
“Anh hai, sao phụ nữ luôn phiền phức như vậy chứ?” Diệp Phong nhớ tới Đường Tinh Tinh, lại nghĩ về Từ Mộng Gia, trong lòng nảy sinh phản cảm.
Diệp Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Tiểu Phong, cười nhạt: “Không cần phải quan tâm tới bọn họ, em đã có anh hai ở đây, như thế là đủ rồi, không phải sao?”
Diệp Phong thỏa mãn gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, chân thực từ tận trong tâm.
Đúng lúc ấy, giữa bụi cọ đột nhiên truyền ra tiếng xột xoạt khả nghi, Diệp Cảnh vòng tay giấu Diệp Phong ra phía sau.
“Cứu mạng, cứu cứu tôi ~~” Cùng với tiếng kêu cứu bức thiết là một bóng người màu đen lao ra. Giọng cô gái này hình như còn có chút quen tai.
“Anh hai?”
“Tiểu Phong, từ từ.” Diệp Cảnh nhẹ giọng nói, kéo Diệp Phong lùi về phía sau hai bước, đối diện với bóng người đang phi tới, ngã chềnh ềnh giữa lối đi.
“Xin lỗi, tôi, tôi chỉ……” Bóng người dần hiện rõ, Diệp Phong trợn tròn mắt kinh ngạc, người này không phải ai khắc, chính là Từ Mộng Gia đã lâu không gặp đây mà.
Lúc này, cô ta quần áo không chỉnh tề, tóc tai tán loạn, dấu vết như vừa bị thô bạo hiện rõ trên thân thể. Mới nãy đã xảy ra chuyện gì trong bụi cỏ vậy.
Từ Mộng Gia ngẩng đầu nhìn hai anh em nhà họ Diệp, cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã lập tức cụp mi, nước mắt ào ạt.
“Hức…..tôi, tôi thật sự……” Cô tựa như một đóa sen trắng thuần khiết, đáng yêu, run rẩy không ngừng giữa gió lạnh.
Diệp Cảnh che kín hai mắt Tiểu Phong, lãnh đạm nói: “Tiếng kêu mới nãy của cô nghe có vẻ thích lắm mà, hiện giờ còn bày đặt diễn trò làm gì, ai thèm tin”.
Động tác giả bộ khóc sướt mướt của Từ Mộng Gia nhất thời khựng lại, bọn họ đều nghe thấy sao?! Cô tới tham gia yến hội, mục đích chính là quyến rũ quan to mặt lớn, có người tình nguyện ước hẹn, dĩ nhiên cô sẽ toàn lực phối hợp rồi. Hai người tán gẫu trong chốc lát liền chạy ra phía sau hoa viên, quấn chặt lấy nhau, vì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai người đánh dã chiến, cho nên làm rất thoải mái, cũng sảng khoái vô cùng.
Người đàn ông kia làm xong liền rời đi, cô vốn định ngồi lại nghỉ ngơi chốc lát, sửa sang quần áo, ai ngờ chợt nghe thấy tiếng bước chân, liền nghĩ không bằng nhân cơ hội này chiếm lấy sự đồng tình của người ta, nói không chừng còn có thể câu thêm mẻ lớn nữa.
Vì thế liền giả bộ yếu đuối chạy ra ngoài, vốn định ngã vào lồng ngực đối phương, ai ngờ không biết có phải tại cô xác định vị trí không chuẩn hay không mà té dập mặt trên nền đất. Cái này còn chưa được gọi là xúi quẩy, điều không hay ho hơn nữa chính là, vừa ngẩng đầu đã thấy hai anh em nhà họ Diệp, mà cái sự đen đủi nhất lại là đối phương đã nghe thấy hết mọi chuyện vừa diễn ra.
Diễn trò không xong, mặt Từ Mộng Gia vừa hồng vừa trắng, vội vàng kéo lại quần áo rồi xoay người rời đi.
Diệp Phong lay lay tay áo anh trai, vẻ mặt khó hiểu: “Anh hai, mới nãy Từ Mộng Gia bị làm sao vậy, không đúng, sao cô ấy lại ở đây?”
Diệp Cảnh xoa xoa đám lông ngốc trên đầu Diệp Phong, vô tâm nói: “Cô nàng ấy đã sa đọa lắm rồi, sau này Tiểu Phong cứ coi như không quen biết cô ta là được”.
Diệp Phong trừng mắt nhìn, chậm rãi gật đầu.
Một đường về đến nhà, Phúc quản gia đang ngồi trong phòng khách xem phim kinh dị Dao Găm, ánh đèn màu vàng cam ấm áp trải rộng khắp phòng.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia.” Phúc quản gia đứng dậy, hiền lành mỉm cười, “Nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm tối, tôi sẽ bưng lên ngay lập tức”.
“Vâng ạ.” Diệp Phong nhoẻn miệng cười, đuôi mắt cong cong, “Bác Phúc, có tôm thủy tinh bóc nõn không ạ?”
“Có!”
Diệp Phong cười càng vui vẻ, Diệp Cảnh cưng chiều ôm lấy em trai bảo bối vào trong ngực, thỏa mãn cọ cọ.
Thật tốt, đời này có Tiểu Phong cùng anh thật tốt biết bao!
/63
|